Apr 18, 2024

Ca dao tục ngữ

Ca Dao Tục Ngữ Phần III từ M tới Y
NGUỒN INTERNET * đăng lúc 02:13:47 AM, May 01, 2015 * Số lần xem: 25136
Hình ảnh
#1

          Ca Dao & Tục Ngữ Việt Nam -Phần I từ A tới G

                 Ca Dao Tục Ngữ Phần II từ H tới L:: 
 
          
Ca Dao Tục Ngữ Phần III từ M tới Y:: 


         
    


VẦN M

Mai thích Huế, xế thích Quảng


Má hồng hồng, muốn chồng thành dịch


Má ơi con má hư rồi
Còn đâu má gả, má đòi bạc trăm


Má ơi con má hư rồi
Má đừng trang điểm phấn giồi uổng công


Má ơi con má luông tuồng
Có ngày thiên hạ lột truồng ô danh


Má ôi con má phá thai
Nước da tái mét, trong ngoài đều hay


Má ôi con má thất tình
Ăn khay trầu quế, uống chình rượu hương


Má ơi đừng gả con xa
Chim kêu vượn hú biết nhà má đâu?


Máu chảy ruột mềm
Môi hở răng lạnh


Màn hoa lại trải chiếu hoa
Bát ngọc thì phải đũa ngà, mâm son


Mày thì cong tợ trăng non
Mặt thuôn trứng ngỗng ngó mòn lông nheo


Mạch trong nước chảy ra trong
Thế nào đi nữa, con dòng vẫn hơn


Mắng mèo, chửi chó


Mắt long lanh vốn kẻ đa tình
Tướng ngoe nguẩy là người dâm đãng
Mình xà uốn khúc
Trường túc bất chi lao
Hồng diện, đa dâm đa thuỷ


Mặt em rỗ có ngày lì
Tay anh cán vá ông nội em trì cũng không ra


Mặt má bầu ngó lâu muốn chửi
Mặt chữ điền tiền rưỡi cũng mua


Mặt trời vừa lặn, mặt trăng vừa ló
Nè em Hai ôi, lại đây cho anh tỏ một đôi lời
Nước bèo gặp gỡ vậy thôi
Mai anh ra cửa biển, em sống đời biệt ly


Mặt trời vừa lặn, mặt trăng vừa ló
Quới nương em ơi, anh xin tỏ với nàng
Con gái ông Bang, con gái ông Phủ
Qua cũng không màng
Chỉ chuộng con bạn ngọc biết đá vàng, thuỷ chung


Mâm thau chùi sáng
Để nằm trên ván
Bóng lộn thấy hình
Cháo đậu xanh kia, đường cát nọ
Nhớ mình quên ăn


Mây xanh thì nắng, mây trắng thì mưa


Mây xưa cũng bỏ non về
Em xưa cũng giã câu thề đó đây
Nhớ đành biết mấy tầm tay
Chim bay biển Bắc hoa gầy bãi Đông!


Mất lòng trước đặng lòng sau


Mất trâu mất ruộng không màng
Mất cây cuốc mục ra làng kiện thưa


Mấy đời bánh đúc có xương
Mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng


Mật ngọt chết ruồi


Mẫu đơn nở cạnh bờ ao
Đôi ta trinh tiết đợi nhau suốt đời


Mèo đến nhà thì khó
Chó đến nhà thì sang


Mẹ cha trượng quá khuôn vàng
Đền bồi sao xiết muôn vàn công ơn


Mẹ cú con tiên, mẹ hiền con thảo


Mẹ gà con vịt chắt chiu
Mấy đời dì ghẻ mà yêu con chồng


Mẹ già lo bảy lo ba
Lo cau trổ muộn, lo già hết duyên


Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp mật, như đường mía lau


Mẹ già ở túp lều tranh
Sớm khuya tối viếng mới đành dạ con


Mẹ mong gả thiếp về vườn
Ăn bông bí luộc, dưa hường nấu canh


Minh mông nổi nước
Su đước rườm rà
Ở đây anh tính sao rả
Sắm bông hột lựu đặng mà cưới em!


Miếng ngon là miếng dữ
Miếng cử là miếng lành


Miếng trầu giải phá cơn sầu
Ăn cơm chẳng đặng, ăn trầu giải khuây


Miếng trầu là đầu câu chuyện
Con trâu là đầu cơ nghiệp


Mía sâu có đốt, nhà dột có nơi


Mình có thương, mình cắt tóc mình thề
Chỉ trời, vạch đất chớ hề bỏ nhau


Mình đành, cha mẹ chẳng đành
Cũng như gáo nước tưới hành không tươi


Mình nói dối ta mình chửa có chồng
Ta đi qua ngõ, mình bồng con ra
Con mình kheó giống con ta
Con mình bảy rưỡi, con ta ba phần


Mình nói dối ta mình hãy còn son
Ta đi qua ngõ thấy con mình bò
Con mình những trấu cùng tro
Ta đi xách nước rửa cho con mình


Mình về em chẳng cho về
Em nắm vạt áo em đề câu thơ
Mình về em chẳng cho về
Em nắm vạt áo em đề câu thơ
Câu thơ ba chữ đành rành
Chữ trung, chữ hiếu, chữ tình là ba
Chữ trung thì để phần cha
Chữ hiếu phần mẹ, đôi ta chữ tình


Mỏi gối chồn chân


Mồm miệng đỡ chân tay


Môn đăng hộ đối


Mồng chín tháng chín có mưa
Thì con sắm sửa cày bừa làm ăn
Mồng chín tháng chín không mưa
Thì con bán cả cày bừa đi buôn


Mồng năm, mười bốn, hăm ba
Đi chơi cũng lỗ, lựa là đi buôn


Một câu nhịn chín câu lành


Một cây làm chẳng nên non
Ba cây dụm lại nên hòn núi cao


Một con sâu làm rầu nồi canh


Một chờ, hai đợi, ba trông
Bốn thương, năm nhớ
Bảy tám chín mong, mười tìm


Một duyên, hai nợ, ba tình
Chiêm bao lẩn quất bên mình năm canh
Đêm nằm lại nghĩ một mình
Ngọn đèn khêu tỏ bóng quỳnh bay cao
Trông ra nào thấy đâu nào
Đám mây vơ vẩn ngôi sao mập mờ
Mong người, lòng những ngẩn ngơ


Một đàn cò trắng bay quanh
Cho loan nhớ phượng, cho mình nhớ ta
Mình nhớ ta như cà nhớ muối
Ta nhớ mình như cuội nhớ trăng
Mình về mình nhớ ta chăng
Ta về ta nhớ hàm răng mình cười


Một điều nói dối, sám hối bảy ngày


Một lần thì tởn tới già
Đừng đi nước mặn cho hà ăn chân


Một liều ba bảy cũng liều
Cầm bằng như trẻ chơi diều đứt dây


Một lo đứng cửa trông ra
Hai lo đi lấy chồng xa nước người
Ba lo sợ chị em cười
Bốn lo đi ngược, về xuôi sao đành
Năm lo lúc tử, lúc sinh
Sáu lo con gái một mình đường xa
Bảy lo nhớ cửa nhớ nhà
Tám lo còn chút mẹ già ai nuôi
Chín lo em thiệt cả mười
Để em kiếm lối tìm nơi đi về


Một ly nhâm nhi tình bạn
Hai ly uống cạn lòng sầu
Ba ly mũi chảy tới râu
Bốn ly ngồi đâu gục đó
Năm ly cho chó ăn chè
Sáu ly vợ đè cạo gió


Một mai trống lủng khó hàn
Dây dùn khó dứt, bạn lang khó tìm


Một miếng giữa đàng bằng một sàng xó bếp


Một miếng khi đói bằng một gói khi no


Một mình thong thả mần ăn
Khỏe quơ chài kéo, mệt quăng câu dầm


Một năm một tuổi một già
Ba năm một mối gắng mà đợi anh


Một nhà hai chủ không hoà
Hai vua một nước ắt là không yên


Một nong tằm bằng năm nong kén
Một nong kén bằng chín nén tơ
Em thương anh tháng đợi năm chờ
Lòng nào dứt mối lià tơ cho đành


Một thương hai nhớ ba sầu
Cơm ăn chẳng được, ăn trầu cầm hơi
Thương chàng lắm lắm chàng ơi
Biết đâu thanh vắng mà ngồi thở than


Một thuyền một lái chẳng xong
Một chĩnh hai gáo còn nong tay vào
Em xót thương anh phất ngọn cờ đào
Còn thò tay bẻ mận em dạ nào dám ưng


Một thương tóc bỏ đuôi gà
Hai thương ăn nói mặn mà có duyên
Ba thương má lúm đồng tiền
Bốn thương ăn nói dịu hiền dễ nghẹ..


Một tiếng chào cao hơn mâm cỗ


Một trăm con gái Thủ
Một lũ con gái chợ
Anh cũng không màng
Anh chỉ thương con gái ruộng cơ hàn nắng mưa


Một trăm người bán, một vạn người mua


Một xị rượu, ba bốn xị dầu


Mới chuộng, cũ vong


Mua bộ bà ba
Đôi ba cặp vịt
Cam quít bưởi hồng
Vài gói Ô Long
Vài phong Bổn Lập
Cây dù mái sập
Đôi võng thêu cườm
Khăn lụa vàng lườm
Dầu chanh thơm ngát...


Mua cau chọn những buồng sai
Mua trầu chọn những trăm hai lá vàng
Cau tiện ngang, trầu vàng ngắt ngọn
Thời buổi này kén chọn làm chi
Sao em chẳng lấy chồng đi!


Mua cá thì phải xem mang
Mua bầu xem cuống mới toan không lầm


Mua trâu, cưới vợ, làm nhà
Cả ba việc ấy đều là khó thay


Muốn ăn cơm trắng cá kho
Trốn cha, trốn mẹ xuống đò thăm anh
Muốn ăn phải lăn vào bếp
Muốn chết phải lết vô hòm


Muốn cho êm ấm cửa nhà
Vợ kêu chồng dạ bẩm bà, con đây!


Muốn sang thì bắc cầu kiều
Muốn yêu cô chị phải chiều cậu em


Muá gậy vườn hoang


Muà hè đang nắng, cỏ gà mọc trắng trời mưa
Tháng bảy heo may, chuồn chuồn bay thì bão


Mũi dại lái chịu đòn
Mười đêm chị giữ mười đêm cả
Suốt tháng em nằm suốt tháng không
Chịu đấm ăn xôi, xôi lại hẩm
Cầm bằng làm mướn, mướn không công


Mười giờ tàu chạy Bến Thành
Xúp lê vội thổi bộ hành xôn xao


Mười năm cắp sách theo thầy
Năm thứ mười một vác cày theo trâu


Mười năm lưu lạc giang hồ
Một ngày tu tỉnh, cơ đồ lại nên


Mực văng vô giấy khó chùi
Vào vòng chồng vợ, đui cùi cũng phải theo


VẦN N

Nam Hà đi dễ khó về
Trai đi có vợ, gái về có con


Nam mô Bồ Tát
Chẻ lạt đứt tay
Đi cày trâu húc
Đi súc phải cọc
Đi học thày đánh
Đi gánh đau vai
Nằm dài nhịn đói


Nay em còn cha còn mẹ, còn cô còn bác
Nên em không dám tự tung tự tác một mình
Anh có thương em cậy mai dong đến nói
Cha mẹ đành em cũng sẽ ưng
Nát gỗ hãy còn bờ tre


Nàng dâu khôn lanh, nấu canh cho ngọt
Canh sôi hớt bọt, thêm ớt rắc tiêu
Mẹ chồng cay đắng đủ điều
Mẹ ghét cứ ghét, chồng chiều cũng vui


Nàng ơi anh quyết với mình
Công anh dan díu chẳng thành thời thôi
Con sông bên lở, bên bồi
Bên lở thì đục, bên bồi thì trong
Sông kia nước chảy hai dòng
Biết rằng bên đục, bên trong bên nào


Năm canh thì ngủ lấy ba
Hai canh coi sóc cửa nhà làm ăn


Năm hết, Tết đến


Nắng đổ chang chang
Thấy mặt con bán khoai lang
Tui bàng hoàng muốn làm cử rét
Trời mưa sấm sét
Thấy mặt con bán bánh tét
Tui muốn hét rụng rời...


Nắng hổng ưa, mưa hổng chịu


Nắng lên cho héo lá lan
Cho đáng kiếp chàng, phụ rẫy tình xưa
Nắng lên cho héo ngọn dừa
Đánh chết chẳng chừa cái thói đổi thay
Nắn lên cho héo nhánh mai
Tui rủa tối ngày kẻ chẳng thủy chung


Nắng mưa là bệnh của trời
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng


Nắng tốt dưa, mưa tốt lúa


Nằm giường lèo lại đòi trèo trướng phụng
Dẫu ai trề nhún, nó cũng làm ngang
Một khi bị đạp xuống sàn
Ngủ chung với chó, còn than nỗi gì


Nâng như nâng trứng, hứng như hứng


Nè em Tiên Bửu ôi
Nhớ em chưa ăn xôi mà anh như gặp hồi no bụng
Chưa ăn bún mà anh cũng no hơi
Thương em quên đứng, quên ngồi
Ngứa đầu quên gãi, đứt ruột rồi quên đau


Nếm muỗng đường om (nồi đất), mùi thơm vị ngọt
Qua thương nhớ bậu thức trót canh gà
Phận bậu như hạt mưa sa
Phận qua như gió thổi tuốt ra vàm ngoài


Nếu anh ác gian, đem dạ phụ phàng
Cho con kiến hôi bò dưới đất
Con kiến vàng bò trên nhánh cây
Nếu anh mê đó, bỏ đây
Cho con cá lội dưới nước
Con chim bay trên trời


Nếu làm hoa làm hoa hướng dương
Nếu làm đá làm đá hoa cương


Ngày đi, trúc chửa mọc răng
Ngày về, trúc đã cao bằng ngọn tre
Ngày đi, lúa chửa có vè
Ngày về, lúa đã đỏ hoe ngoài đồng
Ngày đi, em chửa có chồng
Ngày về, em đã con quấn, con quít, con bồng, con mang


Ngày nào anh nói em đành
Bụi tre trước ngõ để dành đan nôi
Bây giờ anh nói em thôi
Bụi tre trước ngõ đan nôi ai nằm?


Ngày nào anh nói em đành
Cuốc đất trồng hành, gieo cải, vãi kê
Bây giờ, anh nói em chê
Để cải anh héo, cho kê anh tàn


Ngày nào ra đứng bờ sông
Sông xa, xa tít cho lòng em đau


Ngày qua tháng lại
Vật đổi sao dời
Nòng nọc đứt đuôi
Nhảy lên mặt đất
Rõ ràng cóc thật
Chẳng phải trê nào!
Cả xóm xôn xao
Đồn đi khắp huyện
Cóc cho nghe chuyện
Tìm đến thử coi
Nhận rõ con rồi
Lại xin lỗi vợ
Trăm nghìn lạy mợ
Vì trót quá ghen
Ở không trọn nghĩa...


Ngày rằm, mùng một ăn chay
Ghét con mỏ nhọn tưởng hoài chả nem


Ngày xưa anh bủng anh beo
Tay bưng chén thuốc tay đèo múi chanh
Bây giờ anh khỏi anh lành
Anh theo duyên mới anh đành phụ em


Ngày xưa quả báo thì chầy
Ngày nay quả báo trước ngay nhãn tiền


Nghe vẻ nghe ve
Nghe vè nói ngược
Ngựa đua dưới nước
Tàu chạy lên bờ
Lên núi đặt lờ
Xuống sông đốn củi...


Ngó lên nhang tắt đèn mờ
Mẫu thân đâu vắng bàn thờ lạnh tanh


Ngó lên tàng cây thấy cặp cu trốn nắng
Ngó ra ngoài ruộng thấy đôi cò trắng bay xa
Đi về lập miễu thờ cha
Cất chùa thờ mẹ, lập trang thờ bà


Ngó qua bên bến Tô Châu
Thấy em gánh nước trên đầu giắt trâm


Ngọc hoàng ngồi tựa ngai vàng
Thấy con uống rượu hai hàng lệ rơi


Ngồi buồn gởi bức thư sang
Có con rồng bạch chắn ngang giữa trời
Vậy nên thư chẳng tới nơi
Trong thư ai biết những lời làm sao


Ngồi buồn vuốt bụng thở dài
Nhớ chồng thì ít, nhớ trai thì nhiều


Ngày đêm trông bóng trăng tàn
Muốn riêng với nguyệt mà than một lời
Nguyệt rằng: Vật đổi sao dời
Thân này vẫn để cho người soi chung


Người ta tuổi tí tuổi mùi
Còn em thì chịu bùi ngùi tuổi (tủi) thân


Người trên ở chẳng chính ngôi
Khiến cho kẻ dưới chúng tôi hỗn hào
Người trên ở chẳng được cao
Khiến cho kẻ dưới lộn nhào lên trên


Người trồng cây hạnh người chơi
Ta trồng cây đức để đời về sau


Nhà ai chồng qui? vợ ma
Hễ ông ăn chả thì bà ăn nem
Đói cơm khát nước tèm lem
No cơm ấm áo lại thèm nọ kia


Nhà Bè nước chảy chia hia
Ai về Gia Định, Đồng Nai thì về


Nhà có ngạch, vách có lỗ tai


Nhà em cao, hàng rào em kín
Nhà em tám, chín, mười từng
Con ong bay vô không lọt
Biểu con bướm đừng xôn xao
Anh về sắm lễ cho cao
Cậy mai dong cho giỏi
Mới bước vào nhà em


Nhà giàu tham việc, thất nghiệp tham ăn


Nhà hát bóng chào rào chộn rộn
Sở chụp hình ngồi đứng chỉnh tề
Thăm em một chút anh về
Chơi khuya lính bắt khó bề phân bua


Nhà không chủ như tủ không khóa


Nhà sạch thì mát, bát sạch thì ngon


Nhà ta ba bốn chị em
Mẹ ta còn thèm một chút rể xa
Ta về ta bảo mẹ ta
Rể gần cho ruộng, rể xa cho tiền


Nhà tôi có dãy vườn hoa
Có ba dãy nhãn, có ba dãy dừa
Dù anh đi sớm, về trưa
Sao anh chẳng nghĩ dãy dừa nhà tôi
Sao anh chẳng đứng, chẳng ngồi
Hay là anh phải duyên tôi anh buồn
Anh buồn, anh lại đi buôn
Có tiền lấy vợ, thôi buồn làm chi


Nhất con, nhì cháu, thứ sáu người dưng
Nhất qui?, nhì ma, thứ ba học trò


Nhất mẹ, nhì cha, thứ ba bà ngoại


Nhất sĩ nhì nông
Hết gạo chạy rông nhất nông nhì sĩ


Nhất thân, nhì thế, tam ngân, tứ chế


Nhất thì bộ lại, bộ binh
Nhì thì bộ hộ, bộ hình cũng xong
Thứ ba thì đến bộ công
Nhược bằng bộ lễ, lạy ông xin về


Nhất tự vi sư, bán tự vi sư


Nhập giang tùy khúc, nhập gia tuỳ tục


Nhện sa xuống nước nổi phình
Kiếu huynh kiếu đệ kiếu người tình tôi lui


Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Người trong một nước phải thương nhau cùng
Phu thê trong nghĩa tương phùng
Chăn loan, gối quế, chữ tùng cùng ai
Tấm đá hoa ghi tạc để đời


Nhìn nhau lệ ứa đôi hàng
Tàu lui ốc thổi, tui chàng rẽ phân


Nhìn ra sậy xám, lau vàng
Ngày lu, nắng úa, bóng chàng nơi đâu?


Nhịn đói nằm co còn hơn ăn no vác nặng


Nhỏ thì nhờ mẹ nhờ cha
Lớn lên nhờ vợ, về già nhờ con


Nhớ ai bổi hổi bồi hồi
Như đứng đống lửa, như ngồi đống than


Nhớ ai con mắt lim dim
Chân đi thất thểu như chim tha mồi
Nhớ ai hết đứng lại ngồi
Ngày đêm tơ tưởng một người ở xa


Nhớ ai nhớmãi thế này
Nhớ đêm quên ngủ, nhớ ngày quên ăn


Nhờ cô nhờ bác giúp lời
Chị em giúp của, ông trời định đôi


Nhứt nước, nhì phân, tam cần, tứ giống


Nhứt thích ăn trái chua
Hai ưa mua áo tốt
Ba tìm lột quần trai


Những người chước độc mưu thâm
Tai kia vạ nọ ngấm ngầm đến ngay


Những người thắt đáy lưng ong
Vừa khéo chiều chồng, vừa khéo nuôi con
Những người béo trục béo tròn
Ăn vụng như chớp, đánh con cả ngày


Những người ti hí mắt lươn
Trai thì trộm cắp, gái buôn chồng người


No mất ngon, giận mất khôn


Non cao cũng có đường trèo
Bệnh dẫu hiểm nghèo cũng có thuốc tiên


Non cao cũng có đường trèo
Đường có hiểm nghèo cũng có lối đi


Non kia ai đắp lên cao
Sông kia biển nọ ai đào chi sâu


Nói bóng nói gió


Nói chín thì làm nên mười
Nói mười làm chín kẻ cười người chê


Nói đẩy đưa cho vừa lòng bạn
Con sông Giang Hà chỗ cạn chỗ sâu


Nói gần, nói xa, chẳng qua nói thật


Nói lời thì giữ lấy lời
Đừng như con bướm đậu rồi lại bay


Nói người chẳng nghĩ đến ta
Thử sờ lên gáy xem xa hay gần


Nói như dùi đục chấm nước mắm


Nói như nước đổ đầu vịt


Nói ra thì nhớ lấy lời
Đừng như ong bướm đậu rồi lại bay


Nói toạc móng heo
Nói với người say như vay không trả


Nồi đồng mà úp vung đồng
Con gái xứ Bắc lấy chồng Đồng Nai
Giậm chân xuống đất than dài
Chồng tôi vô Quảng biết ngày nào ra


Nội trong lục tỉnh Nam Kỳ
Thấy em ăn nói nhu mì anh thương
Có mặt tui mình nói mình thương
Tui về chốn cũ mình vấn vương nơi nào?


Núi cao chi lắm núi ơi
Núi che mặt trời, chẳng thấy người thương


Nước chanh giấy rưới vô mắm mực
Rau mũi viết trộn lẫn giấm son
Bốn mùi họp lại càng ngon
Cũng như qua gần bậu, chẳng còn chờ trông


Nước chảy đá mòn
Nước đến chân mới nhảy


Nước giữa dòng chê trong, chê đục
Vũng trâu đầm hì hục khen ngon


Nước không ra nước
Dầu không ra dầu
Lỡ quan lỡ lính lỡ làng
Lỡ lòng dân giả, lỡ hàng công khanh


Nước lã mà vã nên hồ
Tay không mà nổi cơ đồ mới hay


Nước lên, cuốn sáo nhổ đăng
Trong tay em có ngọc cũng không bằng có anh


Nước lên rồi nước lại ròng
Đố ai bắt được con còng trong hang


Nước mắm ngon dầm con cá liệt
Em có chồng nói thiệt anh hay


Nước mắt nhỏ sa lấy khăn mu xoa nàng chặm
Quyến luyến nhau rồi ngàn dặm khó quên


Nước sông gạo chợ
Nước trong khe suối chảy ra
Mình chê ta đục, mình đà trong chưa?


Nửa đời sương gió ngang tàng
Trái tim lụy chỉ vì nàng đấy thôi


Nửa về nửa muốn ở đây
Về nhà nhớ bạn, ở đây nhớ nhà


Nực cười châu chấu đá xe
Tưởng rằng chấu ngã ai dè xe nghiêng


VẦN O

Ôi, ba bảy lá gan, lá tươi lá héo
Ruột chín chiều, chiều nở chiều teo


Ông chết, thì thiệt thân ông
Bà tôi sắp sửa lấy chồng nay mai
Bà chết, thì thiệt thân bà
Ông tôi sắp sửa lấy ba nàng hầu


Ốc tưởng rằng ốc vắn
Dè đâu ruột ốc trường
Lươn chê lịch, lịch chê lươn nhớt!


Ơn dưỡng dục chưa thỏa tình báo bổ
Nghĩa minh linh nguyện gắng sức tài bồi


Ơn trời mưa nắng phải thời
Nơi thì cày ruộng nơi thì bừa sâu
Công ơn chẳng quản bao lâu
Ngày nay nước bạc, ngày sau cơm vàng
Ai ơi chớ bỏ ruộng hoang
Bao nhiêu tấc đất tấc vàng bấy nhiêu


Ớt nào là ớt chẳng cay
Gái nào là gái chẳng hay ghen chồng
Vôi nào là vôi không nồng
Gái nào là gái có chồng chẳng ghen


Ở đâu mà chẳng biết ta
Ta con ông Sấm, cháu bà Thiên Lôi
Xưa kia ta ở trên trời
Đứt dây rơi xuống làm người thế gian


Ở đời muôn sự của chung
Hơn nhau một tiếng anh hùng mà thôi


Ở sao cho vừa lòng người
Ở rộng người cười, ở hẹp người chê
Cao chê ngổng, thấp chê lùn
Béo chê béo trục béo tròn
Gầy chê xương sống, xương sườn phơi ra


Ở xa anh tưởng là tiên
Lại gần mới biết em chẳng hiền hơn ai

VẦN P

Phải duyên phải kiếp thì theo
Cám còn ăn được, nữa bèo như anh


Phấn son tô điểm sơn hà
Làm cho rỡ mặt đàn bà nước Nam


Phong lưu là cạm ở đời
Hồng nhan là bẫy những người tài hoa


Phượng hoàng đậu nhánh vông nem
Phải dè năm ngoái cưới em cho rồi
Ngã tư Chợ Gạo nước hồi
Tui chồng mình vợ còn chờ đợi ai


Phượng hoàng đậu nhánh sa kê
Ông thần ổng hổng vật mấy thằng dê cho rồi


Phượng hoàng ở chốn cheo leo
Sa cơ lỡ vận phải theo đàn gà
Bao giờ gió thuận mưa hòa
Thay lông đổi cánh lại ra phượng hoàng

VẦN Q

Qua đình ghé nón trông đình
Đình bao nhiêu ngói thương mình bấy nhiêu!


Quan văn mất một đồng tiền
Xem bằng quan võ mất quyền quận công


Quả cau nho nhỏ, cái vỏ vân vân
Nay anh học gần, mai anh học xa
Lấy anh từ thuở mười ba
Đến năm mười tám thiếp đà năm con
Ra đường thiếp hãy còn son
Về nhà thiếp đã năm con với chàng


Quả cau nho nhỏ, cái vỏ vân vân
Nay anh học gần, mai anh học xa
Tiền gạo thì của mẹ cha
Cái nghiên, cái bút thật là của em


Quân tử là quân tử Tàu
Ăn cơm thì ít, ăn rau thì nhiều


Quân tử nhất ngôn là quân tử dại
Quân tử nói đi, nói lại là quân tử khôn

VẦN R

Ra đi là sự đã liều
Nắng mai phố lạ, mưa chiều thôn xưa


Ra đi ngó trước ngó sau
Ngó nhà thấy cột, ngó nhau thấy buồng


Ra đường bà nọ bà kia
Về nhà không khỏi cái nia cái sàng
Ra đường võng lộng nghêng ngang
Về nhà hỏi vợ cơm rang đâu rồi


Ra sông mới biết cạn sâu
Ở trong lạch hói, biết đâu mà dò


Ra về bụng nhớ người thương
Tay vỗ thanh giường chép miệng thở than!


Ra về ruột nọ quặn đau
Nhơn sâm sắc uống mấy tàu cho nguôi?


Rau muống bắt cuống rau răm
Làm chi đến nỗi chàng cầm cổ tay


Rau răm đất cứng dễ bứng khó trồng
Dù thương cho lắm cũng chồng người ta


Rau răm hái ngọn còn tươi
Lạng nghe anh nói mấy lời mà cay
Kể chi những chuyện trước đây
Lòng em tưởng những núi này, non kia


Rèm xưa ba bức mành manh
Mắt cô thế ấy tu hành được đâu


Rồng chầu ngoài Huế, ngựa tế Đồng Nai
Nước sông trong chảy lộn sông ngoài
Thương người quân tử lạc loài tới đây


Rồng nằm bể cạn phơi râu
Mấy lời anh nói giấu đầu hở đuôi


Rồng vàng tắm nước ao tù
Người khôn ở với người ngu bực mình


Ru con con ngủ cho rồi
Mẹ ra chỗ vắng, mẹ ngồi than thân


Ruộng ai thì nấy đắp bờ
Duyên ai nấy gặp, đừng chờ uổng công


Rủ nhau đi cấy đi cày
Bây giờ khó nhọc, có ngày phong lưu
Trên đồng cạn, dưới đồng sâu
Chồng cày vợ cấy, con trâu đi bừa


Rủ nhau xuống bể mò cua
Đem về nấu quả me chua trên rừng
Em ơi chua, ngọt đã từng
Non xanh, nước bạc ta đừng quên nhau
Ruộng đồng mặc sức chim bay
Nước sông lai láng cá bầy đua bơi


Rượu lạt uống lắm cũng say
Người khôn nói lắm, dẫu hay cũng nhàm


Rượu nằm trong nhạo chờ nem
Qua nằm thuyền vắng chờ em một mình


Rừng có mạch, vách có tai
Người trong chưa tỏ, người ngoài đã hay


Rừng như biển thánh khôn dò
Nhỏ mà không học, lớn mò sao rả


VẦN S

Sa chân bước xuống ruộng dưa
Dẫu ngay cho chết cũng ngờ người gian


Sa cơ lỡ bước


Sai một ly, đi một dặm


Sanh nghề tử nghiệp


Sao vắng thì mưa, sao thưa thì nắng


Sáng ngày cắp nón ra đi
Gặp thằng nhỏ hỏi rằng: Dì đi đâu
Dì rằng: Mang giỏ hái dâu
Gặp dượng thằng nhỏ ngồi câu bên đường
Thấy dì, dượng nó cũng thương


Sáng trăng giã gạo ngoài trời
Cám bay phưởng phất nhớ lời em than


Sáng trăng trải chiếu hai hàng
Bên anh đọc sách, bên nàng quay tơ


Sáng về con Hai nó cắt
Con Ba nó dột
Con Tư nó lược
Con Năm nó viền
Con Sáu kết nút
Con Bảy nó đơm khuy
Sáng ngày anh cất bước ra đi
Con Tám nó kéo
Con Chín nó trì
Mười ơi để vậy còn gì áo anh


Sẩy cha còn chú, sẩy mẹ còn dì


Số giàu đem đến dửng dưng
Lọ là con mắt tráo trưng mới giàu


Số giàu tay trắng cũng giàu
Số nghèo chín đụm mười trân cũng nghèo


Sông Cửu Long chín cửa hai dòng
Người thương anh vô số, nhưng anh chỉ một lòng với em


Sông Mơ, sông Mận, sông Đào
Ba ngọn sông ấy chảy vào sông Ri
Em yêu anh bụng đã phát phì
Thuốc thang đâu khỏi anh thì chữa thôi
Yêu anh dễ đứng khó ngồi


Sông có khúc, người có lúc


Sông dài cá lội biệt tăm
Phải duyên chồng vợ trăm năm cũng chờ


Sông kia rày đã nên đồng
Chỗ làm ruộng lúa, chỗ trồng ngô khoai
Đêm nghe tiếng ếch bên tai
Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò


Sông sâu cá lặn biệt tăm
Chín trăng cũng đợi, mười năm cũng chờ
Sông sâu cá lặn vào bờ
Lấy ai thì lấy, đợi chờ nhau chi


Sông sâu có thể bắc cầu
Lòng người nham hiểm biết đâu mà mò


Sông sâu nước chảy ngập kiều
Dù anh phụ bạc còn nhiều nơi thương


Sông sâu sào cắm khôn dò
Người khôn ít nói, khó đo tấc lòng


Sông sâu sào vắn khó dò
Nào ai lấy thước mà đo lòng người


Sông trào cho chiếc lá nhồi
Căn duyên trắc trở đứng ngồi sao yên?


Sống thời con chẳng nên ăn
Chết thời xôi, thịt làm văn tế ruồi


Súp lê một còn than còn thở
Súp lê hai nửa ở nửa về
Súp lê ba tàu ra biển Bắc
Tay vịn song sắt miệng chắc lưỡi kêu trời
Chồng Nam vợ Bắc sống đời đặng sao?

VẦN T

Ta về ta tắm ao ta
Dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn


Tai em nghe anh đau đầu chưa khá
Em băng đồng chi sá, đi bẻ nạm lá về xông
Ở làm sao đây cho trọn nghĩa vợ chồng
Đổ mồ hôi em chặm, ngọn gió lồng em che


Tam sao thất bản


Tay bưng dĩa muối chấm gừng
Gừng cay muối mặn xin đừng bỏ em


Tay mang khăn gói sang sông
Mẹ kêu mặc mẹ, thương chồng cứ đi


Tay mang túi bạc kè kè
Nói bậy nói bạ thiên hạ nghe rầm rầm


Tay tiên rót chén rượu đào
Đổ đi thời tiếc, uống vào thời say


Tàu súp lê một còn trông còn đợi
Tàu súp lê hai còn đợi còn chờ
Tàu súp lê ba, tàu ra biển Bắc...
Hai tay tôi vịn song sắt, nước mắt chảy ròng ròng
Miệng kêu bớ chú tài cồng... khoan khoan, chậm chậm
Vợ chồng tôi thôi đành ngàn dặm cách phân...


Tấn thối lưỡng nan, cực khổ trăm bề
Ở đây khó ở, ra về khó ra!


Tập tàng đem nấu với suông
Lấy chàng, thiếp quyết đổi buồn làm vui


Tập tầm vông
Chị lấy chồng, em ở giá
Chị ăn cá, em mút xương
Chị nằm giường, em nằm đất
Chị hút mật, em liếm ve
Chị ăn chè, em liếm bát
Chị coi hát, em vỗ tay
Chị ăn mày, em xách bị
Chị làm đĩ, em xỏ tiền
Chị đi thuyền, em đi bộ
Chị kéo gỗ, em lợp nhà
Chị trồng cà, em trồng bí
Chị tuổi tí, em tuổi thân
Chị tuổi dần em tuổi mẹo
Chị ăn kẹo, em mút cây...


Tề Thiên Đại Thánh
Đánh với Hồng Hải
Đại chiến cả ngày
Bất phân thắng bại
...Là con số 7
Tào thua Xích Bích
Tào đương bôn tẩu
Gặp Quan Công Hầu
Tào lại kể ơn
...Con 60 trơn
Dẹp tan gian tặc
Non nước thái bình
Bổng lộc thân vinh
Địch gia đoàn tụ
Thoại Ba Công Chúa
Liền được rước về
Má dựa vai kề
Muôn dân cung kính
...Là con 89
Bon bon nước chảy bon bon
Con vượn bồng con
Lên non hái trái
Tôi cảm thương nàng
Phận gái mồ côi
...Là con số 1 ôi!
Nhắm tây Liêu Quốc
Đình Quí dẫn đường
Đến Hỏa Xa Cang
Thầy trò đi lạc
Lộn qua Đông Bắc
Tới trước Thôn Trào
Gặp thời Thiên Long
Là quan giữ đi
...Là con số 7 chi
Ra quân chống lại
Ngũ tướng ra oai
Một phen trổ tài
Thiên Long khiếp đảm
...Là con số 8
Tài hèn sức kém
Long bị chặt đầu
Tin đến Thôn Trào
Chúa tôi bàn tính
...Là con số 9


Tham thì thâm


Than rằng gối gấm không êm
Gối lụa không mềm bằng gối tay em


Thanh niên Tiền Phong tầm vông vạt nhọn
Phụ nữ Tiền Phong bè bọn chuột mèo


Tháng ba cơm gói ra hòn
Muốn ăn trứng nhạn phải lòn Hang Mai (Hang Khỉ)


Tháng giêng là tháng ăn chơi
Tháng hai trồng đậu, trồng khoai, trồng cà
Tháng ba thì đậu đã già
Ta đi, ta hái về nhà phơi khô
Tháng tư đi tậu trâu bò
Để cho ta lại làm mùa tháng năm
Sớm ngày đem lúc ra ngâm
Bao giờ mọc mầm ta sẽ vớt ra
Gánh đi ta ném ruộng ta
Đến khi lên mạ, thì ta nhổ về
Lấy tiền mượn kẻ cấy thuê
Cấy xong rồi mới trở về nghỉ ngơi
Cỏ lúa dọn đã sạch rồi
Nước ruộng vơi mười, còn độ một hai
Ruộng thấp đóng một gàu giai
Ruộng cao thì phải đóng hai gàu sòng
Chờ cho lúa có đòng đòng
Bấy giờ ta sẽ trả công cho người
Bao giờ cho đến tháng mười
Ta đem liềm hái ra ngoài ruộng ta
Gặt hái ta đem về nhà
Phơi khô, quạt sạch ấy là xong công


Tháng Năm chưa nằm đã sáng
Tháng Mười chưa cười đã tối


Thà rằng chẳng biết cho xong
Biết ra như xúc, như đong lấy sầu


Thà rằng ăn nửa quả hồng
Còn hơn ăn cả chùm sung chát lè


Thà thua xuống láng, xuống bưng
Bỏ ra đầu giặc, lỗi chưn quân thần


Thành thị chỗ nào cũng xí xô xí xào khách trú
Em ăn cơm bảy phủ, dạo đủ khắp nơi
Bán buôn một vốn ba bốn tiền lời
Chê anh dân ruộng, chơn mốc cời quanh năm


Thâm em như giếng giữa đường
Người khôn rửa mặt, người thường rửa chân


Thân em như hạt mưa rào
Hạt rơi xuống giếng hạt vào vườn hoa
Thân em như hạt mưa sa
Hạt vào đài các, hạt ra ruộng cày


Thân em như tấm lụa đào
Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai?


Thân em như thể trái chanh
Lắt lẻo trên cành nhiều kẻ ước mơ


Thân tui thui thủi một mình
Đêm đêm lạnh lẽo buồn tình lang thang
Nếu ai nghĩ chuyện đá vàng
Tôi xin được dạo cung đàn tình chung


Thất là mất
Tồn là còn
Tử là con
Tôn là cháu
Lục là sáu
Tam là ba
Gia là nhà
Quốc là nước
Tiền là trước
Hậu là sau...


Thấy bạn mà chẳng thấy chàng
Bâng khuâng như mất lạng vàng trong tay


Thấy mặt đặt tên


Thật thà là cha ăn cướp


Thẩn thơ tựa gốc mai già
Hỏi thăm bà Nguyệt có nhà hay không


Thế gian chuộng của, chuộng công
Nào ai có chuộng người không bao giờ
Thế gian được vợ mất chồng
Đâu phải như rồng mà được cả đôi


Thói thường gần mực thì đen
Anh em bạn hữu phải nên chọn người


Thò tay mà ngắt cọng ngò
Thương em đứt ruột giả đò ngó lơ


Thôi em xanh mắt bồ câu
Vàng tơ sợi nhỏ xin hầu kiếp sau


Thôi thà đừng biết cho xong
Biết bao nhiêu lại đau lòng bấy nhiêu


Thua trời một vạn không bằng thua bạn một ly


Thuận vợ, thuận chồng tát biển Đông cũng cạn


Thuốc đắng giã tật, lời thật mất lòng


Thuyền đây nhớ bến vô cùng
Ngặt vì đồn bót ngại ngùng khó qua


Thuyền đây ý cũng muốn qua
Thuế má đóng đủ, gãy chạ.. cái cột buồm


Thuyền ơi có nhớ bến chăng
Bến thì một dạ khăng khăng nhớ thuyền


Thuyền phải theo lái, gái phải theo chồng
Chồng đi hang rắn hang rồng vợ cũng phải theo


Thuyền tôm kia nói có
Ghe cá nọ nói không
Phải chi miễu ở gần sông
Em chỉ tay thề lại kẻo lòng anh nghi


Thương ai ví bằng thương chồng
Vì chồng cờ bạc nên lòng chẳng thương


Thương em anh biết để đâu
Để vào tay áo, lâu lâu lại dòm


Thương em anh để trong lòng
Việc quan anh cứ phép công anh làm
Thương em không dám vô nhà
Đi qua đi lại hỏi có gà bán không?


Thương em thương cái hang dài
Súng anh chực sẵn tối nay lảy còi


Thương người như thể thương thân


Thương nhau cởi áo cho nhau
Về nhà mẹ hỏi qua cầu gió bay


Thương nhau đứng đợi ngồi trông
Đêm khuya hiu quạnh loan phòng thì thôi
Mình nay đã có vợ rồi
Còn theo đón hỏi chi tôi thế này?


Thương nhau nên phải đi tìm
Nhớ nhau một lúc như chim lạc đàn


Thương nhau trái ấu cũng tròn
Ghét nhau trái bồ hòn cũng méo


Thương sao thương quá bất nhơn
Bữa nay gặp mặt, thương hơn bữa nào


Thượng điền tích thủy, hạ điền khan
Ruộng trên đầy nước, ruộng dưới khô khan


Thứ nhứt Thế Đức gan gà
Thứ hai Lưu Bội, thứ ba Mạnh Thần


Thứ nhứt đom đóm vô nhà
Thứ nhì chuột rúc, thứ ba hoa đèn


Thứ nhứt là tu tạ.i gia
Thứ nhì ở chợ, thứ ba tại chùa


Thứ nhứt rượu đã ngà ngà
Thứ nhì chàng ở phương xa mới về


Thực lộc chi thê, là con cá trê ăn cứt (?)


Tiên học lễ, hậu học văn


Tiếc công xúc tép nuôi cò
Cò ăn, cò béo, cò dò lên cây


Tiếc thay hột gạo trắng ngần
Đã vo nước đục, lại vần than rơm


Tiếng chào cao hơn cỗ


Tiền trao cháo múc
Không tiền cháo trút trở ra
Tin nhau buôn bán cùng nhau
Thiệt hơn, hơn thiệt, trước sau như lời
Thay gì lừa đảo kiếm lời
Một nhà ăn uống, tội trời riêng mang
Theo chi những thói gian tham
Pha phôi thực giả tìm đường dối nhau
Của phi nghĩa có giàu đâu
Ở cho ngay thật giàu sau mới bền


Tính rằng đêm bảy ngày ba
Mỗi đêm có sáu, gà đà sang canh
Chém cha con gà trống nó đậu trên cành
Giá biết như vậy bà đã làm gỏi, nấu canh ăn rồi


Tìm em như thể tìm chim
Chim bay biển Bắc, anh tìm biển Nam


Tình cờ bắt gặp nàng đây
Hỏi rằng duyên ấy tình này ra sao
Cái gì là mận, là đào
Cái gì là ngãi tương giao với nàng


Tình ta như quế với gừng
Mai kia cách trở, xin đừng quên nhau

Tóc em dài em cài hoa thiên lý
Miệng em cười có ý anh thương


Tóc mai sợi vắn sợi dài
Lấy nhau chẳng đặng thương hoài ngàn năm


Tóc quăn chải lược đồi mồi
Chải đứng chải ngồi, quăn vẫn hoàn quăn


Tốt gỗ hơn tốt nước son
Xấu người đẹp nết, còn hơn đẹp người


Tới đây dầu đói giả no
Dầu khôn giả dại đặng dò ý em


Tới đây không hát thì hò
Không hò không hát chớ mò tới đây


Tới đây mướp lại gặp dưa
Bầu kia gặp bí sao chưa chung giàn?


Tới đây thì ở lại đây
Chừng nào bén rễ quen cây hãy về


Tờ thơ đo đỏ
Anh dán con cò đen
Gởi về thăm bạn có tên em trong nầy


Trai anh hùng năm thê bảy thiếp
Gái trung trinh trăm tuổi một chồng


Trai khôn tìm vợ chợ đông
Gái khôn tìm chồng giữa chốn ba quân


Trai lỡ thời như trái chín cây
Trái chín cây người ta làm mứt
Gái lỡ thời như cứt trôi sông
Cứt trôi sông không ai thèm ngó


Trai thấy gái lạ như qua. thấy gà con


Trai thì cày ruộng khiển trâu
Gái thì phải biết bổ cau têm trầu


Trai tơ lấy gái goá chồng
Như mua nồi đồng đem nấu cám heo


Trai tơ lấy gái goá chồng
Như vũng nước trong, quậy bùn nổi đục


Trai thương vợ mới, gái nhớ tình xưa


Trách ai chẳng khéo lường cân
Đào tiên không bẻ, bẻ trái bần làm chi


Trách ai đào mận luông tuồng
Khi vui giỡn sóng, khi buồn giỡn trăng


Trách ai rẽ khế, chia chanh
Cãi nhau mấy tiếng giậ.n anh sao đành


Trách ai tham đó bỏ đăng
Bần khinh phú trọng nên chăng bạn tình


Trách ai tham giấy bỏ bià
Khi thương thương vội, khi lìa lìa xa


Trách ai tính chuyện đa đoan
Đã hái được mận lại toan bẻ đào


Trách cha, trách mẹ nhà chàng
Cầm cân chẳng biết rằng vàng hay thau
Thực vàng chẳng phải thau đâu
Đừng đem thử lửa mà đau lòng nàng


Trách người quân tử vô danh
Chơi hoa xong lại bẻ cành bán rao


Trái cau lửa, sao mà anh gọi là cau không nóng
Tóc dợn sóng, sao mà sóng không trào
Trai nam nhi mà đối đặng gái má đào xin theo


Trái gần anh hái, chẳng hái trái xa
Dễ kiếm thịt gà tìm đâu ra thịt phụng


Trăm bề ruột nọ quặn đau
Nhơn sâm sắc uống mấy tàu cho nguôi


Trăm năm bia đá còn mòn
Ngàn năm bia miệng hãy còn trơ trơ


Trăn năm còn có gì đâu
Miếng trầu liền với con trâu một vần


Trăm năm lòng gắn dạ ghi
Nào ai thay nút, đổi khuy cũng đừng


Trăm năm se sợi chỉ hồng
Bắt người tài sắc buộc trong khuôn trời
Bao giờ tài sắc có lời
Thì ta lại cởi khuôn trời cho ra


Trăng bao nhiêu tuổi trăng già
Núi bao nhiêu tuổi gọi là núi non
Trăng bao nhiêu tuổi trăng tròn
Núi bao nhiêu tuổi núi còn trơ trơ


Trăng khuyết rồi trăng lại tròn
Mẹ già kén rể con còn góa lâu


Trâu đồng ta ăn cỏ đồng ta
Tuy rằng cỏ cụt nhưng mà cỏ thơm


Trâu kia kén cỏ bờ ao
Anh kia không vợ đời nào có con
Người ta con trước, con sau
Thân anh không vợ như cau không buồng
Cau không buồng như tuồng cau đực
Trai không vợ cực lắm anh ơi
Người ta đi đón, về đôi
Thân anh đi lẻ, về loi một mình


Trầu Bà Điểm xé ra nửa lá
Thuốc Gò Vấp hút đã một hơi
Buồn tình gá nghĩa mà chơi
Hay là anh quyết ở đời với em?


Trầu không ăn sao ngon, sao béo
Nghĩa nhơn cho khéo để kẻo lòng phiền
Chờ chàng bóng ngả trăng nghiêng
Nỗi vui có bạn, ưu phiền riêng em


Trầu này trầu nghĩa trầu tình
Trầu nhơn trầu ngãi trầu mình với ta


Trầu vàng nhá lẫn cau xanh
Duyên em sánh với tình anh tuyệt vời


Trèo lên cây bưởi hái hoa
Bước xuống vườn cà, hái nụ tầm xuân
Nụ tầm xuân nở ra cánh biếc
Em đã có chồng, anh tiếc lắm thay
Thoạt vào anh nắm cổ tay
Sao trước em trắng mà rày em đen
Hay là lấy phải chồng hèn
Cơm sống, canh mặn nó đen mất rồi
Ba đồng một mớ trầu cay
Sao anh không hỏi từ ngày còn không
Bây giờ em đã có chồng
Như chim vào lồng, như cá cắn câu
Cá cắn câu biết đâu mà gỡ
Chim vào lồng biết thuở nào ra


Trèo lên cây ớt, rớt xuống bụi hành
Ai chẳng lòng thành, hành đâm đổ ruột


Trẻ khôn ra già lú lại



Trên đầu em đội khăn vuông
Trông xuống dưới ngực, cau buồng còn non
Cổ tay em vừa trắng vừa tròn
Mặt mũi vuông vắn, chồng con thế nào?
Trên rừng mười sáu thứ chim
Thiếu gì loan phượng, đi tìm qua. đen
Qua. đen có của, có công
Còn như loan phượng, lại không có gì


Trên Sài Gòn dưới Mỹ Tho
Đâu đâu thiên hạ cũng nhường cho


Trên sống, dưới khê, tứ bề nhão nhét


Trên trời có đám mây xanh
Ở giữa mây trắng, chung quanh mây vàng
Ước gì anh lấy được nàng
Thời anh mua gạch Bát Tràng về xây
Xây dọc, rồi lại xây ngang
Xây hồ bán nguyệt cho nàng rửa chân


Trên trời có mây hóa kiểng
Dưới biển có cá hoá long
Anh đi lục tỉnh giáp vòng
Tới đây trời khiến đem lòng thương em


Tri nhân, tri diện bất tri tâm


Trong đầm gì đẹp bằng sen
Lá xanh bông trắng lại chen nhụy vàng
Nhụy vàng bông trắng lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn


Trong làng chẳng có ai bì
Vậy nên em phải ra đi xứ người


Tròn như mặt trăng
Đó là bánh xèo
Có cưới có cheo
Đó là bánh hỏi
Đi đứng mệt mỏi
Đó là bánh bò
Ăn không đặng no
Đó là bánh ít
Giống nhau như hệt
Đó là bánh in...


Trông trăng mà thẹn với trời
Soi gương mà thẹn với người trong gương


Trống treo ai đánh cái thùng
Bậu không dám dở mùng chun vô


Trồng trầu trồng lộn dây tiêu
Con theo hát bội mẹ liều con hư


Trời còn khi nắng khi mưa
Ngày còn khi sớm khi trưa, nữa người


Trời mưa bong bóng phập phồng
Mẹ đi lấy chồng, con ở với ai


Trời mưa cho ướt lá khoai
Công anh làm rể đã hai năm ròng
Nhà em lắm ruộng ngoài đồng
Bắt anh tát nước cực lòng anh thay
Tháng chín mưa bụi, gió may
Cất lấy gàu nước, hai tay rụng rời


Trời sinh ra đã làm người
Hay ăn, hay nói, hay cười, hay chơi
Khi ăn thì phải lựa nồi
Khi nói, thì phải lựa lời chớ sai
Cả vui chớ có vội cười
Nơi không lễ phép chớ chơi làm gì


Trời ơi sinh giặc làm chi
Cho chồng tôi phải ra đi chiến trường


Trời sinh ra kiếp ăn chơi
Sao trời lại khép vào nơi không tiền


Trúc sinh trúc mọc đầu đình
Em xinh em đứng một mình cũng xinh


Trước kính thăm cô bác, sau thăm nhạc mẫu ở nhà
Dù, trà, khăn, võng gởi mà cho em


Trường giang lồng lộng bất cộng chi tình
Ai kia hờ hững, riêng mình tương tư


Trứng rồng lại nở ra rồng
Hạt thông lại nở cây thông rườm rà
Có cha có mẹ mới có ta
Con nên là bởi mẹ cha vun trồng


Trứng rồng lại nở ra rồng
Liu điu lại nở ra giòng liu điu


Tu đâu cho bằng tu nhà
Thờ cha, kính mẹ hơn là đi tu


Tui đâu có lớn gan lộn mề
Dám chê trai ruộng
Dòm lên ngó xuống
Mình luống bi ai
Tui bưng rổ may
Tìm anh thợ cày
Trúc mai tui xin gắn bó
Cày ban ngày ảnh quản chi sương gió
Cày ban đêm, bộ ván gõ cũng rung rinh


Tui liều, tui thử một phen
Bứng sen Tây Vực, nhổ sen Phù Cừ


Tung tăng như cá trong lờ
Trong ra không được, ngoài ngờ là vui


Tưởng rằng đá nát thì thôi
Ai ngờ đá nát nung vôi lại nồng


Tưởng rằng nước chảy đá mòn
Ai ngờ, nước chảy đá còn trơ trơ
Chờ cho nước xuống phơi bờ
Xem con người ấy nương nhờ vào đâu


Tứ mã phân thây
Voi dầy ngựa xé
Đáng chẻ tét hai
Đán xay thành bột


Tức nước vỡ bờ


Từ đây đào lý chung vườn
Gấm nhiễu cùng rương, phượng yêu thương trĩ


Từ ngày qua với em xa cách đôi đàng
Cơm ăn chẳng đặng, con bạn vàng biết chăng?


Từ rày buộc chỉ cổ tay
Chim đậu thì bắt, chim bay thì đừng


Tửu bất túy nhơn nhơn tị chuột
Uống rượu vô rồi không thuộc đường đi


VẦN U

Uốn tre uốn thuở còn măng
Dạy vợ dạy thuở băn khoăn mới về


Uống nước phải nhớ lấy nguồn


Uống rượu ăn nói cù cưa
Chuyện có một chút
Mà hết cả buổi trưa cằn nhằn


Ước gì anh hoá ra hoa
Để em nâng lấy rồi mà cài khăn
Ước gì anh hoá ra chăn
Để cho em đắp em lăn cùng giường


Ước gì anh hoá ra gương
Để cho em cứ vấn vương soi mình


Ước gì sông hẹp một gang
Bắc cầu trải gấm cho chàng sang chơi



VẦN V

Vạn sự khởi đầu nan


Văn hay chẳng lọ dài dòng


Văn thi phú lục chẳng hay
Trở về làng cũ, học cày cho xong
Ngày ngày vác cuốc thăm đồng
Hết nước thì lấy gàu sòng tát lên
Hết mạ ta lại quảy thêm
Hết lúa ta lại mang tiền đi đong
Nữa mai lúa chín đầy đồng
Gặt về đập sảy bỏ công cấy cày


Vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm


Vắng đàn ông quạnh nhà
Vắng đàn bà quạnh bếp


Vắng sao hôm có sao mai
Vắng chàng thiếp đã có trai trong nhà


Vân Tiên cõng mẹ trở ra
Đụng phải Chà Và cõng mẹ trở vô
Vân Tiên cõng mẹ trở vô
Đụng phải ông Tây cồ cõng mẹ trở ra


Vất vả có lúc thanh nhàn
Không dưng ai dễ cầm tàn che cho


Vầng trăng ai xẻ làm đôi
Đường trần ai vẽ ngược xuôi hỡi chàng
Đưa nhau một bước, một đàng
Cỏ xanh hai dãy mấy hàng châu sa


Việc người thì sáng, việc mình thì quáng


Ví dầu cá bống hai mang
Cá trê hai ngạnh, tôm càng sáu râu
Sáu râu lột vỏ bỏ đuôi
Giã gạo cho trắng đặng nuôi mẹ già


Ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắc lẻo ghập ghềnh khó đi
Khó đi mượn chén ăn cơm
Mượn ly uống rượu, mượn đờn kéo chơi
Kéo chơi ba tiếng đờn cò
Đứt dây đứt nhợ quên hò sự xang
Ví dầu thiếp chẳng yêu chàng
Xin đưa thiếp xuống đò ngang thiếp về


Ví dầu lịch vắn lươn dài
Qua. đen, cò trắng, thằng chài xanh lông


Vì mây nên núi lên trời
Vì cơn gió thổi, hoa cười với trăng


Vì sông nên phải lụy thuyền
Chớ như đường liền ai phải lụy ai!


Vì tình em phải tới nơi
Trăm năm duyên phải một ngày mà nên
Làm trai chí ở cho bền
Đừng lo muộn vợ, đừng phiền muộn con


Vị gì một giải Sông Ngân
Làm cho Chức Nữ chẳng gần Ngưu Lang


Vô chùa lạy Phật cầu chồng
Ông Phật ổng nói đờn ông hết rồi


Vui từ trong cửa vui ra
Buồn từ ngã bảy, ngã ba buồn về


Vườn rộng đừng trồng tre ngà
Nhà rộng chớ chứa người ta


Vừa ăn cướp vừa la làng


Vừa đi, vừa đợi, vừa chờ
Nhanh chân thì kịp, lờ đờ thì thôi



VẦN X

Xa mỏi chân, gần mỏi miệng


Xa xôi em chớ ngại ngùng
Xa người xa tiếng nhưng lòng không xa


Xa xôi xích lại cho gần
Làm thân con nhện mấy lần giăng tơ


Xay lúa thì khỏi bồng em


Xấu hay làm tốt, dốt hay nói chữ


Xấu xa cũng thể chồng ta
Dù cho tốt đẹp cũng ra chồng người


Xẩm lai ăn chay sình bụng
Ăn vụng rụng răng
Ăn măng rách lưỡi
Ăn bưởi the thẹ..


Xẩm lai đái góc xoài
Bị phạt đồng hai
Kêu chú cai phạt đồng chín
Kêu chú lính phạt hai đồng...


Xe ngựa lướt bụi tuôn bờ
Bánh niền sắt cứ khua rột rột
Tui ra chợ mua đường thốt nốt
Tui mua cân bột cùng gói đậu xanh
Tui về nấu chè trôi nước đặt lại tên anh
Để cho trong trào ngoài quận
Biết tiếng thằng Sở Khanh điếm đàng


Xin ai chớ tính thiệt hơn
Mận nhà dù lạt, còn hơn đào người


Xin anh chớ nói yêu thương
Mỡ nạc anh ăn hết, cái xương anh chẳng chừa


Xin đừng ra dạ Bắc Nam
Đừng chê lươn ngắn, chớ tham trạch giàu


Xin em đừng giận đừng hờn
Anh lỡ đạp cứt, chặt chơn sao đành?


Xỏ lá ba que


Xuân hạ thu đông đủ bốn mùa
Thuốc thì hay hút, chẳng hay mua
Thấy ai mở gói xề xề lại
Miệng hỏi, tay rứt đùa


Xưa kia ăn đâu ở đâu
Bây giờ có bí, chê bầu rằng hôi


Xưa kia có thế này đâu
Bởi vì sợ vợ, nên râu quặt vào


Xưa kia ngọc ở tay ta
Bởi ta chểnh mảng ngọc qua tay người


Xưa kia ngọc ở tay ta
Vì ta thiếu đức ngọc qua tay người


VẦN Y

Yêu em anh cũng muốn vô
Sợ truông nhà Hồ, sợ phá Tam Giang


Yêu con cho roi, cho vọt
Ghét con cho ngọt, cho bùi


Yêu nhau chín bỏ làm mười


Yêu nhau lắm, cắn nhau đau


Yêu nhau chữ vị là vì
Chữ dục là muốn, chữ tùy là theo


Yêu nhau cởi áo cho nhau
Về nhà mẹ hỏi, qua cầu gió bay


Yêu nhau đắp điếm mọi bề
Một trăm chỗ lệch cũng kê cho bằng


Yêu nhau sinh tử cùng liều
Thương nhau lội suối qua đèo có nhau


Yêu nhau tam, tứ núi cũng trèo
Thất, bát sông cũng lội
Tam thập lục đèo cũng qua


Yêu nhau thời ném miếng trầu
Ghét nhau ném đá vỡ đầu nhau ra
Yêu nhau cau sáu bổ ba
Ghét nhau cau sáu bổ ra làm mười


Yêu nhau yêu cả đường đi
Ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng 


Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.