Mai Bạn Về Quê
Bạn nói: Mình sắp về quê. Ôi chao lòng tôi mừng quá! Tưởng tuợng bạn gọi tiếng Má, trời ơi tôi biết gọi ai?
Má tôi không còn trên đời. Má tôi đã về Thiên Cổ. Má tôi một đời cực khổ, bây giờ chắc Má…hẵng vui?
Bạn tôi báo tin và cười. Tôi nắm bàn tay bạn chặt. Tôi tin bạn tôi đẹp nhất. Má bạn đẹp hơn bạn nhiều!
Hai Mẹ Con sẽ dắt dìu đi thăm từng nhà hàng xóm. Má, dĩ nhiên già, miệng móm, vẫn khoe: Này Con Gái Tui!
Tưởng tượng thấy bạn tôi cười, có ai tương tư không nhỉ: Ơ Cô Việt Kiều Ở Mỹ Sao Cô Đẹp Như Nàng Tiên!
Tôi tự hỏi mình có điên: Khi không bạn về gặp Mẹ, mình ghen, ghen gì lạ thế, bộ đời đã hết giai nhân?
Ban, tôi, chia tay, bâng khuâng: người thì còn lo chuẩn bị, người thì nông nổi vô duyên!
Mai, tôi ngó trời mông mênh, ngó chiếc máy bay cất cánh. Bạn tôi chắc đang kiêu hãnh: “Tôi còn Mẹ để về thăm!”.
*
Bạn tôi mai về Việt Nam, không phải lần đầu xa xứ. Người về, người đi, như chợ. Tôi thì…mãi trụ đèn, thôi!
Tưởng tượng bạn gọi Má ơi, trời ơi tôi rơi nước mắt! Má tôi đang trên cõi Phật (?), bao giờ hồn tôi tiêu diêu?
Trần Vấn Lệ
Cảm Ơn Bạn Nhắc Ban Mê Thuột
Cảm ơn bạn nhắc Ban Mê Thuột. Cảm tạ bạn về thăm hộ tôi một chốn dễ thương và dễ khóc từng đêm tôi đứng hứng sương rơi…
Bạn vì tôi bước lên bờ đá, bước xuống âm u dốc bụi mù. Nắng ở Trường Sơn mòn áo mộng và mưa rừng chắc rụng như mơ?
Bạn vì tôi đã đi quanh phố, bạn ngạc nhiên từng bảng chỉ đường…mà, dĩ nhiên thôi, đời đã đổi, cỏ hoa còn chịu cảnh tang thương!
Sáng nay, bạn ạ mưa phơ phất, tôi lái xe quanh núi, ngậm ngùi. Cái gạt nước không mòn bởi nước, tôi thì mòn mỏi giọt mưa rơi…
Bốn mươi năm nhỉ, nhiều hơn nữa, người lính ngày nao bạc trắng đầu vẫn nhớ lắm người đôi mắt biếc, mưa bùn nắng bụi thuở Xuân Thu.
Bạn vì tôi ghé Ban Mê Thuột, chẳng thấy gì hơn sự đổi thay! Câu Nhật Tân đời không phủ nhận nhưng câu Tình Nghĩa tủi lòng ai!
Thì thôi…
Tôi đã dừng xe lại. Ngồi xuống bên đường giụi mắt mưa. Nghĩ bạn đang ngồi hiên quán núi, ly cà phê khói trắng trang Thơ…
Và tôi đang viết đây cho bạn, chỉ một câu thôi: Tạ Tấm Lòng. Mình mới quen nhau mà bạn đã, vì tôi, về lại ngắm Non Sông!
Trần Vấn Lệ