Apr 26, 2024

Thơ xướng họa

Khúc Chiều & Khúc Chiều Xuân
Hạ Thái Trần Quốc Phiệt * đăng lúc 03:27:01 PM, Aug 19, 2021 * Số lần xem: 2137
Hình ảnh
#1

Bài họa Hạ Thái Trần Quốc Phiệt

 

Khúc Chiều Xuân

 

1

Ướm hỏi bao giờ tàn dấu cũ?

Vết đà in bước dẩm chân qua

Đỉnh sầu phơi nắng mưa vàng võ

Nước mạt chìm sương khói nhạt nhòa

Biển réo sóng gầm vang tiếng dội

Gió lùa mây lướt vọng lời ca

Hắt hiu nỗi đoạn trường tăm tối

Nhợt nhạt loang theo bóng xế tà

 

2

Xế tà chầm rãi xuống bờ tây

Cánh nhạn bơ vơ lạc cuối ngày

Sương với mù cao tầng lững thững

Mây đùn đỉnh biếc ngọn lung lay

Chiêu hồn hoài vọng u hoài mắt

Hát khúc tương giao méo mó mày

Quán trọ mỏi mòn thương cố quận

Chiều rơi buồn bã thấm men say

 

3

Men say gợi một khung trời nhớ

Bóng phố xa xăm rướm lệ sầu

Nào núi rừng im chìm bóng tối

Và sông biển động lạc đêm thâu

Vườn heo vắng vẻ hiu bờ ngõ

Núi tạnh chon von hắt đỉnh đầu

Nỗi đắng cay cùng trăm vạn nẻo

Ngập tràn chất ngất triệu niềm đau

 

4

Niềm đau trăn trở sáng trưa chiều

Bóng tối u hoài phủ tịch liêu

Con tim khắc khoải ù cơn nhức

Thân thể tiều suy vẹo bước xiêu

Chén rượu trần tình ly chuốc cạn

Bát cơm dâng tạ hạt bòn thiu!

Kiếm gãy tay cùn thân diện bích

Đành thôi ôm hận nói chi nhiều

 

5

Nói chi nhiều oái oăm tàn cuộc!

Tiếng vọng hồn thiêng mãi thét gầm

Thì đã tỏ - phường gian: ngọng... điếc

Và còn biết - lũ bạo: mù... câm

Qua sông nín thở đời im ắng

Xô đất vùng lên sóng cuộn ngầm

Cơn bão xoay chiều vần thế cuộc

Tiếng hờn nhược tiểu khắt lời ngâm

 

6

Ngâm kỹ niềm đau, ván đóng thùng

Góp bao cay đắng nỗi niềm chung

Đời xưa phá Tống qua toàn cõi

Mà tại... dâng Quan, rút cả vùng

Bán nước phường chèo mong giữ ghế

Ham quyền đám hát hám ăn lung

Lòng căm âm ỉ từ trăm họ

Sẽ đốt lên cao lửa cháy bùng

 

7

Bùng lên oanh liệt khắp nơi nơi

Đứng thẳng hiên ngang giữa cõi trời

Xé đám mây mù che ánh thấp

Vun bầu nhiệt huyệt quét tàn vơi

Người đi lớp lớp dâng hồn nước

Sóng dậy trùng trùng ngập tiếng đời

Xoay bước ngoặc nhanh quay trở lại

Muôn lòng thanh thản với làn hơi

 

8

Làn hơi nhân bản chuyển sang mùa

Vẽ lại cơ đồ non nươc xưa

Đường làng bướm lượn hoa trêu gió

Ngõ xóm cây vương chắn bão lùa

Xế bóng tà dương còn mẫn cán

Vẽ vòng nhật nguyệt dẫu già nua

Gom bao chí lớn trong thiên hạ

Nên lũy thanh cao chận gió mưa

 

9

Gió mưa thuận hướng đời hoan hỷ

Chung đắp bồi xây mộng tốt lành

Giữa cõi thênh thang trùng hoa thắm

Một trời rộng rãi điệp rừng xanh

Nghe trong lòng đất đâm chồi nụ

Và giữa nhân gian trẩy lá cành

Máu mủ rồng tiên quay lại cội

Thiết tha hoài vọng bỏ chi đành

 

10

Đành bỏ đằng sau, hởi những ai

Bao nhiêu gian khổ tháng năm dài

Sử xanh hậu thế còn ghi lại

Tà thuyết giáo điều hết sống dai

Gấm vóc giang sơn cần bảo vệ

Sông hồ biển cả phải vun mài

Vần thơ vỡ rạn từ tâm huyết

Rạng ánh xuân nồng một sớm mai.

 

Hạ Thái Trần Quốc Phiệt

 

 

Bài xướng nguyễn vô cùng

 

Khúc Chiều

 

1

Mấy chục năm rồi xa chốn cũ

Ngỡ ngàng cứ tưởng mới vừa qua

Chói chang nắng đổ giàn hoa úa

Thầm lặng người đi sóng lệ nhòa

Nỗi nước tim mòn thân lữ thứ

Cung đàn máu rướm bản du ca

Chân mây vẫn ngóng mùa sum họp

Đất cũ hồi sinh kịp bóng tà

 

2

Tà dương thấp thoáng cuối non tây

Xao xác chim kêu gợi những ngày

Ngõ tối mẹ cầu cơn gió lặng

Rừng sâu con đếm nỗi buồn lay

Một trời đổ vỡ tràn năm tháng

Hai tiếng thương đau lấm mặt mày

Đổi chủ quê mình ra xứ lạ

Cho người tan tác mảnh hồn say

 

3

Mảnh hồn say khướt trời xa lắc

Ta mãi ôm chi một phiến sầu

Rời rã vai gầy lưng núi thẳm

Chập chờn mộng dữ trắng canh thâu

Cồn xưa khói tỏa cay bờ mắt

Dặm khách sương chan bạc mái đầu

Son phấn tuồng đời ghê mặt vẽ

Cười khan mà dấu cõi lòng đau

 

4

Dấu cõi lòng đau giữa chợ chiều

Nghe chừng phố xá cũng cô liêu

Nắng chưa đủ ấm ngày mau tắt

Tình vẫn dâng đầy bóng vội xiêu

Rượu vắng tri âm thành đắng ngắt

Đàn chùng lạc điệu cũng buồn thiu

Mày râu phờ phạc đời ly khách

Bến nước soi gương thẹn ít nhiều

 

5

Ít nhiều cũng một thời chinh chiến

Còn thoảng bên tai tiếng đạn gầm

Xung trận máu tràn cơn bão lửa

Hạ màn hồn đọng nỗi buồn câm

Biết câu thế sự là mây thoảng

Sao kiếp nhân sinh tựa sóng ngầm

Từng đợt xô ta về đảo vắng

Quanh mình ôi cả biển sầu ngâm!

 

6

Ngâm khúc thơ xưa những thẹn thùng

Đâu giòng máu Việt trước thù chung

Binh thuyền phá Hán tài thao lược

Chiến mã bình Mông chí vẫy vùng

Thế nước cheo leo bờ vực thẳm

Lòng người chới với nỗi lao lung

Trong đêm chợt thấy từ muôn ngả

Ánh lửa yêu thương nổi bập bùng

 

7

Bập bùng ánh đuốc hay lời hẹn

Một sáng hoan ca dậy đất trời

Vén áng mây mù cho nắng dọi

Khai dòng lệ ứ để sầu vơi

Đem trang sử cũ soi hồn nước

Lấy trái tim son dệt mộng đời

Đường dẫu thác ghềnh chân có mỏi

Lòng quê xin giữ đến tàn hơi

 

8

Hơi ấm trao nhau phút chuyển mùa

Người về dựng lại mái nhà xưa

Thềm hoang mấy độ tầng rêu phủ

Vách trống bao phen ngọn gió lùa

Biết ánh tà dương gần xế bóng

Mà tình cố lý chẳng già nua

Nghe chăng tiếng vọng từ xa thẳm

Một dãi cơ đồ bỏ nắng mưa

 

9

Nắng mưa chẳng nhạt tình non nước

Xiết chặt bàn tay nối mộng lành

Mở cửa tự do trời biển rộng

Gieo mùa nhân ái ruộng đồng xanh

Chồi non thế hệ dần thêm lá

Lộc biếc dân sinh sẽ đậm cành

Khi trái tim mang giòng máu Việt

Quay lưng ngoảnh mặt hỏi sao đành

 

10

Hỏi sao đành đoạn, hỏi riêng ai

Gẫm cuộc trăm năm được mấy dài

Rõ mặt, hư danh còn luẩn quẩn

Tàn đêm, ảo mộng cứ dằng dai

Dẫu hồn cố thổ thường vương vấn

Song bước ly hương vẫn miệt mài

Quán trọ bên trời bao thổn thức

Mơ mòng đất mẹ một ngày mai

 

nguyễn vô cùng

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.
Hoài niệm Nguyễn Vô Cùng!