BÀI VỌNG CỔ HOÀI LANG SẼ BỊ CẤM HÁT (TRÌNH DIỄN VỚI LÍ DO=@^$$$#****!)


                bìa bài vọng cổ hoài lang năm 1930. 
                                  photo by vnm.
               

            

 


hễ thân/ tâm

bất động

tôi nghĩ tới thơ (như cứu cánh  

yeah- bất kể

khi đấy đang ngồi/ đứng

hoặc nằm!)

 

- thế rồi

cái tự sự- không- chính xác là cái bản ngã

lại đổ đốn

chỉ chực rẽ sang bước ngoặt là một bài thơ tình

 

có quái quỉ không chứ? biết là

chuyện như thế

ngay cả con gián cũng nghiến răng

tỏ căm hận

huống hồ bốn góc phòng đang phát tiết

canh/ người tôi nồng mùi bất lực

 

khi đấy

cực chẳng đã không những- tôi

chả sao kềm lòng nổi trước chuỗi tiếng thở dài

của các gáy sách

mà các khoảng cách nơi đường tơ

cũng rút ngắn lại (hình dạng từng khoảng cách

cong hệt thai nhi) tôi nằm xuống

ngay đầu giường

 

đậy mặt hai bầu vú con so

sữa tươm nóng hổi (!)

 

sau này

người chứng kiến chung quanh

bữa đó

kể lại- chuỗi tiếng thở dài không phải của các gáy sách

của lũ bụi trần phòng

bị nhiễu loạn (do tiếng giậm chân)

 

và ý- từ tri âm tới não lòng

(của tôi phóng tới thơ) chả xuyên

thấu

bất cứ gì/ kể cả chữ “thời”

 

thú thực

đến tận giờ chưa bao giờ tôi tin các lời kể

lại

mỗi khi nghe các lời kể lại

tôi luôn cho đấy lời đánh lận con đen

ở chốn cung đình đồn/ thổi

lan ra

 

lũ rùa phải chịu sự nguyền rũa

nặng

hoặc nhẹ/ từ việt tộc

đều được tôi khuyên đừng lo- nó- thứ phù phép hòng che đậy

mặc cảm tự ti

bây hiểu sao tao cóc cần biết

 

hiện tại

tiếng quạ kêu- với tôi

chẳng khác tiếng cọp gầm

 

hành động sống

- tích cực

mở mắt lên được cứ thế nhẹ nhõm

chống hai tay xuống đường (đất)

 

mặc thiên hạ nhao nhao

thiếu điều lao xao hô hoán - nom tôi chả khác cái xác khô

từ thời cổ đại

 

quả không ai biết hành động “bò”

một hành động cao cả

qua đấy hệ nhận thức ở não bộ (bên phải) dần

dần

tự phục hoạt/ cân bằng với bộ não

phía bên trái của các con heo nái!

..

Vương ngọc minh.