Thì Thôi Lệ Rớt Mưa Đầy  
                                                                                                                                                                                         

Người  về như một mùa trăng
Bỏ ngày tháng lại sương giăng bẽ bàng
Cõi về gió thoảng mưa hoang
Còn trong nhau những lỡ làng phôi pha

Tình hơ những ngọn nắng tà
Khói sương  hiu hắt chiều nhòa nhạt mây
Ngỡ ngàng hút bóng nghìn sau
Buồn tràn môi mắt dâng đầy hai tay

Thì thôi lệ rớt mưa đầy   
Bóng hư vô đã chạm ngày thiên thu     
Gói trong con song xa mù
Mai sau  nỗi nhớ biệt mù hư không

Còn chăng năm tháng chất chồng
Cầm trong nhau những bềnh bồng nỗi đau
Ai về hút bóng nghìn sau
Có hay một gã ôm sầu tương tư…
                                       

Nguyễn Minh Phúc


Rẽ khúc đời nhau


Ngồi lặng yên giữa một trời sương khói
Bóng ta trôi cùng với bóng mây ngàn
Nghe quạnh quẽ dưới chân ngày mệt mỏi
Vọng lại đời hiu hắt gió sương tan

Chỉ còn lại tình úa sầu năm tháng
Gió trên cao và mưa rớt lưng chiều
Đã mơ thấy trong ngút sầu dĩ vãng
Bóng ai về hiu hắt vọng cô liêu

Chẳng còn chi bên hiên đời quạnh quẽ  
Bể dâu mang ngày tháng cũ đi rồi
Ai ngồi lại trong vũng sầu rơi lệ
Ngậm trời buồn nghe tình úa chơi vơi

Nghe một cõi thiên thu sầu cay mắt
Rớt ngậm ngùi đời rẽ khúc xa trôi
Nếu còn nhớ mùa thu về hiu hắt
Nhặt giùm tôi ngàn cánh lá bên trời…


                           Nguyễn Minh Phúc