| * Bút Nở Hoa
 
 Ðã Trích Tiên, còn lại Giáng Tiên !
 Phải chăng đất lệch hóa trời nghiêng ?
 Tiền thân vốn dĩ thơ không tuổi
 Hậu thế màng chi mộng có tên !
 Ðại giới ngùi trông, hờn ngục lửa ...
 Thiên thư chớp đọc, luyến trăng đèn
 Ðón mây tâm hữu về khai hội
 Nâng ý quê, cao tiếng quản huyền
 
 Cao Tiêu
 
 Chập chờn trên bước du tiên
 Khói vương núi tuyết, mây liền biển xanh
 
 Nửa mái thừa lương, mộng đã thành
 Ðất lành, cam ngọt, cảnh thanh thanh
 Cầm tay ôn lại sầu ly quốc
 Nâng chén mừng nhau cuộc tái sinh
 Vẫn sáng song đầy trăng Ðỗ Mục
 Còn tươi thu muộn cúc Uyên Minh
 Song song lần bước Ô Y Hạng
 Thấy bóng hoa rung ngỡ bóng mình
 
 Ðan Quế
 
 Phân vân cánh bướm Trang sinh
 Nhớ khi chén rượu đăng trình đưa chân ?
 
 Rong ruổi đường xa chốn bụi trần
 Qua thiên sơn còn ý liên ngâm
 Nhã trai tình ngát trăng “Cam Quận”
 Hiền sĩ lòng thơm gió Trúc Lâm
 Ðã nhủ gìn vàng thân lữ khách
 Vẫn hằng giữ ngọc đóa băng tâm
 Tờ đàn rung nhịp thơ tao ngộ
 Bút nở tươi hoa, tứ nhập thần .
 
 Cao Tiêu
 
 Gió lùa tay áo thi nhân
 Lãng quên thế sự, ngoại trần là đây
 
 Cát bụi ngàn phương khép cánh mây
 Hiên thơ ai dựng, gió trăng đầy ?
 Tình rung cánh bướm, tơ trầm quyện
 Mực ngát hoa lòng, nét phượng bay
 Ðối ẩm canh dài, hương vẫn ấm
 Liên ngâm vần sính, ý càng say
 Tha hương đâu biết còn giai ngộ !
 An thạch, Ðông Pha cũng thế này
 Ðan Quế
 
 Sương xanh đêm, nắng hồng ngày
 Trời thu khói biếc, thành xây ngút từng
 
 Dòng suối tiền thân chảy chẳng ngừng
 Áo thơ đào ấy phất ngang lưng
 Trời xa ước cũ, mây theo nhớ
 Ðất nối thề xưa, nước gặp mừng
 Thế sự rồi phai mầu ảo hóa
 Thiên cơ từng đẹp sắc trung hưng
 Thơ bay ngàn cánh tinh vân chuyển
 Dấu hiển linh cao sáng biển rừng
 Cao Tiêu
 
 Huyền cơ mở đóng khôn cùng
 Lời vô ngôn đội giữa vùng trăng sao
 
 Mở lối Thiên Thai, ngõ trúc đào
 Ðón nguồn tinh đẩu ngự ngôi cao
 Trăng lầu Hoàng Hạc say đêm ấy
 Hoa đất Hồ Châu ngát thuở nào !
 Vạn kỷ chưa nhòa trang Xích Bích
 Thiên thu còn vọng khúc Ly Tao
 Cùng đem linh bút Thơ vào Ðạo
 Cho suối trần gian chảy ngọt ngào
 Ðan Quế
 
 La đà cây cỏ chiêm bao
 Lá lay rơi phấn, hoa ngào ngạt hương
 
 Ríu rít chim và lóng lánh sương
 Lối Ðào Nguyên nhớ tóc mây vương
 Ngời trang dị sử tay kiều nữ
 Lộng nét kỳ thư mái ngọc đường
 Khói ngát trầm đưa, song thoảng gió
 Thơ đề ý trải, nguyệt lồng gương
 Hài in, gót Liêu Trai còn dấu
 Xiêm áo vừa như bóng động tường
 Cao Tiêu
 
 Vào khuya, tiếng hạc rơi sương
 Chập chờn có bóng thi vương ngự đàn
 
 Chợt ánh hào quang sáng thế gian
 Thắp cao Lửa Ðạo giữa hoang tàn
 Chân tâm thanh nhã, đài mây dựng
 Ảo giác phù du, bọt nước tan
 Hoa nắng vẫn vờn vai Tống Ngọc
 Dấu hài quen sánh bước Phan An
 Chút chi châu ngọc vào thi sử
 Cho xứng tiền thân, xứng hậu thân
 Ðan Quế
 
 Cao vời tám hướng Thiên Ân
 Theo nguồn huệ giác, ý thần lên khơi
 
 Lên vút tầng xanh tận đỉnh Trời
 Nhìn ra vũ trụ mới tinh khôi
 Thuyền thơ nâng gió, rừng sao đón
 Chèo mộng đưa mây, biển rượu mời
 Dải Vũ - y vờn, hương gấm tỏa
 Khúc Nghê thường tấu, nhạc hoa rơi
 Lâng lâng cánh bướm, tiền thân hiện
 Chín cõi thanh không lại sáng ngời
 Cao Tiêu
 
 Kiệu mây xe gió đón mời
 Tuy vui Bồng Ðảo khôn rời xóm Mai
 
 Có chúng ta, còn có nữa ai ?
 Lối hoa chim gọi, nắng buông dài
 Nhạc quen như vội, rung bờ liễu
 Rượu cũ vừa hâm, ngát xóm mai
 Nhập cuộc, bàn chi mùi thế tục !
 Ngoại trần, sẵn cả bến thiên thai
 Là đâu những mối tình giao cảm ?
 Xin hãy vào chung hội thịnh khai .
 
 Ðan Quế
 *
 Huệ Thu Kính Họa :
 
 Bút Ðã Khai
 Từ Thiên Ðịa Khai *
 
 Chẳng Giáng tiên, mà chẳng Trích Tiên
 Khi say quên cả mối sầu nghiêng
 Thơ bao nhiêu tuổi, đâu cần tuổi ?
 Tên rất nhiều tên, chẳng thiết tên
 Có lửa mình càng nên thắp sáng,
 Không trăng ta lại thử giong đèn .
 Chư huynh mở hội không mời hội ,
 Mời hoặc là không cũng hão huyền .
 
 Khi xưa ai kẻ Trích Tiên ?
 Lên non núi biếc đã liền mây xanh .
 
 Nửa giấc cô liêu, mộng chẳng thành
 Ô hay ! Còn mãi bóng trăng thanh
 Ðã buồn chẳng nhớ câu vong mệnh
 Cứ tiếc như là tiếc vị sinh
 Tìm lại cõi mơ lời tuyệt đối
 Còn đây nẻo thuộc lối u minh
 Ô y ngõ ấy giờ đâu nữa ,
 Chỉ thấy mình đang bắt gặp mình !
 
 Tiếc sao được cuộc lai sinh ,
 Ở đâu là giả , mà trình rằng chân ?
 
 Chen chân lạc giữa chốn hồng trần
 Chỉ lãi vì thêm mấy khúc ngâm
 Chẳng sợ nhưng sao nhiều tạp khách
 Cần gì phải đến chốn sơn lâm
 Hơn nhiều bạn, bởi ba cơn mộng
 Thua đứt nhau vì một chữ Tâm
 A nhỉ ! Cung đàn tao ngộ ấy
 Hoa tươi bốn hướng nức tinh thần
 
 Ngờ đâu lại gặp cố nhân
 Phất tay áo rộng, cõi trần riêng đây
 
 Ðã mấy mùa Thu, núi tiếp mây
 Trăng loang mặt nước, nước tuôn đầy
 Chẳng còn trước cửa hoa phong nhụy
 Chỉ thấy ngoài trời cánh nhạn bay
 Năm bảy câu thơ coi vẫn thú,
 Vài ba chung rượu gọi là say !
 Tha hương còn gặp người xanh mắt *
 Cơn gió nào xưa cũng thế này
 
 Từng đêm rồi lại từng ngày
 Khói un tầng biếc, thành xây mấy từng
 
 Liên miên sông nước chảy không ngừng
 Lội ngược thời gian tưởng ướt lưng
 Thề cũ ước xưa nguyên nỗi hận
 Ðường xa gánh nặng góp lời mừng
 Tháng ngày chẳng phải toàn thương nhớ
 Kim cổ còn nguyên lẽ phế hưng
 Ngàn dặm lời thơ xin gửi lại ,
 Ai hay nói biển thích lên rừng !
 
 Chẳng hề nghĩ tới vô cùng
 Cái ta còn đó một vùng nhớ sao !
 
 Thiên Thai còn gửi một cành đào
 Tinh đẩu nguồn thiêng vạn dặm cao
 Cánh Hạc một bay từ buổi ấy *
 Lòng từng bao đợi nhớ năm nào
 Thơ ngàn dặm tới, bao người đợi
 Ðừờng vạn nơi đi, phỏng mấy tao ? **
 Bút mực hẹn nhau tìm lẽ đạo
 Ý thơ bát ngát ngọt thêm ngào
 
 Người xưa tỉnh giấc chiêm bao,
 Thấy lay phấn rụng, thấy ngào ngạt hương.
 
 Trăng ở ngoài kia trăng biếc sương ,
 Ðường xưa lối cũ lại tơ vương
 Tiêu tao vẫn hẹn tình bên án ,
 Khao khát còn mong suối cuối đường
 Lời cụ nhẹ hơn làn gió thoảng
 Vầng trăng tròn giống ánh tơ vương
 Liêu Trai chuyện cũ giờ ai đọc
 Một tiếng chim kêu cạnh mái tường
 
 Ánh trăng hay lại là sương ?
 Nghe trong tiếng gió, còn vương tiếng đàn
 
 Tiếng nào than thở nức không gian
 Một giấc canh khuya mộng đã tàn
 Nhen mộng chung đôi sầu chớm dứt
 Cánh chim lẻ bóng nắng chiều tan
 Chờ thư có lẽ thư chưa đến
 Dỗ giấc làm sao giấc chẳng an
 Rắc ngọc vug châu cười hỏi nhỏ
 Hoặc xưa Lý, Ðỗ cũng tiền thân ?
 
 Xin ghi mấy vận lưu ân
 Lưu tình lên ngọn bút thần dặm khơi
 
 Cao vút thơ ai đẹp giữa trời
 Tài kia xưa đã chiếm Tam Khôi .
 Thơ buồn chẳng viết, nên không đọc !
 Rượu tiếc chưa mua để được mời .
 Ðừng tưởng là ngàn chim phượng hót
 Mà xem như mấy hạt sương rơi !
 Cám ơn được đọc chư bằng hữu
 Ngọn nến tài hoa thắp sáng ngời
 
 Cần gì rượu rót thơ mời,
 Chỉ nghe bạn gọi đã rời rừng mai
 
 Có chúng mình còn lựa có ai ?
 Có hoa cúc điểm mắt thu dài .
 Thơ in gửi lại trong rừng trúc ,
 Rượu rót mời nhau dưới gốc mai .
 Kẻ trước hẹn mình khôn hạnh ngộ ,
 Người sau tìm bạn để đầu thai .
 Ðông Hồ còn lại câu thơ đẹp :
 “Bút đã khai từ thiên địa khai”
 
 Huệ Thu
 
 San Jose, 12 2005
 * Thơ Ðông Hồ
 ** tao : mối
 | *
 Sài Môn Chủ Nhân kính họa
 Thập Thủ Liên Ngâm của thi sĩ
 Ðan Quế và Cao Tiêu :
 
 Ai giáng tiên mà ai Trích Tiên ?
 Nhìn ra trời đất đã xô nghiêng
 Ta dù có muốn lòng không nhớ
 Người lẽ nào mong sổ xóa tên ?
 Phòng vắng tiễn nhau ngồi trước cửa
 Canh khuya đọc sách ngủ bên đèn
 Làm sao mà biết trăm ngàn mối !
 Có hỏi ai chăng cũng hão huyền
 
 Chẳng hay là tục hay tiên
 Giòng xuôi nước ngược nối liền biển xanh
 
 Thừa lương nửa giấc mộng chưa thành
 Ðừng luận vô thanh với hữu thanh
 Tiếng sáo bồi hồi sầu khứ quốc
 Câu thơ hàm dưỡng mộng bình sinh
 Từng vong bản lại đòi nhân bản
 Ðã bất minh còn gọi Chí Minh !
 Lẻo mép nhân danh người ái quốc
 Ba Ðình lăng miếu thẹn cho mình
 
 Nghĩ buồn cho kiếp phù sinh
 Cũng là một cuộc hành trình tiễn chân
 
 Ðã bao chìm nổi mấy phong trần
 Chính nghiệp thi ca vẫn xướng ngâm
 Khắc khoải khách du mơ ảo giác
 Ngậm ngùi hổ dữ nhớ sơn lâm
 Ðẹp lòng bạn hữu lời thanh khí
 Yên bụng anh em chút tráng tâm
 Thập thủ liên hoàn xin lĩnh ý
 Khiến cho tiểu muội nức tinh thần
 
 Rượu đào rót đãi cố nhân
 Phong lưu là đó, phong trần là đây !
 
 Trôi nổi, tuồng chi một áng mây
 Kìa xem sông nước lúc vơi đầy
 Sóng hồng vẫn réo, môi hồng nhạt
 Lầu hạc còn trơ, cánh hạc bay
 Chén rượu mời nhau chưa đủ thấm
 Câu thơ tạ khách lại đang say
 Người dù ở chốn quê hương tạm
 Còn chút thi ca bạn hữu này
 
 Từng đêm rồi lại từng ngày
 Lá vàng sương biếc thành xây mấy từng
 
 Thời gian trôi chảy chẳng hề ngừng
 Mái tóc người xưa mới chấm lưng
 Nỗi ước ngày nào giờ vẫn tiếc
 Lời thề buổi ấy nghĩ nên mừng
 Nếu như Cộng Sản cần tiêu diệt
 Thì chắc Rồng Tiên phải phục hưng
 Ðất nước Việt Nam ngàn thuở đẹp
 Kể chi chớp bể với mưa rừng
 
 Từ tương đối tới vô cùng
 Chẳng nhìn trăng sáng khắp vùng đó sao
 
 Ông Thôi Hộ trước, tập hoa đào
 Mặt ngọc gần kề, mây trắng cao
 Gió lạnh đã quên bay tóc rũ
 Hoa thơm chẳng nhớ nở năm nào
 Văn chương điển cố chừng bao mối
 Liên khúc ân tình phỏng mấy tao ?
 Ðạo cũng là thơ, thơ cũng đạo
 Câu thơ ai trộn dễ ai ngào .
 
 Cuộc đời ngắn ngủi dường bao
 Tưng bừng là sắc, ngọt ngào là hương
 
 Hiu hắt mùa Thu lá đẫm sương
 Mùa Thu lối ấy cứ còn vương
 Ðã đành sum họp vài cơn tỉnh
 Mới biết phân chia vạn nẻo đường
 Chữ viết chân phương trông vẫn giống
 Chút lòng thanh thản sáng như gương
 Ðề câu sách cũ lên trên vách
 Trăng hạ huyền soi khắp mặt tường
 
 Khép tà áo mộng đẫm sương
 Lòng trần còn vẫn vấn vương tiếng đàn
 
 Ðỗ Phủ mơ nhà muôn vạn gian *
 Cung vua hầu hết đã điêu tàn
 Chân trời núi lớn làn mây nổi
 Mặt nước sông dài lớp sóng tan
 Thuở ấy tấm lòng chừng chửa định
 Ðêm nay giấc ngủ liệu đà an ?
 Cái nghèo cái đói còn nguyên vẹn
 Chiến trận lo chưa giữ nổi thân
 
 Thôi còn một chút hồng ân
 Cám ơn trời đất thơ thần dặm khơi
 
 Một phút người thơ đã tới trời
 Các tiên hồng tía vẻ hoa khôi
 Rượu ngon sáo ngọc tiêu vàng đón
 Phép lạ trời cao đất thấp mời
 Cất giữa đường xưa câu hát đẹp
 Vung tay lối cũ cánh hoa rơi
 Bỗng dưng bắt gặp ta tiền kiếp
 Ánh sáng lung linh cũng tỏa ngời
 
 Chén đưa chưa kịp lời mời
 Ðã nghe trước cổng xe rời sớm mai
 
 Ta, hay ta vẫn chỉ là ai ?
 Vẫn cứ ngàn thu tiếng thở dài
 Giấc ngủ ban ngày bên gốc liễu
 Trà đun chập tối dưới hiên mai
 Mác, Lê dạo ấy hô tranh đấu
 Cộng Sản từ lâu hiện quái thai
 Chữ nghĩa làm sao mà bại được
 Tưởng như trời đất buổi sơ khai
 
 Thursday, December 14, 2006
 Sài Môn Chủ Nhân
 
 ***
 
 Duyên Chữ Nghĩa
 Bùi Văn Thăng Cảm đề
 
 Mười khúc liên ngâm, mười thái dương
 Văn chương như thế mới văn chương
 Cao Tiêu, Bắc Ðẩu thời hưng Hán
 Ðan Quế, sao Khuê buổi thịnh Ðường
 Ý đẹp pha màu mây ngũ sắc
 Lời hay nhẹ cánh bướm muôn phương
 Có duyên chữ nghĩa còn duyên gặp
 Những đóa thơ thần vẹn sắc hương
 
 SLC, UT oct, 10 2006
 Bùi Văn Thăng
 
 Thưa anh Bùi Văn Thăng,
 
 Huệ Thu dã đọc một số thơ của hai tiên sinh
 Cao Tiêu & Ðan Quế... Huệ Thu cũng đã có
 ít bài thơ Ngưỡng Mộ hai vị , nhất là cụ
 Ðan Quế lại là thầy của HT khi còn học
 Trung học ở Ðà Lạt, lúc xưa cụ cũng đã
 nhiều lần chỉ dạy cho HT về Ðường thi ...
 
 Huệ Thu mạn phép anh Bùi Văn Thắng
 hoạ nối điêu thêm mười bài nữa để nói lên
 lòng kính Mộ của cá nhân mình .
 
 HT sẽ chuyển đến thi sĩ Cao Tiêu,
 còn cụ Ðan Quế thì đã mất rồi!.
 
 Huệ Thu, San Jose, 0ct12 2006
 
 Huệ Thu nối điêu họa:
 
 Duyên Chữ Nghĩa
 
 Giữa trời le lói một vầng dương
 Sẵn bút đề thơ hạ mấy chương
 Bạn đã xứng tài thơ Thịnh Tống
 Tôi nay học lối viết Sơ Ðường
 Tài hoa rực rỡ đều muôn cõi
 Bằng hữu đông vui khắp bốn phương
 Ða tạ lòng ai thương gửi đến
 Cũng là góp thử một làn hương
 
 2Cũng là góp thử một làn hương
 Bạn ở đâu ? Bằng hữu bốn phương ?
 Thử lấy gió trăng vui tuế nguyệt
 Mà đem thơ phú duyệt Thanh Ðường
 Góp cùng thiên hạ hoa trăm vẻ
 Vui với bạn bè sách mấy chương
 Ðan Quế, Cao Tiêu là Quốc Sĩ
 Lời thơ vượt bể, vạn trùng dương
 
 3Lời thơ vượt bể vạn trùng dương
 Tám hướng lòng mình gửi một chương
 Dẫu chẳng ý tình thời đại Tống
 Chỉ là chữ nghĩa buổi sơ Ðường
 Xông pha còn lại câu thiên lý
 Lý Bạch lưu chi bút mấy phương
 Bạn bảo họa chơi, ta họa vậy
 May ra gìn giữ một mùi hương
 
 4May ra gìn giữ một mùi hương
 Ngoảnh lại nhìn chung khắp mọi phương
 Chữ dầu cho là ngàn vạn chữ
 Ðường sao chỉ thấy một hai đường
 Người yêu mình lúc còn sơ ngộ
 Ta kính nhau từ thuở lộng chương (1)
 Thôi cũng vui vì cơn mộng đẹp
 Nên thơ sớm vượt vạn trùng dương
 
 5Nên thơ sớm vượt vạn trùng dương
 Bạn gửi cho mình dẫu một chương
 Nhưng đã ghi đầy tình Lý, Ðỗ
 Cho nên vô số ý Thanh, Ðường
 Mình thươn,g ta lại vui muôn thuở
 Bạn họp nhau từ khắp bốn phương
 Bởi thế không ngờ mà gặp gỡ
 Còn như thơm ngát một mùi hương
 
 6Hương ngát trong lòng ánh thái dương
 Trong từng chữ nghĩa áng văn chương
 Dẫu chưa Lý, Ðỗ tình lân lý
 Cũng đã văn thơ thuở Tống Ðường
 Ðem tấm lòng thành dồn vạn thuở
 Mang tình kẻ sĩ gởi muôn phương
 Chỉ mong gặp bạn trên bàn tiệc
 Ngắt đóa trà mi gửi chút hương.
 
 7Ngắt đóa trà mi gửi chút hương
 Thơ tuôn ngào ngạt khắp mười phương
 Hỏi ai là kẻ ngâm Tô, Bạch (2)
 Ðể hiểu rằng ta thích Tống, Ðường
 Thôi đã không quên tình chủng tộc
 Làm sao biết được giá văn chương ?
 Ta cùng thi khách trong thiên hạ
 Thăm thẳm trời cao đẹp ánh dương
 
 8Thăm thẳm trời cao đẹp ánh dương
 Gửi nhau thơ gọi một vài chương
 Phải tin lúc ấy tình lưu Việt (3)
 Ðừng sợ ngày xưa giá thịnh Ðường
 Bởi lẽ trời cao hàng vạn trượng
 Tại sao còn chạy lại mười phương
 Phương nào tìm lại bài Thu Hứng
 Ðể thấy tình Thu bát ngát hương
 
 9Ðể thấy tình Thu bát ngát hương
 Ngồi đây mà nhớ bạn muôn phương
 Vui chưa kẻ gặp ngày sơ ngộ
 Say quá người thơ buổi thịnh Ðường
 hữ nghĩa, đúng là vì chữ nghĩa
 Văn chương đến thế mới văn chương
 Tại sao bạn nhắc Cao Huynh đệ ?
 
 10Có thấy lòng mình một đại dương ?
 Cả gan góp với bạn văn chương
 Ta dù chỉ ở vùng rừng núi (4)
 Vẫn biết người thơ thuở Tống Ðường
 Mang tấm lòng thành chiêu đãi bạn
 Lấy tình thân ái gửi ngàn phương
 Chiều nay trút hết lời tâm sự
 Mong gửi về nhau một chút hương...
 
 (1) Lộng Chương : nghĩa, nghĩa bóng sơ sinh
 (2) Tô Ðông Pha, Lý Bạch
 (3) Lưu Việt : Lưu vong, Việt Nam
 (4) Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng rừng núi
 cao nguyên lâm viên Ðà Lạt
 
 San Jose, oct. 12. 2006
 Huệ Thu
 
 |