Apr 25, 2024

Tập thơ

Tập Thơ Lê Ngọc Hồ
Lê Ngọc Hồ * đăng lúc 01:28:58 PM, Feb 12, 2011 * Số lần xem: 3173
Hình ảnh
#1

Hoa và tinh yêu

 

Bàn đá thơ chơi

 

Đẹp thay bên suối đá bàn,

Cành dương liễu rủ hương lan chén ngà.

Gió xuân tình chẳng vì ta,

Cớ sao thổi lai cánh hoa vừa tàn.

            (Đức HIểu chuyển lục bát)

 

Hí Đề Bàn Thạch

            Vương Duy

 

Khả liên bàn thạch lâm truyền thủy

Phục hữ thủu dương phát tửu bôi

Nhược đạo xuân phong bất gỉai ý

Hà nhân xuy tòng lạc hoa lai.

 

 

Không đề

 

Em xinh mộng cụm hoa vàng

Dòng xanh, sóng iếc lang thang ngắm nhìn

Mắt nàng uống ánh nắng chìm

Tơ lòng hoa dẹt, nhạc tim âm thầm

Sóng tình rộn rã hoà âm

Cung chiều điệu gió  lời thầm anh trao

Hây hây má nám anh đào

Biển chiều sóng mắt, hồn vào thiên thai

Long lanh giọt ngọc lệ mai

Ngây thơ bẽn lẽn thưong hoài ngàn năm

Anh ye6u một thuở trăng rầm

Dan ca hơi thở, tie6’ng cầm duyên đưa

Lời tình nói mấy cũng thừa

Cho trao ánh mắt cũng vừa thương yêu

 

 

Hoa đào trong sương

 

Như hoa đào trong sương

Em buồn để anh thương

Tình hồng rơi lối mộng

Xa nhau để vấn vương

 

Hoa nhớ

 

Có loài hoa nhỏ

Thở nhẹ làn hương

Người em dễ thương

Tình hồng môi đỏ

 

Có loài hoa tím

Nét đẹp đơn sơ

Mắt nàng mộng mơ

Hồn anh chết lịm

 

    *****

 

Tuổi học & tình yêu

 

Hết thơ ngây

 

Gặp em trong lớp học

Em thoáng vội nhìn anh

Khi ngỏ tình em khóc

Từ lâu rồi ye6u anh

 

Ngày nao bên bóng nước

Em bẽn lẽn thẹn thò

Khi vai kề sánh bước

Sóng mắt hồn em mơ

 

Em trở nên dáng gầy

Vì em hết thơ ngây

Cuộc tình mơ không chín

Nhưng đẹp như áng mây

 

 

Chờ đợi

 

Chỉ thấy thu vàng vai áo anh

Cảm thông chỉ có bóng cây cành

Thì thầm thăm hỏi êm lời gió

Màu nắng tìm em loang áo xanh

 

Đại học mênh mông sóng lớp người

Mãu duyên yểu điệu má hồng tươi

Lao xao giọng nói êm như hót

Nào thấy lời em lẫn tiếng cười

 

Lạ quá sao em chẳng thấy ra

Mơ màng thoáng thấy gót kiêu sa

Nắng chiều e lệ vào trong mắt

Lạc bước hoàng  hôn theo gót hoa

 

 

KHUNG TRỜI THƯ VIỆN

 

Góc thư viện, em ngồi sao im lặng

Tiếng động ngưng, trên ngưỡng cửa ra vào

Nắng ghé nhìn, em mái tóc vén cao

Ngoài song cửa, nhưng xuân mềm lối cở

Hưong thư viện, ngợp linh hồn bỏ ngỏ

Nắng vẽ hoa, vào trang giấy trắng tinh

Nắng tơ vàng, trên ngôi tóc em xinh

Rừn chữ nghĩa lao xao chờ em đón

Sách ngập ngừng, đợi lần giơ tay ngà

Trang giấy tiên, chờ nét viết điểm hoa

Dung nhan sách, đẹp cánh hồng ý nghĩa

Bìa bắt mắt, vàng, nâu, xanh , đỏ tía

Cánh đồng hoa, ý đẹp tựa trăng rằm

Kiến thức vàng, đang bày tỏ đến thăm

Cánh bướm nghệ thuật, lung linh sống động

Trí vút cao, như diều trời gió lộng

Dáng thẹn thò, từng nét chữ làm duyên

Khi hối mau, như sóng vỗ mạn thuyền

Dòng tư tưởng, xôn xao không tĩnh tiếng

Và ý nghĩa chập chờn như én lei^.ng

Em bước đi, tủ sách đứng nghiêm trang

Để đón chào, sách vở xế dài hàng

Nhìn thấy gió, nhưng khôn nghe thấy gió

Ngoài thư viện cánh đào tơ chỉ ngó

Em mãi nhìn, sách vở nở đầy hoa

Nghe vào hồn: từng tư tưởng đang ca

Em ngước mắt: ơ kìa trời nắng đẹp

Dòng chữ nhỏ đợi chờ em khép nép

Đang im lìm, lẳng lặng bước chim di

Em lắng nghe, chữ nói nhỏ thầm thì

Màu khêu gợi và trangh đang nhay múa

Kiến thức đẹp vào tâm hồn mở cửa

Hơi thở vàng, dòng nghệ thuật đang đi

Óc kết tinh, qua những nét li ti

Từng gịt sáng, bò lên trang sách cũ

Vô não trạng: tài, tinh anh no đủ

Đôt thời gian, quá khứ nhập tương lai

Thu không gian, trong hiện tại còn dàí

Hoa trí thức, đang bay vòm trí não

Tạo thế giới thần tiên cùng mộng ảo

Em có nghe nàng thư viện đa tình

Em có trông, nâng chữ nghĩa tươi xinh

Em ngồi đó, mây chiều nhòm cửa sổ

Em chợt đứng giang  tay hồn nắng mở

Dòng sông buồn uể oải bước chung quanh

Vùng hương hoa ngoài mời gọi trời xanh

Hoa tư tưởng, sáng khung trời thư viện

 

 

XUÂN VÀ TÌNH YÊU

 

Xuân mộng

Động phòng tạc dạ xuân phong  khí

Dao ức mỹ nhân Tương giang thủy

Cha6’m thượng phiếu thời xua6n mộng trung

Hàn tận Giang nam sổ thiên lý

                        Sầm- Than

tạm dịch

 

Giấc mơ xuân

Đêm qua gió lọt phòng xuân

Sông Tương chốn cũ mỹ nhân xa vời

Giấc mơ gối mỏng thoáng rồi

Giang nam ngàn dặm đến nơi chân trời

 

 

 

Ý XUÂN TÌNH

 

Không khí ngọc lung linh ôm nắng trẻ

Liễu buông tơ gíó vội đến lả lơi

Hoa đào xinh hồng nắng báo hoa mời

 

Xanh ngọc bích mặt hô xuân gợn sóng

Thiên nga trắng ven hồ dang soi bóng

Nền nhụy xanh bát ngát chiếu cỏ non

Mắt hươn lan vương giả đẹp ghê ho6`n

 

Chùm hoa tím phô màu từng hốc đá

Nhự sôi réo tưng bừng nhánh lá

Từng hoa đào diễm lệ má hây hây

Mặc áo xanh yểu điệu dáng thân gầy

 

Từng cánh nhạn lửng lưng trời vui vẻ

Đàn chim biển hún gxua6n về son tr?

Đứng bên rèm hoa lấp ló môi cười

Tiếng oanh vàng ca ngợi đẹp xuân tươi

 

Hồn xuân ý như có gì muốn gọi

Trong xuân lá như có gì muốn nói

Ngày hồng xuân đã đe6’n lúc me sí

Tình nồng xua6n muốn nói nhỏ thầm thì

 

Nắng đã đến xuân có gì hò hẹn

Hồn mở rộng mà xuân còn e thẹn

Cả hồn anh tràn ngập vởi tình xuân

Xuân vẫn đi nhưng xuân lại bao lần

 

Hoa tím núi nhoẻn cười hoa lũng thấp

Ngàn xuân sắc, muôn tình xuân tràn ngập

Một tình hồng ấm áp cả Đất Trời

Êm tiếng đàn nhạc hồn cũng chơi vơi

 

Ánh sáng nhẹ đủ run ngàn cánh bướm

Gợi ý xuân cũng làm chim bay lượn

Và mây trời cũng im lặng nghe tin

Xuân trẻ vui  làm nắng cũng ưa nhìn

 

Mùa xuân đẹp bên “hoa duyên” kiều diễm

Xuân lộng lẫy vì tình mình thể hiện

Xuân tuyệt vời vì xuân đẹp có em

Xuân xinh sao!  Ai duyên dáng bên thềm

Trong thinh lặng ý xuân về rục rỡ

 

HỒN CHIỀU XUÂN

 

Hẹn em trong quán nhỏ

Bóng ngả hàng cây xiêu

Nắng si màu áo đỏ

Lòng rộn nhạc cung chiều

 

Nắng nạm vàng tình yêu

Long lanh ảnh diễm kiều

Em nhìn tình sóng mắt

Anh thấy hồn xiêu xiêu

 

Ánh trờ I nhuốm thân em

Nắng hôn mắt bên thềm

Hoa xinh cài mái tóc

Từng giọt chiều đến xem

 

Gió nhẹ hôn làn da

Còn anh muốn tay ngà

Nhưng mà sao bất động

Vì nghe lòng nở hoa

 

Hồn chiều xuân lối mộng

Tay quấn ta áo bay

Hoàng hôn tình gió  lộng

Tóc em chìm mây bay

 

Hồn ngày xa xưa ấy

Đi về trong lối mơ

Tình yêu thương biết mấy

Linh hồn trong sóng thơ

 

CHIỀU XUÂN

Từng cánh mỏng hoa đào uống nắng nhạt

Cỏ màu xuân mơn mở điệu tình ca

Từng nhụy rung, gió nhẹ chớm vào hoa

Chồi mũm mĩm hé nhìn trời xinh đẹp

Xinh vườn mộng, nụ hồng còn mi khép

Từng cánh đào yểu điệu ánh xinh tươi

Từng nhựa sôi, huyết quản để cây cười

Gió rón rén để hương nồng thơm đủ

Nắng đi vắng để cây cười muốn ngủ

Cánh đồng xa vàng hoa dại chân trời

Hương duyên hoa, chiều xuân đẹp lên ngôi

Đàn chim nhạn lững lờ trong không khí

Đủ màu, hoa điểm trang mùi thi vị

Nhớ chiều nào anh đến đã gặp em

Dáng nghiêng  nghiêng bóng tóc ngả bên thềm

Hoa cài tóc như bướm mùa xuân đậu

Em ẩn mặt sau hoa vàng trước dậu

Hai vì sao đôi mắt hiện bầu trời

Linh hồn anh chợt vào mộng chơi vơi

Nạm ánh sáng hàng hàng răng ngà ngọc

Em duyên dáng cắn hững hờ lọn tóc

Chỉ nhìn nhau lời không nói bao nhiêu

Mắt giao thoa tim đã nói quá nhiều

Tình ngây ngất chiều xuân chim xứ mộng

 

 

 

NHỚ

 

Nhớ cổng chùa, nhớ ngói mái đình

Nhớ hàng dừa nước, nhớ tre xinh

Thánh đường ngọn tháp, hàng hoa dại

Những nẽo đường quê những dặm tình

 

Ngũ sắc cờ bay lúc hội hè

Lọc xanh ngọc bích nắng hàng me

Xe bò đủng đỉnh qua đường cái

Thôn nữ màu hoa nắng bóng tre

 

Nhớ xóm  cầu kinh tre bắc ngang

Ngã ba sông cái nước đôi đàng

Nhớ cô lái đẹp duyên đò dọc

Một bến đôi bờ anh quá giang

 

Nhớ cánh đồng xanh, nhớ sáo diều

Nôn nao tình nước nhớ quê yêu

Đường về dạm biển xa vời vợi!

Chỉ thấy hoàng hôn những buổi chiều

 

Lê ngọc Hồ

 

 

 

 

 

 

VĂN THƠ VỀ TÌNH YÊU

 

 

 

 

 

 1. Truyện Song Ngữ

 

 

 

THE LEGEND OF TRUONG CHI

                                                                        By Le, ngoc Ho

 

 

 

   

 Once upon a time, there was a princess who lived in a beautiful castle near a pretty riverside. Her name was My Nuong that means the pretty, noble young lady. Her parents had only her as the unique child, so they loved and took care of her. A special scholar taught her about philosophy and literature. She loved nature. She liked to share the wonderful sky, earth, wind, moonlight, and sunlight with all creatures. She told her maidens:

     “Don’t kill any insect, don’t destroy any plant. We need to share this global village with all creatures. They’re our friends.” She followed her mother’s ways. Her mother was a Buddhist believer. She loved literature, poetry, and Vietnamese folk songs. Her father, the prince, taught her to recite folk poems and folk songs when she was only three years old. She loved to enjoy the smell of dawn, the voice of nocturne, the music of the wind, the art painting of autumn mountains, the mystery of winter’s nights, and the philosophy of spring’s rocks. She loved nature, so she caressed petals of flowers, she trimmed carefully pine bonsai by herself, and she enjoyed the sweet smell of lotus. She contemplated the gorgeous garden with multiple flowers for all seasons. Best of all, she liked orchids hanging under the windows of her castle. Spring came, and she enjoyed birds’ songs and contemplated the pink river of peach blossoms flowing around her garden. Then apricot blossoms seemed like a snow sea under her windows. The prince, her father was a famous poet. He encouraged her to practice poetry writing. She showed her father her poem:

                                                APRICOT BLOSSOM

 

                        YOU’RE GRACEFUL WITH YOUR WHITE CLOUDY ROBES

                        WITH YOUR PRETTY, THIN HANDS YOU’RE NOBLE

                        HOW WONDERFUL YOUR PURITY IS

                        OUR FRIENDSHIP WILL BECOME BEAUTIFUL, I HOPE.

            She often looked at the weeping green willow at sunset. She loved the beauty as an artist. Her teacher, a scholar, showed her the truth, which was important for human beings. She liked to help her servants’ families.  She visited her servant’s parents; she offered medicine and health care for them. She gave toys to her servants’ children and hugged them. One time, her teacher told her:

     “My daughter, my pupil, I appreciate that you love the truth, the goodness and the beauty. Keep going on!”

     “Yes, sir,” she replied, “I try to follow your counseling.”

     She loved summer coming with the white clouds, the south wind and the green bamboo trees under the new moon. She played old Vietnamese guitar with thirty -six strings in the full moon summer night.

     One evening, some music entered her circle window: the folk songs. Every day she usually waited to listen to the beautiful music of a fisherman, who played the flute and sang the songs. Day after day, she fell in love with him. She thought how wonderful the songs were. Then she imagined that the singer should be very nice, should be handsome, and should be…  Sometimes she didn’t hear the fisherman’s songs, she missed them, and she waited and waited. One and a half months passed without Truong Chi‘s songs. She looked at the river from dawn to sunset, from evening to midnight without his image. She waited hopelessly and she became sick. The prince and the princess, her parents, were very anxious. All famous doctors of the dynasty were called to take care of her. But she was not better. Her teacher found out she was lovesick. According to his good idea, the fisherman was invited. When she saw him, her lovesickness was gone. She was very surprised; the best singer was not handsome. In fact, he was ugly.

     After the fisherman saw her, he fell in love with her too. He didn’t care about her parents’ gift for him, a lot of money and gold. People couldn’t hear the golden voice, which flew and danced on the river at sunset or moon light nights. His love sickness became severe and he passed away. The princess didn’t know that. Nobody told her. She thought that maybe the fisherman changed his career or moved to another river, so she couldn’t hear the songs. The autumn was coming, and the sky became bluer, the clouds became whiter, the river’s water became clearer, the leaves became more yellow and red, and the moon became more golden when the moon’s dish became perfect. There was the Mid Autumn festival in the yard of the castle with numbers of lanterns. She enjoyed the festival very much with her parents and her friends. When she returned to her circle window, she contemplated the riverside under the wonderful, golden light; she thought that if there were the folk songs and the flute music of Truong Chi, this night would be perfect.

     Three years later, some people found one precious stone, which seemed like a ruby near Truong Chi’s chest when his relatives rebuilt his tomb. People made a cup and offered it to the prince, My Nuong’s father. It was a beautiful cup. Some pink lines were designed in dark red background. The cup was very smooth. The princess liked to touch, to caress it. Even in cold winter, she held the cup, and the cup was felt warm in her hands. When she caressed this cup, it became more red and warmer. So the princess liked this cup very much. The winter was coming, the princess contemplated the landscape and she recognized the beauty of the winter. The mountain’s trees became serious, mountain’s rocks seemed like philosophies, and the river was thinking about the current of life. The winter night was beautiful too. The people’s lamps near the mountain foot seemed like light flowers in the black wall. The sky looked like a huge black carpet with emerald diamond stars. Under the candlelight, she read some famous poems. Near the fireplace, the voice of the firewood murmured to her. She contemplated the Oriental narcissus. She liked to enjoy some tea. She took the ruby cup. When this cup was full of tea, she saw a special image: the fisherman on the boat, and the light tea was looking like the river water at sunset. Suddenly, she understood all…She had heard some rumors about Truong Chi, that he moved to another river, that he died of love sickness …  Now she believed that he passed away because he loved her so much, and she recognized the great love of Truong Chi. His heart became the love crystal, the ruby. Although she couldn’t respond to his love, she respected it. She had a lot of emotion, her visage became pale, and her hands trembled.  Her tears dropped into the cup. Suddenly the cup disappeared and became water.

 

 

 

 

 

                                    Truong Chi’s story

                        His figure is ugly

                        But his heart is pretty

                        He loved and passed away

                        His voice is still a melody

 

                        One heart exchanges one heart

He loved the princess very much

When her tear mixed with his image

The loving returning was enough

Le, ngoc Ho

 

 

 

 

Truyện  Trương Chi Mỵ Nương

 

                                                            Ngày xưa có anh Trương Chi,

                                                            Ngừơi thì thiệt xấu, hát thì thiệt hay.

                                                            ̣Ca dao

 

            Ngày xưa có nàng quận chúa Mỵ Nương sống trong một tòa lâu đài tráng lệ, kề bên con sông thơ. Quận vương và phu nhân có một mình nàng , nên săn sóc cưng chiều hết mực. Một vị văn quan , học giả lão thành dạy nàng triết lý văn chương. Nàng rất yêu thiên nhiên. Nàng muốn chia sẻ sự sống, kho tàng đất trời..mưa sớm, nắng chiều, gió nam, trăng đẹp..cùng muôn loài, muôn vật dưới gầm trời. Nàng thường căn dặn nữ tỳ đừng hủy hoại bất cứ một sinh vật nào cho dù con sâu, cái kiến, cọng cỏ, nhánh cây.. nếu không có một lý do nào tối cần thiết. Chúng ta phải chia sẻ sự sống, và kho tàng đất trời với tất cả muôn vật. Chúng tất cả là bạn hữu của ta. Nàng hay tặng thuốc men, tiền bạc cho các gia đình nữ tì, tặng gạo tặng aó cho người nghèo...

            Nàng yêu văn chương, thi ca, dân ca, mỹ thuật. Quận vương, vị tể tướng đầu triều, yêu con dạy nàng thuộc dân ca, ca dao từ tấm bé khi nàng chập chững biết đi, tập nói. Nàng vui hưởng mùi hương của nắng, âm thanh của chiều , nhạc lời của gió, tiếng ca của mưa hay nét đẹp của núi thu, vẻ huyền bí của đêm đông..Say thiên nhiên nàng mơn trớn từng cánh hoa, tỉa từng nhánh cây chậu kiểng, và vô cùng thích hương mùa sen hạ. Nàng thường mải mê ngắm mãi ngôi vườn bao la , biển hoa lá bốn mùa. Nhưng hơn tất cả nàng yêu hàng hàng lớp lớp phong lan đong đưa đùa gió dưới vòm cửa nguyệt.

            Xuân đến, nàng lắng nghe chim di nói nhỏ trong lớp lớp sóng hoa đào trôi quanh vườn biếc. Quận vương , một thi gia nổi danh, người khuyến khích gái yêu tập tành thi phú. Một sớm mai nàng vui ngắm vóc mai gầy tắm sương đêm bên song , với cánh mỏng manh trắng tuyết. Nàng quì một gối dâng cha bài thơ đầu tay:

            Áo ai trắng một sắc mây,

            Trinh trong dáng ngọc , nét gầy  tay tiên.

            Tuyệt vời qúy ph́ái trời duyên,

            Chúng mình mãi mãi còn nguyên thâm tình.

            Quận vương mỉm cười hả dạ, xoa đầu gái yêu, và nâng nàng đứng dậy. Nàng cũng thường nhìn hàng liễu rủ lúc hòang hôn với hồn ngây thơ và bâng khuâng..

            Vị nghiêm sư của nàng luôn chỉ dạy cho nàng: Sự Thật vô cùng quan trọng, soi sáng cho cái Đẹp, cái Thiện. Chỉ có sự Thật mới cứu vớt được chúng sinh. Nàng lạy tạ sư phụ. Một hôm vị lão quan này nói:

            “Con, ta vui thấy con trân qúy cái Thực, cái Thiện, cái Đẹp. Con nên nhớ dùng sự Thật soi sáng từ ban đầu.”

            “Dạ, đa tạ sư phụ, con xin vâng theo lời chỉ giáo, con xin gắng công chỉ e sức bé nhỏ còn non nớt, kính xin sư phụ nâng đỡ.”

            Hè về, mây trắng, trời xanh, gió nồm len mình qua dậu trúc dưới trăng. Nàng gẩy đàn tranh dưới trăng rằm, qua hương trầm ướp ngón ngà buông thả.

            Rồi một chiều, thoảng tiếng sáo ngọt lọt qua khung cửa nguyệt, với tiếng ca bay vút thinh không. Chiều chiều nàng đón đợi tiếng sáo, tiếng ca nhẹ như tơ của chàng đánh cá ven sông. Ngày lại ngày, nàng càng yêu thích tiếng sáo lời ca hơn nữa.

“Tuyệt diệu làm sao tiếng hát” nàng miên man  thầm theo giòng trí và nàng tự nhủ: “Người ca hẳn là dễ thương, vạm vỡ điển trai..” Đến một chiều lắng nghe mà không thấy, nàng đợi và đợi mãi. Đã hai tháng vắng tiếng ca, tiếng sáo. Nàng trông giòng sông từ bình minh đến chiều tà, từ hòang hôn đến nửa khuya; giòng nước cứ trôi mà có đâu tiếng hát.

            Mỏi mòn trông đợi, rồi tuyệt vọng nàng ngã bệnh. Quận vương và phu nhân quá đỗi lo âu. Mọi ngự y và danh y khắp nước được triệu đến, nhưng bệnh tình nàng không giảm. Cho đến khi vị sư phụ lão thành khám phá ra nàng mắc bệnh tương tư. Theo cao kiến của người, chàng đánh cá được mời đến.

            Mới trông thấy chàng , bệnh hết tức khắc. Nàng sững sờ,  trái hẳn điều tơ tưởng, chàng xấu xí ghê gớm.

            Còn chàng, tình yêu bão nổi cuốn trọn tâm hồn. Không biết trời trăng mây nước gì hết, chàng yêu ngay quận chúa không so đo tính toán chi. Chàng không màng vàng bạc thưởng của quận vương và phu nhân vì đã chữa khỏi bệnh quận chúa. Chàng đánh cá mắc bệnh vì chẳng còn bao giờ thấy dung nhan nàng nữa. Từ đó dân ven sông không còn nghe giọng hát, tiếng sáo chập chờn bay lượn trên giòng sông trăng thuở nào.

            Bệnh tình chàng trầm trọng mãi, chàng giã từ cõi đời.

            Thu sang , trời xanh hơn, mây trắng hơn, lá đỏ vàng hơn, giòng sông trong hơn; đĩa bạc trăng tròn viên mãn trên bầu trời ngọc. Se lạnh ,sương mù lãng đãng không gian. Hội tết rằm tháng tám tổ chức trong sân vườn thượng uyển với lồng đèn giăng mắc khắp cành cây, bụi lá. Nàng vui hưởng hồn nhiên. Khi trở lại thư phòng, qua khung cửa nguyệt nàng ngắm mãi sông trăng, nàng chợt nghĩ giờ đây có lời ca tiếng sáo của Trương Chi thì tuyệt. Nhưng có lẽ chàng đã rời sông nước này qua bờ bến khác..Nàng thở dài nhè nhẹ..

            Ba năm sau khi cải mộ chàng, người ta thấy một khối hồng ngọc tuyệt đẹp. Tin rằng đây là ngọc qúy, vốn mến quận vương nhân từ, người dân thuê tạc chén ngọc dâng tặng. Chén ngọc thật qúy, qúa đẹp, vài đường gân tươi son uốn lượn trên nền ngọc sậm. Chén ngọc sờ thật mát tay, nhẵn thín trơn tru. Quận chúa vô cùng yêu thích. Nàng tối ngày mân mê, vuốt ve, áp lên má. Ngay cả mùa đông giá buốt, sờ chén ngọc ấm áp lạ thường như da thịt con người.

            Đông tới, quận chúa yêu vẻ đẹp đông sang. Cây núi tưởng như nghiêm trang hơn, đá núi triết lý hơn, giòng sông suy nghĩ hơn. Đêm đông mà đẹp lạ thường. Đèn xóm núi tưởng như hoa ánh sáng nở đó đây trong lũng cây đen. Trời đêm như bức thảm nhung huyền khổng lồ nạm kim cương. Dưới ánh bạch lạp nàng đọc thi tập Văn Lang. Hoa cúc đại đóa cười vàng bên án, hương thủy tiên mơn trớn dung nhan. Củi lò thì  thầm nhỏ to cùng nàng

. Nàng thèm ly trà ấm để vuốt ve làn môi hoa nụ. Nàng cầm chén ngọc rót trà. Lạ quá, kìa bóng chàng đánh cá trên chiếc thuyền con, nước trà màu giòng sông hòang hôn...Hai tay nàng khư khư cầm chặt chén ngọc. Trời..Nàng bừng hiểu tất cả....Từ dạo nào có tiếng sầm sì một chàng đánh cá đã thác vì tình..Nay, lúc này nàng hòan tòan tin rằng chàng chết vì yêu nàng, tình chàng sao vĩ đại đến thế. Tim chàng trở thành khối tình kết tinh, khối hồng ngọc cao quý. Dẫu chẳng đáp lại được tình chàng, nhưng tấm chân tình của chàng cao đẹp biết bao, đáng kính biết bao. Nàng chợt giật mình nhận thấy lời căn dặn của sư phụ, nàng đã không thực thi trọn vẹn, cứ ngây thơ nhìn đời qua cái Đẹp, cái Thiện. Nàng chẳng dám hủy hoại một con sâu cái kiến, cọng cỏ nhánh cây. Thế mà...Chao ôi..Giờ đây.. sự thể...Nàng run rẩy, tái xanh, hụt hẫng, lệ nàng nóng hổi khôn nguôi, lã chã rớt trên chén ngọc, và......chén ngọc chợt biến tan thành nước.

                                                                                                Lê ngọc Hồ

 

 

 

 

The Board

 

 

         Short story by Le, ngoc Ho

 

            The Pacific Ocean waves had kissed the sand of the Oregon coast. Some rocks washed their feet under the gray water. The sunlight painted the sea gulls wings under the blue sky and green pines along the shoreline decorated the pink hill. The light wind blew softly, and the full white clouds flew slowly. All things seemed peaceful. On the contrary, it was stormy in Tim’s soul. His head on his keens, the wave’s noise reminded him of the big event in his life. Ten years ago, thirty-six people including him and his brother escaped from Vietnam. After two days on the sea, the heavy black clouds covered the sky and the strong winds caught their small boat. These winds put their boat up and down between giant waves. The storm destroyed their boat. All thirty-six people were aboard on the waves. He and his brother shared a small board. It wasn’t enough for two people. His brother said:

            “This board isn’t big enough for the two of us, you keep it!”

            “No! Brother!” Tim yelled, “We both live or both die together.”

            “No! No! You’re smarter than me! You must live! For our mother and our family!”

            Tim didn’t know when his brother left their board. He tried to hold on extremely to this board. Then he lost consciousness. He awoke, and he felt that to lie on the sand near a seaside. He couldn’t stand up. He was hungry, thirsty and tired, and he was unconscious again. He dreamed that some people saw him. Then after a long moment, people picked him up and put him in a small car.

            He tried to open his eyes. A nurse, maybe, smiled and spoke in a loud voice.

            “He is conscience!”

Some people came to see him. The nurse with dark brown skin was a young girl. She asked him, “Are you hungry? Do you need some light food?” He weakly nodded his head.

            At that moment Tim was a 14-year-old boy. This nurse took care of him a lot like her brother. After one week, he became better. He knew this place was a small clinic of a refugee camp in Thailand. He could stand up and go outside. Sometimes his nurse looked for him, and she saw him cry at the seaside.  “Don’t cry! Brother! You need to think about your brother’s wills. Your brother’s soul should be happy if you’re healthy and try to study. Crying doesn’t make sense, my dear brother.”

“I miss him, sister.”

            “Yes, I know that. He prays for you and his soul wants you to become a good boy.”

            “You take care of me a lot and I appreciate that. You’re my real sister.”

            “I’m very glad to hear it.”

He was an orphan in the refugee camp. The refugee camp head quarter sent him to the children center of father Jos. There were a lot of children in this center. Some volunteers helped Father Jos to teach and to take care of these children. Father Jos was goodhearted and he loved them very much.

            One day Father Jos saw Tim crying. He embraced Tim and said,  “Oh! My child, I understand you.”

            Tim was surprised because he saw the tears on Father Jos’s eyes.

            “Dad! I love you” Tim said.

“I love you too, I pray for your brother. Don’t cry, be happy!” “Yes! Dad.”

            Tim has had a number of teenager friends. He enjoyed the children center with English class, picnics, and playgrounds. He had father Jos as his dad and the nurse as his sister. Tim was a sensitive child. Father Jos and the nurse paid attention to him a lot. They were satisfied because he was smart and nice.

            After two years he lived in this refugee camp. He had American sponsors. His sponsors without children loved Tim very much He went to high school. The weekends Tim helped his sponsors to clean the house, take care of the garden and wash their car. He had a free room and free food while he lived with his sponsors. Moreover his sponsors taught him a lot of things as American ways, American cultures and showed how to save money and to send for his family in Vietnam. His sponsors helped him. When they bought a new car they gave him the old car.

            Tim completed high school. Tim told his sponsors he would like to go to medicine school. Tim would like to become a doctor for serving his family and people. By Tim’s story, his sponsors understood about his target and they tried to help him. At that moment, there were only three years to complete his education in medicine school. Tim had a good part time job in the lab of the University Hospital. His boss offered him a full time job too because he had a lot of skills and worked hard. When Tim went to the Vietnamese New Years’ celebration, he met Phi Lan. She was a twenty one year old girl. She was pretty and smart. Her black eyes were under her long eyebrows, which resembled willow leaves. Her eyelashes were long and curved. How beautiful her eyes were, he thought. She was in good shape with a fashioned blue dress. She smiled with him when Tim contemplated an oriental narcissus.

            “Hi! Are you like an oriental narcissus?” she asked him.

            “Yes.” He answered, “It reminded me of my dad, every new years day. He had this flower. Please, show me how to take care of this flower.”

            “I’m sorry, I don’t know but I ask my coordinator. One second please.”

            She was a volunteer to sell oriental narcissus, it made a fundraising for a Vietnamese student organization. Tim waited for her and he contemplated again this oriental narcissus. He saw on the wall, there were a picture and some poems about narcissuses.

How

It bloomed

Just on

The New Year

These petals were

As white as snow

I contemplated

This flower under candlelight

It was

Holy time flower and me…

            “I’m sorry again, my coordinator went out. Can you come back in about one hour?”

            He hesitated because he had another appointment. “If possible, please give me your address and I will mail you good directions.”

            “Yes, Please.”

            He left this place, but he thought a lot about this gracious and pretty girl. She was dynamic. Her voice sounded like that a nightingale. She was attractive by her precious gestures.  

            After three days, Tim got her letter with directions about how to take care of this narcissus. He knew her name Phi Lan. He was very glad and he wrote a long letter to thank her. After that he knew she was a student in a famous University. She had a lot of skills about computer science with a good part time job. He fell in love with her. After one year of paying close attention to her and visiting many times her parent’s home, she responded to his love.       

            “Its late, my dear. I felt cold at seaside evening.”

            He returned his present time. Phi Lan saw tears in his eyes but he smiled with her. She asked about that. He explained.  “I miss my brother and I cry. But I smile because I have you, my dear. You help me and encourage me.”

            “I try and want our wedding celebration as soon as possible for I can take care of you and we will have a private home.”

            He didn’t say a word. He worried about not completing his education. He needs more two and half years.

            Tim and Phi Lan came back to her parent’s house. They had a beautiful dinner. After dinner, Phi Lan showed him a wonderful plan about the interior decoration for their home and their garden after their wedding. Phi Lan had a number of skills about decoration and color choices. They were her hobbies. She liked black and white furniture. She loved modern art. She couldn’t change her parent’s living room because her father loved oriental art with black and white paintings from Vietnam and China with rose wood furniture. She thought these things were old fashioned. She couldn’t change her room too because she had to share with her young sister. She could change free a half of her room or only her bed.

            She wanted her private home as soon as possible and she could change everything. She knew Tim didn’t care about decoration and she could change, as she wanted. Some nights she had a wonderful dream about their beautiful home. She read the books, she collected a lot of magazines, she visited furniture shops, she went to a lot of shopping centers to contemplate the curtains, lamps, pottery etc. for their new home. She had the passionate love of the decoration. She told Tim many times about her lovely dreams at night about their private home, their private wonderful decorations. Tim understood her very much, but he tried to delay the wedding until after he graduated. He thought “only two more years.” And they needed to wait.

            “My dear!” he embraced her “After my final test, we will have enough time to have a wonderful plan for our wonderful wedding.”

            He tried to delay or to say about the date of their wedding. One day Phi Lan said,  “Do you have an hour to spare for me?”  “Yes! My dear.” He answered immediately; he thought maybe she wanted to go shopping.

            “Sit down, please! Tim. I want to have a plan for our wedding in this year.”

He knew that he couldn’t avoid this problem and he waited for her decision.

            “Do you love me?” she asked

            “Yes, I do.” He answered

            “Do you like to marry me?”      

            “Yes, I do.”

            He tried to make a joke but she didn’t smile. “It’s a serious thing.”

            “Yes! Lady”

            She stood up strongly. He was hurrying to stop her. “I’m sorry” Phi Lan. Sit down, please and we have to make a decision.”

            “Let me know the date and the place of our wedding.” Phi Lan asked.

            “The place, according to your choice.” 

            “The date.”

            “After my graduation.”

            “No! This year.”

            “Only two years, my dear.”

            “Two and a half years, it is so long to wait.”

            “Although this year, we have to wait six months to prepare.”

            “ Yes, but I have to wait two years, I can’t.”

            “Please! We have enough time and we have a good plan and the wonderful wedding.”

            “Why you like to delay! Delay! Delay or you change your mind, you don’t love me anymore.”

            “No! Don’t say that! I will always love you.”

            “Your M.D is more important than our love.

            “No! My dear! I would like to complete my education because I can response to my brothers will.”

            “Your target is for living persons or for dead person.”

            “As you know, according to our tradition, the dead persons are important too. Our ancestors traditions are necessary for me, for you and for all descendants too.”

            “I don’t care about that! I care only for our happiness. Maybe you don’t love me enough and you have a lot of reasons to delay our wedding.” She cried and stood up and ran into her room.

            Tim knocked on the door and said “My dear! Please come out!”

            “No,” she answered, “our love is ending because you don’t love me enough.”

            “I love you! My dear, get out please, we will have a good resolution.”

            “Yes or no, one word, our wedding for this year.”

            “I can’t answer that right now, come out please, I will explain everything.”

            “No! Goodbye!”

             He waited for a long time because her door was closed. Her parents went out and only her sister who was very young to help.

            Her mother came back home; she called for Phi Lan and saw Lan with her eyes full of wet tears.

            “What happened my dear?”

            “My love is ending.”

            “Why?”

            “Tim doesn’t love me enough.”

            “Phi Lan, tell me everything.”

            “Tim doesn’t love me enough because I want the wedding this year but he delayed, delayed many times.”          

            “Oh, my dear, as you know he needs two and a half years. You too, one and a half.”

            “My boss offered me a full time job with twenty dollars an hour, and he can have a full time job in the lab.”

            “My daughter! As you know it’s very difficult to delay in medicine school, the good chances to practice with the famous doctors loose maybe they will not return. And you, even though you can have a good job, I and your father want you to complete your education.”

            “ I would like to have a private house so that I can decorate it however I like.”

            “ I love you very much, your father and your siblings. And you love your parents and your siblings also I appreciate that. I think your father will approve of your decoration in this house.”

            “Mother, I know father loves the oriental styles with black and white ink and paintings and the oriental rose wood furniture.”

            “Yes, my daughter, but we love you, we can sacrifice those things for your will.”

            “Oh! No! Mom! Don’t do that.”

            “My dear! Tim is a good boy; he’s handsome and has talent. He loves you so much. Don’t destroy your wonderful love.”

            Phi Lan cried and embraced her mother.

            After dinner, there was a conversation between her dad and her. Phi Lan’s father explained to her the history of the oriental arts, the beautifies and the Zen meanings of these arts. He told her because she didn’t understand anything about these arts and she didn’t enjoy them as Confucius, a great philosopher said that. He showed her a lot of books at home and in libraries that she could read. She paid close attention about the famous beautiful bamboo pictures that the famous designer had spent three years to contemplate this tree. This artist had caught the spirit of bamboo three in sunny, rainy and windy time. The artist created for famous pictures. Her father also tried to explain things to her about Tim. According to her dad, Tim was a dignified man who loved the familial tradition. He became a good husband. Phi Lan’s love was precious; she needed to protect her happiness. Phi Lan understood her father’s explanations. She felt guilty after her father taught her a meaningful lesson.

            One week later, her mother called Tim. She was surprised and emotional because Tim’s sadness. She told Tim:

            “The love between you and my daughter is very strong. Phi Lan and you need to protect it, to be patient and to be wise. I know you love Lan and she was and she loves you. Lan is good hearted, but she is very young, she came to America when she was just a baby. I have mistakes too, I tried to work hard, and I didn’t have enough time for her. Five days long, I tried to explain, her father too, thank you God, and she understood that.”

            “Thank you! Ma’am! I worry a lot about the conflict between Lan and I. Please help us, my sponsors told me that Lan can practice her decorating in their living room; my room is in their house. My sponsors pay for that. They love Lan and I, they want to save our love.”

            “How nice your sponsors are!” Her mom said, “But I think. Lan! Phi Lan!” her mother called her.

            “Yes mother” she answered softly. Phi Lan appeared, Tim saw her eyes, which became red because she wept a lot.

            “I’m sorry! My dear.” Tim said.

            “I’m very sorry too!” Lan said and she fell into his arms and cried.

            “Don’t cry there is a good resolution, my sponsors….”

            “I appreciate that, but our love is more important to me.”

            One month later Phi Lan took two classes. One class was fine arts of Asia and another class was Vietnamese language. Moreover, she met a young American lady who spoke very well Vietnamese. One day, she and her family went to Victoria B.C on the ferry. She was very surprised because she heard three children who spoke Vietnamese with their American father, and their father spoke Vietnamese with them also. Then she met the Vietnamese lady, their mother. Lan told with her dad and he said:

            “These children are smart because they can speak many languages.”

            “Me too!” Lan replied.

            After this traveling, at home Lan tried to practice Vietnamese with her parents and her siblings.

            Tim, and her family very glad Phi LAN changed her mind. She became a new person with her new spirit. She wasn’t selfish. She tried to share something with her siblings. She tried to sacrifice a little bit for her lover. She took care of her parents more than before. She liked to collect, to read about Vietnamese civilization. She thought that her father was all right when he said, “America is a multi-cultured country which appreciates someone, some communities to offer this country the new cultures, interesting ideas.

            Three months later, Phi Lan and Tim went to a high mountain. It was a wonderful day. The sky was blue, the white clouds slowly drifted. The blue forest birds sang their song from the high trees. The spring water murmured and the pine played the flute along with the soft wind. Phi Lan told Tim, I would like to say about you           

            “Go on my dear”

You

You seem like

Mountain flowers.

Your words are as fine as the

Spring water murmurs

As poetry and melodies of singers.

            “That was very interesting! Is it your poem?”

            “Yes, sir” she answered

            Tim embraced Lan and said, “I’m very proud of you.”

            “I am also proud of you. The mountain flowers on the immense hill. How gorgeous they are with multi colors. If I don’t go up the mountain, I can’t see the flowers. If my soul doesn’t raise up, I don’t recognize your precious ideas, and your good wills.”

            “I appreciate that, my dear. And you, you seem like the oriental narcissus, which needed to be trimmed, to cut the root. It hurtled your self, but it helped you to have a sweet smelling and to bloom on the great day.”

            She took a piece of pine wood and said:

            “It is the symbol of the board which saved your life, our life and I think your brothers soul smiles with us.”         

            The wonderful mountain flowers embraced both of them, and the beautiful golden sunlight was full in their eyes.

 

TẤM VÁN

 

Sóng Thái bình dương ôm hôn bãi biển Oregon. Vài tảng đá còn mãi mê rữa chân dưới những đợt song màu xám.  Ánh trời vẽ lên cánh nắng loang loáng của đàn chim biển dưới bầu trời thiên thanh và hàng thong xanh điểm trang dãy đồi hồng xa xa.  Gió thổi nhẹ, vài dải mây toàn trắng trôi chậm. Tất cả thiên nhiên thật an bình.  Riêng bão nổi trong hồn Tâm.  Ðầu gục xuống, tiếng sóng như nhắc nhở Tâm biến cố đã một lần xãy đến cuộc đời. Mười năm trước đây, ba mươi sáu thuyền nhân, trong đó có Tâm và anh ruột vượt biên đường biển.  Hai ngày lên đênh giữa song trùng dương, lù đù một màn mây đen nặng trĩu phủ kín bầu trời và sóng thần biển cả đã vồ lấy chiếc thuyền lẻ loi nhỏ bé.  Gió bão giỡn với chiếc thuyền lúc đưa lên, khi thụt xuốn giữa rừng sóng khổng lồ.  Chiếc thuyền bị bão sóng, tan tành.  Ðám thuyền nhân người chìm lỉm, người loi ngoi trên mặt sóng. Tâm và anh cùng bám vào một tấm ván nhỏ không đủ cứu cho cả hai. Người anh nói:

“Tấm ván quá nhỏ, không đủ cho cả hai, thôi em giữ lấy.”

“Không, anh” Tâm nói, “Sống cùng sống, chết cùng chết.”

“Khống! Không! Em giỏi hơn! Em cần sống cho mẹ và cho cả gia đình.”

Tâm không còn biết lúc nào người anh đã chìm xuống đáy biển.  Tâm ôm chặt lấy tấm ván. Rồi Tâm ngất xỉu lúc nào không biết.  Khi tỉnh lại, thấy mình nằm trên bãi cát.  Tâm không thể đứng dậy được, vừa đói, vừa khát, vừa mệt rồi lại thiếp đi.  Tâm thấy hình như có vài người nâng dậy rồI đem vào chiếc xe.  Tâm tỉnh dậy, cố nhướng mắt.  Hình như người y tá kêu lớn tiếng. Có tiếng hỏi lại:

“Nó tỉnh lại rồi à?”

Vài người bu lại. Người y tá có nước da nâu.  Qua người thông ngôn họ hỏI:

“Ðói không? Ăn cháo nha?”  Tâm chỉ gật đầu.

Lúc đó, Tâm 14 tuổi.  Cô y tá có lòng bác ái, săn sóc Tâm như em.  Sau một tuần, Tâm khá hẳn.  Tâm biết đây là bệnh viện xá của trại tỵ nạn.  Tâm có thể đi ra ngoài bệnh xá. Ðôi lần cô y tá đi tìm, thấy Tâm ngồi khóc ngoài bãi biển.- “Em!  Ðừng khóc nữa! Em hãy cố gắng làm theo di chúc của anh! Hồn người anh vui biết bao, nếu em khỏe mạnh và gắng học hành.  Khóc không có kết quả gì em ạ!”

“Em nhớ ảnh quá chị ơi!”

“Chị biết à em, hồn người anh sẽ phù trợ em và cần em trở nên người hữu dụng.”

“Chị thương và săn sóc em biết bao, chị đúng là chị ruột của em.”

“Chị rất vui khi nghe em nói thế.”

Tâm là một trong những trẻ mồ côi của trại tỵ nạn.  Ban quản trị trại gởi em đến trại dành riêng cho các em do cha Jos coi sóc.  Có những người tình nguyện giúp linh mục Jos dạy học và săn sóc các em.  Linh mục Jos là người từ tâm thương các em nhiều lắm.

Một hôm, linh mục thấy Tâm khóc, người ôm em và nói: “Con à!  Cha hiểu con lắm!”

Tâm thật ngạc nhiên khi thấy những giọt lệ lăn qua gò má nhăn nheo của Jos.

“Bố!  Con yêu bố lắm! Bố cầu nguyện cho con.  Ðừng khóc, vui lên con!” Vâng! Bố ạ!

Tâm có nhiều bạn đồng trang lứa.  Tâm vui sống trong trung tâm đi học Anh văn, đi picnic, chơi đá bong.  Tâm coi cha Jos như bố và người y tá như chị ruột.  Cha Jos và cô y tá chăm sóc Tâm thật nhiều.  Họ thật vui khi thấy Tâm thông minh và dễ thương.

  Sau hai năm ở trại tỵ nạn.  Tâm có gia đình Mỹ bảo trợ.  Họ không có con cái nên thương Tâm lắm. Tâm được đi học.  Cuối tuần Tâm chịu khó, dọn sạch nhà, cắt cỏ, làm vườn.  Bảo trợ cho Tâm ăn ở không lấy tiền.  Tâm vừa học vừa làm ở trường.  Bảo trợ còn hướng dẫu Tâm nhiều điều trong đời sống hằng ngày ở Mỹ, phong tục tập quán, văn hóa Mỹ.  Hơn thế nữa, trả tiền đầy đủ cho Tâm khi cắt cỏ, trồng hoa.  Giúp Tâm học lái xe và cho Tâm chiếc xe cũ.

  Sau khi học xong trung học, Tâm nói với bảo trợ ý định học y khoa. Tâm muốn trở thành bác sĩ để giúp đỡ gia đình và dân chúng.  Hai vợ chồng người bảo trợ cố gắng giúp Tâm, coi Tâm như con.  Ðến nay Tâm chỉ còn ba năm là tốt nghiệp.  Tâm có một công việc bán thời gian rất tốt.  Tâm làm việc cho phòng thí nghiệm của bệnh viện đại học.  Vị bác sĩ giám đốc rất hài long về tài năng và sự cần mẫn của Tâm, cho Tâm việc làm toàn thời gian nếu Tâm muốn.  Khi Tâm tham dự hội Tết Việt Nam, Tâm gặp Phi Lan.  Nàng hai mươi mốt tuổi, mắt tròn to đen láy dưới đôi mày mượt mà như liễu rủ.  Hàng mi cong dài thật xinh.  Tâm nghĩ, đôi mắt nàng đẹp biết bao.  Nàng ăn mặc thanh nhã và quý phái đúng thời trang qua bộ áo màu thiên thanh.  Nàng cười với Tâ, khi chàng ngắm hoa thủy tiên.

“Chào anh! Anh thích hoa thủy tiên Á đông ư?”

“Ðúng thế, hoa làm tôi lien tưởng ba tôi, mỗi độ xuân về, ba tôi có những giò thủy tiên thật xinh và ngát hương.  Cô có thể chỉ cho tôi cách săn sóc hoa?”

“Dạ, tuy không biết nhiều nhưng Lan có thể hỏi bác Khanh vị phối trí viên của gian hàng hoa thủy tiên này.  Ðợi một phút nha!.”

Nàng tình nguyện trong gian hàng sinh viên, bán để gây quĩ cho hội.  Chàng đọc bài thơ trên tường:

Dáng ngọc tươi da trắng trinh,

Chào mừng xuân mới đứng nghiêng mình,

Tay ngà quý phái thon thon ngón,

Duyên đẹp hương xinh hé nụ tình.

 

“Xin lỗi nha, bác đi khỏi.  Một giờ sau anh trở lại được không?”

Tâm ngần ngại vì chàng có hẹn. Nàng nói: “Anh cho địa chỉ điện thư, rồi Lan gởi cho anh hướng dẫn.”

“Thưa, đây.”

Chàng rời gian hàng hoa, nhưng chàng thầm nghĩ nhiều về cô gái xinh đẹp, duyên dáng này. Nàng thật linh lợi, hoạt bát.  Nàng thật hấp dẫn qua dáng điệu dễ thương.

Ba ngày sau, chàng nhận được điện thư cách hướng dẫn săn sóc hoa thủy tiên rất kỹ lưỡng.  Tâm biết tên nàng Phi Lan.  Chàng gởi điện thư cám ơn.  Sau chàng biết nàng đang theo đại học.  Nàng có nhiều kỹ năng về điện toán và có một công việc bán thời gian.  Chàng càng ngày càng cảm thấy yêu nàng.  Sau một năm với bao lần thăm hỏi, thư từ, chàng được nàng đáp lại.

“Trễ rồi, anh, em lạnh!”

Chàng trở lại hiện tại.  Phi Lan nhìn những giọt lệ và chàng với đôi mắt đỏ hoe.  Qua ánh mắt dò hỏi của nàng, chàng đáp: “Anh nhớ anh hai và anh không thể càm được nước mắt.  Nhưng anh mỉm cười cùng lúc vì cùng lúc vì anh có em với sự giúp đỡ và an ủi của em.”

“Em cố và mong đám cưới đến sớm để em săn sóc anh và chúng ta có một ngôi nhà riêng tư ấm cúng.”

Chàng lặng thinh.  Chàng chưa hoàn tất học vấn.  Chàng cần them hai năm rưỡi nữa.

Tâm và Phi Lan trở lại nhà cha mẹ nàng.  Họ có một bữa tối thật ngon miệng.  Sau khi ăn, nàng vẽ cho chàng thấy một kế hoạch trang trí nội thất ngôi nhà tương lai và vườn hoa nhỏ xinh của hai người.  Sở thích của nàng là trang trí nhà cửa, chọn màu sắc.  Nàng rất có khiếu nghệ thuật.  Nàng thích màu nặng trắng đen.  Nàng yêu nghệ thuật tân kỳ.  Nàng không thể thay đổi cách trang trí ngôi nhà của cha mẹ nàng, kiểu cổ Việt Nam và Á Ðông với những tranh thủy mặc và đồ gỗ đen hay đỏ xậm.  Nàng nghĩ thật cỗ lỗ quá!  Nàng cũng không thể trang trí theo sở thích phòng riêng vì nàng và em gái chung phòng.  Nàng chỉ còn trang trí gường ngủ, bàn viết và tủ áo của nàng.  Không gian quá chật hẹp cho nàng thi thố tài năng.  Nàng cần có nhà riêng với lại Tâm không để ý gì đến trang trí nội thất.  Nàng mong sao cho sớm thực hiện được ước mơ.  Nàng đọc sách, báo, sưu tập trên mạng điện toán, thăm các gian hàng bán, trưng bày đồ đạc, đèn, màn cửa đồ sứ và tranh ảnh.  Nàng đam mê quá hay kể đi kể lại cho chàng bao dự tính.  Tâm hiểu nàng, nhưng cố gắng trì hoãn ngày cưới sau khi tốt nghiệp.  Chàng nghĩ chỉ còn hai năm nữa thôi và họ cần chờ đợi.

  Ôm nàng, chàng nói: “Sau khi tốt nghiệp, chúng ta có nhiều thời gian chuẩn bị đám cưới tuyệt vời của đôi ta.”

Nàng phụng phịu, mặt khó đăm đăm.

Một hôm nàng hỏi: “Anh cho em một giờ.”

-“Ðược lắm! em yêu.”  Chàng tưởng nàng muốn đi mua hàng với chàng.

“Ngồi xuống đây anh, em muốn chúng ta bàn chương trình đám cưới chúng ta trong năm nay.”

Chàng biết rằng không còn có thể tránh được nữa phải nói thẳng với nàng vậy.  Nàng hỏi:

“Anh có yêu em?”

“Có!”

“Anh có muốn lấy em?”

“Có! “

Chàng cố diễu cho đỡ căng thẳng, nhưng nàng không cười.

“Ðây là chuyện hoàn toàn đứng đắn.”

“Dạ vâng, người đẹp.”

Nàng đứng bật dậy.  Chàng cố ngăn lại.  “Anh xin lỗi, Lan. Ngồi xuống chúng ta sẽ quyết định.”

“Cho em biết, ngày và nơi lễ cưới trong năm nay.”

“Nơi tùy em chọn.”

“Ngày?”

“Sau khi anh ra trường.”

“Không, nội trong năm nay.”

“Chỉ còn hai năm, em à!”

“Còn những hơn hai năm, không thể chờ lâu đến thế.”

“Ngay dù có làm trong nămnay cũng cần sáu tháng chuẩn bị.”

“Ðúng, nhưng chờ them hai năm nữa, em không thể.”

“Xin em đừng quá vội để chúng ta chuẩn bị kỹ lưỡng cho một đám cưới long trọng.”

“Sao anh cứ thích hoãn!  Hoãn! Hoãn lại hay anh đã đổi ý rồi không còn yêu em nữa.”

“Không! đừng nói thế! Anh luôn yêu em.”

“Bằng cấp quan trọng hơn tình yêu?”

“Không, cưng! Anh muốn mau hoàn tất chương trình học như di chúc của người anh yêu quý.”

“Mục đích của anh cho người đang sống hay cho người đã chết?”

“Như em biết, truyền thống của dân tộc ta, người quá cố cũng càng quan trọng lắm.  Truyền thống của tổ tiên rất cần và quan trọng cho anh, cho em và tất cả con cháu sau nầy.”

“Em không lý tới!  Em chỉ biết hạnh phúc hiện tại.  Có lẽ anh không yêu em đủ nên có mọi thứ lý do để trì hoãn.”  Nàng khóc lớn và chạy vào phòng riên.

Tâm gõ cửa: “Em ra ngoài anh có một giải pháp tốt lắm!.”

“Có hay không đám cưới trong năm nay, trả lời đi.”

“Anh không thể trả lời ngay bây giờ.  Hãy ra anh giải thích mọi điều.”

“Không, xin chào!”

Chàng đợi thật lâu, cửa vẫn đóng im ỉm.  Bố mẹ nàng đi vắng chỉ còn đứa em không thể giúp gì them, chàng đành ra về.

Mẹ về thấy nàng mắt đỏ hoe.

“Sao thế, con?”

“Chúng con chia tay rồi.”

“Sao?”

“Tâm không yêu con.”

“Lan, kể cho ta nghe mọi chuyện”

“Tâm không yêu con nên không bằng long làm đám cưới năm nay.”

“Ôi! Con gái ơi! Nó còn hai năm rưỡi nữa.  Cả con nữa còn một năm rưỡi nữa mới ra trường.”

“Nhưng chủ sở của con cho con việc làm toàn thời gian lương cao, và ảnh cũng có thể làm việc toàn thời gian ở phòng thí nghiệm!.”

“Con gái ơi!  Như con biết vào trường y khó lắm, nó đang có cơ may tập sự với những ông thầy giỏi.  Dễ dầu gì lại gặp cơ hội như thế.  Còn cô nữa, bố cô và tôi không đồng muốn cô bỏ dở việc học.”

“Con muốn có một căn nhà riêng để con trang trí thỏa thích.”

“Ối trời ôi!  Nhưng để chìu ý con gái cưng, đấy mẹ bằng long cho cô trang trí nhà này, bố cô chắc hy sinh để chìu ý cô.”

“Mẹ, con biết bố yêu đồ cổ đông phương với tranh thủy mặc và đồ gỗ quý.”

“Ðúng thế con, nhưng bố mẹ và em hy sinh cho con, chịu chưa?”

“Ôi! mẹ! Ðừng làm thế!”

“Con!  Tâm là người tốt, đẹp trai và tài năng.  Nó yêu con.  Ðừng phá hỏng mối tình đẹp đẽ này.”

Lan ôm mẹ và khóc ròng.

Sau bữa cơm tối, hai bố con trò chuyện thật lâu.  Bố nàng cắt nghĩa cho nàng lịch sử nghệ thuật Ðông phương, nét đẹp và đầy thiền tính của vẽ đẹp cổ vật hay tranh thủy mặc.  Bố cũng cắt cắt nghĩa cho nàng vì con không biết nên con không yêu như lời đức Khổng tử nói: “vô tri bất mộ”.  Bố cũng chỉ cho nàng những sách vở tài, liệu và khuyên nàng nên truy tìm trên mạng lưới nữa.  Nàng chú mục về những bức tranh vẽ gió trúc rất nỗi tiếng, họa gia làm nhà kế cận bụi trúc để ngắm, nhìn trúc trong gió, trong sương, trong bão và trong tuyết suốt ba năm dài.  Khi đã nắm bắt được tinh thần này, nhà nghệ sĩ mới phóng bút vẽ chỉ trong thoáng giây nhưng hồn trúc đã nhập bức tranh.  Bố nàng cũng cắt nghĩa cho nàng về Tâm.  Theo bố, Tâm là người có nhân cách, biết giữ truyền thống gia đình.  Tâm là người chồng tốt. Tình yêu này thật đẹp, nàng phải cố bảo vệ lấy hạnh phúc.  Lan bây giờ mới hiểu, nàng cảm thấy có lỗi sau khi bố nàng cho nàng một bài học có ý nghĩa.

  Một tuần sau, mẹ Lan mời Tâm tới nhà. Mẹ nàng ngạc nhiên khi thấy Tâm hốc hác vì buồn.  Mẹ nàng nói:

“Tình yêu của Tâm và con tôi thật đẹp.  Lan và anh hãy cố bảo vệ và vun xới, hãy kiên nhẫn và khôn ngoan hơn.  Tôi biết anh yêu nó và Lan cũng thế, rất yêu anh.  Lan là người có tâm địa tốt, nhưng nó quá trẻ, nó đến đất nước nầy khi còn bế ngửa.  Tôi cũng có một phần lỗi, cố gắng đi làm cho nhiều không có thì giờ đủ cho con cái.  Ðã năm ngày qua tôi và bố nó đã cắt nghĩa cho nó hiểu và bây giờ nó đã nhận thức được vấn đề.”

“Cảm ơn bác nhiều, cháu lo lắng vì sự bất hòa của cháu và Lan. Xin bác giúp cháu.  Người bảo trợ của cháu đồng ý để Lan trang trí nhà của ông bà và cả phòng riêng của cháu nữa.  Tiền mua đồ đạc ông bà bảo trợ xin thanh toán.  Ông bà yêu Lan và cháu như con, ông bà muốn hàn gắn sự bất hòa của cháu và Lan.

“Ông bà bảo trợ quý hóa quá!  Nhưng theo tôi nghĩ…Lan!  Phi Lan!”

“Dạ” Lan đáp nhẹ.  Nàng hiện ra, nàng xanh và mắt quầng thâm vì khóc nhiều.”

“Lan! Anh xin lỗi”

“Em xin lỗi nữa! TạI em.” Lan rơi vào vòng tay Tâm và nức nở.

“Ðừng khóc!  Có một cách giải quyết tốt, bảo trợ của anh…”

“Em hoan nghênh, nhưng bây giờ tình yêu của đôi ta quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”

  Tháng sau đó, Lan học hai lớp một lớp về mỹ thật đông phương và một lớp Việt ngữ.  Hơn nữa, nàng còn gặp một thiếu phụ Mỹ nói rất rành tiếng Viêt.  Một hôm nàng và gia đình đi Vancouver B.C trên một chuyến phà lớn, nàng ngạc nhiên thấy một người đàn ông Mỹ nói chuyện với ba con của mình bằng tiếng Việt.  Rồi Lan thấy một thiếu phụ Việt vợ của ông ta.  Ba của Lan nói:

“Những đứa trẻ này rất thông minh và nói ít nhất được hai ngôn ngữ.”

“Con cũng vậy!” Lan nói.

Sau chuyến du lịch, ở nhà Lan thích thực tập nói tiếng Việt với bố mẹ và cả các em nữa.  Tâm và gia đình nàng rất vui khi thấy nàng đổi tính nết.  Nàng hầu như trở nên một người mới, bớt ích kỷ rất  nhiều.  Nàng chia sẻ với các em, hy sinh vài ý thích cho người yêu. Nàng săn sóc bố mẹ hơn.  Nàng thích sưu tầm và đọc sách về văn minh Việt nam.  Nàng nghĩ bố rất có lý khi nói: “Nước Mỹ là nước đa văn hóa và họ muốn mỗi một cộng đồng khác đóng góp phần của mình cho nền văn hóa chung này.”

  Ba tháng sau, Lan và Tâm đi chơi núi.  Một ngày tuyệt vời trời xanh và mây trắng nhẹ.  Chim chào mào xanh hót trên ngọn cây thông.  Suối nước mùa xuân thầm thì cho kẽ đá nghe truyện và sáo ngọn thông chơi nhạc nhẹ với gió.  Phi Lan nói với Tâm: “em muốn đọc anh nghe câu thơ.” Nhìn trước nhìn sau nàng vội hái một bông hoa núi, cho Tâm coi roi dấu vào túi áo.

“Ðọc đi em!”

Hoa rừng mới hái

Nét đẹp đơn sơ

Suối muốn làm thơ

Thì thầm kể mãi

“Thật hay! Thơ của em?”

“Dạ vâng, thưa ngài!”

Tâm ôm hôn Lan và nói: “Anh thật kiêu hãnh về em!.”

“Em cũng kiêu hãnh về anh.  Hoa núi bạt ngàn, đẹp quá với bao màu sắc tươi đẹp.  Nếu em không lên núi cao, em đâu có thấy.  Nếu tâm hồn em không hướng thượng, em không nhận chân được ý tưởng tốt lành của anh.”

“Em yêu! Anh hoàn toàn đồng ý.  Còn em như hoa thủy tiên đông phương, cần gọt tỉa, cắt rể.  Có thể làm đau, nhưng giúp hoa thơm hơn, đẹp hơn nỡ đúng độ vào ngày Xuân Tết.”

  Nàng nhặt một vỏ thông và nói: “Ðây là tượng trưng tấm ván đã cứu anh, cứu đôi ta và em nghĩ hồn người anh đang mĩm cười với chúng ta.” Hoa núi hàng hàng lớp lớp dưới chân hai người , và hương thơm ôm hôn khi nắng vàng long lanh trong mắt.

 

Lê Ngọc Hồ

 

 

2.TÌNH YÊU TRONG CA DAO

       ...

            Anh nắm vạt áo, anh đề câu thơ

            ...Chữ Trung thì để phần cha,

            Chữ Hiếu phần mẹ, đôi ta chữ tình.

 

Thế là ca dao đã phân định rõ ràng: lý trí xin để một bên để chữ tình diễn tả.  Tự ngàn xưa ca dao đã "đầy ắp" những lời văn trữ tình cho yêu, cho nhớ, cho thương, cho thắc mắc "giả bộ" rằng tại sao lại yêu thương một người không phải là cha, không phải là mẹ, không phải họ hàng, có khi không phải người  quen, chưa biết đã thương, chưa gặp đã mến:

           

            Gió đâu thổi mát sau lưng,

            Dạ sao lại nhớ người dưng vô cùng?

 

Hỏi là trả lời rồi, có lẽ anh đã thương em từ muôn thuở, từ kiếp trước, từ thuở nào xa xưa...  Khi em mới chỉ là một noãn bào phôi thai, từ bào thai trong lòng mẹ:

 

            Sao mai ba cái nằm ngang,

            Thương em từ thuở mẹ mang trong lòng.

 

Thật là một tình yêu lãng mạn vô tiền khoáng hậu...  Khi anh đã thương là anh phải tìm ba mươi sáu cách làm quen:

 

            Chiều chiều bóng ngả về tây,

            Hỏi cô hái củi bên đầy bên vơi:

            Cô còn hái nữa hay thôi,

            Cho tôi hái đỡ làm đôi vợ chồng.

hay:

            Đò dọc rồi lại đò ngang,

            Có đi anh đợi, có sang anh chờ?

 

Làm quen lắm lúc đầy thi vị, lãng mạn, nhưng cũng có khi ngớ ngẩn dễ thương:

 

            Vườn em có đất trồng cau,

            Cho anh bứng gốc cam sành trồng bên.

 

Đã yêu em rồi thì ra ngẩn, vào ngơ, lòng những bồi hồi, bàng hoàng, xốn xang:

 

            Thương em nào biết mần răng,

            Mười đêm ra đứng trong trăng cả mười.

 

Biết du rằng đứng ngắm trăng chẳng ăn giải gì, nhưng trăng ơi mi làm tín trạm cho anh gởi nhớ, gởi thương đến người ấy nha.  Hay mượn trăng làm chứng nhân cho mối tình chớm nở, có khi là mối tình một chiều...

 

            Sáng trăng chi lắm nửa trời,

            Để năm canh anh thơ thẩn cửa người cả năm.

 

Ca dao đã nói thực tất cả tấm lòng của người đang yêu, không đè nén, không che đậy sự thật.  Luân lý Khổng Mạnh khắt khe là thế, chữ trung, chữ hiếu trọng đại là thế nhưng ca dao gạt phắt sang một bên vì là lý trí, còn đây là vương quốc của tình cảm cơ mà: chữ tình phải nhất, đó là sự thật một trăm phần trăm, ca dao đã can đảm nói lên điều đó:

 

            Đêm nằm ở dưới bóng trăng,

            Thương cha, nhớ mẹ không bằng nhớ em!

 

Ca dao đã cực tả tình yêu, tình thật là vĩ đại như đất trời, hơn cả đất trời và trách cả đất trời khi đất trời là kỳ đà cản mũi:

 

            Bạn về có nhớ ta chăng?

            Ta về nhớ bạn như trăng nhớ trời.

hoặc:

            Núi cao chi lắm núi ơi,

            Núi che mặt trời, không thấy người thương.

 

Đã hân hạnh quen em, anh bèn thừa thắng xông lên đề nghị một tình yêu xây dựng, muốn cùng em chung... nhiều thứ.  Nhưng anh đánh đòn phủ đầu bằng chữ hiếu em sẽ cảm động hơn vì em là con nhà gia giáo:

 

            Khăn trắng em chít cho ai,

            Có phải chít cho phụ mẫu xé hai ta chít cùng.

 

Đã thương em rồi thì anh đâu có quản "thân lươn lấm đầu," bao nhiêu khó khăn vượt hết, trở ngại san bằng, dù đèo cao, vực sâu, lũng thẳm, biển rộng, sông dài, rừng xanh, núi đỏ,.... dù phải cực thân, quy lụy vì ai:

           

            Đi ngang nhà má,

            Cái tay tôi xá,

            Cái cẳng tôi quỳ,

            Lòng thương con má, xá gì thân tôi.

 

Khi đã yêu anh không còn so sánh, yêu là yêu, vì yêu em, thế thôi!

 

            Trắng như bông mà lòng anh không chuộng,

            Đen như cục than hầm mà lòng muốn, dạ thương.

 

Và anh cũng không phân bì cùng em:

           

            Bắc thang lên hỏi ngọn trầu vàng,

            Trầu em cao số, muộn màng anh thương.

            Bắc thang lên hỏi ngọn trầu hương,

            Đó thương ta một, ta thương đó mười.

 

Đâu phải tình yêu một chiều, em cũng yêu anh không kém, nếu không muốn nói còn hơn:

 

            Cách nhau một bức rào thưa,

            Tay chùi nước mắt, tay đưa miếng trầu.

 

Em khóc vì cảm động đó anh!  Đã yêu anh từ thuở nào, biết bao nhiêu, biết bao ngày để đến bây giờ là lúc anh ngỏ điều em ao ước.  Nhưng em phận gái, em nói vòng quanh, anh phải hiểu:

 

            Bên kia sông có trồng bụi sả,

            Bên này sông ông xã trồng bụi tre,

            Trách ai làm bụi tre nó ngả, bụi sả nó rầu.

            Phải chi ngoài biển có cầu,

            Anh ra đó, anh giải đoạn sầu cho em.

 

Vì ai mà em phải:

 

            Giả đò mua khế bán chanh,

            Giả đi đòi nợ thăm anh kẻo buồn.

 

Đã yêu em chẳng ngại nữ nhi thường tình mà "xăm xăm băng lối vườn khuya một mình," hoặc chỉ đường đi nước bước cho anh:

 

            Chuột kêu chút chít trong rương,

            Anh đi cho khéo đụng giường má hay.

 

Vì kín đáo nên em giả bộ thờ ơ, không quen biết:

 

            Đi qua nghiêng nón cúi lưng,

            Anh không chào, em không hỏi vì chưng đông người.

 

Những khi không có người lạ thì:

           

            Ra về mới đến nửa đồng,

            Nón che, tay ngoắc trong lòng nhớ thương.

hoặc:

            Nước chảy re re, con cá he nó xoè đuôi phụng,

            Anh xa em rồi trong bụng còn thương.

 

Và ôm hoài kỷ niệm những lần gặp gỡ:

 

            Em về nhớ phố, nhớ phường,

            Nhớ nới trò chuyện, nhớ đường em đi.

 

Ca dao là tình tự của dân tộc, là tiếng nói của tình yêu.  Ca dao là tình tự trung thực nhất, đơn sơ nhất, bộc trực nhất.  Là tiếng nói của con tim, không còn lý trí kiềm tỏa.  Có sao nói vậy, không màu mè, không rào trước đón sau, không hoa hoè hoa sói.  Uống lời thơ của con tim trong ca dao như uống giòng suối ngọt của nước mưa trời khi cổ cháy.  Có khi nào bạn thấy lòng khô cháy như sa mạc, tình cùn như sỏi đá, bạn hãy uống thử trong giòng suối ngọt ngào tình tự ca dao, bạn sẽ thấy nhạc lòng trổi dậy, hoa lòng đưa hương và thần kinh giao cảm sẽ truyền lên bờ môi khô của bạn một ánh sáng nụ cười.

 

 

 

 II THƠ

   

 

            1-Hỏi nắng

 

Nắng chợt đến hay em vừa xuất hiện

Nắng run mình hay em bước chân đi

Cây lắng nghe khi  nắng gió thầm thì

Khen ai đẹp!  Làm ai thêm bẽn lẽn

Nắng cầu nguyện em  mong tình trọn vẹn

Nắng còn ghen!  Khi em hé môi cười

Nắng còn hồn khi khoé mắt em tươi

Rồi nắng đọng trên vai bờ thon nhỏ

Nắng nhảy múa:  chân hài  mòn  lối cỏ

Nắng cài mây hay suối tóc mây cài

Đường nắng xinh hay eo uốn hình hài

Nồng nắng đỏ hay hoa mo6i chín đỏ

Lòng nắng mở hay linh hồn bỏ ngỏ

Nắng nhạt phai buồn bã tóc buông

Nắng lay động!  Hay hàng mi khép mở

Nắng sửng sốt!  Hay linh hồn bỡ ngỡ

Nắng mê say hay tình nồng đã đam mê

Nắng trung thành hay em giữ trọn câu thề

Vì nắng ấm hay tình ta quá thiệt

Vì nắng chói hay tình em tha thiết

Nét diễm huyền hay nắng vẽ đường ngôi

Gió đưa hương hay nắng bảo hoa mời

Nắng bừng tỉnh hay em vừa thức giấc

Nắng chới với hay hồn em ngây ngất

Nắng ngây thơ hay má ửng đào tơ

Nắng u hoài, chân em bước hững hờ

Nắng ham học em sân chiều thư viện

Nắng tin tưởng hay tình em thể hiện

Nắng trẻ măng hay em trổ mã xuân thì

Nắng cuồng yêu hay đã yêu si

Rồi nắng hỏi em khơi tình tuyệt diễm

 

2-Vòng tay

 

Em ngả đầu vòng trong cánh tay

Anh ôm gọn trọn một thân gầy

Môi kề hoa nở tình mơ dẹp

Sóng nước dài lưng thon tóc mây

 

3-Men nhớ

 

Cách biệt chân trời anh nhớ em

Hôm nao thấp thoáng áo bay thềm

Nâng ly anh muốnsay mùi nhớ

Rượu ngấm tình ta ngây ngất men

 

Một thoảng hương đưa kỉ niệm chiều

Ngồi bên bếp lửa với em yêu

Băn khoăn chảng biết chi tâm sự

Ánh mắt lời duyên bước diễm kiều

 

xứ tuyết em về, anh giá băng

Xa xôi cầu nối nhịp cung Hằng

Tình ta mộtphút vào cung điệu

Bốn mắt hòa âm không nói năng

 

 

 

4-Xuân

 

Hương tỏa trầmthơm, song cửa hoa

Ngoài rèm ríu rít tiếng chim ca

Trà thom thấm giọg say saythuốc

Trờ đất may Xuân đẹp thái hòa

 

Lửa sưởi hồng, tí tách tiếng vui

Cúc vàng  khoe đẹp nụ hoa cười

Nghe như ý lá căng bầu ngựa

Khúc nhạc tình Xuân thở ấm người

 

Sương đã đi và nắng đã lên

Hoa trà dờn bóng ngả bên thềm

Môi son, da nõn xanh mằu cốm

Tình ngỏ  lời thầm Xuân gió êm

 

 

 

 

5-Trên con đường tình

 

Trên con đường tình,

Hoa, cỏ xôn xao chuyện chúng mình,

Dưới bóng hoàng lan một buổi chiều,

Mây là hơi thở em yêu.

Nắng chiều đi vào trong mắt,

Liễu rũ hàng mi xanh ngắt.

Tiếng vọng hồi chuông giáo đường,

Hoàng hôn trên tóc em vương,

Khi ánh sáng giao thoa cùng bóng tối,

Gót son nhỏ chạm hờ trên cỏ rối.

Không khí vàng chuyển động ở bên em,

Anh uống lời em mà tim vẫn còn thèm,

Em tóc xõa áng mây chiều gió lộng,

Anh chhìm đắm trong hồ mơ mắt mộng.

Từng giọt chiều rơi chậm ở chung quanh,

                            Bên bờ cỏ xanh

Hồn như gió cuốn

                 Anh còn muốn

Được nhìn em nạm trong ánh trăng vàng,

Hương đã say men ngất ngây thiên đàng,

Anh và em đi dạo,

Bên dòng sông tim tím ánh sao,

Mặc em vùng tinh tú ra vàọ

Đôi bóng ngã đổ dài trên lối cỏ,

Tình mộng ảo vào linh hồn bỏ ngỏ.

Có những ngày

Cùng em đi vào rực rỡ bình minh,

Dệt tình ta bằng sợi nắng si tình.

Viết thơ tình cho em trên lạ

Trong nắng trưa

Yêu em mấy cho vừa

Nắng long lánh uống hàm răng óng ánh.

..

Rồi ngày đông tuyết

Tình nồng trong gío lạnh,

Bên bếp lửa mùa đông,

   Sưởi ấm tình hồng.

Khi mùa thu đến

Lá mơ vàng rơi rớt rụng bên thềm,

Em nhặt lá dệt mùa thu mộng ảo,

Hay những ngày tháng hạ,

Anh cho em tất cả

Sửa nắng hồng nhưộm mái tóc em đen,

Những nụ hôn ươm tình đã say men,

Run run nhẹ tơ non cánh bướm,

Ngập dáng như hải triều sóng lượn,

Cả những lúc giao mùa,

Và khi nắng nhạt điểm mưa thưa,

Thời xuân hồng ca hát,

Nụ hoa trên khóe mắt,

Nhạc lẫn vào hồn,

Tình dâng mãi tận trời cao xanh ngắt

Cho dù nắng tắt

Tay em run khẽ mộng trong lành,

Anh cho em mãi mãi một màu xanh,

Khi thu tàn mây bạc,

Tình không đổi khác,

Khi gió mùa đông đã nói với mùa: 

“Họ thương yêu nhau biết mấy cho vừa!

Là của nhau tất cả,

Họ yêu nhau rất lạ

Chỉ biết trao mà không bìết xin,

Có nhau rồi họ chẳng phải đi tìm,

Đâu có bao giờ họ muốn,

Một ít yêu và một ít không

Vì lòng đã ướm lòng:

Chỉ có yêu không

Chẳng bao giờ

Một mình đi trên phố vắng

Lặng người đi để mưa nhỏ vào hồn;

Ngậm cảm nồi lòng đơn lẻ

Mà vơ vẩn trời mưa buồn viễn xứ,

Chẳng bao giờ là người cô hành lữ thứ.”

Vì đường tình có đôi

          Em là dung môi,

Tướì cây tình yêu sống,

Dù đường đời mộng hay chân, ảo, thực…

Tình huyền nhiệm đã vào trong vô thức,

Dầu thế nào ta vẫn có nhau

Kinh tình yêu nguyện cầu:

Mãi mãi yêu và cứ mãi mãi yêu:

                                Thật nhiều,

 

6.Mỗi Ngày

 

 

Từ gặp em anh muốn nói nhiều

Mỗi ngày anh tặng một lời yêu

Bao nhiêu mật ngọt trao em đó,

Hạnh phúc màu hoa gấm tới chiều.

 

Nếu biết rằng em thích mộng mơ,

Mỗi ngày anh tặng một vần thơ.

Ru hồn gặt hái hoa hương lạ,

Giai điệu đàn lòng em tiếng tơ.

 

Sóng bước tình yêu dấu ngọc ngà,

Mỗi ngày anh tặng một bài ca.

Gió mùa thỏ thẻ lời tâm sự,

Máu chảy về tim cũng nở hoa.

 

Điệp khúc lời yêu biết mấy lần,

Mỗi ngày anh tặng một tình Xuân.

Men say đã nhiễm tim cùng não,

Lời ngọc yêu vàng rung tiếng ngân.

 

Nếu biết rằng em thích chị Hằng,

Mỗi ngày anh tặng một vầng trăng.

Gặp em đang đẵm màu trăng nõn,

Chỉ muốn nhìn em không nói năng.

 

Nếu biết rằng em muốn lịm hồn,

Mỗi ngày anh tặng những lần hôn.

Chơi vơi tình song chân trời mộng,

Đã vẽ thuyền tình những nét son.

 

Lê Ngọc Hồ

 

 

 

 

 

 

 7.Như những giòng sông nhỏ

Thơ văn xuôi

 

 

 

Ngày xưa đó, anh còn mãi nhớ…thoáng thấy em dáng dấp ngoan hiền trên đường phố nhỏ

Nét bước thiên thần dung dị, hững hờ bờ vai trễ nải nặng sách ba lô.

Anh muốn dừng xe để nói cùng em, nhưng anh sợ sẽ đánh mất những gì anh đang thấy; từng gót nhỏ âm thầm, từng mơ màng ánh mắt, từng phong thái mang mang, từng sợi tóc dài hàng, từng bước lòng rung động…

Tất cả những cái đó hình như chỉ thấy nơi em, chỉ có trong bầu không khí quanh em…

Anh sợ và rất sợ nếu anh vô tình phá tan trạng thái linh thiêng đó, thần tiên đó …

trước đôi mắt nai tơ to tròn bỡ ngỡ …

 

Anh đã nhìn em đi, vẫn nhìn em đi, còn nhìn em đi,

chiêm ngường gót nhẹ son hài lững thững,

bâng khuâng lối nhẹ thiên đàng,

vùng trời của em chỉ có mây thưa, gió nhẹ, hoa mềm, cỏ nhung

có hương gọi nắng, có gió tìm mây để ru linh hồn em ngủ nhe như cánh bướm non,

còn anh như tơ trờilíu tíu chung quanh …

 

Trong sự tuyệt vời mà em vẫn có đã dìu tư tưởng của anh lang thang như những giòng sông nhỏ lững lờ trôi nước về xuôi …

Thì em ơi-có bao giờ giòng sông lang thang đó đã hoà tan biến mất trong bao la hiền dịu

em đềm muôn thuở nơi em …

 

Lê Ngọc Hồ

 

 

 

III NHẠC

 

 

 

 

 

 

VĂN THƠ VỀ TÌNH YÊU

 

 

 

 

 

 1. Truyện Song Ngữ

 

 

 

THE LEGEND OF TRUONG CHI

                                                                        By Le, ngoc Ho

 

 

 

   

 Once upon a time, there was a princess who lived in a beautiful castle near a pretty riverside. Her name was My Nuong that means the pretty, noble young lady. Her parents had only her as the unique child, so they loved and took care of her. A special scholar taught her about philosophy and literature. She loved nature. She liked to share the wonderful sky, earth, wind, moonlight, and sunlight with all creatures. She told her maidens:

     “Don’t kill any insect, don’t destroy any plant. We need to share this global village with all creatures. They’re our friends.” She followed her mother’s ways. Her mother was a Buddhist believer. She loved literature, poetry, and Vietnamese folk songs. Her father, the prince, taught her to recite folk poems and folk songs when she was only three years old. She loved to enjoy the smell of dawn, the voice of nocturne, the music of the wind, the art painting of autumn mountains, the mystery of winter’s nights, and the philosophy of spring’s rocks. She loved nature, so she caressed petals of flowers, she trimmed carefully pine bonsai by herself, and she enjoyed the sweet smell of lotus. She contemplated the gorgeous garden with multiple flowers for all seasons. Best of all, she liked orchids hanging under the windows of her castle. Spring came, and she enjoyed birds’ songs and contemplated the pink river of peach blossoms flowing around her garden. Then apricot blossoms seemed like a snow sea under her windows. The prince, her father was a famous poet. He encouraged her to practice poetry writing. She showed her father her poem:

                                                APRICOT BLOSSOM

 

                        YOU’RE GRACEFUL WITH YOUR WHITE CLOUDY ROBES

                        WITH YOUR PRETTY, THIN HANDS YOU’RE NOBLE

                        HOW WONDERFUL YOUR PURITY IS

                        OUR FRIENDSHIP WILL BECOME BEAUTIFUL, I HOPE.

            She often looked at the weeping green willow at sunset. She loved the beauty as an artist. Her teacher, a scholar, showed her the truth, which was important for human beings. She liked to help her servants’ families.  She visited her servant’s parents; she offered medicine and health care for them. She gave toys to her servants’ children and hugged them. One time, her teacher told her:

     “My daughter, my pupil, I appreciate that you love the truth, the goodness and the beauty. Keep going on!”

     “Yes, sir,” she replied, “I try to follow your counseling.”

     She loved summer coming with the white clouds, the south wind and the green bamboo trees under the new moon. She played old Vietnamese guitar with thirty -six strings in the full moon summer night.

     One evening, some music entered her circle window: the folk songs. Every day she usually waited to listen to the beautiful music of a fisherman, who played the flute and sang the songs. Day after day, she fell in love with him. She thought how wonderful the songs were. Then she imagined that the singer should be very nice, should be handsome, and should be…  Sometimes she didn’t hear the fisherman’s songs, she missed them, and she waited and waited. One and a half months passed without Truong Chi‘s songs. She looked at the river from dawn to sunset, from evening to midnight without his image. She waited hopelessly and she became sick. The prince and the princess, her parents, were very anxious. All famous doctors of the dynasty were called to take care of her. But she was not better. Her teacher found out she was lovesick. According to his good idea, the fisherman was invited. When she saw him, her lovesickness was gone. She was very surprised; the best singer was not handsome. In fact, he was ugly.

     After the fisherman saw her, he fell in love with her too. He didn’t care about her parents’ gift for him, a lot of money and gold. People couldn’t hear the golden voice, which flew and danced on the river at sunset or moon light nights. His love sickness became severe and he passed away. The princess didn’t know that. Nobody told her. She thought that maybe the fisherman changed his career or moved to another river, so she couldn’t hear the songs. The autumn was coming, and the sky became bluer, the clouds became whiter, the river’s water became clearer, the leaves became more yellow and red, and the moon became more golden when the moon’s dish became perfect. There was the Mid Autumn festival in the yard of the castle with numbers of lanterns. She enjoyed the festival very much with her parents and her friends. When she returned to her circle window, she contemplated the riverside under the wonderful, golden light; she thought that if there were the folk songs and the flute music of Truong Chi, this night would be perfect.

     Three years later, some people found one precious stone, which seemed like a ruby near Truong Chi’s chest when his relatives rebuilt his tomb. People made a cup and offered it to the prince, My Nuong’s father. It was a beautiful cup. Some pink lines were designed in dark red background. The cup was very smooth. The princess liked to touch, to caress it. Even in cold winter, she held the cup, and the cup was felt warm in her hands. When she caressed this cup, it became more red and warmer. So the princess liked this cup very much. The winter was coming, the princess contemplated the landscape and she recognized the beauty of the winter. The mountain’s trees became serious, mountain’s rocks seemed like philosophies, and the river was thinking about the current of life. The winter night was beautiful too. The people’s lamps near the mountain foot seemed like light flowers in the black wall. The sky looked like a huge black carpet with emerald diamond stars. Under the candlelight, she read some famous poems. Near the fireplace, the voice of the firewood murmured to her. She contemplated the Oriental narcissus. She liked to enjoy some tea. She took the ruby cup. When this cup was full of tea, she saw a special image: the fisherman on the boat, and the light tea was looking like the river water at sunset. Suddenly, she understood all…She had heard some rumors about Truong Chi, that he moved to another river, that he died of love sickness …  Now she believed that he passed away because he loved her so much, and she recognized the great love of Truong Chi. His heart became the love crystal, the ruby. Although she couldn’t respond to his love, she respected it. She had a lot of emotion, her visage became pale, and her hands trembled.  Her tears dropped into the cup. Suddenly the cup disappeared and became water.

 

 

 

 

 

                                    Truong Chi’s story

                        His figure is ugly

                        But his heart is pretty

                        He loved and passed away

                        His voice is still a melody

 

                        One heart exchanges one heart

He loved the princess very much

When her tear mixed with his image

The loving returning was enough

Le, ngoc Ho

 

 

 

 

Truyện  Trương Chi Mỵ Nương

 

                                                            Ngày xưa có anh Trương Chi,

                                                            Ngừơi thì thiệt xấu, hát thì thiệt hay.

                                                            ̣Ca dao

 

            Ngày xưa có nàng quận chúa Mỵ Nương sống trong một tòa lâu đài tráng lệ, kề bên con sông thơ. Quận vương và phu nhân có một mình nàng , nên săn sóc cưng chiều hết mực. Một vị văn quan , học giả lão thành dạy nàng triết lý văn chương. Nàng rất yêu thiên nhiên. Nàng muốn chia sẻ sự sống, kho tàng đất trời..mưa sớm, nắng chiều, gió nam, trăng đẹp..cùng muôn loài, muôn vật dưới gầm trời. Nàng thường căn dặn nữ tỳ đừng hủy hoại bất cứ một sinh vật nào cho dù con sâu, cái kiến, cọng cỏ, nhánh cây.. nếu không có một lý do nào tối cần thiết. Chúng ta phải chia sẻ sự sống, và kho tàng đất trời với tất cả muôn vật. Chúng tất cả là bạn hữu của ta. Nàng hay tặng thuốc men, tiền bạc cho các gia đình nữ tì, tặng gạo tặng aó cho người nghèo...

            Nàng yêu văn chương, thi ca, dân ca, mỹ thuật. Quận vương, vị tể tướng đầu triều, yêu con dạy nàng thuộc dân ca, ca dao từ tấm bé khi nàng chập chững biết đi, tập nói. Nàng vui hưởng mùi hương của nắng, âm thanh của chiều , nhạc lời của gió, tiếng ca của mưa hay nét đẹp của núi thu, vẻ huyền bí của đêm đông..Say thiên nhiên nàng mơn trớn từng cánh hoa, tỉa từng nhánh cây chậu kiểng, và vô cùng thích hương mùa sen hạ. Nàng thường mải mê ngắm mãi ngôi vườn bao la , biển hoa lá bốn mùa. Nhưng hơn tất cả nàng yêu hàng hàng lớp lớp phong lan đong đưa đùa gió dưới vòm cửa nguyệt.

            Xuân đến, nàng lắng nghe chim di nói nhỏ trong lớp lớp sóng hoa đào trôi quanh vườn biếc. Quận vương , một thi gia nổi danh, người khuyến khích gái yêu tập tành thi phú. Một sớm mai nàng vui ngắm vóc mai gầy tắm sương đêm bên song , với cánh mỏng manh trắng tuyết. Nàng quì một gối dâng cha bài thơ đầu tay:

            Áo ai trắng một sắc mây,

            Trinh trong dáng ngọc , nét gầy  tay tiên.

            Tuyệt vời qúy ph́ái trời duyên,

            Chúng mình mãi mãi còn nguyên thâm tình.

            Quận vương mỉm cười hả dạ, xoa đầu gái yêu, và nâng nàng đứng dậy. Nàng cũng thường nhìn hàng liễu rủ lúc hòang hôn với hồn ngây thơ và bâng khuâng..

            Vị nghiêm sư của nàng luôn chỉ dạy cho nàng: Sự Thật vô cùng quan trọng, soi sáng cho cái Đẹp, cái Thiện. Chỉ có sự Thật mới cứu vớt được chúng sinh. Nàng lạy tạ sư phụ. Một hôm vị lão quan này nói:

            “Con, ta vui thấy con trân qúy cái Thực, cái Thiện, cái Đẹp. Con nên nhớ dùng sự Thật soi sáng từ ban đầu.”

            “Dạ, đa tạ sư phụ, con xin vâng theo lời chỉ giáo, con xin gắng công chỉ e sức bé nhỏ còn non nớt, kính xin sư phụ nâng đỡ.”

            Hè về, mây trắng, trời xanh, gió nồm len mình qua dậu trúc dưới trăng. Nàng gẩy đàn tranh dưới trăng rằm, qua hương trầm ướp ngón ngà buông thả.

            Rồi một chiều, thoảng tiếng sáo ngọt lọt qua khung cửa nguyệt, với tiếng ca bay vút thinh không. Chiều chiều nàng đón đợi tiếng sáo, tiếng ca nhẹ như tơ của chàng đánh cá ven sông. Ngày lại ngày, nàng càng yêu thích tiếng sáo lời ca hơn nữa.

“Tuyệt diệu làm sao tiếng hát” nàng miên man  thầm theo giòng trí và nàng tự nhủ: “Người ca hẳn là dễ thương, vạm vỡ điển trai..” Đến một chiều lắng nghe mà không thấy, nàng đợi và đợi mãi. Đã hai tháng vắng tiếng ca, tiếng sáo. Nàng trông giòng sông từ bình minh đến chiều tà, từ hòang hôn đến nửa khuya; giòng nước cứ trôi mà có đâu tiếng hát.

            Mỏi mòn trông đợi, rồi tuyệt vọng nàng ngã bệnh. Quận vương và phu nhân quá đỗi lo âu. Mọi ngự y và danh y khắp nước được triệu đến, nhưng bệnh tình nàng không giảm. Cho đến khi vị sư phụ lão thành khám phá ra nàng mắc bệnh tương tư. Theo cao kiến của người, chàng đánh cá được mời đến.

            Mới trông thấy chàng , bệnh hết tức khắc. Nàng sững sờ,  trái hẳn điều tơ tưởng, chàng xấu xí ghê gớm.

            Còn chàng, tình yêu bão nổi cuốn trọn tâm hồn. Không biết trời trăng mây nước gì hết, chàng yêu ngay quận chúa không so đo tính toán chi. Chàng không màng vàng bạc thưởng của quận vương và phu nhân vì đã chữa khỏi bệnh quận chúa. Chàng đánh cá mắc bệnh vì chẳng còn bao giờ thấy dung nhan nàng nữa. Từ đó dân ven sông không còn nghe giọng hát, tiếng sáo chập chờn bay lượn trên giòng sông trăng thuở nào.

            Bệnh tình chàng trầm trọng mãi, chàng giã từ cõi đời.

            Thu sang , trời xanh hơn, mây trắng hơn, lá đỏ vàng hơn, giòng sông trong hơn; đĩa bạc trăng tròn viên mãn trên bầu trời ngọc. Se lạnh ,sương mù lãng đãng không gian. Hội tết rằm tháng tám tổ chức trong sân vườn thượng uyển với lồng đèn giăng mắc khắp cành cây, bụi lá. Nàng vui hưởng hồn nhiên. Khi trở lại thư phòng, qua khung cửa nguyệt nàng ngắm mãi sông trăng, nàng chợt nghĩ giờ đây có lời ca tiếng sáo của Trương Chi thì tuyệt. Nhưng có lẽ chàng đã rời sông nước này qua bờ bến khác..Nàng thở dài nhè nhẹ..

            Ba năm sau khi cải mộ chàng, người ta thấy một khối hồng ngọc tuyệt đẹp. Tin rằng đây là ngọc qúy, vốn mến quận vương nhân từ, người dân thuê tạc chén ngọc dâng tặng. Chén ngọc thật qúy, qúa đẹp, vài đường gân tươi son uốn lượn trên nền ngọc sậm. Chén ngọc sờ thật mát tay, nhẵn thín trơn tru. Quận chúa vô cùng yêu thích. Nàng tối ngày mân mê, vuốt ve, áp lên má. Ngay cả mùa đông giá buốt, sờ chén ngọc ấm áp lạ thường như da thịt con người.

            Đông tới, quận chúa yêu vẻ đẹp đông sang. Cây núi tưởng như nghiêm trang hơn, đá núi triết lý hơn, giòng sông suy nghĩ hơn. Đêm đông mà đẹp lạ thường. Đèn xóm núi tưởng như hoa ánh sáng nở đó đây trong lũng cây đen. Trời đêm như bức thảm nhung huyền khổng lồ nạm kim cương. Dưới ánh bạch lạp nàng đọc thi tập Văn Lang. Hoa cúc đại đóa cười vàng bên án, hương thủy tiên mơn trớn dung nhan. Củi lò thì  thầm nhỏ to cùng nàng

. Nàng thèm ly trà ấm để vuốt ve làn môi hoa nụ. Nàng cầm chén ngọc rót trà. Lạ quá, kìa bóng chàng đánh cá trên chiếc thuyền con, nước trà màu giòng sông hòang hôn...Hai tay nàng khư khư cầm chặt chén ngọc. Trời..Nàng bừng hiểu tất cả....Từ dạo nào có tiếng sầm sì một chàng đánh cá đã thác vì tình..Nay, lúc này nàng hòan tòan tin rằng chàng chết vì yêu nàng, tình chàng sao vĩ đại đến thế. Tim chàng trở thành khối tình kết tinh, khối hồng ngọc cao quý. Dẫu chẳng đáp lại được tình chàng, nhưng tấm chân tình của chàng cao đẹp biết bao, đáng kính biết bao. Nàng chợt giật mình nhận thấy lời căn dặn của sư phụ, nàng đã không thực thi trọn vẹn, cứ ngây thơ nhìn đời qua cái Đẹp, cái Thiện. Nàng chẳng dám hủy hoại một con sâu cái kiến, cọng cỏ nhánh cây. Thế mà...Chao ôi..Giờ đây.. sự thể...Nàng run rẩy, tái xanh, hụt hẫng, lệ nàng nóng hổi khôn nguôi, lã chã rớt trên chén ngọc, và......chén ngọc chợt biến tan thành nước.

                                                                                                Lê ngọc Hồ

 

 

 

 

 

 

 

 

Màu Vàng và Tình Yêu

 

 

 

 

 

TÌNH THĂNG HOA

 

 

Gặp em từ thủa đó ,

Tình đôi ta trăng rằm .

Duyên cười em bé nhỏ ,

Mỗi lần anh đến thăm .

 

Áo tuyết em tuổi ngọc ,

Da trắng tươi mặt hoa .

Bưng trà thơm hoa mộc ,

Thon thon ngón tay ngà .

 

Anh chưa gặp nàng tiên ,

Nhưng anh biết em hiền .

Em không hay hờn dỗi ,

Em kiên trì chờ đợi .

 

Em học may áo mới ,

Em đòi cắt cho anh ,

Thứ bảy anh chợt tới

Em khoe áo hoàn thành .

 

Đôi khi làm em buồn ,

Nhưng em không có giận .

Em muốn anh thăm luôn

Nhưng anh sao quá bận

 

Aó mới anh tươi vàng ,

Em  yêu  mai vàng nở

Hay đón màu thu sang

Đồi chiều ta cùng bước

 

Những cuộc tình thăng hoa

Đẹp tựa một bài ca

Dâng hồn hương mùa nhớ ,

Khi cuộc tình vắng xa .

 

 

 

 

 VÀNG

 

Biếc gấm nền hoa điểm áo đồi ,

Thu vàng diễm tuyệt đã lên ngôi .

Núi xa xanh nhạt khăn mây trắng ,

Biển sậm màu lam êm gió khơi .

 

Chim biển cùng theo mây thoáng bay ,

Vàng xen cánh loáng nắng đong đầy .

Con buồm sáng lộng còn no gió ,

Bướm lá vàng tung tăng đó đây

 

Vàng trải đường mơ trong lũng sâu

Rực vàng trời mộng lá tô màu

Nai sao hoà sắc trong rừng nắng ,

Bỡ ngỡ thu về em sóc nâu

 

Lộng lẫy vì em rực áo vàng ,

Nắng hôn tà đẹp chớm thu sang .

Ánh trời cười sáng trăng ngà ngọc ,

Thuyền mắt em hồn anh quá giang .

 

 

 

 

 

 

Áo vàng

 

Dáng Ngọc sang trong chiếc áo vàng

Cùng màu lá áo buổi thu sang

Cười xinh ngà trắng môi tươi thắm

Sóng mắt thuyền duyên anh quá giang

 

Da tuyết hồng lên trong mắt ai

Người em gái nhỏ nét trang đài

Thương thương ăn nói sao hiền dịu

Gương mặt em tình như dóa mai

 

Quán nhỏ cùng em qua nắng trưa

Uống lời ngọt dịu quá dư thừa

Cưng anh em tiếp, em chiều chuộng

Một thưở vàng cho son nét xưa

 

 

 

 

 

Lê Ngọc Hồ

 

 

 

 

 

 

 

 

The Board

 

 

         Short story by Le, ngoc Ho

 

            The Pacific Ocean waves had kissed the sand of the Oregon coast. Some rocks washed their feet under the gray water. The sunlight painted the sea gulls wings under the blue sky and green pines along the shoreline decorated the pink hill. The light wind blew softly, and the full white clouds flew slowly. All things seemed peaceful. On the contrary, it was stormy in Tim’s soul. His head on his keens, the wave’s noise reminded him of the big event in his life. Ten years ago, thirty-six people including him and his brother escaped from Vietnam. After two days on the sea, the heavy black clouds covered the sky and the strong winds caught their small boat. These winds put their boat up and down between giant waves. The storm destroyed their boat. All thirty-six people were aboard on the waves. He and his brother shared a small board. It wasn’t enough for two people. His brother said:

            “This board isn’t big enough for the two of us, you keep it!”

            “No! Brother!” Tim yelled, “We both live or both die together.”

            “No! No! You’re smarter than me! You must live! For our mother and our family!”

            Tim didn’t know when his brother left their board. He tried to hold on extremely to this board. Then he lost consciousness. He awoke, and he felt that to lie on the sand near a seaside. He couldn’t stand up. He was hungry, thirsty and tired, and he was unconscious again. He dreamed that some people saw him. Then after a long moment, people picked him up and put him in a small car.

            He tried to open his eyes. A nurse, maybe, smiled and spoke in a loud voice.

            “He is conscience!”

Some people came to see him. The nurse with dark brown skin was a young girl. She asked him, “Are you hungry? Do you need some light food?” He weakly nodded his head.

            At that moment Tim was a 14-year-old boy. This nurse took care of him a lot like her brother. After one week, he became better. He knew this place was a small clinic of a refugee camp in Thailand. He could stand up and go outside. Sometimes his nurse looked for him, and she saw him cry at the seaside.  “Don’t cry! Brother! You need to think about your brother’s wills. Your brother’s soul should be happy if you’re healthy and try to study. Crying doesn’t make sense, my dear brother.”

“I miss him, sister.”

            “Yes, I know that. He prays for you and his soul wants you to become a good boy.”

            “You take care of me a lot and I appreciate that. You’re my real sister.”

            “I’m very glad to hear it.”

He was an orphan in the refugee camp. The refugee camp head quarter sent him to the children center of father Jos. There were a lot of children in this center. Some volunteers helped Father Jos to teach and to take care of these children. Father Jos was goodhearted and he loved them very much.

            One day Father Jos saw Tim crying. He embraced Tim and said,  “Oh! My child, I understand you.”

            Tim was surprised because he saw the tears on Father Jos’s eyes.

            “Dad! I love you” Tim said.

“I love you too, I pray for your brother. Don’t cry, be happy!” “Yes! Dad.”

            Tim has had a number of teenager friends. He enjoyed the children center with English class, picnics, and playgrounds. He had father Jos as his dad and the nurse as his sister. Tim was a sensitive child. Father Jos and the nurse paid attention to him a lot. They were satisfied because he was smart and nice.

            After two years he lived in this refugee camp. He had American sponsors. His sponsors without children loved Tim very much He went to high school. The weekends Tim helped his sponsors to clean the house, take care of the garden and wash their car. He had a free room and free food while he lived with his sponsors. Moreover his sponsors taught him a lot of things as American ways, American cultures and showed how to save money and to send for his family in Vietnam. His sponsors helped him. When they bought a new car they gave him the old car.

            Tim completed high school. Tim told his sponsors he would like to go to medicine school. Tim would like to become a doctor for serving his family and people. By Tim’s story, his sponsors understood about his target and they tried to help him. At that moment, there were only three years to complete his education in medicine school. Tim had a good part time job in the lab of the University Hospital. His boss offered him a full time job too because he had a lot of skills and worked hard. When Tim went to the Vietnamese New Years’ celebration, he met Phi Lan. She was a twenty one year old girl. She was pretty and smart. Her black eyes were under her long eyebrows, which resembled willow leaves. Her eyelashes were long and curved. How beautiful her eyes were, he thought. She was in good shape with a fashioned blue dress. She smiled with him when Tim contemplated an oriental narcissus.

            “Hi! Are you like an oriental narcissus?” she asked him.

            “Yes.” He answered, “It reminded me of my dad, every new years day. He had this flower. Please, show me how to take care of this flower.”

            “I’m sorry, I don’t know but I ask my coordinator. One second please.”

            She was a volunteer to sell oriental narcissus, it made a fundraising for a Vietnamese student organization. Tim waited for her and he contemplated again this oriental narcissus. He saw on the wall, there were a picture and some poems about narcissuses.

How

It bloomed

Just on

The New Year

These petals were

As white as snow

I contemplated

This flower under candlelight

It was

Holy time flower and me…

            “I’m sorry again, my coordinator went out. Can you come back in about one hour?”

            He hesitated because he had another appointment. “If possible, please give me your address and I will mail you good directions.”

            “Yes, Please.”

            He left this place, but he thought a lot about this gracious and pretty girl. She was dynamic. Her voice sounded like that a nightingale. She was attractive by her precious gestures.  

            After three days, Tim got her letter with directions about how to take care of this narcissus. He knew her name Phi Lan. He was very glad and he wrote a long letter to thank her. After that he knew she was a student in a famous University. She had a lot of skills about computer science with a good part time job. He fell in love with her. After one year of paying close attention to her and visiting many times her parent’s home, she responded to his love.       

            “Its late, my dear. I felt cold at seaside evening.”

            He returned his present time. Phi Lan saw tears in his eyes but he smiled with her. She asked about that. He explained.  “I miss my brother and I cry. But I smile because I have you, my dear. You help me and encourage me.”

            “I try and want our wedding celebration as soon as possible for I can take care of you and we will have a private home.”

            He didn’t say a word. He worried about not completing his education. He needs more two and half years.

            Tim and Phi Lan came back to her parent’s house. They had a beautiful dinner. After dinner, Phi Lan showed him a wonderful plan about the interior decoration for their home and their garden after their wedding. Phi Lan had a number of skills about decoration and color choices. They were her hobbies. She liked black and white furniture. She loved modern art. She couldn’t change her parent’s living room because her father loved oriental art with black and white paintings from Vietnam and China with rose wood furniture. She thought these things were old fashioned. She couldn’t change her room too because she had to share with her young sister. She could change free a half of her room or only her bed.

            She wanted her private home as soon as possible and she could change everything. She knew Tim didn’t care about decoration and she could change, as she wanted. Some nights she had a wonderful dream about their beautiful home. She read the books, she collected a lot of magazines, she visited furniture shops, she went to a lot of shopping centers to contemplate the curtains, lamps, pottery etc. for their new home. She had the passionate love of the decoration. She told Tim many times about her lovely dreams at night about their private home, their private wonderful decorations. Tim understood her very much, but he tried to delay the wedding until after he graduated. He thought “only two more years.” And they needed to wait.

            “My dear!” he embraced her “After my final test, we will have enough time to have a wonderful plan for our wonderful wedding.”

            He tried to delay or to say about the date of their wedding. One day Phi Lan said,  “Do you have an hour to spare for me?”  “Yes! My dear.” He answered immediately; he thought maybe she wanted to go shopping.

            “Sit down, please! Tim. I want to have a plan for our wedding in this year.”

He knew that he couldn’t avoid this problem and he waited for her decision.

            “Do you love me?” she asked

            “Yes, I do.” He answered

            “Do you like to marry me?”      

            “Yes, I do.”

            He tried to make a joke but she didn’t smile. “It’s a serious thing.”

            “Yes! Lady”

            She stood up strongly. He was hurrying to stop her. “I’m sorry” Phi Lan. Sit down, please and we have to make a decision.”

            “Let me know the date and the place of our wedding.” Phi Lan asked.

            “The place, according to your choice.” 

            “The date.”

            “After my graduation.”

            “No! This year.”

            “Only two years, my dear.”

            “Two and a half years, it is so long to wait.”

            “Although this year, we have to wait six months to prepare.”

            “ Yes, but I have to wait two years, I can’t.”

            “Please! We have enough time and we have a good plan and the wonderful wedding.”

            “Why you like to delay! Delay! Delay or you change your mind, you don’t love me anymore.”

            “No! Don’t say that! I will always love you.”

            “Your M.D is more important than our love.

            “No! My dear! I would like to complete my education because I can response to my brothers will.”

            “Your target is for living persons or for dead person.”

            “As you know, according to our tradition, the dead persons are important too. Our ancestors traditions are necessary for me, for you and for all descendants too.”

            “I don’t care about that! I care only for our happiness. Maybe you don’t love me enough and you have a lot of reasons to delay our wedding.” She cried and stood up and ran into her room.

            Tim knocked on the door and said “My dear! Please come out!”

            “No,” she answered, “our love is ending because you don’t love me enough.”

            “I love you! My dear, get out please, we will have a good resolution.”

            “Yes or no, one word, our wedding for this year.”

            “I can’t answer that right now, come out please, I will explain everything.”

            “No! Goodbye!”

             He waited for a long time because her door was closed. Her parents went out and only her sister who was very young to help.

            Her mother came back home; she called for Phi Lan and saw Lan with her eyes full of wet tears.

            “What happened my dear?”

            “My love is ending.”

            “Why?”

            “Tim doesn’t love me enough.”

            “Phi Lan, tell me everything.”

            “Tim doesn’t love me enough because I want the wedding this year but he delayed, delayed many times.”          

            “Oh, my dear, as you know he needs two and a half years. You too, one and a half.”

            “My boss offered me a full time job with twenty dollars an hour, and he can have a full time job in the lab.”

            “My daughter! As you know it’s very difficult to delay in medicine school, the good chances to practice with the famous doctors loose maybe they will not return. And you, even though you can have a good job, I and your father want you to complete your education.”

            “ I would like to have a private house so that I can decorate it however I like.”

            “ I love you very much, your father and your siblings. And you love your parents and your siblings also I appreciate that. I think your father will approve of your decoration in this house.”

            “Mother, I know father loves the oriental styles with black and white ink and paintings and the oriental rose wood furniture.”

            “Yes, my daughter, but we love you, we can sacrifice those things for your will.”

            “Oh! No! Mom! Don’t do that.”

            “My dear! Tim is a good boy; he’s handsome and has talent. He loves you so much. Don’t destroy your wonderful love.”

            Phi Lan cried and embraced her mother.

            After dinner, there was a conversation between her dad and her. Phi Lan’s father explained to her the history of the oriental arts, the beautifies and the Zen meanings of these arts. He told her because she didn’t understand anything about these arts and she didn’t enjoy them as Confucius, a great philosopher said that. He showed her a lot of books at home and in libraries that she could read. She paid close attention about the famous beautiful bamboo pictures that the famous designer had spent three years to contemplate this tree. This artist had caught the spirit of bamboo three in sunny, rainy and windy time. The artist created for famous pictures. Her father also tried to explain things to her about Tim. According to her dad, Tim was a dignified man who loved the familial tradition. He became a good husband. Phi Lan’s love was precious; she needed to protect her happiness. Phi Lan understood her father’s explanations. She felt guilty after her father taught her a meaningful lesson.

            One week later, her mother called Tim. She was surprised and emotional because Tim’s sadness. She told Tim:

            “The love between you and my daughter is very strong. Phi Lan and you need to protect it, to be patient and to be wise. I know you love Lan and she was and she loves you. Lan is good hearted, but she is very young, she came to America when she was just a baby. I have mistakes too, I tried to work hard, and I didn’t have enough time for her. Five days long, I tried to explain, her father too, thank you God, and she understood that.”

            “Thank you! Ma’am! I worry a lot about the conflict between Lan and I. Please help us, my sponsors told me that Lan can practice her decorating in their living room; my room is in their house. My sponsors pay for that. They love Lan and I, they want to save our love.”

            “How nice your sponsors are!” Her mom said, “But I think. Lan! Phi Lan!” her mother called her.

            “Yes mother” she answered softly. Phi Lan appeared, Tim saw her eyes, which became red because she wept a lot.

            “I’m sorry! My dear.” Tim said.

            “I’m very sorry too!” Lan said and she fell into his arms and cried.

            “Don’t cry there is a good resolution, my sponsors….”

            “I appreciate that, but our love is more important to me.”

            One month later Phi Lan took two classes. One class was fine arts of Asia and another class was Vietnamese language. Moreover, she met a young American lady who spoke very well Vietnamese. One day, she and her family went to Victoria B.C on the ferry. She was very surprised because she heard three children who spoke Vietnamese with their American father, and their father spoke Vietnamese with them also. Then she met the Vietnamese lady, their mother. Lan told with her dad and he said:

            “These children are smart because they can speak many languages.”

            “Me too!” Lan replied.

            After this traveling, at home Lan tried to practice Vietnamese with her parents and her siblings.

            Tim, and her family very glad Phi LAN changed her mind. She became a new person with her new spirit. She wasn’t selfish. She tried to share something with her siblings. She tried to sacrifice a little bit for her lover. She took care of her parents more than before. She liked to collect, to read about Vietnamese civilization. She thought that her father was all right when he said, “America is a multi-cultured country which appreciates someone, some communities to offer this country the new cultures, interesting ideas.

            Three months later, Phi Lan and Tim went to a high mountain. It was a wonderful day. The sky was blue, the white clouds slowly drifted. The blue forest birds sang their song from the high trees. The spring water murmured and the pine played the flute along with the soft wind. Phi Lan told Tim, I would like to say about you           

            “Go on my dear”

You

You seem like

Mountain flowers.

Your words are as fine as the

Spring water murmurs

As poetry and melodies of singers.

            “That was very interesting! Is it your poem?”

            “Yes, sir” she answered

            Tim embraced Lan and said, “I’m very proud of you.”

            “I am also proud of you. The mountain flowers on the immense hill. How gorgeous they are with multi colors. If I don’t go up the mountain, I can’t see the flowers. If my soul doesn’t raise up, I don’t recognize your precious ideas, and your good wills.”

            “I appreciate that, my dear. And you, you seem like the oriental narcissus, which needed to be trimmed, to cut the root. It hurtled your self, but it helped you to have a sweet smelling and to bloom on the great day.”

            She took a piece of pine wood and said:

            “It is the symbol of the board which saved your life, our life and I think your brothers soul smiles with us.”         

            The wonderful mountain flowers embraced both of them, and the beautiful golden sunlight was full in their eyes.

 

TẤM VÁN

 

Sóng Thái bình dương ôm hôn bãi biển Oregon. Vài tảng đá còn mãi mê rữa chân dưới những đợt song màu xám.  Ánh trời vẽ lên cánh nắng loang loáng của đàn chim biển dưới bầu trời thiên thanh và hàng thong xanh điểm trang dãy đồi hồng xa xa.  Gió thổi nhẹ, vài dải mây toàn trắng trôi chậm. Tất cả thiên nhiên thật an bình.  Riêng bão nổi trong hồn Tâm.  Ðầu gục xuống, tiếng sóng như nhắc nhở Tâm biến cố đã một lần xãy đến cuộc đời. Mười năm trước đây, ba mươi sáu thuyền nhân, trong đó có Tâm và anh ruột vượt biên đường biển.  Hai ngày lên đênh giữa song trùng dương, lù đù một màn mây đen nặng trĩu phủ kín bầu trời và sóng thần biển cả đã vồ lấy chiếc thuyền lẻ loi nhỏ bé.  Gió bão giỡn với chiếc thuyền lúc đưa lên, khi thụt xuốn giữa rừng sóng khổng lồ.  Chiếc thuyền bị bão sóng, tan tành.  Ðám thuyền nhân người chìm lỉm, người loi ngoi trên mặt sóng. Tâm và anh cùng bám vào một tấm ván nhỏ không đủ cứu cho cả hai. Người anh nói:

“Tấm ván quá nhỏ, không đủ cho cả hai, thôi em giữ lấy.”

“Không, anh” Tâm nói, “Sống cùng sống, chết cùng chết.”

“Khống! Không! Em giỏi hơn! Em cần sống cho mẹ và cho cả gia đình.”

Tâm không còn biết lúc nào người anh đã chìm xuống đáy biển.  Tâm ôm chặt lấy tấm ván. Rồi Tâm ngất xỉu lúc nào không biết.  Khi tỉnh lại, thấy mình nằm trên bãi cát.  Tâm không thể đứng dậy được, vừa đói, vừa khát, vừa mệt rồi lại thiếp đi.  Tâm thấy hình như có vài người nâng dậy rồI đem vào chiếc xe.  Tâm tỉnh dậy, cố nhướng mắt.  Hình như người y tá kêu lớn tiếng. Có tiếng hỏi lại:

“Nó tỉnh lại rồi à?”

Vài người bu lại. Người y tá có nước da nâu.  Qua người thông ngôn họ hỏI:

“Ðói không? Ăn cháo nha?”  Tâm chỉ gật đầu.

Lúc đó, Tâm 14 tuổi.  Cô y tá có lòng bác ái, săn sóc Tâm như em.  Sau một tuần, Tâm khá hẳn.  Tâm biết đây là bệnh viện xá của trại tỵ nạn.  Tâm có thể đi ra ngoài bệnh xá. Ðôi lần cô y tá đi tìm, thấy Tâm ngồi khóc ngoài bãi biển.- “Em!  Ðừng khóc nữa! Em hãy cố gắng làm theo di chúc của anh! Hồn người anh vui biết bao, nếu em khỏe mạnh và gắng học hành.  Khóc không có kết quả gì em ạ!”

“Em nhớ ảnh quá chị ơi!”

“Chị biết à em, hồn người anh sẽ phù trợ em và cần em trở nên người hữu dụng.”

“Chị thương và săn sóc em biết bao, chị đúng là chị ruột của em.”

“Chị rất vui khi nghe em nói thế.”

Tâm là một trong những trẻ mồ côi của trại tỵ nạn.  Ban quản trị trại gởi em đến trại dành riêng cho các em do cha Jos coi sóc.  Có những người tình nguyện giúp linh mục Jos dạy học và săn sóc các em.  Linh mục Jos là người từ tâm thương các em nhiều lắm.

Một hôm, linh mục thấy Tâm khóc, người ôm em và nói: “Con à!  Cha hiểu con lắm!”

Tâm thật ngạc nhiên khi thấy những giọt lệ lăn qua gò má nhăn nheo của Jos.

“Bố!  Con yêu bố lắm! Bố cầu nguyện cho con.  Ðừng khóc, vui lên con!” Vâng! Bố ạ!

Tâm có nhiều bạn đồng trang lứa.  Tâm vui sống trong trung tâm đi học Anh văn, đi picnic, chơi đá bong.  Tâm coi cha Jos như bố và người y tá như chị ruột.  Cha Jos và cô y tá chăm sóc Tâm thật nhiều.  Họ thật vui khi thấy Tâm thông minh và dễ thương.

  Sau hai năm ở trại tỵ nạn.  Tâm có gia đình Mỹ bảo trợ.  Họ không có con cái nên thương Tâm lắm. Tâm được đi học.  Cuối tuần Tâm chịu khó, dọn sạch nhà, cắt cỏ, làm vườn.  Bảo trợ cho Tâm ăn ở không lấy tiền.  Tâm vừa học vừa làm ở trường.  Bảo trợ còn hướng dẫu Tâm nhiều điều trong đời sống hằng ngày ở Mỹ, phong tục tập quán, văn hóa Mỹ.  Hơn thế nữa, trả tiền đầy đủ cho Tâm khi cắt cỏ, trồng hoa.  Giúp Tâm học lái xe và cho Tâm chiếc xe cũ.

  Sau khi học xong trung học, Tâm nói với bảo trợ ý định học y khoa. Tâm muốn trở thành bác sĩ để giúp đỡ gia đình và dân chúng.  Hai vợ chồng người bảo trợ cố gắng giúp Tâm, coi Tâm như con.  Ðến nay Tâm chỉ còn ba năm là tốt nghiệp.  Tâm có một công việc bán thời gian rất tốt.  Tâm làm việc cho phòng thí nghiệm của bệnh viện đại học.  Vị bác sĩ giám đốc rất hài long về tài năng và sự cần mẫn của Tâm, cho Tâm việc làm toàn thời gian nếu Tâm muốn.  Khi Tâm tham dự hội Tết Việt Nam, Tâm gặp Phi Lan.  Nàng hai mươi mốt tuổi, mắt tròn to đen láy dưới đôi mày mượt mà như liễu rủ.  Hàng mi cong dài thật xinh.  Tâm nghĩ, đôi mắt nàng đẹp biết bao.  Nàng ăn mặc thanh nhã và quý phái đúng thời trang qua bộ áo màu thiên thanh.  Nàng cười với Tâ, khi chàng ngắm hoa thủy tiên.

“Chào anh! Anh thích hoa thủy tiên Á đông ư?”

“Ðúng thế, hoa làm tôi lien tưởng ba tôi, mỗi độ xuân về, ba tôi có những giò thủy tiên thật xinh và ngát hương.  Cô có thể chỉ cho tôi cách săn sóc hoa?”

“Dạ, tuy không biết nhiều nhưng Lan có thể hỏi bác Khanh vị phối trí viên của gian hàng hoa thủy tiên này.  Ðợi một phút nha!.”

Nàng tình nguyện trong gian hàng sinh viên, bán để gây quĩ cho hội.  Chàng đọc bài thơ trên tường:

Dáng ngọc tươi da trắng trinh,

Chào mừng xuân mới đứng nghiêng mình,

Tay ngà quý phái thon thon ngón,

Duyên đẹp hương xinh hé nụ tình.

 

“Xin lỗi nha, bác đi khỏi.  Một giờ sau anh trở lại được không?”

Tâm ngần ngại vì chàng có hẹn. Nàng nói: “Anh cho địa chỉ điện thư, rồi Lan gởi cho anh hướng dẫn.”

“Thưa, đây.”

Chàng rời gian hàng hoa, nhưng chàng thầm nghĩ nhiều về cô gái xinh đẹp, duyên dáng này. Nàng thật linh lợi, hoạt bát.  Nàng thật hấp dẫn qua dáng điệu dễ thương.

Ba ngày sau, chàng nhận được điện thư cách hướng dẫn săn sóc hoa thủy tiên rất kỹ lưỡng.  Tâm biết tên nàng Phi Lan.  Chàng gởi điện thư cám ơn.  Sau chàng biết nàng đang theo đại học.  Nàng có nhiều kỹ năng về điện toán và có một công việc bán thời gian.  Chàng càng ngày càng cảm thấy yêu nàng.  Sau một năm với bao lần thăm hỏi, thư từ, chàng được nàng đáp lại.

“Trễ rồi, anh, em lạnh!”

Chàng trở lại hiện tại.  Phi Lan nhìn những giọt lệ và chàng với đôi mắt đỏ hoe.  Qua ánh mắt dò hỏi của nàng, chàng đáp: “Anh nhớ anh hai và anh không thể càm được nước mắt.  Nhưng anh mỉm cười cùng lúc vì cùng lúc vì anh có em với sự giúp đỡ và an ủi của em.”

“Em cố và mong đám cưới đến sớm để em săn sóc anh và chúng ta có một ngôi nhà riêng tư ấm cúng.”

Chàng lặng thinh.  Chàng chưa hoàn tất học vấn.  Chàng cần them hai năm rưỡi nữa.

Tâm và Phi Lan trở lại nhà cha mẹ nàng.  Họ có một bữa tối thật ngon miệng.  Sau khi ăn, nàng vẽ cho chàng thấy một kế hoạch trang trí nội thất ngôi nhà tương lai và vườn hoa nhỏ xinh của hai người.  Sở thích của nàng là trang trí nhà cửa, chọn màu sắc.  Nàng rất có khiếu nghệ thuật.  Nàng thích màu nặng trắng đen.  Nàng yêu nghệ thuật tân kỳ.  Nàng không thể thay đổi cách trang trí ngôi nhà của cha mẹ nàng, kiểu cổ Việt Nam và Á Ðông với những tranh thủy mặc và đồ gỗ đen hay đỏ xậm.  Nàng nghĩ thật cỗ lỗ quá!  Nàng cũng không thể trang trí theo sở thích phòng riêng vì nàng và em gái chung phòng.  Nàng chỉ còn trang trí gường ngủ, bàn viết và tủ áo của nàng.  Không gian quá chật hẹp cho nàng thi thố tài năng.  Nàng cần có nhà riêng với lại Tâm không để ý gì đến trang trí nội thất.  Nàng mong sao cho sớm thực hiện được ước mơ.  Nàng đọc sách, báo, sưu tập trên mạng điện toán, thăm các gian hàng bán, trưng bày đồ đạc, đèn, màn cửa đồ sứ và tranh ảnh.  Nàng đam mê quá hay kể đi kể lại cho chàng bao dự tính.  Tâm hiểu nàng, nhưng cố gắng trì hoãn ngày cưới sau khi tốt nghiệp.  Chàng nghĩ chỉ còn hai năm nữa thôi và họ cần chờ đợi.

  Ôm nàng, chàng nói: “Sau khi tốt nghiệp, chúng ta có nhiều thời gian chuẩn bị đám cưới tuyệt vời của đôi ta.”

Nàng phụng phịu, mặt khó đăm đăm.

Một hôm nàng hỏi: “Anh cho em một giờ.”

-“Ðược lắm! em yêu.”  Chàng tưởng nàng muốn đi mua hàng với chàng.

“Ngồi xuống đây anh, em muốn chúng ta bàn chương trình đám cưới chúng ta trong năm nay.”

Chàng biết rằng không còn có thể tránh được nữa phải nói thẳng với nàng vậy.  Nàng hỏi:

“Anh có yêu em?”

“Có!”

“Anh có muốn lấy em?”

“Có! “

Chàng cố diễu cho đỡ căng thẳng, nhưng nàng không cười.

“Ðây là chuyện hoàn toàn đứng đắn.”

“Dạ vâng, người đẹp.”

Nàng đứng bật dậy.  Chàng cố ngăn lại.  “Anh xin lỗi, Lan. Ngồi xuống chúng ta sẽ quyết định.”

“Cho em biết, ngày và nơi lễ cưới trong năm nay.”

“Nơi tùy em chọn.”

“Ngày?”

“Sau khi anh ra trường.”

“Không, nội trong năm nay.”

“Chỉ còn hai năm, em à!”

“Còn những hơn hai năm, không thể chờ lâu đến thế.”

“Ngay dù có làm trong nămnay cũng cần sáu tháng chuẩn bị.”

“Ðúng, nhưng chờ them hai năm nữa, em không thể.”

“Xin em đừng quá vội để chúng ta chuẩn bị kỹ lưỡng cho một đám cưới long trọng.”

“Sao anh cứ thích hoãn!  Hoãn! Hoãn lại hay anh đã đổi ý rồi không còn yêu em nữa.”

“Không! đừng nói thế! Anh luôn yêu em.”

“Bằng cấp quan trọng hơn tình yêu?”

“Không, cưng! Anh muốn mau hoàn tất chương trình học như di chúc của người anh yêu quý.”

“Mục đích của anh cho người đang sống hay cho người đã chết?”

“Như em biết, truyền thống của dân tộc ta, người quá cố cũng càng quan trọng lắm.  Truyền thống của tổ tiên rất cần và quan trọng cho anh, cho em và tất cả con cháu sau nầy.”

“Em không lý tới!  Em chỉ biết hạnh phúc hiện tại.  Có lẽ anh không yêu em đủ nên có mọi thứ lý do để trì hoãn.”  Nàng khóc lớn và chạy vào phòng riên.

Tâm gõ cửa: “Em ra ngoài anh có một giải pháp tốt lắm!.”

“Có hay không đám cưới trong năm nay, trả lời đi.”

“Anh không thể trả lời ngay bây giờ.  Hãy ra anh giải thích mọi điều.”

“Không, xin chào!”

Chàng đợi thật lâu, cửa vẫn đóng im ỉm.  Bố mẹ nàng đi vắng chỉ còn đứa em không thể giúp gì them, chàng đành ra về.

Mẹ về thấy nàng mắt đỏ hoe.

“Sao thế, con?”

“Chúng con chia tay rồi.”

“Sao?”

“Tâm không yêu con.”

“Lan, kể cho ta nghe mọi chuyện”

“Tâm không yêu con nên không bằng long làm đám cưới năm nay.”

“Ôi! Con gái ơi! Nó còn hai năm rưỡi nữa.  Cả con nữa còn một năm rưỡi nữa mới ra trường.”

“Nhưng chủ sở của con cho con việc làm toàn thời gian lương cao, và ảnh cũng có thể làm việc toàn thời gian ở phòng thí nghiệm!.”

“Con gái ơi!  Như con biết vào trường y khó lắm, nó đang có cơ may tập sự với những ông thầy giỏi.  Dễ dầu gì lại gặp cơ hội như thế.  Còn cô nữa, bố cô và tôi không đồng muốn cô bỏ dở việc học.”

“Con muốn có một căn nhà riêng để con trang trí thỏa thích.”

“Ối trời ôi!  Nhưng để chìu ý con gái cưng, đấy mẹ bằng long cho cô trang trí nhà này, bố cô chắc hy sinh để chìu ý cô.”

“Mẹ, con biết bố yêu đồ cổ đông phương với tranh thủy mặc và đồ gỗ quý.”

“Ðúng thế con, nhưng bố mẹ và em hy sinh cho con, chịu chưa?”

“Ôi! mẹ! Ðừng làm thế!”

“Con!  Tâm là người tốt, đẹp trai và tài năng.  Nó yêu con.  Ðừng phá hỏng mối tình đẹp đẽ này.”

Lan ôm mẹ và khóc ròng.

Sau bữa cơm tối, hai bố con trò chuyện thật lâu.  Bố nàng cắt nghĩa cho nàng lịch sử nghệ thuật Ðông phương, nét đẹp và đầy thiền tính của vẽ đẹp cổ vật hay tranh thủy mặc.  Bố cũng cắt cắt nghĩa cho nàng vì con không biết nên con không yêu như lời đức Khổng tử nói: “vô tri bất mộ”.  Bố cũng chỉ cho nàng những sách vở tài, liệu và khuyên nàng nên truy tìm trên mạng lưới nữa.  Nàng chú mục về những bức tranh vẽ gió trúc rất nỗi tiếng, họa gia làm nhà kế cận bụi trúc để ngắm, nhìn trúc trong gió, trong sương, trong bão và trong tuyết suốt ba năm dài.  Khi đã nắm bắt được tinh thần này, nhà nghệ sĩ mới phóng bút vẽ chỉ trong thoáng giây nhưng hồn trúc đã nhập bức tranh.  Bố nàng cũng cắt nghĩa cho nàng về Tâm.  Theo bố, Tâm là người có nhân cách, biết giữ truyền thống gia đình.  Tâm là người chồng tốt. Tình yêu này thật đẹp, nàng phải cố bảo vệ lấy hạnh phúc.  Lan bây giờ mới hiểu, nàng cảm thấy có lỗi sau khi bố nàng cho nàng một bài học có ý nghĩa.

  Một tuần sau, mẹ Lan mời Tâm tới nhà. Mẹ nàng ngạc nhiên khi thấy Tâm hốc hác vì buồn.  Mẹ nàng nói:

“Tình yêu của Tâm và con tôi thật đẹp.  Lan và anh hãy cố bảo vệ và vun xới, hãy kiên nhẫn và khôn ngoan hơn.  Tôi biết anh yêu nó và Lan cũng thế, rất yêu anh.  Lan là người có tâm địa tốt, nhưng nó quá trẻ, nó đến đất nước nầy khi còn bế ngửa.  Tôi cũng có một phần lỗi, cố gắng đi làm cho nhiều không có thì giờ đủ cho con cái.  Ðã năm ngày qua tôi và bố nó đã cắt nghĩa cho nó hiểu và bây giờ nó đã nhận thức được vấn đề.”

“Cảm ơn bác nhiều, cháu lo lắng vì sự bất hòa của cháu và Lan. Xin bác giúp cháu.  Người bảo trợ của cháu đồng ý để Lan trang trí nhà của ông bà và cả phòng riêng của cháu nữa.  Tiền mua đồ đạc ông bà bảo trợ xin thanh toán.  Ông bà yêu Lan và cháu như con, ông bà muốn hàn gắn sự bất hòa của cháu và Lan.

“Ông bà bảo trợ quý hóa quá!  Nhưng theo tôi nghĩ…Lan!  Phi Lan!”

“Dạ” Lan đáp nhẹ.  Nàng hiện ra, nàng xanh và mắt quầng thâm vì khóc nhiều.”

“Lan! Anh xin lỗi”

“Em xin lỗi nữa! TạI em.” Lan rơi vào vòng tay Tâm và nức nở.

“Ðừng khóc!  Có một cách giải quyết tốt, bảo trợ của anh…”

“Em hoan nghênh, nhưng bây giờ tình yêu của đôi ta quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”

  Tháng sau đó, Lan học hai lớp một lớp về mỹ thật đông phương và một lớp Việt ngữ.  Hơn nữa, nàng còn gặp một thiếu phụ Mỹ nói rất rành tiếng Viêt.  Một hôm nàng và gia đình đi Vancouver B.C trên một chuyến phà lớn, nàng ngạc nhiên thấy một người đàn ông Mỹ nói chuyện với ba con của mình bằng tiếng Việt.  Rồi Lan thấy một thiếu phụ Việt vợ của ông ta.  Ba của Lan nói:

“Những đứa trẻ này rất thông minh và nói ít nhất được hai ngôn ngữ.”

“Con cũng vậy!” Lan nói.

Sau chuyến du lịch, ở nhà Lan thích thực tập nói tiếng Việt với bố mẹ và cả các em nữa.  Tâm và gia đình nàng rất vui khi thấy nàng đổi tính nết.  Nàng hầu như trở nên một người mới, bớt ích kỷ rất  nhiều.  Nàng chia sẻ với các em, hy sinh vài ý thích cho người yêu. Nàng săn sóc bố mẹ hơn.  Nàng thích sưu tầm và đọc sách về văn minh Việt nam.  Nàng nghĩ bố rất có lý khi nói: “Nước Mỹ là nước đa văn hóa và họ muốn mỗi một cộng đồng khác đóng góp phần của mình cho nền văn hóa chung này.”

  Ba tháng sau, Lan và Tâm đi chơi núi.  Một ngày tuyệt vời trời xanh và mây trắng nhẹ.  Chim chào mào xanh hót trên ngọn cây thông.  Suối nước mùa xuân thầm thì cho kẽ đá nghe truyện và sáo ngọn thông chơi nhạc nhẹ với gió.  Phi Lan nói với Tâm: “em muốn đọc anh nghe câu thơ.” Nhìn trước nhìn sau nàng vội hái một bông hoa núi, cho Tâm coi roi dấu vào túi áo.

“Ðọc đi em!”

Hoa rừng mới hái

Nét đẹp đơn sơ

Suối muốn làm thơ

Thì thầm kể mãi

“Thật hay! Thơ của em?”

“Dạ vâng, thưa ngài!”

Tâm ôm hôn Lan và nói: “Anh thật kiêu hãnh về em!.”

“Em cũng kiêu hãnh về anh.  Hoa núi bạt ngàn, đẹp quá với bao màu sắc tươi đẹp.  Nếu em không lên núi cao, em đâu có thấy.  Nếu tâm hồn em không hướng thượng, em không nhận chân được ý tưởng tốt lành của anh.”

“Em yêu! Anh hoàn toàn đồng ý.  Còn em như hoa thủy tiên đông phương, cần gọt tỉa, cắt rể.  Có thể làm đau, nhưng giúp hoa thơm hơn, đẹp hơn nỡ đúng độ vào ngày Xuân Tết.”

  Nàng nhặt một vỏ thông và nói: “Ðây là tượng trưng tấm ván đã cứu anh, cứu đôi ta và em nghĩ hồn người anh đang mĩm cười với chúng ta.” Hoa núi hàng hàng lớp lớp dưới chân hai người , và hương thơm ôm hôn khi nắng vàng long lanh trong mắt.

 

Lê Ngọc Hồ

 

 

2.TÌNH YÊU TRONG CA DAO

       ...

            Anh nắm vạt áo, anh đề câu thơ

            ...Chữ Trung thì để phần cha,

            Chữ Hiếu phần mẹ, đôi ta chữ tình.

 

Thế là ca dao đã phân định rõ ràng: lý trí xin để một bên để chữ tình diễn tả.  Tự ngàn xưa ca dao đã "đầy ắp" những lời văn trữ tình cho yêu, cho nhớ, cho thương, cho thắc mắc "giả bộ" rằng tại sao lại yêu thương một người không phải là cha, không phải là mẹ, không phải họ hàng, có khi không phải người  quen, chưa biết đã thương, chưa gặp đã mến:

           

            Gió đâu thổi mát sau lưng,

            Dạ sao lại nhớ người dưng vô cùng?

 

Hỏi là trả lời rồi, có lẽ anh đã thương em từ muôn thuở, từ kiếp trước, từ thuở nào xa xưa...  Khi em mới chỉ là một noãn bào phôi thai, từ bào thai trong lòng mẹ:

 

            Sao mai ba cái nằm ngang,

            Thương em từ thuở mẹ mang trong lòng.

 

Thật là một tình yêu lãng mạn vô tiền khoáng hậu...  Khi anh đã thương là anh phải tìm ba mươi sáu cách làm quen:

 

            Chiều chiều bóng ngả về tây,

            Hỏi cô hái củi bên đầy bên vơi:

            Cô còn hái nữa hay thôi,

            Cho tôi hái đỡ làm đôi vợ chồng.

hay:

            Đò dọc rồi lại đò ngang,

            Có đi anh đợi, có sang anh chờ?

 

Làm quen lắm lúc đầy thi vị, lãng mạn, nhưng cũng có khi ngớ ngẩn dễ thương:

 

            Vườn em có đất trồng cau,

            Cho anh bứng gốc cam sành trồng bên.

 

Đã yêu em rồi thì ra ngẩn, vào ngơ, lòng những bồi hồi, bàng hoàng, xốn xang:

 

            Thương em nào biết mần răng,

            Mười đêm ra đứng trong trăng cả mười.

 

Biết du rằng đứng ngắm trăng chẳng ăn giải gì, nhưng trăng ơi mi làm tín trạm cho anh gởi nhớ, gởi thương đến người ấy nha.  Hay mượn trăng làm chứng nhân cho mối tình chớm nở, có khi là mối tình một chiều...

 

            Sáng trăng chi lắm nửa trời,

            Để năm canh anh thơ thẩn cửa người cả năm.

 

Ca dao đã nói thực tất cả tấm lòng của người đang yêu, không đè nén, không che đậy sự thật.  Luân lý Khổng Mạnh khắt khe là thế, chữ trung, chữ hiếu trọng đại là thế nhưng ca dao gạt phắt sang một bên vì là lý trí, còn đây là vương quốc của tình cảm cơ mà: chữ tình phải nhất, đó là sự thật một trăm phần trăm, ca dao đã can đảm nói lên điều đó:

 

            Đêm nằm ở dưới bóng trăng,

            Thương cha, nhớ mẹ không bằng nhớ em!

 

Ca dao đã cực tả tình yêu, tình thật là vĩ đại như đất trời, hơn cả đất trời và trách cả đất trời khi đất trời là kỳ đà cản mũi:

 

            Bạn về có nhớ ta chăng?

            Ta về nhớ bạn như trăng nhớ trời.

hoặc:

            Núi cao chi lắm núi ơi,

            Núi che mặt trời, không thấy người thương.

 

Đã hân hạnh quen em, anh bèn thừa thắng xông lên đề nghị một tình yêu xây dựng, muốn cùng em chung... nhiều thứ.  Nhưng anh đánh đòn phủ đầu bằng chữ hiếu em sẽ cảm động hơn vì em là con nhà gia giáo:

 

            Khăn trắng em chít cho ai,

            Có phải chít cho phụ mẫu xé hai ta chít cùng.

 

Đã thương em rồi thì anh đâu có quản "thân lươn lấm đầu," bao nhiêu khó khăn vượt hết, trở ngại san bằng, dù đèo cao, vực sâu, lũng thẳm, biển rộng, sông dài, rừng xanh, núi đỏ,.... dù phải cực thân, quy lụy vì ai:

           

            Đi ngang nhà má,

            Cái tay tôi xá,

            Cái cẳng tôi quỳ,

            Lòng thương con má, xá gì thân tôi.

 

Khi đã yêu anh không còn so sánh, yêu là yêu, vì yêu em, thế thôi!

 

            Trắng như bông mà lòng anh không chuộng,

            Đen như cục than hầm mà lòng muốn, dạ thương.

 

Và anh cũng không phân bì cùng em:

           

            Bắc thang lên hỏi ngọn trầu vàng,

            Trầu em cao số, muộn màng anh thương.

            Bắc thang lên hỏi ngọn trầu hương,

            Đó thương ta một, ta thương đó mười.

 

Đâu phải tình yêu một chiều, em cũng yêu anh không kém, nếu không muốn nói còn hơn:

 

            Cách nhau một bức rào thưa,

            Tay chùi nước mắt, tay đưa miếng trầu.

 

Em khóc vì cảm động đó anh!  Đã yêu anh từ thuở nào, biết bao nhiêu, biết bao ngày để đến bây giờ là lúc anh ngỏ điều em ao ước.  Nhưng em phận gái, em nói vòng quanh, anh phải hiểu:

 

            Bên kia sông có trồng bụi sả,

            Bên này sông ông xã trồng bụi tre,

            Trách ai làm bụi tre nó ngả, bụi sả nó rầu.

            Phải chi ngoài biển có cầu,

            Anh ra đó, anh giải đoạn sầu cho em.

 

Vì ai mà em phải:

 

            Giả đò mua khế bán chanh,

            Giả đi đòi nợ thăm anh kẻo buồn.

 

Đã yêu em chẳng ngại nữ nhi thường tình mà "xăm xăm băng lối vườn khuya một mình," hoặc chỉ đường đi nước bước cho anh:

 

            Chuột kêu chút chít trong rương,

            Anh đi cho khéo đụng giường má hay.

 

Vì kín đáo nên em giả bộ thờ ơ, không quen biết:

 

            Đi qua nghiêng nón cúi lưng,

            Anh không chào, em không hỏi vì chưng đông người.

 

Những khi không có người lạ thì:

           

            Ra về mới đến nửa đồng,

            Nón che, tay ngoắc trong lòng nhớ thương.

hoặc:

            Nước chảy re re, con cá he nó xoè đuôi phụng,

            Anh xa em rồi trong bụng còn thương.

 

Và ôm hoài kỷ niệm những lần gặp gỡ:

 

            Em về nhớ phố, nhớ phường,

            Nhớ nới trò chuyện, nhớ đường em đi.

 

Ca dao là tình tự của dân tộc, là tiếng nói của tình yêu.  Ca dao là tình tự trung thực nhất, đơn sơ nhất, bộc trực nhất.  Là tiếng nói của con tim, không còn lý trí kiềm tỏa.  Có sao nói vậy, không màu mè, không rào trước đón sau, không hoa hoè hoa sói.  Uống lời thơ của con tim trong ca dao như uống giòng suối ngọt của nước mưa trời khi cổ cháy.  Có khi nào bạn thấy lòng khô cháy như sa mạc, tình cùn như sỏi đá, bạn hãy uống thử trong giòng suối ngọt ngào tình tự ca dao, bạn sẽ thấy nhạc lòng trổi dậy, hoa lòng đưa hương và thần kinh giao cảm sẽ truyền lên bờ môi khô của bạn một ánh sáng nụ cười.

 

 

 

 II THƠ

   

 

            1-Hỏi nắng

 

Nắng chợt đến hay em vừa xuất hiện

Nắng run mình hay em bước chân đi

Cây lắng nghe khi  nắng gió thầm thì

Khen ai đẹp!  Làm ai thêm bẽn lẽn

Nắng cầu nguyện em  mong tình trọn vẹn

Nắng còn ghen!  Khi em hé môi cười

Nắng còn hồn khi khoé mắt em tươi

Rồi nắng đọng trên vai bờ thon nhỏ

Nắng nhảy múa:  chân hài  mòn  lối cỏ

Nắng cài mây hay suối tóc mây cài

Đường nắng xinh hay eo uốn hình hài

Nồng nắng đỏ hay hoa mo6i chín đỏ

Lòng nắng mở hay linh hồn bỏ ngỏ

Nắng nhạt phai buồn bã tóc buông

Nắng lay động!  Hay hàng mi khép mở

Nắng sửng sốt!  Hay linh hồn bỡ ngỡ

Nắng mê say hay tình nồng đã đam mê

Nắng trung thành hay em giữ trọn câu thề

Vì nắng ấm hay tình ta quá thiệt

Vì nắng chói hay tình em tha thiết

Nét diễm huyền hay nắng vẽ đường ngôi

Gió đưa hương hay nắng bảo hoa mời

Nắng bừng tỉnh hay em vừa thức giấc

Nắng chới với hay hồn em ngây ngất

Nắng ngây thơ hay má ửng đào tơ

Nắng u hoài, chân em bước hững hờ

Nắng ham học em sân chiều thư viện

Nắng tin tưởng hay tình em thể hiện

Nắng trẻ măng hay em trổ mã xuân thì

Nắng cuồng yêu hay đã yêu si

Rồi nắng hỏi em khơi tình tuyệt diễm

 

2-Vòng tay

 

Em ngả đầu vòng trong cánh tay

Anh ôm gọn trọn một thân gầy

Môi kề hoa nở tình mơ dẹp

Sóng nước dài lưng thon tóc mây

 

3-Men nhớ

 

Cách biệt chân trời anh nhớ em

Hôm nao thấp thoáng áo bay thềm

Nâng ly anh muốnsay mùi nhớ

Rượu ngấm tình ta ngây ngất men

 

Một thoảng hương đưa kỉ niệm chiều

Ngồi bên bếp lửa với em yêu

Băn khoăn chảng biết chi tâm sự

Ánh mắt lời duyên bước diễm kiều

 

xứ tuyết em về, anh giá băng

Xa xôi cầu nối nhịp cung Hằng

Tình ta mộtphút vào cung điệu

Bốn mắt hòa âm không nói năng

 

 

 

4-Xuân

 

Hương tỏa trầmthơm, song cửa hoa

Ngoài rèm ríu rít tiếng chim ca

Trà thom thấm giọg say saythuốc

Trờ đất may Xuân đẹp thái hòa

 

Lửa sưởi hồng, tí tách tiếng vui

Cúc vàng  khoe đẹp nụ hoa cười

Nghe như ý lá căng bầu ngựa

Khúc nhạc tình Xuân thở ấm người

 

Sương đã đi và nắng đã lên

Hoa trà dờn bóng ngả bên thềm

Môi son, da nõn xanh mằu cốm

Tình ngỏ  lời thầm Xuân gió êm

 

 

 

 

5-Trên con đường tình

 

Trên con đường tình,

Hoa, cỏ xôn xao chuyện chúng mình,

Dưới bóng hoàng lan một buổi chiều,

Mây là hơi thở em yêu.

Nắng chiều đi vào trong mắt,

Liễu rũ hàng mi xanh ngắt.

Tiếng vọng hồi chuông giáo đường,

Hoàng hôn trên tóc em vương,

Khi ánh sáng giao thoa cùng bóng tối,

Gót son nhỏ chạm hờ trên cỏ rối.

Không khí vàng chuyển động ở bên em,

Anh uống lời em mà tim vẫn còn thèm,

Em tóc xõa áng mây chiều gió lộng,

Anh chhìm đắm trong hồ mơ mắt mộng.

Từng giọt chiều rơi chậm ở chung quanh,

                            Bên bờ cỏ xanh

Hồn như gió cuốn

                 Anh còn muốn

Được nhìn em nạm trong ánh trăng vàng,

Hương đã say men ngất ngây thiên đàng,

Anh và em đi dạo,

Bên dòng sông tim tím ánh sao,

Mặc em vùng tinh tú ra vàọ

Đôi bóng ngã đổ dài trên lối cỏ,

Tình mộng ảo vào linh hồn bỏ ngỏ.

Có những ngày

Cùng em đi vào rực rỡ bình minh,

Dệt tình ta bằng sợi nắng si tình.

Viết thơ tình cho em trên lạ

Trong nắng trưa

Yêu em mấy cho vừa

Nắng long lánh uống hàm răng óng ánh.

..

Rồi ngày đông tuyết

Tình nồng trong gío lạnh,

Bên bếp lửa mùa đông,

   Sưởi ấm tình hồng.

Khi mùa thu đến

Lá mơ vàng rơi rớt rụng bên thềm,

Em nhặt lá dệt mùa thu mộng ảo,

Hay những ngày tháng hạ,

Anh cho em tất cả

Sửa nắng hồng nhưộm mái tóc em đen,

Những nụ hôn ươm tình đã say men,

Run run nhẹ tơ non cánh bướm,

Ngập dáng như hải triều sóng lượn,

Cả những lúc giao mùa,

Và khi nắng nhạt điểm mưa thưa,

Thời xuân hồng ca hát,

Nụ hoa trên khóe mắt,

Nhạc lẫn vào hồn,

Tình dâng mãi tận trời cao xanh ngắt

Cho dù nắng tắt

Tay em run khẽ mộng trong lành,

Anh cho em mãi mãi một màu xanh,

Khi thu tàn mây bạc,

Tình không đổi khác,

Khi gió mùa đông đã nói với mùa: 

“Họ thương yêu nhau biết mấy cho vừa!

Là của nhau tất cả,

Họ yêu nhau rất lạ

Chỉ biết trao mà không bìết xin,

Có nhau rồi họ chẳng phải đi tìm,

Đâu có bao giờ họ muốn,

Một ít yêu và một ít không

Vì lòng đã ướm lòng:

Chỉ có yêu không

Chẳng bao giờ

Một mình đi trên phố vắng

Lặng người đi để mưa nhỏ vào hồn;

Ngậm cảm nồi lòng đơn lẻ

Mà vơ vẩn trời mưa buồn viễn xứ,

Chẳng bao giờ là người cô hành lữ thứ.”

Vì đường tình có đôi

          Em là dung môi,

Tướì cây tình yêu sống,

Dù đường đời mộng hay chân, ảo, thực…

Tình huyền nhiệm đã vào trong vô thức,

Dầu thế nào ta vẫn có nhau

Kinh tình yêu nguyện cầu:

Mãi mãi yêu và cứ mãi mãi yêu:

                                Thật nhiều,

 

6.Mỗi Ngày

 

 

Từ gặp em anh muốn nói nhiều

Mỗi ngày anh tặng một lời yêu

Bao nhiêu mật ngọt trao em đó,

Hạnh phúc màu hoa gấm tới chiều.

 

Nếu biết rằng em thích mộng mơ,

Mỗi ngày anh tặng một vần thơ.

Ru hồn gặt hái hoa hương lạ,

Giai điệu đàn lòng em tiếng tơ.

 

Sóng bước tình yêu dấu ngọc ngà,

Mỗi ngày anh tặng một bài ca.

Gió mùa thỏ thẻ lời tâm sự,

Máu chảy về tim cũng nở hoa.

 

Điệp khúc lời yêu biết mấy lần,

Mỗi ngày anh tặng một tình Xuân.

Men say đã nhiễm tim cùng não,

Lời ngọc yêu vàng rung tiếng ngân.

 

Nếu biết rằng em thích chị Hằng,

Mỗi ngày anh tặng một vầng trăng.

Gặp em đang đẵm màu trăng nõn,

Chỉ muốn nhìn em không nói năng.

 

Nếu biết rằng em muốn lịm hồn,

Mỗi ngày anh tặng những lần hôn.

Chơi vơi tình song chân trời mộng,

Đã vẽ thuyền tình những nét son.

 

Lê Ngọc Hồ

 

 

 

 

 

 

 7.Như những giòng sông nhỏ

Thơ văn xuôi

 

 

 

Ngày xưa đó, anh còn mãi nhớ…thoáng thấy em dáng dấp ngoan hiền trên đường phố nhỏ

Nét bước thiên thần dung dị, hững hờ bờ vai trễ nải nặng sách ba lô.

Anh muốn dừng xe để nói cùng em, nhưng anh sợ sẽ đánh mất những gì anh đang thấy; từng gót nhỏ âm thầm, từng mơ màng ánh mắt, từng phong thái mang mang, từng sợi tóc dài hàng, từng bước lòng rung động…

Tất cả những cái đó hình như chỉ thấy nơi em, chỉ có trong bầu không khí quanh em…

Anh sợ và rất sợ nếu anh vô tình phá tan trạng thái linh thiêng đó, thần tiên đó …

trước đôi mắt nai tơ to tròn bỡ ngỡ …

 

Anh đã nhìn em đi, vẫn nhìn em đi, còn nhìn em đi,

chiêm ngường gót nhẹ son hài lững thững,

bâng khuâng lối nhẹ thiên đàng,

vùng trời của em chỉ có mây thưa, gió nhẹ, hoa mềm, cỏ nhung

có hương gọi nắng, có gió tìm mây để ru linh hồn em ngủ nhe như cánh bướm non,

còn anh như tơ trờilíu tíu chung quanh …

 

Trong sự tuyệt vời mà em vẫn có đã dìu tư tưởng của anh lang thang như những giòng sông nhỏ lững lờ trôi nước về xuôi …

Thì em ơi-có bao giờ giòng sông lang thang đó đã hoà tan biến mất trong bao la hiền dịu

em đềm muôn thuở nơi em …

 

Lê Ngọc Hồ

 

 

 

III NHẠC

 

 

 

 

 

 

VĂN THƠ VỀ TÌNH YÊU

 

 

 

 

 

 1. Truyện Song Ngữ

 

 

 

THE LEGEND OF TRUONG CHI

                                                                        By Le, ngoc Ho

 

 

 

   

 Once upon a time, there was a princess who lived in a beautiful castle near a pretty riverside. Her name was My Nuong that means the pretty, noble young lady. Her parents had only her as the unique child, so they loved and took care of her. A special scholar taught her about philosophy and literature. She loved nature. She liked to share the wonderful sky, earth, wind, moonlight, and sunlight with all creatures. She told her maidens:

     “Don’t kill any insect, don’t destroy any plant. We need to share this global village with all creatures. They’re our friends.” She followed her mother’s ways. Her mother was a Buddhist believer. She loved literature, poetry, and Vietnamese folk songs. Her father, the prince, taught her to recite folk poems and folk songs when she was only three years old. She loved to enjoy the smell of dawn, the voice of nocturne, the music of the wind, the art painting of autumn mountains, the mystery of winter’s nights, and the philosophy of spring’s rocks. She loved nature, so she caressed petals of flowers, she trimmed carefully pine bonsai by herself, and she enjoyed the sweet smell of lotus. She contemplated the gorgeous garden with multiple flowers for all seasons. Best of all, she liked orchids hanging under the windows of her castle. Spring came, and she enjoyed birds’ songs and contemplated the pink river of peach blossoms flowing around her garden. Then apricot blossoms seemed like a snow sea under her windows. The prince, her father was a famous poet. He encouraged her to practice poetry writing. She showed her father her poem:

                                                APRICOT BLOSSOM

 

                        YOU’RE GRACEFUL WITH YOUR WHITE CLOUDY ROBES

                        WITH YOUR PRETTY, THIN HANDS YOU’RE NOBLE

                        HOW WONDERFUL YOUR PURITY IS

                        OUR FRIENDSHIP WILL BECOME BEAUTIFUL, I HOPE.

            She often looked at the weeping green willow at sunset. She loved the beauty as an artist. Her teacher, a scholar, showed her the truth, which was important for human beings. She liked to help her servants’ families.  She visited her servant’s parents; she offered medicine and health care for them. She gave toys to her servants’ children and hugged them. One time, her teacher told her:

     “My daughter, my pupil, I appreciate that you love the truth, the goodness and the beauty. Keep going on!”

     “Yes, sir,” she replied, “I try to follow your counseling.”

     She loved summer coming with the white clouds, the south wind and the green bamboo trees under the new moon. She played old Vietnamese guitar with thirty -six strings in the full moon summer night.

     One evening, some music entered her circle window: the folk songs. Every day she usually waited to listen to the beautiful music of a fisherman, who played the flute and sang the songs. Day after day, she fell in love with him. She thought how wonderful the songs were. Then she imagined that the singer should be very nice, should be handsome, and should be…  Sometimes she didn’t hear the fisherman’s songs, she missed them, and she waited and waited. One and a half months passed without Truong Chi‘s songs. She looked at the river from dawn to sunset, from evening to midnight without his image. She waited hopelessly and she became sick. The prince and the princess, her parents, were very anxious. All famous doctors of the dynasty were called to take care of her. But she was not better. Her teacher found out she was lovesick. According to his good idea, the fisherman was invited. When she saw him, her lovesickness was gone. She was very surprised; the best singer was not handsome. In fact, he was ugly.

     After the fisherman saw her, he fell in love with her too. He didn’t care about her parents’ gift for him, a lot of money and gold. People couldn’t hear the golden voice, which flew and danced on the river at sunset or moon light nights. His love sickness became severe and he passed away. The princess didn’t know that. Nobody told her. She thought that maybe the fisherman changed his career or moved to another river, so she couldn’t hear the songs. The autumn was coming, and the sky became bluer, the clouds became whiter, the river’s water became clearer, the leaves became more yellow and red, and the moon became more golden when the moon’s dish became perfect. There was the Mid Autumn festival in the yard of the castle with numbers of lanterns. She enjoyed the festival very much with her parents and her friends. When she returned to her circle window, she contemplated the riverside under the wonderful, golden light; she thought that if there were the folk songs and the flute music of Truong Chi, this night would be perfect.

     Three years later, some people found one precious stone, which seemed like a ruby near Truong Chi’s chest when his relatives rebuilt his tomb. People made a cup and offered it to the prince, My Nuong’s father. It was a beautiful cup. Some pink lines were designed in dark red background. The cup was very smooth. The princess liked to touch, to caress it. Even in cold winter, she held the cup, and the cup was felt warm in her hands. When she caressed this cup, it became more red and warmer. So the princess liked this cup very much. The winter was coming, the princess contemplated the landscape and she recognized the beauty of the winter. The mountain’s trees became serious, mountain’s rocks seemed like philosophies, and the river was thinking about the current of life. The winter night was beautiful too. The people’s lamps near the mountain foot seemed like light flowers in the black wall. The sky looked like a huge black carpet with emerald diamond stars. Under the candlelight, she read some famous poems. Near the fireplace, the voice of the firewood murmured to her. She contemplated the Oriental narcissus. She liked to enjoy some tea. She took the ruby cup. When this cup was full of tea, she saw a special image: the fisherman on the boat, and the light tea was looking like the river water at sunset. Suddenly, she understood all…She had heard some rumors about Truong Chi, that he moved to another river, that he died of love sickness …  Now she believed that he passed away because he loved her so much, and she recognized the great love of Truong Chi. His heart became the love crystal, the ruby. Although she couldn’t respond to his love, she respected it. She had a lot of emotion, her visage became pale, and her hands trembled.  Her tears dropped into the cup. Suddenly the cup disappeared and became water.

 

 

 

 

 

                                    Truong Chi’s story

                        His figure is ugly

                        But his heart is pretty

                        He loved and passed away

                        His voice is still a melody

 

                        One heart exchanges one heart

He loved the princess very much

When her tear mixed with his image

The loving returning was enough

Le, ngoc Ho

 

 

 

 

Truyện  Trương Chi Mỵ Nương

 

                                                            Ngày xưa có anh Trương Chi,

                                                            Ngừơi thì thiệt xấu, hát thì thiệt hay.

                                                            ̣Ca dao

 

            Ngày xưa có nàng quận chúa Mỵ Nương sống trong một tòa lâu đài tráng lệ, kề bên con sông thơ. Quận vương và phu nhân có một mình nàng , nên săn sóc cưng chiều hết mực. Một vị văn quan , học giả lão thành dạy nàng triết lý văn chương. Nàng rất yêu thiên nhiên. Nàng muốn chia sẻ sự sống, kho tàng đất trời..mưa sớm, nắng chiều, gió nam, trăng đẹp..cùng muôn loài, muôn vật dưới gầm trời. Nàng thường căn dặn nữ tỳ đừng hủy hoại bất cứ một sinh vật nào cho dù con sâu, cái kiến, cọng cỏ, nhánh cây.. nếu không có một lý do nào tối cần thiết. Chúng ta phải chia sẻ sự sống, và kho tàng đất trời với tất cả muôn vật. Chúng tất cả là bạn hữu của ta. Nàng hay tặng thuốc men, tiền bạc cho các gia đình nữ tì, tặng gạo tặng aó cho người nghèo...

            Nàng yêu văn chương, thi ca, dân ca, mỹ thuật. Quận vương, vị tể tướng đầu triều, yêu con dạy nàng thuộc dân ca, ca dao từ tấm bé khi nàng chập chững biết đi, tập nói. Nàng vui hưởng mùi hương của nắng, âm thanh của chiều , nhạc lời của gió, tiếng ca của mưa hay nét đẹp của núi thu, vẻ huyền bí của đêm đông..Say thiên nhiên nàng mơn trớn từng cánh hoa, tỉa từng nhánh cây chậu kiểng, và vô cùng thích hương mùa sen hạ. Nàng thường mải mê ngắm mãi ngôi vườn bao la , biển hoa lá bốn mùa. Nhưng hơn tất cả nàng yêu hàng hàng lớp lớp phong lan đong đưa đùa gió dưới vòm cửa nguyệt.

            Xuân đến, nàng lắng nghe chim di nói nhỏ trong lớp lớp sóng hoa đào trôi quanh vườn biếc. Quận vương , một thi gia nổi danh, người khuyến khích gái yêu tập tành thi phú. Một sớm mai nàng vui ngắm vóc mai gầy tắm sương đêm bên song , với cánh mỏng manh trắng tuyết. Nàng quì một gối dâng cha bài thơ đầu tay:

            Áo ai trắng một sắc mây,

            Trinh trong dáng ngọc , nét gầy  tay tiên.

            Tuyệt vời qúy ph́ái trời duyên,

            Chúng mình mãi mãi còn nguyên thâm tình.

            Quận vương mỉm cười hả dạ, xoa đầu gái yêu, và nâng nàng đứng dậy. Nàng cũng thường nhìn hàng liễu rủ lúc hòang hôn với hồn ngây thơ và bâng khuâng..

            Vị nghiêm sư của nàng luôn chỉ dạy cho nàng: Sự Thật vô cùng quan trọng, soi sáng cho cái Đẹp, cái Thiện. Chỉ có sự Thật mới cứu vớt được chúng sinh. Nàng lạy tạ sư phụ. Một hôm vị lão quan này nói:

            “Con, ta vui thấy con trân qúy cái Thực, cái Thiện, cái Đẹp. Con nên nhớ dùng sự Thật soi sáng từ ban đầu.”

            “Dạ, đa tạ sư phụ, con xin vâng theo lời chỉ giáo, con xin gắng công chỉ e sức bé nhỏ còn non nớt, kính xin sư phụ nâng đỡ.”

            Hè về, mây trắng, trời xanh, gió nồm len mình qua dậu trúc dưới trăng. Nàng gẩy đàn tranh dưới trăng rằm, qua hương trầm ướp ngón ngà buông thả.

            Rồi một chiều, thoảng tiếng sáo ngọt lọt qua khung cửa nguyệt, với tiếng ca bay vút thinh không. Chiều chiều nàng đón đợi tiếng sáo, tiếng ca nhẹ như tơ của chàng đánh cá ven sông. Ngày lại ngày, nàng càng yêu thích tiếng sáo lời ca hơn nữa.

“Tuyệt diệu làm sao tiếng hát” nàng miên man  thầm theo giòng trí và nàng tự nhủ: “Người ca hẳn là dễ thương, vạm vỡ điển trai..” Đến một chiều lắng nghe mà không thấy, nàng đợi và đợi mãi. Đã hai tháng vắng tiếng ca, tiếng sáo. Nàng trông giòng sông từ bình minh đến chiều tà, từ hòang hôn đến nửa khuya; giòng nước cứ trôi mà có đâu tiếng hát.

            Mỏi mòn trông đợi, rồi tuyệt vọng nàng ngã bệnh. Quận vương và phu nhân quá đỗi lo âu. Mọi ngự y và danh y khắp nước được triệu đến, nhưng bệnh tình nàng không giảm. Cho đến khi vị sư phụ lão thành khám phá ra nàng mắc bệnh tương tư. Theo cao kiến của người, chàng đánh cá được mời đến.

            Mới trông thấy chàng , bệnh hết tức khắc. Nàng sững sờ,  trái hẳn điều tơ tưởng, chàng xấu xí ghê gớm.

            Còn chàng, tình yêu bão nổi cuốn trọn tâm hồn. Không biết trời trăng mây nước gì hết, chàng yêu ngay quận chúa không so đo tính toán chi. Chàng không màng vàng bạc thưởng của quận vương và phu nhân vì đã chữa khỏi bệnh quận chúa. Chàng đánh cá mắc bệnh vì chẳng còn bao giờ thấy dung nhan nàng nữa. Từ đó dân ven sông không còn nghe giọng hát, tiếng sáo chập chờn bay lượn trên giòng sông trăng thuở nào.

            Bệnh tình chàng trầm trọng mãi, chàng giã từ cõi đời.

            Thu sang , trời xanh hơn, mây trắng hơn, lá đỏ vàng hơn, giòng sông trong hơn; đĩa bạc trăng tròn viên mãn trên bầu trời ngọc. Se lạnh ,sương mù lãng đãng không gian. Hội tết rằm tháng tám tổ chức trong sân vườn thượng uyển với lồng đèn giăng mắc khắp cành cây, bụi lá. Nàng vui hưởng hồn nhiên. Khi trở lại thư phòng, qua khung cửa nguyệt nàng ngắm mãi sông trăng, nàng chợt nghĩ giờ đây có lời ca tiếng sáo của Trương Chi thì tuyệt. Nhưng có lẽ chàng đã rời sông nước này qua bờ bến khác..Nàng thở dài nhè nhẹ..

            Ba năm sau khi cải mộ chàng, người ta thấy một khối hồng ngọc tuyệt đẹp. Tin rằng đây là ngọc qúy, vốn mến quận vương nhân từ, người dân thuê tạc chén ngọc dâng tặng. Chén ngọc thật qúy, qúa đẹp, vài đường gân tươi son uốn lượn trên nền ngọc sậm. Chén ngọc sờ thật mát tay, nhẵn thín trơn tru. Quận chúa vô cùng yêu thích. Nàng tối ngày mân mê, vuốt ve, áp lên má. Ngay cả mùa đông giá buốt, sờ chén ngọc ấm áp lạ thường như da thịt con người.

            Đông tới, quận chúa yêu vẻ đẹp đông sang. Cây núi tưởng như nghiêm trang hơn, đá núi triết lý hơn, giòng sông suy nghĩ hơn. Đêm đông mà đẹp lạ thường. Đèn xóm núi tưởng như hoa ánh sáng nở đó đây trong lũng cây đen. Trời đêm như bức thảm nhung huyền khổng lồ nạm kim cương. Dưới ánh bạch lạp nàng đọc thi tập Văn Lang. Hoa cúc đại đóa cười vàng bên án, hương thủy tiên mơn trớn dung nhan. Củi lò thì  thầm nhỏ to cùng nàng

. Nàng thèm ly trà ấm để vuốt ve làn môi hoa nụ. Nàng cầm chén ngọc rót trà. Lạ quá, kìa bóng chàng đánh cá trên chiếc thuyền con, nước trà màu giòng sông hòang hôn...Hai tay nàng khư khư cầm chặt chén ngọc. Trời..Nàng bừng hiểu tất cả....Từ dạo nào có tiếng sầm sì một chàng đánh cá đã thác vì tình..Nay, lúc này nàng hòan tòan tin rằng chàng chết vì yêu nàng, tình chàng sao vĩ đại đến thế. Tim chàng trở thành khối tình kết tinh, khối hồng ngọc cao quý. Dẫu chẳng đáp lại được tình chàng, nhưng tấm chân tình của chàng cao đẹp biết bao, đáng kính biết bao. Nàng chợt giật mình nhận thấy lời căn dặn của sư phụ, nàng đã không thực thi trọn vẹn, cứ ngây thơ nhìn đời qua cái Đẹp, cái Thiện. Nàng chẳng dám hủy hoại một con sâu cái kiến, cọng cỏ nhánh cây. Thế mà...Chao ôi..Giờ đây.. sự thể...Nàng run rẩy, tái xanh, hụt hẫng, lệ nàng nóng hổi khôn nguôi, lã chã rớt trên chén ngọc, và......chén ngọc chợt biến tan thành nước.

                                                                                                Lê ngọc Hồ

 

 

 

 

The Board

 

 

         Short story by Le, ngoc Ho

 

            The Pacific Ocean waves had kissed the sand of the Oregon coast. Some rocks washed their feet under the gray water. The sunlight painted the sea gulls wings under the blue sky and green pines along the shoreline decorated the pink hill. The light wind blew softly, and the full white clouds flew slowly. All things seemed peaceful. On the contrary, it was stormy in Tim’s soul. His head on his keens, the wave’s noise reminded him of the big event in his life. Ten years ago, thirty-six people including him and his brother escaped from Vietnam. After two days on the sea, the heavy black clouds covered the sky and the strong winds caught their small boat. These winds put their boat up and down between giant waves. The storm destroyed their boat. All thirty-six people were aboard on the waves. He and his brother shared a small board. It wasn’t enough for two people. His brother said:

            “This board isn’t big enough for the two of us, you keep it!”

            “No! Brother!” Tim yelled, “We both live or both die together.”

            “No! No! You’re smarter than me! You must live! For our mother and our family!”

            Tim didn’t know when his brother left their board. He tried to hold on extremely to this board. Then he lost consciousness. He awoke, and he felt that to lie on the sand near a seaside. He couldn’t stand up. He was hungry, thirsty and tired, and he was unconscious again. He dreamed that some people saw him. Then after a long moment, people picked him up and put him in a small car.

            He tried to open his eyes. A nurse, maybe, smiled and spoke in a loud voice.

            “He is conscience!”

Some people came to see him. The nurse with dark brown skin was a young girl. She asked him, “Are you hungry? Do you need some light food?” He weakly nodded his head.

            At that moment Tim was a 14-year-old boy. This nurse took care of him a lot like her brother. After one week, he became better. He knew this place was a small clinic of a refugee camp in Thailand. He could stand up and go outside. Sometimes his nurse looked for him, and she saw him cry at the seaside.  “Don’t cry! Brother! You need to think about your brother’s wills. Your brother’s soul should be happy if you’re healthy and try to study. Crying doesn’t make sense, my dear brother.”

“I miss him, sister.”

            “Yes, I know that. He prays for you and his soul wants you to become a good boy.”

            “You take care of me a lot and I appreciate that. You’re my real sister.”

            “I’m very glad to hear it.”

He was an orphan in the refugee camp. The refugee camp head quarter sent him to the children center of father Jos. There were a lot of children in this center. Some volunteers helped Father Jos to teach and to take care of these children. Father Jos was goodhearted and he loved them very much.

            One day Father Jos saw Tim crying. He embraced Tim and said,  “Oh! My child, I understand you.”

            Tim was surprised because he saw the tears on Father Jos’s eyes.

            “Dad! I love you” Tim said.

“I love you too, I pray for your brother. Don’t cry, be happy!” “Yes! Dad.”

            Tim has had a number of teenager friends. He enjoyed the children center with English class, picnics, and playgrounds. He had father Jos as his dad and the nurse as his sister. Tim was a sensitive child. Father Jos and the nurse paid attention to him a lot. They were satisfied because he was smart and nice.

            After two years he lived in this refugee camp. He had American sponsors. His sponsors without children loved Tim very much He went to high school. The weekends Tim helped his sponsors to clean the house, take care of the garden and wash their car. He had a free room and free food while he lived with his sponsors. Moreover his sponsors taught him a lot of things as American ways, American cultures and showed how to save money and to send for his family in Vietnam. His sponsors helped him. When they bought a new car they gave him the old car.

            Tim completed high school. Tim told his sponsors he would like to go to medicine school. Tim would like to become a doctor for serving his family and people. By Tim’s story, his sponsors understood about his target and they tried to help him. At that moment, there were only three years to complete his education in medicine school. Tim had a good part time job in the lab of the University Hospital. His boss offered him a full time job too because he had a lot of skills and worked hard. When Tim went to the Vietnamese New Years’ celebration, he met Phi Lan. She was a twenty one year old girl. She was pretty and smart. Her black eyes were under her long eyebrows, which resembled willow leaves. Her eyelashes were long and curved. How beautiful her eyes were, he thought. She was in good shape with a fashioned blue dress. She smiled with him when Tim contemplated an oriental narcissus.

            “Hi! Are you like an oriental narcissus?” she asked him.

            “Yes.” He answered, “It reminded me of my dad, every new years day. He had this flower. Please, show me how to take care of this flower.”

            “I’m sorry, I don’t know but I ask my coordinator. One second please.”

            She was a volunteer to sell oriental narcissus, it made a fundraising for a Vietnamese student organization. Tim waited for her and he contemplated again this oriental narcissus. He saw on the wall, there were a picture and some poems about narcissuses.

How

It bloomed

Just on

The New Year

These petals were

As white as snow

I contemplated

This flower under candlelight

It was

Holy time flower and me…

            “I’m sorry again, my coordinator went out. Can you come back in about one hour?”

            He hesitated because he had another appointment. “If possible, please give me your address and I will mail you good directions.”

            “Yes, Please.”

            He left this place, but he thought a lot about this gracious and pretty girl. She was dynamic. Her voice sounded like that a nightingale. She was attractive by her precious gestures.  

            After three days, Tim got her letter with directions about how to take care of this narcissus. He knew her name Phi Lan. He was very glad and he wrote a long letter to thank her. After that he knew she was a student in a famous University. She had a lot of skills about computer science with a good part time job. He fell in love with her. After one year of paying close attention to her and visiting many times her parent’s home, she responded to his love.       

            “Its late, my dear. I felt cold at seaside evening.”

            He returned his present time. Phi Lan saw tears in his eyes but he smiled with her. She asked about that. He explained.  “I miss my brother and I cry. But I smile because I have you, my dear. You help me and encourage me.”

            “I try and want our wedding celebration as soon as possible for I can take care of you and we will have a private home.”

            He didn’t say a word. He worried about not completing his education. He needs more two and half years.

            Tim and Phi Lan came back to her parent’s house. They had a beautiful dinner. After dinner, Phi Lan showed him a wonderful plan about the interior decoration for their home and their garden after their wedding. Phi Lan had a number of skills about decoration and color choices. They were her hobbies. She liked black and white furniture. She loved modern art. She couldn’t change her parent’s living room because her father loved oriental art with black and white paintings from Vietnam and China with rose wood furniture. She thought these things were old fashioned. She couldn’t change her room too because she had to share with her young sister. She could change free a half of her room or only her bed.

            She wanted her private home as soon as possible and she could change everything. She knew Tim didn’t care about decoration and she could change, as she wanted. Some nights she had a wonderful dream about their beautiful home. She read the books, she collected a lot of magazines, she visited furniture shops, she went to a lot of shopping centers to contemplate the curtains, lamps, pottery etc. for their new home. She had the passionate love of the decoration. She told Tim many times about her lovely dreams at night about their private home, their private wonderful decorations. Tim understood her very much, but he tried to delay the wedding until after he graduated. He thought “only two more years.” And they needed to wait.

            “My dear!” he embraced her “After my final test, we will have enough time to have a wonderful plan for our wonderful wedding.”

            He tried to delay or to say about the date of their wedding. One day Phi Lan said,  “Do you have an hour to spare for me?”  “Yes! My dear.” He answered immediately; he thought maybe she wanted to go shopping.

            “Sit down, please! Tim. I want to have a plan for our wedding in this year.”

He knew that he couldn’t avoid this problem and he waited for her decision.

            “Do you love me?” she asked

            “Yes, I do.” He answered

            “Do you like to marry me?”      

            “Yes, I do.”

            He tried to make a joke but she didn’t smile. “It’s a serious thing.”

            “Yes! Lady”

            She stood up strongly. He was hurrying to stop her. “I’m sorry” Phi Lan. Sit down, please and we have to make a decision.”

            “Let me know the date and the place of our wedding.” Phi Lan asked.

            “The place, according to your choice.” 

            “The date.”

            “After my graduation.”

            “No! This year.”

            “Only two years, my dear.”

            “Two and a half years, it is so long to wait.”

            “Although this year, we have to wait six months to prepare.”

            “ Yes, but I have to wait two years, I can’t.”

            “Please! We have enough time and we have a good plan and the wonderful wedding.”

            “Why you like to delay! Delay! Delay or you change your mind, you don’t love me anymore.”

            “No! Don’t say that! I will always love you.”

            “Your M.D is more important than our love.

            “No! My dear! I would like to complete my education because I can response to my brothers will.”

            “Your target is for living persons or for dead person.”

            “As you know, according to our tradition, the dead persons are important too. Our ancestors traditions are necessary for me, for you and for all descendants too.”

            “I don’t care about that! I care only for our happiness. Maybe you don’t love me enough and you have a lot of reasons to delay our wedding.” She cried and stood up and ran into her room.

            Tim knocked on the door and said “My dear! Please come out!”

            “No,” she answered, “our love is ending because you don’t love me enough.”

            “I love you! My dear, get out please, we will have a good resolution.”

            “Yes or no, one word, our wedding for this year.”

            “I can’t answer that right now, come out please, I will explain everything.”

            “No! Goodbye!”

             He waited for a long time because her door was closed. Her parents went out and only her sister who was very young to help.

            Her mother came back home; she called for Phi Lan and saw Lan with her eyes full of wet tears.

            “What happened my dear?”

            “My love is ending.”

            “Why?”

            “Tim doesn’t love me enough.”

            “Phi Lan, tell me everything.”

            “Tim doesn’t love me enough because I want the wedding this year but he delayed, delayed many times.”          

            “Oh, my dear, as you know he needs two and a half years. You too, one and a half.”

            “My boss offered me a full time job with twenty dollars an hour, and he can have a full time job in the lab.”

            “My daughter! As you know it’s very difficult to delay in medicine school, the good chances to practice with the famous doctors loose maybe they will not return. And you, even though you can have a good job, I and your father want you to complete your education.”

            “ I would like to have a private house so that I can decorate it however I like.”

            “ I love you very much, your father and your siblings. And you love your parents and your siblings also I appreciate that. I think your father will approve of your decoration in this house.”

            “Mother, I know father loves the oriental styles with black and white ink and paintings and the oriental rose wood furniture.”

            “Yes, my daughter, but we love you, we can sacrifice those things for your will.”

            “Oh! No! Mom! Don’t do that.”

            “My dear! Tim is a good boy; he’s handsome and has talent. He loves you so much. Don’t destroy your wonderful love.”

            Phi Lan cried and embraced her mother.

            After dinner, there was a conversation between her dad and her. Phi Lan’s father explained to her the history of the oriental arts, the beautifies and the Zen meanings of these arts. He told her because she didn’t understand anything about these arts and she didn’t enjoy them as Confucius, a great philosopher said that. He showed her a lot of books at home and in libraries that she could read. She paid close attention about the famous beautiful bamboo pictures that the famous designer had spent three years to contemplate this tree. This artist had caught the spirit of bamboo three in sunny, rainy and windy time. The artist created for famous pictures. Her father also tried to explain things to her about Tim. According to her dad, Tim was a dignified man who loved the familial tradition. He became a good husband. Phi Lan’s love was precious; she needed to protect her happiness. Phi Lan understood her father’s explanations. She felt guilty after her father taught her a meaningful lesson.

            One week later, her mother called Tim. She was surprised and emotional because Tim’s sadness. She told Tim:

            “The love between you and my daughter is very strong. Phi Lan and you need to protect it, to be patient and to be wise. I know you love Lan and she was and she loves you. Lan is good hearted, but she is very young, she came to America when she was just a baby. I have mistakes too, I tried to work hard, and I didn’t have enough time for her. Five days long, I tried to explain, her father too, thank you God, and she understood that.”

            “Thank you! Ma’am! I worry a lot about the conflict between Lan and I. Please help us, my sponsors told me that Lan can practice her decorating in their living room; my room is in their house. My sponsors pay for that. They love Lan and I, they want to save our love.”

            “How nice your sponsors are!” Her mom said, “But I think. Lan! Phi Lan!” her mother called her.

            “Yes mother” she answered softly. Phi Lan appeared, Tim saw her eyes, which became red because she wept a lot.

            “I’m sorry! My dear.” Tim said.

            “I’m very sorry too!” Lan said and she fell into his arms and cried.

            “Don’t cry there is a good resolution, my sponsors….”

            “I appreciate that, but our love is more important to me.”

            One month later Phi Lan took two classes. One class was fine arts of Asia and another class was Vietnamese language. Moreover, she met a young American lady who spoke very well Vietnamese. One day, she and her family went to Victoria B.C on the ferry. She was very surprised because she heard three children who spoke Vietnamese with their American father, and their father spoke Vietnamese with them also. Then she met the Vietnamese lady, their mother. Lan told with her dad and he said:

            “These children are smart because they can speak many languages.”

            “Me too!” Lan replied.

            After this traveling, at home Lan tried to practice Vietnamese with her parents and her siblings.

            Tim, and her family very glad Phi LAN changed her mind. She became a new person with her new spirit. She wasn’t selfish. She tried to share something with her siblings. She tried to sacrifice a little bit for her lover. She took care of her parents more than before. She liked to collect, to read about Vietnamese civilization. She thought that her father was all right when he said, “America is a multi-cultured country which appreciates someone, some communities to offer this country the new cultures, interesting ideas.

            Three months later, Phi Lan and Tim went to a high mountain. It was a wonderful day. The sky was blue, the white clouds slowly drifted. The blue forest birds sang their song from the high trees. The spring water murmured and the pine played the flute along with the soft wind. Phi Lan told Tim, I would like to say about you           

            “Go on my dear”

You

You seem like

Mountain flowers.

Your words are as fine as the

Spring water murmurs

As poetry and melodies of singers.

            “That was very interesting! Is it your poem?”

            “Yes, sir” she answered

            Tim embraced Lan and said, “I’m very proud of you.”

            “I am also proud of you. The mountain flowers on the immense hill. How gorgeous they are with multi colors. If I don’t go up the mountain, I can’t see the flowers. If my soul doesn’t raise up, I don’t recognize your precious ideas, and your good wills.”

            “I appreciate that, my dear. And you, you seem like the oriental narcissus, which needed to be trimmed, to cut the root. It hurtled your self, but it helped you to have a sweet smelling and to bloom on the great day.”

            She took a piece of pine wood and said:

            “It is the symbol of the board which saved your life, our life and I think your brothers soul smiles with us.”         

            The wonderful mountain flowers embraced both of them, and the beautiful golden sunlight was full in their eyes.

 

TẤM VÁN

 

Sóng Thái bình dương ôm hôn bãi biển Oregon. Vài tảng đá còn mãi mê rữa chân dưới những đợt song màu xám.  Ánh trời vẽ lên cánh nắng loang loáng của đàn chim biển dưới bầu trời thiên thanh và hàng thong xanh điểm trang dãy đồi hồng xa xa.  Gió thổi nhẹ, vài dải mây toàn trắng trôi chậm. Tất cả thiên nhiên thật an bình.  Riêng bão nổi trong hồn Tâm.  Ðầu gục xuống, tiếng sóng như nhắc nhở Tâm biến cố đã một lần xãy đến cuộc đời. Mười năm trước đây, ba mươi sáu thuyền nhân, trong đó có Tâm và anh ruột vượt biên đường biển.  Hai ngày lên đênh giữa song trùng dương, lù đù một màn mây đen nặng trĩu phủ kín bầu trời và sóng thần biển cả đã vồ lấy chiếc thuyền lẻ loi nhỏ bé.  Gió bão giỡn với chiếc thuyền lúc đưa lên, khi thụt xuốn giữa rừng sóng khổng lồ.  Chiếc thuyền bị bão sóng, tan tành.  Ðám thuyền nhân người chìm lỉm, người loi ngoi trên mặt sóng. Tâm và anh cùng bám vào một tấm ván nhỏ không đủ cứu cho cả hai. Người anh nói:

“Tấm ván quá nhỏ, không đủ cho cả hai, thôi em giữ lấy.”

“Không, anh” Tâm nói, “Sống cùng sống, chết cùng chết.”

“Khống! Không! Em giỏi hơn! Em cần sống cho mẹ và cho cả gia đình.”

Tâm không còn biết lúc nào người anh đã chìm xuống đáy biển.  Tâm ôm chặt lấy tấm ván. Rồi Tâm ngất xỉu lúc nào không biết.  Khi tỉnh lại, thấy mình nằm trên bãi cát.  Tâm không thể đứng dậy được, vừa đói, vừa khát, vừa mệt rồi lại thiếp đi.  Tâm thấy hình như có vài người nâng dậy rồI đem vào chiếc xe.  Tâm tỉnh dậy, cố nhướng mắt.  Hình như người y tá kêu lớn tiếng. Có tiếng hỏi lại:

“Nó tỉnh lại rồi à?”

Vài người bu lại. Người y tá có nước da nâu.  Qua người thông ngôn họ hỏI:

“Ðói không? Ăn cháo nha?”  Tâm chỉ gật đầu.

Lúc đó, Tâm 14 tuổi.  Cô y tá có lòng bác ái, săn sóc Tâm như em.  Sau một tuần, Tâm khá hẳn.  Tâm biết đây là bệnh viện xá của trại tỵ nạn.  Tâm có thể đi ra ngoài bệnh xá. Ðôi lần cô y tá đi tìm, thấy Tâm ngồi khóc ngoài bãi biển.- “Em!  Ðừng khóc nữa! Em hãy cố gắng làm theo di chúc của anh! Hồn người anh vui biết bao, nếu em khỏe mạnh và gắng học hành.  Khóc không có kết quả gì em ạ!”

“Em nhớ ảnh quá chị ơi!”

“Chị biết à em, hồn người anh sẽ phù trợ em và cần em trở nên người hữu dụng.”

“Chị thương và săn sóc em biết bao, chị đúng là chị ruột của em.”

“Chị rất vui khi nghe em nói thế.”

Tâm là một trong những trẻ mồ côi của trại tỵ nạn.  Ban quản trị trại gởi em đến trại dành riêng cho các em do cha Jos coi sóc.  Có những người tình nguyện giúp linh mục Jos dạy học và săn sóc các em.  Linh mục Jos là người từ tâm thương các em nhiều lắm.

Một hôm, linh mục thấy Tâm khóc, người ôm em và nói: “Con à!  Cha hiểu con lắm!”

Tâm thật ngạc nhiên khi thấy những giọt lệ lăn qua gò má nhăn nheo của Jos.

“Bố!  Con yêu bố lắm! Bố cầu nguyện cho con.  Ðừng khóc, vui lên con!” Vâng! Bố ạ!

Tâm có nhiều bạn đồng trang lứa.  Tâm vui sống trong trung tâm đi học Anh văn, đi picnic, chơi đá bong.  Tâm coi cha Jos như bố và người y tá như chị ruột.  Cha Jos và cô y tá chăm sóc Tâm thật nhiều.  Họ thật vui khi thấy Tâm thông minh và dễ thương.

  Sau hai năm ở trại tỵ nạn.  Tâm có gia đình Mỹ bảo trợ.  Họ không có con cái nên thương Tâm lắm. Tâm được đi học.  Cuối tuần Tâm chịu khó, dọn sạch nhà, cắt cỏ, làm vườn.  Bảo trợ cho Tâm ăn ở không lấy tiền.  Tâm vừa học vừa làm ở trường.  Bảo trợ còn hướng dẫu Tâm nhiều điều trong đời sống hằng ngày ở Mỹ, phong tục tập quán, văn hóa Mỹ.  Hơn thế nữa, trả tiền đầy đủ cho Tâm khi cắt cỏ, trồng hoa.  Giúp Tâm học lái xe và cho Tâm chiếc xe cũ.

  Sau khi học xong trung học, Tâm nói với bảo trợ ý định học y khoa. Tâm muốn trở thành bác sĩ để giúp đỡ gia đình và dân chúng.  Hai vợ chồng người bảo trợ cố gắng giúp Tâm, coi Tâm như con.  Ðến nay Tâm chỉ còn ba năm là tốt nghiệp.  Tâm có một công việc bán thời gian rất tốt.  Tâm làm việc cho phòng thí nghiệm của bệnh viện đại học.  Vị bác sĩ giám đốc rất hài long về tài năng và sự cần mẫn của Tâm, cho Tâm việc làm toàn thời gian nếu Tâm muốn.  Khi Tâm tham dự hội Tết Việt Nam, Tâm gặp Phi Lan.  Nàng hai mươi mốt tuổi, mắt tròn to đen láy dưới đôi mày mượt mà như liễu rủ.  Hàng mi cong dài thật xinh.  Tâm nghĩ, đôi mắt nàng đẹp biết bao.  Nàng ăn mặc thanh nhã và quý phái đúng thời trang qua bộ áo màu thiên thanh.  Nàng cười với Tâ, khi chàng ngắm hoa thủy tiên.

“Chào anh! Anh thích hoa thủy tiên Á đông ư?”

“Ðúng thế, hoa làm tôi lien tưởng ba tôi, mỗi độ xuân về, ba tôi có những giò thủy tiên thật xinh và ngát hương.  Cô có thể chỉ cho tôi cách săn sóc hoa?”

“Dạ, tuy không biết nhiều nhưng Lan có thể hỏi bác Khanh vị phối trí viên của gian hàng hoa thủy tiên này.  Ðợi một phút nha!.”

Nàng tình nguyện trong gian hàng sinh viên, bán để gây quĩ cho hội.  Chàng đọc bài thơ trên tường:

Dáng ngọc tươi da trắng trinh,

Chào mừng xuân mới đứng nghiêng mình,

Tay ngà quý phái thon thon ngón,

Duyên đẹp hương xinh hé nụ tình.

 

“Xin lỗi nha, bác đi khỏi.  Một giờ sau anh trở lại được không?”

Tâm ngần ngại vì chàng có hẹn. Nàng nói: “Anh cho địa chỉ điện thư, rồi Lan gởi cho anh hướng dẫn.”

“Thưa, đây.”

Chàng rời gian hàng hoa, nhưng chàng thầm nghĩ nhiều về cô gái xinh đẹp, duyên dáng này. Nàng thật linh lợi, hoạt bát.  Nàng thật hấp dẫn qua dáng điệu dễ thương.

Ba ngày sau, chàng nhận được điện thư cách hướng dẫn săn sóc hoa thủy tiên rất kỹ lưỡng.  Tâm biết tên nàng Phi Lan.  Chàng gởi điện thư cám ơn.  Sau chàng biết nàng đang theo đại học.  Nàng có nhiều kỹ năng về điện toán và có một công việc bán thời gian.  Chàng càng ngày càng cảm thấy yêu nàng.  Sau một năm với bao lần thăm hỏi, thư từ, chàng được nàng đáp lại.

“Trễ rồi, anh, em lạnh!”

Chàng trở lại hiện tại.  Phi Lan nhìn những giọt lệ và chàng với đôi mắt đỏ hoe.  Qua ánh mắt dò hỏi của nàng, chàng đáp: “Anh nhớ anh hai và anh không thể càm được nước mắt.  Nhưng anh mỉm cười cùng lúc vì cùng lúc vì anh có em với sự giúp đỡ và an ủi của em.”

“Em cố và mong đám cưới đến sớm để em săn sóc anh và chúng ta có một ngôi nhà riêng tư ấm cúng.”

Chàng lặng thinh.  Chàng chưa hoàn tất học vấn.  Chàng cần them hai năm rưỡi nữa.

Tâm và Phi Lan trở lại nhà cha mẹ nàng.  Họ có một bữa tối thật ngon miệng.  Sau khi ăn, nàng vẽ cho chàng thấy một kế hoạch trang trí nội thất ngôi nhà tương lai và vườn hoa nhỏ xinh của hai người.  Sở thích của nàng là trang trí nhà cửa, chọn màu sắc.  Nàng rất có khiếu nghệ thuật.  Nàng thích màu nặng trắng đen.  Nàng yêu nghệ thuật tân kỳ.  Nàng không thể thay đổi cách trang trí ngôi nhà của cha mẹ nàng, kiểu cổ Việt Nam và Á Ðông với những tranh thủy mặc và đồ gỗ đen hay đỏ xậm.  Nàng nghĩ thật cỗ lỗ quá!  Nàng cũng không thể trang trí theo sở thích phòng riêng vì nàng và em gái chung phòng.  Nàng chỉ còn trang trí gường ngủ, bàn viết và tủ áo của nàng.  Không gian quá chật hẹp cho nàng thi thố tài năng.  Nàng cần có nhà riêng với lại Tâm không để ý gì đến trang trí nội thất.  Nàng mong sao cho sớm thực hiện được ước mơ.  Nàng đọc sách, báo, sưu tập trên mạng điện toán, thăm các gian hàng bán, trưng bày đồ đạc, đèn, màn cửa đồ sứ và tranh ảnh.  Nàng đam mê quá hay kể đi kể lại cho chàng bao dự tính.  Tâm hiểu nàng, nhưng cố gắng trì hoãn ngày cưới sau khi tốt nghiệp.  Chàng nghĩ chỉ còn hai năm nữa thôi và họ cần chờ đợi.

  Ôm nàng, chàng nói: “Sau khi tốt nghiệp, chúng ta có nhiều thời gian chuẩn bị đám cưới tuyệt vời của đôi ta.”

Nàng phụng phịu, mặt khó đăm đăm.

Một hôm nàng hỏi: “Anh cho em một giờ.”

-“Ðược lắm! em yêu.”  Chàng tưởng nàng muốn đi mua hàng với chàng.

“Ngồi xuống đây anh, em muốn chúng ta bàn chương trình đám cưới chúng ta trong năm nay.”

Chàng biết rằng không còn có thể tránh được nữa phải nói thẳng với nàng vậy.  Nàng hỏi:

“Anh có yêu em?”

“Có!”

“Anh có muốn lấy em?”

“Có! “

Chàng cố diễu cho đỡ căng thẳng, nhưng nàng không cười.

“Ðây là chuyện hoàn toàn đứng đắn.”

“Dạ vâng, người đẹp.”

Nàng đứng bật dậy.  Chàng cố ngăn lại.  “Anh xin lỗi, Lan. Ngồi xuống chúng ta sẽ quyết định.”

“Cho em biết, ngày và nơi lễ cưới trong năm nay.”

“Nơi tùy em chọn.”

“Ngày?”

“Sau khi anh ra trường.”

“Không, nội trong năm nay.”

“Chỉ còn hai năm, em à!”

“Còn những hơn hai năm, không thể chờ lâu đến thế.”

“Ngay dù có làm trong nămnay cũng cần sáu tháng chuẩn bị.”

“Ðúng, nhưng chờ them hai năm nữa, em không thể.”

“Xin em đừng quá vội để chúng ta chuẩn bị kỹ lưỡng cho một đám cưới long trọng.”

“Sao anh cứ thích hoãn!  Hoãn! Hoãn lại hay anh đã đổi ý rồi không còn yêu em nữa.”

“Không! đừng nói thế! Anh luôn yêu em.”

“Bằng cấp quan trọng hơn tình yêu?”

“Không, cưng! Anh muốn mau hoàn tất chương trình học như di chúc của người anh yêu quý.”

“Mục đích của anh cho người đang sống hay cho người đã chết?”

“Như em biết, truyền thống của dân tộc ta, người quá cố cũng càng quan trọng lắm.  Truyền thống của tổ tiên rất cần và quan trọng cho anh, cho em và tất cả con cháu sau nầy.”

“Em không lý tới!  Em chỉ biết hạnh phúc hiện tại.  Có lẽ anh không yêu em đủ nên có mọi thứ lý do để trì hoãn.”  Nàng khóc lớn và chạy vào phòng riên.

Tâm gõ cửa: “Em ra ngoài anh có một giải pháp tốt lắm!.”

“Có hay không đám cưới trong năm nay, trả lời đi.”

“Anh không thể trả lời ngay bây giờ.  Hãy ra anh giải thích mọi điều.”

“Không, xin chào!”

Chàng đợi thật lâu, cửa vẫn đóng im ỉm.  Bố mẹ nàng đi vắng chỉ còn đứa em không thể giúp gì them, chàng đành ra về.

Mẹ về thấy nàng mắt đỏ hoe.

“Sao thế, con?”

“Chúng con chia tay rồi.”

“Sao?”

“Tâm không yêu con.”

“Lan, kể cho ta nghe mọi chuyện”

“Tâm không yêu con nên không bằng long làm đám cưới năm nay.”

“Ôi! Con gái ơi! Nó còn hai năm rưỡi nữa.  Cả con nữa còn một năm rưỡi nữa mới ra trường.”

“Nhưng chủ sở của con cho con việc làm toàn thời gian lương cao, và ảnh cũng có thể làm việc toàn thời gian ở phòng thí nghiệm!.”

“Con gái ơi!  Như con biết vào trường y khó lắm, nó đang có cơ may tập sự với những ông thầy giỏi.  Dễ dầu gì lại gặp cơ hội như thế.  Còn cô nữa, bố cô và tôi không đồng muốn cô bỏ dở việc học.”

“Con muốn có một căn nhà riêng để con trang trí thỏa thích.”

“Ối trời ôi!  Nhưng để chìu ý con gái cưng, đấy mẹ bằng long cho cô trang trí nhà này, bố cô chắc hy sinh để chìu ý cô.”

“Mẹ, con biết bố yêu đồ cổ đông phương với tranh thủy mặc và đồ gỗ quý.”

“Ðúng thế con, nhưng bố mẹ và em hy sinh cho con, chịu chưa?”

“Ôi! mẹ! Ðừng làm thế!”

“Con!  Tâm là người tốt, đẹp trai và tài năng.  Nó yêu con.  Ðừng phá hỏng mối tình đẹp đẽ này.”

Lan ôm mẹ và khóc ròng.

Sau bữa cơm tối, hai bố con trò chuyện thật lâu.  Bố nàng cắt nghĩa cho nàng lịch sử nghệ thuật Ðông phương, nét đẹp và đầy thiền tính của vẽ đẹp cổ vật hay tranh thủy mặc.  Bố cũng cắt cắt nghĩa cho nàng vì con không biết nên con không yêu như lời đức Khổng tử nói: “vô tri bất mộ”.  Bố cũng chỉ cho nàng những sách vở tài, liệu và khuyên nàng nên truy tìm trên mạng lưới nữa.  Nàng chú mục về những bức tranh vẽ gió trúc rất nỗi tiếng, họa gia làm nhà kế cận bụi trúc để ngắm, nhìn trúc trong gió, trong sương, trong bão và trong tuyết suốt ba năm dài.  Khi đã nắm bắt được tinh thần này, nhà nghệ sĩ mới phóng bút vẽ chỉ trong thoáng giây nhưng hồn trúc đã nhập bức tranh.  Bố nàng cũng cắt nghĩa cho nàng về Tâm.  Theo bố, Tâm là người có nhân cách, biết giữ truyền thống gia đình.  Tâm là người chồng tốt. Tình yêu này thật đẹp, nàng phải cố bảo vệ lấy hạnh phúc.  Lan bây giờ mới hiểu, nàng cảm thấy có lỗi sau khi bố nàng cho nàng một bài học có ý nghĩa.

  Một tuần sau, mẹ Lan mời Tâm tới nhà. Mẹ nàng ngạc nhiên khi thấy Tâm hốc hác vì buồn.  Mẹ nàng nói:

“Tình yêu của Tâm và con tôi thật đẹp.  Lan và anh hãy cố bảo vệ và vun xới, hãy kiên nhẫn và khôn ngoan hơn.  Tôi biết anh yêu nó và Lan cũng thế, rất yêu anh.  Lan là người có tâm địa tốt, nhưng nó quá trẻ, nó đến đất nước nầy khi còn bế ngửa.  Tôi cũng có một phần lỗi, cố gắng đi làm cho nhiều không có thì giờ đủ cho con cái.  Ðã năm ngày qua tôi và bố nó đã cắt nghĩa cho nó hiểu và bây giờ nó đã nhận thức được vấn đề.”

“Cảm ơn bác nhiều, cháu lo lắng vì sự bất hòa của cháu và Lan. Xin bác giúp cháu.  Người bảo trợ của cháu đồng ý để Lan trang trí nhà của ông bà và cả phòng riêng của cháu nữa.  Tiền mua đồ đạc ông bà bảo trợ xin thanh toán.  Ông bà yêu Lan và cháu như con, ông bà muốn hàn gắn sự bất hòa của cháu và Lan.

“Ông bà bảo trợ quý hóa quá!  Nhưng theo tôi nghĩ…Lan!  Phi Lan!”

“Dạ” Lan đáp nhẹ.  Nàng hiện ra, nàng xanh và mắt quầng thâm vì khóc nhiều.”

“Lan! Anh xin lỗi”

“Em xin lỗi nữa! TạI em.” Lan rơi vào vòng tay Tâm và nức nở.

“Ðừng khóc!  Có một cách giải quyết tốt, bảo trợ của anh…”

“Em hoan nghênh, nhưng bây giờ tình yêu của đôi ta quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”

  Tháng sau đó, Lan học hai lớp một lớp về mỹ thật đông phương và một lớp Việt ngữ.  Hơn nữa, nàng còn gặp một thiếu phụ Mỹ nói rất rành tiếng Viêt.  Một hôm nàng và gia đình đi Vancouver B.C trên một chuyến phà lớn, nàng ngạc nhiên thấy một người đàn ông Mỹ nói chuyện với ba con của mình bằng tiếng Việt.  Rồi Lan thấy một thiếu phụ Việt vợ của ông ta.  Ba của Lan nói:

“Những đứa trẻ này rất thông minh và nói ít nhất được hai ngôn ngữ.”

“Con cũng vậy!” Lan nói.

Sau chuyến du lịch, ở nhà Lan thích thực tập nói tiếng Việt với bố mẹ và cả các em nữa.  Tâm và gia đình nàng rất vui khi thấy nàng đổi tính nết.  Nàng hầu như trở nên một người mới, bớt ích kỷ rất  nhiều.  Nàng chia sẻ với các em, hy sinh vài ý thích cho người yêu. Nàng săn sóc bố mẹ hơn.  Nàng thích sưu tầm và đọc sách về văn minh Việt nam.  Nàng nghĩ bố rất có lý khi nói: “Nước Mỹ là nước đa văn hóa và họ muốn mỗi một cộng đồng khác đóng góp phần của mình cho nền văn hóa chung này.”

  Ba tháng sau, Lan và Tâm đi chơi núi.  Một ngày tuyệt vời trời xanh và mây trắng nhẹ.  Chim chào mào xanh hót trên ngọn cây thông.  Suối nước mùa xuân thầm thì cho kẽ đá nghe truyện và sáo ngọn thông chơi nhạc nhẹ với gió.  Phi Lan nói với Tâm: “em muốn đọc anh nghe câu thơ.” Nhìn trước nhìn sau nàng vội hái một bông hoa núi, cho Tâm coi roi dấu vào túi áo.

“Ðọc đi em!”

Hoa rừng mới hái

Nét đẹp đơn sơ

Suối muốn làm thơ

Thì thầm kể mãi

“Thật hay! Thơ của em?”

“Dạ vâng, thưa ngài!”

Tâm ôm hôn Lan và nói: “Anh thật kiêu hãnh về em!.”

“Em cũng kiêu hãnh về anh.  Hoa núi bạt ngàn, đẹp quá với bao màu sắc tươi đẹp.  Nếu em không lên núi cao, em đâu có thấy.  Nếu tâm hồn em không hướng thượng, em không nhận chân được ý tưởng tốt lành của anh.”

“Em yêu! Anh hoàn toàn đồng ý.  Còn em như hoa thủy tiên đông phương, cần gọt tỉa, cắt rể.  Có thể làm đau, nhưng giúp hoa thơm hơn, đẹp hơn nỡ đúng độ vào ngày Xuân Tết.”

  Nàng nhặt một vỏ thông và nói: “Ðây là tượng trưng tấm ván đã cứu anh, cứu đôi ta và em nghĩ hồn người anh đang mĩm cười với chúng ta.” Hoa núi hàng hàng lớp lớp dưới chân hai người , và hương thơm ôm hôn khi nắng vàng long lanh trong mắt.

 

Lê Ngọc Hồ

 

 

2.TÌNH YÊU TRONG CA DAO

       ...

            Anh nắm vạt áo, anh đề câu thơ

            ...Chữ Trung thì để phần cha,

            Chữ Hiếu phần mẹ, đôi ta chữ tình.

 

Thế là ca dao đã phân định rõ ràng: lý trí xin để một bên để chữ tình diễn tả.  Tự ngàn xưa ca dao đã "đầy ắp" những lời văn trữ tình cho yêu, cho nhớ, cho thương, cho thắc mắc "giả bộ" rằng tại sao lại yêu thương một người không phải là cha, không phải là mẹ, không phải họ hàng, có khi không phải người  quen, chưa biết đã thương, chưa gặp đã mến:

           

            Gió đâu thổi mát sau lưng,

            Dạ sao lại nhớ người dưng vô cùng?

 

Hỏi là trả lời rồi, có lẽ anh đã thương em từ muôn thuở, từ kiếp trước, từ thuở nào xa xưa...  Khi em mới chỉ là một noãn bào phôi thai, từ bào thai trong lòng mẹ:

 

            Sao mai ba cái nằm ngang,

            Thương em từ thuở mẹ mang trong lòng.

 

Thật là một tình yêu lãng mạn vô tiền khoáng hậu...  Khi anh đã thương là anh phải tìm ba mươi sáu cách làm quen:

 

            Chiều chiều bóng ngả về tây,

            Hỏi cô hái củi bên đầy bên vơi:

            Cô còn hái nữa hay thôi,

            Cho tôi hái đỡ làm đôi vợ chồng.

hay:

            Đò dọc rồi lại đò ngang,

            Có đi anh đợi, có sang anh chờ?

 

Làm quen lắm lúc đầy thi vị, lãng mạn, nhưng cũng có khi ngớ ngẩn dễ thương:

 

            Vườn em có đất trồng cau,

            Cho anh bứng gốc cam sành trồng bên.

 

Đã yêu em rồi thì ra ngẩn, vào ngơ, lòng những bồi hồi, bàng hoàng, xốn xang:

 

            Thương em nào biết mần răng,

            Mười đêm ra đứng trong trăng cả mười.

 

Biết du rằng đứng ngắm trăng chẳng ăn giải gì, nhưng trăng ơi mi làm tín trạm cho anh gởi nhớ, gởi thương đến người ấy nha.  Hay mượn trăng làm chứng nhân cho mối tình chớm nở, có khi là mối tình một chiều...

 

            Sáng trăng chi lắm nửa trời,

            Để năm canh anh thơ thẩn cửa người cả năm.

 

Ca dao đã nói thực tất cả tấm lòng của người đang yêu, không đè nén, không che đậy sự thật.  Luân lý Khổng Mạnh khắt khe là thế, chữ trung, chữ hiếu trọng đại là thế nhưng ca dao gạt phắt sang một bên vì là lý trí, còn đây là vương quốc của tình cảm cơ mà: chữ tình phải nhất, đó là sự thật một trăm phần trăm, ca dao đã can đảm nói lên điều đó:

 

            Đêm nằm ở dưới bóng trăng,

            Thương cha, nhớ mẹ không bằng nhớ em!

 

Ca dao đã cực tả tình yêu, tình thật là vĩ đại như đất trời, hơn cả đất trời và trách cả đất trời khi đất trời là kỳ đà cản mũi:

 

            Bạn về có nhớ ta chăng?

            Ta về nhớ bạn như trăng nhớ trời.

hoặc:

            Núi cao chi lắm núi ơi,

            Núi che mặt trời, không thấy người thương.

 

Đã hân hạnh quen em, anh bèn thừa thắng xông lên đề nghị một tình yêu xây dựng, muốn cùng em chung... nhiều thứ.  Nhưng anh đánh đòn phủ đầu bằng chữ hiếu em sẽ cảm động hơn vì em là con nhà gia giáo:

 

            Khăn trắng em chít cho ai,

            Có phải chít cho phụ mẫu xé hai ta chít cùng.

 

Đã thương em rồi thì anh đâu có quản "thân lươn lấm đầu," bao nhiêu khó khăn vượt hết, trở ngại san bằng, dù đèo cao, vực sâu, lũng thẳm, biển rộng, sông dài, rừng xanh, núi đỏ,.... dù phải cực thân, quy lụy vì ai:

           

            Đi ngang nhà má,

            Cái tay tôi xá,

            Cái cẳng tôi quỳ,

            Lòng thương con má, xá gì thân tôi.

 

Khi đã yêu anh không còn so sánh, yêu là yêu, vì yêu em, thế thôi!

 

            Trắng như bông mà lòng anh không chuộng,

            Đen như cục than hầm mà lòng muốn, dạ thương.

 

Và anh cũng không phân bì cùng em:

           

            Bắc thang lên hỏi ngọn trầu vàng,

            Trầu em cao số, muộn màng anh thương.

            Bắc thang lên hỏi ngọn trầu hương,

            Đó thương ta một, ta thương đó mười.

 

Đâu phải tình yêu một chiều, em cũng yêu anh không kém, nếu không muốn nói còn hơn:

 

            Cách nhau một bức rào thưa,

            Tay chùi nước mắt, tay đưa miếng trầu.

 

Em khóc vì cảm động đó anh!  Đã yêu anh từ thuở nào, biết bao nhiêu, biết bao ngày để đến bây giờ là lúc anh ngỏ điều em ao ước.  Nhưng em phận gái, em nói vòng quanh, anh phải hiểu:

 

            Bên kia sông có trồng bụi sả,

            Bên này sông ông xã trồng bụi tre,

            Trách ai làm bụi tre nó ngả, bụi sả nó rầu.

            Phải chi ngoài biển có cầu,

            Anh ra đó, anh giải đoạn sầu cho em.

 

Vì ai mà em phải:

 

            Giả đò mua khế bán chanh,

            Giả đi đòi nợ thăm anh kẻo buồn.

 

Đã yêu em chẳng ngại nữ nhi thường tình mà "xăm xăm băng lối vườn khuya một mình," hoặc chỉ đường đi nước bước cho anh:

 

            Chuột kêu chút chít trong rương,

            Anh đi cho khéo đụng giường má hay.

 

Vì kín đáo nên em giả bộ thờ ơ, không quen biết:

 

            Đi qua nghiêng nón cúi lưng,

            Anh không chào, em không hỏi vì chưng đông người.

 

Những khi không có người lạ thì:

           

            Ra về mới đến nửa đồng,

            Nón che, tay ngoắc trong lòng nhớ thương.

hoặc:

            Nước chảy re re, con cá he nó xoè đuôi phụng,

            Anh xa em rồi trong bụng còn thương.

 

Và ôm hoài kỷ niệm những lần gặp gỡ:

 

            Em về nhớ phố, nhớ phường,

            Nhớ nới trò chuyện, nhớ đường em đi.

 

Ca dao là tình tự của dân tộc, là tiếng nói của tình yêu.  Ca dao là tình tự trung thực nhất, đơn sơ nhất, bộc trực nhất.  Là tiếng nói của con tim, không còn lý trí kiềm tỏa.  Có sao nói vậy, không màu mè, không rào trước đón sau, không hoa hoè hoa sói.  Uống lời thơ của con tim trong ca dao như uống giòng suối ngọt của nước mưa trời khi cổ cháy.  Có khi nào bạn thấy lòng khô cháy như sa mạc, tình cùn như sỏi đá, bạn hãy uống thử trong giòng suối ngọt ngào tình tự ca dao, bạn sẽ thấy nhạc lòng trổi dậy, hoa lòng đưa hương và thần kinh giao cảm sẽ truyền lên bờ môi khô của bạn một ánh sáng nụ cười.

 

 

 

 II THƠ

   

 

            1-Hỏi nắng

 

Nắng chợt đến hay em vừa xuất hiện

Nắng run mình hay em bước chân đi

Cây lắng nghe khi  nắng gió thầm thì

Khen ai đẹp!  Làm ai thêm bẽn lẽn

Nắng cầu nguyện em  mong tình trọn vẹn

Nắng còn ghen!  Khi em hé môi cười

Nắng còn hồn khi khoé mắt em tươi

Rồi nắng đọng trên vai bờ thon nhỏ

Nắng nhảy múa:  chân hài  mòn  lối cỏ

Nắng cài mây hay suối tóc mây cài

Đường nắng xinh hay eo uốn hình hài

Nồng nắng đỏ hay hoa mo6i chín đỏ

Lòng nắng mở hay linh hồn bỏ ngỏ

Nắng nhạt phai buồn bã tóc buông

Nắng lay động!  Hay hàng mi khép mở

Nắng sửng sốt!  Hay linh hồn bỡ ngỡ

Nắng mê say hay tình nồng đã đam mê

Nắng trung thành hay em giữ trọn câu thề

Vì nắng ấm hay tình ta quá thiệt

Vì nắng chói hay tình em tha thiết

Nét diễm huyền hay nắng vẽ đường ngôi

Gió đưa hương hay nắng bảo hoa mời

Nắng bừng tỉnh hay em vừa thức giấc

Nắng chới với hay hồn em ngây ngất

Nắng ngây thơ hay má ửng đào tơ

Nắng u hoài, chân em bước hững hờ

Nắng ham học em sân chiều thư viện

Nắng tin tưởng hay tình em thể hiện

Nắng trẻ măng hay em trổ mã xuân thì

Nắng cuồng yêu hay đã yêu si

Rồi nắng hỏi em khơi tình tuyệt diễm

 

2-Vòng tay

 

Em ngả đầu vòng trong cánh tay

Anh ôm gọn trọn một thân gầy

Môi kề hoa nở tình mơ dẹp

Sóng nước dài lưng thon tóc mây

 

3-Men nhớ

 

Cách biệt chân trời anh nhớ em

Hôm nao thấp thoáng áo bay thềm

Nâng ly anh muốnsay mùi nhớ

Rượu ngấm tình ta ngây ngất men

 

Một thoảng hương đưa kỉ niệm chiều

Ngồi bên bếp lửa với em yêu

Băn khoăn chảng biết chi tâm sự

Ánh mắt lời duyên bước diễm kiều

 

xứ tuyết em về, anh giá băng

Xa xôi cầu nối nhịp cung Hằng

Tình ta mộtphút vào cung điệu

Bốn mắt hòa âm không nói năng

 

 

 

4-Xuân

 

Hương tỏa trầmthơm, song cửa hoa

Ngoài rèm ríu rít tiếng chim ca

Trà thom thấm giọg say saythuốc

Trờ đất may Xuân đẹp thái hòa

 

Lửa sưởi hồng, tí tách tiếng vui

Cúc vàng  khoe đẹp nụ hoa cười

Nghe như ý lá căng bầu ngựa

Khúc nhạc tình Xuân thở ấm người

 

Sương đã đi và nắng đã lên

Hoa trà dờn bóng ngả bên thềm

Môi son, da nõn xanh mằu cốm

Tình ngỏ  lời thầm Xuân gió êm

 

 

 

 

5-Trên con đường tình

 

Trên con đường tình,

Hoa, cỏ xôn xao chuyện chúng mình,

Dưới bóng hoàng lan một buổi chiều,

Mây là hơi thở em yêu.

Nắng chiều đi vào trong mắt,

Liễu rũ hàng mi xanh ngắt.

Tiếng vọng hồi chuông giáo đường,

Hoàng hôn trên tóc em vương,

Khi ánh sáng giao thoa cùng bóng tối,

Gót son nhỏ chạm hờ trên cỏ rối.

Không khí vàng chuyển động ở bên em,

Anh uống lời em mà tim vẫn còn thèm,

Em tóc xõa áng mây chiều gió lộng,

Anh chhìm đắm trong hồ mơ mắt mộng.

Từng giọt chiều rơi chậm ở chung quanh,

                            Bên bờ cỏ xanh

Hồn như gió cuốn

                 Anh còn muốn

Được nhìn em nạm trong ánh trăng vàng,

Hương đã say men ngất ngây thiên đàng,

Anh và em đi dạo,

Bên dòng sông tim tím ánh sao,

Mặc em vùng tinh tú ra vàọ

Đôi bóng ngã đổ dài trên lối cỏ,

Tình mộng ảo vào linh hồn bỏ ngỏ.

Có những ngày

Cùng em đi vào rực rỡ bình minh,

Dệt tình ta bằng sợi nắng si tình.

Viết thơ tình cho em trên lạ

Trong nắng trưa

Yêu em mấy cho vừa

Nắng long lánh uống hàm răng óng ánh.

..

Rồi ngày đông tuyết

Tình nồng trong gío lạnh,

Bên bếp lửa mùa đông,

   Sưởi ấm tình hồng.

Khi mùa thu đến

Lá mơ vàng rơi rớt rụng bên thềm,

Em nhặt lá dệt mùa thu mộng ảo,

Hay những ngày tháng hạ,

Anh cho em tất cả

Sửa nắng hồng nhưộm mái tóc em đen,

Những nụ hôn ươm tình đã say men,

Run run nhẹ tơ non cánh bướm,

Ngập dáng như hải triều sóng lượn,

Cả những lúc giao mùa,

Và khi nắng nhạt điểm mưa thưa,

Thời xuân hồng ca hát,

Nụ hoa trên khóe mắt,

Nhạc lẫn vào hồn,

Tình dâng mãi tận trời cao xanh ngắt

Cho dù nắng tắt

Tay em run khẽ mộng trong lành,

Anh cho em mãi mãi một màu xanh,

Khi thu tàn mây bạc,

Tình không đổi khác,

Khi gió mùa đông đã nói với mùa: 

“Họ thương yêu nhau biết mấy cho vừa!

Là của nhau tất cả,

Họ yêu nhau rất lạ

Chỉ biết trao mà không bìết xin,

Có nhau rồi họ chẳng phải đi tìm,

Đâu có bao giờ họ muốn,

Một ít yêu và một ít không

Vì lòng đã ướm lòng:

Chỉ có yêu không

Chẳng bao giờ

Một mình đi trên phố vắng

Lặng người đi để mưa nhỏ vào hồn;

Ngậm cảm nồi lòng đơn lẻ

Mà vơ vẩn trời mưa buồn viễn xứ,

Chẳng bao giờ là người cô hành lữ thứ.”

Vì đường tình có đôi

          Em là dung môi,

Tướì cây tình yêu sống,

Dù đường đời mộng hay chân, ảo, thực…

Tình huyền nhiệm đã vào trong vô thức,

Dầu thế nào ta vẫn có nhau

Kinh tình yêu nguyện cầu:

Mãi mãi yêu và cứ mãi mãi yêu:

                                Thật nhiều,

 

6.Mỗi Ngày

 

 

Từ gặp em anh muốn nói nhiều

Mỗi ngày anh tặng một lời yêu

Bao nhiêu mật ngọt trao em đó,

Hạnh phúc màu hoa gấm tới chiều.

 

Nếu biết rằng em thích mộng mơ,

Mỗi ngày anh tặng một vần thơ.

Ru hồn gặt hái hoa hương lạ,

Giai điệu đàn lòng em tiếng tơ.

 

Sóng bước tình yêu dấu ngọc ngà,

Mỗi ngày anh tặng một bài ca.

Gió mùa thỏ thẻ lời tâm sự,

Máu chảy về tim cũng nở hoa.

 

Điệp khúc lời yêu biết mấy lần,

Mỗi ngày anh tặng một tình Xuân.

Men say đã nhiễm tim cùng não,

Lời ngọc yêu vàng rung tiếng ngân.

 

Nếu biết rằng em thích chị Hằng,

Mỗi ngày anh tặng một vầng trăng.

Gặp em đang đẵm màu trăng nõn,

Chỉ muốn nhìn em không nói năng.

 

Nếu biết rằng em muốn lịm hồn,

Mỗi ngày anh tặng những lần hôn.

Chơi vơi tình song chân trời mộng,

Đã vẽ thuyền tình những nét son.

 

Lê Ngọc Hồ

 

 

 

 

 

 

 7.Như những giòng sông nhỏ

Thơ văn xuôi

 

 

 

Ngày xưa đó, anh còn mãi nhớ…thoáng thấy em dáng dấp ngoan hiền trên đường phố nhỏ

Nét bước thiên thần dung dị, hững hờ bờ vai trễ nải nặng sách ba lô.

Anh muốn dừng xe để nói cùng em, nhưng anh sợ sẽ đánh mất những gì anh đang thấy; từng gót nhỏ âm thầm, từng mơ màng ánh mắt, từng phong thái mang mang, từng sợi tóc dài hàng, từng bước lòng rung động…

Tất cả những cái đó hình như chỉ thấy nơi em, chỉ có trong bầu không khí quanh em…

Anh sợ và rất sợ nếu anh vô tình phá tan trạng thái linh thiêng đó, thần tiên đó …

trước đôi mắt nai tơ to tròn bỡ ngỡ …

 

Anh đã nhìn em đi, vẫn nhìn em đi, còn nhìn em đi,

chiêm ngường gót nhẹ son hài lững thững,

bâng khuâng lối nhẹ thiên đàng,

vùng trời của em chỉ có mây thưa, gió nhẹ, hoa mềm, cỏ nhung

có hương gọi nắng, có gió tìm mây để ru linh hồn em ngủ nhe như cánh bướm non,

còn anh như tơ trờilíu tíu chung quanh …

 

Trong sự tuyệt vời mà em vẫn có đã dìu tư tưởng của anh lang thang như những giòng sông nhỏ lững lờ trôi nước về xuôi …

Thì em ơi-có bao giờ giòng sông lang thang đó đã hoà tan biến mất trong bao la hiền dịu

em đềm muôn thuở nơi em …

 

Lê Ngọc Hồ

 

 

 

III NHẠC

 

 

 

 

 

 

VĂN THƠ VỀ TÌNH YÊU

 

 

 

 

 

 1. Truyện Song Ngữ

 

 

 

THE LEGEND OF TRUONG CHI

                                                                        By Le, ngoc Ho

 

 

 

   

 Once upon a time, there was a princess who lived in a beautiful castle near a pretty riverside. Her name was My Nuong that means the pretty, noble young lady. Her parents had only her as the unique child, so they loved and took care of her. A special scholar taught her about philosophy and literature. She loved nature. She liked to share the wonderful sky, earth, wind, moonlight, and sunlight with all creatures. She told her maidens:

     “Don’t kill any insect, don’t destroy any plant. We need to share this global village with all creatures. They’re our friends.” She followed her mother’s ways. Her mother was a Buddhist believer. She loved literature, poetry, and Vietnamese folk songs. Her father, the prince, taught her to recite folk poems and folk songs when she was only three years old. She loved to enjoy the smell of dawn, the voice of nocturne, the music of the wind, the art painting of autumn mountains, the mystery of winter’s nights, and the philosophy of spring’s rocks. She loved nature, so she caressed petals of flowers, she trimmed carefully pine bonsai by herself, and she enjoyed the sweet smell of lotus. She contemplated the gorgeous garden with multiple flowers for all seasons. Best of all, she liked orchids hanging under the windows of her castle. Spring came, and she enjoyed birds’ songs and contemplated the pink river of peach blossoms flowing around her garden. Then apricot blossoms seemed like a snow sea under her windows. The prince, her father was a famous poet. He encouraged her to practice poetry writing. She showed her father her poem:

                                                APRICOT BLOSSOM

 

                        YOU’RE GRACEFUL WITH YOUR WHITE CLOUDY ROBES

                        WITH YOUR PRETTY, THIN HANDS YOU’RE NOBLE

                        HOW WONDERFUL YOUR PURITY IS

                        OUR FRIENDSHIP WILL BECOME BEAUTIFUL, I HOPE.

            She often looked at the weeping green willow at sunset. She loved the beauty as an artist. Her teacher, a scholar, showed her the truth, which was important for human beings. She liked to help her servants’ families.  She visited her servant’s parents; she offered medicine and health care for them. She gave toys to her servants’ children and hugged them. One time, her teacher told her:

     “My daughter, my pupil, I appreciate that you love the truth, the goodness and the beauty. Keep going on!”

     “Yes, sir,” she replied, “I try to follow your counseling.”

     She loved summer coming with the white clouds, the south wind and the green bamboo trees under the new moon. She played old Vietnamese guitar with thirty -six strings in the full moon summer night.

     One evening, some music entered her circle window: the folk songs. Every day she usually waited to listen to the beautiful music of a fisherman, who played the flute and sang the songs. Day after day, she fell in love with him. She thought how wonderful the songs were. Then she imagined that the singer should be very nice, should be handsome, and should be…  Sometimes she didn’t hear the fisherman’s songs, she missed them, and she waited and waited. One and a half months passed without Truong Chi‘s songs. She looked at the river from dawn to sunset, from evening to midnight without his image. She waited hopelessly and she became sick. The prince and the princess, her parents, were very anxious. All famous doctors of the dynasty were called to take care of her. But she was not better. Her teacher found out she was lovesick. According to his good idea, the fisherman was invited. When she saw him, her lovesickness was gone. She was very surprised; the best singer was not handsome. In fact, he was ugly.

     After the fisherman saw her, he fell in love with her too. He didn’t care about her parents’ gift for him, a lot of money and gold. People couldn’t hear the golden voice, which flew and danced on the river at sunset or moon light nights. His love sickness became severe and he passed away. The princess didn’t know that. Nobody told her. She thought that maybe the fisherman changed his career or moved to another river, so she couldn’t hear the songs. The autumn was coming, and the sky became bluer, the clouds became whiter, the river’s water became clearer, the leaves became more yellow and red, and the moon became more golden when the moon’s dish became perfect. There was the Mid Autumn festival in the yard of the castle with numbers of lanterns. She enjoyed the festival very much with her parents and her friends. When she returned to her circle window, she contemplated the riverside under the wonderful, golden light; she thought that if there were the folk songs and the flute music of Truong Chi, this night would be perfect.

     Three years later, some people found one precious stone, which seemed like a ruby near Truong Chi’s chest when his relatives rebuilt his tomb. People made a cup and offered it to the prince, My Nuong’s father. It was a beautiful cup. Some pink lines were designed in dark red background. The cup was very smooth. The princess liked to touch, to caress it. Even in cold winter, she held the cup, and the cup was felt warm in her hands. When she caressed this cup, it became more red and warmer. So the princess liked this cup very much. The winter was coming, the princess contemplated the landscape and she recognized the beauty of the winter. The mountain’s trees became serious, mountain’s rocks seemed like philosophies, and the river was thinking about the current of life. The winter night was beautiful too. The people’s lamps near the mountain foot seemed like light flowers in the black wall. The sky looked like a huge black carpet with emerald diamond stars. Under the candlelight, she read some famous poems. Near the fireplace, the voice of the firewood murmured to her. She contemplated the Oriental narcissus. She liked to enjoy some tea. She took the ruby cup. When this cup was full of tea, she saw a special image: the fisherman on the boat, and the light tea was looking like the river water at sunset. Suddenly, she understood all…She had heard some rumors about Truong Chi, that he moved to another river, that he died of love sickness …  Now she believed that he passed away because he loved her so much, and she recognized the great love of Truong Chi. His heart became the love crystal, the ruby. Although she couldn’t respond to his love, she respected it. She had a lot of emotion, her visage became pale, and her hands trembled.  Her tears dropped into the cup. Suddenly the cup disappeared and became water.

 

 

 

 

 

                                    Truong Chi’s story

                        His figure is ugly

                        But his heart is pretty

                        He loved and passed away

                        His voice is still a melody

 

                        One heart exchanges one heart

He loved the princess very much

When her tear mixed with his image

The loving returning was enough

Le, ngoc Ho

 

 

 

 

Truyện  Trương Chi Mỵ Nương

 

                                                            Ngày xưa có anh Trương Chi,

                                                            Ngừơi thì thiệt xấu, hát thì thiệt hay.

                                                            ̣Ca dao

 

            Ngày xưa có nàng quận chúa Mỵ Nương sống trong một tòa lâu đài tráng lệ, kề bên con sông thơ. Quận vương và phu nhân có một mình nàng , nên săn sóc cưng chiều hết mực. Một vị văn quan , học giả lão thành dạy nàng triết lý văn chương. Nàng rất yêu thiên nhiên. Nàng muốn chia sẻ sự sống, kho tàng đất trời..mưa sớm, nắng chiều, gió nam, trăng đẹp..cùng muôn loài, muôn vật dưới gầm trời. Nàng thường căn dặn nữ tỳ đừng hủy hoại bất cứ một sinh vật nào cho dù con sâu, cái kiến, cọng cỏ, nhánh cây.. nếu không có một lý do nào tối cần thiết. Chúng ta phải chia sẻ sự sống, và kho tàng đất trời với tất cả muôn vật. Chúng tất cả là bạn hữu của ta. Nàng hay tặng thuốc men, tiền bạc cho các gia đình nữ tì, tặng gạo tặng aó cho người nghèo...

            Nàng yêu văn chương, thi ca, dân ca, mỹ thuật. Quận vương, vị tể tướng đầu triều, yêu con dạy nàng thuộc dân ca, ca dao từ tấm bé khi nàng chập chững biết đi, tập nói. Nàng vui hưởng mùi hương của nắng, âm thanh của chiều , nhạc lời của gió, tiếng ca của mưa hay nét đẹp của núi thu, vẻ huyền bí của đêm đông..Say thiên nhiên nàng mơn trớn từng cánh hoa, tỉa từng nhánh cây chậu kiểng, và vô cùng thích hương mùa sen hạ. Nàng thường mải mê ngắm mãi ngôi vườn bao la , biển hoa lá bốn mùa. Nhưng hơn tất cả nàng yêu hàng hàng lớp lớp phong lan đong đưa đùa gió dưới vòm cửa nguyệt.

            Xuân đến, nàng lắng nghe chim di nói nhỏ trong lớp lớp sóng hoa đào trôi quanh vườn biếc. Quận vương , một thi gia nổi danh, người khuyến khích gái yêu tập tành thi phú. Một sớm mai nàng vui ngắm vóc mai gầy tắm sương đêm bên song , với cánh mỏng manh trắng tuyết. Nàng quì một gối dâng cha bài thơ đầu tay:

            Áo ai trắng một sắc mây,

            Trinh trong dáng ngọc , nét gầy  tay tiên.

            Tuyệt vời qúy ph́ái trời duyên,

            Chúng mình mãi mãi còn nguyên thâm tình.

            Quận vương mỉm cười hả dạ, xoa đầu gái yêu, và nâng nàng đứng dậy. Nàng cũng thường nhìn hàng liễu rủ lúc hòang hôn với hồn ngây thơ và bâng khuâng..

            Vị nghiêm sư của nàng luôn chỉ dạy cho nàng: Sự Thật vô cùng quan trọng, soi sáng cho cái Đẹp, cái Thiện. Chỉ có sự Thật mới cứu vớt được chúng sinh. Nàng lạy tạ sư phụ. Một hôm vị lão quan này nói:

            “Con, ta vui thấy con trân qúy cái Thực, cái Thiện, cái Đẹp. Con nên nhớ dùng sự Thật soi sáng từ ban đầu.”

            “Dạ, đa tạ sư phụ, con xin vâng theo lời chỉ giáo, con xin gắng công chỉ e sức bé nhỏ còn non nớt, kính xin sư phụ nâng đỡ.”

            Hè về, mây trắng, trời xanh, gió nồm len mình qua dậu trúc dưới trăng. Nàng gẩy đàn tranh dưới trăng rằm, qua hương trầm ướp ngón ngà buông thả.

            Rồi một chiều, thoảng tiếng sáo ngọt lọt qua khung cửa nguyệt, với tiếng ca bay vút thinh không. Chiều chiều nàng đón đợi tiếng sáo, tiếng ca nhẹ như tơ của chàng đánh cá ven sông. Ngày lại ngày, nàng càng yêu thích tiếng sáo lời ca hơn nữa.

“Tuyệt diệu làm sao tiếng hát” nàng miên man  thầm theo giòng trí và nàng tự nhủ: “Người ca hẳn là dễ thương, vạm vỡ điển trai..” Đến một chiều lắng nghe mà không thấy, nàng đợi và đợi mãi. Đã hai tháng vắng tiếng ca, tiếng sáo. Nàng trông giòng sông từ bình minh đến chiều tà, từ hòang hôn đến nửa khuya; giòng nước cứ trôi mà có đâu tiếng hát.

            Mỏi mòn trông đợi, rồi tuyệt vọng nàng ngã bệnh. Quận vương và phu nhân quá đỗi lo âu. Mọi ngự y và danh y khắp nước được triệu đến, nhưng bệnh tình nàng không giảm. Cho đến khi vị sư phụ lão thành khám phá ra nàng mắc bệnh tương tư. Theo cao kiến của người, chàng đánh cá được mời đến.

            Mới trông thấy chàng , bệnh hết tức khắc. Nàng sững sờ,  trái hẳn điều tơ tưởng, chàng xấu xí ghê gớm.

            Còn chàng, tình yêu bão nổi cuốn trọn tâm hồn. Không biết trời trăng mây nước gì hết, chàng yêu ngay quận chúa không so đo tính toán chi. Chàng không màng vàng bạc thưởng của quận vương và phu nhân vì đã chữa khỏi bệnh quận chúa. Chàng đánh cá mắc bệnh vì chẳng còn bao giờ thấy dung nhan nàng nữa. Từ đó dân ven sông không còn nghe giọng hát, tiếng sáo chập chờn bay lượn trên giòng sông trăng thuở nào.

            Bệnh tình chàng trầm trọng mãi, chàng giã từ cõi đời.

            Thu sang , trời xanh hơn, mây trắng hơn, lá đỏ vàng hơn, giòng sông trong hơn; đĩa bạc trăng tròn viên mãn trên bầu trời ngọc. Se lạnh ,sương mù lãng đãng không gian. Hội tết rằm tháng tám tổ chức trong sân vườn thượng uyển với lồng đèn giăng mắc khắp cành cây, bụi lá. Nàng vui hưởng hồn nhiên. Khi trở lại thư phòng, qua khung cửa nguyệt nàng ngắm mãi sông trăng, nàng chợt nghĩ giờ đây có lời ca tiếng sáo của Trương Chi thì tuyệt. Nhưng có lẽ chàng đã rời sông nước này qua bờ bến khác..Nàng thở dài nhè nhẹ..

            Ba năm sau khi cải mộ chàng, người ta thấy một khối hồng ngọc tuyệt đẹp. Tin rằng đây là ngọc qúy, vốn mến quận vương nhân từ, người dân thuê tạc chén ngọc dâng tặng. Chén ngọc thật qúy, qúa đẹp, vài đường gân tươi son uốn lượn trên nền ngọc sậm. Chén ngọc sờ thật mát tay, nhẵn thín trơn tru. Quận chúa vô cùng yêu thích. Nàng tối ngày mân mê, vuốt ve, áp lên má. Ngay cả mùa đông giá buốt, sờ chén ngọc ấm áp lạ thường như da thịt con người.

            Đông tới, quận chúa yêu vẻ đẹp đông sang. Cây núi tưởng như nghiêm trang hơn, đá núi triết lý hơn, giòng sông suy nghĩ hơn. Đêm đông mà đẹp lạ thường. Đèn xóm núi tưởng như hoa ánh sáng nở đó đây trong lũng cây đen. Trời đêm như bức thảm nhung huyền khổng lồ nạm kim cương. Dưới ánh bạch lạp nàng đọc thi tập Văn Lang. Hoa cúc đại đóa cười vàng bên án, hương thủy tiên mơn trớn dung nhan. Củi lò thì  thầm nhỏ to cùng nàng

. Nàng thèm ly trà ấm để vuốt ve làn môi hoa nụ. Nàng cầm chén ngọc rót trà. Lạ quá, kìa bóng chàng đánh cá trên chiếc thuyền con, nước trà màu giòng sông hòang hôn...Hai tay nàng khư khư cầm chặt chén ngọc. Trời..Nàng bừng hiểu tất cả....Từ dạo nào có tiếng sầm sì một chàng đánh cá đã thác vì tình..Nay, lúc này nàng hòan tòan tin rằng chàng chết vì yêu nàng, tình chàng sao vĩ đại đến thế. Tim chàng trở thành khối tình kết tinh, khối hồng ngọc cao quý. Dẫu chẳng đáp lại được tình chàng, nhưng tấm chân tình của chàng cao đẹp biết bao, đáng kính biết bao. Nàng chợt giật mình nhận thấy lời căn dặn của sư phụ, nàng đã không thực thi trọn vẹn, cứ ngây thơ nhìn đời qua cái Đẹp, cái Thiện. Nàng chẳng dám hủy hoại một con sâu cái kiến, cọng cỏ nhánh cây. Thế mà...Chao ôi..Giờ đây.. sự thể...Nàng run rẩy, tái xanh, hụt hẫng, lệ nàng nóng hổi khôn nguôi, lã chã rớt trên chén ngọc, và......chén ngọc chợt biến tan thành nước.

                                                                                                Lê ngọc Hồ

 

 

 

 

The Board

 

 

         Short story by Le, ngoc Ho

 

            The Pacific Ocean waves had kissed the sand of the Oregon coast. Some rocks washed their feet under the gray water. The sunlight painted the sea gulls wings under the blue sky and green pines along the shoreline decorated the pink hill. The light wind blew softly, and the full white clouds flew slowly. All things seemed peaceful. On the contrary, it was stormy in Tim’s soul. His head on his keens, the wave’s noise reminded him of the big event in his life. Ten years ago, thirty-six people including him and his brother escaped from Vietnam. After two days on the sea, the heavy black clouds covered the sky and the strong winds caught their small boat. These winds put their boat up and down between giant waves. The storm destroyed their boat. All thirty-six people were aboard on the waves. He and his brother shared a small board. It wasn’t enough for two people. His brother said:

            “This board isn’t big enough for the two of us, you keep it!”

            “No! Brother!” Tim yelled, “We both live or both die together.”

            “No! No! You’re smarter than me! You must live! For our mother and our family!”

            Tim didn’t know when his brother left their board. He tried to hold on extremely to this board. Then he lost consciousness. He awoke, and he felt that to lie on the sand near a seaside. He couldn’t stand up. He was hungry, thirsty and tired, and he was unconscious again. He dreamed that some people saw him. Then after a long moment, people picked him up and put him in a small car.

            He tried to open his eyes. A nurse, maybe, smiled and spoke in a loud voice.

            “He is conscience!”

Some people came to see him. The nurse with dark brown skin was a young girl. She asked him, “Are you hungry? Do you need some light food?” He weakly nodded his head.

            At that moment Tim was a 14-year-old boy. This nurse took care of him a lot like her brother. After one week, he became better. He knew this place was a small clinic of a refugee camp in Thailand. He could stand up and go outside. Sometimes his nurse looked for him, and she saw him cry at the seaside.  “Don’t cry! Brother! You need to think about your brother’s wills. Your brother’s soul should be happy if you’re healthy and try to study. Crying doesn’t make sense, my dear brother.”

“I miss him, sister.”

            “Yes, I know that. He prays for you and his soul wants you to become a good boy.”

            “You take care of me a lot and I appreciate that. You’re my real sister.”

            “I’m very glad to hear it.”

He was an orphan in the refugee camp. The refugee camp head quarter sent him to the children center of father Jos. There were a lot of children in this center. Some volunteers helped Father Jos to teach and to take care of these children. Father Jos was goodhearted and he loved them very much.

            One day Father Jos saw Tim crying. He embraced Tim and said,  “Oh! My child, I understand you.”

            Tim was surprised because he saw the tears on Father Jos’s eyes.

            “Dad! I love you” Tim said.

“I love you too, I pray for your brother. Don’t cry, be happy!” “Yes! Dad.”

            Tim has had a number of teenager friends. He enjoyed the children center with English class, picnics, and playgrounds. He had father Jos as his dad and the nurse as his sister. Tim was a sensitive child. Father Jos and the nurse paid attention to him a lot. They were satisfied because he was smart and nice.

            After two years he lived in this refugee camp. He had American sponsors. His sponsors without children loved Tim very much He went to high school. The weekends Tim helped his sponsors to clean the house, take care of the garden and wash their car. He had a free room and free food while he lived with his sponsors. Moreover his sponsors taught him a lot of things as American ways, American cultures and showed how to save money and to send for his family in Vietnam. His sponsors helped him. When they bought a new car they gave him the old car.

            Tim completed high school. Tim told his sponsors he would like to go to medicine school. Tim would like to become a doctor for serving his family and people. By Tim’s story, his sponsors understood about his target and they tried to help him. At that moment, there were only three years to complete his education in medicine school. Tim had a good part time job in the lab of the University Hospital. His boss offered him a full time job too because he had a lot of skills and worked hard. When Tim went to the Vietnamese New Years’ celebration, he met Phi Lan. She was a twenty one year old girl. She was pretty and smart. Her black eyes were under her long eyebrows, which resembled willow leaves. Her eyelashes were long and curved. How beautiful her eyes were, he thought. She was in good shape with a fashioned blue dress. She smiled with him when Tim contemplated an oriental narcissus.

            “Hi! Are you like an oriental narcissus?” she asked him.

            “Yes.” He answered, “It reminded me of my dad, every new years day. He had this flower. Please, show me how to take care of this flower.”

            “I’m sorry, I don’t know but I ask my coordinator. One second please.”

            She was a volunteer to sell oriental narcissus, it made a fundraising for a Vietnamese student organization. Tim waited for her and he contemplated again this oriental narcissus. He saw on the wall, there were a picture and some poems about narcissuses.

How

It bloomed

Just on

The New Year

These petals were

As white as snow

I contemplated

This flower under candlelight

It was

Holy time flower and me…

            “I’m sorry again, my coordinator went out. Can you come back in about one hour?”

            He hesitated because he had another appointment. “If possible, please give me your address and I will mail you good directions.”

            “Yes, Please.”

            He left this place, but he thought a lot about this gracious and pretty girl. She was dynamic. Her voice sounded like that a nightingale. She was attractive by her precious gestures.  

            After three days, Tim got her letter with directions about how to take care of this narcissus. He knew her name Phi Lan. He was very glad and he wrote a long letter to thank her. After that he knew she was a student in a famous University. She had a lot of skills about computer science with a good part time job. He fell in love with her. After one year of paying close attention to her and visiting many times her parent’s home, she responded to his love.       

            “Its late, my dear. I felt cold at seaside evening.”

            He returned his present time. Phi Lan saw tears in his eyes but he smiled with her. She asked about that. He explained.  “I miss my brother and I cry. But I smile because I have you, my dear. You help me and encourage me.”

            “I try and want our wedding celebration as soon as possible for I can take care of you and we will have a private home.”

            He didn’t say a word. He worried about not completing his education. He needs more two and half years.

            Tim and Phi Lan came back to her parent’s house. They had a beautiful dinner. After dinner, Phi Lan showed him a wonderful plan about the interior decoration for their home and their garden after their wedding. Phi Lan had a number of skills about decoration and color choices. They were her hobbies. She liked black and white furniture. She loved modern art. She couldn’t change her parent’s living room because her father loved oriental art with black and white paintings from Vietnam and China with rose wood furniture. She thought these things were old fashioned. She couldn’t change her room too because she had to share with her young sister. She could change free a half of her room or only her bed.

            She wanted her private home as soon as possible and she could change everything. She knew Tim didn’t care about decoration and she could change, as she wanted. Some nights she had a wonderful dream about their beautiful home. She read the books, she collected a lot of magazines, she visited furniture shops, she went to a lot of shopping centers to contemplate the curtains, lamps, pottery etc. for their new home. She had the passionate love of the decoration. She told Tim many times about her lovely dreams at night about their private home, their private wonderful decorations. Tim understood her very much, but he tried to delay the wedding until after he graduated. He thought “only two more years.” And they needed to wait.

            “My dear!” he embraced her “After my final test, we will have enough time to have a wonderful plan for our wonderful wedding.”

            He tried to delay or to say about the date of their wedding. One day Phi Lan said,  “Do you have an hour to spare for me?”  “Yes! My dear.” He answered immediately; he thought maybe she wanted to go shopping.

            “Sit down, please! Tim. I want to have a plan for our wedding in this year.”

He knew that he couldn’t avoid this problem and he waited for her decision.

            “Do you love me?” she asked

            “Yes, I do.” He answered

            “Do you like to marry me?”      

            “Yes, I do.”

            He tried to make a joke but she didn’t smile. “It’s a serious thing.”

            “Yes! Lady”

            She stood up strongly. He was hurrying to stop her. “I’m sorry” Phi Lan. Sit down, please and we have to make a decision.”

            “Let me know the date and the place of our wedding.” Phi Lan asked.

            “The place, according to your choice.” 

            “The date.”

            “After my graduation.”

            “No! This year.”

            “Only two years, my dear.”

            “Two and a half years, it is so long to wait.”

            “Although this year, we have to wait six months to prepare.”

            “ Yes, but I have to wait two years, I can’t.”

            “Please! We have enough time and we have a good plan and the wonderful wedding.”

            “Why you like to delay! Delay! Delay or you change your mind, you don’t love me anymore.”

            “No! Don’t say that! I will always love you.”

            “Your M.D is more important than our love.

            “No! My dear! I would like to complete my education because I can response to my brothers will.”

            “Your target is for living persons or for dead person.”

            “As you know, according to our tradition, the dead persons are important too. Our ancestors traditions are necessary for me, for you and for all descendants too.”

            “I don’t care about that! I care only for our happiness. Maybe you don’t love me enough and you have a lot of reasons to delay our wedding.” She cried and stood up and ran into her room.

            Tim knocked on the door and said “My dear! Please come out!”

            “No,” she answered, “our love is ending because you don’t love me enough.”

            “I love you! My dear, get out please, we will have a good resolution.”

            “Yes or no, one word, our wedding for this year.”

            “I can’t answer that right now, come out please, I will explain everything.”

            “No! Goodbye!”

             He waited for a long time because her door was closed. Her parents went out and only her sister who was very young to help.

            Her mother came back home; she called for Phi Lan and saw Lan with her eyes full of wet tears.

            “What happened my dear?”

            “My love is ending.”

            “Why?”

            “Tim doesn’t love me enough.”

            “Phi Lan, tell me everything.”

            “Tim doesn’t love me enough because I want the wedding this year but he delayed, delayed many times.”          

            “Oh, my dear, as you know he needs two and a half years. You too, one and a half.”

            “My boss offered me a full time job with twenty dollars an hour, and he can have a full time job in the lab.”

            “My daughter! As you know it’s very difficult to delay in medicine school, the good chances to practice with the famous doctors loose maybe they will not return. And you, even though you can have a good job, I and your father want you to complete your education.”

            “ I would like to have a private house so that I can decorate it however I like.”

            “ I love you very much, your father and your siblings. And you love your parents and your siblings also I appreciate that. I think your father will approve of your decoration in this house.”

            “Mother, I know father loves the oriental styles with black and white ink and paintings and the oriental rose wood furniture.”

            “Yes, my daughter, but we love you, we can sacrifice those things for your will.”

            “Oh! No! Mom! Don’t do that.”

            “My dear! Tim is a good boy; he’s handsome and has talent. He loves you so much. Don’t destroy your wonderful love.”

            Phi Lan cried and embraced her mother.

            After dinner, there was a conversation between her dad and her. Phi Lan’s father explained to her the history of the oriental arts, the beautifies and the Zen meanings of these arts. He told her because she didn’t understand anything about these arts and she didn’t enjoy them as Confucius, a great philosopher said that. He showed her a lot of books at home and in libraries that she could read. She paid close attention about the famous beautiful bamboo pictures that the famous designer had spent three years to contemplate this tree. This artist had caught the spirit of bamboo three in sunny, rainy and windy time. The artist created for famous pictures. Her father also tried to explain things to her about Tim. According to her dad, Tim was a dignified man who loved the familial tradition. He became a good husband. Phi Lan’s love was precious; she needed to protect her happiness. Phi Lan understood her father’s explanations. She felt guilty after her father taught her a meaningful lesson.

            One week later, her mother called Tim. She was surprised and emotional because Tim’s sadness. She told Tim:

            “The love between you and my daughter is very strong. Phi Lan and you need to protect it, to be patient and to be wise. I know you love Lan and she was and she loves you. Lan is good hearted, but she is very young, she came to America when she was just a baby. I have mistakes too, I tried to work hard, and I didn’t have enough time for her. Five days long, I tried to explain, her father too, thank you God, and she understood that.”

            “Thank you! Ma’am! I worry a lot about the conflict between Lan and I. Please help us, my sponsors told me that Lan can practice her decorating in their living room; my room is in their house. My sponsors pay for that. They love Lan and I, they want to save our love.”

            “How nice your sponsors are!” Her mom said, “But I think. Lan! Phi Lan!” her mother called her.

            “Yes mother” she answered softly. Phi Lan appeared, Tim saw her eyes, which became red because she wept a lot.

            “I’m sorry! My dear.” Tim said.

            “I’m very sorry too!” Lan said and she fell into his arms and cried.

            “Don’t cry there is a good resolution, my sponsors….”

            “I appreciate that, but our love is more important to me.”

            One month later Phi Lan took two classes. One class was fine arts of Asia and another class was Vietnamese language. Moreover, she met a young American lady who spoke very well Vietnamese. One day, she and her family went to Victoria B.C on the ferry. She was very surprised because she heard three children who spoke Vietnamese with their American father, and their father spoke Vietnamese with them also. Then she met the Vietnamese lady, their mother. Lan told with her dad and he said:

            “These children are smart because they can speak many languages.”

            “Me too!” Lan replied.

            After this traveling, at home Lan tried to practice Vietnamese with her parents and her siblings.

            Tim, and her family very glad Phi LAN changed her mind. She became a new person with her new spirit. She wasn’t selfish. She tried to share something with her siblings. She tried to sacrifice a little bit for her lover. She took care of her parents more than before. She liked to collect, to read about Vietnamese civilization. She thought that her father was all right when he said, “America is a multi-cultured country which appreciates someone, some communities to offer this country the new cultures, interesting ideas.

            Three months later, Phi Lan and Tim went to a high mountain. It was a wonderful day. The sky was blue, the white clouds slowly drifted. The blue forest birds sang their song from the high trees. The spring water murmured and the pine played the flute along with the soft wind. Phi Lan told Tim, I would like to say about you           

            “Go on my dear”

You

You seem like

Mountain flowers.

Your words are as fine as the

Spring water murmurs

As poetry and melodies of singers.

            “That was very interesting! Is it your poem?”

            “Yes, sir” she answered

            Tim embraced Lan and said, “I’m very proud of you.”

            “I am also proud of you. The mountain flowers on the immense hill. How gorgeous they are with multi colors. If I don’t go up the mountain, I can’t see the flowers. If my soul doesn’t raise up, I don’t recognize your precious ideas, and your good wills.”

            “I appreciate that, my dear. And you, you seem like the oriental narcissus, which needed to be trimmed, to cut the root. It hurtled your self, but it helped you to have a sweet smelling and to bloom on the great day.”

            She took a piece of pine wood and said:

            “It is the symbol of the board which saved your life, our life and I think your brothers soul smiles with us.”         

            The wonderful mountain flowers embraced both of them, and the beautiful golden sunlight was full in their eyes.

 

TẤM VÁN

 

Sóng Thái bình dương ôm hôn bãi biển Oregon. Vài tảng đá còn mãi mê rữa chân dưới những đợt song màu xám.  Ánh trời vẽ lên cánh nắng loang loáng của đàn chim biển dưới bầu trời thiên thanh và hàng thong xanh điểm trang dãy đồi hồng xa xa.  Gió thổi nhẹ, vài dải mây toàn trắng trôi chậm. Tất cả thiên nhiên thật an bình.  Riêng bão nổi trong hồn Tâm.  Ðầu gục xuống, tiếng sóng như nhắc nhở Tâm biến cố đã một lần xãy đến cuộc đời. Mười năm trước đây, ba mươi sáu thuyền nhân, trong đó có Tâm và anh ruột vượt biên đường biển.  Hai ngày lên đênh giữa song trùng dương, lù đù một màn mây đen nặng trĩu phủ kín bầu trời và sóng thần biển cả đã vồ lấy chiếc thuyền lẻ loi nhỏ bé.  Gió bão giỡn với chiếc thuyền lúc đưa lên, khi thụt xuốn giữa rừng sóng khổng lồ.  Chiếc thuyền bị bão sóng, tan tành.  Ðám thuyền nhân người chìm lỉm, người loi ngoi trên mặt sóng. Tâm và anh cùng bám vào một tấm ván nhỏ không đủ cứu cho cả hai. Người anh nói:

“Tấm ván quá nhỏ, không đủ cho cả hai, thôi em giữ lấy.”

“Không, anh” Tâm nói, “Sống cùng sống, chết cùng chết.”

“Khống! Không! Em giỏi hơn! Em cần sống cho mẹ và cho cả gia đình.”

Tâm không còn biết lúc nào người anh đã chìm xuống đáy biển.  Tâm ôm chặt lấy tấm ván. Rồi Tâm ngất xỉu lúc nào không biết.  Khi tỉnh lại, thấy mình nằm trên bãi cát.  Tâm không thể đứng dậy được, vừa đói, vừa khát, vừa mệt rồi lại thiếp đi.  Tâm thấy hình như có vài người nâng dậy rồI đem vào chiếc xe.  Tâm tỉnh dậy, cố nhướng mắt.  Hình như người y tá kêu lớn tiếng. Có tiếng hỏi lại:

“Nó tỉnh lại rồi à?”

Vài người bu lại. Người y tá có nước da nâu.  Qua người thông ngôn họ hỏI:

“Ðói không? Ăn cháo nha?”  Tâm chỉ gật đầu.

Lúc đó, Tâm 14 tuổi.  Cô y tá có lòng bác ái, săn sóc Tâm như em.  Sau một tuần, Tâm khá hẳn.  Tâm biết đây là bệnh viện xá của trại tỵ nạn.  Tâm có thể đi ra ngoài bệnh xá. Ðôi lần cô y tá đi tìm, thấy Tâm ngồi khóc ngoài bãi biển.- “Em!  Ðừng khóc nữa! Em hãy cố gắng làm theo di chúc của anh! Hồn người anh vui biết bao, nếu em khỏe mạnh và gắng học hành.  Khóc không có kết quả gì em ạ!”

“Em nhớ ảnh quá chị ơi!”

“Chị biết à em, hồn người anh sẽ phù trợ em và cần em trở nên người hữu dụng.”

“Chị thương và săn sóc em biết bao, chị đúng là chị ruột của em.”

“Chị rất vui khi nghe em nói thế.”

Tâm là một trong những trẻ mồ côi của trại tỵ nạn.  Ban quản trị trại gởi em đến trại dành riêng cho các em do cha Jos coi sóc.  Có những người tình nguyện giúp linh mục Jos dạy học và săn sóc các em.  Linh mục Jos là người từ tâm thương các em nhiều lắm.

Một hôm, linh mục thấy Tâm khóc, người ôm em và nói: “Con à!  Cha hiểu con lắm!”

Tâm thật ngạc nhiên khi thấy những giọt lệ lăn qua gò má nhăn nheo của Jos.

“Bố!  Con yêu bố lắm! Bố cầu nguyện cho con.  Ðừng khóc, vui lên con!” Vâng! Bố ạ!

Tâm có nhiều bạn đồng trang lứa.  Tâm vui sống trong trung tâm đi học Anh văn, đi picnic, chơi đá bong.  Tâm coi cha Jos như bố và người y tá như chị ruột.  Cha Jos và cô y tá chăm sóc Tâm thật nhiều.  Họ thật vui khi thấy Tâm thông minh và dễ thương.

  Sau hai năm ở trại tỵ nạn.  Tâm có gia đình Mỹ bảo trợ.  Họ không có con cái nên thương Tâm lắm. Tâm được đi học.  Cuối tuần Tâm chịu khó, dọn sạch nhà, cắt cỏ, làm vườn.  Bảo trợ cho Tâm ăn ở không lấy tiền.  Tâm vừa học vừa làm ở trường.  Bảo trợ còn hướng dẫu Tâm nhiều điều trong đời sống hằng ngày ở Mỹ, phong tục tập quán, văn hóa Mỹ.  Hơn thế nữa, trả tiền đầy đủ cho Tâm khi cắt cỏ, trồng hoa.  Giúp Tâm học lái xe và cho Tâm chiếc xe cũ.

  Sau khi học xong trung học, Tâm nói với bảo trợ ý định học y khoa. Tâm muốn trở thành bác sĩ để giúp đỡ gia đình và dân chúng.  Hai vợ chồng người bảo trợ cố gắng giúp Tâm, coi Tâm như con.  Ðến nay Tâm chỉ còn ba năm là tốt nghiệp.  Tâm có một công việc bán thời gian rất tốt.  Tâm làm việc cho phòng thí nghiệm của bệnh viện đại học.  Vị bác sĩ giám đốc rất hài long về tài năng và sự cần mẫn của Tâm, cho Tâm việc làm toàn thời gian nếu Tâm muốn.  Khi Tâm tham dự hội Tết Việt Nam, Tâm gặp Phi Lan.  Nàng hai mươi mốt tuổi, mắt tròn to đen láy dưới đôi mày mượt mà như liễu rủ.  Hàng mi cong dài thật xinh.  Tâm nghĩ, đôi mắt nàng đẹp biết bao.  Nàng ăn mặc thanh nhã và quý phái đúng thời trang qua bộ áo màu thiên thanh.  Nàng cười với Tâ, khi chàng ngắm hoa thủy tiên.

“Chào anh! Anh thích hoa thủy tiên Á đông ư?”

“Ðúng thế, hoa làm tôi lien tưởng ba tôi, mỗi độ xuân về, ba tôi có những giò thủy tiên thật xinh và ngát hương.  Cô có thể chỉ cho tôi cách săn sóc hoa?”

“Dạ, tuy không biết nhiều nhưng Lan có thể hỏi bác Khanh vị phối trí viên của gian hàng hoa thủy tiên này.  Ðợi một phút nha!.”

Nàng tình nguyện trong gian hàng sinh viên, bán để gây quĩ cho hội.  Chàng đọc bài thơ trên tường:

Dáng ngọc tươi da trắng trinh,

Chào mừng xuân mới đứng nghiêng mình,

Tay ngà quý phái thon thon ngón,

Duyên đẹp hương xinh hé nụ tình.

 

“Xin lỗi nha, bác đi khỏi.  Một giờ sau anh trở lại được không?”

Tâm ngần ngại vì chàng có hẹn. Nàng nói: “Anh cho địa chỉ điện thư, rồi Lan gởi cho anh hướng dẫn.”

“Thưa, đây.”

Chàng rời gian hàng hoa, nhưng chàng thầm nghĩ nhiều về cô gái xinh đẹp, duyên dáng này. Nàng thật linh lợi, hoạt bát.  Nàng thật hấp dẫn qua dáng điệu dễ thương.

Ba ngày sau, chàng nhận được điện thư cách hướng dẫn săn sóc hoa thủy tiên rất kỹ lưỡng.  Tâm biết tên nàng Phi Lan.  Chàng gởi điện thư cám ơn.  Sau chàng biết nàng đang theo đại học.  Nàng có nhiều kỹ năng về điện toán và có một công việc bán thời gian.  Chàng càng ngày càng cảm thấy yêu nàng.  Sau một năm với bao lần thăm hỏi, thư từ, chàng được nàng đáp lại.

“Trễ rồi, anh, em lạnh!”

Chàng trở lại hiện tại.  Phi Lan nhìn những giọt lệ và chàng với đôi mắt đỏ hoe.  Qua ánh mắt dò hỏi của nàng, chàng đáp: “Anh nhớ anh hai và anh không thể càm được nước mắt.  Nhưng anh mỉm cười cùng lúc vì cùng lúc vì anh có em với sự giúp đỡ và an ủi của em.”

“Em cố và mong đám cưới đến sớm để em săn sóc anh và chúng ta có một ngôi nhà riêng tư ấm cúng.”

Chàng lặng thinh.  Chàng chưa hoàn tất học vấn.  Chàng cần them hai năm rưỡi nữa.

Tâm và Phi Lan trở lại nhà cha mẹ nàng.  Họ có một bữa tối thật ngon miệng.  Sau khi ăn, nàng vẽ cho chàng thấy một kế hoạch trang trí nội thất ngôi nhà tương lai và vườn hoa nhỏ xinh của hai người.  Sở thích của nàng là trang trí nhà cửa, chọn màu sắc.  Nàng rất có khiếu nghệ thuật.  Nàng thích màu nặng trắng đen.  Nàng yêu nghệ thuật tân kỳ.  Nàng không thể thay đổi cách trang trí ngôi nhà của cha mẹ nàng, kiểu cổ Việt Nam và Á Ðông với những tranh thủy mặc và đồ gỗ đen hay đỏ xậm.  Nàng nghĩ thật cỗ lỗ quá!  Nàng cũng không thể trang trí theo sở thích phòng riêng vì nàng và em gái chung phòng.  Nàng chỉ còn trang trí gường ngủ, bàn viết và tủ áo của nàng.  Không gian quá chật hẹp cho nàng thi thố tài năng.  Nàng cần có nhà riêng với lại Tâm không để ý gì đến trang trí nội thất.  Nàng mong sao cho sớm thực hiện được ước mơ.  Nàng đọc sách, báo, sưu tập trên mạng điện toán, thăm các gian hàng bán, trưng bày đồ đạc, đèn, màn cửa đồ sứ và tranh ảnh.  Nàng đam mê quá hay kể đi kể lại cho chàng bao dự tính.  Tâm hiểu nàng, nhưng cố gắng trì hoãn ngày cưới sau khi tốt nghiệp.  Chàng nghĩ chỉ còn hai năm nữa thôi và họ cần chờ đợi.

  Ôm nàng, chàng nói: “Sau khi tốt nghiệp, chúng ta có nhiều thời gian chuẩn bị đám cưới tuyệt vời của đôi ta.”

Nàng phụng phịu, mặt khó đăm đăm.

Một hôm nàng hỏi: “Anh cho em một giờ.”

-“Ðược lắm! em yêu.”  Chàng tưởng nàng muốn đi mua hàng với chàng.

“Ngồi xuống đây anh, em muốn chúng ta bàn chương trình đám cưới chúng ta trong năm nay.”

Chàng biết rằng không còn có thể tránh được nữa phải nói thẳng với nàng vậy.  Nàng hỏi:

“Anh có yêu em?”

“Có!”

“Anh có muốn lấy em?”

“Có! “

Chàng cố diễu cho đỡ căng thẳng, nhưng nàng không cười.

“Ðây là chuyện hoàn toàn đứng đắn.”

“Dạ vâng, người đẹp.”

Nàng đứng bật dậy.  Chàng cố ngăn lại.  “Anh xin lỗi, Lan. Ngồi xuống chúng ta sẽ quyết định.”

“Cho em biết, ngày và nơi lễ cưới trong năm nay.”

“Nơi tùy em chọn.”

“Ngày?”

“Sau khi anh ra trường.”

“Không, nội trong năm nay.”

“Chỉ còn hai năm, em à!”

“Còn những hơn hai năm, không thể chờ lâu đến thế.”

“Ngay dù có làm trong nămnay cũng cần sáu tháng chuẩn bị.”

“Ðúng, nhưng chờ them hai năm nữa, em không thể.”

“Xin em đừng quá vội để chúng ta chuẩn bị kỹ lưỡng cho một đám cưới long trọng.”

“Sao anh cứ thích hoãn!  Hoãn! Hoãn lại hay anh đã đổi ý rồi không còn yêu em nữa.”

“Không! đừng nói thế! Anh luôn yêu em.”

“Bằng cấp quan trọng hơn tình yêu?”

“Không, cưng! Anh muốn mau hoàn tất chương trình học như di chúc của người anh yêu quý.”

“Mục đích của anh cho người đang sống hay cho người đã chết?”

“Như em biết, truyền thống của dân tộc ta, người quá cố cũng càng quan trọng lắm.  Truyền thống của tổ tiên rất cần và quan trọng cho anh, cho em và tất cả con cháu sau nầy.”

“Em không lý tới!  Em chỉ biết hạnh phúc hiện tại.  Có lẽ anh không yêu em đủ nên có mọi thứ lý do để trì hoãn.”  Nàng khóc lớn và chạy vào phòng riên.

Tâm gõ cửa: “Em ra ngoài anh có một giải pháp tốt lắm!.”

“Có hay không đám cưới trong năm nay, trả lời đi.”

“Anh không thể trả lời ngay bây giờ.  Hãy ra anh giải thích mọi điều.”

“Không, xin chào!”

Chàng đợi thật lâu, cửa vẫn đóng im ỉm.  Bố mẹ nàng đi vắng chỉ còn đứa em không thể giúp gì them, chàng đành ra về.

Mẹ về thấy nàng mắt đỏ hoe.

“Sao thế, con?”

“Chúng con chia tay rồi.”

“Sao?”

“Tâm không yêu con.”

“Lan, kể cho ta nghe mọi chuyện”

“Tâm không yêu con nên không bằng long làm đám cưới năm nay.”

“Ôi! Con gái ơi! Nó còn hai năm rưỡi nữa.  Cả con nữa còn một năm rưỡi nữa mới ra trường.”

“Nhưng chủ sở của con cho con việc làm toàn thời gian lương cao, và ảnh cũng có thể làm việc toàn thời gian ở phòng thí nghiệm!.”

“Con gái ơi!  Như con biết vào trường y khó lắm, nó đang có cơ may tập sự với những ông thầy giỏi.  Dễ dầu gì lại gặp cơ hội như thế.  Còn cô nữa, bố cô và tôi không đồng muốn cô bỏ dở việc học.”

“Con muốn có một căn nhà riêng để con trang trí thỏa thích.”

“Ối trời ôi!  Nhưng để chìu ý con gái cưng, đấy mẹ bằng long cho cô trang trí nhà này, bố cô chắc hy sinh để chìu ý cô.”

“Mẹ, con biết bố yêu đồ cổ đông phương với tranh thủy mặc và đồ gỗ quý.”

“Ðúng thế con, nhưng bố mẹ và em hy sinh cho con, chịu chưa?”

“Ôi! mẹ! Ðừng làm thế!”

“Con!  Tâm là người tốt, đẹp trai và tài năng.  Nó yêu con.  Ðừng phá hỏng mối tình đẹp đẽ này.”

Lan ôm mẹ và khóc ròng.

Sau bữa cơm tối, hai bố con trò chuyện thật lâu.  Bố nàng cắt nghĩa cho nàng lịch sử nghệ thuật Ðông phương, nét đẹp và đầy thiền tính của vẽ đẹp cổ vật hay tranh thủy mặc.  Bố cũng cắt cắt nghĩa cho nàng vì con không biết nên con không yêu như lời đức Khổng tử nói: “vô tri bất mộ”.  Bố cũng chỉ cho nàng những sách vở tài, liệu và khuyên nàng nên truy tìm trên mạng lưới nữa.  Nàng chú mục về những bức tranh vẽ gió trúc rất nỗi tiếng, họa gia làm nhà kế cận bụi trúc để ngắm, nhìn trúc trong gió, trong sương, trong bão và trong tuyết suốt ba năm dài.  Khi đã nắm bắt được tinh thần này, nhà nghệ sĩ mới phóng bút vẽ chỉ trong thoáng giây nhưng hồn trúc đã nhập bức tranh.  Bố nàng cũng cắt nghĩa cho nàng về Tâm.  Theo bố, Tâm là người có nhân cách, biết giữ truyền thống gia đình.  Tâm là người chồng tốt. Tình yêu này thật đẹp, nàng phải cố bảo vệ lấy hạnh phúc.  Lan bây giờ mới hiểu, nàng cảm thấy có lỗi sau khi bố nàng cho nàng một bài học có ý nghĩa.

  Một tuần sau, mẹ Lan mời Tâm tới nhà. Mẹ nàng ngạc nhiên khi thấy Tâm hốc hác vì buồn.  Mẹ nàng nói:

“Tình yêu của Tâm và con tôi thật đẹp.  Lan và anh hãy cố bảo vệ và vun xới, hãy kiên nhẫn và khôn ngoan hơn.  Tôi biết anh yêu nó và Lan cũng thế, rất yêu anh.  Lan là người có tâm địa tốt, nhưng nó quá trẻ, nó đến đất nước nầy khi còn bế ngửa.  Tôi cũng có một phần lỗi, cố gắng đi làm cho nhiều không có thì giờ đủ cho con cái.  Ðã năm ngày qua tôi và bố nó đã cắt nghĩa cho nó hiểu và bây giờ nó đã nhận thức được vấn đề.”

“Cảm ơn bác nhiều, cháu lo lắng vì sự bất hòa của cháu và Lan. Xin bác giúp cháu.  Người bảo trợ của cháu đồng ý để Lan trang trí nhà của ông bà và cả phòng riêng của cháu nữa.  Tiền mua đồ đạc ông bà bảo trợ xin thanh toán.  Ông bà yêu Lan và cháu như con, ông bà muốn hàn gắn sự bất hòa của cháu và Lan.

“Ông bà bảo trợ quý hóa quá!  Nhưng theo tôi nghĩ…Lan!  Phi Lan!”

“Dạ” Lan đáp nhẹ.  Nàng hiện ra, nàng xanh và mắt quầng thâm vì khóc nhiều.”

“Lan! Anh xin lỗi”

“Em xin lỗi nữa! TạI em.” Lan rơi vào vòng tay Tâm và nức nở.

“Ðừng khóc!  Có một cách giải quyết tốt, bảo trợ của anh…”

“Em hoan nghênh, nhưng bây giờ tình yêu của đôi ta quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”

  Tháng sau đó, Lan học hai lớp một lớp về mỹ thật đông phương và một lớp Việt ngữ.  Hơn nữa, nàng còn gặp một thiếu phụ Mỹ nói rất rành tiếng Viêt.  Một hôm nàng và gia đình đi Vancouver B.C trên một chuyến phà lớn, nàng ngạc nhiên thấy một người đàn ông Mỹ nói chuyện với ba con của mình bằng tiếng Việt.  Rồi Lan thấy một thiếu phụ Việt vợ của ông ta.  Ba của Lan nói:

“Những đứa trẻ này rất thông minh và nói ít nhất được hai ngôn ngữ.”

“Con cũng vậy!” Lan nói.

Sau chuyến du lịch, ở nhà Lan thích thực tập nói tiếng Việt với bố mẹ và cả các em nữa.  Tâm và gia đình nàng rất vui khi thấy nàng đổi tính nết.  Nàng hầu như trở nên một người mới, bớt ích kỷ rất  nhiều.  Nàng chia sẻ với các em, hy sinh vài ý thích cho người yêu. Nàng săn sóc bố mẹ hơn.  Nàng thích sưu tầm và đọc sách về văn minh Việt nam.  Nàng nghĩ bố rất có lý khi nói: “Nước Mỹ là nước đa văn hóa và họ muốn mỗi một cộng đồng khác đóng góp phần của mình cho nền văn hóa chung này.”

  Ba tháng sau, Lan và Tâm đi chơi núi.  Một ngày tuyệt vời trời xanh và mây trắng nhẹ.  Chim chào mào xanh hót trên ngọn cây thông.  Suối nước mùa xuân thầm thì cho kẽ đá nghe truyện và sáo ngọn thông chơi nhạc nhẹ với gió.  Phi Lan nói với Tâm: “em muốn đọc anh nghe câu thơ.” Nhìn trước nhìn sau nàng vội hái một bông hoa núi, cho Tâm coi roi dấu vào túi áo.

“Ðọc đi em!”

Hoa rừng mới hái

Nét đẹp đơn sơ

Suối muốn làm thơ

Thì thầm kể mãi

“Thật hay! Thơ của em?”

“Dạ vâng, thưa ngài!”

Tâm ôm hôn Lan và nói: “Anh thật kiêu hãnh về em!.”

“Em cũng kiêu hãnh về anh.  Hoa núi bạt ngàn, đẹp quá với bao màu sắc tươi đẹp.  Nếu em không lên núi cao, em đâu có thấy.  Nếu tâm hồn em không hướng thượng, em không nhận chân được ý tưởng tốt lành của anh.”

“Em yêu! Anh hoàn toàn đồng ý.  Còn em như hoa thủy tiên đông phương, cần gọt tỉa, cắt rể.  Có thể làm đau, nhưng giúp hoa thơm hơn, đẹp hơn nỡ đúng độ vào ngày Xuân Tết.”

  Nàng nhặt một vỏ thông và nói: “Ðây là tượng trưng tấm ván đã cứu anh, cứu đôi ta và em nghĩ hồn người anh đang mĩm cười với chúng ta.” Hoa núi hàng hàng lớp lớp dưới chân hai người , và hương thơm ôm hôn khi nắng vàng long lanh trong mắt.

 

Lê Ngọc Hồ

 

 

2.TÌNH YÊU TRONG CA DAO

       ...

            Anh nắm vạt áo, anh đề câu thơ

            ...Chữ Trung thì để phần cha,

            Chữ Hiếu phần mẹ, đôi ta chữ tình.

 

Thế là ca dao đã phân định rõ ràng: lý trí xin để một bên để chữ tình diễn tả.  Tự ngàn xưa ca dao đã "đầy ắp" những lời văn trữ tình cho yêu, cho nhớ, cho thương, cho thắc mắc "giả bộ" rằng tại sao lại yêu thương một người không phải là cha, không phải là mẹ, không phải họ hàng, có khi không phải người  quen, chưa biết đã thương, chưa gặp đã mến:

           

            Gió đâu thổi mát sau lưng,

            Dạ sao lại nhớ người dưng vô cùng?

 

Hỏi là trả lời rồi, có lẽ anh đã thương em từ muôn thuở, từ kiếp trước, từ thuở nào xa xưa...  Khi em mới chỉ là một noãn bào phôi thai, từ bào thai trong lòng mẹ:

 

            Sao mai ba cái nằm ngang,

            Thương em từ thuở mẹ mang trong lòng.

 

Thật là một tình yêu lãng mạn vô tiền khoáng hậu...  Khi anh đã thương là anh phải tìm ba mươi sáu cách làm quen:

 

            Chiều chiều bóng ngả về tây,

            Hỏi cô hái củi bên đầy bên vơi:

            Cô còn hái nữa hay thôi,

            Cho tôi hái đỡ làm đôi vợ chồng.

hay:

            Đò dọc rồi lại đò ngang,

            Có đi anh đợi, có sang anh chờ?

 

Làm quen lắm lúc đầy thi vị, lãng mạn, nhưng cũng có khi ngớ ngẩn dễ thương:

 

            Vườn em có đất trồng cau,

            Cho anh bứng gốc cam sành trồng bên.

 

Đã yêu em rồi thì ra ngẩn, vào ngơ, lòng những bồi hồi, bàng hoàng, xốn xang:

 

            Thương em nào biết mần răng,

            Mười đêm ra đứng trong trăng cả mười.

 

Biết du rằng đứng ngắm trăng chẳng ăn giải gì, nhưng trăng ơi mi làm tín trạm cho anh gởi nhớ, gởi thương đến người ấy nha.  Hay mượn trăng làm chứng nhân cho mối tình chớm nở, có khi là mối tình một chiều...

 

            Sáng trăng chi lắm nửa trời,

            Để năm canh anh thơ thẩn cửa người cả năm.

 

Ca dao đã nói thực tất cả tấm lòng của người đang yêu, không đè nén, không che đậy sự thật.  Luân lý Khổng Mạnh khắt khe là thế, chữ trung, chữ hiếu trọng đại là thế nhưng ca dao gạt phắt sang một bên vì là lý trí, còn đây là vương quốc của tình cảm cơ mà: chữ tình phải nhất, đó là sự thật một trăm phần trăm, ca dao đã can đảm nói lên điều đó:

 

            Đêm nằm ở dưới bóng trăng,

            Thương cha, nhớ mẹ không bằng nhớ em!

 

Ca dao đã cực tả tình yêu, tình thật là vĩ đại như đất trời, hơn cả đất trời và trách cả đất trời khi đất trời là kỳ đà cản mũi:

 

            Bạn về có nhớ ta chăng?

            Ta về nhớ bạn như trăng nhớ trời.

hoặc:

            Núi cao chi lắm núi ơi,

            Núi che mặt trời, không thấy người thương.

 

Đã hân hạnh quen em, anh bèn thừa thắng xông lên đề nghị một tình yêu xây dựng, muốn cùng em chung... nhiều thứ.  Nhưng anh đánh đòn phủ đầu bằng chữ hiếu em sẽ cảm động hơn vì em là con nhà gia giáo:

 

            Khăn trắng em chít cho ai,

            Có phải chít cho phụ mẫu xé hai ta chít cùng.

 

Đã thương em rồi thì anh đâu có quản "thân lươn lấm đầu," bao nhiêu khó khăn vượt hết, trở ngại san bằng, dù đèo cao, vực sâu, lũng thẳm, biển rộng, sông dài, rừng xanh, núi đỏ,.... dù phải cực thân, quy lụy vì ai:

           

            Đi ngang nhà má,

            Cái tay tôi xá,

            Cái cẳng tôi quỳ,

            Lòng thương con má, xá gì thân tôi.

 

Khi đã yêu anh không còn so sánh, yêu là yêu, vì yêu em, thế thôi!

 

            Trắng như bông mà lòng anh không chuộng,

            Đen như cục than hầm mà lòng muốn, dạ thương.

 

Và anh cũng không phân bì cùng em:

           

            Bắc thang lên hỏi ngọn trầu vàng,

            Trầu em cao số, muộn màng anh thương.

            Bắc thang lên hỏi ngọn trầu hương,

            Đó thương ta một, ta thương đó mười.

 

Đâu phải tình yêu một chiều, em cũng yêu anh không kém, nếu không muốn nói còn hơn:

 

            Cách nhau một bức rào thưa,

            Tay chùi nước mắt, tay đưa miếng trầu.

 

Em khóc vì cảm động đó anh!  Đã yêu anh từ thuở nào, biết bao nhiêu, biết bao ngày để đến bây giờ là lúc anh ngỏ điều em ao ước.  Nhưng em phận gái, em nói vòng quanh, anh phải hiểu:

 

            Bên kia sông có trồng bụi sả,

            Bên này sông ông xã trồng bụi tre,

            Trách ai làm bụi tre nó ngả, bụi sả nó rầu.

            Phải chi ngoài biển có cầu,

            Anh ra đó, anh giải đoạn sầu cho em.

 

Vì ai mà em phải:

 

            Giả đò mua khế bán chanh,

            Giả đi đòi nợ thăm anh kẻo buồn.

 

Đã yêu em chẳng ngại nữ nhi thường tình mà "xăm xăm băng lối vườn khuya một mình," hoặc chỉ đường đi nước bước cho anh:

 

            Chuột kêu chút chít trong rương,

            Anh đi cho khéo đụng giường má hay.

 

Vì kín đáo nên em giả bộ thờ ơ, không quen biết:

 

            Đi qua nghiêng nón cúi lưng,

            Anh không chào, em không hỏi vì chưng đông người.

 

Những khi không có người lạ thì:

           

            Ra về mới đến nửa đồng,

            Nón che, tay ngoắc trong lòng nhớ thương.

hoặc:

            Nước chảy re re, con cá he nó xoè đuôi phụng,

            Anh xa em rồi trong bụng còn thương.

 

Và ôm hoài kỷ niệm những lần gặp gỡ:

 

            Em về nhớ phố, nhớ phường,

            Nhớ nới trò chuyện, nhớ đường em đi.

 

Ca dao là tình tự của dân tộc, là tiếng nói của tình yêu.  Ca dao là tình tự trung thực nhất, đơn sơ nhất, bộc trực nhất.  Là tiếng nói của con tim, không còn lý trí kiềm tỏa.  Có sao nói vậy, không màu mè, không rào trước đón sau, không hoa hoè hoa sói.  Uống lời thơ của con tim trong ca dao như uống giòng suối ngọt của nước mưa trời khi cổ cháy.  Có khi nào bạn thấy lòng khô cháy như sa mạc, tình cùn như sỏi đá, bạn hãy uống thử trong giòng suối ngọt ngào tình tự ca dao, bạn sẽ thấy nhạc lòng trổi dậy, hoa lòng đưa hương và thần kinh giao cảm sẽ truyền lên bờ môi khô của bạn một ánh sáng nụ cười.

 

 

 

 II THƠ

   

 

            1-Hỏi nắng

 

Nắng chợt đến hay em vừa xuất hiện

Nắng run mình hay em bước chân đi

Cây lắng nghe khi  nắng gió thầm thì

Khen ai đẹp!  Làm ai thêm bẽn lẽn

Nắng cầu nguyện em  mong tình trọn vẹn

Nắng còn ghen!  Khi em hé môi cười

Nắng còn hồn khi khoé mắt em tươi

Rồi nắng đọng trên vai bờ thon nhỏ

Nắng nhảy múa:  chân hài  mòn  lối cỏ

Nắng cài mây hay suối tóc mây cài

Đường nắng xinh hay eo uốn hình hài

Nồng nắng đỏ hay hoa mo6i chín đỏ

Lòng nắng mở hay linh hồn bỏ ngỏ

Nắng nhạt phai buồn bã tóc buông

Nắng lay động!  Hay hàng mi khép mở

Nắng sửng sốt!  Hay linh hồn bỡ ngỡ

Nắng mê say hay tình nồng đã đam mê

Nắng trung thành hay em giữ trọn câu thề

Vì nắng ấm hay tình ta quá thiệt

Vì nắng chói hay tình em tha thiết

Nét diễm huyền hay nắng vẽ đường ngôi

Gió đưa hương hay nắng bảo hoa mời

Nắng bừng tỉnh hay em vừa thức giấc

Nắng chới với hay hồn em ngây ngất

Nắng ngây thơ hay má ửng đào tơ

Nắng u hoài, chân em bước hững hờ

Nắng ham học em sân chiều thư viện

Nắng tin tưởng hay tình em thể hiện

Nắng trẻ măng hay em trổ mã xuân thì

Nắng cuồng yêu hay đã yêu si

Rồi nắng hỏi em khơi tình tuyệt diễm

 

2-Vòng tay

 

Em ngả đầu vòng trong cánh tay

Anh ôm gọn trọn một thân gầy

Môi kề hoa nở tình mơ dẹp

Sóng nước dài lưng thon tóc mây

 

3-Men nhớ

 

Cách biệt chân trời anh nhớ em

Hôm nao thấp thoáng áo bay thềm

Nâng ly anh muốnsay mùi nhớ

Rượu ngấm tình ta ngây ngất men

 

Một thoảng hương đưa kỉ niệm chiều

Ngồi bên bếp lửa với em yêu

Băn khoăn chảng biết chi tâm sự

Ánh mắt lời duyên bước diễm kiều

 

xứ tuyết em về, anh giá băng

Xa xôi cầu nối nhịp cung Hằng

Tình ta mộtphút vào cung điệu

Bốn mắt hòa âm không nói năng

 

 

 

4-Xuân

 

Hương tỏa trầmthơm, song cửa hoa

Ngoài rèm ríu rít tiếng chim ca

Trà thom thấm giọg say saythuốc

Trờ đất may Xuân đẹp thái hòa

 

Lửa sưởi hồng, tí tách tiếng vui

Cúc vàng  khoe đẹp nụ hoa cười

Nghe như ý lá căng bầu ngựa

Khúc nhạc tình Xuân thở ấm người

 

Sương đã đi và nắng đã lên

Hoa trà dờn bóng ngả bên thềm

Môi son, da nõn xanh mằu cốm

Tình ngỏ  lời thầm Xuân gió êm

 

 

 

 

5-Trên con đường tình

 

Trên con đường tình,

Hoa, cỏ xôn xao chuyện chúng mình,

Dưới bóng hoàng lan một buổi chiều,

Mây là hơi thở em yêu.

Nắng chiều đi vào trong mắt,

Liễu rũ hàng mi xanh ngắt.

Tiếng vọng hồi chuông giáo đường,

Hoàng hôn trên tóc em vương,

Khi ánh sáng giao thoa cùng bóng tối,

Gót son nhỏ chạm hờ trên cỏ rối.

Không khí vàng chuyển động ở bên em,

Anh uống lời em mà tim vẫn còn thèm,

Em tóc xõa áng mây chiều gió lộng,

Anh chhìm đắm trong hồ mơ mắt mộng.

Từng giọt chiều rơi chậm ở chung quanh,

                            Bên bờ cỏ xanh

Hồn như gió cuốn

                 Anh còn muốn

Được nhìn em nạm trong ánh trăng vàng,

Hương đã say men ngất ngây thiên đàng,

Anh và em đi dạo,

Bên dòng sông tim tím ánh sao,

Mặc em vùng tinh tú ra vàọ

Đôi bóng ngã đổ dài trên lối cỏ,

Tình mộng ảo vào linh hồn bỏ ngỏ.

Có những ngày

Cùng em đi vào rực rỡ bình minh,

Dệt tình ta bằng sợi nắng si tình.

Viết thơ tình cho em trên lạ

Trong nắng trưa

Yêu em mấy cho vừa

Nắng long lánh uống hàm răng óng ánh.

..

Rồi ngày đông tuyết

Tình nồng trong gío lạnh,

Bên bếp lửa mùa đông,

   Sưởi ấm tình hồng.

Khi mùa thu đến

Lá mơ vàng rơi rớt rụng bên thềm,

Em nhặt lá dệt mùa thu mộng ảo,

Hay những ngày tháng hạ,

Anh cho em tất cả

Sửa nắng hồng nhưộm mái tóc em đen,

Những nụ hôn ươm tình đã say men,

Run run nhẹ tơ non cánh bướm,

Ngập dáng như hải triều sóng lượn,

Cả những lúc giao mùa,

Và khi nắng nhạt điểm mưa thưa,

Thời xuân hồng ca hát,

Nụ hoa trên khóe mắt,

Nhạc lẫn vào hồn,

Tình dâng mãi tận trời cao xanh ngắt

Cho dù nắng tắt

Tay em run khẽ mộng trong lành,

Anh cho em mãi mãi một màu xanh,

Khi thu tàn mây bạc,

Tình không đổi khác,

Khi gió mùa đông đã nói với mùa: 

“Họ thương yêu nhau biết mấy cho vừa!

Là của nhau tất cả,

Họ yêu nhau rất lạ

Chỉ biết trao mà không bìết xin,

Có nhau rồi họ chẳng phải đi tìm,

Đâu có bao giờ họ muốn,

Một ít yêu và một ít không

Vì lòng đã ướm lòng:

Chỉ có yêu không

Chẳng bao giờ

Một mình đi trên phố vắng

Lặng người đi để mưa nhỏ vào hồn;

Ngậm cảm nồi lòng đơn lẻ

Mà vơ vẩn trời mưa buồn viễn xứ,

Chẳng bao giờ là người cô hành lữ thứ.”

Vì đường tình có đôi

          Em là dung môi,

Tướì cây tình yêu sống,

Dù đường đời mộng hay chân, ảo, thực…

Tình huyền nhiệm đã vào trong vô thức,

Dầu thế nào ta vẫn có nhau

Kinh tình yêu nguyện cầu:

Mãi mãi yêu và cứ mãi mãi yêu:

                                Thật nhiều,

 

6.Mỗi Ngày

 

 

Từ gặp em anh muốn nói nhiều

Mỗi ngày anh tặng một lời yêu

Bao nhiêu mật ngọt trao em đó,

Hạnh phúc màu hoa gấm tới chiều.

 

Nếu biết rằng em thích mộng mơ,

Mỗi ngày anh tặng một vần thơ.

Ru hồn gặt hái hoa hương lạ,

Giai điệu đàn lòng em tiếng tơ.

 

Sóng bước tình yêu dấu ngọc ngà,

Mỗi ngày anh tặng một bài ca.

Gió mùa thỏ thẻ lời tâm sự,

Máu chảy về tim cũng nở hoa.

 

Điệp khúc lời yêu biết mấy lần,

Mỗi ngày anh tặng một tình Xuân.

Men say đã nhiễm tim cùng não,

Lời ngọc yêu vàng rung tiếng ngân.

 

Nếu biết rằng em thích chị Hằng,

Mỗi ngày anh tặng một vầng trăng.

Gặp em đang đẵm màu trăng nõn,

Chỉ muốn nhìn em không nói năng.

 

Nếu biết rằng em muốn lịm hồn,

Mỗi ngày anh tặng những lần hôn.

Chơi vơi tình song chân trời mộng,

Đã vẽ thuyền tình những nét son.

 

Lê Ngọc Hồ

 

 

 

 

 

 

 7.Như những giòng sông nhỏ

Thơ văn xuôi

 

 

 

Ngày xưa đó, anh còn mãi nhớ…thoáng thấy em dáng dấp ngoan hiền trên đường phố nhỏ

Nét bước thiên thần dung dị, hững hờ bờ vai trễ nải nặng sách ba lô.

Anh muốn dừng xe để nói cùng em, nhưng anh sợ sẽ đánh mất những gì anh đang thấy; từng gót nhỏ âm thầm, từng mơ màng ánh mắt, từng phong thái mang mang, từng sợi tóc dài hàng, từng bước lòng rung động…

Tất cả những cái đó hình như chỉ thấy nơi em, chỉ có trong bầu không khí quanh em…

Anh sợ và rất sợ nếu anh vô tình phá tan trạng thái linh thiêng đó, thần tiên đó …

trước đôi mắt nai tơ to tròn bỡ ngỡ …

 

Anh đã nhìn em đi, vẫn nhìn em đi, còn nhìn em đi,

chiêm ngường gót nhẹ son hài lững thững,

bâng khuâng lối nhẹ thiên đàng,

vùng trời của em chỉ có mây thưa, gió nhẹ, hoa mềm, cỏ nhung

có hương gọi nắng, có gió tìm mây để ru linh hồn em ngủ nhe như cánh bướm non,

còn anh như tơ trờilíu tíu chung quanh …

 

Trong sự tuyệt vời mà em vẫn có đã dìu tư tưởng của anh lang thang như những giòng sông nhỏ lững lờ trôi nước về xuôi …

Thì em ơi-có bao giờ giòng sông lang thang đó đã hoà tan biến mất trong bao la hiền dịu

em đềm muôn thuở nơi em …

 

Lê Ngọc Hồ

 

 

 

 

III NHẠC

 

 

 

 

 

BIỆT LY & TÌNH YÊU

 

   CHIA TAY

 

Ra đi không nói một câu gì,

Ngày ấy ai ngờ buổi biệt ly,

Giọng nói điệu đàm sao nức nở

Đem thơ tặng lại lúc vu quy.

 

Kỹ niệm hồn còn mãi thiết tha,

Yêu anh săn sóc đẹp tay ngà

Đêm trăng, chiều tắt ca, hò, hát

Ngây ngất đồi xuân say bướm hoa.

 

Em biết tình yêu sẽ dở dang.

Say mê vương nét buồn mang mang.

Đang vui bổng thoáng sầu thương gợn,

Cười gượng long lanh mắt lệ hàng.

 

Lê Ngọc Hồ

25/8/2007

 

   

 

 

     GẶP GỠ

 

Bốn mắt nhìn, giao thoa ánh sao

Gặp em không nói được câu nào

Hồn anh đi lạc vào trong mộng

Ngây ngất tình ta chối với cao

 

Lê Ngọc Hồ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

NHẬN THƯ

 

Anh yêu nhậân bức thư hồng

Si ngây vị nhớ hoa lòng dâng hương

Làm sao chín nhớ mười thương,

Thư thì đọc hết còn vương tơ tình.

 

Lê Ngọc Hồ

 

 

 

 

THU VÀNG

 

Gót em trải mộng lá thu vàng

Thương tiếc chiều xưa thu chớm sang

Anh gói lá vàng làm kỷniệm

Cho hồn thu nhớ bước sang ngang.

 

Lê Ngọc Hồ

 

 

 

 

 

Màu Vàng và Tình Yêu

 

 

 

 

 

TÌNH THĂNG HOA

 

 

Gặp em từ thủa đó ,

Tình đôi ta trăng rằm .

Duyên cười em bé nhỏ ,

Mỗi lần anh đến thăm .

 

Áo tuyết em tuổi ngọc ,

Da trắng tươi mặt hoa .

Bưng trà thơm hoa mộc ,

Thon thon ngón tay ngà .

 

Anh chưa gặp nàng tiên ,

Nhưng anh biết em hiền .

Em không hay hờn dỗi ,

Em kiên trì chờ đợi .

 

Em học may áo mới ,

Em đòi cắt cho anh ,

Thứ bảy anh chợt tới

Em khoe áo hoàn thành .

 

Đôi khi làm em buồn ,

Nhưng em không có giận .

Em muốn anh thăm luôn

Nhưng anh sao quá bận

 

Aó mới anh tươi vàng ,

Em  yêu  mai vàng nở

Hay đón màu thu sang

Đồi chiều ta cùng bước

 

Những cuộc tình thăng hoa

Đẹp tựa một bài ca

Dâng hồn hương mùa nhớ ,

Khi cuộc tình vắng xa .

 

 

 

 

 VÀNG

 

Biếc gấm nền hoa điểm áo đồi ,

Thu vàng diễm tuyệt đã lên ngôi .

Núi xa xanh nhạt khăn mây trắng ,

Biển sậm màu lam êm gió khơi .

 

Chim biển cùng theo mây thoáng bay ,

Vàng xen cánh loáng nắng đong đầy .

Con buồm sáng lộng còn no gió ,

Bướm lá vàng tung tăng đó đây

 

Vàng trải đường mơ trong lũng sâu

Rực vàng trời mộng lá tô màu

Nai sao hoà sắc trong rừng nắng ,

Bỡ ngỡ thu về em sóc nâu

 

Lộng lẫy vì em rực áo vàng ,

Nắng hôn tà đẹp chớm thu sang .

Ánh trời cười sáng trăng ngà ngọc ,

Thuyền mắt em hồn anh quá giang .

 

 

 

 

 

 

Áo vàng

 

Dáng Ngọc sang trong chiếc áo vàng

Cùng màu lá áo buổi thu sang

Cười xinh ngà trắng môi tươi thắm

Sóng mắt thuyền duyên anh quá giang

 

Da tuyết hồng lên trong mắt ai

Người em gái nhỏ nét trang đài

Thương thương ăn nói sao hiền dịu

Gương mặt em tình như dóa mai

 

Quán nhỏ cùng em qua nắng trưa

Uống lời ngọt dịu quá dư thừa

Cưng anh em tiếp, em chiều chuộng

Một thưở vàng cho son nét xưa

 

 

 

 

 

Lê Ngọc Hồ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

BIỆT LY & TÌNH YÊU

 

   CHIA TAY

 

Ra đi không nói một câu gì,

Ngày ấy ai ngờ buổi biệt ly,

Giọng nói điệu đàm sao nức nở

Đem thơ tặng lại lúc vu quy.

 

Kỹ niệm hồn còn mãi thiết tha,

Yêu anh săn sóc đẹp tay ngà

Đêm trăng, chiều tắt ca, hò, hát

Ngây ngất đồi xuân say bướm hoa.

 

Em biết tình yêu sẽ dở dang.

Say mê vương nét buồn mang mang.

Đang vui bổng thoáng sầu thương gợn,

Cười gượng long lanh mắt lệ hàng.

 

Lê Ngọc Hồ

25/8/2007

 

   

 

 

     GẶP GỠ

 

Bốn mắt nhìn, giao thoa ánh sao

Gặp em không nói được câu nào

Hồn anh đi lạc vào trong mộng

Ngây ngất tình ta chối với cao

 

Lê Ngọc Hồ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

NHẬN THƯ

 

Anh yêu nhậân bức thư hồng

Si ngây vị nhớ hoa lòng dâng hương

Làm sao chín nhớ mười thương,

Thư thì đọc hết còn vương tơ tình.

 

Lê Ngọc Hồ

 

 

 

 

THU VÀNG

 

Gót em trải mộng lá thu vàng

Thương tiếc chiều xưa thu chớm sang

Anh gói lá vàng làm kỷniệm

Cho hồn thu nhớ bước sang ngang.

 

Lê Ngọc Hồ

 

 

                              Chờ Đợi và Tình Yêu

 

 

Người em áo trắng

 

Áo trắng màu yêu em áo trinh

Ngày xưa tà áo ngát hương cinh

Em ơi !  Mắt đã tròn tim mộng

Gợi nhớ tình ta gợn bóng hình

 

Tình đã đi vào trong mắt ai

Chao ơi !  Ánh mắt mãi thương hoài

Nửa hồn anh đã chìm trong mắt

Còn nửa hồn kia bước lạc loài

 

Tha thướt em xinh dẹp dáng gầy

Hồng tươi môi nụ áng thơ ngây

Gió thu lan tỏa rưng trinh bạch

Một thoáng hương tình tim ngất ngây

 

Tình đợi

 

Đợi mãi tình về, không thấy tin

Thư: không, điện thoại cũng im lìm

Vời trông chỉ thấy mây cùng gió

Mỏi cánh thư tình anh đứng tim

 

Mường tượng lời em ở chốn nào

Âm thanh hội tụ vút lên cao

Em ơi hãy gởi lời thu gió

Tiếp vận truyềntin qua ánh sao

 

Hương đợi hoa, tim đợi tấm lòng

Hồi âm chưa thấy mãi hoài mong

Mây ơi!  Bay gâp mang tin nhạn

Thấp thoáng mây về, sao có không ?

 

 

Điện đàm

 

Đã uống lời em tự thuởa nào

Tâm tình như nước ngập dâng cao

Không gian khép lại, thời gian mất

Hơi thở vào tim điện sóng trào

 

Ru nhẹ hồn vào trong tiếng em

Lời lời mật ngọt, đẹp trăng thềm

Pha lê giọng mộng qua làn sóng

Ngày ngất hòa tan mộng quá êm

 

Mường tượng gần em ở chốn này

Lời thâ1m gió thoảng nhẹ hơn mây

Chuyện tình nở thắm say men dậy

Và những giờ qua tưởng phút giây

 

 

 

 

Thu Vàng và TY

 

 

 

Thu vàng

 

Biển gấm nền hoa diểm áo đồi

Thu văàng diễm tuyệt đã lên ngôi

Núi xa xanh nhạt, khăn mây tráng

Biển sậm màu lam êm gió  khơi

 

Chim biển cùng theo mây thoáng bay

Vàng xen cánh loáng nắng đong đầy

Con buồm sáng lộng còn no gió

Bướm lá vàng tung tăng đó đây

 

Vàng trải đường mơ  trong lũng sâu

Rực vàng trời mộng lá tô màu

Nai sao hòa sắc trong rừng nắng

Bỡ ngỡ thu về, em sóc nâu

 

Lộng lẫy vì em rực áo vàng

Nắng hôn tà đẹp chớm thu sang

Ánh trời tươi sáng răng ngà ngọc

Thuyền mắt em, hồn anh quá giang

 

 

 

 

 

Thu vàng cho em

 

Em tuyệt diễm, áo em vàng thu lá

Mái đầu xinh mây tóc đẹp mùa thu

Em u hoài đồi vàng chớm sa mù

Em ngơ ngác, chân nai vàng lá rụng

Em ngước mắt anh chợt vào thi hứng

Nước hồ thu e thẹn bởi em nhìn

Tóc em hong, hương gọi gió, hoa tìm

Chân em bước, lá hồng rơi trải lối

Em ca hát gió thu vàng bối rối

Chuyện chúng mình nắng trang điểm thu xinh

Anh nhìn em, trời xanh đẹp thu tình

Ta cất bước đồi thu chiều lá mộng

Bay tà áo quấn chân anh gió lộng

Em nhìn anh mây trời đứng đê mê

Say men say nắng gió sớm đi về

Tim ngây ngất vàng hồn thu chới với

Thời gian lắng trong giây chờ phút đợi

Em thoáng vui vàng cúc cũng đua tươi

Hương vào hoa khi thu thấy em cười

Em có thấy mùa thu vàng tuyệt diễm

Hồn thu chọn màu tình yêu trang điểm

Em có nghe thu tiếng nói thầm thì

Thu quay nhìn khi em bước chân đi

Em vương lệ mưa thu hoài lã chã

Em sẽ buồn thu hoàng hôn bóng ngả

Thu đã nghe lá ca tụng dâng lời

Thu đã nhìn tình em đẹp lên ngôi

Em nhìn lá nắng hoe vàng xao động

Em có thấy cây trơ cành long ngóng

Em suy tư mùa thu thấy cô lieu

Chuyện chúng mình hong đẹp nắng thu chiều

Thu ngây ngất thay màu tình tuyệt diệu

 

 

Gởi Em

 

Trên con đường ban mai

Gió tâm tình thỏ thẻ

Vàng hoa sát  bên hài

Khi em lần bước nhẹ

 

 

 

 

 

Thu

Đá sạch sườn non cao ngất cao

Cây rừng trút lá tợ mưa rào

Đỉnh non dát bạc, mây vờn núi

Nước biếc,trờ xanh, trăng thủy trào

 

Nhừng cánh chim trời vội vã bay

Rừng cây trụi lá cánh tay gầy

Lưng trời hoa nắng tìm đầu thấy

Chỉ có hàng hàng mây xám bay

 

Một mảnh trăng mùa thu

Chiều đồi lá trải gót ai vương

Hồn anh cập bến trong dòng mắt

Bớt lạnh khi tình xa nhiềm sương

 

Tháp Mùa Thu

 

Lóng lá vàng gió dâng tháp cao

Sương mai làng đãng muốn ra vào

Nắng khoe màu nhạt leo đồi dốc

Em đến hoa dung ửng má đào

 

 

Thu tuyệt diễm

 

Nắng màu nhạt hôn mây trời trắng mỏng

Lá màu hoa ôm ấp cỏ non xanh

Vết hồng son vẽ trẻ ngón tay cành

 

Thu lộng lẫu cả bầu trời quyến rũ …

Lá vàng, đỏ rực biển màu dư đủ…

Nước đi im gót lá đón sông về

Hoa cúc vàng hé mắt lối ven đê

 

Đời thay áo lộng lẫy vàng thu, lá

Rừng sáng đẹp nai sao nhìn tất cả

Gót chân ai động lá lối sương mòn

Lá thuyền trôi rải rắc cạnh sườn non…

 

Dòng sông nhỏ thuyền con đi lững thững

Tiếng nước biếc đập mái chèo buông lưng

Cây ven sông duyên dáng điểm mày nâu

Rồi nghiêng nghiêng trời bóng xế gương cầu

 

Em xinh qua ơ hờ đang nhẹ bước

Anh có gặp!  Ô kià em thưở trước

Của thu tình trong kiếp trước hay sao!

Hay là ta gặp đó tự hôm nào?...

 

Em tuyệt diễm hay mùa thu tuyệt diễm

Dung nhan đẹp cả hai cùng cực điểm

Thành thu hồng chới với cả đất trời

Thành nhạc vàng quá quyến rũ chơi vơi…

 

Em lộng lẫy hay mùa thu lộng lẫy

Thu ngất ngây hay tình anh ngất ngây

Em vàng son hay thu lá vàng son

Thu đợi chờ hay anh đã mỏi mòn

 

Lá vàng đỏ mờ sương hồng khói sóng

Thu xúc động hay tình anh xúc động…

Màu mắt em hay thu cảnh mơ huyền

Nét trang đài hay dáng dấp thần tiên…

Hoa, cỏ, lá cũng si tình muốn nói

Rêu, sỏi đá hồn đam mê muốn gọi …

Nét thu về quyến rũ bản thu ca

Đón tình em tim anh nở ra hoa

 

Thu diễm tuyệt hòa tình ta tuyệt diễm

 

 

 

***

 

Chiều đông

 

 

Chiều vội đi vì nắng trốn đâu

Mây trờinặng mặt cứ âu sầu

Hoàng hon không có đồi đi ngủ

Áo tối choàng đầu ngay lũng sâu

 

Hoa đó đèn cầu chớp mắt mau

Vùng trời phi cảng những tinh cầu

Cánh chim sắt đậu trên phi đạo

Em có về hay trong chuyến sau

 

 

Cỏ ngủ lối mòn sương rét tay

Vệt vàng mờ nhạt nẻo chân ngây

Im lìm chìm sáng nàng đêm đến

Áo lạnh đan bằng tơ gió may

 


Đứng đón hồn anh đợi nẻo tình

Gót sen dáng thuộc nụ cười xinh

Trong tay, trong mắt, trong hơì thở

Đông ấm chiều hồng hai trái tim

 

 

Vào đêm

 

Một ngọn đèn bên lửa ấm hơi

Hồn đêm tịch mịch thấm men đời

Nghe trong khuya vắng êm ru nhẹ

Ngây ngất canh trường trang nến rơi

 

Tiếng lửa reo lờ ánh sáng thơ

Không gian như ngóng đợi ai chờ

Tế bào đen ngủ tròng màn tối

Hồn ý thuyền mang mang bến mơ

 

Dấu nhẹ thời gian đi bước êm

Tóc em nay có uống trăng thềm

Anh như nghe ý hương yêu thở

Thơ nhiễm tình quá giang trắng đêm

 

***

 

Nắng và tình yêu

 

Hỏi nắng

 

Nắng chợt đến hay em vừa xuất hiện

Nắng run mình hay em bước chân đi

Cây lắng nghe khi nắng gió thầm thì

Khen ai đẹp!  Làm ai thêm bẽn lẽn

Nắng cầu nguyện em mong tình trọn vẹn

Nắng còn ghen!  Khi em hé môi cười

Nắng còn hồn khi khoé mắt em tươi

Rồi nắng đọng trên hai bờ thon nhỏ

Nắng nhẩy múa:  chân hài mòn lối cỏ

Nắng cài mây hay suối tóc mây cài

Đường nắng xinh hay eo uốn hình hài

Nồng máu đỏ hay hoa môi chín đỏ

Lòng nắng mở hay linh hồn bỏ ngỏ

Nắng nhạt buồn bã tóc buông lơi

Nắng hoen màu khi lệ đá châu rơi

Nắng lay động! Hay hàng mi khép mở

Nắng sửng sốt! Hay linh hồn bỡ ngỡ

Nắng mê say hay tình nồng đã đam mê

Nắng trung thành hay em giữ trọn câu thễ

Vì nắng ấm hay tình ta quá nhiệt

Vì nắng chói hay tình em tha thiết

Nét diễm huyền hay nắng bảo hoa mời

Nắng bừng tỉnh hay em vừa thức giấc

Năng ngây thơ hay má ửng đào tơ

Nắng u hoài, chân em bước hững hờ

Nắng ham học em sân chiều thư viện

Nắng tin tưởng hay tình em thể hiện

Nắng trẻ măng hay em mãi xuân thì

Nắng cuồng yêu hay em đã yêu si

Rồi nắng hỏi em khơi tình tuyệt diễm

 

 

Chiều hoang

 

Hòang hôn lần bước nhẹ

Nắng hoang vu giã từ

Hồn chiều vàng nói khẽ

Gío thay lời vi vu

 

Giọt đêm về im lặng

Trong lũng tối âm u

Sóng lô nhô bến vắng

Vàng vọt trái trăng thu

 

Hàng thông nghiêm trang đứng

Trên mãi đá cheo leo

Đi hoang gió qua đèo

Mây chiều đi lững thững

 

Nhớ xưa hồn kỷ niệm

Chiều nao anh giã từ

Mây chân trời sắc tím

Em thấy màu trăng lu

 

 

Dòng thời gian

 

Mắt màu xưa lãng đãng

Chim hót trong hoàng hôn

Hôm nay gió còn hồn

Dòng thời gian năm tháng

 

Chiều chân đi lặng lẽ

Bóng tối đã về đây

Anh ơi!  Biết bao ngày

Nụ tình ươm mở hé

 

Hoa nắng

 

Hoa nắng cài trên giải tóc mây

Nắng long lanh má trắng hao gầy

Nắng hong môi thắm em cười nụ

Nắng uống hồn em!  Nắng muốn say

 

Hoa nắng đi vào trong mắt em

Màu đen tóc mượt chải bên thềm.

Ngày nao đôi mắt mơ vào mộng

Hưong nắng hoa hoài nhung mắt em

 

Hoa nắng dệt trên vai áo trinh

Lá trường loang bóng áo em xinh

Em ơi!  Nắng đã ghen màu mắt

Đi gọi màu duyên điểm nắng tình

 

Anh nhớ ngày nao trong nắng trưa

Nhớ thương chất ngất mấy cho vừa

Chao ôi giáng mắt tràn u uẩn

Mãi mãi lưu hình đôi mắt xưa

 

 

Nắng cuối đông

 

Nắng rụt rè trên đỉnh ngọn thông

Ánh chiều không đủ nóng mây hồng

Khói lam uốn éo thân trên nóc

Cóng lạnh chân cầu ngâm nước sông

 

Vàng úa trời tây nhạt núi xan

Hoàng hôn vẽ nhạt nét mây ngà

Đèn dời hấp tấp mau chân đến

Nước vỗ bờ cho sáng trắng hoa

 

Anh đợi em khi nắng cuối đồi

Chiều đi bước nhẹ trăng lên ngôi

Sao em chưa đến em tôi giận

Nôn nóng nên ai đứng lại ngồi

 

 

 

Nắng mới

 

Nắng mới bò lên ánh mái nhà

Bướm tình hò hẹn cánh đồng hoa

Bầy chim gọi nắng hồn trong mắt

Thác tuyết hòa âm nước suối ca

 

Màu ánh hồng mây đẹp sắc trời

Lũng, đồi uống nắng chỗ đầy vơi

Chim bay cánh loáng loang vàng ánh

Ngào ngạt hương rừng thở ấm hơi

 

Luạ trải dòng sông trăng trắng màu

Chia đôi thảm sáng bóng nghiêng cầu

Cánh đào hong ấm hồng lên má

Tan loãng huyền mơ sương bãi dâu

 

Anh đợi em vào hương sớm mai

Nắng vương nương nhẹ tóc buông dài

Thơm thơm ý nắng lên màu mắt

Để thấy hồn anh si bóng ai

 

 

 

 

 

 

BIỆT LY & TÌNH YÊU

 

   CHIA TAY

 

Ra đi không nói một câu gì,

Ngày ấy ai ngờ buổi biệt ly,

Giọng nói điệu đàm sao nức nở

Đem thơ tặng lại lúc vu quy.

 

Kỹ niệm hồn còn mãi thiết tha,

Yêu anh săn sóc đẹp tay ngà

Đêm trăng, chiều tắt ca, hò, hát

Ngây ngất đồi xuân say bướm hoa.

 

Em biết tình yêu sẽ dở dang.

Say mê vương nét buồn mang mang.

Đang vui bổng thoáng sầu thương gợn,

Cười gượng long lanh mắt lệ hàng.

 

Lê Ngọc Hồ

25/8/2007

 

   

 

 

     GẶP GỠ

 

Bốn mắt nhìn, giao thoa ánh sao

Gặp em không nói được câu nào

Hồn anh đi lạc vào trong mộng

Ngây ngất tình ta chối với cao

 

Lê Ngọc Hồ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

NHẬN THƯ

 

Anh yêu nhậân bức thư hồng

Si ngây vị nhớ hoa lòng dâng hương

Làm sao chín nhớ mười thương,

Thư thì đọc hết còn vương tơ tình.

 

Lê Ngọc Hồ

 

 

 

 

THU VÀNG

 

Gót em trải mộng lá thu vàng

Thương tiếc chiều xưa thu chớm sang

Anh gói lá vàng làm kỷniệm

Cho hồn thu nhớ bước sang ngang.

 

Lê Ngọc Hồ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Nhạc Và Tình Yêu

 

 

Hồn Nhạc Ban Mai

 

Nhaïc thöùc daäy ! reo lôøi chim naéng sôùm

Tieáng suoái reo, roùc raùch chaûy long ñeøo

Gioïng thoâng ru treân gheành ñaù cheo leo.

Reàn laù ruïng, ñoäng hôø treân loái coû

Laên tieáng soûi, rôi mình con ngoõ nhoû.

Gout chaân nai roùn reùn böôùc leân ñoài,

Lôøi soùng ca, moûm ñaù ñaäp ngoaøi khôi.

Laøn gioù thôû, nheï nhaøng qua keõ laù,

Khaên nöôùc thoaùt, röûa dung nhan maët ñaù.

Doøng aùnh trôøi, boø qua cöûa töôi xinh,

Naéng hoân daøi , moâi aám khaùt men tình.

Nhaïc ban sôùm duyeân xinh cöôøi naéng treû

Nhaïc töôi ñaäm toâ  maøu hoa naéng veõ

Suoái nhaïc huøng, phaán khôûi laù thanh nieân.

Löôùt eâm xuoâi, doøng soâng nhaïc trieàn mieân.

Aâm nhuùn nhaøy, caønh vöôn leân nghe nhaïc,

Choài caêng söõa, vaø ong löôøi böôùm laïc.

Laù buoâng hôøn vaø coû daïi ñöùng tim

Lau laéng nghe nai, soùc thôû im lìm.

Roài chôït tænh maùu doàn leân huyeát quaûn,

Nhaïc doàn daäp maét hoa nay aùnh saùng.

Nhaïc ñöa höông, ñeå gioù baûo hoa môøi,

Nhaïc vuùt cao ñeå  noun laù chôi vôi

Nhaïc ñaùnh thöùc soâng buoàn, khoâng khí nguû,

Vuøng nhaïc ngoïc, töôi cuoäc ñôøi no ñuû.

Nhaïc nhung eâm qua nhöõng böôùc chim di,

Höông doõi theo, beùn gót böôùc nhaïc ñi.

Nhaïc hoân nheï vaøo hoa nhung caùnh moûng,

Nhuïy run ray, choài non traøo nhöïa soáng.

Sôïi tô trôøi , laõng ñaõng deät tr6n khoâng,

Nhaïc ñieåm trang maøu aùo caùnh hoa hoàng

Nhaïc líu tíu laøm chim non ríu rít,

Nhaïc bay boång maây naéng gaøi xa tít.

Nhaïc chen vai , cuøng caây laù coû hoa,

Soùng nhaïc hoàn ngaøn theá giôùi sieâu ca.

Nhaïc aâm æ, cho naéng röøng keát traùi,

Nhaïc hít thôû, hôi lan röøng hoang daïi

Nhaïc thaàm thì , chim keå chuyeän löng ñeøo,

Nhaïc laéng hoàn ñaùu suoái nöôùc trong veo.

Nhaïc dìu daët , vaøo cung vaøng naéng ñeïp,

Nhaïc dòu ngoït, bao hoaøng oanh kheùp neùp

Nhaïc ñeâ meâ khi naéng sôùm ñi veà,

Hoa hoøa aâm, lôøi lieãu ruõ leâ theâ

Naøng trinh nöõ ñieåm taâm baèng neùt nhaïc,

Hoàn nöôùc suoái, vui ca doøng ñi laïc

Nhaïc buoâng mình treân voõng naéng lung linh,

Nöôùc muøa Thu ,  Nhaïc gôûi laïi boùnh hình

Nhö nhaïc ñeïp! em vaøo hoàn ban sôùm!

 

 

 

 

NHƯ

 

Em như lá xanh

Khi mùa xuân đến

Em như chim cành

Hát lời nắng hẹn

 

Em như tiếng nhạc

Rơi hồn chiều xuân

Hồn anh đi lạc

Lời nàng dư âm

 

NHẠC SỚM

 

Lá rung động nhẹ cành mềm,

Dậu hoa uống trắng nhạc êm vào hồn.

Chơi vơi ngây ngất cỏ non,

Nắng vàng nhún nhảy dấu son gót hài.

Hòa theo tiếng hát giọng dài,

Đàn chim ca khúc ban mai nắng chào.

Dương cầm lảnh lót tiếng cao,

Sông xuân chới với nao nao dòng tình,

Ô kìa em hát lời xinh,

Anh nghe như thấy tình mình hoa hương

Núi xa tuyết trắng đỉnh vương,

Đồi gần tiếng suối dễ thương lời thầm.

Nghe như không khí hòa âm,

Mây trời cung tiến lời câm ánh vàng

Gió nghe chợt thấy bàng hoàng,

Thướt tha vũ điệu sang ngang tơ trời.

Im im tim nẻo chơi vơi,

Xôn xao tiếng nhạc đón mời tứ thơ

Chopin một thuở trời mơ,

Dệt tơ dạ khúc sững sờ nhân gian

Êm êm võng nắng nhạc vàng

Thời gian ngưng lại mênh mang sóng lòng.

 

 

NHẠC VÀ GIAI NHÂN

 

Da phấn, hồng yêu áo sắc tươi,

Bình minh lên má thoáng ai cười.

Phất phơ tóc vẽ chuyện tình mắt

Thấy đẹp trần gian sao xuống chơi.

 

Giọt nhạc đùa loanh quanh tóc mai

Lời ru êm ả muốn ngân dài

Chơi vơi nhạc lạc vàng cung điệu

Ngây ngất tình vương thương đoá mai.

 

Ngấn cổ vàng kim ánh chỉ giây

Bờ ôm áo mỏng chuốt vai gầy

Xinh sao dáng đẹp hồn nhiên quá!

Ai hãy nhìn ai xin phút giây

 

Nhạc lặng dần vì ai đã đi,

Nhạc còn nuối tiếc hát Trương Chi.

Gió theo, mây bước, hương hoa đợi

Chẳng biết mưa xuân ý nghĩa gì.

 

LỬA  NHẠC VÀ EM

 

 

Nhạc tươi sáng ! lửa bùng lên sưởi ấm !

Lửa vào hồn , nhạc đẹp trổi lên cao ,

Lửa làm sôi tình khúc nhạc dạt dào .

Nhạc réo rắt , lửa vui mừng nhảy múa ,

Lửa ấm cúng , nhạc long lanh kết tủa .

Nhạc dịu êm , vàng lửa ấm tim lò ,

Nhạc chớm yêu , tình lửa đã dặn dò .

Nhạc réo rắt  , lửa bùng lên thích chí ,

Màu tuyệt diệu , lửa lung linh nhạc ý .

Nhạc chuốt dài , trong lửa đẹp bập bùng ,

Lửa bốc cao , trào sóng biển nhạc hùng .

Lửa nhảy nhót , khi cung đàn uyển chuyển ,

Lửa tha thiết , chìm hồn trong nhạc tuyển .

Trong không gian , từng giọt nhạc buông trùng ,

Lửa chơi vơi , khi sóng nhạc mông lung .

Tế bào nhạc , hoà tan trong ánh lửa ,

Nhạc ấm cúng , vào linh hồn mở cửa .

Nhạc dìu đi trong tiếng lửa im lìm ,

Dòng nhạc buồn , lửa cảm động đứng tim .

Nhạc truyền cảm , khi lửa nhìn kích thích ,

Lửa yêu nhạc , trong đêm trường tịch mịch .

Lửa bùng lên tình nhạc sóng rạt rào ,

Lửa làm duyên trong ý nhạc thanh tao .

Dòng sóng nhạc , tan dần trong ánh sáng ,

Lửa lan toả , nhạc thuỷ triều lai láng .

Lửa cuồng yêu , duyên ánh nhạc tươi xinh ,

Lửa đam mê , theo ý nhạc chân tình .

Nhạc ngon ngọt , lưỡi lửa dài muốn nếm ,

Lửa tí tách , hát ca theo nhạc đệm .

Nhạc đổ hồi , tình lửa vụt dâng lên ,

Lửa lặng lờ , trong khúc nhạc triền miên .

Hồn uống nhạc , khi hơi nồng lửa ấm ,

Lửa âm ỉ , dòng nhạc sầu ảm đạm .

Lửa lèo xèo , trong tiếng thở hoà âm ,

Tiếng lửa im , nghe hơi thở nhạc trầm .

Tiếng tí tách , lửa reo mừng hoan lạc ,

Lửa khiêu vũ , hồn tràn đầy ý nhạc .

Lửa lịm đi , vì tình nhạc đã yêu ,

Lửa đã si , vì dáng nhạc diễm kiều .

Nhạc chết ngất , vùng lửa nồng say đắm ,

Lửa quyến rũ , nhạc ngẩn ngơ mê ngắm .

Tiếng nhạc lòng , cùng ý lửa làm duyên ,

Lửa hôn dài trong ý nhạc trinh nguyên .

Nhạc uốn éo , lửa trườn lên kích động ,

Lửa gợi cảm , vào linh hồn nhạc sống .

Ánh nhạc tươi : nhạc đẹp đẽ kết hôn ,

Cùng nhạc duyên nên màu lửa có hồn .

Lửa nhạy cảm nhạc vào trong huyết quản ,

Nhạc men lửa say yêu hồn lãng mạn .

Thời , không gian : tình nhạc lửa đầy vơi ,

Lửa điểm trang , từng hoa nhạc buông lơi .

Nhạc lộng lẫy  bên em tình ấm áp .

 

 

 

LÊ NGỌC HỒ

 

Hờn giận

 

Hờn giận!  Ra ngồi bên gốc cây

Đan tay mười ngón chuốt thon gầy

Mắt em khép kín, trời phai nắng

Những sợi tơ trời ghen tóc mây

 

Anh muốngọi em dâng ý thơ

Anh e em giận, cứ ơ hờ

Mây trời len lén vào trong tóc

Từng giọt chiều thu em mắt mơ

 

Dựa gối, tay cầm em đó em!

Hàng mi liễu rũ mãi buông rèm!

Gió ơi!  Mau đến cho ta gởi

Nâng nhẹ mi dài, hôn mắt xem!

 

 


 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

                                                                                               

                                                                                               

 

-

  

 

 

 

     

 

 

 

 

 

 

 

                                                                                               

                                                                                               

 

-

  

 

 

 

     

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

                                                                                               

                                                                                               

 

-

  

 

 

 

     

 

 

 

 

 

 

 

 

 

                                                                                               

                                                                                               

 

-

  

 

 

 

     

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.