Apr 20, 2024

Truyện ngắn

Giữa Cơn Lốc Xoáy
Nguyễn Thành Giang * đăng lúc 08:11:19 PM, Nov 23, 2011 * Số lần xem: 2118
Hình ảnh
#1

                                              (Nguyễn Thành Giang)

 

   Đến cú đấm thứ 3 thì hắn bắt đầu không còn cảm giác đau đớn gì nữa. Cả người và xe máy lăn cù ra đường. Hắn bắt đầu cảm nhận được cái mùi không lấy gì làm tự hào cho lắm - mùi máu của mình trộn với nước mưa. Tiếng người léo nhéo bên tai. Hình như có người bảo gọi công an, có người bảo gọi cấp cứu. Lại có tiếng bảo: “Cho nó chết!”. Cuối cùng rồi cũng có còi, có đèn nhấp nháy. May cho hắn là cảnh sát đến trước rồi cấp cứu đến sau. Vừa lúc cú đá hiểm của bọn côn đồ đánh thuê kịp làm gãy cái xương sườn thứ 4 của hắn.

  Người có mặt bên giường bệnh trước tiên ở phòng cấp cứu là ba của hắn. Vẫn vẻ mặt căng thẳng như mọi ngày, vẫn đôi tay đánh qua đánh lại không đều nhau theo nhịp đi nhanh như chong chóng. Hắn vừa mở mắt, ông đã ngay lập tức dừng lại, hỏi ngay như chính hắn là kẻ vừa gây ra vụ tấn công:

 - Đứa nào dám đánh một giảng viên Đại học như con. Con đừng sợ, cứ nói ra. Bạn ba có cả những người làm bên Bộ công an...

  Nếu không kịp nhận ra trên người mình đang có khoảng hơn chục vết thương cả nặng cả nhẹ và gương mặt căng lên cùng đôi mắt đỏ ngầu của người cha, hắn đã bật cười. Lúc nào ba hắn cũng vậy. Ngày nhỏ, khi đi học về, bị những đứa trẻ lớn chặn đường đón đánh, về nhà, ba hắn cũng nói quen biết những người lớn, sẽ nói để họ dạy dỗ con mình. Nhưng rồi hôm sau, vô tình hắn thấy ba đem kẹo và 1 số tiền lẻ đến chỗ bọn kia hay tụ tập, cho chúng và bảo đừng đánh con mình nữa. Lớn lên, khi phải vật vả bon chen với từng con điểm để được cái bằng Giỏi Đại học, để được tiến thân với tư cách một giảng viên, hắn lại về nói với ba những băn khoăn. Người cha ấy vẫn vung tay lên trời mà bảo rằng ông quen nhiều cán bộ ở Sở Giáo dục, thậm chí Bộ giáo dục. Kết cục là mọi chuyện được giải quyết ở các quán nhậu và quán Karaoke khác nhau trong thành phố cùng các môi giới liên kết chứ hoàn toàn không có sự quen biết nào từ trước.

   Hắn tin lần này ba cũng nói một cách hùng hồn vậy thôi... Nhưng khác hai lần trước, kẹo, tiền và cả bia heniken sẽ không giải quyết được gì trong tình huống này. Vì thế, mặc cho người cha say sưa với câu hỏi của mình, hắn nhắm nghiền mắt lại, cố thiếp đi 1 lúc cho dù cơn đau đang hành hạ. Hắn đoán lúc ấy cũng tầm chưa tới 12 giờ đêm. Bởi lúc bị đánh hội đồng là hơn 10 giờ 1 chút. Tính đến lúc xe cảnh sát và cứu thương chạy đến được là 1 tiếng rưỡi dù chắc chắn sau khi xe hắn vừa ngã xuống đã có người gọi cảnh sát, hơn 10 phút sau lại có người gọi cứu thương. Còn nãy giờ cũng 20 phút nằm trong phòng cấp cứu này.

 

  Thằng bạn thân nhất của hắn từ hồi lớp 9 đến giờ xuất hiện ngay khi hắn vừa mở mắt. Cái mái tóc dài, không được chải cùng với bộ râu quai nón của nó làm hắn không thể nào chịu được, nhất là lúc cơn đau trở lại mà thằng bạn vẫn mỉm một nụ cười bí hiểm. Ba hắn thì đã thề cạch thằng bạn ấy đến khi xuống lổ và đã hơn 1999 lần bảo hắn đừng giao lưu với “cái thứ vô học” ấy. Bởi vậy khi thằng bạn thân bước vào phòng, dù đã cất tiếng chào rất to và lịch sư, người cha mẫn tiệp của hắn cũng vừa kịp ra khỏi phòng không một câu đáp lại. Thật ra ba hắn hơn nhầm lẫn. Hắn tốt nghiệp Đại học thì thằng bạn hắn cũng có bằng Cao đẳng và đang xong 1/3 thời gian khóa liên thông tại chức lên Đại học. Mà thời buổi này, tại chức và chuyên tu đang là cái mốt thịnh hành để thăng quan tiến chức. Nhưng xét ra, ông ngày xưa chỉ học trung cấp hay 1 thứ gì tương tự như thế, ví dụ 9 + 1, hay 9 + 2 gì đấy (những khái niệm thông dụng về sự học của công chức sau ngày thống nhất đất nước). Đến giờ ông cũng vẫn là một người đi đắp và xả đập nước thủy lợi Phú Ninh sau gần 30 năm miệt mài với công việc ấy.

   Hắn đang muốn hỏi thằng bạn là sao biết hắn ở đây mà đến thăm nhanh thế. Thằng kia đã vội nói ngay như sợ hắn không kịp nghe:

  - Tau đã nói với mi rồi. Giữa thời nhân tâm đảo điên, người và ma quỷ lẫn lộn này, tốt nhất là đừng nên khiêu khích bọn chó điên cắn càn. Không ai bảo vệ mi đâu, dù mi có là hiệu trưởng 1 trường Đại học đi nữa chứ đừng nói là giảng viên mới mấy tháng. Mi bướng quá. Không chịu nghe tau...Đống chữ trong đầu mi và cả trong đầu tau chẳng có ký lô gì cả. Vì lũ chó điên kia có biết chữ nào đâu và cũng có bao giờ chịu nghe lý lẽ đâu!

   Hắn lục lại trí nhớ. Cách đây 1 tuần, khi nhận được tin nhắn nặc danh dọa giết, hắn đã hơi sợ nhưng rồi bình tĩnh lại ngay. Ba hắn vẫn thường bảo hắn ngay từ nhỏ là bọn côn đồ đầu đường xó chợ chỉ hù dọa thôi, nhưng khi mình hù hơn nó, mình có cảnh sát ở bên cạnh thì đố mà chúng làm được gì. Lời dạy ấy lại sai. Trong tin nhắn trả lời, hắn đưa ra cái nhãn giảng viên cùng những mối quan hệ với công an để hy vọng bọn kia thót dái lên cổ mà chạy. Mặc dù thằng bạn thân lúc này bên giường hôm ấy đã bảo hắn nên im lặng, đừng có bất cứ hành động gì khiêu khích cả. Và tối hôm qua, hắn đi chơi với 1 người bạn nữa. Và đúng theo sự tính toán của hắn, người bạn ấy ngay lập tức gọi cho cảnh sát khi hắn vừa bị đánh. Nhưng hắn quên rằng cảnh sát ở thành phố này không phải ăn lương để bảo vệ riêng 1 công chức như hắn...

  Mặt trời đã xuyên vài tia nắng qua cái cửa sổ gần giường bệnh. Hắn cố ngẩng mặt nhìn thằng bạn thân như muốn nói điều gì, song lại dừng. Điện thoại reo. Màn hình hiện lên hai chữ “my wife”. Nhanh như cắt, bàn tay phải của nó hoạt động mạnh. Cái điện thoại văng ra khỏi tay, chạm vào mảng tường gần cửa ra vào, vỡ thành những mảnh không đều nhau trước khi văng ngược lại 1 đoạn không xa lắm. Vị bác sỹ kịp né người mới không nhận ngay cái điện thoại ấy vào mặt. Hắn không còn giọt máu. Cơn sợ đè cơn giận. Thằng bạn đứng ngay dậy:

  - Bác sỹ thông cảm. Bạn em nó đau, em lại nói quá lời nên hắn không bình tĩnh được. Mong bác sỹ bỏ qua...

  Vị bác sỹ khả kính đã kịp hoàn hồn, mỉm cười, gục đầu và bước nhanh về phía các giường bệnh. Có lẽ ông vừa mới ăn sáng bằng 1 tô bún giò xong, uống thêm một tách cà phê nữa rồi mới vào đây thay ca trực đầu buổi sáng. Hèn gì ông nhanh nhẹn và tỉnh táo như thế. Không nói gì thêm, thằng bạn cúi xuống nhặt từng mảnh vụn vỡ ra từ cái điện thoại, đem trở lại giường cho hắn. Vẫn cái giọng khe khẽ, nó bảo:

  - Tau nói thật, mi ngu quá. Không việc chi phải vì 1 đứa con gái không ra gì mà mất toi 1 cái điện thoại hơn 2 triệu. Không có thì mi cho tau chứ làm ri chẳng được gì hết. Thôi tau về để ba mi còn đem đồ ăn sáng vào cho mi. Ổng đang gườm tau ở ngoài cửa sổ kìa!

   Rồi thằng bạn ấy bước nhanh ra cửa. Nó thường tới và đi nhanh, bất ngờ như vậy. Hắn nằm xuống, thở dài, hai bên sườn lại nhói đau. Dòng suy nghĩ bắt đầu chạy loạn xạ trong đầu hắn.

   Đây là một trong những lần hiếm hoi hắn phải vào bệnh viện với tình trạng cấp cứu. Một lần là bị sốt xuất huyết. Và một lần khác nữa là phải vào bệnh viện tâm thần đâu khoảng 1 tuần. Ba nó không hề tin tưởng vào bệnh viện, nhất là bệnh viện ở cái tỉnh này. Đau ốm nhẹ, ông thường khám phòng khám tư nhân hoặc gọi bác sỹ đến tận nhà tiêm thuốc. Riêng lần phải vào bệnh viện tâm thần là lúc chữ trong đầu hắn đã quá đầy. Lúc ấy, hắn quay cuồng với những con số, những bài toán lượng giác, những đẳng thức và bất đẳng thức. Đến lúc trong 1 bữa ăn, hắn buộc cả ba hắn, mẹ hắn, em trai và bà ngoại phải giải xong 1 bài toán lượng giác mà nó vừa nghiên cứu thì mới được ăn cơm, mọi người mới hoảng lên. May mà 1 tuần sau hắn trở lại bình thường. Hình như ở bệnh viện tâm thần, người ta đã có liệu pháp rút bớt những con số, chữ và hình vẽ ra khỏi đầu hắn. Phải nói lúc ấy ba hắn là người mừng nhất. Ông đã dùng mọi cách ép hắn học khối A và thi Sư phạm Toán ngay từ khi hắn còn học lớp 10. Trước đó, hắn từng là sự kỳ vọng của thành phố về việc giỏi văn và học lớp chuyên Văn của trường chuyên duy nhất trong tỉnh. Và lúc khối lượng sách Toán nghiên cứu của hắn đã chất đầy nhà, hắn phải miệt mài nghiên cứu khi sự ép buộc nghiễm nhiên trở thành niềm đam mê, ba hắn vẫn chưa yên tâm về khả năng trở thành ông này bà nọ của cậu con trai mình.

   Mẹ kiếp! Hắn bắt đầu tiếc cái điện thoại. Đây là cái điện thoại thứ 3 nó đập vỡ tan tành kể từ ngày hắn quen con người yêu thứ...Mà sao nhớ được thứ mấy. Cũng chả cần đếm số làm chi. Tự nhiên hắn thấy mình lẩm cẩm. Từ nhỏ, học giỏi, đẹp trai, hình thể cũng cao lớn, hắn là tâm điểm chú ý của nhiều người con gái. Và hắn bắt đầu làm những cuộc viễn chinh trên tình trường từ khi còn học lớp 9. Không biết bao nhiêu người con gái đã đổ nước mắt vì hắn khi hắn ra đi. Không lợi dụng gì cả thể xác lẫn tinh thần nhưng 1 khi không thích là hắn quay đi, tìm đến 1 tình yêu mới. Thậm chí có con còn cởi đồ ngay trước mặt hắn trong khách sạn trong 1 chuyến đi thi Olympic cách đây 2 năm nhưng nó vẫn dứt khoát chối từ. Đời có lắm thằng ngu và lẩn thẩn thế chứ! Nhất là từ khi chuyển mạnh qua chuyên về Toán. Tư duy logic và sự dứt khoát của hắn trên tình trường ngày một ổn định. Tình yêu với nó đến và đi nhanh chóng, là những cặp phạm trù khi song song, khi nhập vào nhau và cũng dễ mâu thuẫn ngay trong nội tại lúc đã gần như hòa thành 1.

    Nhưng hắn đã phải một lần trong đời yêu thật và sống chết vì tình yêu ấy. Cô bé hắn quen là 1 học trò trong lớp luyện thi Đại học. Từ “thầy” chuyển thành “anh” là 1 quá trình hơi nhanh so với trí tưởng tượng của hắn. Và sự chấp nhận lời yêu của cô bé mới bước vào lớp 12 này cũng rất nhanh chóng. Hắn lảo đảo, hắn quay cuồng. Cô bé không đẹp bằng những người con gái trước, không có gì danh vọng cao sang. Nhưng không hiểu sao hắn mê đắm đến lạ thường. Rồi từng ngày đón đưa, từng buổi đi chơi xa phố. Hắn mua luôn cho cô người yêu mới 1 cái điện thoại và 1 sim riêng để liên lạc. Mọi thứ bắt đầu êm ả vào guồng. Đẹp, thơ mộng và quá suông sẻ cho 1 tình yêu. Nhưng sự đời đâu mấy khi trọn vẹn...

    Ba tháng trôi qua, con người logic và khoa học biện chứng trở về trong hắn khi tình cảm giữa hắn và cô bé kia đã lên đến đỉnh điểm. Hắn bắt đầu thắc mắc vì sao cô bé lại yêu hắn nhanh như thế. Hay là quá khứ cô này có gì khuất tất chăng? Vậy là cuộc hành trình đi tìm quá khứ cô người yêu bé nhỏ bắt đầu. Thật không may là càng tìm hắn càng rơi vào trạng thái bị lôi cuốn. Cô bé sinh ra trong 1 gia đình mà người cha liên tục ngoại tình suốt 15 năm qua. Cả gia đình đều biết nhưng chấp nhận trong đau khổ. Ông dùng nhiều tiền làm được và thiết quân luật để cai quản và “mua chuộc” cả gia đình. Phần tiền còn lại để nuôi những cô bồ nhí. Riêng cố bé, luôn được người cha bơm tiền để có cuộc sống vật chất dư dả hơn rất nhiều so với bạn bè. Nhưng lúc nào cô cũng cảm thấy cô đơn, thấp thỏm vì thiếu tình thương, thiếu sự quan tâm mà thay vào đó là sự kìm kẹp, áp đặt 1 cách phát xít của cha, sự cam chịu đến nhục nhã của mẹ. Nhà cô lại ở làng Đông Tiễn - 1 làng nổi tiếng về ma túy, HIV và gái đĩ không chỉ của xã, của huyện và của cả tỉnh nữa. Anh trai cô cũng vừa vào trại cai nghiện mấy tháng với lời thề ra trại sẽ giết vài thằng cho nổi tiếng. Và quan trọng hơn, cô bé này trước đây đã có vài người yêu cùng làng, nghe đâu cũng tập tành chích ma túy và lập băng đảng.

   Nhưng hắn không ngờ rằng ở đời thường mọi chuyện đôi khi khó lường mà dễ hiểu. Hắn nghĩ chỉ mình hắn biết điều tra, tìm hiểu. Không hay rằng trong lúc đó, cô người yêu bé nhỏ cũng đã lần ra được tên tuổi, chỗ ở và quá khứ của những người tình trước đây đi qua đời hắn. Đặc biệt là trong thời gian quen cô, hắn vẫn qua lại, dẫn những người này đi ăn, đi karaoke và thậm chí vào khách sạn...Lúc hắn công bố kết quả “điều tra” của mình thì cô người yêu vừa 18 tuổi cũng đưa ra yêu sách là nếu không nói thật quá khứ (mà cô đã nắm trong tay) cô sẽ ra đi. Vậy là cãi nhau, chửi nhau, đánh nhau, xin lỗi nhau...Rồi xin lỗi nhau, cãi nhau, chửi nhau, đánh nhau...Nhưng lúc nào hắn cũng nghĩ là hắn đúng, hắn mạnh và chỉ hắn mới có quyền chiếm hữu và quyết định sự còn mất của tình yêu. Ôi thôi, niềm tin của 1 giảng viên chuyên về 1 ngành khoa học mang đậm tính thực dụng và logic thì chỉ có Trời mới thay đổi được. Và hắn đã làm 1 điều ngu xuẩn nhất của 1 thằng đàn ông khi yêu...

   Sau khi tát cô người yêu bé nhỏ mấy cái về tội không thành thật, hắn điện thoại và chạy thẳng về quê cô, tìm gặp những thằng người yêu cũ của cô với tư cách là người yêu mới. Ngoài ra, hắn còn nhân danh giảng viên của 1 trường Đại học duy nhất trong tỉnh, lên tiếng dạy đời những thằng ấy về tình yêu, về cách đối nhân xử thế. Và còn bảo đừng làm phiền người yêu của hắn nữa. Không may cho hắn, điều cốt yếu nhất thì hắn đã quên. Không 1 thằng đàn ông nào chấp nhận bị tình địch tra hỏi về chuyện yêu đương, dạy đời mình trong khi lại là kẻ đi “cướp” tình yêu của mình. Hắn là thằng đàn ông thì những thằng kia cũng là những thằng đàn ông. Nhưng bọn kia còn là những con nghiện và những kẻ không màng đến sống chết, trong tay lúc nào cũng đao kiếm thủ sẵn. Khi hắn vừa trở về nơi làm việc thì những tin nhắn dọa giết đầu tiên của kịp tới được điện thoại của hắn...

 

   Giọng nói đêm qua của bọn côn đồ vẫn còn văng vẳng bên tai hắn:

 - Mẹ kiếp! Mi nên sống như 1 thằng đàn ông. Đừng bao giờ ỷ mình là người ni người kia mà coi thường, cưỡi lên đầu người khác, nhục mạ người khác. Lần ni là tụi tau cảnh cáo thôi. Nhớ mặt tụi tau đấy!

   Hắn quơ tay định ném tiếp 1 cái gì đó cho bớt giận. Nhưng cánh tay không thể nào nhấc lên cao được. Hắn lại quên mất bác sỹ vừa kiểm tra. Tay trái của hắn đã gãy 2 đoạn. Đang chờ bó bột cố định. Thở dài, hắn quay mặt ra cửa. Ánh mắt hắn chạm vào đôi mắt hoe hoe đỏ và mất ngủ của 1 người con gái. Tối hôm qua, trước lúc bị vây đánh, hắn còn kịp tát vài cái vào khuôn mặt đang nhìn vào hắn kia.

 

  Và tự nhiên hắn buộc miệng:

  - Anh xin lỗi!

 

 

 

    

 

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.