| 
                          
                              
                          
                        NHỚ SAO ĐẤT NƯỚC TA ƠI!  🌹 
                         
                        Sao ta lại ở đây? 
                        Chân chưa mỏi, sao lưu lạc? 
                        Nhìn sông núi thấy buồn man mác 
                        Bỗng giật mình nghĩ bọn sài lang (*) 
                        Cuối tháng Tư ngơ ngác ngọn cờ vàng 
                        Thấy thảng thốt một vầng trăng vừa rụng 
                         
                        Ta vẫn còn quân còn súng...  
                        Mà giờ đây đành đoạn phải xa quê! 
                        Ngày xưa còn vẳng lời thề 
                        Ngọn cờ rủ xuống thêm tê tái lòng. 
                        Còn gì để nhớ, để mong 
                        Lẽ nào xõa tóc để hong nắng buồn? 
                                  
                        Từ ra đi ảm đạm những hoàng hôn. 
                        Làm sao hiểu cánh chim Hồng, chim Lạc? 
                        Sông núi cũ nào có gì đổi khác? 
                        Đổi thay chăng là chỉ một niềm tin! 
                        Người nhìn ta, ta ngoảnh lại không nhìn 
                        Chung nòi giống bỗng trở thành xa lạ! 
                        Gió vẫn thổi rì rào trên khóm lá. 
                         
                        Ngàn sau nhớ buổi hôm nay 
                        Nhớ chim trời mỏi cánh vẫn đang bay 
                        Mời nhau một chén đủ say 
                        Của tin gọi có chút này đấy thôi 
                        Nắm tay cắn chặt vành môi, 
                        Để giòng thác lũ cuốn trôi dư đồ 
                        Từ nay bèo dạt, sóng xô 
                        Hỏi ai trên bước giang hồ, ai xưa? 
                         
                        Lạy trời đổ một cơn mưa, 
                        Cho lại xanh tươi ngọn cỏ 
                        Nghe sương lạnh tưởng ai ngoài sương gió 
                        Lại lênh đênh nguyên một tiếng lòng thơ! 
                        Bốn lăm năm phút chốc cơn mơ... 
                                  
                        Ta nhắm mắt tưởng như bước vào mê lộ 
                        Giữa xứ lạ bỗng nhiên cùng hội ngộ 
                        Tóc xưa xanh và cặp má xưa hồng 
                        Ta ra đi, núi cũng hững hờ sông 
                        Thương nhớ quá những xóm nghèo xơ xác 
                        Nghe tiếng nói thì thầm ai đó nhắc 
                        Trước đông vui nay đã hóa "ku ky"... 
                        Yêu quê hương mà vẫn phải ra đi !? 
                         
                        Nghe bạn hữu đã cùng trời khắp đất 
                        Núi sông rộng tại sao lòng lại chật? 
                        Sao anh em lại thù hận người ơi! 
                        Sao gặp nhau không nở một nụ cười? 
                        Sao chẳng thấy cỏ cây cùng rủ rỉ? 
                        Sao chẳng hát những khúc ca chính khí? 
                        Sao đang tâm bày chén rượu ly bôi? 
                        Lẽ nào đâu: “nhất khí bất phục hồi”? 
                        Rượu chưa nhắp mà lòng nghe choáng váng 
                        Vừa chớp mắt đã mịt mờ năm tháng? 
                                  
                        Ta chẳng sầu phiêu lãng 
                        Mà vẫn buồn cho kiếp phù du 
                        Ôi ta, ta vẫn là Thu, 
                        Phải chiều Đà Lạt sương mù hơi men 
                        Phải chăng những bước chân quen? 
                        Trăm năm đã vội vàng chen bụi hồng 
                        Mẹ Tiên, ừ nhỉ, cha Rồng 
                        Chia nhau phỏng rượu có nồng từng hơi   
                        Nhớ sao đất nước ta ơi 
                        Tưởng trời Tổ Quốc, tưởng lời Việt Nam 
                                  
                        Ai xưa ngàn dặm ngoài biên ải 
                        Lều cỏ sườn non một túp am 
                        Bước tới, biết sao quay trở lại 
                        Mời nhau chia xẻ mối trân cam. 
                                  
                        Quê Hương đó, từ nay và mãi mãi 
                        Liệu ngậm đắng một mối sầu hải ngoại 
                        Sông Danh thuở ấy lạnh đôi bờ 
                        Còn niềm tin ta chẳng lỡ thời cơ 
                                  
                        Bao người cho đến bây giờ 
                        Nay chưa chịu liệu, dễ chờ ngày mai 
                        Ngôi thơ, dù dựng lâu đài, 
                        Chẳng tìm huyễn mộng cũng nài hư vô. 
                        Cỏ xanh phủ kín nấm mồ 
                        Tản Đà đã mất, tửu đồ đã thay! 
                                  
                        Chẳng say mượn chén cùng say 
                        Trăm ly rượu rót cho đầy đừng vơi! 
                        Lưu linh nổi tiếng một thời 
                        Cơn say là mộng, con người là danh 
                        “Cười vang ném chén tang tành” (**) 
                        Khoái nghe dồn bước quân hành ngoài biên. 
                                  
                        Sài Môn Chủ Nhân HT 
                        Thơ Tháng Tư 
                         
                        (*) Kẻ độc ác 
                        Còn chưa hết thói dã man, 
                        Người còn là giống sài lang với người (Tú Mỡ) 
                          
                        (**) “Cười vang ném chén tang tành 
                        Khoái nghe vỡ cái bất bình thành thơ” 
                        trong Thơ Độc Ca Hành của Trần Huyền Trân 
                         
                                🌹 
                         
                          
                         |