Oct 04, 2025

Thơ mới hiện đại VN

Buổi Sáng Sau Mưa Đêm / Bốn Mươi Năm
Trần Vấn Lệ * đăng lúc 07:33:50 PM, Jan 30, 2015 * Số lần xem: 826
Hình ảnh
#1

Cơn mưa hồi khuya nhỏ đủ làm nước triều lên.  Thủy triều là chuyện

quen, mưa bất thường…chuyện lạ!
 
Mưa làm sạch đường sá bởi ngày Tết sắp về.  Mưa không mưa lê thê, chỉ là nhát chổi quét…
 
Còn nửa tháng nữa Tết.  Còn nữa mấy cơn mưa?  Tôi nghĩ nhiều bài thơ hay thêm nhờ mưa gió!
 
Mưa Xuân giúp hoa nở, nắng Xuân làm hoa cười – cũng vì em, đấy thôi!  Cười đi, ngày sắp nắng!
 
Lời chào em buổi sáng là bài thơ nhỏ này, em hãy mở lòng tay đón lòng anh vào với…
 
Cali nhiều tháng đợi, mưa cuối năm không nhiều nhưng ai nói Tình Yêu mưa làm bớt thắm thiết?
 
Anh yêu em yêu miết dù cơn mưa đã ngưng.  Cảm ơn em hoa hồng mỗi bình minh đều nở!
 
Cơn mưa nào cũng nhớ, thủy triều luôn dễ thương;  chuyện đời mà bình thường còn gì vui hơn nữa?
 
Sợ khi trời cuồng gió rồi bão tố, bão dông.  Sợ người ta đổi lòng theo trăng tròn trăng khuyết…
 
Anh tin đời đẹp tuyệt bởi vì em tuyệt vời.  Thơ anh, nhật ký thôi!  Gửi đi rồi lại nhớ…
 
Phải chi mình còn ở trên quê nhà nhỉ em, mưa hồi tối, mưa đêm chắc là buồn não nuột!
 
Ôi đường quen nẻo thuộc, con nai trong rừng chiều, thơ Huy Cận buồn hiu tại sao anh hay nhắc?
 
Quê Hương là Tổ Quốc.  Tổ Quốc mình xa xăm!  Việt điểu đậu cành Nam, mình là chim bỏ xứ…
 
Trần Vấn Lệ

****************

Bốn Mươi Năm


Hôm nay sáu mươi độ thì có lạnh bao nhiêu sao mình nghe lạnh nhiều…

Hay là tại mình lạnh?
 
Mình và trời, so sánh, người khác trời, hiển nhiên!  Anh biết em rất hiền tha anh tội ngổ ngáo.
 
Ông Trời mà đạo mạo chắc anh rất chỉnh tề.  Nhiều khi ghét Trời ghê bày chi ra gió vậy?
 
Gió thổi bùng đám cháy / trụi biết bao cánh rừng.   Gió họp thành cơn dông chìm bao thuyền vượt biển…
 
Bốn mươi năm tê điếng, lạnh ôi buổi chiều nay!
 
*
Đừng nhớ gì chắc hay?  Biết bao nhiêu người đã / đời tan như phận lá.

Lá trời mùa Thu bay…
 
Biết bao người đã say…túy ngọa sa trường, mặc!  Ngựa Hồ hí gió Bắc, Việt Điểu cành Nam mô?
 
Nhiều lúc nghe bơ vơ thèm có em thủ thỉ, chuyện tình hai Thế Kỷ ai ngờ lạnh cũng than!
Anh biết em dịu dàng / sang ngang rồi vĩnh viễn / không về chi lại bến / bến con đò sang ngang…
 
Nên nhiều khi miên man / anh nghe lòng rất lạnh, như hôm nay chẳng hạn, sáu mươi độ bao nhiêu!
 
Trước ngọn gió hắt hiu / nghe lòng buồn vô tả.  Biết phận người như lá, lá mùa Thu, lá bay…
 
Em ơi con đường dài ngựa nào chân không nản?  Nhớ lại thời lính tráng, não nề…bốn mươi năm!
 
Trần Vấn Lệ

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.