Xuống Núi
Ta xuống núi tay không cầm bình bát
Nên gặp em không khất thực tình yêu
Cõi vô ngã ngộ duyên ta chưa đạt
Ngõ phù hư kinh rớt mất. Chơi liều.
Khi xuống núi ta không mang tràng hạt
Ấn Kim cang ta quên mất hôm nào
Và tất nhiên cũng sẽ về với cát
Gặp em rồi tim cứ đập xôn xao
Ta vẫn biết Niết bàn xa tay với
Đâu phù sinh- đâu hiện hữu – vô thường ?
Sao chết đứng với cái nhìn vời vợi
Em đã làm kẻ Tội, Nghiệt hoàn lương
Đi khất thực mà không mang bình bát
Nên gặp nàng ta đâu dám hóa duyên
Chắc em hiểu cúng dường ta ánh mắt
Làm ta về thao thức đến vô biên
Tội lỗi, tội lỗi – vô cùng tội lỗi
Con ngộ rồi Duy Thức của Đạt ma
Với sư tổ con là người có tội
Nhưng với nàng con xin được giác tha
Em thấy không – mình tự xin tự diệt
Khói phù vân không tắt tiếng đại hùng
Ta cởi bỏ áo sồng không luyến tiếc
Lỡ yêu rồi thì yêu đến lâm chung !
Nguyệt Thực
Đêm nguyệt thực ta chờ em đến viếng
Trăng đã no và ta đã say sưa
Gió hối hả đưa hương về tiễn biệt
Một vầng trăng mà chẳng sáng bao giờ
Căn gác nhỏ, trăng không về đây ngự
Giống như em xa lắc tự phương nào
Đêm cô độc ta ngồi như tĩnh vật
Tượng không hồn đâu biết được niềm đau
Cứ quanh quẩn nửa đời câu phiêu bạt
Trăng là em, em là cả vầng trăng
Ta nâng niu một cuộc tình lãng mạn
Như Hồ gươm ôm ấp mãi Tháp rùa
Thôi khép lại, đâu còn gì để nhớ
Tiếng chim xưa không còn hót trên cành
Rồi sẽ có một lần đêm nguyệt thực
Ta mất nàng và mất cả trời xanh..
Đêm Một Mình
Phố buồn đã ngủ yên
Ta lang thang một mình
Chiếc bóng nào soi nghiêng
Gót chân về vô biên
Em bây giờ phương xa
Vui trong đêm nhạt nhòa
Nơi xứ người kiêu sa
Hay ngậm ngùi như ta ?
Em bây giờ phiêu du
Với trái tim ngục tù
Trải lòng trên băng giá
Cho thắm tình thiên thu
Phố phường đã ngủ say
Ta ru ta miệt mài
Mùi hương nào đâu đây
Có còn ai còn ai ?
Nỗi buồn nào sâu hơn
Gót chân như giận hờn
Chiếc bóng mình quá thấp
Lồng lộng với cô đơn
Có còn chăng mình tôi
Đi băng qua cuộc đời
Một mình một mình thôi
Một mình một mình thôi…
Sau Mười Năm
Thơ Gởi Người Xa xứ
Tặng LêTrườngHận
Thành phố sạch sau một cơn mưa lũ
Những tủi hờn nhơ nhớp đã trôi xa
Tay nắm tay mọi người đang vui thú
Ngẫng đầu cao và cất tiếng vang ca
Người có thấy trên trời cao vời vợi
Một mặt trời đang chiếu sáng khắp nơi
Một ánh hồng đang vươn mình phơi phới
Nghìn câu thơ vẫn không nói nên lời
Sau mười năm ta không còn mơ mộng
Khi mồ hôi đã rớt xuống ruộng cày
Sau mười năm ta không ngồi bất động
Đã biết rồi đường đi đến tương lai
Ta vẫn sống ở đây như mọi kẻ
Thật thản nhiên và đã quen rồi
Sáng tờ báo- ly cà phê – quá đã
Đợi đêm về ta thắp nến làm thơ
Chắc người nghĩ đây không còn áo trắng
Ồ ở đây áo trắng ngập đường mơ
Mắt vẫn ướt môi vẫn hồng say đắm
Nàng vẫn là thi hứng của người thơ
Trời Tây Ninh an nhàn như thế đó
Cũng có mây hồng trên đỉnh Bà Đen
Chiều xuống chậm Vàm cỏ đông phớt gió
Trâu về chuồng gõ nhịp leng keng
Tây Ninh cũng như nơi người ở
Nhưng có điều ta sống quá tịch cô
Những luống cày đã cuốn từng hơi thở
Ta như người đang lùi quá hư vô
Chắc người hiểu vì sao ta vẫn ở
Dẫu đời còn trăm chuyện phũ phàng đau
Bởi những kẻ đã cùng nhau lận đận
Tây Ninh và ta không thích vẫn yêu nhau…
·
Trích trong tập thơ XUỐNG NÚI của Hồ Chí Bửu
NXB/VN- 2005