CÒN AI BẺ LÁ ĐỂ CHE HƯỜNG?
Trồng hường bẻ lá che hường
Nắng che, mưa dở cho hường trổ bông
Câu hát huê tình miền Nam
Bôn ba rồi cũng phủi tay không
Dừng bước soi gương bỗng chạnh l òng
Chìm nổi một đời hưng, phế đủ
Bây giờ má thắm đã phai hồng
Dòng đời vạn ngã trời, mây . nước
Đã xuống chiều hôm nhạt nắng rồi
Nhớ thuở vườn xuân tràn sắc thắm
Muôn hồng ngày ấy đã xa xôi
Trãi rộng niềm tin như thảm hoa
Dáng kiều phơi phới vờn thướt tha
Tương tư đem gởi vào thơ vụn
Hoa bướm nay đành phải cách xa
Vùi bóng ngày thơ hun hút sâu
Tháng năm ánh mắt đã phai màu
Xa người thiên hạ tầm tay với
Lầm lũi phong ba chẳng ngẩng đầu
Đời vẫn ngàn năm thoang thoảng hương
Còn ai tha thiết chuyện che hường
Nắng mưa bỏ mặc không che, dở
Tan tác đài hoa với bốn phương
Nguyễn Tấn Bi
LÊ CHIÊU THỐNG
Vị Vua cuối đời Hậu Lê đã được ghi vào lịch sữ là vị Vua Cỏng Rắn cắn gà nhà, rước
Quân Mãn Thanh về dày xéo quê hương
Nước biến loạn cả cơ đồ nghiêng ngửa
Triệu sinh linh chìm đấm giữa lầm than
Ngồi trên cao ở Chín bệ Ngai vàng
Ngài tận hưởng mọi vinh hoa phú quí
Bọn tôi thần toàm tham ô ích kỹ
Vơ vét nhân dân tận hưởng giàu sang
Trong tận cùng dân chúng thảy vùng lên
Tìm lẽ sống mở một con đường thoát
Đám tôi thần chỉ lo vênh váo mặt
Lúc nguy nàn không chống đở giang sơn
Ngài cùng đường lo bảo vệ ngai vàng
Dắt tì thiếp bôn đào sang Trung Quốc
Trong thế cùng, chọn con đường bán nước
Rước giặc về dày xéo mảnh quê hương
Quân Nhà Thanh ngất ngường kéo tràn sang
Lũ giặc Bắc lại tác oai tác phước
Đám Càng Long lại vùng lên xâm lược
Sĩ Nghị giương cớ dóng trống xâm lăng
Cuồn cuộn bừng sôi hào khí Tây Sơn
Đường phạt Bắc quyết tuôn bờ lướt bụi
Mùa Xuân đó là mùa Xuân Kỹ Dậu
Quân nhà Thanh nếm hương vị Tây Sơn
Chạy thụt đầu chẳng hề dám quay lưng
Lê Chiêu Thống một vết nhơ lịch sữ !!!
Ai bán nước cầu vinh..xin hãy nhớ
Lịch sữ nhà Nam còn đậm nét vàng son
Thà chết vinh quang bảo vệ quê hương
Hơn cúi mặt để cam bề tôi mọi
Nguyễn Tấn Bi
CŨNG VÌ ĐÔI MẮT EM
Từ lúc anh nhìn đôi mắt em
Đâu đây bang bạc nét êm đềm
Giữa trời đông lạnh quê người đó
Đã thấy lòng sôi trận bão tình
Đôi mắt hằn sâu nhiều nổi nhớ
Bao giờ cũng muốn dõi theo anh
Nhìn hình chỉ cách trong gang tắc
Đời lại xa nhau ngút dặm ngàn
Em ở quê hương rợp bóng dừa
Mùa nầy trời có chuyển cơn mưa ?
Chiều ra tàu lá cong quằn ngọn
Ngun ngút lòng thương nói khó vừa!
Cũng bếp tro tàn theo tháng năm
Lửa hương vùi lịm chút duyên thầm
Ai ngờ bèo nưóc chung dòng chảy
Sóng dạt bừng sôi rộn sóng ngầm
Sợ lắm khi lòng nói tiếng yêu
Đời thêm giông bão khổ đau nhiều
Bao lần em hụt tầm tay với
Anh dạt thuyền qua mấy bến chiều
Ảnh đó là em đến với anh
Biết đâu bờ lạ thắm duyên lành
Sáng nay em ép thư vào ngực
Thổn thức niềm vui với chính mình
Anh thức nhiều đêm ngắm ảnh em
Quê nhà vời vợi bóng trời xanh
Bao đêm rồi lại bao điêm nữa..
Em diễm kiều thơm giấc mộng lành
Nguyễn Tấn Bi