“Lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa
Bị Quê Hương ruồng bỏ, giống nòi khinh!”
Thơ Vũ Hoàng Chương
“Con cút cụt đuôi, ai nuôi mày lớn?
Dạ thưa bà, tui lớn mình ên!”
Ca Dao
Yêu ai cứ nói là Yêu
Ghét ai cứ nói là Ghét
Đừng ỡm ờ giữa Ghét và Yêu!
Thơ Phùng Quán
Đảng phái còn thì nước mất
Đảng phái mất thì nước mới còn!
Phan Bội Châu
Cũng bởi dân mình ngu quá lợn
Cho nên quân nó mới làm quan!
Thơ Tản Đà *
***
Lũ chúng ta lạc loài không phải dăm bảy đứa
Lũ chúng ta lạc loài tất cả!
Tội / Tình này là bởi Lạc Long Quân
Chia bầy con năm mươi, năm mươi phần trăm
Bà Âu Cơ thâm quầng hai con mắt biếc
Năm mươi đứa con chia tay năm mươi đứa con, vĩnh biệt!
Tình rừng sâu vẫn tình thắm thiết
Thằng M’Nông không ghét thằng Chu Ru
Thằng S’Tiêng không có thằng nào điên
Mà chửi đổng: “Tổ Cha Mày Thái Trắng”
Chuyện rõ ràng, Tình Thâm Nghĩa Nặng
Núi nào cao hơn Tình Nghĩa Anh Em?
Sông nào sâu hơn hỡi chữ Tình thăm thẳm?
Lạc Long Quân dẫn năm mươi đứa đi ngày biển lặng
Quên mất rằng biển không yên ả như ao!
Năm mươi đứa con đi ra biển không phao
Rồi thuyền đắm, thuở Vượt Biên thấy đó!
Năm mươi đứa con lạc bầy đây, đó
Năm Mươi đứa con chia phe, phái, đảng, đoàn…
Miệng nói là Chống Cộng Sản Việt Nam
Mà không ít đứa về thăm chỗ bỏ!
Lũ chúng ta lạc loài như bầy…ó!
Ó, Mỹ yêu, biểu tượng Hoa Kỳ
Trời ơi Trời ta Phải Làm Chi
Cho Nửa Đời Sau Đời Ta Lạc Lõng?
Thơ của Cao Tần lêu nghêu ngọn sóng
Ai đã chìm đáy biển có nghe?
Bà Âu Cơ hai con mắt đỏ kè
Ngọn Cờ Đỏ, trời ơi…Cờ Máu!
Máu không tanh là máu loài Cá Sấu
Nước Mắt Nào Rơi mà không xanh biếc cỏ mồ?
Tôi, dại khờ ngồi viết những bài thơ
Rồi đọc lại, mỗi lần là khóc!
Người ta lập Bàn Thờ Tổ Quốc
Đúng làm sao, Thi Sĩ Vũ Hoàng Chương!
Tổ Quốc mình có Thịt, Có Xương
Có Hạnh Phúc, có Đoạn Trường. có Vui, có Khổ
Có những con sông bến đò nào cũng lỡ
“Ai biểu muộn màng cho Lỡ Chuyến Đò Ngang”.
Tổ Quốc ta đã Chết-Giữa-Đàng
Đàng Trong với Đàng Ngoài phân biệt
Thời Trịnh Nguyễn Phân Tranh triệu triệu người đã chết.
Sau Tháng Tư Bảy Lăm, tái hiện, chuyện bình thường!
Lũ chúng ta, lũ chúng ta Rời Bỏ Quê Hương
Lũ lạc loài, thằng nào không nuốt lệ?
Tổ Quốc Chết? Lẽ nào? Có Lẽ!
Ờ thì thôi, như thế, thì thôi!
Có người nói Thơ Trần Vấn Lệ Không Có Nụ Cười
Trần Vấn Lệ chỉ Sạo Khi Tỏ Tình Nhăng Nhít…
Tôi mắc cỡ, thơ mình không ai thích
Mình cứ làm…Vì Mình Thích Mình Ên!
Con cút cụt đuôi, côi cút phận hèn
Sao nó giống, giống tôi quá đỗi!
“ Dạ Thưa Bà, Phùng Quán được Mẹ khuyên đừng nói dối
Tôi nói thật lòng…mà Bà nỡ quay lưng!”
Trần Vấn Lệ