
Ngày Báo Hiệu Mùa Hè
Với Dấu Ấn Việt Nam
Hai ngày trời trở nóng…chắc mùa Hè thật rồi! Nhiều cô gái quần ngắn, nóng, cặp đùi bốc hơi!
Mùa Hè…là mùa vui. Hoa nụ cười đua nở, hỏi ai mà không nhớ…mùa Hè của Việt Nam?
Mùa Hè, phượng mênh mang / đỏ rực trời đất Cảng! Bốn ba năm ngao ngán…tất cả đều bề ngoài!
…nó được gắn trên môi / bằng những lời có cánh! Biết nhưng không ai tránh vì đã lạnh trong lòng!
…và người ta dửng dưng / cô gái cười trong nắng / dẫu biết mình bị mắng / “Đồ Con Gái Ngụy Trang”!
Lịch sử lật sang trang / là áo quần thiếu vải! Là…con đường đi mãi / sẽ gặp nghèo đói thôi!
Hoa nụ cười ai ơi / sáng trưng trời thế giới / ngày tận thế sắp tới / không riêng một chỗ nào!
Nghĩ cũng lạ: sang, giàu / sao cũng mặc thiếu vải? Đến ông “giáo sư”, đấy…giảng bài, mặc quần đùi! (*)
Cả thế giới đang vui! Hoa nụ cười đang nở! Quán bên đường, ngồi ngó…chao ôi ngày mùa Hè!
…ngày của xun của xoe / ngày tha hồ bộc lộ / từng cái mụn rất nhỏ / trên bắp tay dễ thương!
Trần Vấn Lệ
(*) Trường Đại Học Hoa Sen ở thành phố Hồ Chí Minh, giáo sư, nam, mặc quần xà lỏn giảng bài…bảo làm thế để dạy sanh viên sáng tạo! Chuyện xảy ra trong năm 2017.