“Nếu sự đợi chờ dài như năm tháng, tôi xin người khép hộ cửa thời gian” – Hai câu thơ của My Sơn, xưa lắm rồi, không hiểu sao tôi cứ nhớ…
Và nhắc lại như mình đi chuyến tàu lỡ, đứng ở sân ga nhìn hun hút đường ray, đứng ở sân ga nhìn nắng xuống đo ngày và nhìn những bóng điện vàng run trong mưa khuya gió bấc…
Gió bấc thổi về…run bần bật. Những ngày xưa tôi ở núi ở rừng, mỗi lần gió bấc thổi về cây lá rung rung, lính ba bốn người ngồi ba bốn góc trùm poncho mà lạnh vẫn lách len…
Những ngày xưa thật khó quên dù đã quên rất nhiều chuyện mình không vừa ý. Ngay bây giờ ở Mỹ sao cứ nhớ…ngày xưa, nhớ lại hai câu thơ…
“Nếu sự đợi chờ dài như năm tháng, tôi xin người khép hộ cửa thời gian”. Người đây là ai trong khói mơ màng? Khói bay lên rồi khói tan, nước Việt Nam như một làn mây mà sao không tản?
Người đây là ai tại sao ai không là bạn? Bạn cũng mơ hồ trong khói trong sương! Bao nhiêu người đã chết dọc đuờng. Bao nhiêu người vượt trùng dương không tin không tức…
Thà cứ còn trong tù trong ngục. Thà cứ ngồi mút chỉ cà sa. Thà cứ nói như Nguyễn Công Trứ: “Tri ngã giả bất tri ngã giả, người biết ta hay chẳng biết ta , thì ta vẫn là ta!”.
Thơ của ai, tất cả đều xưa, đều xa, thơ mình gần gũi, ý và hồn đâu mất? Làm xong bài thơ, buồn nhăn lên tới mặt. Cánh cửa thời gian tự động khép khi nắng chiều không còn…
Thời gian khép…không khép được nỗi buồn. Câu thơ chót khép bài thơ này lại.
Trần Vấn Lệ
******
Tùy Bút Tết
Vậy mà năm sắp hết. Còn hai tiếng nữa thôi. Hăm sáu năm quê người, Giao Thừa tôi chờ đợi / nhìn cho được năm mới…từ bóng tối đi ra!
Ở Mỹ không nghe gà / gáy giật mình pháo nổ (pháo không nhà nào có, gà không nhà nào nuôi). Giao Thừa mình nhớ thôi, cho có vẻ ngày Tết!
Bàn thờ bày biện đẹp; hoa quả, đèn, trầm hương. Phật, Chúa thật dễ thương, chuông nửa đêm sắp đổ. Tội nghiệp mấy đứa nhỏ / buồn ngủ cứ nói chưa…
Một tiếng nữa, Giao Thừa! Mười lăm phút, sắp sửa! Ai cũng hồi hộp, thở. Hồi hộp chắc tại mong? Hồi hộp vì nóng lòng? Hồi hộp vì náo nức?
Người lớn nhắc Tổ Quốc. Trẻ con nhắc lì xì. Ba mươi phút qua đi / trong lễ nghi thường lệ. Người làm cha làm mẹ / vuốt đầu hôn các con…
Một năm cũ không còn. Một năm mới đang tới. Trên trời sao chiếu rọi không xuyên qua màn sương. Duới đất những tiếng chuông / rớt trải như tuyết mỏng…
Hăm sáu năm tôi sống, hăm sáu Giao Thừa qua, êm ả giống như là thanh bình trong nước mắt. Tôi nghĩ về Tổ Quốc: thanh bình thật rồi chưa?
Tôi nghĩ tới bài thơ / sẽ làm trong ràn rụa (mà thôi ý tưởng đó / nỡ lòng nào với Xuân?). Nên tôi ngồi bâng khuâng. Buồn, không phải buồn ngủ!
Hai tiếng chờ đã thỏa. Còn năm tiếng đi nằm, chắc mơ thấy Việt Nam / cây nêu đầu ngõ dựng và tiếng chiêng tiếng trống / từ đình làng vang ra.
Ôi tôi nhớ xót xa. Mím môi nghe mằn mặn. Nửa đêm đâu có nắng / lẽ nào mồ hôi tuôn? Nửa đêm chỉ có sương / hèn chi con mắt uớt.
Tôi đốt một điếu thuốc, khói buồn bay đâu đây?
Trần Vấn Lệ