Dec 04, 2024

Thơ mới hiện đại VN

Tôi Nằm Xuống THƠ 4 SINH NGỮ (Việt, Anh, Pháp và Tây Ban Nha)
Phước Tuyền Ngô Quang Huynh * đăng lúc 05:28:08 PM, Apr 17, 2024 * Số lần xem: 826
Thơ song ngữ - Oct 04, 2017 
*              
 

              TÔI NẰM XUỐNG

THƠ 4 SINH NGỮ (Việt, Anh, Pháp và Tây Ban Nha)

- Phước Tuyền Ngô Quang Huynh

 Thứ Tư, 4 tháng 10, 2017


1. Tôi Nằm Xuống. (Việt Nam)
2. I Lie Down. (English)
3. Je Me Couche. (Français)
4. Yo Me Acuesto. (Español)

 

       Tôi nằm xuống

     Tôi nằm xuống, khoảnh khắc nầy sẽ đến,
     Đèn hết dầu tim cạn phải tắt thôi,
     Cây già nua ắt hẳn mục hư rồi,
     Người cũng vậy, sang hèn chung số phận.

     Tim ngừng đập, đây: ngày cùng tháng tận,
     Mắt hết nhìn cảnh vật mãi xoay vần,
     Tai thôi nghe chim hót sáng chiều xuân,
     Nằm sóng sượt, một hình hài bất động..

     Tôi nằm xuống, xong rồi... một kiếp sống,
     Lẽ đương nhiên đâu phải chuyện xa vời,
     Đã có sinh ắt hẳn có tử rồi,
     Là định luật muôn đời không thay đổi...

     Thấy trước mắt, giữa giòng đời trôi nỗi,
     Từ nghèo hèn cùng cực đến cao sang ,
     Cùng một hướng, về cổng tử cuối đàng,
     Kẻ trước người sau, đi vào thầm lặng...

     Tôi nằm xuống, chẳng có gì vương vấn,
     Của trần gian xin trả lại trần gian,
     Hành trang mang ước nguyện chữ "bình an",
     Để thanh nhẹ bước vào nơi miên viễn...

     Qua vùn vụt, thời gian như én liệng,
     Mới vui cười, khẩn báo đã tắt hơi,
     Mới gặp  nhau, tin lại đã lìa đời,
     Như ảo mộng, hết mong ngày tái ngộ.

     Từ tro bụi, quay cuồng trong bể khổ,
     Nay hoàn nguyên, trở lại bụi tro xưa..
     Không lo âu trời đất chuyển nắng mưa,
     Với bao chuyện não phiền đầy động loạn...

     Tuổi già yếu, Tử Thần như thấp thoáng,
     Như thập thò lưỡi hái sẳn sàng kêu,
     Ở nơi đâu, chẳng biết sớm hay chiều ?
     Điều chắc chắn thời gian còn: ngắn lại ...

     Tôi nằm xuống, cầu Ơn Trên thương đoái,
     Xin hộ phù trong giờ phút lâm chung,
     Giúp hồn linh an lạc bước cuối cùng,
     Sau năm tháng hành trình trên dương thế...

               Phước Tuyền Ngô Quang Huynh
                           (April 28, 2011)



I lie down

I lie down ... This final moment will surely come.
The lamp will extinguish once it runs out of oil.
Old rotten trees will fall on the forest soil,
Men have the same fate and cannot avoid this event.

The beating of the heart halts. This means the end of one human life,
Eyes cease to look at the moving scenes around,
Ears stop hearing on the trees the bird's sound,
My body lies down motionlessly and senseless as a log.

I lie down ... It's finished ... One life has already passed.
This is a normal, real fact and not a fiction,
When there's a birth, of course, there will be a destruction,
It's a natural and constant law that never changes.

Before our eyes, in the turbulent current of life,
From extreme poverty to noble society,
We walk together in one direction, to the last gate only,
One goes first, the other after, we will enter without noise.

I lie down ... Nothing is regrettable,
All things belonging to earth will be returned to the earth,
My principal baggage is the important thing to yearn:
To have a peace of mind when stepping into the eternal realm.

Time flows so fast like a falling star,
We just laughed, but later, heard one of us stopping breathing,
We just met, however after a few days, one of our friends is dying,
As a dream, there are no more occasions to meet again.

From the ashes, our body whirls into the suffering sea
Reverting now, back to the previous original dust,
No worries about the cold or hot weather so much,
Or all of the inconveniences in our daily life.

At our old age, the Death is flickering and not that far,
With sickle available, He can call us at any second,
Where and when, nobody knows in the morning or afternoon,
Only one thing to recognize that our remaining time grows shorter.

I lie down, Pray God to help us in our last minutes,
Please protect us in the hours of agony,
Assist our soul to enter into the kingdom of the eternity,
After our long journey on this material world.

           Phước Tuyền Ngô Quang Huynh
                      (Apr. 10, 2016)


 

Je me couche

Je me couche... Ce final moment viendra sûrement,
La lampe va s'éteindre en raison du manque d'huile,
Les vieux arbres pourris tomberont sur le sol en ruine
Les hommes ont le même sort et ne peuvent pas éviter cet évènement...

Quand le coeur s'arrête de battre. Cela signifie la fin d'une vie humaine,
Les yeux cessent de regarder les scènes en mouvement autour,
Les oreilles stoppent d'entendre les chansons des oiseaux chaque jour,
 Mon corps se couche immobile comme une bûche insensée...

Je me couche ... C'est fini ... Une vie s'est déjà passée,
Ceci paraît un fait normal, réel et non pas une fiction,
S'il y a une naissance, bien sûr, il y aura une destruction,
C'est la loi naturelle et constante qui ne change jamais.

Devant nos yeux, dans le courant turbulent de la vie,
De l'extrême pauvreté à la société noble,
Nous marchons ensemble dans une seule direction, jusqu' à la dernière porte,
L'un va d'abord, l'autre après, nous entrons silencieusement.

Je me couche... Rien n'est regrettable
Tout ce qui appartient à la terre, retournera à la terre,
Mon principal bagage est toujours ma quotidienne prière,
Avoir la tranquillité de l'esprit en marchant dans le domaine éternel.

Le temps s'écoule si vite comme une étoile filante,
Nous venons de rire, mais plus tard, entendons un de nous agonir,
Nous venons de nous rencontrer, cependant après, un de nous mourir,
Comme un rêve, pas plus d'occasion de nous réunir de nouveau.

Des cendres, notre corps se tournoie dans la mer de souffrance,
Maintenant retournant à la poussière originale et précédente.
Pas de soucis pour le temps froid ou chaud tellement,
Avec beaucoup d'inconvénients dans notre vie quotidienne.

À notre vieillesse, la Mort est vacillante et n'est pas si loin,
Avec sa faucille disponible, Elle peut appeler à l'heure de notre fin,
Où et quand ?  Personne ne sait au soir ou au matin.
Une seule chose à reconnaître que notre temps restant devient plus court.

Je me couche ... Prions Dieu pour nous protéger dans les dernières minutes,
Venez chez nous à l'heure de notre agonie avec immense bonté,
Et menez notre âme à rentrer dans le royaume de l'éternité
Après notre voyage dans le monde matériel.

              Phước Tuyền Ngô Quang Huynh
                           (April 10, 2016)



 


Yo Me Acuesto

Me acuesto...  Este momento final vendrá ciertamente
La lámpara se apagará una vez sin petróleo,
Árboles podridos viejos caerán sobre el suelo.
Los hombres tienen el mismo destino, y este evento no pueden evitar.

Detiene corazón latiendo. Éste significa el final de una vida humana.
Los ojos dejan mirando las escenas que se muevan cerca o lejos,
Las orejas dejan de oir en los árboles el sonido de los pájaros,
Mi cuerpo se queda inmóvil como un tronco de madera.

Me acuesto ... Éste es terminado ... Una vida que ya pasó
Éste es un hecho normal, real y no una ficción,
Si hay un nacimiento, por supuesto, habrá una destrucción,
Es una ley constante y natural que nunca cambia...

Antes nuestros ojos, en la corriente turbulenta de la vida.
A partir de la sociedad noble a la pobreza extrema,
Caminamos juntos en una dirección, hasta la última puerta única.
Uno va primero, el otro después, vamos a entrar sin ruido.

Me acuesto... Nada es lamentable,
Todas las cosas pertenecientes a la tierra, volveren a la tierra,
Mi principal equipaje es lo importante para anhelar:
Tener una paz mental cuando entrando al reino eterno.

El tiempo fluye tan rápido como una estrella fugaz,
Acabamos de vernos, oímos a uno de nosotros de deja de respirar más tarde,
Nos conocimos, pero después, uno de nuestros amigos en la muerte
Como un sueño, no hay ocasiones para reunirse de nuevo.

 De cenizas nuestro cuerpo gira en el mar sufriente,
Revertir ahora, volver al original anterior polvo,
No preocuparse por el clima caliente ni frío
O todos los inconvenientes en nuestra vida cotidiana...

En nuestra vejez, la Muerta está parpadea y no tan lejos,
Con la hoz lista, Está puede llamarnos en cualquier segundo,
Nadie sabe por la mañana o por la tarde, donde o cuando...
Sólo una cosa a reconocer que nuestro tiempo restante se hace más corto.

Me acuesto, ruega a Dios que nos ayude en nuestros últimos minutos,
Por favor, protegeos en las horas de agonía,
Ayuda, por favor, a entrar en el reino de la eternidad nuestra alma,
Después de nuestro viaje largo en este mundo material.

                                Phước Tuyền Ngô Quang Huynh
                                              (April 7, 2017)

 

 

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.