Tâm Tình Dâng Hiến
Sắp Tết rồi em, mau quá nhen! Em chưa thành lạ, vẫn còn quen. Anh còn giữ nụ hôn năm ngoái và chắc ngàn năm, nó vẫn nguyên!
Không tự nhiên mà anh có thơ! Ngàn xưa, anh biết có em chờ như hoa sắp nở mừng Năm Mới, em tự lòng anh: Một Ước Mơ!
Em tự lòng anh thơ bất tận, tình yêu là biển vẫn đầy luôn! Những người yêu dấu thường tâm sự, như vậy em à: Những Nụ Hôn!
Anh ra vườn hái Hoa Buổi Sáng. Anh ra vườn hái Trăng Bình Minh. Em là vầng nguyệt không hề lặn. Em là Huế hoài, Huế của anh!
Ôi tôi yêu nàng! Tôi yêu nàng. Đêm nào Lăng Cô vầng trăng tan, hoảng hồn tôi chạy về An Cựu, cảm tạ làm sao bóng nguyệt vàng!
Ôi tôi yêu nàng, đây thơ dâng! Tôi chưa ghét nàng, chưa một lần! Dặn lòng tôi: Một Lòng Chung Thủy…là bởi em là Một Mỹ Nhân!
Vọng mỹ nhân hề thiên nhất phương! Em đừng đi xa mà lạc đường…Mùa Xuân sắp tới anh về kịp với những bài thơ rất dễ thương!
^^^^^^^^^^^^^^^^^
Đà Lạt Tháng Giêng
Đà Lạt, tháng Giêng, Đà Lạt nhớ - nhớ từng ngõ kiệt chạy quanh co. Dốc Nhà Làng, đó, đường lên phố, xe cộ đã nhường cho Lối Thơ!
Dốc Nhà Làng, đó, nhiều hoa Trạng – hoa Trạng Nguyên mừng em sinh viên vừa tốt nghiệp ra trường Đại Học, vào đời em nở Nụ Cười Duyên!
Nụ cười em, một, lòng anh nhớ…mà bốn mươi năm anh mịt mùng! Đà Lạt, Cẩm Đô và Ngọc Hiệp…nhớ ơi là phố Phan Đình Phùng!
Nhớ ơi là nhớ cây cầu Quẹo, quẹo một cây cầu tới chỗ em: con dốc Bà Trưng cao chót vót, anh mường tượng thấy cảnh non Tiên!
Đà Lạt, trời ơi tôi chết mất! Tại sao Chúa, Phật chẳng thương người. Đêm đêm cầu nguyện vầng trăng tỏ…Đà Lạt lẽ nào mây trắng trôi?
Đà Lạt, hoa Quỳ, Vệ Đường Hoa, tháng Giêng Đà Lạt nắng chan hòa…Bánh chưng ngày Tết còn thơm miệng, ai khiến xui đời muôn dặm xa?
Bốn mươi năm nhớ, chưa về lại. Em có chồng, em được mấy con? Hai gốc đào xưa Ba tỉa nhánh, bây giờ chắc nở trắng mù sương?
Đà Lạt, trời ơi, tôi nói gì cho lòng tôi vỡ khối tình si? Bến trăng thì vẫn trăng về chớ, sao nỡ lòng nào tôi bỏ đi?
Em hái cho anh hoa Trạng Nguyên, cho anh cái thuở mình sinh viên, anh ôm bằng cấp đi ra trận, em cấp bằng em treo góc hiên…
Đà Lạt, trời ơi tôi đã khóc, người trai lính Bộ khóc ngon lành! Nước Non thống nhất, đời lưu lạc, đất khách trông về: cuối biển xanh!
Trần Vấn Lệ