Dec 04, 2024

Đường thi Việt Nam

Đường Thi Của Huệ 207 bài Đường Thi Chưa Hoàn Tất
Sài Môn Lý Thu * đăng lúc 08:36:45 PM, Aug 20, 2023 * Số lần xem: 405

 
1Đường Thi Của Huệ
 110 bài

1
CUỐI NĂM NHỚ QUÊ HƯƠNG

Chợp mắt mùa Xuân đã vội về
Lòng còn nguyên vẹn nỗi đam mê
Câu thơ gửi bạn in trang trọng
Chén rượu mừng nhau rót cận kề
Ðã thắm thêm nhiều phong cảnh cũ
Mà vơi sao được nước non quê
Ai ngoài ngàn dặm nhìn mây trắng
Có thấy men nồng vẫn tái tê

2
NHỚ ÐÀ LẠT

Hoàng Triều Cương Thổ nhớ quê ta
Thị Xã giờ đây vạn dặm xa
Thấy mận Trại Hầm mừng tíu tít
Tưởng hồ Than Thở rộng bao la
Ðồi Cù năm cũ tình thân ái
Con dốc Hàm Nghi áo thướt tha
Bùi Thị Xuân ơi! Ơi tuổi trẻ
Soi gương đã thấy tuyết sương pha

3
NHỚ SÀI GÒN

Cuối năm sao bỗng nhớ Sài Gòn
Ôi nhớ vô cùng nhớ héo hon!
Câu hát trên phà nghe lạnh lạnh
Bánh xe buổi sớm chạy bon bon
Công viên sáng tựa mùa Xuân thắm
Thổ mộ buồn như lối cỏ mòn
Cắt rốn chôn nhau không ở đó
Lá me rơi rụng ngẩn ngơ buồn

4
NHỚ HUẾ

Thượng Tứ nhìn sang lạ sắc cờ
Ðế Kinh còn lại những cơn mơ
Ngọn cau trước gió run cầm cập
Dòng nước bên cầu chảy lửng lơ
Thiên Mụ chuông chùa vang mấy dặm
Trường Tiền câu hát vọng đôi bờ
Người về thôn Vỹ chiều nay đó
Cửa sổ phòng ai khép hững hờ

5
NHỚ HÀ NỘI

Ai xuống thăm chơi xóm Ngọc Hà
Mùa Xuân Hà Nội bạt ngàn hoa
Mấy mươi năm lẻ nguyên màu đó
Ba Sáu phố phường vắng bóng ta
Sông Nhĩ năm xưa làn sóng dội
Hồ Tây ngày ấy mảnh trăng tà
Quê Hương ngăn cách muôn ngàn dặm
Ðường dẫu xa mà dạ chẳng xa

6
GIỌT LỆ NỒNG

Còn luận làm gì tội với công
Nỗi đau ngày ấy nỗi đau chung
Mấy câu vị quốc xem như lãi
Một chữ thành nhân cũng đủ hùng
Ðừng nói nhàn mà đừng nói nhã
Gọi là dũng đó, gọi là trung
Lại năm con Ngựa về bên cửa
Cất chén nghe như giọt lệ nồng

San Jose, 01 15 02

7

GẶP BẠN HỌC CŨ

Gặp bạn ngày xưa Bùi Thị Xuân
Nắm tay chưa mỏi đã ân cần
Nhớ thời Ðà Lạt lòng ngơ ngẩn
Tiếc sáng Xuân Hương bước ngại ngần
Cháu nhỏ ra trường bên Texas
Tuổi già tạm trú ở Houston
Thời gian dù đã bao dâu bể
Xa đấy mà sao vẫn cứ gần

8
CÒN AI GỐI ÐẦU

Ta ở bên này bạn ở đâu ?
Bao nhiêu nước chảy dưới chân cầu
Ðầu non mây trắng Xuân Ðà Lạt
Cuối bể mù sương chuyện Bích Câu
Một thuở Thanh Bình thôi đã tạm
Mười năm chinh chiến có gì lâu
Văn thơ gửi lại vài trang sách
Chẳng biết còn ai lấy gối đầu?

9
QUA TRUNG QUỐC

Ðứng trên cầu Phong nhớ Trương Kế
Bến này có phải cầu Phong trước ?
Có một vầng trăng rụng cuối trời
Có một thi nhân trên bến vắng
Chiếc thuyền hiu quạnh vật vờ trôi
Ngàn năm sau đó ta dừng bước
Trên chiếc cầu xưa chạnh nhớ người
Chẳng có ai là Trương Kế nữa
Hàn San thảng thốt tiếng chuông rơi

1987


10
CÓ BẠC ÐẦU

Lầu Hạc là đây, Hoàng Hạc đâu?
Chung quanh mây trắng ngẩn ngơ sầu
Hán Dương san sát hàng cây cũ
Anh Vũ chiều hôm cỏ úa mầu
Ta đến ngàn năm sau họ Lý
Ðọc câu thơ cổ lại thương nhau
Tài hoa thương lắm, ai bầu bạn?
Khói sóng trên sông có bạc đầ ?

11
MONG MỎI

Một cánh chim trời bay ngẩn ngơ
Anh ơi ! Em nhớ quá người thơ
Bâng khuâng mấy chiếc thuyền xa bến
Vật vã từng cơn sóng vỗ bờ
Mây chẳng làm sao trôi mải miết
Lòng riêng cứ vậy đứng bơ vơ
Giá như mình ở bên nhau nhỉ
Tóc xõa bờ vai hớn hở chờ!

12
NHẤT PHIẾN BĂNG TÂM

Ðà Lạt ngày xưa tiếng mẹ ru
Bao nhiêu lá rụng nửa mùa Thu
Nước đâu dễ kiếm trang kỳ nữ
Ðời vẫn còn nhiều những Nguyễn Du
Ngoảnh lại thêm đau làn gió lạnh
Ngước lên chỉ thấy đỉnh mây mù
Rót ra chén rượu mời ai nữa
“Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ” *
*câu thơ thường thấy đề trên chén trà
không biết của ai
(một lòng trong trắng trong hồ ngọc)

13
ANH Ở ÐÂU

Thăm thẳm canh dài thăm thẳm sâu
Anh giờ chẳng biết ở nới đâu
Sao tình yêu mới chưa hồng má
Liệu tóc huyền xưa có bạc màu
Chiến địa ngày đêm vang súng trận
Tử sinh tin tức dục cơn sầu
Làm thân con gái thời tao loạn
Ðành nước trôi xuôi dưới nhịp cầu

14
DẠ HÉO HON

Vượt mấy nguy nan mẹ với con
Người tuy đã mất chút xương còn
Máu da vùi lấp nơi đồng nội
Tên tuổi trường tồn với nước non
Coi rẻ giặc thù vài phát đạn
Dốc cùng Tổ Quốc tấm lòng son
Tình duyên vắn vỏi thôi đành phận
Ðất khách năm tàn dạ héo hon

15
MỘT CON TIM

Khác gì đáy biển lại mò kim
Mà cứ ra công mải miết tìm
Chương Thiện ngược xuôi xa vắng nhạn
Cà Mau bươn chải biệt mù chim
Ðành hay nghiệp số phơi mưa nắng
Ðã biết rằng duyên phận nổi chìm
Chinh phụ xưa nay thì cũng một
Mà người chỉ có một con tim

16
KIẾM XÁC CHỒNG

Một mình mò mẫm khắp Tây Ðông
Hỏi kiếm gì đây ? ố Kiếm xác chồng
Anh bỏ con thơ lìa vợ dại
Em băng qua suối lội qua sông
Căm gan, nén lệ dù oan trái
Nhắm mắt bưng tai trước bất công
Người có linh thiêng xin chỉ dẫn
Trăm năm còn chút nghĩa đèo bồng

17
NÓI CHUYỆN VỚI
BÀ HỒ XUÂN HƯƠNG

Cháu cũng yêu thơ hệt giống bà
Giống bà cháu cũng lụy tài hoa
Liếc ngang khó kiếm người thanh nhãn
Ngó tới sao tìm bạn Bá Nha
Cũng muốn cười cho tàn tuổi trẻ
Chỉ lo khóc mãi mệt thân già
Thơ bà cháu đọc thâu đêm vắng
Thơ cháu ai người sẽ thiết tha

Thơ cháu ai người sẽ thiết tha
Cuộc đời chìm nổi lắm phong ba
Mong vun sáng sớm vài nương cải
Thích tưới chiều hôm mấy luống cà
Cứ nghĩ nương nhờ nơi thảo dã
Nào ngờ vướng mắc chốn phồn hoa
Muôn trùng xa cách nơi quê mẹ
Mỗi độ Xuân về lệ nhỏ sa

Mỗi độ Xuân về lệ nhỏ sa
Tại sao mình lại phận quần thoa ?
Là trai họ cứ nhờ danh bố
Làm gái ai qua nổi mặt Bà
Một Ván Cờ Người thành đại tỷ
Cái Hang Cắc Cớ nổi sơn hà !
Thơ Nôm đến cụ là sư tổ
Ðánh hết Ðông, Ðoài cụ chẳng tha !

* Giốngá Bà Sở Thíc h làm thơ chứ không
phải thơ giống được thơ Bà

18
ÐỨNG GIỮA SÀI GÒN

Là đây Hòn Ngọc Viễn Ðông sao ?
Phong cảnh còn đâu giống thuở nào
Nắng trải dọc con đường phố vắng
Gió đùa trên những ngọn cây cao
Công viên ghế đá buồn duyên cũ
Ngõ hẹp hàng quà lạc tiếng rao
Bỗng thấy Sài Gòn tên cũ mất
Hỏi người năm cũ chẳng tiêu hao

19
BIẾT AI CÒN NHỚ

Nửa đêm tỉnh giấc rụng tàu cau
Có tiếng ai về lối cổng sau
Lơ đãng ánh trăng vàng trước dậu
Bẽ bàng ngọn gió thổi qua mau
Anh ngoài trận địa lòng chưa lạnh
Em dưới trời sương ruột quặn đau
Ngày tháng mong tin, tin chẳng tới
Biết ai còn có nhớ thương nhau
1970

20
VỚI AI ÐÂY?

Tám năm hương lửa tưởng vài giây
Bỗng chốc tin đưa nước mắt đầy
Dũng tướng đã không chờ tóc bạc
Giai nhân đành chịu vóc mai gầy
Anh đà lặng lẽ về bên ấy
Em dám lần khân ở mãi đây
Sao lại sinh vào thời loạn lạc
Ðể mình như cỏ lại như cây

1971

21
NHỚ ÐÀ LẠT

Ðà Lạt ngày xưa có những ai
Nay về mái cũ bóng trăng cài
Ðường Duy Tân ấy hàng hiên vắng
Trường Thị Xuân xưa vạt áo dài
Bè bạn đã quên rồi dĩ vãng
Chị em còn nhớ mãi tương lai
Non sông thì vẫn non sông cũ
Trước mắt toàn là chuyện mỉa mai

22
SAO DỄ BUỘC DÀM

Chẳng muốn làm thơ vẫn cứ làm
Người xuôi phương Bắc kẻ về Nam
Thay cha mong dạy con nhân nghĩa
Thương nước sao trừ lũ giặc tham
Chồng vợ cách xa thôi nhé phận
Mẹ con lủi thủi cũng đành cam
Nhắn ai cố quốc cơn ly loạn
Cộng Sản làm sao dễ buộc dàm *

* dàm ngựa : cái khớp hàm của ngựa

23
ẤM NO CHƯA ÐỦ

Nước Mỹ là đây đất tự do
Ðêm trăng bỗng nhớ tiếng ai hò
Ðường xưa cư xá khi tương ngộ
Ghế đá công viên buổi hẹn hò
Gió lạnh trời khuya còn giấc mộng
Cây đa bến cũ khác con đò
Ở đây tất cả dư thừa đấy

Ðời phải đâu cần chỉ ấm no !
24
VỀ HÀ NỘI NHỚ BÀ HTQ
Bà giữa Thăng Long bỗng đoạn trường
Tôi về Hà Nội ngậm ngùi thương
Một vuông cờ đỏ ngôi sao lạ
Mấy cái loa xanh chuyện chẳng
thường
Chủ mới nghênh ngang xiêm áo mới
Tình vương ngơ ngẩn hận sầu vương
Chao ơi ! Nước cũ làm sao mất
Còn mất do ta biết tự cường
25
GẶP BẠN BÙI THỊ XUÂN
Bùi Thị Xuân xưa gặp lại đây
Nắm tay nhớ lại thuở tao mày
Mười phương loạn lạc đời chưa tỉnh
Một cuộc tang thương họ vẫn say
Nay đã là bà là mẹ cả
Sao còn như đắng lại như cay
Thì ra vẫn nhớ xưa Ðà Lạt
Nhớ nắng thu vàng dưới rặng cây
26
NHỚ TRƯỜNG CŨ
Từ biệt trường xưa nửa cuộc đời
Bao nhiêu năm cũ bóng mây trôi
Ngày nào sách mất không trình mẹ
Từ lúc thư đưa chẳng đến người
Mấy chốc mộng đầu xanh sắc áo
Chưa gì tuổi trẻ đỏ son môi
Thì ra tất cả là hư huyễn
Chẳng trách hoa xuân giá vẫn hời

27
SAO LẠI Ở ÐÂY

Ta vẫn còn đây bạn vẫn đây
Cánh chim ngày cũ dưới trời bay
Ca Li nắng sớm vàng đôi bướm
Ðà Lạt tàn thu lạnh khóm cây
Than thở gì đây trời đất Bắc
Thiết tha chi nữa mộng trời Tây
Bao nhiêu năm nhỉ, xa quê mẹ
Sao lại chôn chân giữa chốn này

28
DỐI MẸ
Người thơ cởi áo tặng cho nhau
Dối mẹ áo bay rớt xuống cầu
Chiếc áo đêm nồng lời ước cũ
Hương thơm ngày nhắc mộng về sau
Vật kia dù mọn tình kia nặng
Lời ấy chân thành nghĩa ấy sâu
ối mẹ muôn năm còn dối mẹ
Ðời dù bãi bể, mặc nương dâu
29
BAO GIỜ
Sương Chiều Thu Ðọng những trang thư
Có Tiểu Thanh về gặp Tố Như
Lại nhớ Hoàng Triều thơ hữu ý
Ðể thương Ðà Lạt tuổi vô tư
Hoa vàng giấc ngủ say Ðường Tống
Gió lạnh cơn mơ ngất Sở Từ
Câu hỏi bây giờ còn vẫn hỏi
Làm sao hiểu được nghĩa chân như ?
30
AI NGƯỜI NĂM TRƯỚC

Ai ngàn năm trước đã ngồi đây
Ðã uống trăng trong cốc rượu đầy
Có tiếng gió reo ngoài ngõ trúc
Tưởng mo cau rụng cuối vườn Tây
Ðất trời vẫn đó mênh mông nhớ
Năm tháng giờ nghe lạnh lẽo gầy
Hoa cúc còn thơm như dạo ấy
Tóc đùa trước cổng má hây hây
31
LỜI NGUYỀN
Mặt ngọc đã không còn trước cổng
Hoa đào năm ngoái vẫn y nguyên
Hoa đào cười gió Ðông lơi lả
Cổng trước bay cơn mộng hão huyền
Thôi Hộ là ai giờ lãng tử
Ngu Cơ thương gái cũ thuyền quyên
Giai nhân tài tử trong thiên hạ
Có tiếc cùng chăng chữ ước nguyền ?
32
NGƯỜI THƠ LÀ TRẺ NHỎ
Tuổi tri thiên mệnh đã từ lâu
Mà vẫn còn đeo mãi mối sầu
Ðã hiểu đắm say quên vẫn dễ
Lại đem tình nghĩa buộc cho sâu
Thiết tha còn đó tìm đâu đó ?
Chung thủy là đâu ? Biết ở đâu ?
Lạ quá ! Người thơ luôn nhỏ dại
Vẫn tin như cái thuở ban đầu
33
SAO ÐÃ VỘI GIÀ
Người có bao giờ lại nhớ ta ?
Mà ta, nỗi nhớ lại bao la !

Miếng cơm đùm bọc càng ghi tạc
Chén rượu ân tình vẫn thiết tha
Sách cũ lề đường khi trốn lính
Tấm lòng giữa chợ lúc đường xa
Ai quên ta vẫn luôn luôn nhớ
Mới đó chưa chi đã vội già
34
NƯỚC DƯỚI CẦU

Tổ quốc giờ đâu ? ta ở đâu ?
Nhìn lên vần vũ đám mây sầu
Biển không hề giận sao gào sóng
Núi chẳng vì sương cũng bạc đầu
Buổi ấy gió còn lay trước cổng
Ðêm nay trăng lại sáng trên lầu
Ta tìm ra những năm thơ dại
Thấy vẫn ngày đêm nước dưới cầu

35
RUỘT ÐÃ MỀM

Trời đã vào thu mưa suốt đêm
Lòng buồn khó ngủ lại buồn thêm
Cột đèn cứ đứng trơ ngoài cổng
Lá trúc sao rơi mãi trước thềm
Nhiều kẻ mưa vùi cùng gió dập
Nào ai nệm ấm với chăn êm
Tấc lòng kim cổ thôi là một
Nhắc đến chưa chi ruột đã mềm !

36 (10 bài)
NHỚ QUÊ HƯƠNG
1
Quê Hương, trời ! Thao thức không tên *
Một tiếng rao quà mới cất lên
Ðà Lạt mây xưa mờ trước cửa
Trại Hầm mận ngọt lịm nhà bên
Chép thơ trong lớp lòng ngơ ngẩn
Cởi áo qua cầu nổi nhớ quên !
Một chút nắng vàng trên lộ vắng
Rưng rưng ngày ấy thác Prenn

2
Những lúc bên đường ngơ ngác trông
Xe như là nước chảy xuôi dòng
Nào bè bạn cũ nào hoa cỏ
Cũng đất trời này, cũng núi sông
Thiếu tiếng chim gù trên mái rạ
Ðâu hồi chuông đổ buổi tàn Ðông ?
Gặp chị em nhớ xưa Ðà Lạt
Trên dốc đồi cù mấy rặng thông

3
Tiếng rao quà vặt nghe văng vẳng
Ngõ hẻm chiều hôm bóng nắng tà
Mùi bụi, mùi xăng như lẫn lộn
Chút thương chút nhớ bỗng gần xa
Không dưng mà thấy thèm tô phở
Như thể vờ nhìn ngắt đóa hoa
Tổ Quốc? Phải là chùm khế ngọt ?
Hay là tuổi trẻ của riêng ta ?

4
Hoàng Triều Cương Thổ những ngày xưa
Tóc xõa chiều hôm trước bụi mưa
Tiếng quốc canh sương nghe nhớ quá
Lá thư trước cửa thấy vui chưa
Áo bay dốc vắng hình như thiếu
Xe rộn chiều hôm lại vẫn thừa
Lưu bút đã phai màu mực tím
Ai người năm cũ đã về chưa ?

5
Bạn cũ ngày xưa, có những người
Như chim tan tác bốn phương trời
Cầm bàn tay nhỏ lòng tha thiết
Ăn quả me chua nhớ tuyệt vời
Cái nắng Ca Li sao đủ ngọt
Mối tình Ðà Lạt lại thêm tươi
Chị kia, em ấy bây giờ lớn
Có nhớ giùm nhau những cuộc chơi?

6
“Mày hãy cho tao đọc ké thơ
Ðể nghe ấm áp những ngôn từ...”
Thời xưa ! Mới đó, đà xưa nhỉ !
Nước Mỹ bây giờ đã định cư
Vẫn nhớ đồi thông Ðà Lạt cũ
Hôm nay đổ lại tự muôn phương
Ta đem nắng của ngày thơ ấu
Làm ấm Houston những chặng đường
Ô hay ! Mi đã bao nhiêu cháu ?
Những lá thư xanh liệu có còn ?
Ta ép tuổi thơ trên gối mộng
Ðồi thông lại nhớ mãnh trăng non

7
Bùi Thị Xuân ơ! Vẫn chúng mày
Tại sao mình lại gặp nhau đây ?
Cầm tay chưa kịp lòng ngơ ngẩn
Ôm bạn hình như đã đổi thay
Trò chuyện vẫn là ngày tháng cũ
Hỏi han đâu nhỉ mắt môi này ?
Mai về lại nhớ thêm Ðà Lạt
Lại nhớ sân trường mái tóc bay

8
Ta ở Ca Li, Mi ở đâu ?
Vẫn dân Ðà Lạt thuở ban đầu
Mảnh trăng hồ mộng không tìm được
Con dốc Hàm Nghi có nhớ nhau ?
Nước Mỹ, té ra là vẫn hẹp
Trời Nam vì thế rộng làm sao !
Mi về mi nhớ biên thư nhé
Mai mốt đôi ta đã bạc đầu

9
Bên nhau giờ đã khác xa
Trước là thuở mộng nay là... thời mơ !
Có hôm gặp gỡ tình cờ
Ðứng trên nước Mỹ lại ngờ Việt Nam
Nhớ từ ngọn núi Chứa Chan
Hồ xưa sao lại Thở Than hở hồ ?
Sân trường còn chiếc lá khô
Rụng từ dĩ vãng mà chưa hết buồn!

10
Trèo lên cây bưởi hái bông hoa
Bước xuống vườn sau bát ngát cà
Cái nụ tầm xuân vừa mới nở
Vầng trăng mười sáu sáng bao la
Những câu Quan Họ chưa hề mất
Một tiếng chào nghe đã thấy xa
Ơi nhỉ tiếng ru nghe đứt ruột
Tiếng ru ngày ấy cứ như là ..

* muốn không sai luật thì câu này viết:
“Quê hương thao thức nhớ không tên”
nhưng vì muốn viết như thế dễ nhấn mạnh
ý mình.

46
CHIỀU QUA MỸ THUẬN
(Kiếm Xác Chồng)

Chiều un ráng đỏ một màu hồng
Mỹ Thuận người về buổi chợ đông
Vọng cổ lời ca trên bến bắc *
Ngựa Ô con sáo lại sang sông
Nước đìu hiu chảy về thôn vắng
Mây lửng lơ bay giữa cánh đồng
Lính chiến ngồi co nhìn chẳng nói
Diều ai bay bổng giữa từng không

* bac tiếng Pháp nghĩa là con đò , đọc tiếng
Việt là bắc
Chiều 30 Tết 1972 (Những ngày tìm xác
chồng)

47
LUẬN THƠ

Ấy ai Hồ Ðiệp ấy Trang Sinh
Còn mãi trong thơ mấy nét tình
Hiên vắng chồng thư người bạn cũ
Mùa Thu chén rượu bóng trăng thanh
Vô ngôn bởi lẽ từng vô tướng
Hữu hoại vì chưng trót hữu hình
Thơ giúp tìm về trời đất mới
Bể dâu dựng giữa chốn an bình.

48
TIẾNG NGUYỆT CẦM

Bỏ cả ngôi cao dựng Trúc Lâm
Trăm năm hoặc cũng một cơn lầm
Mười phương là cả mười phương Phật
Một chữ còn nguyên một chữ Tâm
Nếu luận anh hùng bằng thắng bại
Khó suy hào kiệt bước thăng trầm
Ðọc ngàn trang sách chưa quên sách
Văng vẳng nhà bên tiếng nguyệt cầm

49
BÓNG TÀ HUÂN

Mùa Xuân lại đến đó mùa Xuân
Bút mực còn đây hỡi cố nhân
Một cánh hoa mai bừng trước ngõ
Mấy bồn cúc trắng nở đầy sân
Lòng chưa hề nhớ sao đà tiếc ?
Ðường dẫu rằng xa vẫn tưởng gần
Người có về chơi Ðà Lạt cũ
Ðầu Non Mây Trắng bóng tà huân

50
TA CÒN

Ðầu Non mây trắng những ngày xưa
Nhớ lại lòng đau cũng vẫn thừa
Ðã biết thân cò khi bãi vắng
Quản gì dãi nắng với dầm mưa
Vợ chồng chưa ấm mười xuân lạnh
Gió cát mong manh một nấm mồ
Chinh phụ khúc ngâm còn để lại
Ta còn duy một đứa con thơ

51
CHUYỆN NẮNG MƯA

Ðầu non mây trắng nhớ thời xưa
Vẳng tiếng gà nào gáy giữa trưa
Một thuở hoa đào vừa chớm nụ
Bao phen trái mận cũng đang vừa
Lá thư trước cổng lời chưa tỏ
Tiếng võng canh sương nhắn vẫn thừa
Thuở tóc buông dài bay trước gió
Những cơn nắng cháy những cơn mưa

52
CÒN NỢ VĂN CHƯƠNG

Thế rồi cuối biền lại mù sương
Bồng bế con thơ vượt dặm trường
Mạng nhỏ đói no liều dặm khách
Thuyền nan sóng gió mặc trùng dương
Tự do ví thử không ngang trái
Dân chủ làm sao đẹp dị thường
Xin cám ơn trời cho tới bến
Lại còn canh cánh nợ văn chương
1980

53
BÚT MỰC CHƯA MỎI

Những rặng cây phong mới đổi màu
Mà sao trằn trọc suốt canh thâu
Nắng mưa đã trải trò khôn dại
Xa cách thêm buồn chuyện bể dâu
Không lẽ sóng đau gào với gió
Cớ sao mây trắng bạc phơ đầu
Xe trên xa lộ không hề mỏi
Bút mực ngày đêm có mỏi đâu!

54
MỐI CHÂN TÌNH

Từ đây yên một cõi Thanh Bình
Quên hết ngày nào nhục lẫn vinh
Ðành lẽ mẹ cha ơn chửa trả
Chỉ may trời đất vẫn còn mình
Bên đèn giở thử vài trang sách
Trước cửa trồng thêm mấy chậu quỳnh
Ta viết đời ta, ta gửi lại
Ðọc ta ai đó kẻ chân tình

55
TỈNH MỘT GIẤC MƠ

Ðà Lạt nằm mơ thấy dạo chơi
Tỉnh ra, đau đớn, vẫn quê người !
Cố hương nhớ mãi dòng sâu cạn
Xứ lạ quên so sợi vắn dài...
Nghĩ đến mai chiều thôi lỡ dở
Buồn trông sông nước cứ đầy vơi !
Ngọn đèn bật sáng, đêm còn tối
Thà tắt đi, nhìn bóng nguyệt soi !

56
CÓ PHẢI SÀI GÒN

Ðường rộng kề bên một ngõ con
Ơ hay có phải chính sài Gòn?
Hàng me đại học trông xơ xác
Con phố Duy Tân ngó mỏi mòn
Chợ cá mùi tanh đường phảng phất
Ðức Bà chuông sớm gác chon von
Hạ Tri Chương lúc về quê cũ *
Có thấy lòng già bỗng héo hon

* Hạ Tri Chương - Có làm bài thơ :
Thiếu tiểu ly gia lão đại hồi
Hương âm vô cải mấn mao thôi...
- Ý muốn nói lúc trẻ ra đi già trở về quê cũ

57
ÐI GIỮA QUÊ HƯƠNG

Ði giữa quê hương tưởng nước người
Ðâu rồi Ðà Lạt cỏ hoa tươi?
Những tên phố mới nghe hơi lạ
Vài tiếng Tây pha thấy nực cười
Dinh thự trăm người còn có một *
Ăn chơi một thuở đã bằng mươi
Chao ơi giáo dục chưa lên cấp
Cô giáo vào trường bán nắm xôi!

* Tôi về Ðà Lạt thấy mấy biệt thự cũ - một
cái biệt thự có rất nhiều gia đình chen chúc
sống!

58
GỬI ANH BNT

Anh sống hồn nhiên giữa đất trời
Có bè có bạn có rong chơi
Chẳng là bỏ xứ khi mười mấy
Ðâu biết quay đầu đã sáu mươi
Phong nhã nếp nhà trăng gió lộng
Ung dung tính cũ cỏ hoa tươi
Gửi về mai hậu tìm câu hỏi
Ai giải cho ra nghĩa cuộc đời

59
ẤU THƠ

Khoảng giữa đêm trường một tiếng ru
Tuổi thơ bừng nở giữa sương mù
Dầu non mây trắng đâu Ðà Lạt
Dưới liễu, hoa hồng vẫn Hạ Thu
trời dẫu Hoa Kỳ cơn gió lạnh
Tình sao nước Việt tiếng chim gù
Ðứng lên khép cửa vầng trăng sáng
Vẫn sáng vầng trăng thuở ấu thơ

60
CÒN CHỮ NÀO HƠN

Hai bảy năm rồi chớp mắt qua
Quê hương từ đó mịt mù xa
Thỉ quyền để mất đường biên ải
Chính sử còn ghi trận Ðống Ða
Cứ tưởng vài năm nơi trích địa
Bỗng thành một giấc mộng Nam Kha
Ai về Ðà Lạt cho mình gửi
Còn chữ nào hơn chữ Nước Nhà

61
NGỌN CỎ BỒNG

Năm cũ qua rồi, năm lại mới
Mà lòng biết có mới hay không
Làn mây vẫn trắng thời lưu lạc
Khói bếp còn xanh đất tổ tông
Tiếc thuở tóc mây ngây ngất mộng
Thương thời má phấn ngẩn ngơ hồng
Chùa xa vẳng tiếng chuông Trừ Tịch
Có phải ta như ngọn cỏ bồng?

62
ÐI GIỮA CA LI

Ði giữa ca Li buổi Tất Niên
Xe hơi xuôi ngược chảy triền miên
Người không thi khách xưa Thôi Hộ
Mình chẳng giai nhân thuở Giáng Tiên
Hoa đỏ dẫu gây hương vị Tết
Bánh chưng nào nối núi sông liền
Tiếng quê! A! Tiếng quê hương cũ
Em bé ngây thơ cặp mắt hiền

63
CẢM TÁC

Ðà Lạt sinh ra nhỏ Huệ Thu
Lớn lên ngay giữa xứ sương mù
Hồ Xuân Hương vẫn thông than thở
Trường Võ Bị kia gió vụt vù
Bùi Thị Xuân ơi! Tình bạn cũ
Nước Hoa Kỳ đó mảnh trăng lu
Lưu vong lúc ngoảnh về Quê Mẹ
Mới hiểu vì sao lại oán thù!

64
BÚT CHƯA BUÔNG

Họa bài Chập Chờn (ÐQS)

Một giấc trưa thu mộng chập chờn
Nhìn ra bóng xế, đã hoàng hôn
Tấm lòng muôn thuở thôi là nhảm
Cái kiếp trăm năm nghĩ cũng buồn
Sênh phách lại gieo nơi lữ thứ
Tù và còn thổi chốn cô thôn?
Ai về? Ai ở? Ai thương nhớ?
Có thấy ai như kẻ mất hồn?

Thơ đọc chưa xong dạ héo hon
Ở đâu tìm lại bát canh ngon?
Sông sâu còn chảy bao dòng lệ?
Ðất khách riêng tư những nỗi buồn!
Ngó xuống hỏi ra đen tựa mực
Nhìn vào cứ thấy đỏ như son
Bạn ta cùng khắp trong thiên hạ
Bãi cát năm xưa lớp sóng cồn.

Nhiều đêm trở giấc tứ thơ cuồng
Thơ hẳn vì nhau giọt lệ tuôn
Việc trước dễ gì tìm thấy lại ?
Nước sông rồi cũng chảy về nguồn
Nâng ly uống vội cơn đau cũ
Vén tóc cười khan chén rượu suông
May có nhau đây câu xướng họa
Lòng chưa vơi nhớ bút chưa buông

65
Ngẫu Hứng II

Vạn Lý Trường Thành trông mỏi mắt
Hàm Dương cung điện cũng thành tro
A man một thuở làm giông bão
Phạm Lãi lanh chân dạo Ngũ Hồ
Tiếng sáo Trương Lương dù réo rắt
Lay thành Hạng Võ bến sông Ô
Còn chi ở đất Nam Dương ấy
Chỉ thấy Hoàng Hà sóng nhấp nhô!

66
MÙA XUÂN CẢM TÁC

Mấy đóa hoa đào nở trước hiên
Bỗng dưng nỗi nhớ đã triền miên
Cánh chuồn phận mỏng đành theo gió
Con nhỏ tay không cũng vượt biên
Bước vội muốn lìa nơi hỏa ngục
Chong đèn tưởng gặp chốn thần tiên
Chao ơi ! Mười mấy Xuân rồi nhỉ?
Còn tưởng đâu đây tiếng mẹ hiền

67
LẤY THÚ TAO ÐÀN CHẤP TỬ SINH
(gửi ÐQS)

Sắp Tết khi không lại nhớ huynh
Trước hiên vừa nở mấy bông quỳnh
Thấy người bệnh kể thương anh Ðỗ *
Nghe Tiếng Dân kêu nhớ cụ Huỳnh **
Vàng bạc thêm buồn trò ảo huyễn
Văn thơ càng tởm chữ hư vinh
Cuối năm xin chúc người khang kiện
Lấy thú Tao Ðàn chấp tử sinh...

* Ðỗ Quý Sáng
** báo Tiếng Dân của cụ Huỳnh Thúc
Kháng

Tự họa
Tử Cũng Là Sinh

Tiện đây xin hỏi các chư huynh
Hoa thắm gì hơn mấy đóa quỳnh
Ngũ phụng tề phi dân xứ Quảng
Dân Thanh đáo để chữ ông Huỳnh *
Thì thôi cứ sống lâu là lãi
Tưởng vậy làm to ấy mới vinh !
Vinh nhục, nhục vinh tùy họ cả
Trăm năm thì tử cũng là sinh...

* Huỳnh Thúc Kháng trước có tờ báo Tiếng Dân

huệ thu

68
CẢM ÐỀ THU

Sân thu lá lục ý triền miên
Sách mở, lò nhen, đọc suốt đêm
Vẫn biết văn chương ngàn thuở trước
Nào hay tâm sự - một đời riêng !
Tình xưa nhắc lại - thôi là mộng
Cố quận mong về chắc có duyên ?
Mỗi chữ mỗi câu ngùi tấc dạ
Tiếng lòng, tiếng gió quyện mông mênh.

69
RẤT NÊN

Bỗng dưng thơ họa cứ liên miên
Họa mãi nhiều khi thức suốt đêm
Cho dẫu hiểu rồi tâm sự bạn
Làm sao nói hết nỗi niềm riêng ?
Quê nhà dạo trước chưa hề gặp
Ðất khách ngày nay thế cũng duyên
Lấy tấm chân thành, câu chính khí
Ðãi nhau việc ấy rất là nên.

70
Bài Họa
họa thơ ÐQB

TƯƠNG NGỘ LƯỠNG TÀI

Có tài thêm những lụy vì tài
Nhánh liễu ngày nào mới chấm vai
Bạn cũ vui nghe năm bảy chuyện
Thơ xưa rỗi đọc một đôi bài
Tao nhân hỏi có hay không có
Tri kỷ rằng ai biết những ai
Thấp thoáng bóng câu qua cửa sổ
Thì ra trăng sáng mái hiên ngoài.

71
CHÚC NĂM MỚI

Năm mới thương nhau chúc sự lành
Lời thơm ý thảo mộng nguyên trinh
Miếng trầu xin nối câu tâm sự
Chén nước nay trao chuyện nghĩa tình
Ðáy mắt vẫn xanh trời viễn xứ
Tận lòng còn mến cõi nhân sinh
Biết thêm năm tháng là thêm tuổi
Mà vẫn hồn nhiên, ấy mới mình!

72
KÍNH GỬI THI HỮU ÐỖ QUÝ SÁNG

Nghe bạn nằm đau bỗng thẫn thờ,
Phải vì tri kỷ? Phải vì thơ?
Ðã đành sinh lão lòng vô ngại
Cũng nghĩ cùng thông lẽ bất ngờ
Bao kẻ nhìn về đi chẳng đến
Nhiều người nghĩ lại sống thêm dơ
Tên ai là Sáng, huy hoàng Sáng
Có đức thêm nhân, có chỗ nhờ.

73
CẢM HOÀI

Một xị làm sao dễ đã say
Rượu chưa kịp rót chén sao đầy
Bạn xa thuở ấy chìm cơn mộng
Người đẹp đêm xưa đọng dấu hài
Biết mấy phong sương từng chất ngất
Bao nhiêu hoa cỏ đã tàn phai
Ta còn gì nữa ngoài thơ nhỉ
Nên gửi thương nhau chút cảm hoài.

08 08 20

74
THĂNG LONG THÀNH HOÀI CỔ

Tạo hóa gây chi cuộc hý trường
Ðến nay thấm thoát mấy tinh sương
Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo
Ðền cũ lâu đài bóng tịch dương
Ðá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt
Nước còn cau mặt với tang thương
Ngàn năm gương cũ soi kim cổ
Cảnh ấy người đây luống đoạn trường

Bà Huyện Thanh Quan

75
Bài Họa
LẠNH SA TRƯỜNG

bài 1

Nghĩ xưa đêm xuống lạnh sa trường
Ðâu lạnh riêng vì gió với sương
Ðất mới buồn chung trời tỵ nạn
Lầu cao bóng lẻ buổi tà dương
Chẳng say đắm mấy sao tha thiết
Thêm nhớ nhung mà lại tiếc thương
Tôi chẳng giống như bà Huyện trước
Ðèn thao thức mãi suốt canh trường

76
bài 2

GIỮA CHIẾN TRƯỜNG

Ai đã vùi thân giữa chiến trường
Bao lần trăng giải mịt mù sương
Cúi đầu ngó xuống tàn canh vắng
Ngửa mặt nhìn lên lạ bóng dương
Sóng chẳng giận ai mà phẫn nộ
Thơ không sao cả cũng bi thương
Cùng ai Thiên Cổ cùng tâm sự
Gửi lại ngàn sau nỗi đoạn trường

77
bài 3
CHỐN THƯƠNG TRƯỜNG

Nghĩ thêm ngao ngán chốn thương trường
Nước mắt hay là những giọt sương
Nhạn lẻ từng đêm nơi khách địa
Thuyền con nhiều buổi giữa trùng dương
Vào ra cảnh cũ như mời gọi
Biến đổi lòng ai chẳng xót thương
Mối hận Thanh Quan khôn giải được
Góp chung tâm sự lúc đêm trường,

78
CẢM XUÂN

Lại đã xuân rồi có phải không?
Hỡi cô em bé má xuân hồng
Cổng đâu còn nữa con người đẹp
Hoa vẫn cười bên ngọn gió Ðông
Nàng tiếc mối tình dang dở chép
Ðể buồn án sách ngẩn ngơ trông
Cuộc đời phỏng thử bao lăm nhỉ
Tất cả không ngoài chuyện viển vông

79
TRƯỚC THỀM NĂM MỚI

Chợt lui đằng sau nhìn phía trước
Xa mấy đại dương ngàn sông nước
Trong đời lưu lạc lòng còn tin
Giữa cuộc thăng trầm chân vẩn bước
Vừa đọc tin nhà giữa thị thành
Thoáng nghe làng bản nơi sơn cước
Tự do dân chủ rồi ta về
Ðộc lập, tự do ai cản được?

80

PHẢI ÐÀO XỚI

Ðã triệu năm rồi còn vẫn mới
Vẫn còn hăng hái còn đi tới
Nếu còn máu đỏ sẽ hăng say
Hễ mất lòng tin là chới với
Nhiệm vụ trẻ già đã đa mang
Vấn đề ngày đem phải đào xới
Việt Nam Văn Hiến bốn ngàn năm
Phải góp chung nhau cùng thế giới

81
THỨC SÁNG ÐÊM

Chợt cánh hoa mai nở trước thềm
Nghĩa là năm mới tuổi trời thêm
Chông gai mấy độ chân còn lấm
Bãi bể bao phen ruột dẫu mềm
Lời nhắn người về từng khắc khoải
Tiếng thơ bạn đọc vẫn êm đềm
Ngày lên ánh sáng xua đêm tối
Cho dẫu đêm nay thức sáng đêm

82
LÒNG LẠI MỚI

Cuộc đời dù sống đủ trăm năm
Nghĩ lúc ra đi nước mắt đằm
Báo chí nhà đang dồn chuyện lại
Bạn bè xa vắng gửi lời thăm
Nửa vòng trái đất sao còn bóng
Một chút lòng tri dễ mất tăm?
Năm mới Quý Mùi lòng lại mới
Ðang gần sao đã ngại xa xăm...

83
ÐỜI TRƯỚC ÐỜI NAY

Vì sao mà có suối Phi Khanh?
Nước mắt chảy từ đuổi giặc Minh!
Lịch Sử còn ghi rành rẽ đó
Ngày nay mất dấu hỡi ơi đành!
Giang sơn từng tấc tiền nhân tạo
Tổ Quốc muôn đời hậu thế quên?
Hậu thế là ai? Ai dám nhận!
Anh hùng sao lại cứ loanh quanh?

84
CHẲNG HỔ

Nghĩ tới ngày xưa gái vị vong
Một duyên hai phận cũng cam lòng
Cúi đầu thêm hổ cùng bè bạn
Ngửa mặt chia buồn với núi sông
Biết thật đến nơi câu tiến thoái
Hiểu sao cho rõ lẽ cùng thông
Cương thường nghĩa ấy đinh ninh dạ
Chẳng hổ nòi Tiên lại giống Rồng

85
TỪ NAY NHÀ VẮNG TIẾNG GÂU GÂU

Cám ơn các bác đã chia buồn
vì mấy con chó nhỏ bị rớt xuống hồ

Cám ơn chó chết tự dâu dâu
Bác cảm thương cho, bác bỗng sầu
Cháu nhỏ chạy về cùng bức tóc
Người quen hỏi đến cũng vò đầu
Cụ Phan* ngày trước xây bia chó
Ông xã bây giờ bứt sợi râu
Người mất, chó kia thường có nghĩa
Từ nay nhà vắng tiếng gâu gâu

* Cụ Phan Bội Châu ngày trước có dựng
một bia dựng một tấm bia để ghi lòng nhớ con chó
của cụ.

86
GIỖ ÐẦU CON CHO NHỎ

Lu ơi! Từ đó thế là xa
Lại một năm trời lặng lẽ qua
Chỉ bởi liều thân mong cứu bạn
Ðâu ngờ lỡ bước hóa thanh ma
Họ thường cứ mắng ngu như chó!
Mới biết con khôn khác chúng ta
Mẹ nhớ con như con của mẹ
Tưởng như con vẫn ở trong nhà

87
CHỜ XEM

“Một Rừng Chính Khí”(*) đọc Trường Giang
Sực nhớ xưa sau chữ đá vàng
Bút bác vẫn từng mong diệt giặc,
Thơ tôi sao lại cứ bàn ngang?
Bỏ nhà gặp bạn trà đôi chén
Nhớ nước thương nhau lệ mấy hàng
Tâm sự ít nhiều xin gửi lại
Chờ xem lịch sử sẽ sang trang.

* tên tập thơ của Trường Giang

88
TRƯỚC SÔNG TIỀN ÐƯỜNG

Ầm ầm vang dội sóng Tiền Ðường
Ta sang đây nhìn khắp bốn phương
Tưởng lúc thúy kiều liều phận bạc
Ðể ai Hồng lĩnh tiếc thiên hương
Bởi người phong vận vương tình ái
Ðể khách tài hoa luống đoạn trường
Ta chẳng vì đâu mà nhỏ lệ
Tự dưng lòng bỗng ngậm ngùi thương!


89
ÐẾN VẠN LÝ TRƯỜNG THÀNH

Ừ đây Vạn Lý, bức Trường Thành
Kim cổ Ðông Tây đã nổi danh
Biết mấy ngày công người đói khổ?
Thấm từng tấc đất máu dân lành!
Cũng là vẽ đẹp vài trang sử
Ðâu dễ hơn tài mấy bức tranh?
Ai bảo Trường Thành là vĩ đại?
Có thương vợ góa thức tàn canh?
1987

90
MỪNG CHO LÝ BẠCH

Mình không hò hẹn bỗng sang đây
“Lầu Hạc còn trơ ở chốn này “ *
Cây cối Hán Dương ngàn thuở đẹp
Cỏ hoa Anh Vũ bốn phương bày
Vẫn xanh lớp lớp hàng mây lượn
Tưởng trắng trùng trùng cánh Hạc bay
Sách đọc năm xưa giờ mới hiểu
Mừng cho Lý Bạch gặp thơ hay **

* Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu (thơ
Thôi Hiệu)
** Lý bạch quăng bút đi không chịu đề thơ
ở Lầu Hoàng hạc vì đã có thơ Thôi Hiệu

1987

91
TA TỰ NHỚ TA

Ðem chính mình ra chế diễu mình
Dù không chịu sống kiếp hư sinh
Sách xem thức ngủ thiên thu lụy
Thơ gửi bâng khuâng vạn lý tình
Nghĩ bọn đầu xanh thường vẫn trọng
Ðã phường mặt trắng ngó càng kinh
Tài hoa trời đã ban làm vốn
Ta nhớ ta như bóng nhớ hình.

92
CHỈ NGẠI

Ðất nước lầm than tủi phận mình
Gối còn chưa mỏi mắt còn tinh
Tương lai hẹn bạn năm rồi tháng
Nhiệm vụ theo nhau bóng với hình
Lại hỏi hoàn thành chưa sứ mạng?
Làm sao thực hiện được chương trình?
Chao ơi nợ nước mong đền trả
Chỉ ngại người sau họ phẩm bình

93
NHỚ

Tưởng lúc anh đau chẳng đến thăm
Từ đây tới đó có bao lăm?
Chẳng qua nhiều buổi đau lòng mực
Chỉ biết năm canh rối ruột tằm
Vừa viết đã nghe mưa gió nổi
Chưa khuya sao vội gối chăn nằm
Nhắc phone muốn gọi mà không gọi
Thư gửi ngày nào cũng biệt tăm

94
THỜI GIAN

Tiếng võng ngày nào ru tuổi thơ
Sao ta còn nhớ đến bây giờ
Tàu cau rung nhẹ ngoài hiên vắng
Hoa bưởi thơm lừng giữa giấc mơ
Cánh bướm bên rào bay lặng lẽ
Con chim dưới liễu hót ngu ngơ
Thời gian mới đó bao năm tháng
Ngọn gió vô duyên thổi hững hờ

95
NGẬM NGÙI

Mây vẫn là mây của thuở nào
Nắng mưa vẫn cứ nắng mưa sao ?
Bao nhiêu dâu bể bao thương nhớ
Biết mấy chờ mong mấy ước ao
Thèm tiếng ve kêu ngoài ngõ trước
Nhớ con diều liệng giữa tầng cao
Là ta hay đã là ai nhỉ ?
Khép cửa nghe như gió lạnh vào

96
CŨNG ÐÀNH

Có thật là đây chợ Bến Thành?
Quê hương tiếng nói khắp chung quanh
Việt Nam cho dẫu xa muôn dặm
Tổ Quốc dường như vẫn cạnh mình
Này bưởi Biên Hòa thơm Bến Lức
Kia đường Quảng Ngãi cá Trà Vinh
Mẹ cha đều đã yên phần mộ
Lìa bỏ Quê hương thật cũng đành

97
NHÌN DÂN IRAQ THƯƠNG DÂN MÌNH

Những kẻ lưu manh cầm vận nước
Ảnh tô, tượng đá cũng hoài công
Tuyên truyền bày đủ trăm lời khéo
Bền vững may ra một tấm lòng
Tiền bạc đầy kho rồi cũng mất
Phút giây nhắm mắt thế là xong!
Nghĩ dân Irap thương dân Việt
Phiêu dạt còn hơn đám cỏ bồng!

98
ÐÁ VỌNG PHU

Buổi ấy hình như đã chớm Thu
Bỗng nghe hiu hắt giọng buồn ru
Mẹ ơi ! Tuổi trẻ sao xa vắng?
Trời hỡi, quê xưa đã mịt mù!
Kẻ ở ngàn trùng mong có bạn
Người trong một nước hóa ra thù?
Khéo đem chánh nghĩa lừa dân tộc
Mây Trắng Đầu Non, đá vọng phu (*)

(*) Ðầu Non Mây trắng tên một tập thơ của
Huệ Thu

99
THƯƠNG VAY

Mùa Thu xào xạc lá vàng bay
Sao đứng chôn chân mãi chốn này
Ðà Lạt đường xưa bao kẻ nhớ
Ca Li chiều vắng một mình say
Chắc rằng thơ gửi ai chưa tới
Không lẽ mình theo nhạn lạc bầy
Mấy khúc Ðường Thi ngâm lại đọc
Ðâu cần khóc mướn cũng thương vay

100
THUỞ ẤY

Mùa Xuân ngày đó áo em xanh
Vì đúng mùa Xuân của chúng mình
Hai đứa bên nhau hoa mắc cỡ
Con sông trước mặt nước vô tình
Gió Nam mác lạnh bên hàng liễu
Chi ngẩn ngơ bay trước mái tranh
Ai hát bên trời nghe diệu vợi
Chao ôi! Cặp mắt thuở long lanh
11 2003


*

101 – 110
CHÚC TẾT NHÂM NGỌ

bài 1
Năm mới mong sao các cụ già
Cháu con có “ngựa” chẳng rầy la
Tuổi già chỉ việc lên giường ngủ
Xế mới sao không chạy lút “ga”
Cách mặc, đồ ăn bên xứ Mẽo
Thuần phong mỹ tục khác quê nhà
Hai bên va chạm nhau côm cốp
Ðứng giữa cân bằng Nó với Ta

bài 2
Nội già bị cháu gọi bằng “you “
Cụ tức cành hông “mẹc bú dù“
Trước đã Cộng nô “Anh” tuốt luốt
Giờ thêm Mọi Ðỏ “Nó” lu bù
Mày tao chi tớ nghe ba chuyện
Ðen trắng vàng xanh đáng mấy xu?
Năm Ngựa cúi xin đừng giận nhé!
Chẳng thương nhau nữa chớ nên thù

bài 3
Tháng cho ta lãnh sáu bò hơn
Theo tục quê mình phải biết ơn
Ốm đến nhà thương nằm bố thí
Buồn lên xe bus chạy lơn tơn
“Mê đi keo” đó tha hồ thuốc (Medi - Cal)
Ca nhạc thơ đây mặc sức vờn
Chúng nó nuôi ta bao khó nhọc
Mà ta, ta lại cứ “xanh dờn”

bài 4
Xanh dờn như thể “bố thằng Tây”
Mày bỏ nên ông phải đến đây!
Cứ dấn thêm bom thì thắng chắc
Mà đành sút móng phải hàng ngay
Con nhà phản chiến như chồn lủi
Cái bọn buôn xương cứ mặt dày
Năm Ngựa đi về xe ngựa đủ
Nước cờ như thế cũng là hay

bài 5
Năm Ngựa lại xin chúc các bà
“Obagi” thuốc để nuôi da
Phở mời xơi đủ vài ba bát
Lãi thấp mua thêm mấy cái nhà
Phòng chật nếu như mà thiếu “rét”(rest
room)
Vườn thừa lại đủ cả “ga ra”( garage)
Shốp ping ta chất đầy xem thử
Ông xã nhà này có dám la?

bài 6
Ông xã làm sao lại dám la
Bèn đi chợ sắm bức Tam Ða (Phúc Lộc
Thọ)
Vuốt râu cụ Phúc, râu ngoài tải
Sờ bụng ông tiên, bụng quá đà
Hễ mợ nó khen là lãi đấy
Nếu cô nàng khóc lại xin tha
Gặp năm con Ngựa, cung giao thiệp
Tiềm tiệm không nên quá đậm đà

bài 7
Năm Ngọ đầu năm chúc mấy chàng
Học hành vốn dĩ cũng lang bang
May nhờ “Xì tốc” mà nên khá
Nếu gặp “rì tai”( retire) cũng chẳng màng
Em bởi “Mục Tìm” nhiều lý thuyết (Tìm bạn
bốn phương)
Chàng còn căn phố định tân trang
Cứ “sin gơn”( single) thế mà hay đấy
Tết Ngựa chung vui gửi mấy hàng

bài 8
Năm mới “em” đây rất nhún nhường
Tự xin giới thiệu các anh thương
Tuổi tuy con ngựa tình không ngựa
Sống vẫn bình thường lẽ chẳng thường
Muốn kiếm một anh đêm đấm bóp
Lại cần mấy chú sớm tơ vương
Không “enjoy” đủ e rồi tiếc
Còn muốn “enjoy” lại bất tường

bài 9
Năm mới chúc cho các thiếu nhi
Hay ăn chóng lớn ngủ khì khì
Học hành thi cử càng không bết
Công tác vào ra phải thật “chì”
Chẳng “bắt” kỹ sư thì bác sĩ
Không “lên” báo chí cũng T.V
Vẻ vang nước Việt vui như Tết
Con nếu hơn cha, Nếu thế thì...

bài 10
Thế thì nhà, nước vẫn như còn
Lưu lạc không làm tủi nước non
Trung Hiếu mấy hàng nghe lớn lớn
Công Danh ba chữ bé con con
Martel vì bạn mà khen ngọt
Trái ấu thương nhau cũng hóa tròn
Làm rạng tương lai cho Tổ Quốc
Gì hơn là những tấm lòng son.

Huệ Thu




2111
NHỚ HUẾ

Nhớ Huế mần răng nhớ rứa O!
Trường Tiền, Bạch Hổ nhớ chi mô!
Bao Vinh mấy ả về chưa hỉ?
Ðập đá nhìn en ngán thấy mồ!
Ngọn gió Nam Giao hiu hắt thổi
Nụ cười Thừa Phủ tự nhiên tô
Ngày xưa em xuốt cươi cho mạ
Một chút buồn riêng gửi cố đô

Xuốt = quét (tiếng lóng ở Huế)
Cươi = sân(tiếng lóng ở Huế)

112
NHỚ HUẾ II

Trẽn quá mấy anh trai Quốc Học!
Cứ theo Ðồng Khánh có chi nờ!
Tiếng đò Thừa Phủ thành duyên nợ
Câu hát Nam Bình hóa ngẩn ngơ
Cây liễu sông Hương duyên dáng rứa
Con đường Vĩ Dạ tội tình chơ! *
Nhiều khi tà áo bay trong gió
Che lệch bờ vai chiếc nón hờ

* chơ = chưa (tiếng lóng của Huế)

113
TIẾNG THAN DÀI

Dương liễu giang đầu dương liễu xuân
Dương hoa sần sát độ giang nhân
(Hoa dương liễu làm buồn lòng người sang
sông)

Hôm nay ta tới sông Dương Tử
Ðang giữa mùa Xuân biết tiễn ai
Dòng nước sông xưa trôi mải miết
Cánh hoa ngày cũ chẳng tàn phai
Ðọc thơ Trung Quốc vầng trăng tỏ
Vén tóc Việt Nam chiếc lược cài
Gió thổi đùa nhau trong khóm liễu
Ngàn năm gửi lại tiếng than dài

114
NGẨN NGƠ CƯỜI

Người xưa tiễn bạn trên sông nước
Thấy nước Trường Giang mải miết trôi
Tiếng gọi về nhà nay thổn thức
Máy bay cất cánh lại bồi hồi
Chỉ vì đã khác thời ông Lý *
Nên chẳng còn gì giống họ Thôi **
Cho dẫu hoa đào cười trước gió
Khiến ai mặt ngọc ngẩn ngơ cười

* Lý Bạch
** Thôi Hộ

115
CHUNG MỘT NỖI ÐAU

Hối giao phu tế mịch phong trần
Vương Xương Linh
(hối hận vì để chồng đi kiếm tước quan)

Em có mong chi một tước hầu
Mà anh anh có đợi chờ đâu
Khi thân người lính phơi ngoài trận
Thì xác hoa tươi ngập dưới cầu
Nếu Ðặng Trần Côn không đứt ruột
Sao Ðoàn Thị Ðiểm phải điên đầu
Khúc ngâm chinh phụ còn muôn thuở
Muôn thuở còn chung một nỗi đau

116
NGẬM NGÙI

Khi đứng bên đường chẳng hỏi han
Thấy xe lớp lớp chạy miên man
Sương còn lạnh giữa hồ Than Thở
Nắng đã vàng trên núi Chứa Chan
Ngọn gió đầu mùa con phố mới
Làn hương ngày cũ giấc mơ tàn
Tiếng ru mẹ cất từ đâu đó
Tâm sự người về có ngổn ngang

117
GIỮA TRẦM LUÂN

Ta về mở lại ngõ phù vân
Có vướng gì chăng chút bụi trần
Khóm trúc lơ thơ đôi kẽ đá
Làn rêu mường mượt một màu Xuân
Tứ thơ có lúc tràn vô lượng
Nhã hừng nhiều khi đến bất thần
Mới biết thực hư là thế nhỉ
Sao còn mê mải giữa trầm luân?

118
CẢ TRĂM BÀI

Ðọc thơ ông bạn nghĩ thương hoài
Còn sống can gì nghĩ chuyện dye
Chén rượu, chén trà đừng tổ chức
Tiệc thơ, tiệc thẩn cứ đăng cai
Trần gian còn ở bây giờ good
Thượng đế mời về lúc ấy bye
Bắt chước bạn mình ông Quý Bái *
Bác đi xin điếu cả trăm bài

Ông bạn Quý Bái viết cho tác giả nói khi chết
HT nhớ cho Ông xin bài thơ Phúng Điếu !!!

119
XUÂN

Xuân cũng như người lại thắm tươi
Ôi Xuân đẹp quá, nhớ sao người
Ở đây, đầu núi, sương còn trải
Hỏi đó, hiên nhà, Hạ chắc phơi...
Nghĩ tới thanh bình, quên mất tuổi
Thèm mơ êm ấm nhớ thêm đời
Phải chi đừng có cơn dâu biển
Mình bỏ mình đi lạc lối chơi ?

120
QUÊN HẾT

Lý Bạch đêm ngày rượu với thơ
Chết trên ngọn sóng giữa cơn mơ
Người vào cuộc sống không tranh đoạt
Mình giữa dòng đời cứ ngẩn ngơ
Một chút men cay chưa đủ tỉnh
Vài câu bạn gửi vẫn đang chờ
Mỗi khi giở đọc ai Ðường Tống
Quên cả chung quanh rối nước cờ

121
NGÀY MẪU THÂN
YÊU MẾN GỬI CON

Hôm nay ngày Mẹ, con thương mẹ
Chỉ mẹ và con, mẹ đủ vui!
Mất mẹ từ khi chưa có mẹ
Vào đời lúc chửa hiểu chi đời
Bao nhiêu nghịch cảnh coi như bỏ
Biết mấy gian truân nghĩ lại lời
Mẹ giận trời không cho có mẹ
Ðể nghe mẹ gọi tiếng con ơi!

122
ƯỚC GÌ
Viết nhân ngày lễ Mẹ

Suốt đời thèm một tiếng à ơi!
Bởi mới sinh ra mất mẹ rồi
Nghe nói công cha cùng nghĩa mẹ
Còn hơn núi lớn với trùng khơi
Bạn bè thưa thớt quê hương thiếu
Sách vở xô bồ tín nghĩa vơi
Giá được một lần làm nũng mẹ
Ðược trong tay ấm mẹ ôm cười

123
ÐỌC MÙA CỔ ÐIỂN
CỦA QUÁCH TẤN

Ông tuổi già như ông nội nhĩ?
Thì ra cốt nhạc với nòi tình!
Mưa Thu dù nát miền dâu bể
Gió lạnh còn đau nghĩa tử sinh
Nỗi nhớ chưa quên thời hỗn loạn
Cỏ thơm còn đọng dấu bình minh
Ôi Mùa Cổ Ðiển mà không cổ!
Tôi đọc thơ ông tưởng chính mình!

124
CHÚT CÔNG PHU

Từ đâu vẳng lại tiếng chim gù
Lá rụng đầy hiên đã cuối Thu
Chiếc lược chải hoài làn tóc rối
Mây trời treo mãi mảnh trăng lu
Ca Li cứ tưởng còn tri kỷ
Ðà Lạt khi không đã mịt mù
Mở cửa đôi phen nghe gió lạnh
Thơ mong gửi lại chút công phu

125
BÓNG VỚI HÌNH

Lưu lại cho nhau một chút tình
Chẳng qua thôi vụng kiếp phù sinh
Giữa trời thân sắc đầy hư ảo
trong cuộc văn chương kệ nhục vinh!
Lấy chút gian nguy làm vốn liếng
Ðem điều ơn nghĩa dựng hòa bình
Gửi nhau còn mấy câu tâm sự
Thơ cũng là ta bóng với hình

126
NGÀN SAU AI KẺ

Vì chút tơ cho rối ruột tằm
Cuộc đời dù sống đủ trăm năm
Vài luồng gió lạnh đôi giòng lệ
Nửa mảnh trăng xanh một chỗ nằm
Mượn bút định ghi vào giấy thắm
Nào đau mà gửi tới lời thăm
Ngàn sau ai kẻ vì ta nhớ
Những cánh chim trời đã biệt tăm

127
NGỔN NGANG TÂM SỰ

Gió thổi tàn Thu cúc võ vàng
Sao chim hồng nhạn chửa bay sang ?
Trăng soi sông vắng ngồi trên bãi
Giò lọt phòng thơ lật đếm trang
Thương bạn thôi thì ngâm mấy vận
Nhớ nhau đành chỉ viết dăm hàng
Tiếng ca nào đó canh hoang vắng
Tâm sự đêm ngày cứ ngổn ngang

128
LẠI CHONG ÐÈN

Ta sinh vốn dĩ không còn mẹ
Khôn lớn y như đám cỏ hèn
Ðọc sách dám quên lời nghĩa khí
vào đời đành cũng học bon chen
hay như bọn họ may toàn đỏ
Lại bởi riêng mình rủi chỉ đen
Tao hóa gió trăng ban phát đủ
Canh khuya sẵn rượu lại chong đèn

129
SẦU

Mình ở đây còn bạn ở đâu?
Ðã nghe gió lạnh chốn giang đầu
Thơ còn mấy xấp bày trên án
Nước vẫn muôn năm chảy dưới câu
Tiếng sáo hẳn buồn lòng lữ khách
Vầng trăng còn sáng mãi cô lâu
Nhớ tà áo trắng sân trường cũ
Ðối bóng soi gương lặng lẽ sầu

130
HỎI NHỮNG AI

Có sắc mà thêm lại có tài
Trách gì chẳng thiếu bọn con trai
Người ngoan thua dứt người tuy lẳng
Mặt đẹp không bằng mặt cứ chai*
Bốc lửa mới là trò quyến rũ
Nết na nhiều lúc hóa khôi hài
Một lời nhắn với chư quân tử
Chê Mỹ nhân, giờ hỏi những ai?

* tục ngữ ta: đẹp trai không bằng chai mặt

131
CHINH PHỤ NGÂM

Ôi Khúc Ngâm này mãi thiết tha
Ðặng Trần Côn ấy phải chăng là
Nếu không ngọn bút trang kỳ nữ
Dễ có tài cao bậc thế gia?
Mới biết giai nhân thừa cảm hứng
Cho hay tri kỷ dễ dung hòa
Ðọc thơ chẳng nhớ gì nguyên tác
Chỉ nhớ trời Nam có một Bà

132
NGỌN GIÓ THU

Ðêm khuya tiếng hát mẹ hiền ru
Nghe vọng đâu đây tiếng gió vù
Có phải ca dao là đất nước
Hay là học thức mới công phu ?
Truyện Kiều dẫu có thêm Từ Hải
Văn học làm sao thiếu Nguyễn Du ?
Chao ôi ! Tuổi trẻ không còn nữa
Còn mãi ngàn năm ngọn gió Thu

133
VẪN NÚI NON

Ðến đá thời gian cũng xóa mòn
Quê người đêm đắp mảnh chăn đơn
Thi ca mới đó vừa tìm tới
Trách nhiệm từ đâu cứ đổ dồn
Mẹ chỉ một con, con với mẹ
Con đâu nhiều mẹ, mẹ cùng con
Bể dâu một sớm bừng con mắt
Núi đã ngàn năm vẫn núi non

134
CHÚC TẾT LAN HINH

Ðà Lạt ngày xưa được mấy người?
Lan Hinh là một thứ hoa tươi
Gặp nhau đất khách thêm lưu luyến
Nhớ lại quê cha lúc đón mời
Mới đó lạ chưa đầu ngã bạc!
Sao đây còn nhắc tuổi đôi mươi
Thời gian đâu có chờ ai nhỉ
Mừng vẫn chào nhau mấy nụ cười

ngày 26 tháng Chạp năm Quý Mùi 2003
(01 17 2004)

135
THƠ THU
(đây là bài thơ PHÁ LUẬT)

Thi sỹ thường hay nhắc tới THU
Sầu THU chẳng biết tự bao giờ
Tám bài Ðỗ Phủ lừng THU hứng
THU đỏ rừng phong nhớ Tố Như
Tiễn bước THU đi vì Lý Bạch
Nhìn trời THU biếc nhớ Ðông Hồ
Tản Ðà, Nguyễn Bính THU hiu hắt
THU Chế Lan Viên thật bất ngờ!

136
RŨ BỤI PHONG TRẦN

Lá vàng xơ xác rải đầy sân
Tiếng gió ngày xưa lạnh hải tần
Trăng sáng không về nơi cố quận
Thu tàn có nhớ khúc tương thân
Ai đi ngàn dặm vì biên địa
Kẻ ở bao năm giữ mộ phần
Mong được ngày nào chàng trở lại
Áo xưa sẽ rũ bụi phong trần

137
NGHĨ THƯƠNG THÂN PHẬN

Họ Chế yêu Thu lại ghét Xuân!(1)
Nỗi buồn vong quốc dự thêm phần
Sao hồi tuổi trẻ nên danh phận (2)
Ðể lúc về già phải tủi thân
Bởi lẽ ngâm hoài câu Bác Ðảng
Không còn viết nổi Khúc Ðiêu Tàn (3)
Nghĩ thương thân phận văn nô quá
Cúi cổ hoan hô lũ bạo Tần (4)

(1) Chế Lan Viên
(2) Họ Chế nổi danh lúc mới 16 tuổi
(3) Khúc Ðiêu Tàn ; thơ Chế Lan Viên
(4) Ví VC với bạo Tần Thỷ Hoàng

138
ÐƯỢC MẤY NGƯỜI?

Gió rít từng cơn gió lạnh rồi
Nhà bên thiếu nữ đã tô môi
Trời lạnh nắng sớm đìu hiu nhớ
Lá úa chiều tàn lạng lẽ rơi
Thu Ðiếu nhớ hoài thơ Nguyễn Khuyến
Cung vàng buồn quá chén ly bôi
Ðất Chiêm lạnh lẽo cùng năm tháng
Mà gái Huyền Trân được mấy người

139
CHÂN CỨNG ÐÁ MỀM

Từng đọc Dế Mèn của cụ Thêm *
Vì đâu ti tỷ suốt ngày đêm
Cơn mưa rớt lại buồn trên lá
Tiếng gió bay ngang lạnh trước thềm
Ngọn bút tài hoa lời mạch lạc
Câu thơ trong sáng, tứ êm đềm
bao nhiêu dâu bẻ đều qua hết
Chân cứng thành ra đá phải mềm

* Nhớ ngày xưa lúc còn học tiểu học tôi đã
để dành tiền mua được tập thơ Nhạc Dế của Ðoàn Thêm

140
BÀY ÐẶT

Ðêm lại từng đêm đọc Thúy Kiều
Tố Như! Thương cụ biết bao nhiêu!
Bước đường nghệ sỹ ghi vài nét
Câu chuyện si mê vội đặt điều
Triều Nguyễn, triều Lê sao vẫn ít
Họ Kim, họ Thúc lại hơi nhiều
Ðoạn Trường còn mãi trên trần thế
Vẽ mãi làm gì chuyện Thuấn Nghiêu!

140
VẪN MIỆT MÀI

Chẳng oán không thù chẳng trách ai
Hôm qua mới đó đã ngày mai
Ðám mây ngọc bích, vài con nhạn
Mũi Cựu Kim Sơn, một lão chài
Lớp Sáu ngày xưa ai nhắn nhủ
Tình già buổi ấy kẻ đơn sai
Bạn bè mỗi lúc càng thưa vắng
Câu chuyện văn chương vẫn miệt mài

141
NÍN THINH

Chẳng biết đi đâu lại shoping
Loanh quanh chạy mãi góc đường King
Xe con chắc hẳn cần xì top (stop)
Bãi chật làm sao để parking?
Nhắn bạn còn e trò good luck
Mời nhau chỉ thấy tiệc dancing
Tìm hương vị Tết qua hàng phở
Dù muốn thêm mà cứ nín thinh!

142
VĂN CHƯƠNG GẮN BÓ

Quả nhiên công lực bác phi thường
Dù sống vào thời buổi nhiễu nhương
Bởi cảnh hậu trường càng đứt ruột
Thì thơ tiền bối lại lên hương
Ðang tìm Phương hướng về mao Trạch *
Ðể thử Thiên Tâm giữa hý trường
Tâm sự gửi trao qua bút mực
Chút duyên gắn bó với văn chương

* Chỗ ở xuềnh xoàng(tuềnh toàng)

143
ÔI TÌNH MUÔN THỦA VẪN LONG LANH

Ðâu rồi quê cũ liếp tre xanh
Ta nhớ trời ơi mấy mái tranh
Quay lại, thấy gì mây núi bạc
Nhìn lên mất biệt bóng tranh thanh
Ðường xưa ta muốn dừng chân ngựa
Gió lạnh khi không động bức mành
Một tối bỗng mưa tràn gối mộng
Bật đèn ngắm mãi lệ long lanh

144
BẤT BÌNH TẮC MINH

Chúa thác ba ngày, Chúa phục sinh *
Còn như số phận các sinh linh
Một trăm năm chẵn sao vô bổ?
Mấy chuyện ruồi bu cứ bực mình!
Biết nẻo tu hành đà đạt đức
Vướng duyên văn nghệ hóa đa tình
Chúa ngôi cao cả như hay biết
Bởi bất bình nên mới tắc minh

* viết nhân ngày lễ Phục Sinh

145
ÐỌC THƠ TÌNH HOÀNG ANH TUẤN

A! Hoàng Anh Tuấn! Bác là ai?
Ðọc bác thêm thương một chữ tài
Chuyện cũ tìm về không thấy dấu
Niềm riêng gửi lại có trăm bài
Sự đời lẫn lộn trò chân giả
Tuổi trẻ lăng xăng họa đúng sai
Ðến Cổ Lai Hy người có tiếc
Có nghe tiếng gió cứ than dài?

146
MỘT TẤM LÒNG

Chẳng biết tình yêu có thật không?
Ngàn sau đẹp mãi lụa Hà Ðông *
Lên xe tiễn bạn thương nào dứt **
Ðội gió nhìn nhau nhớ chẳng cùng
Mình vẫn chưa quên làn tóc rối
Paris còn tiếc mấy bông hồng
Những tên, những tuổi như huyền thoại
Còn lại rồi ra một tấm lòng

* Áo Lụa Hà Ðông (thơ Nguyên Sa)
**Lên Xe Tiễn Em đi (thơ Cung Trầm
Tưởng)

147
BẰNG NƯỚC MẮT

Ðầu Non Mây Trắng một mình ta
Chiến cuộc tàn rồi lệ vẫn sa
Nuôi dạy con thơ bằng nước mắt
Thương thân gái góa bóng chiều pha
Về đâu? Chẳng biết đâu quê quán!
Ở đó! Còn chăng đó Mẹ Cha?
Chẳng biết vài ba năm nữa đến
Còn chăng hay lại hóa ra ma?

148
CÓ KHÓ KHĂN

Cụ Tản Ðà xưa cứ viết văn
Rồi than rồi thở tóc râu cằn
Ðôi bờ sinh tử đau duyên nghiệp
Một chữ vô thường lạnh gối chăn
Quay lại muôn xưa càng thắc mắc
Nhìn về ngàn kiếp vẫn băn khoăn
Ai tu xin giải giùm nhau với:
Xóa chữ Sân Si có khó khăn?

149
CÓ ÐẮNG CAY

Mưa mãi mưa hoài mấy bữa nay
Phòng riêng vò võ một cơn say
Tình bao nhiêu thuở tàn phai mộng
Chim vẫn nhiều phen mãi miết bay
Cổng trước nghe hoài cơn gió giật
Vườn sau thương mãi cánh hoa gầy
Chao ôi! Tuổi trẻ còn đâu nữa
Còn lại lòng riêng nỗi đắng cay!

150
ÐƯỢC BAO LÂU

Sáng nay mở cửa bỗng dưng sầu
Có lạnh cùng chăng ngọn gió thâu?
Bên giậu trắng thêm hàng cúc dại
Ngoài hiên buồn mãi giọt mưa ngâu
Lá vàng cổng trước bay đôi ngã
Mây đục lòng riêng gửi mấy câu
Bạn hữu bốn phương thư biếng gửi
Trăm năm nghĩ lại được bao lâu?

1976

151
SÁCH ÐEM BÀY

Chiều Thu Sương Ðọng lệ ai đây?
Trông mãi cao vời chỉ thấy mây
Người bỏ ta đi không tiếng nói
Ta về chốn cũ có lùm cây
Con khan sữa khóc rồi gào thảm
Mẹ thiếu cơm ăn cứ đứng ngây
Bán sách, mẹ còn duy có sách
Dọc đường la liệt sách đem bày

152
ÔNG VẪN CÒN HOÀI

Tí tách mưa Thu giọt lệ sa
Ngày nay nghe lại vẫn như là
Chết ba mươi tuổi chưa là trẻ
Sống đủ trăm năm đã chắc già!
Người trước không quên lời tức tưởi
Ngàn sau còn nhớ tiếng tài hoa
Thế Phong tuy mất mà không mất
Ông vẫn còn hoài giữa chúng ta

Giọt Mưa Thu của Ðặng Thế Phong
(ông mất năm mới 30 tuổi)
1989

153
NHỚ VĂN CAO

Chẳng biết Thiên Thai ở chốn nào
Ngẩn ngơ muốn hỏi lại văn Cao
Tiếng đàn tưởng mở lòng tiên nhớ
Lời nhạc như dâng ngọn sóng trào
Vị ngọt nhấp vào càng sảng khoái
Cuộc đời ngoảnh lại tựa chiêm bao
Tin theo “Cách miệng” thành lơ láo
Chén rượu về già bạc tóc râu!
1990

154
CŨNG MONG

Hỡi cô tát nước ở bên đàng
Gió lạnh mùa Thu đã thổi sang
Ðành bỏ thêu khăn dầm ngấn lệ
Nỡ đâu múc đổ ánh trăng vàng
Lòng người lao động thường dung dị
Chí kẻ tao nhân chẳng dễ dàng
Nước tát đêm nay chưa chắc đủ
Chỉ mong đực tát ở bên chàng!

155
CŨNG QUY HÀNG

Dẫu không sương gió chẳng ngang tàng
Mà tấm thân sao cũng lụy nàng
Lòng ấy núi sông thường gắn bó
Ngoài kia trời đất rộng thênh thang
Lệ tràn máu đổ là cơ sự
Nước ngã thành nghiêng chuyện dễ dàng
Cửa ải mỹ nhân thường khó vượt
Anh hùng đến mấy cũng quy hàng

156
THẮM THIẾT SÂU

Nhẫn , áo yêu nhau lấy tặng nhau
Về nhà dối mẹ lúc qua cầu
Nhẫn kia nhắc nhở lời khi trước
Áo ấy còn thơm mộng lúc đầu
Mùi bạn năm canh nồng giấc ngủ
Tóc em những buổi ngát hoa ngâu
Kể chi áo nhân mà lưu luyến
Mới biết tình mình thắm thiết sâu

HT 1969

157
TƯỞNG MẤY NĂM

Ông Ðặng Trần Côn viết khúc ngâm
Mình nay đọc lại lệ tuôn đầm
Ai gây binh lửa cho thêm khổ
Khiến chuyện sinh ly phải tủi thầm
Con, sữa khát hoài càng khóc dữ
Mẹ, cơm chưa có cũng đành câm
Chỉ còn sách vở đem bày bán
Chẳng biết lai rai được mấy năm

Sài Gòn 1976

158
MÃI CÒN GHI

Lên xe ngày ấy tiễn em đi *
Buồn quá rồi đây biết nói gì
Nỗi nhớ chơ vơ nơi đất lạ
Mùa Ðông rét mướt ở Paris
Ðã đành phải có thơ Trầm Tưởng
Nhưng nếu như không nhạc Phạm Duy
Chẳng hiểu tại thơ hay tại nhạc
Cuộc đưa tiễn ấy mãi còn ghi

Lên Xe tiễn em đi thơ CTT nhạc Phạm Duy

159
BỖNG THIẾT THA

Ðàn sẻ bay quanh đậu trước nhà
Bao nhiêu xe cộ khắp gần xa
Minh Châu vẳng nổi vài câu hát
Quan họ bừng lên một khúc ca
Giờ vẫn còn ngồi trên đất lạ
Tưởng đâu đang ở giữa quê cha
Sáng nay bắt gặp hồn dân tộc
Chợt thấy lòng mình bỗng thiết tha

160
BỖNG LẠNH TEO

Quy ẩn lâu nay giữa xóm nghèo
Vầng trăng ngày ấy vẫn mang theo
Kiếp người đã có trời lo liệu
Giòng nước đành xuôi phận bọt bèo
Còn kẻ chờ Xuân lòng phấn khởi
Thấy ai đầu núi đứng cheo leo
Uyên Minh ví thử ta tiền kiếp
Tiếng nhạn về Nam bỗng lạnh teo

161
CHỈ MỘT CÂU

Ðời bao nhiêu cuộc bể dâu
Nay đây mai biết sẽ về đâu
Có cô bạn mới còn xanh tóc
Thêm cụ thầy già đã bạc râu
Bạn nói nhục vinh còn ghẹo khách
Thầy bàn sinh tử theo đùa nhau
Ðọc kinh Phật duy còn nhớ
Sinh lão qui về chỉ một câu

162
VẪN TIẾP TÂN

Trời đất chưa hề báo tiết Xuân
Ðài nghe sớm tối đã ân cần
Lion * mứt kẹo phơi đầy lối
K Mart hàng xeo(sale) đẹp bội phần
Bánh tét nghe không còn khoảng trống
Phở Bàng thấy hết chỗ chen chân
Bảo ràng kinh tế bây giờ xuống
Tuy xuống người ta vẫn tiếp tân!
* Chợ lion

163
NHẤT HÔ DZÊ*

Ở Mỹ Hô Dzê lý tưởng rồi
Chúng ta dù có đổ mồ hôi
Ăn chơi được trớn tha hồ tiến
Ngày tháng buồn tình vẫn cứ trôi
Lay off lại mình vài tháng nghỉ
Housing mời cụ suốt năm ngồi
Ở đâu nắng ấm hơn đây nhỉ
Chẳng cứ cu li chẳng cứ bồi!

* Hô Dzê : San Jose

164
ÐỀ ẢNH CŨ

Ảnh của mình hay ảnh của ai?
Còn đâu mái tóc lúc xưa dài
Tô hoài nhan sắc thêm ngao ngán
Nghĩ đến tài hoa luống mỉa mai
Sức yếu dẫu chưa là địa ngục
Má hồng có thật đã thiên thai?
Ba mươi năm lẻ là ta đó,
Vẫn trước hiên thơ bóng nguyệt cài.
1976

165
NGẨN NGƠ
gửi chị Ngọc Bích

Ngọc ném vàng gieo mấy độ thơ
Bích thiền Viện Chủ thật không ngờ
Hoa còn nở thắm trên hiên sách
Nàng vẫn vui riêng dưới ngon cờ
Nhớ chuyện Trưng Vương ngày thuở trước
Thương người Mỹ Quốc lúc bây giờ
Quen nhau vì chút duyên văn tự
Chưa nhớ mà sao đã ngẩn ngơ

166
VIẾT LUNG TUNG

Chao ôi! Ðau đớn đến vô cùng
Còn nhắc làm gì chuyện thủy chung
Ðã mảnh trăng cài hồn lãng đãng
Còn vành tóc rối nhớ mung lung
Lúc đang thương bạn trèo cây bưởi
Khi hết duyên ai giữa gốc tùng
Những buổi hẹn hò đâu có nữa
Bài thơ muốn viết, viết lung tung

167
VIẾT CHO AI

Xuân đến rồi đây, Tết đến chưa?
Lòng nghe rả rích mấy ngày mưa
Con chim hết đậu cành cây liễu
Ðàn bướm không vờn bức giậu thưa
Mảnh giấy ngày xưa chừng vẫn đủ
Tiếng chuông chùa vẳng bỗng dưng thừa
Viết cho ai nhỉ, vì sao viết
Nhớ quá sau hè lúc đón đưa

168
SƯỚNG NHƯ TRỜI

Mùa Ðông tháng Chạp chúa ra đời
Các cụ Noel cũng chịu chơi
Lay off dẫu cho buồn chút chút
Shoping được dịp chạy khơi khơi
Gà gô bánh ngọt thôi tùy hỉ
Cô nhắc, champal cứ vẽ vời
Trong máng lừa kia người lạnh lẽo
Mà sao con cháu sướng như trời!

169
BIẾT ÐỂ LÀM GÌ

Vịnh phường vô lối vịnh làm chi
Mấy thứ lăng nhăng hãy bỏ đi
Bông nếu thực bông thì đỏ rực
Mực như đúng mực chắc đen sì
Cái trò ganh ghét càng phun nọc
Thì món vàng ròng vẫn cứ xi
Son phấn muộn màng thôi của giả
Ca Li ai biết nó làm gì

170
ÁO BAY RỒI

Nhớ người cởi áo tặng cho người
Ðừng để cho giòng nước cuốn trôi
Có thấy cỏ hoa trên mặt đất
Không lo sương khói tỏa chân trời
Ðập gương tìm bóng là như vậy
Gói áo ươm hương cũng thế thôi
Mẹ hỏi, nếu như mà có hỏi
Qua cầu vô ý áo bay rồi!

171
LẠNH TRỜI TÂY

Mới ngày nào đó tuổi thơ ngây
Nghiêng nón tay vin nhánh liễu gầy
Nước gợn lững lờ thuyền tưởng mộng
Gió bay phơ phất tóc như mây
Ai kia đã biết ta buồn chứ
Bạn đó sao mình lại ở đây
Hai tiếng tạm dung nghe đứt ruột
Hoàng hôn bóng xế lạnh trời Tây

172
ÐÃ NGỌT NGÀO

Lại đã mùa Thu cũ đấy sao
Cành hoa phượng tím mới hôm nào
Áo xanh màu cỏ xanh huyền hoặc
Nắng thắm đường mòn thắm ước ao
Nghe gió từ đâu vừa thổi đến
Bóng chim trước dậu vút bay cao
Tiếng ai lảnh lót còn lưu lại
Chưa nói mà nghe đã ngọt ngào

173
TA TỰ NHỚ TA

Ðem chính mình ra chế diễu mình
Dù không chịu sống kiếp hư sinh
Sách xem thức ngủ thiên thu lụy
Thơ gửi bâng khuâng vạn lý tình
Nghĩ bọn đầu xanh thường vẫn trọng
Ðã phường mặt trắng ngó càng kinh
Tài hoa trời đã ban làm vốn
Ta nhớ ta như bóng nhớ hình.

174
BUỒN

Qua cửa tháng ngày dục vó câu
Trăm năm rồi biết sẽ về đâu ?
Giang sơn nhắc đến càng thêm tủi
Tình nghĩa nhìn sang luống lại sầu
Nhiều lúc trông về, về mỏi mắt
Mỗi khi ngoảnh lại, lại rơi châu
Bao nhiêu tờ lịch bao nhiêu tuổi
Ðọc thấy sương pha bạc mái đầu

175
NGẬM NGÙI

Biết nói làm sao chữ thủy chung
Càng đau càng nhớ, nghĩ càng lung
Chưa nâng kề miệng vài ly đắng
Ðã đẫy theo chân những bước cùng
Mặc chúng rung cây mà nhát khỉ
Có đâu há miệng để chờ sung
Ngày nào trở lại quê hương cũ
Nhớ bạn bè ta khắp bốn vùng

176
HẮT HIU

Chiều chiều đứng ngó cổng sau
Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều
Quê mẹ trông vời ruột chín chìu
Bánh chưng ngày Tết lửa liu riu
Con chim lẻ bạn bay ngơ ngẩn
Tiếng trúc canh sương thổi dặt dìu
Lặng lẽ giữa cơn mơ nhẹ nhẹ
Chập chơn trong giấc ngủ thiu thiu
Ai về cho gửi câu tâm sự
Ngọn gió bên thềm thổi hắt hiu

177
CHƯA SAO

Mấy ngài “cải tạo” tưởng vêu vao
Xem bộ chừng chưa đến nỗi nào
Gặp bạn giữa đàng vui hớn hở
Ðánh cờ trong quán chuyện lao xao
Ba tuần rượu chuốc tuy suôn sẻ
Bảy “bớp” tiền xài vẫn khít khao
Mọi sự thuốc men nhà nước trả
Lại còn cửa rộng với nhà cao

178
CÓ BIẾT

Ðứng giữa quê nhà vẫn nhớ quê
Mối sầu năm tháng cứ lê thê
Mưa Xuân nếu có vui chân bước
Gió lạnh khi không mái tóc thề
Cuộc sống chẳng suông vài chén rượu
Giấc mơ chưa chín một nồi kê
Hỡi em gái nhỏ tung tăng bước
Có biết lòng ai vẫn bộn bề

179
TIẾC CÁI HÔN

Ðầu ngõ thương gì kẻ cuối thôn
Vàng bay mấy lá nắng chiều run...
Ðến đây lãng đãng quê người lạ
Thấy đó mơ hồ chuyện nước non!
Sương tuyết tan sao sầu chẳng nhạt
Lửa hương tắt nhúm nhớ chưa mòn!
Chim xa, rừng cũng xa cành cội
Người bỏ người đi... tiếc cái hôn!

180
MONG MỎI

Một cánh chim trời bay ngẩn ngơ
Anh ơi! Em nhớ quá người thơ!
Bâng khuâng mấy chiếc thuyền xa bến
Vật vã từng cơn sóng vỗ bờ
Mây chẳng làm sao trôi mải miết
Lòng riêng cứ vậy đứng bơ vơ
Giá như mình ở bên nhau nhỉ
Tóc xõa bờ vai hớn hở chờ!

181
VUI XƯỚNG HỌA

Vài vần xướng họa đãi đằng nhau
Vàng thật đâu còn sợ lẫn thau
Vui bởi trời quê tình vẫn đượm
Mừng nơi đất khách mực thêm màu
Khi nghe thơ lạnh trời Ðông Á
Khó thấy lòng xanh mộng Bắc Âu
Chẳng hẹn mà ta thành bạn hữu
Dẫu không tìm kiếm dẫu không cầu.

182
Tự Họa “VUI XƯỚNG HỌA”

Ðã vô cùng nhớ đã thương nhau
Ðừng nói gì vàng với lại thau
Nếu biết xưa nay tình đậm nét
Thì e năm tháng mực phai màu
Mấy thu dám đọ vầng kim cúc
Ngàn dặm đừng so cánh hải âu
Một chữ tri âm đâu dễ kiếm
Bạn ta dù rải khắp hoàn cầu.

183
TIẾC KHÔNG CÓ BẠN

Ồ tháng! Ồ năm! Ngày lại ngày!
Có như trời rộng cánh chim bay
Vài câu sáo ngữ thôi đừng viết
Một tiếng tri âm chẳng muốn thay
Chút nghĩa ấy vui, lòng ấy rộng
Vị đời nào đắng rượu nào cay
Tiếc không có bạn nâng ly chuốc
Ðể thấy vui vì một trận say.

184
BÓNG TÀ HUÂN

Mùa Xuân lại đến đó mùa Xuân
Bút mực còn đây hỡi cố nhân
Một cánh hoa mai bừng trước ngõ
Mấy bồn cúc trắng nở đầy sân
Lòng chưa hề nhớ sao đà tiếc?
Ðường dẫu rằng xa vẫn tưởng gần
Người có về chơi Ðà Lạt cũ
Ðầu Non Mây Trắng bóng tà huân

185
LẠNH TRỜI TÂY

Mới ngày nào đó tuổi thơ ngây
Nghiêng nón tay vin nhánh liễu gầy
Nước gợn lững lờ thuyền tưởng mộng
Gió bay phơ phất tóc như mây
Ai kia đã biết ta buồn chứ?
Bạn đó sao mình lại ở đây?
Hai tiếng tạm dung nghe đứt ruột
Hoàng hôn bóng xế lạnh trời Tây!

186
CUỐI NĂM NHỚ QUÊ HƯƠNG

Chợp mắt mùa Xuân đã vội về
Lòng còn nguyên vẹn nỗi đam mê
Câu thơ gửi bạn in trang trọng
Chén rượu mừng nhau rót cận kề
Ðã thắm thêm nhiều phong cảnh cũ
Mà vơi sao được nước non quê
Ai ngoài ngàn dặm nhìn mây trắng
Có thấy men nồng vẫn tái tê

187
TA TỰ NHỚ TA

Ðem chính mình ra chế diễu mình
Dù không chịu sống kiếp hư sinh
Sách xem thức ngủ thiên thu lụy
Thơ gửi bâng khuâng vạn lý tình
Nghĩ bọn đầu xanh thường vẫn trọng
Ðã phường mặt trắng ngó càng kinh
Tài hoa trời đã ban làm vốn
Ta nhớ ta như bóng nhớ hình.
HT

188
MỪNG THỌ MẸ NĂM TÁM MƯƠI LĂM

Mẹ ơi! mẹ đã tám mươi lăm
Mới đó xa con mấy chục năm
Hương cũ nếp xưa nhiều buổi khóc
Giường đơn tháng giá những đêm nằm
Chỉ vì đường rất xa muôn dặm
Ðâu tại con thơ ngại viếng thăm
Năm mới mong rằng muôn sự mới
Mười lăm năm nữa mẹ đầy trăm

Con gái
Huệ Thu

189
MỪNG THỌ MÁ

Má đã già rồi. Con cũng già
Ai bày xa cách biển sông xa?
Con về gặp Má, ôi vui quá
Má sống chờ con, hạnh phúc mà!
Còn Mẹ còn con, còn tất cả
Có mong có nhớ, có bao la!
Ðất trời gom lại hai câu đó
Má ạ, lòng con đang nở hoa...
190

THƠ THÁNG TƯ

Ta họp nhau đây nhớ tháng Tư
Nhớ ngày buông súng hận ngàn thu
Ðau chưa mắt thấy phường ô lại
Buồn quá tai nghe khúc Sở Từ
Quân vốn kiêu hùng mà thất trận!
Tướng vì lép vế phải di cư
Lá cờ tổ quốc còn phơi phới
Thân Dậu Niên Lai sấm quốc sư!

191
CHƯA TỚI MÙA THU

Chưa tới mùa Thu lá đã vàng
Lá ngô trước cổng lá bay sang
Ngồi bên ngõ trúc thơ vài vận
Bay tận trời xanh nhạn mấy hàng
Nắng bát ngát reo, lòng bát ngát
Tình mang mang, gợi tứ mang mang *
Câu thơ người viết bao tao nhã
Nhìn bước hài xưa chuyển nhịp nhàng

* tình lan man gợi tứ lan man
thơ Quách Tấn

192
ÐẸP MỌI BỀ

Muôn dặm đường xa lại trở về
Mẹ già bệnh nặng mối tình quê
Nhớ sao đêm ấy vầng trăng mộng
Ðâu nửa ngày xưa mái tóc thề
Sân trước mưa dầm rơi rả rích
Trời xa mây xám kéo lê thê
cám ơn trời Phật từng run rủi
Nghĩa nặng may ra đẹp mọi bề

193
NỢ NÚI SÔNG

Anh trả xong rồi nợ núi sông
Còn em biết trả thuở nào xong
Mộ xây nghĩ lúc thơm hương khói
Cỏ úa thầm lo lúc bão giông
Anh chứng giám cho tình lận đận
Trời xem xét lại bước lưu vong
Cùng con khắc cốt lời tâm nguyện
Sao xứng danh nòi giống lạc hồng

194
TRỞ VỀ

Ờ nhớ Hô Dzê lại trở về
Nhớ như là nhớ mối tình quê
Mới xa hai tháng đà thương nhớ
Sao đến bao năm vẫn não nề?
Ðà Lạt bỗng nhiên mà thấy lạ!
Ca Li sao lại tự nhiên mê?
Ở đâu quen đó xưa nay vậy
Phân biệt làm chi chuyện Sở Tề?

195
SAO KHÔ NƯỚC MẶT HỒ?

Trở về tìm lại cảnh tình xưa
Thỉnh thoảng đêm ngày lớt phớt mưa
Trăng Hạ mọc non sau núi trọc
Gió Xuân lay nhẹ bức rèm thưa
Tưởng quên bãi vắng hoa thơm rụng
Lại nhớ ngày nào võng mẹ đưa
Hoa mận Trại Hầm còn vẫn nở
Mà hồ Than thở nước xanh chưa?*

Khi tôi mới về thăm Hồ Than Thở thì hồ cạn
khô

196
CÒN ÐÂU?

Một mình ngơ ngẩn đứng bên sông
Tuổi trẻ còn đâu nhạt sắc hồng
Quê cũ tình xưa sao thắm nét
Mùa này hoa cúc có đâm bông?
Vui cùng sách vở vài cơn mộng
Ðối bóng tà huy một tấc lòng
Xuân vẫn là Xuân nới đất khách
Mừng trăng khi đã hết sầu đông

197
QUÊ HƯƠNG

Quê hương là chính chốn thiên đường
Tháng lụi năm tàn nhớ cố hương
Mộng hoặc vẫn trăng xanh tựa ngọc
Mưa hay là bụi mỏng như sương
Tình buồn, đêm vắng lòng buồn nhớ
Tóc nhạt màu xanh má nhạt hường
Quanh quẩn bên thềm chim quốc gọi
Tường vi mấy cánh rớt quanh tường

198
VUN MẤY GỐC DƯA

Thử vén rèm châu nói chuyện xưa
Ðường về quán khách bỗng dưng mưa
Nụ hoa hàm tiếu không chừng đẹp
Câu chuyện hồ ly có lẽ thừa
Gió lạnh chưa về trên mặt án
Bấc tàn còn đọng dấu tre thưa
Bồ Tùng Linh nếu như còn sống
Cùng Tản Ðà vun mấy gấc dưa!

199
CÁM ƠN

Sống giữa trần gian, với thế thời
Gió trăng chẳng có lúc nào ngơi
Truyền câu nhân nghĩa cho đàn trẻ,
Góp chút tài hoa với cuộc đời
Sách trước vẫn thừa gương để ngẫm
Tiệc thơ còn mãi rượu chào mời
Cám ơn trời đất, chư bằng hữu
Cùng góp chung vào những cuộc chơi

200
SỢ LẠC ÐỀ

Mình ở Hoa Kỳ bạn ở quê
Còn không năm cũ bóng trăng thề?
Nhớ hồ Than Thở bao năm cách
Thương dốc Duy Tân mỗi buổi về
Làn gió đồi xưa dù lạnh lẽo
Câu thơ ngày trước lại say mê
Mang mang tâm sự cùng ai ngỏ
Chỉ sợ tình thơ bỗng lạc đề


201
CÚI ÐẦU ÐẢNH LỄ

Trăm sông ngàn núi mặc leo trèo
Cứ tưởng đất trời nhỏ tí teo
Dặm bước thấy liền cây bóng tỏa
Mỗi Rằm lại gặp bóng trăng treo
Câu thơ hào sảng say mê viết
Giấc mộng phù du lẽo đẽo theo
Hỏi đến bao giờ thì bất hoặc
Cúi đầu đảnh lễ các tỳ kheo

202
TÔI NHƯ CHIẾC LÁ

Tôi như chiếc lá ở trên cành
Gió thổi nên lìa bỏ cội ngành
Chẳng ghẹo trêu ai, không oán hận
Không ghen ghét bạn chẳng ham tranh
Nhớ hoài mánh khóe khi bươn chải
Theo đúng tinh thần cuộc đánh banh!
Oán hận, chỉ hoài thêm oán hận
Rất mong được sống thật an lành

203
VÀI LỜI CẢM TẠ

Cám ơn ông bạn gửi lời thăm
Mất trộm dù sao nghĩ cũng căm !
Tiền bạc nữ trang đành đáng giá
Văn chương chữ nghĩa vẫn thường chăm
Bạn thân vẫn đó thơ thường gửi
Bọn xấu thôi thì chạy biệt tăm
Trong lúc gặp xui còn các bác
Vài lời cảm tạ mối tình thâm

204
BỐN MÙA NHỚ QUÊ

XUÂN

Mùa Xuân nhớ lối cỏ xanh thơm
Nhớ hội làng quê nhớ mái rơm
Chờ mẹ trở về cho miếng bánh
Trong gian nhà cũ xới lưng cơm
Bờ ao rau muống cùng ông Nguyễn
Cái quạt mo xưa, với chú Bờm
Ngày trước mỗi Xuân và mỗi Tết
Ðầu làng cuối xóm trống tom tom

205
HẠ
Mùa Hạ ao sen tắm mát chơi
Cánh diều chớp chới giũa lưng trời
Mới chiều chiều xuống vài tia nắng
Chưa tối bay về mấy cánh dơi
Quê cũ những ai ngồi nhớ bạn
Ðường xa nhiều kẻ nghĩ thương đời
Ðêm khuya tiếng võng buồn hiu hắt
Giọng mẹ ru con thoáng rã rời

206
THU

Nhấp chén Hoàng Hoa nhớ cố hương
Từ xa đất nước mấy tang thương
Ðành hay lúc ấy vài cơn mộng
Ðâu biết giờ đây vạn dặm đường
Người Việt bâng khuâng mơ đất Việt
Tây phương não nuột nhớ Ðông phương
Mùa Thu, ôi ! Những mùa Thu trước
Ðà Lạt lòng mình những vấn vương

207
ÐÔNG

Những vấn vương ngâm bạch tuyết thi
Gió đêm lạnh lẽo đóa hoa quỳ
Thanh nhàn thuở trước không tìm kiếm
Rỗi rãi giờ đây có mấy khi
Mái đẩy, mái nhì xưa Thuận Hóa *
Ðêm mưa , ngày nắng đất Ca Li
Ngày xưa trong nước mơ đi Mỹ
Ở Mỹ giờ sao lại nhớ quê?

* Hò mái đẩy, mái nhì : điệu hò của người
chèo đò ở miền Trung

Hue Thu

*

                                                                      

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.