Apr 25, 2024

Thơ mới hiện đại VN

Bốn Câu Bảy Chử Phải Là / Bóng chữ nằm nghiêng / Chỗ Cuối Cùng / Ngậm Ngùi Lục Bát Sáu Câu/ Trăng Huyền Hoặc Đá Sỏi Mòn /Qua Sông Vẫn Nhớ Con Đò / máu lửa và thơ / còn đó oan khiên
Túy Hà * đăng lúc 10:51:46 AM, Jun 04, 2010 * Số lần xem: 2489
Hình ảnh
#1

BỐN CÂU BẢY CHỮ PHẢI LÀ

Biển bắc bờ nam chưa nối lại
sông đời chia nhánh vắng đèn chài
chớp bể mưa nguồn che dáng núi
viễn phương tri ngộ cũng trần ai.

Ngàn năm trước đã nghe sông thở
theo sóng bạc đầu dạ ngẫn ngơ
con thuyền từ thức xưa mất dấu
qua cửa thần phù ai đề thơ.

Một góc trời riêng yên lặng quá
ngoài kia sông nước vẫn phong ba
sắc bất ba đào luôn dậy sóng
thuyền tình không lái lạc đời xa.

Một nửa trăng treo trời viễn xứ
nửa còn ở lại nát tâm tư
hỏi đất vấn trời mưa nước mắt
sao thành sông chảy tưới hồn hư!

Thì cũng bờ nam thương bến bắc
mà sao hai hướng nước khác nhau
bờ đó bên kia sông biển lệ
bến này còn nhớ đến ngàn sau.

Thì thôi đã lỡ đời phiêu bạt
đã lỡ đò ngang vạn dặm dài
nhớ thuở chiến chinh thân bất bại
nghiêng bầu cạn nốt ráng chiều phai.

Mai kia nam bắc bờ nối lại
theo gió ta về giữa cờ bay.

Túy hà

Bóng Chữ Nằm Nghiêng

gởi nttd.

Ý gì dưới bóng chữ nghiêng
Mà sao như thể niềm riêng lửng lờ
Điều gì giữ kín trong thơ
Cho đò lạc bến cho bờ ngẩn ngơ
Tình người là thực hay mơ
Cớ gì nhện mãi giăng tơ miệt mài
Biết là hương sắc sẽ phai
Nhưng tình còn mãi trần ai bụi hồng
Ấy là hai chữ sắc không
Ngộ ra mới biết mênh mông đời này

Người là hình thật-nghiêng say
Hay là bóng ảo- mây bay chiều tà
Cứ như quỷ bắt ma tha
Ta quay quắt nhớ đủa ngà mâm son
Biết rằng sông cạn núi mòn
Lụy tình đâu thể vuông tròn trước sau
Nhưng sao cứ mãi đau đau
Xuyên tâm từng hạt mưa mau, chết người
Lẽ thường buồn khóc vui cười
Ngộ ra mới biết tình đời sắc không.

Ta là hình chữ trời trồng
Người là bóng chữ còn trông phương nào.
Ý thường sắc bất ba đào
Vũ vô kiềm tỏa anh hào sa chân
Ấy là mình tự gieo vần
Là thương hay ghét cũng trần ai riêng.

Cám ơn bóng chữ nằm nghiêng
Cho ta gởi ý tình điên theo người.

Túy hà

CHỖ CUỐI CÙNG

Vẫn la hạt bụi bơ vơ,
vẫn vần thơ cũ vẫn mơ
dại khờ
Thương em đã cách đôi bờ,
nhớ em
đành phải ôm hờ
gối chăn.
Qua cơn mộng mị trở trăn
giật mình mới biết ăn nằm
liêu trai
Tìm đâu ra liễu chương đài
trong câu thơ cỗ trải dài
trăm năm.
Cũng là chiếu cũng là chăn
chỉ còn thiếu ánh trăng cài
song thưa
Làm sao mơ chuyện mây mưa
làm sao níu lại ngày xưa
cận kề.

Có phải em quên lối về
hay là
anh lạc vào mê sảng đời
Cho anh hạt bụi tả tơi
trăm thương ngàn nhớ là lời
trối trăn.
Vẫn biết em như trăng rằm
cuốn theo mây gió chiếu chăn
quen rồi.

Thì thôi còn lại chỗ ngồi
Đành gom hương nhạt ướp đời
bụi trôi.

Túy hà

NGẬM NGÙI LỤC BÁT SÁU CÂU

Trăng ngà cỏ biếc tương tư
Nỗi buồn sương phụ ngàn thu không lời.
Ở đâu có sao đổi ngôi
Là luôn có những mộng đời dể thương.

Chùm hoa khế rụng bên đường
Cũng đau lòng khách viễn phương không nhà.
Câu thơ như những hồn ma
Tứ than vần oán theo ta không rời.

Câu thơ vô ý lỡ lời
Làm đau lòng mực ru hời trăm năm.
Trăng suông rụng xuống chỗ nằm
Cành hoa nương tử trở trăn chiếu giường.

Cỏ thèm hoa nắng tơ vương
Ta thèm tiếng thở miên trường xót xa.
Trăng thèm trải lụa sông ngà
Ta thèm nghe tiếng em và môi thơm.

Cũng là nhành lúa hạt cơm
Như hương thiếu nữ trổ hoa đòng đòng
Cũng là cành mới đơm bông
Cớ chi chậm nở trải lòng lửa rơm.

Hoa chanh hoa bưởi còn thơm
Níu tay kết lại vẫn đơm mâm đầy.
Vẫn là sông nước miền tây
Đò qua bến bắc miệt này buồn tênh.

Chim Quyên mê ngủ trên cành
Làm sao đánh thức khói xanh hương nồng.
Đò chiều đưa khách sang sông
Lòng cô lái có chờ trông khách về.

Thôi đừng một rủ hai rê
Sáu câu vọng cổ xuống xề gọn bâng.
Tần hoài dạ cổ phân vân
Nửa đêm buông tiếng mấy phần nhớ nhau.

Trăng ngà cỏ biếc ngàn sau
Nhớ gần nhau nhé kẻo đau lòng người.
Riêng ta chỉ xin nụ cười
Cho hành trang nhẹ gánh đời ngược xuôi.

Túy Hà

TRĂNG HUYỀN HOẶC ĐÁ SỎI MÒN

Tôi muốn treo tôi lên trăng huyền hoặc
Để được nhìn đời bằng mắt trẻ thơ
Tôi thả tôi trôi theo từng con nước
Để biết vơi đầy có đẹp như mơ.

Tôi sẽ là tôi hóa rừng xanh biếc
Để mãi bên người dáng núi bơ vơ
Tôi tự tìm tôi trong thời quá khứ
Có phải là tôi hay chỉ quân cờ.

Tôi biết phận tôi một đời lau sậy
Đi giữa chiến tranh thất sở thân sơ
Tôi vẫn giận tôi một thời lửa dậy
Không thắp sáng đời lại quá ngu ngơ.

Tôi như cánh chim một lần thương tích
Chẳng dám bay cao sợ đụng cung trời
Đầu óc tôi luôn nhớ thời cũ rích
Nên rất sợ đời chẳng dám ước mơ.

Tôi là khỉ người giữa lòng thành phố
Lạc hướng điên rồ ăn nói ngây ngô
Tôi thật ghét tôi vì tim vẫn đập
Lại cũng thương tôi gió bụi giang hồ.

Biết nói làm sao cho lời như thật
Phải sống làm sao giữa đời điêu ngoa
Khóc cười như nhau hay là phân biệt
Giữa chính và tà sợi chỉ vờn qua.

Làm sao để tôi treo mình cho chặt
Trên một vầng trăng luôn có khuyết tròn
Khó quá đi thôi, yêu người sao trọn
Nửa cuộc đời sau đá sỏi cũng mòn.

Túy hà

QUA SÔNG VẪN NHỚ CON ĐÒ

Mười năm lính
mười năm tù
mười năm chân đất sức kiệt tàn.
Ba mươi năm ấy còn cân thiếu
gánh nợ quê hương
chút nợ người.
Lý tưởng mười năm đời binh lửa
ngậm đắng mười năm giữa đọa đày.
Muối mặn chát môi, mồ hôi đổ lửa
cho mười năm sống kiếp ngựa người.
Tính nhân bản trong Phong kiều dạ bạc*
đang hỏi hồn Trương Kế về đâu.
Ta như gã hát rong tắt tiếng,
ta như người khất thực mòn chân.
Dẫu vẫn biết từ trong gỗ mục
vẫn còn nguyên cốt lõi trầm hương.
Dẫu vẫn biết đêm trường cô lẻ
vẫn có vầng trăng lạnh soi nghiêng.
Nhưng sao lạ,
giữa trời đất lạ.
Ai thân quen để chia một nụ cười
ai thân quen để cùng trao ánh mắt
chắt chiu chia sớt chút tình người.
Hỡi bạn lưu vong
phong trần đất lạ.
Có còn không dấu ấn từ tâm
có còn không nghĩa tình huynh đệ
Của một thời chia lửa gian nan.
Kiếm dựng trường sơn
Đạn ngăn sóng đỏ
Chinh nhân hồ dễ đã ai quên.
Ta tự hỏi ta
Như người mất trí
Ngẫn ngơ giữa phố thị buồn.
Ta tự hỏi ta
Đã quên
Hay vẫn nhớ
Nước mắt mẹ già trước giờ ra trận
Và chiếc khăn tay
Thêu tặng chữ trinh nguyên.
Nước mắt mẹ là mưa rừng nhiệt đới
Chiếc khăn tay là chiếc khăn tang.
Ngày mất nước là mất luôn cả mẹ
Và em tôi tan tác một đời hoa.
Ta tự hỏi ta
lính chưa giải ngũ
Sao lại là thành cựu quân nhân.
Và ta hỏi em
khăn tang chưa chít
sao gọi là cô phụ giữa phù vân.

Ta lại hỏi
ngược xuôi tên tuổi
có phải là ngược cả đời nhau.
Câu trả lời là lặng yên như cổ mộ
Lạnh sống lưng người, máu lính còn nguyên.

Bạn hữu ta ơi
đổi đời xin nhớ
Ván cờ thế sự chưa xong
Trận đánh cuối vẫn chưa phân thắng bại
Ngày tan hàng-vết chém chẳng liền da.
Và hòn than dưới tro tàn vẫn đỏ.
Tự hỏi mình có được giấc ngủ yên.
Lữ khách sang sông
Làm sao quên được
Bến xưa và những đời thuyền.

Túy hà

*cổ thi-trương kế

máu lửa và thơ

Ai đó bảo trong thơ tôi có lửa,
Tôi nhủ thầm: sao có lửa trong thơ.
Thơ tôi chỉ là dòng sông chuyên chở
lửa tự tim tôi đến với người.
Lửa chân tâm ấm lời tình tự
Của dân tôi lưu lạc bốn phương trời.
Ai đó bảo trong thơ tôi có máu,
Tôi nhủ thầm: sao có máu trong thơ.
Thơ tôi chỉ là nồng nàn hơi thở,
từ máu tim dâng hiến cho đời.
Máu lửa-tình yêu-vui buồn - hạnh phúc
không chỉ trong tôi mà trong cả mọi người.
Có một thời máu nồng hóa lạnh
tuổi trẻ Việt Nam trong lò lửa chiến tranh.
không phân biệt anh em- thù-địch,
cứ đối đầu, máu đổi máu - hôi tanh.
Tuổi trẻ một thời bừng bừng nhiệt huyết
được vỗ về bằng lịch sử hùng anh.
Nhưng không tính máu bao người đã đổ
lại cố quên cảnh xáo thịt nồi da.
Cứ vẽ lên những khung trời hoành tráng
và tô son tuổi trẻ bi hùng.
Thật buồn cười, trò chơi chính trị
máu lửa tim tôi ngớ ngẫn cuồng si.
Khi lũ kên kên sa vào nhập cuộc
bàn tiệc không mời, thêm tử biệt sinh ly.
Máu lửa tim tôi, một thời trẻ dại,
ngông nghênh khiêu vũ giữa đấu trường,
dàn giao hưởng tử thần-khúc dạo đầu là bom đạn
những nhạc công là đao phủ nguyên hình.
Đâu ai hiểu
tiếng dân tôi vốn là thơ nhạc
được vỗ về bằng văn hiến bốn ngàn năm.
Nhưng tiếc thay - những người viết sử
quên nhắc đời nô lệ tối tăm.
Tàn cuộc chiến mấy ai về nguyên vẹn,
được vinh danh xương sắt mình đồng.
khi bao người âm thầm nằm xuống,
lại ghi công chiến sĩ vô danh.
và đã có bao nhiêu đài tưởng niệm
cho những oan hồn, vất vưởng giữa mông mênh .
Những tấm huân chương có nuôi đời cơm áo
cho người thân còn lại biển trầm luân.
Và cứ thế tháng ngày thui chột
em - bắc phương lạc bước thiên đường mù*
trong bàn tay phù thủy ngoại bang.
anh-nam phương trở thành phế vật
vỡ giấc mơ tế thế kinh bang
và dũng sĩ trở thành ngục sĩ
Buộc những Kinh Kha đoạn kiếm qui hàng.
Khi máu từ tim vẫn hừng hực lửa
nhưng trò chơi chinh chiến đã tàn.
Kẻ quá hải mưu tìm sinh lộ
người lên rừng sống với cỏ cây.
và núi sông lại trở mình dâu bể
mặc đổi đời, máu lửa khóc thương nhau.
Hỏi tự thâm tâm
Bên trời phiêu bạt
chút tự tình máu lửa đã trăm năm.
Những vần thơ như dòng sông chảy
biết khi nào sông chảy ngược-đời vui.
em là lửa còn anh là máu
máu lửa còn nguyên-đã bạc đầu.
Rất có thể cái thời oan nghiệt ấy
sẽ lãng quên trong những trái tim già.
Với riêng tôi còn nguyên vết cắt
một đoạn đời - máu lửa giữa phong ba.
Và lịch sử có tô vàng điểm bạc
Vẫn cứ là sự thật chẳng phôi pha.
Máu lửa và thơ - một lần nhập thổ
hy vọng ra hoa, kết trái tạ ơn đời
Để dân tôi dẫu gần, xa lưu lạc
bắt nhịp đồng ca: thương quá Việt Nam ơi!
Em cứ bảo thơ anh toàn máu lửa,
Tôi nhủ thầm: máu lửa chính là Thơ .
(*chữ của dươngthu hương)

Túy Hà

****

còn đó oan khiên

Người lính cũ
Buồn vui đêm hải ngoại.
Nhớ - cười
Quên - khóc
Lạ gì đâu!?
Người lính cũ-vẫn là không cũ,
Vì trong tim còn nhớ chiến hào.
Đối mặt nhìn nhau,
Tưởng còn rất trẻ
Khi tóc pha sương - da điểm đồi mồi
Thì ra là, trái tim không ngủ
Vẫn đầy vơi thương nhớ thuở lên đường.
Nhớ người em vẩy tay như níu lại
Những ân tình của tuổi hai mươi.
Mắt dõi trông theo
Cười rơi giọt lệ,
Chiếc khăn tay đẩm nước mắt đầy.
Ngày giông bão ta vào gió cát
Em giảng đường hiu hắt
học được gì.
Những lá thư viết từ Khu bưu chính
Về đến thân nhân, người viết đã đi rồi.
Lại có người đã đèn nhang di ảnh
Bổng một hôm lừng lửng trở về.
Tiền tử tuất đã vào nhà khó
Chẳng khác nào nhà trống gió vào.

Góa phụ trẻ khó lòng thủ tiết
Vài nén hương xin tội để sang ngang.
Thời buổi loạn ly
Chiến tranh trong thành phố
Vẫn diễn ra tranh đoạt áo cơm.
Người anh hùng trở về mạt vận
Ôm Mẹ già ray rứt khôn nguôi.
Căn cước quân nhân,
Chưa kịp trình đơn vị
Giấy báo thất tung chưa trả lại nguyên hình.
Thì lại gío mây, dập vùi giông bão

Tháng Tư đen cắt đứt một đoạn đời.
Người lính cũ trở thành không cũ
Thay quân trang bằng tấm áo tù.
Và tên tuổi trở thành con số

Số vô hồn nên đời lại điêu linh.
Cuốn gia phả sang trang nghiệt ngã
Là tù đày oan khốc một thời đau.
Người lính cũ cười hiền như Bụt

Bụt trong tù cứu nạn được ai.
Và cứ thế – thời gian không nước chảy
Mây trên đầu không che nắng, tóc phai.
Bi phẩn quá một đời đau lính cũ

Chiến hữu nhìn nhau còn đó những bi hài.
Chữ tự do là dặm dài hải ngoại
Nghĩa khí đời là mạt vận lưu vong.
Chim hòa bình có phải sắc rồi không

Chuông cổ tự vẫn từng hồi cảnh báo.
Chiến hữu ta ơi! sức cạn tim còn.
Đừng để gió bào mòn sa mạc
Không thể quên nước Viêt nam buồn.

Người lính cũ
Buồn vui đêm hải ngoại
Nhắc nhau dùm
Còn đó những oan khiên.

Túy hà

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.