Apr 24, 2024

Thơ mới hiện đại VN

THƠ PHẠM THÀNH TÍNH
Phạm Thành Tính * đăng lúc 10:28:28 PM, Apr 16, 2009 * Số lần xem: 2773
Hình ảnh
Phạm Thành Tính
#1

Làm Dâu Khổ

* Cảnh người con gái Việt Nam đi làm dâu
ở Hàn quốc và Ðài Loan...

Nhắc tới quê hương lòng buồn vô hạn
Và kể tận cùng những chuyện đau thương
Có những chuyện đời, văn không viết được
Dù cho chữ nghĩa quá mức phi thường.

Chuyện gái Việt Nam !, Ôi đời con gái !
Gặp cảnh đói nghèo, không có đủ cơm
Thêm cảnh ốm đau không tiền lo thuốc
Dù phải khổ đau, lâm cảnh bán trôn

Biết bao tủi buồn, làm dâu xứ lạ
Phải nuốt vào tim tủi nhục đắng cay
Xin mẹ xin cha, cho con lạy tạ..
Cầm bằng thân con như lá lìa cây

Mẹ ơi , mẹ ơi, con đành xa mẹ
Số phận mình nghèo như thể rác rơm
Ơn nghĩa sinh thành, làm sao báo đáp
Chẳng lẽ đói nghèo, cứ bám quê hương ?

Con mong cơm chiều cả nhà no đủ
Ðể cho mẹ có được bát cơm đầy,
Ðể bầy em dại có quần áo đủ
Không còn bỏ học, khỏi đi đánh giày

Giúp mẹ lợp lại mái nhà đỡ dột
Che lại vách nhà chống gió mưa bay
Cho đủ chăn màn qua mùa giá rét
Ðể cảnh nhà mình thoát cảnh đắng cay

Cũng vì thế, con làm dâu xứ lạ
Chấp nhận đau thương tủi nhục đọa đày
Dù phải trăm ngàn gian lao tơi tả
Chỉ một mình con ngậm đắng nuốt cay

Ôi Việt Nam, dân mình sao quá khổ
Kể từ khi có Cộng sản cầm quyền
Con gái Việt Nam cuộc đời tủi hổ
Bị bán, bị buôn nô lệ triền miên

Người con gái Việt ! Ôi đời con gái !
Sinh nhầm thế hệ, tủi nhục đắng cay
Thương cảnh đọa đày, lắm điều ngang trái
Cũng kiếp con người, thấy đáng thương thay ?.

Phạm Thành Tính

***

Ba Mươi Năm, Làm Kẻ Ăn Mày 

Cảm tác bài . "Ba mươi năm ,làm kẻ ăn mày" của Trang Thiên Long trên Việt Land News ngày 8 thang 6 năm 2006, qua câu chuyện về Chú Cụội, người thương phế binh VNCH. Viết để cảm thông nỗi đau thương của đồng đội bị ngược đãi sau ngày 30/4/1975..

Ôm nỗi buồn trong cuộc đời linh chiến
Cuộc chiến tàn rồi, tiếp tục đau thương
Ngày Cộng sản đuổi ra khỏi nhà thương
Trong khi vết thương anh còn đẫm máu

Làm kẻ chiến bại, không nơi nương náu
Mang thân tàn lê lết khắp Sài Gòn
Hết Thị Nghè, Bà Chiểu đến Hốc Môn
Suốt ba mươi năm, giữa lòng dân tộc.

Hình ảnh anh, quá đau thương thảm khốc
Lăn lóc cuộc đời với kiếp phế nhân
Quá khứ vương mang số kiếp bạc phần
Thêm thù hận bao trùm do dĩ vãng

Cộng sản bảo anh Nhờ ơn Bác Ðảng .
Không giết anh (!)là phúc đức cao dày?
Anh người phế binh, mất cả chân tay
Do quốc nạn, anh thành người bại trận

Cảnh người với người, quá ư tàn nhẫn
Làm kẻ ăn mày cũng bị rẻ khinh
Lê thân tàn đau tủi giữa thị thành
Anh cố sống để tìm ra chân lý ?

Quê hương này hơn phần tư thế kỷ
Cuộc chiến tàn rồi , đầy dẫy đau thương
Ði lang thang qua đầu phố cuối đường
Mong tìm kiếm tình thương cho kiếp sống

Anh ngẩng nhìn ,tìm đâu ra huyết thống
Ðã ba mươi năm sống kiếp ăn mày
Xin tình thương mà chẳng thấy bóng ai
Ôi ! lòng dạ con người sao ghê tởm !

Buổi về quê hương, một ngày nắng sớm
Bổng chợt nhìn anh, cảnh quá đau lòng
Nhìn người thương binh dộng vết thương tâm
Không còn thấy tình người hay nhân bản

Dừng lại nơi đây, nhìn vào dĩ vãng
Cuộc chiến năm xưa cốt nhục tương tàn
Bao nỗi hận thù còn đó chưa tan..
Không nhân tính? Sao giải hòa dân tộc.?

Phạm Thành Tính


***

Ngọn Cờ Vàng

Hôm qua tôi mới vừa lên phố
Trông thấy cờ bay sáng rực trời
Hồi tưởng những ngày đau khổ hận
Gợi bao kỷ niệm ở trong đời

Nhìn thấy cờ vàng như chợt nhớ
Quê này đâu phải đất quê tôi
Nhìn cờ phất phới bay trong gió
Như nhớ quê hương tiếc ngậm ngùi

Ngọn cờ vàng mãi tôi tôn kính
Tận cỏi lòng tôi vẫn khắc ghi
Suốt đời trai trẻ yêu đời lính
Tôi vẫn tôn vinh lá quốc kỳ

Tôi nhớ Miền Nam từng đổ máu
Chiến đấu hiên ngang giữ cỏi bờ
Giờ này ra xứ người nương náo
Dù có đau thương quyết giữ cờ

Ngọn cờ vàng đó oai hùng lắm
Anh dũng tung bay giữa đỉnh thành
Tuyến đầu Quảng Trị kiên cường lắm
Chiến trường An lộc vẫn lưu danh

Suốt chục năm trời nay được thấy
Ngọn cờ vàng sáng giữa trời vui
Những ngày cải tạo thân đày ải
Ngọn cờ còn giữ mãi tim tôi

Ngọn cờ vàng đó mang đầy nghĩa
Của người dân Việt sống lưu vong
Quốc gia Dân tộc lòng trung dũng
Thề quyết trung kiên, quyết một lòng

Ngày hôm lễ đó tôi lên phố
Thấy lá cờ vàng rực rở tươi
Bao nhiêu kỷ niệm thời xưa đó
Giờ như sống lại giữa lòng tôi

* Kỷ niệm ngày lễ thượng kỳ MỸ & VNCH
tại City Hall Boston 15-9-95

Phạm Thành Tính

***

Nhớ Ngày 30 Tháng 4 Năm 1975

Năm 1975 !
Năm 1975 !
Ngày 30 Tháng Tư..
Ôi ! Ngày 30 Tháng Tư
Ngày đau buồn trang hận sử
Ngày quốc nạn ! Ngày quốc thù !
Một ngày nhục quốc nghìn thu mãi còn..
Mỗi lần nhắc đến lệ tuôn !
Mỗi lần nhớ lại lòng buồn xót đau
Mỗi lần nhắc, mỗi lần đau
Mỗi lần nhớ đến máu trào trong tim.

2

Làm sao quên ?
Làm sao quên ?
Cơ đồ nhuộm đỏ khắp miền Việt Nam.
Việt Nam ơi ! Việt Nam ơi !
Ta còn nhớ Ngày 30 Tháng Tư
Cảnh miền Nam tràn ngập oán thù
Cảnh miền Nam tiêu điều tang tóc !
Bọn Cộng sản tràn vào cướp bóc
Làm Miền Nam tan tành, máu đổ thây phơi
Bọn vô lương gào thét đổi đời .
Chúng vơ vét miền Nam gần sạch hết !
Gây bao cảnh đảo điên thời mạt kiếp
Trước thảm cảnh này .
- Ôi .Trời cao có biết ?
.
3

Ðất miền Nam ngày ấy
Ta đã thấy những anh hùng hào kiệt..
Ðã hiên ngang tuẫn tiết
Quyết hi sinh thà chết chẳng qui hàng
Lê Văn Hưng, Lê Nguyên Vỹ, Nguyễn Khoa Nam.
Trần văn Hai, Hồ Ngọc Cẩn...
Cùng những Anh Hùng Quân Ðội miền Nam
Các anh chết làm rạng danh người chiến sĩ
Các anh chết để giữ tròn sĩ khí
Tự sát dưới cờ Tổ Quốc lưu danh,
Hậu thế ngàn đời mãi nhớ ơn anh.
Các anh đã làm vẻ vang trang quốc sử
Khi miền Nam bị ngoại bang bức tử
Ðành phải chịu tan hàng..
Ôi ! Nghiệt ngã thương tang!
Biết bao cảnh nát lòng
Vì quốc phá gia vong
Biết bao người bị tù đày dưới gông cùm lũ Cộng

4

Ôi ! cảnh miền Nam, đất bằng dậy sóng
Hàng triệu người liều bỏ xứ bỏ quê
Trốn bỏ ra đi lòng chẳng hẹn về
Bằng mọi cách lánh xa bè lũ dữ
Bằng mọi cách đi khắp trời, khắp xứ
Ôi ! cảnh vượt biên,
Ôi thảm cảnh vượt biển
Gặp quá nhiều tai kiếp
Bị hải tặc hãm hiếp
Lớp vùi thây nơi hải đảo xa xôi
Lớp chết chìm đáy biển, lớp nổi trôi
Ôi ! Những ngày tháng ấy quá tủi nhục căm hờn!

5

Năm 1975...
Ngày 30 Tháng 4.
Ôi ngày 30 Tháng 4
Ngày lịch sử đau lòng!.
Ngày lịch sử lưu vong !
Ngày Cộng sản cướp đoạt non sông
Gây biết bao chuyện não lòng
Gây chết chóc thương vong thảm khốc !
Cộng sản gieo đau thương cho dân tộc
Chỉ có hận thù
Chỉ có nhà tù
Chỉ có tham ô và cướp bóc

6

Nhớ Ngày 30 Tháng 4 ,
Ðồng bào miền Nam đã khóc..
Khóc cho quê hương tang tóc lạc loài
Dân cả nước ăn độn khoai cùng sắn !
Cộng sản reo vui ăn mừng chiến thắng ?
Trước cảnh muôn dân máu đổ lệ trào
Ðồng bào rên xiết dưới xích xiềng giặc đỏ
Dân ta đói khổ
Dân ta căm hờn
Dân ta tự sát
Có hàng triệu người đào thoát vượt biên
Tủi hận triền miên
Luôn khắp cả ba miền
Không riêng gì miền Nam tan tác.

7

Ôi ! học thuyết Lênin Các Mác.
Ðem tôn thờ tà thuyết ngoại lai
Ðem quê cha đất tổ đọa đày
Ðem Tổ quốc sánh ngang bằng Chủ Nghĩa Xã Hội ?
Ôi ! Cộng sản Việt Nam ? Ôi! Cộng sản Việt Nam ?
- Hồ Chí Minh đã lừa dối
- Hồ Chí Minh gây ra bao tội lỗi
Cắt đất dâng cống hiến cho quân Tàu.
Bán nước, buôn dân , bức hại đồng bào
Hút máu nhân dân tô màu cờ đỏ
Suốt hơn 30 năm đem quê cha đất tổ
Làm Tay sai, Nô lệ cho Nga Tàu
Ðàn áp lương dân, phản bội đồng bào
Tự phát thành loài Thực Dân Ðỏ
Gieo cho quê hương đói khổ ngục tù
Gieo chém giết bằng hận thù giai cấp !

8

Than ôi!
Việt Nam Ðộc lập ?
Việt Nam Thống nhất ?
Sao lòng dân còn ly tán oán hờn ?
Sao người Việt còn bỏ xứ ly hương ?
Sao người Việt còn nhục nhã đau thương ?
Cũng tại vì ai ?
Việt Nam hoàn toàn bị nhuộm đỏ
Dân Việt Nam càng ngày càng khốn khó
Càng đói nghèo,càng cơ cực lầm than
Nước Việt Nam vẫn lạc hậu ,vẫn bần hàn
Do bọn cầm quyền tàn ác dã man
Do bè lũ gian tham lừa dối!
Hỏi tại vì ai , gây nên tội lỗi ?
Ai tay sai ? Ai bán nước cho Nga Tàu ?
Ai tham ô ? Ai hút máu đồng bào ?
Ôi Cộng sản Việt Nam ? Tội làm sao kể hết ?

9

Ðau đớn thay.!.
Người miền Nam tập kết?
Bị cáo Hồ lường gạt cướp công
Xương trắng chất chồng, máu nhuộm Trường Sơn
Ðã đem Khe Sanh, biến thành Khe Tử ( ! )
Uổng công nhất , trò hề . Cứu Nước Ðánh Mỹ .?
Ôi ! Cộng sản Việt Nam, điêu ngoa xảo mị
Ðã dối lừa dân tộc, bán nước, buôn dân
Luồn lách,gian tham, lật lọng, hung tàn
Giờ này trở mặt, quì lụy chú Sam
Trước sau rồi cũng đến ngày tàn..

10

Hỡi những người Việt Nam
Hỡi những người Việt Nam yêu nước !
Hãy cùng nhau tiến lên, tiến bước !
Hãy cùng nhau thề quyết một lòng !
Quyết tâm cùng vùng dậy cứu non sông !
Quyết tâm cùng tận diệt lũ hung tàn
Cùng một lòng tận diệt bọn gian tham
Cùng đập tan xích xiềng gông cùm Cộng sản
Dùng trí nhân mà xây dựng giang san
Dựng lại Việt Nam, hết lạc hậu ,hết nghèo nàn,
Có đầy đủ Nhân quyền, cùng Tự do, Dân chủ

11

Ngày 30 Tháng 4 , 1975!
Ngày 30 Tháng 4 , 1975 !
Ngày tháng này năm cũ !
Là ngày quốc nạn, quốc thù..
Ðến nay nhìn lại, đã hơn ba mươi năm,
Nỗi đau còn đó, thăng trầm bể dâu,
Chỉ mong đất tổ thay màu,
Dẹp màu cờ máu dạ sầu mới nguôi.

30/4/2009
Phạm Thành Tính

***

Phế Binh Sài Gòn

• . Những dòng dưới đây ghi lại để cảm thương người phế binh VNCH, và đồng đội đã nằm xuống không yên, do thù hận, tại các nghĩa trang quân đội VNCH.. Viết để kỷ niệm ngày tôi ra khỏi trại tù cải tạo trở về Sài Gòn nhìn thấy những thảm cảnh này diễn ra..


Ôi những cảnh đời chiến tranh còn lại
Mới trông qua nghe đau nhói trong lòng
Bước chân đi mà nước mắt rưng rưng
Tôi bật khóc giữa niềm đau nghiệt ngã

Nhìn gả thương binh áo quần tơi tả
Lạng quạng bước đi trên nạng giữa đường,
Hoặc bò lết dưới đường thật thảm thương
Vì đôi chân cụt từ ngày chiến trận

Trước bao cảnh xót xa đầy khóc hận
Còn lại nơi đây sau cuộc đổi đời
Nhìn thấy bạn bè nhục nhã tả tơi
Xin tình thương của bà con qua lại

Ðã non ba mươi năm đầy khổ ải
Mang thân tàn lê lết khắp Sài Gòn
Hết Thị Nghè, Bà Chiểu đến Hốc Môn
Anh chết dở giữa đau thương thù địch

Ôi thê thảm! - Cho cảnh đời mờ mịt
Khi cả hai cùng bại trận năm xưa
Tôi tù đày, Anh tàn phế đến giờ
Anh bị đuổi khỏi nhà thương khi giải phóng !

Tôi may hơn , còn hai tay hai cẳng
Thân nguyên hình mà có khác đi hoang
Làm xích lô chạy xấc bấc xang bang
Tìm một miếng cơm chiều còn chưa đủ

Tôi nhìn lại đám Việt Kiều đang mê ngủ
Ðang vinh danh với áo gấm về làng
Họ quên rồi ! Ngày vượt biển thương tang
Họ cười nói khi ngang thằng tàn phế!

Ôi quê hương!- Bao niềm đau vô kể
Nhìn người phế binh đau nhói cả tim
Cả bạn bè gục ngã tưởng nằm im
Mồ bị cào huống chi anh thương tật ?

Anh và Tôi cùng Bạn bè ngã gục
Cùng cam đành chung số phận như nhau
Bị trả thù bằng thủ đoạn hèn đau
Khi Miền Nam có bao người giẫy chết

Tôi trở về đây như đời đã hết
Nhìn lại quê hương rên xiết đau thương
Nhìn cờ hồng bay giữa phố Sài Gòn
Nghe uất nghẹn dâng tràn ngày nhục quốc

Phạm Thành Tính


***

Ơn Mẹ Cha suốt đời con nhớ mãi

* Viết thay cho người bạn khi nghe tin mẹ qua đời,


Hè năm ấy con về thăm Phong Mỹ (1)
Thăm lại nhà xưa xa vắng đã lâu
Vườn hoa trước ngõ vẫn như ngày nào
Mà hình bóng cha già không thấy nữa

Thương mẹ cha một đời con khấn hứa
Cầu nguyện Phật Trời chứng giám lòng con
Ơn nghĩa sinh thành nặng tựa Thái Sơn
Công dưỡng dục sánh to hơn trời biển

Con còn nhớ ngày con đi vượt biển
Buổi ban đầu thất lạc cả bà con
Vâng lời cha con giữ dạ vuông tròn
Con ước nguyện, ngày về thăm Phong Mỹ

Ngày cha mất, đến nay còn nhớ kỷ
Con vì nghèo, không về thọ tang cha,
Vì cuộc đời, vì thời cuộc, bôn ba
Ðành phải nghẹn ngào, tuôn sa nước mắt

Ngày cha mất, lòng con đau quặn thắt
Quá đau thương, không giúp được cha già
Ôm nỗi hận lòng ở chốn phương xa
Ôi đau đớn, đời tha phương ly xứ

Ngày cha mất, mẹ một đời góa bụa
Sống u buồn nơi chốn cũ nhà xưa
Lo tảo tần sớm nắng với chiều mưa
Nhớ buổi đó con về thăm Phong Mỹ

Ðã qua rồi một thời cơn vận bỉ
Con trở về thăm lại mái nhà xưa
Thăm mẹ già, ôi biết nói sao vừa
Thương biết mấy tóc mẹ già bạc trắng

Và hôm nay lòng con như chết lặng
Khi nghe phone tin mẹ đã qua đời
Con lặng người đau xót lệ tuôn rơi
Con quá yếu, nên không về tang mẹ

Mẹ ơi , lòng con đau khôn xiết kể
Con xa cha xa mẹ kể từ đây
Cõi dương gian ai hiểu nỗi đau này
Cầu xin mẹ bình yên qua chín cõi

Cầu cha mẹ yên bình nơi chín suối
Chuyện mẹ cha như thể một dòng sông
Con kể ra như dao cắt trong lòng
Nơi dương thế một mình con côi cút.

Mẹ cha mất lòng con đau thổn thức
Con không về , đau nhức cả tâm can
Con nghẹn ngào xin đội chiếc khăn tang
Ơn cha mẹ suốt đời con nhớ mãi.

Phạm Thành Tính

(1) (1) Phong Mỹ, xã Phong Mỹ, Quận Cao Lãnh,
Ðồng Tháp, Việt Nam.

***

Ði Nốt Quảng Ðường Dài

Anh còn muốn đường xa anh đi mãi
Cho nghiệp đời nặng trĩu ở bờ vai
Ðời đã đau, thân mưa dầu nắng dãi
Bước chồn chân anh lê nhẳn gót giày

Anh dừng lại nơi đây đời quá nữa
Kiểm điễm hành trang vẫn trắng bàn tay
Mộng ước chưa thành đêm đêm lần lựa
Phải làm gì? -Năm tháng hết đời trai

Quê hương anh giờ này xa vạn dậm
Lê thân già trôi dạt đến nơi này
Giữa quê người cánh chim trời lận đận
Nữa đời trai là nữa kiếp lưu đày

Anh vẫn tưởng đường đời không nẻo đến
Nào ngờ đâu lưu lạc đến phương này
Mong tìm lại những người thương thân mến
Ðể cùng đi cho nốt quảng đường dài

Anh vẫn nguyện một lòng đi đên cuối
Dù gian nguy tan nát mảnh hình hài
Con đường đó- nẻo về chung một lối
Ðã hẹn thề lý tưởng mộng ngày mai

Anh còn muốn đường xa anh đi nữa
Cho tận cùng trái đất hết thiên tai
Cho nhân loại không hận thù nhau nữa
Cho quê nghèo dứt hẳn nỗi bi ai

Dù vất vã mỗi ngày lo cơm áo
Vẫn bận lòng nghĩ đến chuyện ngày mai
Dù vẫn biết chuyện đời rơi nước mắt
Anh kiên lòng thề quyết chẳng hề phai.

Chưa phải hết, đoạn đường này đoạn kết
Kiếp lưu vong dang dở một thời trai
Thân chiến sĩ dù hơi tàn sức kiệt
Quyết cùng đi cho nốt quảng đường dài

Phạm Thành Tính

***

Bến Nước Ngày Xưa


Anh còn trên bến ngày xưa
Anh còn trên bến để chờ mong em
Trường giang sóng nước êm đềm
Gợi bao kỷ niệm khó quên đầu đời
**
Bâng khuâng sao cứ nghẹn lời
Dòng sông như chảy một đời lià tan
Nhớ ngày trên bến trường giang
Thuyền em tách bến sang ngang giữa dòng
Ðang cơn mưa gió bão bùng
Giống như cơn bão trong lòng anh đây
Lâu rồi xa cách chân mây
Lòng anh cũng vẫn ngày ngày nhớ em

**

Bây giờ gió lặng sóng êm
Không còn gió bão ngày em dỡi hờn
Xa nhau ngày ấy đau thương
Sóng to gió lớn đoạn trường chia ly
Nỗi buồn buổi ấy em đi
Ðắng cay còn nói năng gì hở em
Ngày nào máu trở về tim
Ngày nào dịu gió thuyền em vào bờ ?

**

Em ơi anh vẫn đợi chờ
Ðể cho gương vỡ có cơ lại lành
Xa em, anh thấy không đành
Dù đời gian dối, chúng mình còn nhau
Qua rồi những chuyện bể dâu
Gió to đã lặng, sóng gào đã êm
Trường giang bến nước êm đềm
“Còn anh trên bến”- Chờ em trở về
*
Một mình một bóng giữa khuya
Từng câu từng chữ để chia tấc lòng
Ngày mai có vẹn chữ đồng
Thì anh vẫn viết để mong để chờ
Ở đây đã mấy ngày mưa
Ðắn đo từng chữ để vừa lòng em
Ngồi buồn thức suốt thâu đêm
Ngồi đây bến cũ để quên lòng sầu

Thương về đâu nhớ về đâu
Nhìn trường giang chảy một màu nhớ thương

Phạm Thành Tính


***

Nhớ ngày 30-4


Ôi Tháng Tư Ðen, ngày Ba Mươi đó!
Ngày Miền Nam bị sụp đổ điêu tàn
Ôi Tháng Tư Ðen, ngày Ba Mươi đó!
Cảnh miền Nam đau khổ với kinh hoàng!

Giờ nhớ lại những ngày đầy nước mắt!
Khổ nhục trong lòng, ruột thắt tim đau
Nỗi nghiệt ngã của cuộc đời vong quốc
Máu ứ trong tim, máu lệ dâng trào!

Bao tủi nhục đau thương ngày quốc hận
Chưa kịp đánh nhau, buộc phải tan hàng
Bị bức tử ? - Sao bảo là thua trận?
Có đánh gì đâu?- Chiến thắng vinh quang?

Kẻ chiến thắng cũng chẳng làm nên việc!
Gây cho quê hương kiệt quệ điêu tàn
Ðến hôm nay vẫn đói nghèo nô lệ
Cả đồng bào, Tổ quốc vẫn lầm than!

Nhớ lại ngày nào cuộc đời tơi tả!
Cảnh bạn bè gục ngã giữa đau thương,
Ðồng đội, anh em có người tuẫn tiết,
Tự sát dưới cờ Tổ Quốc Quê Hương.

Những tủi nhục của những ngày tang tóc
Cùng nỗi đắng cay chồng chất phũ phàng,
Ôi thê thảm cảnh đời người ở lại,
Tan nát gia đình, tím ruột bầm gan.

Suốt ba mươi năm giã từ áo trận
Hơn mười năm Cộng Sản nhốt lao tù
Giờ xa xứ, vết thương xưa còn đó
Hỏi làm sao mà dứt hận, dứt thù?

Bao hình ảnh sau ngày Ba Mươi đó
Hàng triệu đồng bào trốn bỏ Quê Hương
Tìm đủ cách giong buồm ra biển cả
Dù tiêu tan tất cả cũng không buồn

Ba mươi bốn năm xa lìa đất tổ
Hàng triệu người đi vì chữ Tự Do
Ðành biệt xứ, biệt quê từ dạo đó
Nhớ lại ngày qua còn sợ đến giờ

Dù đang sống ở nơi miền đất khách
Vẫn nhớ Quê Hương xa cách nghìn trùng
Thấy máu lửa vẫn loang màu cờ đỏ
Khiến dân ta còn khốn khổ vô cùng

Những ký ức đau lòng đầy kinh hãi
Ðến giờ này vẫn còn mẵi cơn đau
Nỗi nhục nhã, Quê Hương đầy khổ ải
Mỗi lần nghe nhắc lại tưởng hôm nào.

Cứ lần nhớ tháng Tư Ðen ngày đó
Là lòng ta nghe đau khổ vô cùng
Có nhiều lúc kinh hoàng trong giấc ngủ
Ngày tháng này, năm cũ, nỗi đau chung.

Phạm Thành Tính

***

Tình Chiến Hữu


Kỷ niệm đêm Ðại hội Tù nhân Chính trị tại Dallas, Texas,
04 tháng 10 năm 2008. gặp lại bạn bè từng mặc áo lính làm thơ

Ngày gẩy súng cuộc đời ôi tơi tả
Khóc bạn bè gục ngã giữa quê hương
Bao ký ức, bao niềm đau khó tả
Xót thương quê nhà xa cách trùng dương

Còn gặp hôm nay, thân già chiến hữu
Hình bóng thân thương đất cũ ngày nào
Chân rảo bước khắp sông hồ bốn biển
Chiến trận dài ngày lắm nổi gian lao

Nhớ lúc dấn thân vào đời lính chiến
Lấy áo”Poncho” che ấm cuộc đời
Rừng núi đầm lầy gian truân vất vả
Chạm súng mãi rồi, như một niềm vui

Lúc ở Tây Nguyên, băng rừng lội suối
Về lại miền Tây lặn lội sình lầy
Say chiến đấu, anh không nề gian khổ
Chiến cuộc lâu dài khô héo đời trai

Không hề nản dù đôi lần thương tích
Vẫn hiên ngang ngạo nghễ trước quân thù
Ðêm chờ giặc giữa rừng sương giá lạnh,
Nhìn hỏa châu tưởng nhớ ánh trăng Thu

Tay cầm súng và một tay cầm bút
Bút pháp anh vùng vẫy nét kiêu hùng
Văn phong anh kiên cường như thép súng
Sĩ khí hào hùng tựa tiếng xung phong

Suốt những năm dài cuộc đời lính chiến
Ðược mấy khi về phép viếng thăm nhà
Chọn chiến trường vui những ngày trận mạc
Phó mặc sự đời bao chuyện gần xa

Gặp lại nhau đây, quê người đất khách
Cùng kể nhau nghe bao nỗi hận lòng
Ôm ấp nỗi niềm những ngày xa xứ
Xây lại cuộc đời trên đất tạm dung

Tình chiến hữu năm nào còn ấm mãi
Góp lại hương xưa khí phách một thời
Vẫn gắn bó dù chân trời góc bể
Nhớ đến quê hương vẫn thấy ngậm ngùi./

Dallas, 2008
Phạm Thành Tính

(1)-Áo đi mưa của lính VNCH

***

Một Góc Chiến Trường Xưa

• Ðể kỷ niệm những năm tháng hành quân với Sư Ðoàn 25 Bộ Binh/VNCH và Sư Ðoàn 25 Bộ Binh /Hoa Kỳ, trên vùng đất Củ Chi, Ðức Hòa ,Trảng Bàng, Hậu Nghĩa và Tây Ninh.

• Kính tặng Gia đình Hậu Nghĩa.
PTT.

Bè bạn cũ nhắc hoài tên Hậu Nghĩa
Làng Bàu Trai hẽo lánh cạnh sông Vàm (1)
Ðã trở thành tỉnh lỵ của miền Nam (2)
Bao kỷ niệm nơi làng xưa, phố cũ.

Nhớ Hậu Nghĩa những năm dài chiến sự.
Từ Trảng Bàng, Trung Lập đến Củ Chi,
Cả Ðức Hòa, ký ức mãi còn ghi,
Mảnh đất nghèo, nhưng tình sâu nghĩa hậu

Nơi Trảng Bàng, có Tha La xóm đạo.
Vùng đất tiền nhân, tạo dựng miền Nam.
Sông Vàm Cỏ Ðông, đổ xuống Long An
Kinh Trà Cú, quận Ðức Hòa, Ðức Huệ

Những ngày hành quân, gian lao vô kể.
Từ Phú Hòa Ðông, Bến Củi, Hố Bò,
Lộc Giang, An Tịnh, góc chiến trường xưa,
Nơi bạn thù từng đau thương gục ngã

Bảo vệ quê nhà, giữ làng, giữ xã,
Gìn giữ phố phường, mảnh đất quê hương
Bằng cả tấm lòng, tất cả tình thương
Giờ ghi lại bằng tâm tình máu lệ

Nhớ vùng Ba Thu, đồng hoang cỏ đế
Ngã ba Tân Mỹ, nhà máy Hiệp Hòa
Chùa Phước Lưu, với xóm đạo Tha La
Kinh Thày Cai đổ ra sông Vàm Cỏ

Thương nhớ quá, những ngày nơi cố thổ.
Làm sao quên khi dừng bước quân hành,
Tô bánh canh , bánh tráng chợ Gia Huỳnh
Ăn đỡ dạ, nhưng nghĩa tình thắm thiết.

Bao hình ảnh thời chiến tranh khốc liệt
Khắp mọi vùng Hậu Nghĩa với Long An
Cả Tây Ninh, Bình Dương với Trảng Bàng
Từng gian khổ những ngày đầy máu lữa

Nhắc đến Hậu Nghĩa, vẫn còn thương nhớ
Viết lại đôi dòng ôn chuyện thời qua
Vũ Anh Khanh, với bài thơ Tha La
Nhớ đất Củ Chi, Ðức Hòa, Ðức Lập.

Nhớ lại ngày nào, giữ từng tấc đất
Ðêm nằm chờ giặc dưới ánh hỏa châu
Từng trãi gian lao qua những chiến hào
Với tất cả một tinh thần bất khuất

Còn gì đau bằng nỗi hờn vong quốc
Nhớ cảnh biển dâu lòng mãi ngậm ngùi
Ðời dọc ngang, rồi cũng phủi tay thôi
Trước vận nước, cảnh nhà tan cửa nát

Tưởng niệm vong linh bạn bè đã mất
Nơi chiến trường xưa, mãi nhớ trong lòng
Nhớ lại ngày nào cùng nỗi đau chung
Ðành giả biệt với niềm đau tủi hận

Hình ảnh năm xưa một thời chiến trận
Tím ruột bầm gan vận nước đau thương
Ðành giả từ vũ khí biệt quê hương
Nhưng vẫn nhớ hoài Tha La xóm đạo./.

Tháng 03 năm 2009
Phạm Thành Tính

Ghi chú :
(1)- Sông Vàm Cỏ Ðông
(2)- Thời VNCH, Tổng Thống Ngô đình Diệm có sắc lệnh thành lập
tỉnh Hậu Nghĩa, tỉnh lỵ nằm vào vị trí xã Bàu Trai. Tỉnh Hậu Nghĩa lập nên bằng cách lấy, một phần đất của tỉnh Long An là quận Ðức Hòa. Một phần đất của tỉnh Tây Ninh là quận Trảng Bàng. Một phần đất của tỉnh Bình Dương là quận Củ Chi và lập thêm quận mới là Ðức Huệ..


***


***

 Nhớ Ðồng Ðế , Nha Trang

• Mến tặng những chiến hữu
đã xuất thân từ Trung Tâm Ðồng Ðế, Nha Trang.

Tôi đi từ hướng Cam Ranh,
Suối Dầu tôi ghé, quận Thành tôi qua,
Nha Trang tôi viếng Tháp Bà,
Qua Cầu Xóm Bóng, tôi ra Hòn Chồng.
*
Nhìn ra biển cả mênh mong,
Thuyền ai lạc lỏng giữa dòng đại dương,
Biển trưa núp bóng thùy dương,
Biển chiều em tắm còn vương nắng chiều.
*
Nha Trang mưa lạnh buồn hiu,
Khi cơn mưa tạnh dập dìu khách đi,
Ði chơi qua đèo Rù Rì,
Qua ngang Ðồng Ðế để đi Ninh Hòa.
*
Nha Trang biển lạnh chiều mưa,
Biển dâng dậy sóng xô bờ ngả nghiêng,
Nha Trang mưa mấy ngày liền,
Ðường ra Cầu Ðá thật phiền lối qua.
*
Giờ này xa nước xa nhà,
Nha Trang biển nhớ cách xa nghìn trùng,
Lòng tôi vẫn nhớ chợ Ðầm,
Những ngày từ biệt cuối cùng Nha Trang.
*
Nhớ ngày cửa nát nhà tan,
Thương cho Ðồng Ðế tan hoang mất rồi !
Cánh chim bạt gió cuối trời,
Nha Trang vẫn nhớ, nhớ người năm xưa !

Phạm Thành Tính

***

Ðường qua ải Bắc

*- Mến tặng nhà thơ Trần Hoài Thư, khi đọc tập thơ
“ Sợi Tóc Nhớ Nhung” của anh, trên đường bộ từ Boston, Hoa Kỳ,
đi Montreal, Canada..

Nhớ buổi đó anh giả từ rừng núi,
Bỏ tiếng khèn vang vọng bản miền cao
Rời Kontum anh xa miền xứ thượng
Anh tiếc từng cơn gió núi Hạ Lào

Anh theo người yêu đi về Châu thổ
Xa cả vùng đất Quảng, Trị, Thiên
Về đồng bằng cùng trường giang xuôi ngược
Dòng Hậu Giang là suối tóc dịu hiền

Những sợi tóc kéo phù sa trĩu nặng,
Kéo anh về ở rể đất Miền Nam,
Thơ anh viết như dòng sông lai láng,
Chuyến phà nào đã vội đón anh sang?

Nhớ năm xưa anh vượt đèo thăm bạn
Bình Ðê- Phù Cũ mây xám mưa giăng
Ðường vào xứ Quảng bẩy mìn bom đạn
Ðường anh đi sao lắm nỗi gian nan

Ngày hôm nay, cũng vượt đèo thăm bạn
Vẫn nặng tình chiến hữu thân thương
Thăm nhau lần này kết thêm bằng hữu
Ghi lại nỗi niềm kết nghĩa đồng hương

Tôi đọc thơ anh suốt quảng đường xứ lạ
Tưởng chừng đang vùng đồi núi Tây Nguyên
Kỷ niệm thời qua, giờ như sống lại
Quê hương ngày nào khói lữa triền miên

“ Sợi Tóc Nhớ Nhung” (1) Vướng vào áo trận
Anh mang đi theo ngọn gió ngàn phương
Thân chiến sĩ dù dãi dầu trận mạc
Anh vẫn nặng lòng tình nghĩa yêu đương!

Vì bằng hữu cùng nhau qua ải Bắc(2)
Ðem tấm lòng son sắt kết tình thương
Những sợi tóc trãi dài theo ngọn gió.
Ngọn gió nào làm dịu nỗi ly hương

Ðọc lại thơ anh khi về đất Mỹ,
Vẫn thương hoài kỷ niệm ở Montreal,
Sao tình nghĩa bạn bè đầy thú vị
Gặp nhau một lần nhớ mãi không quên.

Hè-6-1997
Phạm Thành Tính

(1)-” Sợi Tóc Nhớ Nhung”: tên tập thơ
của nhà thơ Trần Hoài Thư
(2)- Ðường qua ải Bắc - tức con Ðường 91
phía Bắc Boston- Hoa Kỳ, đi Montreal - Canada

***

Nhớ Huế, những ngày mưa bảo


* Ðể nhớ những năm đồn trú trong thành Mang Cá ở Huế...

Những ngày đất Huế lâm cơn bảo
Sông Hương lũ lụt nước lên bờ
Huế thơ, Huế mộng đâu còn thấy
Chỉ thấy Huế buồn, Huế xác xơ

Thêm cơn giông tố trời u ám
Tràng Tiền, Bạch Hổ, đứng co ro
Xa xa mưa nhạt mờ Thiên Mụ
Ðập Ðá mênh mong chẳng thấy bờ

Ðông Ba chợ vắng như không nhóm
Thuyền bè vào ẩn bến Bao Vinh
Cồn Hến đương đầu cơn gió bảo
Bến Ngự mưa che khuất Ngự Bình

Ai vô Thượng Tứ vào Tây Lộc
Trong thành Mang Cá chẳng bình yên
Nứơc dâng khắp cả trong thành nội
Bá tánh trong thành sống chẳng êm

Ai về Vỹ Dạ cho ta gởi
Gởi tấm lòng ta nhớ Huế xưa
Nhớ đến bạn bè nơi xứ Huế
Từng ở Kim Long sát Bồ Ghề

Nhớ lại những ngày nơi xứ Huế
Cả vùng Giạ Lệ đến Phú Bài
Ra vùng Sịa, Phong Ðiền, An Lỗ
Làm đường Bạch Mã xuống Cầu Hai


Mỗi lần nhắc Huế đầy thương hận
Nhớ cảnh hải hùng Tết Mậu Thân (1968)
Cảnh mồ tập thể trông thê thảm
Bàn tay Cộng sản giết lương dân

Miền Trung luôn khổ vì giông bảo
Dân chúng lầm than cảnh đói nghèo
Giờ ai cưú trợ dùm cho Huế
Xứ nghèo gặp cảnh hận sầu gieo

Thiên tai lũ lụt hắng năm khổ
Có phải là đây tại số Trời?
Cảnh người thống trị dân nghèo đói
Số phận là đây?- Hởi kiếp người!

Mỗi lần nhớ Huế khi mưa bảo
Lại thêm lũ lụt đất Miền Trung
Huế đang khổ nạn vì giông tố
Lòng ta thương nhớ Huế vô cùng!

Phạm Thành Tính


Lang thang giữa phố

Ðang đi, đi giữa chợ đời
Bước theo đường phố khắp nơi
Tiếng xe xen lẫn tiếng người
Nhìn lại thấy mình đơn côi

Ở đây phố phường muôn mặt
Tấp nập kẻ bán người mua
Biết ai là người chơn thật
Trò đời như chuyện đón đưa

Nhìn đời càng thêm kinh sợ
Ði hoài mòn cả gót chân
Ðời cũng mòn theo năm tháng
Ðường đời còn lắm gian truân

Mãi đi quanh quanh ngoài phố
Tưởng như lạc bước phương nào
Thấy mình lạc loài bé nhỏ
Nghe như lòng thấy nao nao

Xót thương một đời cô lữ
Từ khi giả biệt quê nghèo
Lúc buồn đôi khi tâm sự
Thấy đời như cảnh chợ chiều

Chiều nay mưa buồn phố vắng
Bốn bề khắp nẽo mưa giăng
Nhìn quanh như đời trống vắng
Bước theo từng bước lưu vong

Mưa bay đang vương đầy áo
Giá rét thấm lạnh vào thân
Ðời như đang cơn mưa bảo
Thân thế như đang dập bầm

Bao năm cuộc đời xa xứ
Tạm dung đất lạ quê người
Phố phường đi cùng khắp ngã
Lòng sao vẫn thấy ngậm ngùi./

Phạm Thành Tính

 *****

Thương em tình nghĩa vẫn vuông tròn

“ Hàng đêm anh vẫn nhớ con
“ Thương em tình nghĩa vẫn vuông tròn
“ Thương nhà, thương nước giờ tan nát
“ Thương bạn, thương anh chuyện mất còn!
(Thơ Thục Vũ)

Cãm tác bài thơ của nhà thơ Thục Vũ, cũng là tác giả bài tù ca Sao Anh Vẫn Còn Ở Ðây, một người bạn đồng đội đã mất trong nhà tù.Cộng sản.
Tôi xin phép anh mượn câu thơ của anh để thay lời tựa bài thơ dưới đây. Trước kính điếu vong linh anh và điếu bạn bè đã mất, đồng thời cùng để kính tặng các bà vợ chung thủy đã giữ tròn tình nghĩa với những nguời đi tù cải tạo, đã lặn lội nuôi chồng ở trại tù xa nơi miền Nam và miền Bắc Việt Nam./

- Em vẫn một lòng hy vọng ở ngày mai
Chuyện yêu thương còn lại ở phương này
Ôi đời em! Cả một thời con gái,
Em đã yêu anh!
Em chịu khổ biết bao ngày...

- Anh nghĩ thương em, tháng ngày lầm lũi,
Lặn lội nuôi chồng ở trại tù xa,
Xách giỏ thăm anh, lo lắng gởi qùa,
Ôi cao qúi ! Nghĩa tình đầy tôn kính !

Ôi nghĩa vợ chồng- Làm anh chợt tỉnh
Giờ phút này chỉ có vợ con yêu
Nhớ lại năm xưa gian khổ đủ điều
Dù nghèo đói em một lòng một dạ

Dù gian nan, trước nẽo đời man trá,
Yêu thương Anh, yêu đến cuối cuộc đời,
Dù nơi đâu, hay góc bể chân trời
Em vẫn đợi một lòng, chờ anh mãi!

Chỉ tại anh, nặng một đời hồ hải,
Dừng bước trong tù mới nhớ thương em
Mái nhà xưa vợ dại với con hiền
Anh quên hết, cả đời lo đại cuộc!

Anh đã trót mang- một đời vì nước
Em không buồn dù đã trắng bàn tay,
Em vẫn đợi anh, từng tháng từng ngày
Dù em biết ngày về... như vô vọng!

Em vẫn biết ngày về như ảo mộng
Em quyết kiên gan, em quyết một lòng
Chăm sóc nuôi con, quyết chí nuôi chồng
Không biết năm nào em nguyền vẫn đợi

Ở trại tù xa, đường đi diệu vợi
Mơ một ngày về cùng mẹ con em
Trở lại nhà xưa, mái ấm êm đềm
Không nhung lụa, nhưng nghĩa tình chung thủy,

Ngày tháng đợi chờ, tưởng chừng vạn kỷ
Thân phận tù đày vận bỉ mong manh
Cầu nguyện ơn trên, ban bố phước lành
Sớm được thoát cảnh đọa đày cơ cực.!

Trại tù BaSao NamHà -1983

Phạm Thành Tính 

***

 Nghe anh hát

Mỗi lần nghe hát bài “ Bài hát cho người ờ lại” với những lời như sau:
” Như lá chết cành khô, trong mùa giông tố bảo bùng, khi đã kéo cờ trắng ngập đường thành phố quân trang. Bao cảnh quá phủ phàng, làm lương tâm anh buồn khổ. Người chiến sĩ chưa hàng mà thành phố đã tan hoang.... Lời và nhạc do anh Nguyễn Văn Minh , Ðại tá Không quân/ QLVNCH đã sáng tác ở trại Cải tạo Hà Tây-1980. Ngày đó tôi đã nghe anh Trần Quốc Huy, Trung tá Công Binh/QLVNCH hát vài lần, nhưng sau đó năm 1983, anh đã chết ở trại tù cải tạo Nam Hà.
Viết bài này để kính điếu vong linh anh và các bạn đã chết trong nhà tù của Cộng sản Việt Nam.

Nghe anh hát bạn bè nghe muốn khóc
Nhớ lại ngày nào nước mất nhà tan
Nuốt đắng nuốt cay thầm lặng tan hàng
Giờ còn lại những đau thương buồn tủi

Suốt mấy năm trời, cuộc đời trôi nổi
Lê thân tù theo kiếp sống đọa đày
Sức mõi mòn , vẫn hi vọng ngày mai?
Nghe chua xót, lịm dần trong huyết quản

Nghe anh hát bạn bè sao thê thảm,
Thân gầy gò, quần áo rách tả tơi,
Sống làm chi cho đau tủi cuộc đời
Ðời ngang dọc đến bây giờ chết lịm!

Nghe anh hát, nhớ ngày tàn cuộc chiến,
Bao bạn bè sớm vội bỏ ra đi
Anh hy sinh, anh nào quản ngại gì,
Ðến giờ chót tan hàng, anh ở lại!

Chí làm trai chí tang bồng hồ hải
Nhìn anh em thân cá chậu chim lồng
Thân tù đày vì quốc phá gia vong
Nghe cay đắng! Ôi tinh thần thượng võ!

Nghe anh hát tấc lòng như cởi mở
Nỗi u buồn đang nhục chí làm trai
Trái tim đau ứ máu đã bao ngày
Giờ sống lại dâng trào trong huyết quản

Ðã bao năm, tính từng ngày từng tháng
Vợ con anh đang ngóng đợi anh về
Ðến khi nào anh mới được về quê?
Ai hiểu được, tình người man trá lắm!

Anh ở nơi này quê xa ngàn dậm
Ngóng về Nam, mây trắng ngập ngừng bay
Giữa rừng gìà, anh lao động khổ sai
Bao giờ hết những ngày buồn lao lý?

Nghe anh hát, đời trai đời chiến sĩ.
Chết giữa sa trường da ngựa bọc thây,
Lỡ sa cơ thất thế bị tù đày
Luôn ước nguyện ngày mai : - Ngày trở lại.

Ðêm trong tù -Trại Nam Hà 1983

Phạm Thành Tính

 




Nhớ đất miền Tây

* Ðể tưởng nhớ bậc tiền nhân Phan
Thanh Giản, cùng để tưởng niệm các
vị tướng anh hùng Nguyễn Khoa
Nam, Lê văn Hung, Lê Nguyên Vỹ,
Trần Văn Hai,
Hồ Ngọc Cẩn và tất cả các chiến sĩ
VNCH đã tự sát dưới cờ để giữ tròn
khí tiết trong ngày 30-4-1975.


Nhớ đất Long Hồ những ngày lịch sử,
Nhớ đất Hậu Giang, nhớ lúc tan hàng
Gương anh hùng đã hy sinh tuẩn tiết
Ðể cứu đồng bào thoát cảnh thương tang

Ba tỉnh Miền Tây trong thời chống Pháp
Gương tiền nhân Phan Thanh Giản còn đây
Thà tuẩn tiết để bảo toàn sĩ khí
Giao Vĩnh Long cùng mấy tỉnh Miền Tây

Gương hy sinh ngày xưa nay còn đó
Lịch sử quay vòng diễn lại đau thương
Ôi tháng Tư Ðen ngày Ba Mươi đó!
Ðất Cần Thơ tái diển chuyện đau lòng

Cùng đất Miền Tây, nơi Quân Ðoàn Bốn
Gương anh hùng tuẩn tiết Nguyễn Khoa Nam
Nơi Long Hồ ngày xưa Phan Thanh Giản
Nay Cần Thơ lại có Nguyễn Khoa Nam

Cùng có Lê Văn Hưng, Hồ Ngọc Cẩn
Ðã giữ tròn khí tiết thật anh hùng
Nêu gương hy sinh đáp đền nợ nước,
Chọn chết dưới cờ Tổ Quốc Quê Hương.

Ôi đất Miền Tây, những ngày tang khó
Ðể lại lòng người- tưởng nhớ ơn Anh
Công đức hy sinh bao người ngã xuống
Lịch sử đời đời, hậu thế lưu danh,

Giờ xa quê hương, nơi miền đất lạ
Nhớ đất Cần Thơ, nhớ lại ngày nào
Nhớ đến bạn bè dưới cờ tự sát
Tủi nhục tan hàng tràn ngập đớn đau

Ôn lại ngày qua lòng đau ruột thắt
Lịch sử cổ kim bao chuyện nát lòng
Sông nước Miền Tây giờ này trôi giạt
Nhớ đến quê hương ta phải chạnh lòng

Phạm Thành Tính


**

Nỗi niềm


* Kính tặng những người chiến sĩ VNCH
đang tị nạn trên vùng Ðông Bắc Hoa Kỳ

Anh đến nơi này miền Ðông Bắc Mỹ,
Trời Boston tuyết đổ lạnh đêm buồn.
Chốn tha hương cuối đời, khi vận bĩ,
Thân đã già tóc đã ngã màu sương..

Ðoạn đường đời đến đây là đoạn cuối ?
Hay phải còn trôi nổi đến phương nào ?
Làm sao biết, ngày về quê hương nhỉ !
Hay phải chờ đất tổ đổi thay màu.

Ngày lớn khôn , anh đi vào cuộc chiến
Theo cuộc đời chinh chiến giữ quê hương
Bao mộng ước đã tàn theo binh biến
Ðành giả từ vũ khí biệt quê hương

Năm tháng đó quê nghèo đầy tang tóc
Khóc quê nhà nỗi hận vẫn chưa nguôi
Máu tim anh đang mang sầu vong quốc
Cứ trào dâng trong huyết quản hận đời

Quay nhìn lại quảng đường xa lận đận
Anh ngậm ngùi, dừng lại ở phương này
Hồi tưởng lại những ngày đau tủi hận
Một thời qua là một kiếp lưu đày

Thời lao lý, những năm tù đất Bắc
Từ Nam Hà, Thanh Hóa, Hoàng Liên Sơn.
Những địa danh đi vào trang lệ sử
Mỗi lần nghe sôi sục chữ câm hờn

Anh đến định cư vùng Ðông Bắc Mỹ
Mùa tuyết rơi phủ trắng cả khung trời
Nhìn tương lai mịt mù xa vạn kỷ
Anh thấy đau thương ôn lại quảng đời

Anh ở nơi này năm chờ tháng đợi
Những mùa đông buốt giá nhói tim anh
Con đường đạo nghĩa tìm chưa ra lối
Còn lại chút tình huynh đệ chi binh

Từ khi anh tạm trú vùng Ðông Bắc
Ðất tạm dung chấp nhận để nương nhờ
Vui sống những ngày quê người đất khách
Tịnh dưỡng tinh thần với những vần thơ

Làm sao dịu, nỗi đau nơi trần thế
Biết nhắn gửi cùng ai, hởi đất trời
Ðã quyết dấn thân , cuộc đời bốn bể
Có sá gì đâu , một kiếp nỗi trôi . . .

Phạm Thành Tính

Trần Bình Trọng :
Người anh hùng bất diệt

• Ðể tưởng niệm đấng tiền nhân và các chiến sĩ VNCH
đã tuẩn tiết trong ngày 30/4/75.

Trần Bình Trọng, người anh hùng bất diệt
Gương người xưa oanh liệt vẫn còn đây
Khiến lòng ta đau, nhớ lại những ngày
Ba Mươi Tháng Tư, ngày buồn hận sử

Ngày miền Nam, bị ngoại bang bức tử,
Nhưng miền Nam vẫn có những anh hùng
Thề hi sinh tuẩn tiết, rất oai hùng
Ðã theo gương người xưa, Trần Bình Trọng

Không mãi quốc để cầu vinh tham sống
Hoặc mưu cầu vì lợi ích riêng tư
Không qui hàng, không quì lụy kẻ thù
Thà tự sát, không tham sinh húy tử

Trần Bình Trọng, ngàn đời lưu trang sử
Con cháu noi gương, nghĩa cử anh hùng
Nguyễn Khoa Nam cùng với Lê Văn Hưng
Trần Văn Hai cùng với Lê Nguyên Vỹ

Khi quê hương lâm vào cơn vận bĩ
Quân Tàu ngày xưa xâm chiếm nước Nam
Cộng sản ngày nay chiếm đoạt miền Nam
Không theo giặc thà hi sinh tự sát

Tổ tiên ta xưa đã từng Sát Ðát
Con cháu ngày nay Sát Cộng chung lòng
Không hổ danh là con cháu Lạc Hồng
Vì đại nghĩa chống hung tàn bạo ngược

Trần Bình Trọng, anh hùng ngàn thu trước
Dù sa cơ lâm phải bước đường cùng
Vẫn hiên ngang đầy khí phách anh hùng
Không khuất phục trước kẻ thù phương Bắc

Vì Tổ Quốc, giữ một lòng son sắt
Khí khái trả lời trước mặt Thoát Hoan,
Ta dù chết , thà làm quỉ nước Nam,
Còn hơn sống, để làm vương đất Bắc

Gương trung dũng vẫn còn ghi sử sách
Bằng tấm lòng son sắt với quê hương
Như ngọn hải đăng , hậu thế soi đường
Gương tuẩn tiết, sẽ muôn đời bất diệt

Nhưng ngày nay, dân ta đang rên siết
Tại vì ai mà Tổ Quốc phải lâm nguy
Chủ nghĩa nào làm dân Việt chia lìa
Ôm tủi nhục, Việt Nam giờ nô lệ !

Lịch sử nghìn năm qua bao thế hệ
Chống kẻ thù phương Bắc hận còn vương
Phút huy hoàng cũng có lúc đau thương
Gương anh hùng, vẫn muôn đời bất diệt

Phạm Thành Tính

**

Những giọt dầu biển Ðông


Tôi chưa từng đi khắp vùng biển Ðông
Cũng chưa biết hết dưới thềm lục địa
Nhưng biết, nơi nào lảnh hải lảnh địa
Và đã biết những nơi có giếng dầu

Việt Nam, Việt Nam ơi ! Bởi vì đâu ?
Quê hương này khổ đau vì biến động
Ðến giờ này biển Ðông còn dậy sóng
Dân Việt Nam còn khổ đến bao giờ ?

Ôi ! Giọt dầu thô, giếng dầu Bạch Hổ,
Bọn Liên Xô bòn rút mấy năm liền
Làm quê nghèo thêm tủi nhục triền miên
Do Tình hữu nghị Việt Xô thắm thiết ?

Suốt ba mươi năm chiến tranh khốc liệt
Thày Liên Xô dạy bảo đoạt miền Nam
Dùng ngôn từ Thống nhất giang san 
Làm máu và dầu Việt Nam tuôn đổ

Cũng vì Liên Xô dân ta đau khổ
Ðất nươc điêu linh lạc hậu kéo dài
Khư khư trung thành tà thuyết ngoại lai
Giọt dầu biển Ðông ? Niềm đau vô kể !

Cũng vì giọt dầu, giành nhau xâu xé
Ðáng cười thay ỏõ Tình hữu nghị Việt Tàu ?
Lịch sử nghìn năm nô lệ còn đau ?
Vì theo Nga Tàu làm nghèo Tổ Quốc !

Tay sai Nga Tàu, hung tàn bạo ngược
Lừa gạt lương dân , bóc lột đồng bào
Trường Sơn ngập máu, biển Ðông ngập sầu
Uổng công nhất, trò Cứu nước đánh Mỹ?

Gia tài đất nước hàng bao thế kỷ
Cộng sản đem dâng bán cho ngoại nhân
Giọt dầu biển Ðông! Giọt máu của toàn dân !
Chúng vơ vét, cùng chia phân từng mảnh

Giọt dầu biển Ðông , giọt dầu lóng lánh
Biết bao giờ Việt Nam hết đói nghèo,
Hết tham tàn lạc hậu hận thù gieo ?
Ðể dân Việt không còn chia năm xẻ bảy..

Giọt dầu biển Ðông dâng tràn lảnh hải
Khiến quân Tàu chiếm đoạt mất Hoàng Sa
Làm biển Ðông máu Việt đổ chan hòa
Tình hữu nghị trở thành quân cướp nước

Bè lũ gian tham hung tàn bạo ngược
Hết bám Liên Xô, nô lệ bọn Tàu
Cầu lụy Mỹ, để áp bức đồng bào
Dân oan khiếu kiện không còn đất sống

Vì giọt dầu thô, biển Ðông dậy sóng
Máu Việt Nam sẽ chảy đến bao giờ?
Tà thuyết ngoại lai vẫn mãi tôn thờ!
Nô lệ Nga Tàu khi nào mới dứt ?

Phạm Thành Tính

**

Buổi Trưa Ở Quê Người

Ði làm về lúc buổi trưa
Vào ngày thứ bảy không mưa đẹp trời
Quê người buồn lắm người ơi
Dù là thứ bảy đẹp trời, trời xanh
Nhưng sao tình quá mong manh
Suốt ngày lam lũ sao thành nợ duyên
Trời xanh lặng gió ngoài hiên
Tìm đâu tri kỷ tỏ niềm ước mơ

Ði làm về lúc buổi trưa
Vào ngày thứ bảy trời mưa thật buồn
Mưa bay mờ nhạt phố phường
Nhìn trời u ám chán chường vì đâu
Ði làm quên chuyện buồn đau
Ở nhà lại nghĩ chuyện sầu thời qua
Tạm dung ở xứ người ta
Mỗi lần nhớ đến quê nhà lòng đau

Ði làm đở nhớ đở sầu
Mỗi lần thứ bảy bắt đầu nhớ mong
Trưa về nhiều lúc trống không
Mệt nhoài giấc ngủ, nhớ nhung dịu dần
Nhiều khi nhớ chuyện xa gần
Nhớ ngày vượt biển bao lần xác xơ
Nỗi đau còn sợ đến giờ
Như cơn ác mộng đến giờ chưa nguôi

Buổi trưa xứ lạ quê người
Nghe như khắc khoải cuộc đời ly hương.
Buổi trưa xứ lạ cũng buồn
Ngậm ngùi nhớ lại nổi hờn năm xưa

Ði làm về lúc buổi trưa
Dù ngày thứ bảy không mưa cũng buồn./

Phạm Thành Tính

*

Ðêm Bằng Hữu


• Mến tặng nhà thơ Dư Mỹ và nhà thơ
Phan Xuân Sinh để kỷ niệm đêm hội
ngộ và ra mắt tập thơ Chén Rựơu Mời Người,
tại South Boston, tiểu bang Massachusetts.


Nâng chén tương phùng, mừng đêm hội ngộ,
Chén Rượu Mời Người ( 1 ),
chén rượu quê hương
Vui tình bằng hữu keo sơn gắn bó
Chén rượu tràn đầy ý nghĩa yêu thương

Gặp lại nhau sau những năm dài tơi tả
Nhìn thấy nhau sao nước mắt lưng tròng
Tay bắt mặt mừng niềm vui khó tả
Nhấp chén tâm giao cũng đủ ấm lòng

Ðọc thơ anh, nhớ ngày buồn đen tối
Ôi những ngày di tản khỏi miền Trung
Cảnh bạn chết sau cùng nơi trận cuối
Cảnh người còn đều đói khổ long đong

Ba mươi năm đời men cay chén đắng
Khóc bạn bè chết đáy biển đầu non
Còn thân ta trong lao tù khổ hận
Lòng tiếc thương cho kẻ mất người còn

Sao muốn thét cho vở tan lồng ngực
Quan tướng nào hò hét trước quân dân ?
Ðến phút cuối chiến trường sao vắng mặt ?
Bỏ lại đàn em tháo chạy thoát thân.

Quê hương ngày nào vào tay Hạng Võ,
Họ chiếm Sài Gòn tựa chiếm Hàm Dương
Ôi tan tác dưới một thời bạo chúa
Ðến giờ này cũng vẫn thấy đau thương

Còn sống sót mang niềm đau vô kể
Trận chiến ngày nào hiến máu hiến thân
Anh đã bỏ lại một phần than thể
Cống hiến cho đời tất cả nghĩa nhân

Thương về xứ Quảng nơi quê anh đó
Phố Hội ngày xưa qua nẽo chùa Cầu
Anh nhớ tên đường, từng nơi từng chổ
Nhớ bãi Kim Bồng lòng thấy nao nao

Gặp lại hôm nay giữa thành phố Mỹ
Chén rựợu anh mời tri kỷ tình thâm
Chén tạc chén thù dâng tràn hào khí
Như tiếng reo mừng rộn giữa ba quân

Nỗi vui này biết làm sao kể hết
Nghĩa đệ huynh tình chiến hữu luôn còn
Tình bằng hữu vẫn đậm đà thắm thiết
Chén Rựợu Mời Người , tràn ngập mến
thương/

Phạm Thành Tính

(1) Chén Rượu Mời Người, tên tập thơ
của nhà thơ Dư Mỹ và nhà thơ Phan Xuân Sinh viết chung.


**

Trăng sáng mùa xuân

Trăng đã lên, trăng tròn, trăng đẹp lắm !.
Trên đỉnh đồi ngồi ngắm một vầng trăng
Gió thổi nhẹ cây rừng như rung động
Cả trần gian đang phủ ánh trăng rằm

Giữa mùa xuân có hương hoa thơm ngát
Khắp cả núi đồi như trải thảm trăng
Hồn lâng lâng theo suơng đêm gió mát
Nhìn hoa rừng mà cứ tưởng hoa trăng

Trăng và đất một màu trăng ngà ngọc
Trăng sáng soi vằng văc giữa không gian
Trăng tỏa sáng bao trùm lên vũ trụ
Chỉ nơi đây sáng rực ánh trăng vàng

Nhìn cây rừng đi quanh theo khe suối
Ánh trăng xuân bàng bạc trắng đồi nương
Có đôi lúc vầng mây che trăng khuất
Làm bóng trăng mờ nhạt giữa mù sương

Cõi trần ai, muôn loài hay biến đổi
Như vầng trăng khi khuyết lại khi đầy
Như đời ta có lúc vinh lúc nhục
Có lúc đau thương, lâm cảnh tù đày

Nhìn trăng hôm nay, nhớ trăng quê cũ
Ðất tạm dung còn thấy được vầng trăng
Trăng cảnh ngục tù , trăng không sáng đủ,
Ánh trăng rằm quê cũ có còn chăng ?

Trăng xứ người, cũng là trăng viễn xứ
Trăng đêm nay soi thấu kẻ xa quê
Trăng sẽ tàn, xuân đi, đời lữ thứ
Chạnh nhớ quê xưa lòng chẳng muốn về

Biết bao kẻ theo trăng về cố thổ
Mơ theo trăng không thấy vạn niềm đau
Nhớ khúc ca:- Trăng Tàn Trên Hè Phố
Bạn bè xưa sống chết ở phương nào ?

Trăng đêm nay giữa núi đồi trăng sáng
Nhớ chuyện buồn năm cũ vẫn chưa khuây
Nhìn lại tuổi xuân , mái đầu bạc trắng
Dù trăng tàn, ta vẫn ở phương này./

Phạm Thành Tính

**


Viết Bài Thơ Tết

Năm nay anh viết bài thơ Tết
Mượn sắc mai vàng ướp chất thơ
Ðem những cành đào đang chớm nụ
Ðiểm tô cho đẹp những vần thơ

Bài thơ anh viết nặng xuân tình
Không viết như thời thuở chiến chinh
Ý đượm hương yêu tình ủy mị
Quên rồi thảm cảnh lúc đao binh

Anh viết vần thơ đượm sắc yêu
Lời thơ diễm tuyệt quá yêu kiều
Tô nét mỹ miều nàng tiên nữ
Thơ toàn ấp ủ chuyện tình yêu

Bài thơ anh viết gửi cho ai ?
Có gửi bà con cảnh đọa đày
Dân oan khiếu kiện còn đang khổ
Bao cảnh tù nhân bị khổ sai

Anh viết bài thơ đủ sắc màu
Quên rồi quên cả chuyện thương đau
Vượt biên vượt biển giờ quên hết
Quên cả thù cha máu lệ trào

Anh viết vần thơ, viết những gì ?
Quên rồi quá khứ cảnh phân ly
Phấn son che lấp đời ô nhục
Quên ngày tị nạn lúc ra đi

Năm nay anh viết bài thơ Tết
Còn nhớ cờ xưa đậm sắc vàng
Quê cũ cờ hồng đang nhuộm máu
Về làng áo gấm chắc vinh quang ?

Anh nhớ viết dùm chọn những câu
Tim anh còn máu, máu xưa đâu
Vì đâu ? Anh đã thay màu máu
Vết thương tị nạn chắc lành sao ?

Năm nay anh viết bài thơ Tết
Kính chúc bà con ở xứ người
Xin chớ vội quên đời tị nạn
Hận ngày vượt biển chắc nguôi rồi?

Phạm Thành Tính

Ngày Xuân Tôi Ði Lễ Chùa

* Kỷ niệm ngày Tết đi lễ ở Liên Hoa Tự,
San Antonio , Texas

Ngày xuân tôi đi lễ chùa
Gặp ngày giá lạnh , lại mưa dầm dề

Tiếng chuông làm tỉnh cơn mê
Sân chùa rộn rịp, bốn bề rình rang
Cửa chùa nghi ngút khói nhang
Tiếng chuông tiếng mõ rộn ràng ngày xuân

Thêm vào tiếng nhạc tưng bừng
Tiếng đàn nhạc hội, tưởng chừng chốn ca
Thiện nam tín nữ gần xa
Xin xâm, khấn nguyện đậm đà khí thiêng

Trống đoàn lân múa vang rền
Giật mình mới biết ta lên lễ chùa
Thấy tăng còn trẻ đón đưa
Mưa bay làm ướt te tua áo chàm

Lễ xong, mỏ dứt, chuông tan
Chim đàn ríu rít kêu vang phía rừng
Không còn hương khói tưng bừng
Kẻ về, người ở, nợ trần vẫn mang

Lễ chùa giữa tiết xuân sang
Cảnh chùa nhộn nhịp lòng càng quạnh hiu
Tiếng chuông tiếng mõ ban chiều
Nghe như tỉnh lặng, đìu hiu kiếp người./

Tết, 2009
Phạm Thành Tính

**

Nỗi buồn ly hương


( Viết thể thơ bình thanh )

Ta nhìn đàn chim bay lưng trời
Xa quê nghe lòng như chơi vơi
Ðàn chim đang bay, bay đi tìm
Tìm nơi nương thân miền xa xôi

Ta giờ ly hương bao năm rồi
Buồn đau tình ta chia đôi nơi
Cho dù xa quê bao lâu rồi
Còn nghe hờn đau sao chưa nguôi

Quê nhà còn đau, còn xa nhau
Tim ai làm sao mà không đau
Tha hương lòng vương bao ưu phiền
Thương nhà thương quê lòng nao nao

Hằng đêm lòng ta mơ đi về
Cần Thơ thời xưa thời hoa niên
Hương đồng , hương quê sao êm đềm
Lòng ta còn ghi làm sao quên

Nhưng giờ quê xưa nghìn trùng xa
Còn bao đau thương nơi quê nhà
Dân ta còn đau còn chia xa
Niềm đau ngày nao chưa phôi pha

Lòng ta còn đau qua bao ngày
Xa quê từ lâu còn chua cay
Niềm đau năm xưa còn đâu đây
Tâm tư còn vương hờn chưa phai

Vì ai ? Vì sao ? Ta ly hương ?
Lòng người còn mang nhiều đau thương
Ngồi ôn ngày qua nghe căm hờn
Vì ai ? Vì ai ? Ta ly hương ?

Phạm Thành Tính

*

Những Dòng Sông Quê Hương

Quê hương có được mấy dòng sông
Mà đem nhuộm đỏ tựa sông Hồng
Bao năm lữa loạn còn vương khói
Còn khúc sông nào?- Nước được trong?

Bến Hải Sông Granh đã một thời
Ðoạn đành chia đất nước làm đôi!
Nồi da xáo thịt xương thành núi,
Còn khúc sông nào?- Không máu rơi?

Việt Nam, con cháu giống Tiên Rồng?
Tổ tiên trưyền lại đất Thăng Long?
Ngày nay chẳng thấy vua Hùng nữa!
Chỉ có Lênin với ngọn cờ hồng!

Nữa phần thế kỷ đã trôi qua
Tưởng đâu đẹp đẻ khúc sông Ðà
Trị An đập nước còn han rỉ?
Có đến xem rồi mới xót xa!

Thương về Vỹ Da nhớ quê hương
Còn đâu nét đẹp nước sông Hương
Huế đô thành quách giờ loang lỗ
Nghe đau quốc sử dậy căm hờn

Ðồng Nai một thuở rất kiên cường
Trận cuối năm nào thật thảm thương
Sông nước Ðồng Nai giờ cũng đỏ
Nơi đây có khác một Hồ Trường

Cữu Long sông bến thật êm đềm
Một thời binh lữa dậy phong yên
Phù sa lại đậm thêm màu máu
Thuyền nhân vượt biển hận chưa quên

Mỗi khúc sông là một chứng nhân
Nghe qua trang sử biết bao lần
Dòng sông vẫn chảy vào thương hận
Ruột mềm máu chảy khổ lương dân

Quê hương! -Thương quá mấy dòng sông
Mỗi lần nhắc lại khóc trong lòng
Màu xanh cuả nước không còn nữa
Máu đem nhuộm đỏ khắp non song

Phạm Thành Tính

**

Sông Nước Ðồng Nai 


Nhà Bè nước chảy chia hai 
Ai về Gia Ðịnh, Ðồng Nai thì về ..
( Ca Dao )

Sông nước Ðồng Nai chảy về hai ngã
Ngã vào Sài Gòn, ngã rẻ Ðồng Nai
Ai về Biên Hòa, ngang qua xứ bưởi
Còn nhớ Cầu Ghềnh , Châu Thới, Hố Nai. ?

Dù sông Nhà Bè có chia hai ngả
Sông nước Ðồng Nai vẫn chảy chung lòng
Dòng sông chảy đổ xuôi ra biển cả
Ðầy tình quê hương tha thiết mặn nồng

Sông nước Ðồng Nai ngàn đời vẫn chảy
Nước đổ từ nguồn tận đỉnh Lang Biang
Vượt qua thác ghềnh, núi rừng Bảo Lộc
Ðổ về bình nguyên Sông Bé, Trị An

Núi Châu Thới vẫn hiên ngang còn đó
Xa lộ Biên Hòa, đường rộng thênh thang
Con đường đó con đường vào trận cuối
Chiến tích đau thương, cảnh tượng tan hàng

Sông nước Ðồng Nai ngàn đời vẫn đổ
Nhưng phố Sài Gòn đổi chủ thay tên
Khiến dân Sài Gòn, lâm vào khốn khổ
Tháng Tư Ðen ngày đó, khó lòng quên

Ai về Biên Hòa , ngang qua xa lộ
Còn nhớ nơi này có một nghĩa trang
Cũng do oán thù nhẩn tâm phá nát
Ðến kẻ chết rồi chẳng được nằm yên

Sông nước Ðồng Nai, nơi nhiều kỷ niệm
Ðất Biên Hòa, xứ bưởi ổi bưởi thanh
Ðập nước Trị An, trại tù Suối Máu ,
Nhớ Dĩ An và nhớ cả Long Thành

Xa cách Ðồng Nai gần ba thập kỷ
Trôi theo dòng đời vận nước biển dâu
Nhớ cảnh quê hương, lúc thời vận bĩ
Ðành bỏ mà đi ruột thắt gan bào

Sông với núi quê nhà ta ở đó
Bến Nghé Sài Gòn, bến nước Ðồng Nai
Có núi Bữu Long, Bình An, Châu Thới
Nhớ Tháng Tư Ðen ngấn lệ tuôn dài.

Phạm Thành Tính
**
Ðường Xưa Lối Cũ

* Kính tặng các chiến hữu Công Binh QLVNCH.
Kinh tặng các chiến hữu thuộc TÐ 61
Công Binh Kiến Tạo và TÐ 203
Công Binh Chiến Ðấu đã canh tân
QL20 đoạn Ðà Lạt Bảo Lộc.

Năm tháng đó ta xây đường Quốc Lộ.
Nẽo đường xưa còn ấp ủ đến bây giờ.
Con đường đó, con dường xưa lối cũ,
Từ Ðà Lạt- Bảo Lộc , một trời thơ

Tháng Tư đó, ta xa con đường đó !
Ta cam lòng bỏ dở nữa đường đi,
Ôm uất hận sầu vương lên cố thổ,
Dù khổ đau đành buộc phải phân ly.

Con đường đó con đường vào trận cuối,
Ngày ta đi đến đó bị tan hàng.
Tháng Tư đó ! Ngày Ba Mươi Ðen Tối !
Thân mang tù đày cửa nát nhà tan.

Ðèo Bảo Lộc nay còn hay đã mất
Ðường quanh co khúc khuỷu lộ 20 ( Quốc Lộ 20 )
Vượt bao núi đồi vượt bao ghềnh thác
Nẽo đường xưa.. Ôi thương tiếc ngậm ngùi

Con đường đó vào trường xưa Dà Lạt
Khúc quân hành vang dội đỉnh Lang Biang
Hình ảnh cũ vẫn còn chưa phai nhạt
Kỷ niệm thờI trai thương nhớ dâng tràn

Con đường đó, con đường đầy đạo nghĩa
Cùng đồng bào chia sẽ một thời qua
Tình nghĩa mặn nồng Quân Dân thắm thiết
Ân tình này ghi chặt giữa lòng ta

Vẫn thương hoài những ngày trên Quốc Lộ
Nhớ đèo Bảo Lộc, nhớ phố Di Linh
Dù đời ta ôm mang nhiều thống khổ
Vẫn một đời, một đạo vững niềm tin

Con đường đó ta xây từng mảnh đá
Ðể giúp cho đời có lối đi êm
Giữa lúc quê hương ngập tràn khói lữa
Hình ảnh này đau xót cả con tim

Ta vẫn nhớ và vẫn thương mãi mãi
Sẽ có ngày về đất tổ quê cha
Dù hôm nay còn lắm điều oan trái
Sống cảnh lưu vong xa nước xa nhà

Ước nguyện ngày nào quay về chốn cũ
Tiếp tục con đường bỏ dở năm xưa
Thăm lại núi rừng thăm trường Võ Bị
Kỷ niệm thời trai tiếc nhớ vô bờ.

Phạm Thành Tính
**

Những ngày nơi đất Quảng


Lâu lắm không về thăm xứ Quảng
Bạn bè ở đó có còn không?
Những ngày nước loạn lo di tản,
Không còn về lại đất Miền Trung,

Ngày xưa tôi đến khu Nam Ngãi,
Làm đường Mộ Ðức đến KonTum,
Gian lao xẻ núi xuyên rừng rú,
Vượt đèo vào tận đến Vicklum (1)

Quay về quốc lộ vùng duyên hải,
Ði từ Quảng Tín đến Bồng Sơn,
Tôi làm cầu nổi sông Trà khúc,
Ðể vào Bình Ðịnh với Qui Nhơn.

Tôi nhớ những ngày vào Ðại Lộc,
Vào sâu rừng núi Bến Hiên- Giàng,
Ði qua rừng quế vùng Khâm Ðức,
Ðường vào ARó quá gian nan!

Dọc phía núi rừng vùng đất Quảng,
Tôi đi xuyên suốt dọc Trường Sơn,
Nhớ ngày gian khổ nơi rừng núi,
Ðến vùng than đá- mõ Nông Sơn.

Những ngày xây lại vùng Nam Ngải
Xây cầu Vĩnh Ðiện với Thu Bồn
Nhịp cầu nối lại bao tình nghĩa
Con đường đất nước nặng yêu thương

Quảng Ngải đến giờ tôi vẫn nhớ
Kẹo gương đặc sản ở quê này
Ðường phổi hương quê mùi mật mía
Còn thương xứ Quảng đến ngày nay

Ðất Quảng trong lòng tôi mãi nhớ
Những ngày kỷ niệm ở Chu Lai
Bây giờ xứ Quảng còn thương khó
Nhớ lại đau lòng lẫn đắng cay

(1995)
Phạm Thành Tính

(1) Vicklum: tên một buôn Thượng ở sâu
giữa rừng vùng đất Kon Tum và Quảng
Ngải- khu rừng già

Ðường Về Tây Ninh

Tặng nhà thơ Lâm Chương để nhớ lại
những ngày dài chiến trận tại Tây Ninh
.

Ðường về Tây Ninh qua Gò Dầu Hạ,
Ði Tây Ninh đi từ hướng Sài Gòn,
Con đường đó, con đường quốc lộ một,
Ðến tận bây giờ tôi vẫn nhớ thương.

Con đường đó con đường đầy máu lữa,
Của những ngày chiến trận tại Miền Nam,
Ôi lũ giặc suốt đêm ngày đánh phá
Từ Củ Chi về đến tận Trảng Bàng!

Gò Dầu Hạ sát biên thùy đất giặc,
Cả Bến Cầu, Tiên Thuận lẫn Thiện Ngôn,
Dọc biên giới vùng KaTum- Xa Mát,
Núi Bà Ðen - Suối Ðá- Tống Lê Chân

Giặc đánh phá dọc theo sông Vàm Cỏ
Từ Bến Sỏi- Mõm Chó đến Cần Ðăng
Quốc lộ 22 ngày đêm tử thủ
Trận chiến dài ngày trận Tống Lê Chân

Mỗi địa danh là nơi đầy chiến tích
Ðã ngập máu đào xác ngã thây phơi
Ôi đau thương cảnh nồi da xáo thịt
Ðể tận lòng tôi mãi mãi hận đời

Núi Bà Ðen ngàn đời còn linh hiển
Ðất Tây Ninh có thánh thất Cao Ðài
Bách hoa viên đầy hoa thơm với kiểng
Nơi tôn nghiêm đây thánh địa Cao Ðài

Tôi nhớ mãi dọc con đướng quốc lộ
Ði từ Bến Kéo, Mít Một, Cẩm Giang
Xót cảnh đau thương nơi miền cố thổ
Bao cảnh lìa tan đổ vở phủ phàng

Ðường về Tây Ninh còn lưu dấu mãi
Nhớ cảnh bạn bè gục ngã ngày qua
Qưyết giành nhau từng cọng rau tấc đất
Kỷ niệm đau thương:-Nước mất- Xa nhà

Boston-95
Phạm Thành Tính

**

 Nhân Ngày Giỗ Mẹ

*Viết trong ngày giỗ mẹ tôi

Nghi ngút nhang đèn hương trầm khói tỏa
Hồn mẹ hiển linh, xin mẹ về đây,
Con tưởng nhớ hôm nay:- Ngày giỗ mẹ
Công đức sinh thành tạc dạ khó khuây

Ơn của mẹ- Công lao như trời bể
Suốt cả đời con mãi mãi khắc ghi
Nhắc đến mẹ hiền, mắt con mờ lệ
Nhớ bóng mẹ già khóc buổi con đi

Tháng Tư đó- Ði tù nơi đất Bắc
Mẹ khóc con, chờ đợi đến mõi mòn,
Ôi đau đớn!- Một buổi chiều mẹ mất
Mắt mẹ mờ, nhưng vẫn nuối trông con...

Ngày ra tù, con về Nam tìm mẹ
Lúc trong tù nào biết mẹ qua đời.
Thân lạc lỏng ngày về- ôi bất hạnh!
Thế gian này tìm đâu nữa mẹ ơi

Con về đây bên nấm mồ thương tiếc
Buổi con đi nào biết có ngày về.
Cha đã mất, mẹ hiền đi vĩnh biệt
Con bơ vơ, buồn tủi thật não nề.

Con nhìn lại bao người thân đã mất,
Mất cả cuộc đời, mất cả quê hương,
Mất tất cả!- Còn buồn đau tủi nhục
Tơi tả nỗi lòng, buộc phải ly hương

Bao năm qua con lià xa đất mẹ,
Nhưng lòng con vẫn nhớ đến Cữu huyền,
Ơn cha mẹ, ơn sinh thành dưỡng dục,
Con vẫn phượng thờ tin đấng Thiên Liêng

Gìn hiếu đạo con vâng lời mẹ dạy
Yêu đồng bào cùng máu đỏ da vàng
Theo truyền thống bốn ngàn năm lịch sử
Tại vì ai?- Con phải sống tha phương

Ðến hôm nay nhân ngày con giỗ mẹ
Hồn mẹ hiển linh chứng giám lòng con
Dù xa quê nhà muôn trùng cách biệt
Con một lòng hiếu đạo giữ vuông tròn

Phạm Thành Tính

Ðọc Thơ Em

Ðọc thơ em, anh mến dòng thơ lạ,
Dư âm buồn như gió thoảng hương xưa,
Em vẫn làm thơ, vẫn đẹp đến giờ,
Viết tuổi học trò, xanh như lá mạ.

Anh đọc thơ em, mến dòng thơ lạ,
Em mơ cuộc tình hát giữa đêm trăng,
Nhớ thương một nguờI, lòng vẫn bâng khuâng,
Gữi về xứ Huế, sao thương Vỹ Dạ !

Anh thấy em, vẫn viết dòng thơ lạ,
Như cửa tâm hồn chan chứa niềm riêng,
Thơ tháng tư, vẫn đượm nét ưu phiền...
Như cây trơ cành, thương mùa chết lá!

Ðọc thơ em, giữa nắng chiều xứ lạ,
Bỗng dưng lòng nghe thương nhớ quê hương,
Nghe tâm tư chổi dậy nỗi căm hờn,
Thân lữ thứ ôm niềm đau khó tả.

Ðọc thơ em sao lòng thương nhớ quá,
Nhớ quê nhà xa cách mấy trùng dương,
Góc trời quê còn lắm nỗi bi thương,
Nghe chua xót đi vào bao hận tủi.

Qua cuộc bể dâu, thăng trầm biến đổi,
Thơ em buồn, thao thức chuyện ngày xưa,
Nhớ buổi ra đi, ôm hận đến giờ,
“ Như chim xa cành, thương cây nhớ cội”

Tha phương xứ người tháng ngày lặn lội,
Ðọc thơ em nghe vơi bớt niềm đau,
Lời ý thơ thật tha thiết ngọt ngào,
Anh đọc thơ em, thấy nguôi nỗi nhớ...
1998
Phạm Thành Tính

Sao anh không về

Anh hỏi sao không về thăm đất nước ?
Thăm lại bến phà, sông nước Hậu Giang
Thăm dòng sông xanh chảy suốt qua làng
Nhìn lại hàng dừa nghiêng che bóng mát

Tôi từ độ bỏ làng đi xứ khác
Lòng mẹ buồn se thắt buổi chia xa
Hằng đêm đêm mắt lệ đổ chan hòa
Mẹ đau xót hóa ra người thiên cổ

Ðã lâu rồi , không về thăm cố thổ
Nhìn lại hàng dừa, dáng nhớ bâng khuâng
Bến Ninh Kiều kỷ niệm một thời xuân
Sông bến cũ lục bình trôi man mác

Tôi từ lúc bỏ làng đi xứ khác
Ôm niềm đau tan tác chốn thân thương
Giả biệt quê hương từ biệt mái trường
Hàng phượng vĩ luyến thương thày bạn cũ

Ngày vượt biển, tôi bỏ làng xa xứ
Lòng nghẹn ngào ra cuối tận dòng sông
Thuyền ra khơi, thuyền mát mái xuôi dòng
Mẹ khấn Phật Trời , cho con thoát nạn !

Ðã lâu rồi, tôi không về quê quán
Còn có nhớ gì, nơi đất Hậu Giang
Hận ngày ra đi thật quá phủ phàng
Bỏ lại mẹ già niềm đau vô kể

Ai có hiểu nỗi đau nơi trần thế ?
Cảnh con người đánh đập, hiếp con người
Ðành phải bỏ đi, lỡ khóc lỡ cười
Ôi lòng dạ con người ? - Sao hiểu được?

Sống cảnh tha phương, xa nhà xa nước
Lòng không ưng, nhưng yên ấm quê người
Nghĩ đến quê hương, đôi lúc ngậm ngùi
Dù tiếc nhớ, cũng không về quê nữa...

Ðành chấp nhận nỗi niềm đau chan chứa
Dù tuổi già bóng xế kiếp lưu vong
Kiếp nhân sinh như nước chảy xuôi dòng
Xuôi ra biển không bao giờ trở lại.

Phạm Thành Tính

THƯƠNG TIẾC

* Kính điếu vong linh thầy Nguyễn Duy Xuân
cùng tất cả chiến hữu VNCH đã mất trong trại
tù Cộng sản Việt Nam.


Ngày anh chết, nơi trại tù đất Bắc,
Tôi nghẹn ngào ruột thắt tim đau.
Nhìn xác anh mà máu lệ tuôn trào,
Qua cửa ngục, nhìn nhau buồn tủi hận!

Nơi anh chết, cách quê anh ngàn dặm,
Mặc dù là Ðất tổ, đất Quê Cha,
Nhưng đây!- Trại tù Thanh Hóa , Nam Hà,
Hồn anh nuối về miền Nam sông Hậu.

Ôi đau thương!- Ðòi chim lồng cá chậu.
Tàn mộng hải hồ, tan nát đời trai.
Lỡ sa cơ thất thế bị tù đày...
Sao lại chọn nơi này?- Anh vĩnh biệt?

Mẹ già cùng vợ con anh!- Nào biết !
Chỉ bạn bề còn lại tiếc anh đi...
Phút tàn hơi chẳng trối được câu gì
Ngày tử biệt giữa sương mù ảm đạm.

Tiển anh đi, nhìn qua khung cửa khám,
Nhìn được anh lần ấy- phút sau cùng.
Trong lao tù uất nghẹn buổi lâm chung.
Anh nào nghĩ đoạn đường này đoạn cuối?

Anh chết đi, lòng tôi buồn hận tủi,
Vì bước đường dài sẽ vắng bóng anh,
Biến đau thương thành sức mạnh đấu tranh.
Dù còn mất:-Vì Tự Do, Dân Chủ.

Nhớ lại những ngày miền Nam thất thủ,
Vì ngoại bang bức tử chết đau thương!
Bè bạn anh không gục ngã ở chiến trường
Nhưng ngã gục giữa trại tù Cộng sản.

Bè bạn chúng ta giờ này ly tán!
Kẻ ngục tù, kẻ tỵ nạn tha phương.
Anh chết đi không xóa được đau buồn,
Anh đành phải ngậm hờn theo vận nước.

Ôi nỗi đau này! Nói sao hết được,
Cảnh tù đày, cảnh tử biệt sinh ly.
Thương tiếc anh chưa trọn quãng đường đi,
Lòng đau xót cảnh kẻ còn người mất.

Tôi còn đây nguyện khấn xin Trời Ðất,
Một tuần nhang xin thấp điếu vong linh,
Những vần thơ tang tóc khóc biệt anh,
Xin anh nhận tấm lòng tôi thương tiếc.

Trại cải tạo Nam Hà, 1984

Tự thán

Thân tặng các chiến sĩ và nghệ sĩ VNCH

Ngó lại đầu ta đã bạc màu
Lưu vong sống chết biết về đâu
Cuối đời nghệ sĩ thân tàn tạ
Nữa kiếp chinh nhân phận héo sầu
Sân khấu ngày qua trò giả dối
Hí trường buổi đó chuyên không đâu
Màn nhung khép lại đời đau tủi
Thương kiếp con người trước biển dâu

Phạm Thành Tính

Ðiệu Ðón Ðưa

Bài thơ mỗi câu dùng một mẫu tự.
*Gửi người Việt tị nạn dễ tánh lại mau quên.
PTT

Ðiếu đốm đưa đường điệu đẩy đưa
Miệng mồm môi mép mãi mây mưa
Ðú đa đú đởn đờn đơn điệu
Cầm ca cười cợt cảnh cù cưa
Dơ dáng dạn dày duyên dáng dõm
Luồn lách lòng lem lối lọc lừa
Nữa người nữa ngộm nên ngơ ngác
Còn chơi cáo Cộng chán chường chưa ?

Phạm Thành Tính

Tù Cải Tạo

*Kỷ niệm ngày bị bắt đi tù cải tạo

Thôi đành giả biệt má thằng cu
Cộng sản lừa đem nhốt trại tù
Một tháng học hành, nơi dối trá
Mười năm lao động, cõi thâm u
Băng rừng lội suối , mòn đôi cẳng
Cuốc ruộng cày nương , nát cả khu
Thói thường cáo cộng trò chơi chữ
Học tập còn hơn cảnh tội tù ?

Phạm Thành Tính

Tôi vẫn viết.

Ðã lâu lắm rồi , tôi vẫn viết
Viết toàn chuyện cũ , chuyện năm xưa
Viết hoài viết mãi làm sao hết
Trút nỗi niềm đau chuyện nắng mưa

Ðã lâu lắm rồi tôi vẫn viết
Viết ngày bỏ xứ, chuyện lưu vong
Người còn thương tiếc bao người mất
Nhắc chuyện năm xưa thật não lòng

Thêm nữa phương này thân lữ thứ
Ngồi buồn nhớ lại thuở lao lung
Nhớ ngày đày đọa nơi rừng rú
Ruột đau như cắt , nhắc đau lòng

Ðã lâu lắm rồi tôi vẫn viết..
Dù còn lo sống đất tạm dung
Tâm tư uất nghẹn còn chưa hết
Nỗi đau oan nghiệt xót vô cùng

Ðã lâu lắm rồi tôi vẫn viết..
Viết lời thơ đượm nét sầu chung
Ðêm đêm thao thức hờn vong quốc
Ôn lại ngày qua , thấy hận lòng

Thêm nữa nỗi lòng đau chín khúc
Vùng lên thép bút viết đôi dòng
Niềm đau năm cũ còn chưa dứt
Vì còn đau nhức nỗi đau chung

Phạm Thành Tính

*
 


 



Cuối đời còn lại, chút duyên thơ

• Mến gửi nhà thơ Lương Thư Trung, tác giả bài Ở Ẩn,
đã đăng trên Thi đàn Thất Sơn Châu Ðốc, ngày 12/02/06

Bao năm kết nghĩa với văn thơ
Từ buổi xa quê, lạc bến bờ
Bằng hữu tâm giao dần mất hết
Anh hùng lỡ vận cũng bơ vơ
kiếm ai thử hỏi người cùng ý
tìm bạn làm sao kết vận thơ
Ðợi mãi cũng đành cam gác bút
Cuối đời còn lại, chút duyên thơ

2

Cuối đời còn lại , chút duyên thơ
Tâm sự vương mang nỗi đợi chờ
Nơi đến phố phường như vắng vẻ
Ðường về xóm nhỏ cũng hoang sơ
Bốn bể khó tìm ra tri kỷ
mong gặp mười phương lúc thất cơ
Kẻ sĩ thức thời lo ẩn dật
khùng điên đàn đúm với văn thơ

3

Ðể đám khùng điên với nghiệp thơ
Mãi lo bận bịu với nàng thơ
Văn chương nghiền ngẩm từng trang sách
Thi phú miệt mài với quán thơ
Bao năm viết mãi không thành sách
Tháng tháng ghi hoài được ít thơ
Cuộc đời qui ẩn đành cam chịu
Lây lất cho qua những hẫng hờ

4

Lây lất cho qua những hẫng hờ
Thất thời còn lại chút tình thơ
Phe nhóm khen chê đành chịu vậy
Miệng đời trách móc cũng làm ngơ
Cửa hàng bày bán ê hề sách
Quán xá trưng bày ngập những thơ
Ê ẩm văn thơ thời mạt kiếp
Quanh quẩn chuyện đời lạc ý thơ

5

Quanh quẩn chuyện đời lạc ý thơ
Cũng đành gác lại chút duyên tơ
Nơi này còn ít tình văn nghệ
Chốn cũ tìm đâu mộng ước mơ
Gom góp ý thơ vào thế sự
Ðong đầy nỗi hận trút vào thơ
Nỗi lòng khắc khoải còn ôm ấp
Nhớ lại niềm đau khó nhạt mờ

6

Nhớ lại niềm đau khó nhạt mờ
Nỗi buồn xa xứ viết thành thơ
Chỉ còn trang trải lên trang giấy
Với những phơi bày những áng thơ
Nén chút nỗi lòng trong nghiệp bút
Giải bày tâm sự giữa trời thơ
Cuối đời ở ẩn vui yên phận
Có còn tìm lại, chút duyên thơ.?

Austin, đầu xuân Kỷ Sữu, 2009
Phạm Thành Tính


***

Áo dài và áo bà ba

Mùa xuân năm đó em đi dự lễ,
Em dịu hiền trong chiếc áo dài xanh,
Suối tóc huyền đổ bờ vai mềm mại,
Em hồn nhiên từ buổi mới quen anh.

Mỗi lần gặp nhau em thay màu áo,
Anh bâng khuâng mến nhất chiếc áo dài,
Chiếc áo xanh màu thiên thanh ngày ấy,
Làm lòng anh sao thấy nhớ thương hoài.

Anh yêu em không tại vì chiếc áo,
Nhưng mặc áo dài duyên dáng dễ thương,
Dù áo đơn sơ nhưng tình vẫn đẹp,
Áo tím ngày xưa dưới mái học đường.

Tình vẫn đẹp căng đấy tà áo lụa,
Gió thoáng bay làm lay động tình thương,
Chiếc áo thân thương bằng hàng nội hóa,
Nhớ áo mẹ già màu đất quê hương.

Nhớ lại năm nào áo dài không thấy
Chỉ tại đói nghèo mặc áo bà ba,
Khốn khổ quá, thiếu ăn không đủ mặc,
Rau cháo qua ngày đói khổ thời qua. (1975)

Buồn nhớ lại ngày ăn khoai ăn độn,
Lấy đâu ra gấm vóc với lụa là,
Chiếc áo dài?- Mặc làm gì khi đói!
Phải cam lòng đấp đổi áo bà ba.

Giờ ra xứ người lụa là gấm vóc,
Em mặc đủ màu, đủ kiểu Tây phương,
Sao anh thấy thế nào- không nói được,
Vì vẫn còn thương chiếc áo quê hương!

Anh vẫn còn nhớ tà áo dài năm ấy,
Vẫn còn thương áo ấy đến ngày nay,
Áo em mặc! Áo dài theo truyền thống,
Nét áo dễ thương, nét đẹp trang đài.

Còn thương áo dài, còn yêu kỷ niệm,
Màu áo năm xưa duyên dáng yêu kiều,
Nhớ Sàigòn năm nào mùa áo cưới,
Tà áo dài ấp ủ một trời yêu.

Phạm Thành Tính

Màu Tím Hoa Lục Bình

* Gửi người bạn ưa thích màu tím của hoa lục bình

Ðời cõi tạm bao gồm muôn cây cỏ
Phận bèo hoa, nên cuộc sống bấp bênh
Kiếp phù sinh trôi nổi giữa lênh đênh
Sống lưu lạc theo dòng sông con nước

Phận bọt bèo , có ai nào hiểu được
Là hương đồng cỏ nội cũng loài hoa
Cũng sắc màu tim tím như hoa cà
Không kém hoa sim, hoa bằng lăng tím

Hoa lục bình vẫn nở trên sông bến
Trên kinh đào, ruộng lúa lẫn hồ ao
Cuống lá lục bình, hoa lá chen nhau
Mọc từng bụi, rể không hề bám đất

Thân phận rong rêu, dãi dầu, đạm bạc
Có ai nào để ý đến màu hoa
Tuy sắc hương hoa trông rất mặn mà
Màu hoa tím là màu thương màu nhớ

Số kiếp làm hoa , đời hoa vẫn nở
Dù phận rong rêu, kẹt giữa hồ ao
Vẫn không buồn cho số phận lao đao
Dù ở nơi nào hay dòng sông bến bãi

Cả đời hoa, trước nhân tình thế thái
Dù sắc hương hoa chẳng kém chi ai
Số phận hẩm hiu chẳng ai đoái hoài
Dù rất dịu dàng, không khoe hương sắc

Số kiếp long đong, thân hèn phận bạc
Dù hoa bèo cũng tô điểm ruộng đồng
Khi nổi trôi làm đẹp cả dòng sông
Ðến lúc úa tàn nằm phơi nước cạn

Do định mệnh, úa tàn theo năm tháng
Nơi dòng sông, ruộng lúa cũng phai màu
Phải phơi mình tàn tạ mép bờ ao
Cũng giúp cho đời đem làm phân bón

Ngang trái tình đời, giữ sao cho trọn
Dù khoe hương khoe sắc cũng phai tàn
Dù huy hoàng lộng lẩy với cao sang
Chung cuộc rồi, hoa cũng tàn héo úa

Hoa đồng cỏ nội, không nhung, không lụa
Không màu mè sặc sở lẫn kiêu sa
Vẫn dịu dàng, trang nhã của màu hoa
Màu hoa tím , hoa lục bình vẫn đẹp./

Pham Thành Tính

**

Từ Miền Ðất Lạnh

Kinh điếu nhà văn Nguyễn Văn Ba

Mùa này tháng bảy mưa luôn
Mưa rơi như thể lệ buồn khóc anh
Ðời người sao quá mỏng manh
Mới năm hai tuổi sao đành vội đi ?
Từ Miền Ðất Lạnh (1)- Anh đi !
Thành Ðô Gió Bụiõõ (1) -
Còn gì gặp nhau ?
*
Nhìn vành tang trắng nghẹn ngào
Tâm tư tan nát như dao cắt lòng
Còn đây tác phẩm viết chung
Nguyễn Bạch Mai- Nguyễn kim Long (2) -
Một đời !
Anh đi để lại ngậm ngùi
Vợ con đau xót, bao người tiếc thương !
Gửi Chút tình với quê hương(1)
Từ đây đôi ngã âm dương mịt mờ
Thôi đành giả biệt Cần Thơ
Ninh Kiều bến cũ người xưa không về
Cũng đành giả biệt làng quê
Nha Mân quê mẹ không về nữa đâu!
Anh đi để chị khổ sầu
Phận Ðàn Bàõõ (1) phải đương đầu
chắt chiu
Khổ Hoa Ðắng, Khổ Hoa Ðèo (1)
Ðời người ngắn ngủi bao điều xót xa
**
Ðau buồn khóc Nguyễn Văn Ba
Nghiệp văn còn nặng vội xa cõi trần
Gặp anh chỉ được một lần
Vào đêm họp bạn(3) là lần cuối thôi
Giờ anh giả biệt cõi đời
Tuần nhang tôi thắp với lời khấn xin
Nguyện cầu Ðức Phật hiển linh
Ðón anh về cõi an binh ngủ yên

Boston, tháng 7 năm 2000
Phạm Thành Tính

Tên những tác phẩm đã xuất bản của
Nguyễn Văn Ba Bút hiệu của Nguyễn Văn
Ba, Nguyễn Bạch Mai là bút hiệu của chị
Nguyễn Văn Ba
(3) Ðêm 4/7/1998 tại Toronto, Canada là
đêm họp mặt của Trường Phan Thanh Giản
& Ðoàn Thị Ðiễm, Cần Thơ

**

Long Khánh, một buổi chiều

* Kính điếu vong linh các chiến sĩ VNCH
đã anh dũng hy sinh trong trận chiến
sau cùng của cuộc chiến Việt Nam tại Long Khánh trước ngày 30-4-75.

1
Long Khánh năm nao bãi chiến trường.
Giờ này nhìn lại thấy đau thương,
Phố xưa đổ nát đầy thương tiếc
Vườn cũ hoang tàn ngập nhớ thương.
Xuân Lộc quyết tâm ngày tử chiến!
Dầu Giây anh dũng buổi kiên cường!
Nỗi niềm uất hận còn lưu dấu
Cảnh cũ người đâu thấy thật buồn!

2
Cảnh cũ người đâu thấy thật buồn!
Mười năm cải tạo quá đau thương...
Quay về chốn cũ vùng Long Khánh.
Nhớ lại nơi xưa đất Hồ Trường?
Mấy ngàn chiến sĩ đành tan tác,
Sáu vạn lương dân chịu thảm thương!
Nhà tan cửa nát đời vong quốc
Sống cảnh lạc loài khắp bốn phương..
.
3
Hồi tưởng ngày qua! Thật não buồn
Còn đâu bạn hữu quá thân thương,
Chiến tranh chết thảm đời dâu bể
Hòa bình sống hận cảnh tang thương
Người còn cải tạo nơi lao lý
Kẻ chết mồ hoang ở cuối đường!
Chiều nay trở lại vùng Long Khánh
Nhìn lại nơi đây ngập tủi hờn!

Một buổi chiều tháng 7/1986
Phạm Thành Tính

Ði

Cuộc đời đã nặng nợ đi
Sông hồ bốn biển đã đi khắp cùng

Ðất trời tuy rộng mênh mong
Ta đi đã giáp một vòng nghỉ chân
Mãi toan tính chuyện xa gần
Bây giờ còn lại một thân chốn này

Nợ trần nặng gánh đôi vai
Cả đời nếm mật nằm gai cũng nhiều
Giờ này tuổi đã xế chiều
Hoàng hôn nắng tắt quạnh hiu nỗi lòng

Nợ đời trả lúc nào xong
Trả xong nợ máu, long đong xứ người
Từ ngày đôi nẽo đôi nơi
Tình người lỡ khóc lỡ cười đau thương

Ðang đi, đi giữa phố phường
Tưởng chừng qua những vũng mưong bãi
lầy
Bước đi mòn cả gót giày
Lòng còn vương vấn thuơng cây cội nhà

Ðộc hành xứ lạ phương xa
Mỗi lần nhớ đến quê nhà lòng đau
Mai này đi nữa về đâu
Còn đi, đi mãi bao giờ dừng chân.

Phạm Thành Tính

**

Nắng ấm

* Tặng nhà thơ Quan Dương kỷ niệm
đêm gặp gỡ tại Boston (6-4-97)
với tập thơ “Ngậm ngùi “ của anh.

Ở phương này vẫn chan hoà nắng ấm,
Khi mùa xuân vừa trỡ lại nơi đây,
Nụ đâm chồi trên khắp các cội cây,
Chỉ đợi nắng là đua nhau rộ nở.

Ðã qua rồi những ngày đầy bảo tố,
Ta vẫn còn ta- Hoa nở tâm hồn,
Bởi nơi này hoa vẫn nở luôn luôn,
Và nắng ấm sẽ khô dần máu mắt !

Trong cuộc bể dâu kẻ còn người mất,
Nên viết lời bất khuất tự tim đau,
Cùng nỗi cay đắng tủi nhục năm nào,
Mảnh đời rách giờ đây khâu vá lại.

Dĩ vảng buồn theo đường kim mảnh vải,
Tả tơi cuộc đời áo trận đau thương,,
Nếm đủ mặn nồng vị đắng quê hương,
Bao giọt lệ thấm đầy trang hận sử !

Có lúc cô đơn giữa dòng lữ thứ,
Vì dư âm còn vang vọng đâu đây?
Thao thức nỗi lòng nhớ cội thương cây?
Tình chiến hữu còn say luôn mãi nhớ!

Gặp lại hôm nay như chim về tổ,
Gọi nhau về trong nắng ấm bình minh,
Sưởi ấm lòng ôn chuyện thuở đao binh,
Nuôi hy vọng cùng xây tình đất mới.

Trên xứ người tâm hồn luôn réo gọi,
Nỗi ư tư niềm thương tiếc ngậm ngùi,
Quê hương giờ xa thẩm cuối chân trời,
Ðang ngóng đợi vì quê cần nắng ấm.

Phạm Thành Tính


Nhớ Mỹ Tho

Ðèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ,
Ðèn xứ Mỹ(1) ngọn tỏ ngọn lu,
Anh về học lấy chữ nhu,
Chín trăng em đợi, mười thu em chờ.
Ca dao

Lâu rồi nhớ lại vẫn còn thương,
Phượng thắm màu hoa của học đường,
Mỹ Tho kỷ niệm êm đềm quá!
Ðể lại lòng ai nỗi vấn vương.
*
Anh tiếc những ngày đất Mỹ Tho,
Nỗi thương, nỗi nhớ, nỗi mong chờ,
Nhớ ngày qua bến đò Rạch Miễu,
Hình bóng em ghi đến tận giờ!
*
Em nói em về dưới Bến Tre,
Tiền Giang xuôi ngược chiếc thuyền be,
Hàng dừa dáng đứng nghiêng nghiêng nhớ,
Nhớ mái nhà em dưới bóng me.
*
Hôm xuống bà con ở Cái Bè,
Ðưa nhau thăm ruộng sát bờ tre,
Ngồi ăn cam quít, chôm chôm, mận,
Vườn cây ăn trái sát bên hè.
*
Có buổi cùng vui dưới mái trường,
Cùng thầy cùng bạn quá thân thương,
Lòng vẫn nhớ mùa hoa phượng,
Nhớ buổi chia tay lúc bãi trường.
*
Ôi những ngày vui ở Ðịnh Tường (1)
Những giờ tạm biệt bến Trung Lương,
Tiển nhau ánh mắt đầy lưu luyến,
Lòng xót xa đau mấy dặm đường.
*
Lâu lắm chưa về lại Mỹ Tho,
Nhớ thời trai trẻ tuổi học trò,
Thương về kỷ niệm ngày xưa đó,
Nhớ mái trường xưa đất Mỹ Tho,

Phạm Thành Tính

(1)- Tên của tỉnh Mỹ Tho thời VNCH trước 1975


**

Ngày đi không ai dám tiễn

* Viết cho bà con đã vượt biển cùng các em tôi tại bến
Cần Thơ năm 1980.


Ngày đi không ai dám tiển
Ngày về kẻ đón người đưa
Cuộc đời khi tan khi hợp
Nào ai học được chữ ngờ ?.

Khi đi nào ai dám tiễn
Âm thầm ngăn giọt lệ tuôn
Trường giang sương mờ khói quyện
Cần Thơ đêm đó thật buồn...

Thuyền ra xa dần bến bãi
Ninh Kiều mờ nhạt phía sau
Thuyền đi ra sông ra biển
Mặc cho sống gió ba đào...

Cần Thơ một đêm kinh hãi
Oán hờn tràn ngập bến sông
Ra đi theo giòng định mệnh
Về đâu? Vượt sóng biển đông.

Chuyện đời khi tan khi hợp
Ðau lòng trước cuộc bể dâu
Vượt biên hằng hằng lớp lớp
Cùng đi khắp cả địa cầu.

Qua rồi bao cơn bão nổi
Xứ người sống sót gặp nhau
Tang thương cuộc đời biến đổi
Nhìn nhau ngỡ giấc chiêm bao!

Nhiều khi trên vùng lữ thứ
Nhớ quê nhớ nước một thời
Lòng thấy đau hoài chuyện cũ
Hận buồn biết thuở nào nguôi

Vẫn còn cơn đau ly tán
Sao lòng nhớ mãi khó quên
Xót xa cuộc đời tị nạn
Mỗi lần nhắc lại buồn thêm.

CầnThơ bây giờ xa lắc
Ðường về cách trở đại dương
Tạm dung quê người đất khách
Xứ người chấp nhận quê hương.

Ðã đi sá gì biệt xứ
Ðã giao mạng sống đất trời
Hải hồ gian lao tứ xứ
Còn đâu nước mắt khóc đời

Ngày đi không ai dám tiễn
Ngày về cũng chẵng gì vui
Mẹ cha bây giờ đã khuất
Còn đâu ý nghĩa cuộc đời.

Hè 1997
Phạm Thành Tính


**

Người anh hùng đất Kiên Giang


Anh hùng nhược ngộ vô dung địa
Báo hận thâm cừu bất đái thiên
(Thơ tuyệt mệnh của Nguyễn Trung Trực )
Anh hùng gặp phải thời không đất
Thù hận chan chan chẳng đội trời
( Thi sĩ Ðông Hồ dịch )

Lâm bước đường cùng anh hùng thà chết
Sĩ khí còn lưu trang sử muôn đời.
Vì thù chung, quyết chẳng đội chung trời,
Ðành liều chết, cho trọn lới nguyện ước

Bao đau xót, trước tai trời ách nước.
Ðấng làm trai yêu nước chẳng ngồi yên
Trước cảnh cơ đồ sụp đổ ngã nghiêng,
Ôi vận nước ! Ðoạn trường đau chín khúc !

Ðất Kiên Giang ! Anh hùng Nguyễn Trung Trực (1868)
Ðã vùng lên hưởng ứng cuộc Cần Vương
Chung sức chung lòng giải cứu quê hương
Thề quyết tử đương đầu cùng giặc Pháp

Giữa lúc quê hương loạn cuồng bảo táp
Nguyễn Trung Trực khởi nghĩa đất Kiên
Giang
Chống lại kẻ thù khắp đất Long An
Tạo chiến tích oai hùng : Vàm Nhật Tảo !
Khiến Pháp quân kinh hoàng và điên đảo
Bằng tấm lòng nghĩa khí đức trung kiên
Sau bao ngày chống giữ đất Hà Tiên
Vì hiếu nghĩa phải đành cam tuyệt mạng

Ôi một đời trung can đầy dũng cảm
Phận làm con hiếu đạo với mẹ già
Phận làm trai son sắt với quê cha
Dù phải chết cũng không gì hối tiếc

Bị giặc xử lúc đem ra hành huyết
Phút sau cùng dù chết vẫn hiên ngang
Quyết một lòng trung nghĩa với giang san
Dù thành bại vẫn nêu cao chí cả

Cuộc khởi nghĩa oai hùng vùng Rạch Giá
Lịch sử còn ghi công đức tiền nhân :
Hỏa hồng Nhật Tảo oanh thiên địa
Kiếm bạt Kiên Giang khiếp quỉ thần

Phạm Thành Tính

**

Niềm Ðau Hôm Nay


Bỏ xứ ra đi, đời như hóa kiếp
Nghĩ lại thân mình như rắn lột da
Như đã nợ nần, từ trong tiền kiếp
Trả đến giờ này vẫn thấy xót xa

Làm lại cuộc đời trên vùng đất mới
Ứơc ao sao có cuộc sống yên lành
Nhưng đường đời sao mà xa diệu vợi
Ta miệt mài nghe mõi gối chồn chân

Ta cảm ơn những bạn bè đã chết
Ðể ta còn được sống đến ngày nay
Như cây khô bắt đầu xanh trở lại
Xóa nét đau thương, dứt cảnh tù đày

Ta vẫn sống đến giờ trên đất mới
Tạm dung xứ người cảnh sống lưu vong
Ôi quá khứ ! Những ngày đầy đen tối
Khiến đau thương còn mãi ở trong lòng

Ta vẫn sống sống trọn tình trọn nghĩa
Sống một đời một đạo đến hôm nay
Vì lý tưởng vẹn gìn câu trung nghĩa
Quyết một lòng dù chết chẳng hề phai

Ta im lìm, nhưng lòng ta tranh đấu
Bởi nội tâm nghe ngao ngán trò đời
Nhìn đám người quên màu cờ sắc áo
Quên cả cội nguồn tựa đám con rơi

Xã hội mới, khiến con người vong bản
Biến đổi tính người, quên mất mẹ cha
Biến thể đám này sống bằng hào nhoáng
Khiến họ chối từ cả máu thịt da.. ?

Ta còn sáng, mắt ta còn sáng lắm
Ðể tận mắt nhìn bè bạn cháu con
Sống tạm sống nhờ quê người đất khách
Giữ gìn sao cho tiếng mẹ đẻ còn

Ta cảm ơn những bạn bè sống sót
Giúp ta nhìn sự thật buổi hôm nay
Biết bao cảnh với niềm đau chua xót
Càng nghĩ càng đau ngấn lệ tuôn dài

Phạm Thành Tính


**

Viết gì để nguôi
.

Từ ngày bỏ xứ ra đi
Ðắng cay còn biết viết gì cho nguôi
Lòng còn ray rứt không thôi
Nhớ bao kỷ niệm khó vơi nỗi sầu

Thân này rồi sẽ ra sao ?
Chuyện đời ấm lạnh biết đâu mà lường
Ở đây khí hậu bất thường
Tuyết rơi phủ trắng, mưa tuôn suốt ngày

Rựơu đời nhấp chén men cay
Nỗi buồn khơi dậy những ngày xa quê
Ngoài hiên gió lạnh thổi về
Phải chăng thân phải kéo lê kiếp sầu

Nhìn trời không thấy ánh sao
Chừng như chợt thấy nao nao lòng buồn
Ngoài rèm xối xã mưa tuôn
Giọt mưa như thể giọt buồn giọt đau

Cuộc đời lữ thứ bấy lâu
Thấy sông thấy nùi đâu đâu cũng buồn
Xuân về lạnh cả chăn giường
Trong mơ nào biết mình đương xa nhà

Dễ dàng như chuyện chia xa
Khó khăn vất vả như là gần nhau
Cái vui nào cũng qua mau
Nỗi buồn thường với nỗi đau đến hoài

Nghĩa tình thật khó tìm thay
Xuân về, xuân đến tới ngày xuân đi
Cõi trần hay cõi sầu bi
Lòng buồn còn muốn viết gì cho nguôi

Phạm Thành Tính

**


Tết Ðống Ða

Có một sáng Thăng Long thành bão lửa
Hàng vạn quân Thanh bạt vía kinh hồn
Lập nên kỳ công phá Thanh phạt Bắc
Công nghiệp lẫy lừng :- Ðại Ðế Quang
Trung !

Mùng 5 Tết !-
Mùng 5 Xuân Kỷ Dậu (1789)
Ngày Tây Sơn ra chiếm đất Thăng Long
Là ngày tàn đoàn quân Tôn Sĩ Nghị ( 1 )
Tại Gò Ðống Ða ghi dấu oai hùng

Cùng trận Hà Hồi, chiến công hiển hách
Của người hùng áo vải đất Qui Nhơn
Vùng sông Côn (2) còn mãi bao kỳ tích
Ðã dựng nên triều đại Nguyễn Tây Sơn

Nhưng Ðức Vũ Hoàng, Quang Trung
Nguyễn Huệ
Chỉ tiếc một thời ngắn ngủi lên ngôi
Bốn mươi tuổi (3) cuộc đời sao đoản mệnh
Công đức lưu danh, chiến tích tuyệt vời

Sự nghiệp Quang Trung thật là vĩ đại
Võ công hào hùng, lịch sử chiến tranh
Lịch sử Việt Nam, mỗi lần ôn lại
Trận chiến xuất thần, Trận phá quân Thanh.


Lịch sử Việt Nam qua bao triều đại
Từ đời Vua Hùng đến Nữ Trưng Vương
Ðến Ðinh, Lê, Lý, Trần, Lê, Nguyễn
Vẫn một lòng dựng nước cứu quê hương

Kẻ thù ngàn đời :- kẻ thù phương Bắc
Cả ngàn năm bị đô hộ giặc Tàu
Ông cha ta đã bao lần chống giặc
Và đã từng chịu lắm cảnh thương đau

Hôm nay kỷ niệm mùa xuân Kỷ Dậu
Ngày Tết Ðống Ða còn mãi rạng ngời
Làm sao có ?
-Một ngày Xuân Kỷ Dậu ?
Ðể giúp quê hương thoát cảnh hận đời

Công đức tiền nhân làm ta tưởng nhớ
Thắp nén hương lòng , mừng Tết Quang
Trung
Dù xa quê hương, nghe lòng vẫn khổ
Ước hẹn một ngày chiếm lại Thăng Long.


Phạm Thành Tính

Ghi chú :
(1) Ba mươi vạn quân Thanh do Tôn Sĩ
Nghị cầm đầu
(2) Vùng sông Côn, xã Tây Sơn, quận Phú Phong , tỉnh Bình Ðịnh
quê của 3 anh em Nguyễn Huệ, Nguyễn
Nhạc và Nguyễn Lữ khởi binh
(3) Bốn mươi tuổi : - Ứng hùng năm Quí
Dậu (1753 )
Qui thần năm Nhâm Tý ( 1792

Nhớ Ðà Lạt

Mến tặng tất cả bạn hữu đã tốt nghiệp
Trường Võ Bị Quốc Gia Ðà Lạt.

Nhớ Ðà Lạt, những ngày đầy sinh động
Cảnh thiên nhiên thơ mộng với đồi thông
Cùng bao thác ghềnh đời đời tuôn chảy
Kỷ niệm thời trai còn mãi trong lòng.

Nhớ hướng đồi Prenn đi vào Ðà Lạt
Ðoạn đường đèo khúc khuỷu lượn quanh co
Xe đi men theo đồi thông vách đá
Nắng chiều xuyên kẻ lá bóng sương mờ

Vào Ðà Lạt, nhớ trường xưa kỷ niệm
Thuở thiếu thời êm đẹp tuổi hoa niên
Thung lủngTình Yêu (1) nhớ thương em gái
Ðôi má hồng xinh, mái tóc dịu hiền

Thời trai trẻ xuất thân Trường Võ Bị
Vui sống cuộc đời binh nghiệp chinh nhân
Ðời chiến sĩ trung can đầy nghĩa khí
Quyết nguyện thề vì lợi nước an dân

Bây giờ xa quê nhớ về Ðà Lạt
Nhớ Hồ Xuân Hương (1) chan chứa bao tình
Nhứ đồi Cù vào những ngày nắng đẹp
Nhớ đỉnh Lang Biang trong ánh bình minh

Nhớ những đồi rau, nhớ từng luống cải
Nhớ vườn mơ đầy hoa quả đẹp xinh
Nhớ vườn phong lan với trăm hoa nở
Nhớ đồi chè xanh:-Nỗi nhớ tâm tình !

Nhớ Ðà Lạt vào những ngày giá lạnh
Thác Cam Ly co rút dưới đồi thông
Hồ Than Thở (2) nằm buồn nghe gió gọi
Ngồi sưởi bên nhau ấm lại cỏi lòng

Nhớ Ðà Lạt hoa anh đào rộn nở
Dìu em đi qua phố dưới sương chiều
Còn in dấu những ngày thân thương đó
Ðến phút này vẫn nhớ một trời yêu

Ta yêu nhau cũng từ nơi Ðà Lạt
Ngày cưới nhau làm phép tại nhà thờ
Chuông giáo đường ru êm ngày cưới
Mộng đẹp cuộc đời mật ngọt trăng thơ

Ðã lâu rồi ta vẫn thương Ðà Lạt
Kỷ niệm đầu đời quá đổi nên thơ
Mái trường Ðà Lạt-trường xưa kỷ niệm
Nhớ đến quê hương-tiếc nhớ vô bờ.

Pham Thành Tính

(1) Thung lủng Tình Yêu- do tên địa danh
cũ bằng chữ Pháp “Vallée d'Amour.”
(2) Hồ Xuân Hương- tức Hồ lớn tên cũ là “Grand Lac,”
thời VNCH đặt lại là hồ Xuân Hương.
(3) Hồ Than Thở do tên cũ tiếng Pháp là
“Lac de Soupirs.”
Ðất mẹ Cần Thơ

Ðất mẹ Cần Thơ- nhớ đầy đôi mắt
Mõi mòn trông xa cách mấy trùng dương,
Làng quê xưa bây giờ xa lơ lắc
Có bóng mẹ hiền khóc nhớ mong con

Thương mẹ đã già tuổi đời chồng chất,
Cực khổ tảo tần vất vả nuôi con,
Mẹ gánh gồng giữa chìều mưa lất phất.
Lam lũ từng ngày lo chuyện áo cơm

Nhớ mẹ hát nghe buồn như vọng cổ
Giữa những chiều theo nhip vỏng đong đưa
Ôi! Cảnh mẹ chống chèo trong đói khổ
Hình ảnh ngày xưa con nhớ đến giờ

Như cánh cò rả rời đôi cánh mõi,
Trên những ruộng đồng sông nước Hậu
Giang,
Ôm ấp nỗi niềm, mong mùa lúa mới
Gói ghém cho con có đủ hành trang

Con ra đời giữa những ngày binh lữa
Giữa lúc làng quê đang khổ đang nghèo
Mẹ tiển con đi lòng đau dạ xót
Ðôi mắt mẹ buồn khóc ngó trông theo

Tháng Tư đó, đất Cần Thơ ngày đó!
Mặc cho người đã đổi chủ thay tên.
Mẹ lại khóc cuộc thăng trầm dâu bể
Suốt cả đời sao khổ lụy triền miên

Mẹ vẫn đau sầu, buồn dâng khóe mắt
Theo dõi đàn con, mỗi bước một xa
Nhớ từng đứa, thương đứa còn đứa mất
Nức nở từng đêm ngấn lệ chan hòa

Con thương mẹ, cảnh chờ con xa xứ
Con vẫn mơ về tận xóm làng quê
Phải có một ngày, đời thôi nghiệt ngã
Mẹ sẽ hân hoan mừng đón con về

Con nghe lại khúc đầu đời mẹ hát
Ru con ngày nào nhớ lại thời xưa
Thời thơ ấu, tuổi học trò yêu dấu
Như ngọt ngào hương lúa đất Cần Thơ

Phạm Thành Tính

Ðôi mắt

Ca vũ trụ như thu vào đôi mắt,
Ðắm hồn anh như ngây ngất men say,
Ðôi mắt huyền lóng lánh tựa sương mai,
Ðôi mi khẻ chớp- chuyển lay trời đất.

Mỗi lần gặp nhau vui tràn ánh mắt.
Khiến lòng anh dào dạt sắc hương đời,
Nghe lâng lâng nồng thắm cả môi cười,
Ðôi môi mộng như hoa đào chớm nở.

Anh mãi nhớ sau những ngày gặp gở,
Tiển nhau về qua đôi mắt long lanh,
Trời Quincy (1) như thu hút hồn anh.
Ráng chiều thấm má em hồng ửng đỏ...

Ðôi mắt em! Cả một trời nhung nhớ.
Bước ngập ngừng đắm đuối giữa trời xuân,
Trên đường về anh cứ mãi bâng khuâng,
Nghe sống lại những ngày vui đẹp nắng.

Ðôi mắt em chứa chan tình nghĩa nặng,
Cả tim yêu và tất cả cho đời.
Ðôi môi xinh đầy tình ý tuyệt vời,
Và đôi mắt là bài thơ đẹp nhất.

Anh tìm lại những gì anh đã mất.
Ðến phút này còn lại có tình thương.
Trên đường đời lữ thứ kiếp tha phương,
Ý nghĩa nhất hương tình trong đôi mắt.

Ðôi mắt đó chứa bao niềm thao thức,
Buồn hận cuộc đời gánh đủ đau thương,
Dù phong ba bảo táp vẫn kiên cường,
Nhờ đôi mắt đượm đầy bao sức sống.

Ðôi mắt buồn đớn đau ngày vượt sóng
Vượt trùng dương lià cố thổ xa xôi,
Giã biệt quê hương tiếc núi ngậm ngùi,
Ôm hận tủi lẫn niềm đau khó tả.

Nhìn đôi mắt sao lòng thương mến quá!
Trời Quincy như sống lại giữa ban mai.
Bao ước mơ khao khát giữa ban ngày,
Giờ sống lại dâng tràn lên khóe mắt.

Quincy, xuân 1998
Phạm Thành Tính


***

 Tên Người Chết Khắc Trên Tường Ðá

* Viết trong ngày kỷ niệm chiến sĩ trận
vong ( Mémorial Day ), tại bức tường đá
đen, tưởng niệm lính Mỹ đã hi sinh trong
cuộc chiến Việt Nam, tại Washington DC. Tháng 5 / 2005.

Ôm nỗi hận lòng trong ba thập kỷ
Vì nỗi buồn của cuộc chiến năm xưa
Giờ đến nơi này thăm đài tưởng niệm
Lòng bổng dưng nghe xao xuyến vô bờ

Tên người chết được khắc trên tường đá
Trên tường kỷ niệm cuộc chiến Việt Nam
Tại Washington , nơi quê người đất lạ
Tạm dung lâu rồi, lòng vẫn xốn xang

Có nhóm trẻ đang đọc tên người chết
Từ những túp lều, thắp nến sang choang
Giữa đêm nay buồn dâng không tả hết
Vì nỗi sầu trổi dậy giữa tâm cang

Tôi chợt nhớ đến nghĩa trang Gò Vấp
Nơi chôn người trong cuộc chiến Việt Nam
Giờ bị xóa tan không còn dấu vết
Người chết hai lần thật quá dã man

Tìm đâu thấy tên anh trên tường đá
Anh bỏ mình trong cuộc chiến năm xưa
Mồ bị cào xương cũng tàn cốt rã
Vì nghĩa trang bị xóa bởi thâm cừu

Ba mươi năm oán hờn cao chất ngất
Nghe ngậm ngùi đau nhức bước lưu vong
Tháng Tư nào ? Ta tan nhà nát cửa !
Ðể giờ này lưu xứ đất Washington

Bức tường đá khắc tên người tưởng nhớ
Người người về đây nhắc chuyện năm nào
Tên người chết xướng lên từng ngọn nến
Như gieo vào quá khứ quá thương đau

Xin trả lại công bằng cho kẻ chết
Họ cũng chết vì Tổ Quốc Việt Nam
Nghĩa trang ngày nào nhẩn tâm xóa hết
Do trả thù bằng bạo lực hung tàn

Tháng Tư đó giờ tròn ba thập kỷ
Trôi theo dòng đời, vận nước biển dâu
Tôi về đây ghé thăm từơng tưởng niệm
Nhớ chuyện năm xưa ngấn lệ tuôn trào

Phạm Thành Tính

 Nhìn Lại Tuổi Thanh Xuân

La jeunesse est la flamme
Mais un feu ca s’éteint.
T. Smertina

Tuổi thanh xuân là ngọn lữa hồng
Nhưng ngọn lữa lịm dần rồi chợt tắt.

Tuổi thanh xuân như lữa bừng rực cháy
Và tâm hồn thư thái tựa như gương
Ðường tương lai là năm châu bốn biển
Chữ ân tình trĩu nặng tựa Thái sơn

Rồi cuộc thế xoay vần qua nữa kiếp
Mắt mõi mòn theo dõi bước chân đi
Khi tỉnh mộng đời, qua cơn giấc điệp
Tay trắng buông xuôi mất tuổi dậy thì

Trong cuộc biển dâu làm tim đau nhói
Mở mắt ra, giờ xa cách trùng dương
Nhớ lại nhũng ngày mưa dầu nắng dãi
Hết thời trai, giờ kiếp sống ly hương

Tuổi thanh xuân, dấn thân như ngọn lữa
Ngọn lữa hồng đốt cháy nám đời trai
Lam hoa niên héo dần năm tháng úa
Xót thương đời mài miệt chuyện ngày mai

Biết bao tuổi trẻ chết tù, chết trận
Chết giữa đoạn đường ôm hận đau thương
Kẻ còn sống, sống cuộc đời lận đận
Phải cam đành chấp nhận sống tha phương

Giờ tuổi già, như lữa tàn sắp tắt
Nhìn lại thời qua đen tựa đống than
Tất cả là bụi, tro tàn xám ngắt
Bước đường qua lưu lạc tựa đi hoang

Bao lứa tuổi cuối cùng rồi cũng chết
Chỉ còn con tim chơn chính thủy chung
Sống vì Tự Do , mai này dù chết
Giữ sao tròn đạo nghĩa mới anh hùng

Thế cuộc qua rồi, con người chưa mất
Tiếng nói lương tâm thốt tận đáy lòng
Bằng ngôn ngữ chơn thành và chính trực
Bằng tình thương chân thật phát nơi lòng

Tuổi thanh xuân một thời nơi đất mẹ
Nay tuổi già dong ruỗi ở quê người
Tuy sống tạm dung, cuộc đời yên ổn
Dù bình an sao vẫn thấy ngậm ngùi /

Phạm Thành Tính

Ngày đi hoa cỏ cũng sầu

“Quốc phá sơn hà tại
Thanh xuân thảo mộc thâm
Cảm thời hoa tiễn lệ
Hậu biệt đìểu kinh tâm”
Ðỗ Phủ

Trường Sơn, Cữu Long, Sông Hồng còn đó,
Với ngàn cây hoa cỏ vẫn lên xanh
Buộc lòng ra đi, từ bỏ không đành,
Khi quê hương mình, đẹp xinh như thế !

Nhớ Ðỗ Phủ: “Cảm thời hoa tiễn lệ!”
Hoa cũng sầu, khóc kể tiễn đưa nhau,
Lòng nao nao khi hoa cỏ đậm màu
Cỏ hoa luyến tiếc !- Người không luyến tiếc !

Bởi quê hương mình, vương nhiều ly biệt !
Vì tình người không có chút tính thương,
Nên cam lòng phải biệt xứ ly hương,
Ðến muôn chim cũng động lòng xa cách!

Anh- Tôi, cùng sinh trên một dãy đất?
Do hận thù nên không thể sống gần...
Tôi không làm Câu Tiễn, đóng kịch nếm
phân,
Ðể được tha, chờ mong ngày phục quốc?

Tôi: Tôn Võ, Ngũ Tử Tư, mất đất,
Không mất linh hồn, đấu lụy Phù Sai.
Dù có đau thương chịu cảnh đọa đày.
Dù phải sống những ngày thân viễn xứ.

Quê hương mình khi còn bè lũ dữ,
Dù có trời xanh, hoa cỏ lên xanh,
Khi con người chưa được sống an lành.
Hoa cỏ tốt?- Nhìn lòng thêm đau khổ.

Kể từ ngày tôi xa lià đất tổ,
Mỗi độ xuân về cây lá đơm bông,
Nhìn muôn hoa nghe xao xuyến trong lòng.
Tôi lại nhớ “ Cảm thời hoa tiễn lệ”

Nhớ đến quê nhà, niềm đau vô kể.
Biết viết gì hơn, biết nói gì hơn,
Nhớ cảnh lao lung bao nỗi oán hờn,
Của một thời, một thời đau vong quốc

Giờ tự hỏi: “ Nên cười hay nên khóc”
Khi con người toàn xảo quyệt điêu ngoa,
Nhớ đến quê hương, mắt lệ đổ nhoà,
Khóc thân phận, khóc quê mình quá khổ

Boston, hè 1998

Tết tha hương

Kính tặng những bạn già xa xứ nhân ngày
Tết tại vùng Ðông Bắc Mỹ

Có còn hai hôm Tết đến rồi,
Ta dù có Tết cũng buồn thôi
Ở đây ngày Tết vô duyên quá!
Không có mai vàng, pháo nổ vui.

Còn nhớ xuân nào ta đến đây
Gặp ngày giá lạnh tuyết rơi đầy
Xuân về gặp lúc trời đang tuyết
Làm gì cóTết ở nơi đây?

Tết đến năm nay quá nửa đời
Tuổi già xa xứ lấy gì vui
Bao năm đất khách không còn Tết
Còn ở quê nhà cũng khổ thôi!

Nhớ cảnh mười năm héo cuộc đời
Mỗi lần Tết đến lệ sầu rơi
Mười năm, mười Tết trong lao lý
Nhớ lại càng đau, lẫn ngậm ngùi!

Cuộc sống nơi đây quá vội vàng
Nhiều khi quên mất cả xuân sang
Ðón xuân không pháo giao thừa nổ
Lặng lẽ chào xuân thật bẻ bàng!

Tết đén nơi này chỉ có ta
Quanh đi quẩn lại có thân già
Cả đàn con cháu đi làm hết
Ðứa làm ca sáng, đứa ca ba

Ta biết hôm nay Tết đến rồi
Nghe như có Tết gọi là vui
Ðể cùng nhớ lại ngày xa xứ
Cùng dếm xuân qua, đếm tuổi đời !

Tết 1998
Phạm Thành Tính

Lục Bát Cầm Chơi

Họa nguyên vận bài Lục Bát Cầm Chơi (1),
của Huệ Thu, đã đăng trên Sai Môn
Thi Ðàn, ngày Jan, 4th, 2009.
PTT.

Dọc bờ sông Cữu (1) dừa xanh
Hoa nơi sông Cữu, lục bình màu sim
Ðôi bờ ngăn cách sao tìm
Chờ mong ngóng mãi, con tim não nề

Từ ngày bỏ xứ bỏ quê
Người đi biền biệt, người về nhớ nhung
Vì cơn quốc nạn bảo bùng
Nổi trôi khắp xứ, gi? dừng chân đây ?

Gặp nhau kể chuyện tù đày
Ðau thương lao lý, héo gầy th?t da
Giờ này gian khổ đã qua
Còn tình còn nghĩa, thăng hoa cuộc đời

Theo dòng sông Cữu thuyền trôi
Tay chèo tay lái, êm xuôi lối về
Ðể mong tìm chút tình quê
Nước dòng sông Cữu tràn trề phù sa

Ruộng vườn đơm trái nở hoa
Tình xưa ấm lại, mặn mà gió trăng
Thân cò lặn lội nhớ chăng ?
Vượt biên vượt biển, tảo tần, vì ai ?

Bài thơ tuy ngắn,tình dài
Gieo vần lục bát , nhớ ngày xa nhau
Mỗi lần nhắc , mỗi lần đau
Nghe như nước mắt tràn vào mép môi

Cuộc đời, lỡ khóc lỡ cười
Tha hương thất thổ, tình người như không
Ðất trời đi khắp một vòng
Mõi chân ngồi nghĩ, thấy lòng quạnh hiu

Cầm chơi lục bát ban chiều
Bên dòng sông Cữu, nắng xiêu xế tà
Mãi lo những chuyện gần xa
Bát sành, bát sứ, xót xa điệu buồn..

Phạm Thành Tính

Không Về Thăm Cũng Biết


Xứ sở tôi ? Không về thăm cũng biết !

Lạ gì đâu ? Chùm Khế ngọt quê hương !

Chỉ có lời ngon, viên thuốc bọc đường ?
Chỉ thấy cường quyền tham ô trác táng.
 
Ở nơi quê nghèo không đầy ánh sáng
Ở chốn thành đô, những hẽm tối đen
Những trẻ mồ côi chẳng có họ tên
Có những thân tàn, mõi mòn đợi chết
 
Nơi quê tôi, không về thăm cũng biết
Gái bỏ quê đi ra chốn thị thành
Bỏ cả mẹ già bỏ cả đồng xanh
Bị gạt bị lừa bán thân làm gái
 
Ðàn ông con trai gặp nhiều oan trái
Phải lo đóng tiền xuất ngoại lao nô
Giai cấp công nông, ăn chực nằm chờ
Ðể ra xứ người làm thân nô lệ
 
Nhìn cảnh quê hương, lòng đau vô kể
Lạc hậu đói nghèo, từ Bắc chí Nam
Ðất nước giờ này , đầy dẩy gian tham
Khiến lòng dân phải căm hờn than oán
 
Xa quê lâu rồi, vì cơn quốc nạn
Tôi nhớ một lần, trên chuyến tàu đêm
Ngày ra tù , còn nhớ mãi chưa quên
Hà Nội Sài Gòn, trên tàu Thống Nhất ?
 
Dọc theo tuyến đường nối liền Nam Bắc
Thấy lòng người còn ngăn cách hoang
mang
Trước cảnh phân ly tan tác ngỡ ngàng
Thương cảnh dân nghèo áo ôm khố rách
 
Thống nhất bao năm vẫn còn chia cách
Cũng do oán thù chồng chất muôn nơi
Bao cảnh dân oan, trước cảnh đổi đời
Trước cảnh bạo tàn, dân tình rên xiết
 
Do đó quê tôi, không về cũng biết
Biết đủ mọi điều ngang trái đau thương
Nếu có về thăm chỉ thấy hận buồn
Ðành chấp nhận quê người, thương cố
thổ./

 Phạm Thành Tính


***

Họa nguyên vận theo thể thơ thất ngôn bát cú.
bài Mai Già Nở Lạnh của Quách Tấn.

Mai Già Nở Lạnh
Quách Tấn

Tấm thân bảy chín giữ không tròn
Hai mắt nay còn được nữa con
Dặm thế gập ghềnh tay vịn trúc
Trang lòng quờ quạng lệ ngưng son
Hẹn hò chín chục xuân chưa đến
Gắn bó ba sinh đá nở mòn
Một tiếng chim chiều kêu trước giậu
Mai già nở lạnh bóng trăng non

Họa nguyên vận:

Xuân Mộng Chẳng Tròn

Mộng ước thời xuân chẳng được tròn
Giờ này còn lại với đàn con.
Cuộc đời ngang dọc lòng gang thép
Thế sự đổi dời dạ sắt son.
Ðợi mãi xuân thì không đến trọn
Mong hoài tuổi hạc phải hao mòn
Xứ người khó thấy mai vàng nở
Ngoài trời tuyết phủ trắng đầu non./

Ðông Bắc Hoa Kỳ, Tết Kỷ Sữu, 2009
Phạm Thành Tính

Họa nguyên vận :

Một Ðời Một Ðạo

Một đời một đạo giữ vuông tròn
Dù đang danh vọng xuống thằng, con..
Vật đổi đảo điên gìn một dạ
Sao dời tan tác giữ lòng son
Cuộc đời lao lý không sờn chí
Thân phận kiên giam dạ chẳng mòn
Mặc cho nhân thế gieo thù oán
Ta vẫn một lòng với nước non./

Tết Kỷ Sữu, 2009
Phạm Thành Tính

Họa nguyên vận bài Hà Thượng Nhân chúc Tết Huệ Thu.

Tâm Sự Ngày Xuân

Cuộc đời còn lại là thơ
Dù cho sự nghiệp giấc mơ tan rồi
Từ ngày lá rụng tơi bời
Cây khô chết đứng giữa trời đắng cay
Thân như chiếc lá đang bay
Cành khô lá úa thân gầy xác xơ

Xuân về nẩy lộc ước mơ
Lòng như sắp lại cuộc cờ đã tan
Ngoài trời đang tiết xuân sang
Xứ người không thấy mai vàng từ lâu

Ngày ngày lên gác xuống lầu
Chợt nhìn chiếc lá bên cầu đang rơi
Xót xa tóc đã bạc rồi
Thân còn đang sống nổi trôi cuối trời

Xuân về, xin chúc cho vui
Men cay chén đắng cũng vơi tấc lòng
Còn thơ còn có rượu nồng
Cùng say một bữa để mừng đón xuân./

Mùa Xuân, năm Kỷ Sữu, 2009
Phạm Thành Tính

*** 

 

 

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.