Kính gửi quý văn thi hữu trên các diễn đàn ,
 
*** 
Tính dọn nhà về ở vói con
Tìm xem thơ phú mất hay còn
Cũng may kiếm được vài bài dở 
Còn khá mò ra mấy vận non
Trân trọng gửi lên hầu quý hữu 
Ân cần phóng lại kiến chư tôn
Dám nhờ nhuận sắc dùm cho với
Thẳng thắn phê bình đệ cám ơn 
Trân trọng 
LTĐQB
 
THƠ LTĐQB: VUI TẾU lẠY CỤ Ạ ! ! !
Gửi hầu chư vị cùng cười 
Mười viên thuốc bổ tặng người hữu duyên : 
Quỷ vốn tính luyên thuyên quen nết 
Không được cười buồn chết người đi 
Xin cùng với Quỷ cười khì 
! chung vui : 
LẠY CỤ Ạ !!! 
Ông Ba Phải vốn nòi Cả Đẫn 
Nên sanh con lẩn thẩn lạ đời 
Gập ai cu cậu cũng cười 
Nhưng không sao lựa đúng lời xưng hô : 
Ai cậu cũng kêu bồ tuốt luốt 
Dù già tom sắp bước vô hòm , 
Ông bèn cố gắng dạy con : 
"Con mau gấp gấp học khôn với đời ! 
Thấy người râu lún phún thôi 
Là người ít tuổi gọi chơi bằng bồ, 
Râu cá chốt ,râu ngô lại khác 
Phải kêu bằng chú , bác mới xong ; 
Râu dài con kính là ông , 
Con cần phải nhớ nằm lòng nghe con ! 
Dài quá khổ phải tôn lên cụ , 
Thế là con lịch sự lắm rồi ! 
Các cô hẳn mết con thôi ! 
Rồi còn cưới vợ ..sướng đời nghe con ..." 
Tưởng con đã khá khôn hết dại 
Thế là ông Ba Phải cưới dâu . 
Nhưng ông đã hết lo đâu ? 
Nửa đêm ông đứng rình đầu hành lang 
Cố nghe ngóng xem chàng con quý 
Cùng tân nương thủ thỉ ra sao ? 
Ông nghe con cứ vái chào : 
"Con lạy cụ ạ ! ào ào không thôi ! 
Ông tức tối như ngồi phải lửa , 
Ô giơ tay đập cửa la trời : 
"Đầu bố mày đó con ơi ! 
Đút vào mồm cụ cho rồi đợi chi ? ... 
Ông nghe tiếng cười khì ngoảnh lại 
Đã thấy bà Ba Phải đứng bên 
Miếng đang ngỏn nghoẻn lấy duyên 
Ông bèn ôm thốc bà lên cùng cười 
Bế lập tức về nơi buồng kín 
Rồi vái chào tưởng truyện hụt hơi : 
"Cụ ơi ! con lạy cụ rồi ! 
Ơ hơ !... 
Quỷ
*** 
 
MƯỜI ĐOẠN CHO EM 
Anh đến thăm em sắp đỏ đèn , 
Trời đang trút xuống trận mưa đêm 
Con đường Thường Kiệt âm u quá 
Tìm mãi không ra bóng dáng em . 
Vòng vo quanh mấy gốc me thiêng 
Len lỏi qua sân cả láng giềng 
Mới thấy nhà em bên giếng nước 
Cạnh cây mận bộng đổ nghiêng nghiêng ... 
Mái lá ,vách tranh rã rượi buồn , 
Hàng ba sùi sụt giọt mưa tuôn 
Giữa nhà nước dột còn lênh láng , 
Em ngó xa xa thiếu vắng hồn ... 
Poncho liệng đại lên khung cửa 
Gío lạnh ùa theo ập xuống nhà , 
Leo lét ngọn đèn vài chục nến 
Chỉ vừa soi sáng "Trại Thanh Nga " 
Mời anh ngồi tạm góc đi văng (divan) 
Em rút ra sau chẳng nói năng , 
Phúc chốc mang lên hai chén nước 
Lung linh ẩn hiện bóng cô Hằng ... 
Dưới bếp mẹ em nổi lửa chiều 
Anh nghe bát đĩa đụng nồi niêu 
Hẳn là củi ướt buồn không cháy 
Khói trắng tuôn sầu kín mái xiêu . 
"Vũ vồ kiềm tỏa năng lưu khách "(&) 
Xe cũng chần chờ chẳng chịu đi 
Ngõ ngoài nước chảy như đê vỡ 
Trong em ẩn hiện một bà Bi (*) 
Gà đã lên chuồng mưa chửa dứt 
Mời anh dùng tạm bữa cơm nghèo 
Khoai mài tím lịm mùi thương nhớ 
Từ đó thuyền tình đã bỏ neo 
Mãi đến bây giờ anh mới biết 
Tại sao anh đã chọn em yêu, 
Khi bao thiếu nữ giàu sang khác 
Đã khổ vì anh -khổ đến điều - 
Vì em hấp dẫn bé Khanh ơi ! 
Hiền thục như em quá tuyệt vời ! 
Hơn nữa khoai mài khi lột vỏ 
Hương trinh ai đã quyện vô rồi 
(&)Vũ vô kiềm tỏa năng lưu khách =>Mưa không rào khóa mà lưu khách 
(*) Bà Bi là hiện thân phật Quan Âm Bồ Tát . 
Cho em và ba con ,nguồn hạnh phúc của đời anh 
LTĐQB
****
 Có mấy bài thơ gửi bạn 
Vui thì cầm bút họa chơi 
Bằng nếu lòng không thư thái 
Thì xin thứ lỗi cho tôi 
LTĐQB
VIỆT ĐIỂU SAO NAM CHI ...
      HỒ MÃ TÊ BẮC PHONG ...
Tim trợ ,óc rỗng ,dạ ần thần :
Tuổi tác thêm cao ,trí nhụt dần
Trĩ Việt cành Nam buồn rũ cánh ,
Ngựa hồ gío Bắc nản trùng gân .
Thua chim chẳng biết đâu non nước ,
Kém thú không hay hướng tử phần .
Chõm mắt ngùi trông vời cố quận 
Lòng đau rướm máu đã bao lần  ? 
LTĐQB
Lão Tử phán  : Đạo khả đạo ...phi thường đạo 
Đồ Quỷ nói :
ĐẠO THỜ BÀ...CHÂN KHẢ ĐẠO 
Tôn thờ tay chấp lại chân quỳ 
Van vái cầu bà giáng phước đi  !
Sì sụp khấu đầu xin tận lực ,
Hân hoan uốn gối cố kiên trì .
Nữ thần khoan khoái rung đôi cánh ,
Nam tử vui mừng nhũn tứ chi .
Ôi ! Đạo Thờ Bà ! Chân khả đạo 
Ngai  thờ chưa lập đợi mần  chi ? 
LTĐQB
TẠI SAO TIẾP TỤC VIẾT HOÀI ? 
Bởi sợ người đời chóng lãng quên 
Nên anh gắng gượng viết liên miên 
Dù nghe thi hứng hầu khô cạn ,
Dẫu thấy văn phong hết tự nhiên .
Tay vẫn chưa cam buông cán bút,
Hồn còn chửa chịu dứt tơ duyên .
Cầu anh đốn ngộ về Tây Trúc :
Lòng bớt sân si bớt não phền  .
LTĐQB 
GỬI EM XỨ THỦ 
"Cột cờ Thủ Ngữ cao vòi vọi ,
Con gái Thủ Thiêm dữ nhứt đời ! "
Ai nỡ nặng lời phê phán thế ?
Oan cho cô bé của anh rồi !
Cô nàng hoa hậu trường Nhà Trắng 
Ngoan ngoãn còn hơn cả mấy soeur 
Một buổi chiều êm trên "bắc " vắng ,
Tình cờ anh đã gập nàng thơ ...
Áo trắng ,xiêm lam ,tóc đánh bồng ,
Mằy ngài cong vướt , Mặt phù dung ,
Nước da mã não trong hơn ngọc ,
Thăm thẳm mắt xanh nước thủy cung .
Suối mơ óng ả phủ bờ vai ,
Yểu điệu lưng ong dáng mảnh mai 
Lảnh lót giọng vàng như nhã nhạc ,
Chao ôi ! Vưu vật của nhà ai ?
Anh bỗng thấy mình hóa Tú Uyên 
Nhìn em như thể bị thôi miên .
Nào ngờ cặp mắt si ngây ấy 
Sau được em khen :"Thực hữu duyên "
Con Bắc Thủ Thiêm sắp cặp bờ 
Du miên anh vẫn đắm trong mơ 
Mũi đò lúc ủi vô lòng bến 
Chới với xô anh đụng dáng thơ ...
Giơ tay ngà ngọc đỡ anh lên ;
Đôi lứa nên quen rất tự nhiên 
Nguyệt Lão se tơ sao khéo nhỉ  ?
Bình bồng đã sánh với đài sen .
Khăng khít bên nhau chốc mấy đông 
Đang như Từ Thức ở non Bồng 
Lòng trần một sớm nghe bừng dậy ,
Cưỡi gió đè mây vượt biển Đông 
Năm năm ròng rã Hoa Kỳ quốc 
Nỡ dể em yêu khắc khoải chờ .
Anh đã thấy mình tàn nhẫn quá ! 
Làm sao chuộc lỗi với nàng thơ  ?
Anh tự xét anh tội quá nhiều 
Bến xưa trở lại kiếm em yêu 
Không sao tắm lại dòng sông cũ 
Kỷ niệm xa vời bóng tích liêu ...
Kiếp sau nếu được như tâm nguyện ,
Nô lệ xin hầu chải tóc em  
Quyết chẳng rời nhau dù nửa bước 
Cho lòng khỏi hổ với hương nguyền 
LTĐQB
XIN ĐỪNG LÝ LUẬN VỚI CON TIM 
Làm sao lý giải được con  tim 
Trong ngực bao năm vẫn ngủ im 
Một sáng đẹp trời dao động mạnh 
Băng tần cộng hưởng vội đi tìm 
Loan phụng hòa minh gặp dịp rồi 
Như sam khăng khít chẳng sao rời 
Trăm thương ngàn nhớ đầy tâm não 
Lý trí cũng đành thúc thủ thôi 
Tim hồng bé nhỏ mà hàm chứa 
Cả vũ trụ yêu chẳng khó gì .
Xin đừng lý luận cùng tim nữa 
Trời già cũng nể trái tim si 
LTĐQB
TIẾNG SÉT ÁI TÌNH 
Vu Lan năm ngoái lại thăm em 
Chức Nũ Ngưu Lang khóc ướt mèm .
Viện cớ mưa lâu thường giữ khách  (*)
Anh ngồi lì lại tới lên đèn 
Trời Ngâu đêm đó đen như mực
Tiếng sét Ái tình chợt nhoáng lên 
Anh thấy tâm can như bốc cháy 
Com tim bừng  tỉnh giấc cô miên 
Thu vội hình em vào võng mạc 
Khắc vào tiềm thức để không quên 
Dao tần giây phút thần tiên ấy 
Hạnh phúc thay lúc tựa kề em 
(*) vũ vô kiềm tỏa năng lưu khách 
LTĐQB
***
VƯỢT CẠN 
Đàn ông đi biển có đôi 
Đàn bà vượt cạn mồ côi một mình 
Âm thầm khăn gói lên Từ Dũ ,
Cắn răng cúi mặt dám nhìn ai 
Ngó người sung sướng chờ làm mẹ  .
Bóp nghẹn sao cho tiếng thở dài  ?
Con cũng như cha ruồng rãy má  ?
Đang tâm thúc dọc đạp ngang hoài !
Hay con hờn phận rồi không bố  ? 
Cha bỏ đi rồi biết mượn ai ? 
Hẳn rõ tương lai chĩu tủi sầu ,
Chào đời do dự chẳng ra mau 
Vô tình bé ác hơn cha nữa !
Đâu biết lòng ai nặng khổ đau ?
Máu hồng từng giọt thấm sàn hoa 
Dăm bà sản phụ vẻ thờ ơ 
Lướt qua như sợ lòng lây sấu 
Sao bỗng dưng tôi thấy mắt mờ  ? 
Nàng cuí nhìn con uất nghẹn lời 
Đứa con tím ngắt lịm từng hơi !
Biết chăng gã bướm say ân aí 
Đã mấy hoa tươi rã nhụy đời ? 
LTĐQB 
***
Gửi các bạn một câu truyện buồn đã hơn bốn mươi năm qua nhưng giữ kín tên người trong cuộc , từ năm 1962 
Thân Kính LTĐQB 
LÀM SAO SỐNG LẠI THỦA XƯA ĐÂY ? 
Từ em khăn gói theo người khác 
Anh vẫn đắng cay tự nhủ lòng: 
Mặt lạ em làm tàn nhẫn nhỉ ? 
Ôi ! còn chi nữa để chờ mong ? 
Căn phòng nội trú sao hoang vắng ? 
Chợ Rẫy mưa Ngâu giọt ngắn dài 
Trời với lòng anh cùng nhỏ lệ , 
Lệ không mờ nhạt bóng hình ai .... 
Nhiều hôm đối bóng ngồi thao thức 
Anh đến tìm quên cạnh bệnh nhân 
Cố quên càng gợi thêm niềm nhớ 
Ruột anh đứt đoạn cả trăm lần 
Dọc đường Minh Mạng anh thờ thẫn 
Ngõ cũ quen chân lại ghé qua , 
Buồng ai trống vắng không đèn đóm 
Hồn anh nào khác bãi tha ma !... 
Có cô hàng xóm sau cho biết 
Em bị mắc lừa gã mắt xanh 
Phẩm tiên để bén tay phàm tục 
Em đành ôm hận lảng xa anh 
Anh thấy lòng anh tiếc ngẩn ngơ 
Tưởng mình cao thượng có đâu ngờ ... 
Nếu anh biết trước thì anh đã 
Cho ván đóng thuyền đẹp giấc mơ . 
Giờ trời Bắc Mỹ gập nhau đây 
Bốn mắt nhìn ai vẫn đắm say 
Lỡ dở cả rồi ! Ôi đã muộn ! 
Làm sao sống lại thủa xưa đây ? ? ? 
H.Đ. B. Mon,02 2009 
Date: Tue, 17 Feb 2009 15:12:28 -0700 
Subject: Re: HOÀI NIỆM // bài chuyển :==> LÀM SAO SỐNG LẠI THỦA XƯA ĐÂY ? 
From: dauxanh05@gmail.com 
To: doquybai@msn.com 
Xin la`m O+N CHUYE^?N CHO ANH H.Đ. B. 
HÃY CỐ QUÊN ĐI TRUYỆN NÃO LÒNG 
Tro đã tàn rồi sao nỡ gợi ? 
Đau lòng em lắm cố nhân ơi ! 
Ngây thơ mười sáu em đâu biết 
Một bước sa chân uổng cuộc đời 
Thủa ấy hồn em rất trắng trong 
Tin lời xui dại gã phi công : 
Quỳnh tương tưởng ngọt ,nào ngờ được 
Nát ca? đời hoa ,mất bạn lòng 
Em đi xưng tội cùng cha xứ . 
Cha hỏi :"Thú trần tục hưởng không ? " 
Em đáp :" Đau buồn con muốn chết . 
Lòng con rối rắm tựa bòng bong ." 
Cha rằng : " Như vậy không đồng lõa ; 
Hãy cố quên đi chớ bận lòng ! 
Con hãy đọc trăm kinh Tin Kính ! 
Để cha tha tội quách cho xong ." 
Em nghĩ được cha thứ tội rồi , 
Yêu em anh chắc cũng tha thôi , 
Hồn em trong trăng nguyên phong nhụy 
Vĩnh viễn thờ anh suốt cuộc đời 
Em hứa đền anh các bạn em . 
Tưởng xin bù đắp vậy cho yên 
Ai dè lại gợi thêm căm phẫn 
Dằn vật thân trai đến phát điên ! 
Em biết lòng anh chĩu khổ đau 
Yêu nhau càng đậm ,hận càng xâu 
Em cũng cùng chung tâm sự ấy 
Tính giết anh rồi tự tử sau . 
May sao anh bỏ đi du học 
Em đã nguôi ngoai mối hận lòng 
Anh nỡ gợi chi câu truyện cũ 
Dồn em vào giữa bụi gai chông ? 
Rẽ lối tình yêu Âu phụ Á 
Nghĩ như Hồ Dzếnh vậy cho xong : 
"Tình chỉ đẹp khi còn dang dở " 
Hãy cố quên đi truyện não lòng ! . 
Thuỷ Tiên .tue,10 feb 2009 
GIÁ EM CHỊU KHÓ DỐI LỪA ANH ! 
Mỗi lần tự vấn lại lương tâm 
Gục mặt anh riêng luống hổ thầm 
Cao thượng tại sao không khéo xử ? 
Giam mình trong tự kỷ trung tâm 
Em đã yêu anh ngập bến bờ 
Sẵn sàng bù đắp lỗi xa xưa 
Sao anh cố chấp không tha thứ ? 
Nên nỗi tình ta chĩu gió mưa ! 
Giá em chịu khó dối lừa anh ! 
Đừng vội cung khai hết ngọn ngành , 
Truyện ấy làm sao anh biết được ? 
Có đâu tan vỡ mộng ngày xanh ? 
Anh đã hận anh suốt nửa đời 
Từ ngày hoàng hậu chẳng về ngôi 
Nhỏ nhen anh thấy anh không xứng 
Hưởng thụ tình em đẹp tuyệt vời 
H.Đ.B.tue,17 feb 2009 
Nhờ ông ĐQB chuyển cho ông H.Đ.B.& T.T. 
ĐỒNG BỆNH TƯƠNG LÂN 
Đã cố quên đi truyện nát lòng 
Dối minh như vậy tưởng là xong 
Ai hay trời chẳng cho như nguyện 
Còn bắt nổi trôi đến não nùng ! 
Từ chàng cất bước đi du học 
Mình biết lỗi mình chẳng dám mong 
Ân xá vẫn mơ chàng ngó lại 
Như tên tử tội mỏi mòn trông 
Bốn năm đằng đẵng vô âm tín 
Lá thắm dường như đã cạn dòng 
Đành phó phận mình cho số kiếp 
Mười hai bến nước bến nào trong ? 
Người chồng thể xác nào hay biết 
Vợ đã trải bao cảnh bão bùng 
Đay nghiến chỉ toàn lời đắng đót 
Đang tay dứt đứt sợi tơ hồng 
Chao ơi sao những chàng trai Việt 
Đòi hỏi nhiều ghê ở má hồng 
Trong trắng tâm hồn chừng chửa đủ 
Xác thân cũng muốn phải trinh ,trong 
Thồi đành khăn gói theo người khác 
Chung thủy sẻ chia đạo vợ chồng 
Âu Mỹ nào ai thèm biết đến 
Cái màng xử nữ có hay không ? 
Khổ thay lại chẳng chung văn hóa ; 
Tây vẫn hoàn Tây ,Đông vẫn Đông 
Hai kẻ đồng sàng mà dị mộng , 
Ăn đời ở kiếp chẳng suôi dòng 
Ba năm hương lửa vừa nhen nhúm 
Tưởng được cùng ai vẹn chữ tòng , 
Bỗng bị chê bai dân lạc hậu 
Rồi dây cầm sắt đứt như không 
Quê người thui thủi ,tim tan vỡ 
đành khép phòng thu .khép cửa lòng 
Chợt được đọc thơ ai phổ biến 
Hỏi T. T. đó phải mình không ? 
Bạn ơi đồng bệnh tương lân nhỉ ? 
Mình với T. T. cũng một lòng 
Thương Tâm 
Cũng nhờ thầy ĐQB chuyển cho ông H.Đ.B.cùng T.T.& T.T. 
GỬI NHỊ VỊ T.T.CÙNG BẠN H.Đ.B. 
Tờ tuần báo cũ vẫn cầm tay 
Chợt thấy mắt như bị kéo mây 
Rồi bỗng lòng như chùng hẳn xuống 
Nghe ai nức nở ở đâu đây 
Thủa dạy Việt văn trường Áo Tím 
Có cô trò nhỏ đẹp như thơ 
Tuổi vừa đôi tám đang hoa mộng 
Mắt đã dâng sầu, dáng ngẩn ngơ 
Hỏi sao buồn bã em không đáp , 
Chỉ ngó mông lung ,lặng thở dài 
Mình vẫn phân vân thường tự hỏi : 
"Em còn nhỏ quá đã sầu ai ? " 
Chấm bài bữa nọ mình nom thấy 
Trong vở em còn mấy đoạn thơ 
Lời lẽ buồn đau đầy nuôí tiếc : 
T.T. tên ký thực không ngờ ! 
Tội T. T. quá đúng em rồi 
Hỡi gã lưu manh khả ố ôi ! 
Vùi dập tầm xuân đang trổ nụ 
Đúng người là con quỷ tanh hôi ! . 
Tiếp theo muốn gửi bạn gia ...sư 
Bạn tưởng là mình nhẹ tội ư ? 
Mô Phạm mà đang tâm dụ dỗ 
Cả cô trò nhỏ cũng không từ . 
Nếu thầy đúng đắn tại sao trò 
Lại dám cùng ai tính hẹn hò ? 
Tính dắt díu thêm cô bạn khác 
Để đem trinh tiết đắp bù cho ? 
Dù sao bạn cũng vợ con rồi 
Nàng cũng yên thân ở xứ người 
Khơi đống tro tàn chi nữa bạn ? 
Chỉ thêm dằn vật khổ nhau thôi ! 
Nàng dặn quên đi truyện não lòng 
Khuyên ai nên dẹp mớ bòng bong 
Bể tình là bể trầm luân đó ! 
Đắm đuối kiếp nào nợ trả xong ? 
Người quen biết các bạn 
V.K 
Cuộc tình đẹp quá bác Q. ơi 
Ngày ấy còn đâu nữa hởi trời! 
Tóc trắng mây xanh đời viễn xứ 
Ngại ngùng gió thoảng tiếng thông rơi 
Hai bác ngày xưa vui biết mấy 
Tao Đàn thơ phú nặng hương đời
Đến nay đã mấy mùa thu chết 
Tình vẫn mặn nồng chẳng tả tơi! 
(TD) 
***
--- On Tue, 2/17/09, BAI DO wrote: 
Các bạn ui . 
Thơ Đương làm mệt nghỉ rồi 
Liên ngâm tứ tuyệt viết chơi giải sầu 
HOÀI NIỆM 
Nghe được tin em tới xứ này 
Lòng riêng rộn rã vạn niềm tây : 
Cái thời niên thiếu xa xưa ấy 
Tưởng đã chìm xâu bỗng nổi đầy ! 
Tao Đàn thu ấy quên sao được ? 
Hai đứa lần đầu tay nắm tay 
Cứ ngỡ lòng còn như giấy trắng 
Nào hay tình đã ngấm men say ! 
Ngồi trên cỏ úa mà anh thấy 
Khoan khoái như đang cưỡi thảm bay 
Tựa gã Thần Thâu thanh Bá Đạt 
Ngắm nàng công chúa đến si ngây 
Nhưng nàng Công chúa Ngàn Đêm Lẻ 
Diễm ảo có bằng em đêm nay ? 
Có biết ru anh bằng mắt biếc ? 
Cho anh mơ đẹp với trời mây ? 
Có bao giờ nưã ? bao giờ nhỉ ? 
Có gã Thần Thâu sống lại ngày 
Cùng Bé trăng tròn trên cỏ úa 
Mắt trong sóng mắt ,tay trong tay ? 
LTĐQB
****
 
Đã lâu không tiếu ngạo rồi 
Sáng nay trào phúng mà chơi giải sầu 
HÁT NÓI : 
Nạ dòng vớ được trai tơ 
Đêm nằm hý hửng như Ngô được vàng 
MƯỠU TIỀN : 
Lẳng lơ cho dẫu chẳng mòn 
Nhưng bằng sao được thư còn nguyên xi 
NÓI : 
Gẫm cho kỹ có chi là lạ 
Trai nào không ưa lá đa lành 
Lá già rách tét tanh banh 
Ắt là xí quách tan tành còn đâu ? 
Khứa nào dại giơ đầu chịu báng 
Hẳn là dân thương hạng môn ...l...ề 
Bị l...ờ ám đến u mê 
Có trời gầm cũng khó bề tỉnh ra ! 
Vô để tỉnh (*) tàn hoa bại liễu ! 
Túi càn khôn nữ chiếu nam suy 
Tội thay lũ bị mái xùy ! 
Ê chề mặt mũi ! còn gì mày râu ! 
Nhưng nhân loại đâu đâu chả vậy 
Bao nạ dòng ham lấy trái tân 
Trong cơn gíó Sở mưa Tần hưởng "gin" 
MƯỠU HẬU : 
Nạ dòng vớ được trai tơ 
Đêm nằm hý hửng như Ngô được vàng 
(*) Vô để tỉnh ==> giếng không đáy 
Quỷ
**
Thơ Đương làm mệt nghỉ rồi 
Liên ngâm tứ tuyệt viết chơi giải sầu 
Hoài Niệm 
Nghe được tin em tới xứ này 
Lòng riêng rộn rã vạn niềm tây  :
Cái thời niên thiếu xa xưa ấy 
Tưởng đã chìm xâu bỗng nổi đầy  ! 
Tao Đàn thu ấy quên sao được  ? 
Hai đứa lần đầu tay nắm tay  
Cứ ngỡ lòng còn như giấy trắng 
Nào hay tình đã ngấm men say  !
Ngồi trên cỏ úa mà anh thấy 
Khoan khoái như đang cưỡi thảm bay 
Tựa gã Thần Thâu thanh Bá Đạt 
Ngắm nàng công chúa đến si ngây 
Nhưng nàng Công chúa Ngàn Đêm Lẻ 
Diễm ảo có bằng em đêm nay  ?
Có biết ru anh bằng mắt biếc  ?
Cho anh mơ đẹp với trời mây ? 
Có bao giờ nưã ? bao giờ nhỉ  ?
Có gã Thần Thâu sống lại ngày 
Cùng Bé trăng tròn trên cỏ úa 
Mắt trong sóng mắt ,tay trong tay ? 
LTĐQB
**
TỰ  TRÀO 
Tặng tôi ,tên bẻm mép 
Điếc nên hay ngóng chính thằng tôi 
Ngọng lại càng ham nói đủ lời 
Chữ tác nghe lầm ra chữ tộ 
Hoa khôi đọc lộn hóa hoa ôi .
Viết bừa - đính chính- không suôi lý ,
Vẽ bậy -sửa sai-tổ ngược đời  .
Ấm ớ hột  tề chuyên tán dóc 
Đáng kê tủ đứng giữa mồm thôi 
eo ôi 
LTĐQB
Kính thưa quý bạn 
Đã lâu quên bẵng  thơ tình 
Sáng nay mình bỗng thấy mình hồi xuân 
Thơ yêu viết thử mươi vần 
Xem tình còn giữ được phần nào không  ?
SÓNG MẮT EM 
( Trao tặng  nhị Khanh )
Mắt em lấp lánh sóng   trường giang 
Sóng vỗ thuyền yêu thực rộn ràng 
Sóng ngược lên nguồn suôi xuống biển 
Thuyền anh say sóng mãi miên man 
Nguồn đào sóng đã đưa anh tới
Nguyễn Triệu  trong anh sống lại  rồi 
Bồng đảo sóng còn dâng tới nữa 
Thuyền lan .Từ Thức gió ngàn khơi 
Sóng xô anh khắp hướng trời 
Sóng cùnh anh hát bao lời nước mây 
Ngủ trong sóng mắt đắm say 
Đẹp sao sóng mắt em ngày đôi mươi  ?
LTĐQB
TÍM KHẮP MỌI NƠI 
Tương tư thảo tím khắp vườn 
Tím than, tím thở, tím thương, tím chờ
 Tím hoang day dứt đường tơ 
Tím tình man mác ,tím thơ dạt dào 
Súng sen tím lịm bờ ao 
Tím ngây ,tím ngất ,tím vào tim ai 
Ngọc Bích hồn tím u hoài 
Mơ lan vương giả tím ngoài  tím trong
trái sầu chín mọng ,tím hồng
Tím dâng hoa biển bồng bềnh chân mây
LTĐQB   
TÍM CẢ THƠ ĐƯỜNG 
Chất ngất sầu lên tím cõi lòng 
Tím lan sương khói ngập trời đông 
Tím buồn hiu hắt hờn duyên nợ 
Tím lịm âm u nỗi nhớ mong 
Tím dại óc tim đau thế sự 
Tím bầm gan ruột xót non sông
Tím  tha tím ngắt hồn thi khách ,
Chất ngất sầu lên tím cõi lòng 
LTĐQB
 
**
MỪNG TẾT THÊM NỮA ....
Mừng hoài chưa đủ muốn mừng thêm 
Năm mới năm me tới trước thềm 
Ta chúc cho nhau năm Kỷ Sửu
Tri âm, tri kỷ mãi  êm đềm 
CHÚC BẠN TA 
Năm mới năm me chúc bạn ta 
Trẻ già ,trai gái khắp gần xa 
Xuân về vui ngắm xuân đơm nụ
Hạ đến mừng nhìn hạ trổ hoa 
Thu tới không lo tình cách trở 
Đông về chẳng ngai nghĩa lơ là 
Suốt mười hai  tháng lòng thư thái 
Cùng ý trung nhân mãi đậm đà 
LTĐQB
CHÚC TẾT
Theo gót huệ Thu chúc tết chơi 
Chúc mau kẻo nữa hết còn lời 
Người ta xài hết năm bồ chữ
Hết chữ lấy chi chúc tết ? Trời ! ! 
Chúc tết Tây rồi chúc tết Ta 
Chúc cho toàn thể cõi ta bà 
Giao thừa vui vẻ tay vin lộc 
Mồng một tươi cười miệng nở hoa 
Hạnh phúc tràn trề trăm tỉ hộ
Hân hoan đầy ắp triệu muôn nhà 
Hòa bình ,nhân ái dân chung hưởng 
Đồng chủng ,đồng hương thỏa xương ca 
Lạc Thủy Đỗ quý Bái 
Xin Môn Chủ cho vào Trà Sơn Thi Đàn giúp
***
 Sợ già lú lẫn hay quên 
Cho nên cố nhớ gửi lên diễn đàn
Baì Thơ "MẸ" viết thả giàn 
Lòng thương xót mẹ đa đoan suốt đời 
Báo Phổ Thông đã một thời 
Bạch Nga Trao giải cho nguời Làm thơ .
 
MẸ 
Cha tối mất lúc tôi lên ba tuổi 
Sau một đêm buôn muối ở Phòng về (Hải Phòng) .
Còn nhỏ nhoi nên tôi chẳng biết gì 
Chỉ oà khóc lúc mẹ tôi nức nở ...
Mưa xối xả ,gió gào man rợ ,
Chớp liên hồi rạch vỡ vũng trời đen .
Từ ấu thơ đêm ấy đêm đầu tiên
Tôi biết sợ ,lớn lên trong lo sợ .
Thân góa bụa ,mình mẹ tôi soay sở ,
Không bước thêm ,không nỡ xa tôi .
Hai mẹ con heo hút sống lần hồi .
Bữa khoai sắn cho qua thời kinh tế
Nạn đói tràn lan Đê Đông Lao bể
Cả hoa màu đành để cuốn ra sông .
Tưởng tầm tang cho bớt cảnh long đong 
Bỗng giáp tết Thăng Long bùng khói lửa :
Làng tôi kia bom thù gieo đổ vỡ
Khắp xóm giềng vội vã tản cư,
Đồng chiêm sâu ,Con gái lúa ôm bờ 
Mẹ chập choạng gánh tôi trong thúng gạo .
Xếp Vĩnh Phúc bữa ngô bữa cháo ,
Rau khúc tười rào rạo độn xanh cơm .
Tản cư về mưa gió mẹ đi buôn 
Khắp La Ca?, ,La Khê ,Hà Đông ,Hà Nội .
Bút máy , đồng hồ ,vải bộng, vải sợi 
Một thân cò lặn lội vạn gian truân .
Khóc thầm luôn mắt mẹ tối tăm dần,
Tôi mải sống chưa một phần an ủi .
Xuống Hải Phòng vẫn một thân thui thủi 
Gắng nuôi tôi học hỏi bằng người .
Nước mặn đồng chua nhuốm tóc màu vôi 
Da trứng bóc nắng phơì thành mai mái .
Bao đêm lạnh  bỗng dưng lòng tê tái .
Ôm mẹ già tôi lại trách thầm tôi 
Lòng bùi ngùi răng bập cắn làn môi,
Tủi thân phận chẳng hề nguôi tấc dạ.
Tôi tự hứa dù nắng mưa vất vả ,
Phải hy sinh tất  cũng không lui ...
Tôi chỉ cầu chỉ muốn mẹ tôi vui ...
Định mệnh hỡi ! Mấy ai trọn ước  ? 
Hiệp Định Genève Chia đôi đất nước ,
Hàng triệu người bắt buộc phải  ra đi 
Khắp ruộng đồng thổn thức điệu từ ly ,
Mẹ lo lắng bắt tôi di tản trước ,
Mẹ ra lệnh làm sao tôi cưỡng được 
Lìa mẹ hiền liều cầt bước suôi Nam
Tiễn đưa con mẹ  dặn :"Cứ an tâm ,
Mẹ quyết định về thăm mộ bố
Và thu sếp việc nhà việc cửa ,
Chừng độ năm ba bữa mẹ vào ngay  ! 
Tàu Há mồm ,nghiệng lái nặng chua cay ;
Đôi tay vẫy đôi tay cùng gạt lệ 
Đã bao phen toan nhào xuống bể ,
Bơi trở vào theo mẹ viếng mồ cha .
Sợ mẹ buồn con gạt lệ xót xa 
Dõi bóng mẹ nhạt nhòa trên bến Muối ...
Buổi chia tay có ngờ đâu buổi cuối .
Mấy năm trời chờ đợi bạc đầu con 
Ba ngàn ngày đằng đẵng héo hon .
Có ai biết mẹ còn hay đã khuất 
Gối mẹ thêu ố hoen vì nước mắt 
Áo mẹ may con vẫn cất trong dương 
Màn mẹ khâu con chưa mắc lên giường .
Con chỉ sợ hơi hương tàn rã hết .
Đêm đêm ngắm trăng tàn sao khuyết, 
Tưởng nhớ ngày ly biệt nặng lòng đau
Ôi Hiền Lương ai nỡ ngăn cầu  ?
Cho mẹ tủi con sầu khóc hận .
Chiến tranh ơi ! Chiến tranh ơi ! Tàn nhẫn ! 
Mẹ hiền ơi con lỗi phận làm con  !
Mẹ tôi già bóng Ác xế đầu non ,
Sao nỡ để hao mòn trong tưởng nhớ ? 
Sao nỡ bắt đêm đêm nức nở  ? 
Liệu tôi còn gặp gỡ mẹ tôi không ? 
Tôi có còn được  thấy  mái đầu bộng  ?
Có thấy lại chiếc long cong chờ đợi  ? 
Có được nghe mẹ tôi trăn trối ? 
Được giơ tay vuốt vội lớp mi sâu  ? 
Hão huyền thôi ! mất cả  còn đâu  ? 
Mẹ ôi mẹ  !Gập nhau đành kiếp tới !
Trời cao ! Trời cao ôi ! mẹ tôi vô tội 
Đừng bắt người hấp hối vắng con yêu  !
Tôi chẳng cầu chẳng dám xin nhiều 
Chỉ mong được chiều chiều thăm mộ mẹ , 
Ôm mộ chí giữa tha ma quạnh quẽ 
Mà thở than lặng lẽ với trăng trong : 
" Con cò lặn lội bờ sông 
Gánh gạo đưa  chồng tiếng khóc nỉ non
Sô tang nuôi cái nuôi con 
Bao phen xa cách héo hon lòng già "(*)
(*) Ca Dao 
LTĐQB
 
***
Đoạn Trường Ngâm Khúc 
Riêng tặng bạn ta BS Phạm-Đình Bách 
về trời tại Tân Uyên 
Bến Thủ Thiêm đêm trường bó gối 
Gác cần câu gặm mối sầu miên 
Buồn cho thế cuộc đảo điên 
Biết cùng ai tỏ nỗi phiền xa quê . 
Tiếng địch đâu thảm thê vọng lại 
Thêm não nùng tê tái hồn ta 
Đầy sông máu lệ chan hòa, 
Vầng trăng vàng úa thẩn thơ u hoài. 
Thuyền mấy lá như loài ngạ quỷ 
Dạt sóng sâu rền rĩ trong sương... 
Dõi theo tiếng địch Trương Lương, 
Sao khuya leo lét đưa đường cầu rêu. 
Tới thuyền khách tiếng tiêu chưa dứt, 
Lặng ôm cần đứng chực ngoài khoang. 
Tiêu đâu trổi khúc đoạn tràng... 
Nghe ra bạc mệnh Kiều Nương khó bì. 
Sao ta thấy bờ mi ướt thấm, 
Vì lệ sầu, hay đẫm sương đêm ? 
Âm thanh da diết triền miên, 
Bỗng dưng chợt nức nở lên, rồi ngừng. 
Thời gian thoáng như ngưng đọng lại, 
Và tiếng mời êm ái vọng ra : 
"Sáo đang rền rĩ thiết tha, 
Tự dưng khúc mắc như là hụt hơi. 
Hẳn có khách tới chơi trước cửa, 
Xin thứ cho lỗi chửa rước mời. 
Ghe nghèo mui lá tả tơi, 
Mong rằng khách chẳng ngại ngồi cùng ta". 
-Vừa mạo muội nghe qua tuyệt khúc, 
Hân hạnh thay diễm phúc nào tày ? 
Cho hầu đàm đạo càng hay, 
Nhạc buồn nghe trọn khúc này được chăng ? 
- Nếu khách chẳng chê rằng rầu rĩ, 
Cũng xin chiều nhã ý vài hơi-. 
Tay thần rung vuốt nhặt lơi, 
Không gian phút chốc ngập lời oán than. 
Nghe chua xót bầm gan xé ruột, 
Nghe thảm sầu tê buốt óc tim. 
Nước cau mày lệ im lìm, 
Trăng tà ảm đạm khuất chìm trời tây. 
Gió gây gấy chở đầy nuối tiếc, 
Mây bàng hoàng đặc sệt hờn căm. 
Trầm như ma rú cõi âm, 
Cao như trời thẳm bặt tăm phi thuyền. 
Giốc trủy vũ ré lên nức nở, 
Đồ rê mi rung vỡ sao khuya. 
Trăng sông sương muối ủ ê, 
Hàng dừa hiu quạnh lê thê dâng sầu. 
Ai ngăn nổi rầu rầu nét mặt 
Khi điệu buồn lan khắp sơn khê ? 
Tiêu thiều như đoạn như chia... 
Chủ nhân ngưng sáo tái tê thở dài. 
Dáng phong nhã u hoài thêm lịch, 
Vẻ trầm tư tĩnh mịch càng ưa... 
Bâng khuâng như chợt tỉnh mơ, 
Tựa thân trượng trúc thẫn thờ đứng lên : 
"Xin tha lỗi ! Vô duyên thái quá ! 
Biết lấy gì khuây khỏa khách đây ? 
Quen tay tấu mãi khúc này, 
Mong rằng khách chẳng nỡ rầy chủ nhân". 
Được thưởng thức đã hân hạnh lắm, 
Chỉ tiếc là quá chậm gặp nhau. 
Cũng may đồng khí tương cầu, 
Đồng thanh tương ứng điệu sầu thiên thu . 
Có điều lạ dường như tuổi tác, 
Của chủ nhân mới trạc đôi mươi. 
Sao tiêu âm quá chán đời, 
Nghe như luyến tiếc hồn người thác oan. 
Thêm chứa chất muôn vàn cay đắng, 
Như Tiệm Ly khóc vắng Kinh Kha... 
Đã buồn thế sự can qua, 
Lại đau trí lớn hải hà chưa xong... 
Thực phức tạp khó lòng mô tả, 
Ước được như Tư Mã Giang Châu 
Lắng tai nghe cạn niềm sầu 
Hẳn là ý hợp tâm đầu cũng nên.- 
- Ôi ! phải đâu gần đèn hóa quáng ! 
Tài Tử Kỳ xứng đáng tri âm ! 
Tiêu thanh tức tưởi âm thầm, 
Quả nhiên có chút bận tâm phổ vào. 
Khách đã hỏi lẽ nào không đáp : 
Tuổi hăm lăm gốc gác Quy Nhơn. 
Từ lâu gậm nhấm căm hờn, 
Những mong nối gót giang sơn anh hào. 
Gương Nguyễn Huệ nêu cao trước mặt, 
Mười lăm năm luyện tập chân thân. 
Trau dồi thế võ câu văn, 
Quyết chờ đợi dịp xả thân cứu đời. 
Mười sáu tuổi tới lui đại học, 
Lấy chân thành chọn lọc anh em. 
Toàn phường lừa dối đảo điên, 
Túi cơm giá áo nhỏ nhen tầm thường. 
Cả thế hệ trên đường thoái hóa, 
Đầy những quân mèo mả, gà đồng. 
Nói thì như rắn như rồng, 
Làm không đáng một, kể công gấp mười. 
Y dược chỉ là nơi trốn lính, 
Luật văn thêm lỉnh kỉnh con buôn. 
Thầy trò kèn cựa buồn nôn, 
Đốt đèn lên kiếm khó còn một ai. 
Như hải âu lạc loài mặt đất, 
Cánh lê thê khôn cất mình bay. 
Ba năm mặt dạn mày dày, 
Bảng vàng tên dự mà cay đắng lòng. 
Đã thử nhẩy vào vòng chính trị, 
Kém bạc tiền nói dễ ai nghe. 
Mấy lần vào nhóm vô phe, 
Gập toàn một giống gà què quẩn quanh. 
Ăn cắp vặt tay nhanh như cắt, 
Miệng bô bô óc đặc cán mai. 
Dăm câu lý thuyết ngoại lai, 
Nói như con vẹt, nhơi hoài tựa trâu. 
Lãnh tụ ma đòi bầu trên trước, 
Đảng viên ranh kiếm được mươi ngoe. 
Tinh đồ sỏ lá ba que, 
Dân sinh, quốc kế miệng khoe rầm trời. 
Động vời tới ngó ngôi khanh tướng, 
Ngồi ít lâu xơi chướng bụng lên. 
Lẻn ra ngoại quốc nằm yên, 
Nước non đảng phái đắm chìm mặc ai. 
Lại lắm kẻ chỉ tài chửi Đổng, 
Cứ làm như Thánh Khổng phục sinh. 
Suốt năm đòi hỏi chính danh, 
Nhưng luồn cổng hậu lại nhanh nhất đời. 
Chẵn một năm thử coi nhẵn mặt, 
Ngẫm thế tình đau thắt ruột gan. 
Chưa đành bó gối nằm khan, 
Hành nhân quyết định thử làm coi sao ? 
Trường Võ Bị nhập vào binh nghiệp, 
Mộng vẫy vùng tô đẹp sử xanh. 
Mới hay rốn biển tăm kình... 
Bạn bè còn kẻ tinh minh hơn đời. 
Bàn cùng ta tạo thời dựng thế : 
Tài lược thao há để một mai ? 
Gươm thiêng dưới ánh nguyệt mài, 
Sắt son ước hẹn một lời đồng tâm. 
Ôm chí cả âm thầm sớm tối, 
Tính thời cơ xoay đổi sơn hà. 
Thực tâm phục vụ quốc gia, 
Há làm lãnh tụ mới là anh minh ? 
Gương Ký Con liệt oanh còn đó ! 
Nước Nhựt kia nhờ có Hắc Long. 
Sắt son vì nước một lòng, 
Luôn luôn thế giới đứng trong ngũ cường 
Nay gặp buổi kỷ cương lộn đảo, 
Nếu không lo cảnh cáo gian phị 
Tham giầu bán nước thiếu chi ? 
Giống nòi Hồng Lạc dám đi theo Hời... 
Tuy chính phủ học đòi pháp trị, 
Vẫn còn người ngủ kỹ cầu an 
Lấy ai vị nghĩa diệt thân ? 
Chờ khi nước đã tới chân muộn rồi. 
Cần phải gấp thế trời hành đạo. 
Quét sạch loài cầy cáo gian manh 
Sao cho xã hội mạnh lành 
Sẽ quay về ẩn non xanh hưởng nhàn... 
Sau hai năm luận bàn rõ kỹ 
Cùng ra trường mỗi kẻ một nơi 
Bạn ta góc biển ven trời 
Quyết vì Lạc Việt tạo nòi Kinh Kha 
Ta cũng gắng vào ra thuyết phục 
Mong anh em tâm phúc thêm đông 
Cánh bằng rợp mát non sông. 
Dân đen che chở thoát vòng dầu sôi 
Xuân Mậu Thân mới rồi cùng hẹn 
Về Cố Đô chuốc chén thề bồi 
Ghi tâm khắc cốt một lời 
Mượn câu Sát Đát diệt loài sói lang. 
Tám anh em trong khoang thuyền nhỏ 
Soạn chương trình nghị sự hẳn hoi 
Cao đàm hùng biện đủ lời 
Định xong kế hoạch thì trời lập xuân . 
Bạn ta vốn "Sáo Thần" nổi tiếng 
Nâng đồng tiêu vui miệng vài hơi, 
Long ngâm trầm bổng tuyệt vời 
Như thôi thúc cả giống nòi vùng lên : 
Hịch Tướng Sĩ vang rền núi Ngự 
Cáo Bình Ngô chấn vỡ sông Hương 
Âm ba lồng lộng phi thường, 
Nghe như cả một đại dương chuyển mình... 
Đang giữa lúc vô tình nào biết 
Trẻ Tạo kia ganh ghét người tài 
"Hùng Tâm" trổi chửa hết bài 
Đì đùng súng giặc khắp trời nổ vang . 
Anh em đang bàng hoàng lúng túng 
Hỏa tiễn đâu rớt trúng ven thuyền 
Xót xa thay bẩy bạn hiền ! 
Tang bồng chưa thỏa quy tiên cả rồi ! 
Tùng lúc sắp ra người thiên cổ, 
Gượng đua tiêu nhắn nhủ qua loa : 
"Bách lo bồi đắp sơn hà, 
Sao cho trọn vẹn là ta vui lòng. 
Còn đây chiếc sáo đồng kỷ vật 
Sẽ là nơi ủ ấp hồn ma ! 
Mỗi khi tưởng nhớ đến tạ 
Trổi lên dăm khúc ắt là gặp nhau". 
Ta nằm lặng lòng đau như cắt, 
Nhìn bạn mình nhắm mắt xuôi tay 
Bẵng quên nửa ống chân này 
Đã theo miếng đạn vụt bay đâu rồi . 
Để từ đó sống đời tàn phế 
Khắp sông hồ kiếm kẻ đồng tâm... 
Đến nay đã chẵn ba năm 
Biển đời như bặt bóng tăm ngư kình. 
Đêm thanh vắng, buồn tênh ngao ngán 
Đành đem tiêu lọc gạn thanh âm 
Trổi vài vần điệu xa xăm 
Chiêu hồn cố hữu mà căm trời già 
Tiêu âm đã xót xa não nuột 
Tâm sự thêm tê buốt khối sầu 
Anh hùng vận bĩ càng đau 
Thương ai lã chã lệ châu hai hàng. 
Bút cùn ghi Đoạn Tràng một khúc 
Mong thế nhân trong đục tỉnh say 
Soi gương tự ngắm mặt mày 
Sao cho dân Việt đỡ cay đắng lòng 
Lạc Thủy Đỗ Quý Bái
***
Mừng trễ ông ngoại sáng nay 
Vì Quỷ chậm được tin này bạn ơi ! 
MỪNG " THẰNG ÔNG NGOẠI " 
Mừng bác Đình Minh có nữ tôn 
Hỏi "Thằng Ông Ngoại " có vui hôn ? 
Bồng con thủa trước còn khờ khạo , 
Bế cháu bây giờ hẳn khéo khôn ... 
Cố tránh "Đông Sàng " cho quả đấm ,(*) 
Nên kiêng "Bà Xã" hiến đường côn .(&) 
Gisele(%) du ngủ cần câu hát , 
Phổ nhạc lời ca chắc nổi cồn 
(*) Ca dao : Vênh váo như cha vợ phải đấm ! 
(&) Ha Ha :Ai qua texas mà coí 
"Chi Mẹ" có thuật cầm roi dạy chồng 
(%)Gisele ==> tên cháu ngoại 
Đồ Quỷ
***