Oct 05, 2024

Tập thơ

Ðầu Non Mây Trắng - Xuất bản năm 1998
Huệ Thu * đăng lúc 03:20:34 AM, Jan 06, 2024 * Số lần xem: 25064
Hình ảnh
#1
GS Trần Văn Khê & huethu
#2
#3

                   
                               

       Ở đời, có chi quí bằng “chưa xin đã được” mà quà nhận được lại là những đóa hoa sắc thắm hương nồng của vườn thơ Việt Nam. Thơ đặc biệt của Việt Nam là “Lục Bát”. Lục bát trong ca dao đã được thi hào Nguyễn Du viết thành truyện thơ bất hủ ố Lục bát của Huệ Thu không phải dùng kể truyện dài nhưng lời thơ thánh thót, thi trung hữu họa nên qua lời thơ đã thấy sông thấy núi, thấy bóng thấy hình và lời thơ đầy nhạc, đầy tình và cũng rất đầy thơ.

             Khi nghe thi sĩ kết mây trắng thành chiếc nôi chiếc võng hay là một cánh diều để “chở buồn đi chơi”, ai lại không bàng hoàng như nghe một chuyện thần thoại... có bàn tay tiên hay chiếc đũa thần để biến cái động, để khoác vào vật thiêng chiếc áo mầu nhiệm của Thơ.
Kể sao cho hết những lời hay, ý đẹp, những tứ thơ mới lạ, những điển tích hợp cảnh hợp tình, những vần điệu bỗng trầm, du dương như tiếng nhạc. Chỉ cám ơn thi sĩ đã cho tôi được cảm thấy cái “đẹp” thấm vào người, chảy trong huyết quản, thấm thơm hơi thở, làm ngọt vị đời, sưởi ấm con tim...

                                             
GS Trần Văn Khê



 

 

 

 

 

 

 

Ðầu Non Mây Trắng

***

1
Ngày sau chắc có bao giờ
một người con gái tóc hờ hững buông
bỏ thành bỏ phố lên non
kết mây trắng lại chở buồn đi chơi

2

Tay ôm tấm ảnh một thời
tay ôm kỷ niệm một đôi đũa đầy
chẳng còn muối mặn gừng cay
chỉ còn một chút gió bay sương mù !

3

Ngày sau có thể mùa Thu
rừng phong nắng nhuộm nỗi sầu vàng hoe
tay vòng ôm nỗi sắt se
tấm hư ảnh gợi nhớ về ngày xưa...

4

Ngày xưa có một chiều mưa
trường tan cô bé học trò buồn hiu
chẳng ai về với đường chiều
chỉ mưa chỉ gió xô xiêu cánh dù

5

Mưa ngàn gió núi vi vu
đường trơn bước nhỏ cúi đầu mà đi
tuổi thơ chớm dậy xuân thì
lòng thơ cũng chớm chút gì bâng khuâng !

6

Thấy ai đứng lặng bên rừng
giọt mưa nối giọt dòng dòng xót xa
duyên gì ta lại gặp ta ?
tuổi đang mười sáu ngỡ là đôi mươi !

7

Bên kia góc núi ai cười
bên nay dốc phố ai rời cặp xinh !
mưa gieo chi những giọt tình
để cho người ấy cười mình vô duyên ?

8

Ngày xưa Hoàng Thị buồn tênh *
ai đi đâu để mưa chìm dấu son
từ khi mưa trú trong hồn
thấy mây trên núi cứ vờn dưới chân...

9

Thương hoài Ðà Lạt mùa Xuân
những cơn mưa nhẹ muôn lần về sau
trăm năm một chút dạt dào
rồi muôn cái chút còn xao xuyến hoài !

10

Bên rừng đâu nữa còn ai !
mà sao chiều muộn cứ dài chiều thêm ?
mộng hồng cứ nở về đêm
để cho từ đó bên thềm bướm bay...

11

Nhớ người trời bỗng nhiều mây
nhớ ai người ấy có đầy mắt mong ?
tay bưng cái nậm bầu không
dốc nghiêng hết rượu sao dòng lệ tuôn ?

12

Câu thơ lục bát ôi buồn
cô học trò nhỏ dễ thương ngậm ngùi !
đạn bom cày xới chôn vùi
mắt ai hồ mộng một thời chiến tranh !

13

Trời Ðà Lạt nắng mong manh
khi mưa bất chợt tung mành gió qua
chiều về hái trộm cành hoa
xếp đôi guốc lại trước nhà có thơ !

14

Lẽ nào người đến trong mơ ?
câu thơ lục bát mờ mờ dấu tay
thôi rồi người ấy đến đây
hèn chi dốc núi thông gầy mấy phân !

15

Lòng mình thoáng chút bâng khuâng
vuốt ve sợi tóc phân vân ô là !
ồ ! Người ấy, nhớ đến ta
mà ta cũng lạ, thiết tha nhớ người !

16

Cô học trò nhỏ vui vui
lớn lên từng tuổi dẫu trời chưa Xuân !
tuổi mười sáu thật tròn trăng
cho nên tóc biếc tần ngần gió thơm !

17

Ôi làn mây trắng trên non
ôi làn mây trắng chon von lối về
ước gì mưa xuống lê thê
cho ai đứng đó đừng lìa mắt đây !

18

Bao giờ Ðà Lạt chẳng mây ?
bao giờ Ðà Lạt chẳng ngây ngất buồn ?
tay bưng cái nậm đầy sương
rượu dâng mặc niệm một nguồn láng lai...

19

Sầu mơ trên khóe mi cài
đêm đêm mở mắt dõi ngoài biên cương
tỉnh say một chén Hồ Trường
trà sen bỗng hóa làn hương bay về

20

Gọi người gió nối sơn khê
chạnh niềm quan tái trăng kề tịch liêu
tuổi mười sáu, lẽ nào yêu ?
hỏi trăng ồ lạ trong veo nỗi mình !

21

Hỏi trăng, trăng đứng lặng thinh
bài thơ song cửa bỗng rình rập bay...
xấp thơ lục bát đã dày
gối cao sợ phủ tóc đầy, tội thơ !

22

Hình như từ đó thường mơ
cho nên giấc sáng mẹ chờ mẹ la:
con mười sáu chớ lên ba
sáng nào cũng phải ồn nhà là sao ?

23

Hình như từ đó mình cao
thêm từng phân lẻ mà nào biết chi
guốc mòn đau gót chân đi
thay đôi guốc khác hiểu thì muộn thôi !

24

Tay ôm cặp sách chưa rời
đường lên dốc núi xuống đồi bơ vơ
lạ lùng buột miệng tuôn thơ
buổi mai nắng cứ cầu mưa buổi chiều !

25

Ðường lên trường, dốc cheo leo
một hôm trốn học muốn trèo lên non
hái cho người một nhánh xoan
ướp thêm sen đậm cho hương trà nồng

26

Hoa sen đâu có trên rừng
thì đây một đóa hoa lòng kính dâng
ước, ôi chao ! Ước trăm lần
mà tay thì cứ ôm chồng sách thi !

27

“Người đâu gặp gỡ làm chi
trăm năm chẳng có duyên gì hay sao ?”
chiến tranh, đạn réo, bom gào
một hôm ai đến ào ào gió thu !

28

Ðường lên trường Nữ giã từ
mẹ khuyên con chịu nói ừ mẹ thương !
tuổi mười sáu gửi lên non
tuổi mười bảy để gót son theo chồng

29

Xuân xanh nên má chưa hồng
dậm thêm chút phấn cho lòng nôn nao
ôi người... một kẻ chiêm bao
ôi người... một kẻ xô rào bước sang !

30

Từ nay thôi nhé mơ màng
trà sen một ấm gửi làn suối sâu
hỡi người năm ngoái đi đâu ?
người năm nay lạ mà đầu áp môi !

31

Nhớ người. Giận lắm. Thương ôi !
giận, thương sao chỉ một lời không hơn ?
hình như giận có pha hờn
nên chăn gối cạnh mà buồn cũng bên !

32

Nhủ lòng thôi đó nợ duyên
cái duyên đã lỡ, nợ riêng phải đành !
ngậm ngùi khi gọi tiếng anh
chẳng là ai nhỉ thuở thành thị mưa !

33

Một tuần chồng vợ như mơ
hai tuần chồng vợ sững sờ chia tay !
người ra biên ải đạn cày
người về khép chặt cửa ngoài khuê trung !

34

Chiến tranh... nói nữa đau lòng
mới mười bảy tuổi có chồng lạ chưa !
trách thầm bà Nguyệt ông Tơ
chỉ hồng xe vội để thơ nghẹn ngào !

35

Giã từ thành phố non cao
tiếc câu lục bát đêm nào mở ra
guốc vông giấu một góc nhà
giày cao gót nhỏ chân ngà ai hôn ?


36

Trách người đứng đó đầu non
trách mình qua đó thủa còn thơ ngây
mẹ ơi! Tiếng thảm thương này
Hoàng Triều Cương Thổ khói mây mịt mùng !

37

Khi không mà đi lấy chồng !
khi không mà mặt trời hồng vỡ tan !
chiều mưa phố thị non ngàn
hỡi ai về Ðộng Hoa Vàng quên ai ?

38

Trà sen một ấm mơ hoài
rượu ngon thế nước tuyền đài được chưa ?
thôi người lên núi làm thơ
áo xanh Tư Mã phơi bờ bụi gai !

39

Áo xanh Tư Mã gió bay
áo nâu tương muối đợi ngày hóa thân
giữa thời bom đạn băn khoăn
gác tay lên trán ngắm trăng được à ?
40

Thương người nhụt chí vì ta
chân mang hài cỏ mà qua lối lầy !
hoa vàng gió lả mưa lay
xấp thơ để đó khéo bày muôn năm

41

Hỡi lưng sao nát chỗ nằm
hỡi tim sao vỡ, lệ thầm sao tuôn ?
năm mười tám tuổi sinh con
năm hai lăm tuổi quấn tròn khăn tang

42

Gọi anh một tiếng ôi chàng !
gọi ai một tiếng hàng hàng lệ xưa
thôi thì tất cả là thơ
thôi thì tất cả là mơ... ôi buồn !

43

Nhủ lòng phải giữ lòng son
xác phơi chiến địa chàng còn của ta !
xác dù xé bảy phân ba
chút xương phải kiếm, chút da phải tìm

44

Tìm chồng như thể tìm chim
tìm trong bưng nổi, ruộng chìm. Tìm đâu ?
xác phơi hải giác, giang đầu
hồn bay trong đạn bom màu, thảm thay !

45

Con thơ nép mẹ, bồng đây
chồng anh hùng đã nằm say chiến trường
chỉ còn nước mắt thầm tuôn
chỉ còn giải lụa quấn tròn thủy chung !

46

“Ngày mai đi nhận xác chồng
uống say để thấy mình không là mình” **
quê hương chưa có thanh bình
cắn răng bật máu chữ tình nát tan !

47

Bức chân dung dựng trên bàn
hai hoa mai trắng của chàng nhuộm đen !
gắn chi một đóa mai thêm ?
mùa Xuân hư ảo, lòng nghiêng rượu đầy !

48

Uống say. Gục xuống. Nằm đây
uống say bỗng thấy bàn tay rất thừa
chặt đi những ngón tay thơ !
cắt đi mái tóc em vừa dậy hương !

49

Người con gái nhỏ trăng tròn
bỗng dưng trăng xế một hồn thu đông !
những người mãi tận trong bưng
nhắn ra những tiếng lạnh lùng, buồn thôi ! ***

50

Uống say, rượu hết, còn hơi
uống say để thấy một đời cô đơn
tuổi Xuân thoáng hiện chờn vờn
tiếc chi quá khứ ! Ðâu còn tương lai !

51

Người thơ ! Ôi một người trai
cầm như đã chết từ ngày rất xa
yêu người, về với người ta
mà thôi ! Tất cả chỉ là sắc không !

52

Kể từ vận nước long đong
đời như bèo bọt theo dòng nổi trôi
thảm thay cho kiếp con người
tình trong sách vở, nghĩa ngoài quan san !


53

Khúc ngâm ý thiếp lòng chàng
mênh mông mây trắng, bạt ngàn dâu xanh
hỏi thầm sao lệ long lanh ?
trái tim muốn nát, lòng mình muốn tan

54

Xa rồi Ðà Lạt lang thang
những chiều đi giữa những hàng cây xanh
người thơ chưa gọi bằng anh
cũng chưa trao được cái nhìn thật vui !

55

Xa rồi tất cả xa xôi
đâu ai đạp giậu, đâu người thoáng ngang ?
cắn môi máu bật một hàng
chiến tranh! Ðổ vỡ! Ðiêu tàn! Trời ơi !


56

Uống say ! Khóc đã ! Lại cười!
câu thơ ước đẫm rã rời giấy hoa
áo người máu nhuộm tim ta
thơ ai sương đọng sao mà khó quên

57

Từ quan chưa hẳn là điên
làm quan chưa hẳn lắm quyền là sang
thơ ai dán Ðộng Hoa Vàng
thơ tôi dán cửa mộ chàng thiên thu !

58

Ngày sau chắc có bao giờ
cái hư cái thực vẫn ngờ thực hư !
sen lìa ngó ý còn tơ
nhớ người thoáng gặp chiều mưa còn tình

59

Lặng lòng trong cõi im thinh
thơ ngâm mấy đoạn thương mình mấy khi
hỏi ai chẳng tiếc xuân thì ?
đưa tay chùi lệ, chối gì chữ Yêu !


60

Ngày sau chắc có một chiều
lên non dõi mắt trông theo hạc vàng
dẫu là cỏ nội đồng hoang
cũng nghe thênh thoảng tiếng hoàng hôn đưa...

61

Ngày sau mãi mãi còn thơ
bắt nguồn từ những ngày xưa não nùng
tay bưng một nậm rượu hồng
rót ra vài giọt ướp lòng cho thơm !

62

Ai làm thơ cũng dễ thương
những điều thầm kín dễ thường lặng câm ?
lên non trải chiếu mây nằm
gối đầu ngọn gió nhìn trăng mỉm cười

63

Thơ buồn có được là vui
bình thơ hay dở là lời thế gian
Trạng Trình áo mão xênh xang
tiếng tăm từ Ðộng Hoa Vàng mà tung !


64

Ngày sau vẫn có hoa hồng
để cài lên mộ của chồng tôi thôi
thịt xương dù rã bên trời
cồn mây thấp thoáng một đời xót thương !

65

Muôn đời hai chữ Quê Hương
là câu thấp thoáng trong hồn tỏa ra
ngàn pho kinh nói ta bà
bờ mê, bến giác hỏi là ở đâu ?

66

Tôi lên non, đứng cúi đầu
nhặt mây và kết thành xâu bồ đề
hiểu từng giọt nước sơn khê
nỗi đau của đá đổ về đại dương !

67

Hiểu từng tiếng mẹ với con
hiểu từng mỗi một nụ hôn vợ chồng
nghĩa đời ví chữ Non Sông
tôi lên non đứng mà trông xuống đời !

68

Ðời buồn đâu phải mây trôi
đời vui đâu phải tiếng cười bật ra
lên non để ngắm nhìn ta...
để thương, để nhớ để xa giận hờn !

69

Nguyễn Du ngậm tủi nuốt buồn
dắt con chó nhỏ qua truông tìm rừng
mười lăm năm mắt lưng lưng
chuyện xưa viết lại, Ðoạn Trường Tân Thanh

70

Làm quan vẫn ở lều tranh
Thanh Hiên một chái, non xanh bốn bề
nếu mà mắt nhắm tai che
thì đâu ai biết chuyện gì xảy ra !

71

Ðoạn Trường mỗi chữ là hoa
Ðạm Tiên cái cớ có Ta có Người
có Ta cũng có cả Trời
có khi gian khổ, có thời hiển vinh

72

Trăm năm nghĩ lại giật mình
sao chưa ai nhỉ khóc tình Tố Như ?
biển dâu đâu phải nắng mưa
hỡi ơi mưa nắng lại ngờ biển dâu !

73

Ðoạn Trường dài mấy ngàn câu
cớ sao chép để lắc đầu bảo quên !
mua vui khéo nhỉ dư tiền
đem đi đổi sách đọc duyên cớ buồn !

74

Tân Thanh ôi khúc Ðoạn Trường
mấy trăm năm cũ vẫn còn mới tinh
cảo thơm thì biết để dành
lời thơm trải đó mà đành lời quê !

75

Non Sông bốn bức tranh kề
Kiều Nhi buột miệng nói gì ? Ai quên ?
chén đồng là chén nợ duyên
thia thia nỡ rẽ, thúy uyên nỡ lìa !

76

Nhớ người trà sớm, rượu khuya
bài thơ nước mắt đầm đìa mở ra
một người như hạc non xa
một người trôi dạt như là mây sương...

77

Ngày sau ai nhỉ qua truông
nghiêng tai nghe tiếng gió luồn trong cây
thấy gì ? Hạc lượn trời mây ?
thấy gì ? Lầu hạc rêu đầy lối đi !

78

Ngày sau cây cỏ xanh rì
những con chim sẻ bên lề đường bay
khác gì đâu cảnh hôm nay
khác gì đâu cảnh những ngày xa xưa

79

Lên non có cớ làm thơ
chống cây gậy trúc mà dò đường chơi
tiếng buồn là tiếng than ơi !
tiếng vui thốt được xin người nói ra !

80

“Trăng bao nhiêu tuổi trăng già
núi bao nhiêu tuổi vẫn là núi non ?” ****
câu thơ lục bát dễ thương
ngâm khi ngơ ngẩn, nghe buồn ngẩn ngơ !

81

Ngày sau chắc có bao giờ
một người con gái tóc hờ hững buông
ngắt cành hoa huệ mà thương
cài lên ngực áo, vấn vương tuổi hồng !

82

Sớm chiều ai khiến bâng khuâng
ôi mây trắng muốt bềnh bồng phân chia...
bàn tay năm ngón không lìa
vầng trăng níu gọi không về thế gian !

83

Lên non đâu Ðộng Hoa Vàng
đâu ai một thủa từ quan làm gì ?
lục tìm trong đống Cổ Thi
Ðặng Dung ngồi khóc chỉ vì nước non

84

Ngày xưa ai gót chân son
lội bao sông rạch bồng con tìm chồng
cái thân cái xác phiêu bồng
ngẫm thân như rác giữa dòng trầm luân !

85

Quê Hương trong cảnh chiều hôm
tôi say mặc kệ rượu tuôn máu tràn
tám năm ăn ở với chàng
chết đi để lại một hàng huy chương !

86

Ruộng chìm. Bưng nổi. Nắm xương
chắc chim tha bỏ trên Trường Sơn chăng ?
tôi về Ðà Lạt đầu Xuân
tôi xa Ðà Lạt giữa lòng mùa Thu ...

87

Nhớ thơ lục bát Nguyễn Du
nhớ thơ của Phạm Thiên Thư một thời
nhớ ai ? Ai khóc ? Ai cười ?
lên non tìm động đâu người từ quan ?


88

Mẹ cha nằm ở nghĩa trang
cọng chân hương cháy chưa tàn nghĩa con
mây mù ngọn tháp Linh Sơn
nhớ ơi con dốc tan trường chiều mưa

89

Chiều mưa mười sáu tuổi thơ
chiều mưa ai đứng bên bờ rừng thông
ôi năm mười bảy theo chồng
để ai lên núi đi trồng hoa tu !

90

Tôi giờ trên núi âm u
mai sau trên núi cũng mù mây sương
ở đây xa khuất trùng dương
rưng rưng tiếng sóng vẫn thường vọng âm

91

Ðầu non mây trắng xa xăm
uyên chia thúy rẽ thôi đừng nữa nghe !
lòng tê, đau vẫn còn tê
lệ tôi còn đó tràn trề tại sao ?

92

Nếu ai đừng có xô rào
nếu ai thốt được tiếng chào đầu tiên
sống là có nợ, có duyên
nên chi Chúa, Phật trong niềm bâng khuâng !

93

Mặt trời đâu buổi tà huân
hạc bay, ồ chỉ những vầng mây trôi !
những điều tôi nói với tôi
rất cô đơn đó, một đời cô đơn !

94

Năm mười sáu tuổi tơ vương
bài thơ nhắc mãi tan trường chiều mưa
đất Triều vua ngự ngày xưa
ngày sau về lại mờ mờ núi non !

95

Ðầu non mây trắng hay sương ?
hoa đào năm ngoái bay buồn năm nay
Ðộng hoa vàng ẩn trong mây
mộ chồng tôi khuất cỏ cây chỗ nào ?
96

Ngày mai nước mắt ai trào
tóc bay có vướng bên rào nữa không ?
tay bưng một nậm rượu hồng
tưới ra cho ngọn cỏ bồng mọc lên !

97

Ngày sau ai nói chào em
khi trăng mười sáu soi thềm trăm năm
hỡi chàng ánh mắt xa xăm
để chi đây mãi vầng trăng thật buồn !

98

Ngày sau khói quyện vòng hương
ruộng bưng chìm nổi nắm xương lại tìm
ước gì hóa kiếp thành chim
nhặt xương chồng để cất trên đỉnh trời !

99

Những câu lục bát rã rời
tưởng đâu những lá trà phơi để dành
vạch ngàn hứng nước suối xanh
nhóm lên bếp lửa nấu bình nước thơ !

100

Ngày sau biết có bao giờ
Nước non ngàn dặm nối bờ đại dương
tôi về đứng lặng đầu non
chắc chi Ðà Lạt... mây còn ngày xưa !


* Hoàng Thị: Hoàng Triều Cương Thổ
Thị Xã Ðà Lạt
** thơ Lê Thị Ý
*** thơ Tản Ðà
**** Khi chồng tôi bị chết mất xác
những người trong “bưng” nhắn ra bảo
hãy bế con vào để nhận xác chồng... !

Huệ Thu

 


 


 

 

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.
Cảm tác sau khi đọc trường thiên lục bát của Huệ Thu.
QUANG HY1 Aug 30, 2020
Giọt sầu nhỏ xuống thành thơ.
Rung tâm động phách giấc mơ não nùng.
Bắc phương người muốn xưng hùng.
Nam phương thiếu phụ đứt từng tiếng tơ.
Còn ai để đợi để chờ.
Còn ai đưa đón mà mơ ước nhiều.
Mùi hương hoa huệ trong chiều.
Quyện theo gió thoảng hiu hiu nỗi buồn.
Sáng ra mở cổng Sài Môn
Đọc thiên lục bát cất hồn bay cao
"Đầu Non Mây Trắng" dạt dào
Từng câu theo giọt lệ trào từng câu.

"Thấy mình như ở đời sau
Hồn bay lãng vãng chỗ nào hư vô"
Người đi vào cõi bụi mờ
Và người ngồi lại thẩn thờ đầu non
Thấm thía thay! thấm thía buồn!
Hạ Thái