Không ai khép được cửa Thời Gian, em ạ thì thôi, chớ vội vàng. Ngày tới có vui hay ảm đạm, bây giờ chấp nhận những gian nan…Hãy như hoa nở và hoa nở không đợi chờ ong, bướm, tới chào; có thể hoa tuơi không mấy chốc rồi hoa tàn rụng, chẳng làm sao. Xin đừng nói dối: hôm qua đó, hoa nở sân nhà…Xuân chưa xa!
Chuyên bữa hôm qua toàn chuyện xạo: Chu Văn An dâng sớ xin Vua - chém. bảy gian thần -, đi kiếm mãi, Sử nào chép rõ chuyện ngày xưa?
Sử còn không chép chi là thật, mình bận lòng chi chuyện dãi dầu? Em thấy: Lũ trôi, dân mất hết…mà nhà Cán Bộ có sao đâu! Mới hay: Định Mệnh trong tay Chúa. Kinh Thánh, em nhìn: triệu triệu câu! (*). Tất cả chúng sinh về nước Phật, thế nhân ai nhỉ bạc phơ đầu?
Không ai khép được cửa Thời Gian (cánh cửa sơn Xanh, Trắng, Đỏ, Vàng…?). Tưởng tượng ngày vui rổi chớp mắt. Ngày nào cũng tới buổi-chiều-tan! Kìa em, bóng vạc bay đầu núi, anh hái cho em, nhé, nguyệt vàng…(**). Lý Bạch ôm trăng chào thế giới, em à, chuyện đó…chuyện muôn năm!
Tôi thầm thì với người yêu dấu, tay hứng bao nhiêu nước mắt Trời? Ngó mãi vuông sân ngày ướt át, ngó về Hà Tĩnh, lũ đang trôi…
(*) Chị Khánh Loan nói với Akimi: “Chúa Giê Su phán rằng – chớ lo chi ngày mai, sự khó nhọc của ngày nào đủ cho ngày ấy”. (akimi.vnweblogs.com).
(**) Ca Dao: Chờ nhau cho tới bao giờ
Vạc bay đầu núi, trăng mờ đỉnh non!
Trần Vấn Lệ
Bài Thơ Rời Rạc
Bạn tôi về thăm Quê Hương. Mỗi ngày e mail một cái: “Nói nhiều, lòng tôi rất ngại, nghĩ còn thấy chữ, còn nhau!”.
Mỗi cái e mail, ôi chao, mỗi một lời chào Đất Nước. Bạn nói: “Những người chết trước…bây giờ là nước trôi sông!”.
Bạn đi qua những cánh đồng, cò bay vẫn còn thẳng cánh mà sao con nguời thấy vắng, họ ra thành phố hết chăng?
Bạn cùng vài bạn đêm trăng uống vài ba chùm bia ngoại. Bạn hỏi: “Uống bia này mãi, tiền đâu?”. – Đi cướp nhà bank!
Bạn ra ngoài Bắc, về Nam, chỗ nào cũng nhà ngó mọc, mà kia bên đường ai khóc? Hỏi thăm: “Con đói, xin Ông!”.
Bạn móc ra một ngàn đồng, người ăn xin nhìn, không nhận. Hỏi sao? - Con thà bụng trống, một ngàn mua được chi đâu!
Thở dài, bạn đứng thật lâu. Móc thêm mấy tờ giấy vạn. Người ăn xin xòe tay nắm, vội vàng như sợ gió bay…
Bạn tôi đi đó đi đây, ngã lưng bên cây khế ngọt. Trên cây bầy chim vui hót, bạn buồn nhớ Ngoại làm sao!
Mỗi ngày, e mail, ôi chao, bạn nói gì như người lạ. Một tháng, bạn về, mau quá! Tôi buồn. Hết nhận e mail…
Bạn tôi không về Cheo Reo. Cũng không về thăm Đà Lạt. Bạn không nhắc chi bài hát Có Ai Lên Xứ Hoa Đào…
Bạn về lúc lũ dâng cao. Bạn về uống bia, quên hết. Bạn có nhắc sơ người chết. Chuyện gì rồi cũng qua loa!
Hăm mốt năm tôi đi xa, đau lòng Người-Không-Tổ-Quốc, ước chi được về, để khóc…Mưa trời nhỏ giọt mái tranh!
Trần Vấn Lệ