Viết Tại Los Angeles
Hôm nào nắng, trời không mây trắng!
Los Angeles buồn, buồn lắm, không mây.
Chỉ khói những nhà máy bay, khói những nhà lầu bay.
Los Angeles mịt mù ngay trong buổi trưa rực rỡ.
Bầu trời mắc cỡ
xám xanh mờ ảo ngậm ngùi.
Nếu không có những nụ cười
không ai yêu nước Mỹ!
Nếu không có những tiếng gọi nhau lí nhí
Người ta không biết có trường học trong vòm cây xanh.
Sau những ngày mưa, nắng Los Angeles long lanh
Đó là lúc họa sĩ tìm hứng vẽ tranh
Đó là lúc Cảnh Sát mặc quần áo thật đẹp
Đứng nép
Bên đường chờ ghi lệnh phạt cho xe nào chạy quá mau
Los Angeles không ồn ào
Cũng nhờ trật tự
Nước Mỹ không có ngôi thứ
Tất cả đều công bằng, với nhau chỉ có hai chữ You Me
Đời không cần chi hơn ngoài Tình Thân và Lịch Sự
Tôi yêu nước Mỹ vì tôi không bơ vơ
Tôi vẫn còn yêu nước tôi nhưng thẩn thờ chiều sớm.
Tôi nghĩ mây trắng gió sẽ thổi về, muộn
Như bầy chim tha phương
Lạc loài rồi cũng sẽ trở về
Với tôi có quê
Với chim có trang Kinh Thánh:
“Con cáo có hang, con chim có tổ
Con người không có chỗ gối đầu”
Nỗi buồn rầu
Khai sinh từ đó?
Quê Hương lấp ló
Ảo Mờ
Tôi buồn nên có vạn bài thơ
Viết từ Los Angeles, đến New York, đến Texas…
Nước Mỹ có nhiều vùng khác nhau
Tôi biết tôi có một chỗ nào cố định:
“trái tim Em!”
Viết hoa một chữ, lòng đau lắm
Bát ngát một ngày không có mây…
Mưa chắc chi về mai mốt nhỉ
Tôi thèm tay nắm được bàn tay!
Em à, xa cách hoài xa cách
Không bởi trùng dương, chỉ bởi lòng
Tội sợ tôi về, em đổi khác
Mấy đời…khi sáo đã sang sông!
Cảm ơn Los Angeles cho tôi có mấy dòng
Viết ra đây nhìn như tự sự
Trái tim Tôi đập một thời xa xứTrái tim Em còn, nghe rất xa xăm…
Trần Vấn Lệ