Em của những giờ mưa tầm tã 
của thềm hoang rêu phủ ấm hơi người 
của lạnh buốt nơi ngày mai vô định, 
em ngồi nghe những giờ mưa tầm tã. 
Ngước lên không bầu trời trĩu nặng 
nhìn ra sân vũng bùn gợn sóng 
soi vào lòng lắng đọng xôn xao 
những đau đớn trào ra khóe mắt, 
mắt khô cằn cho mưa đổ trên cây. 
Đường tạm dung một đêm khuya giá lạnh 
như biển khơi cấu xé con tàu 
những bóng đèn ai thắp hải đăng xa 
em kinh hãi tưởng còn trên nước. 
Sao giờ đó anh không yên giấc ngủ 
tiếng chân đi hay sương khuya kêu anh dậy 
để em thấy một khung trời khác lạ. 
Em của những giờ mưa tầm tã 
nét xa xăm anh bâng quơ hát nhạc 
"đường em đi hằn lên mưa nắng 
em thoát thai hóa kiếp em trở về". 
Ôi vô lý, 
cho chi nhau những chờ mong không có 
nhạc thính phòng chỉ đau đớn Chopin. 
Ở quanh em chỉ có những đìu hiu 
một tiếng kèn xa xăm vọng lại 
trên đĩnh đầu đổ tiếng hạc cầm. 
Mãi thật xa, ôi những thật gần 
chết đi thôi ôi những tiếng mưa rơi. 
Một cuộc sống trong tầm tay sẵn có 
vữa như bùn xin tan kiếp hiện hình. 
Nhắm mắt lại loa vang đĩnh núi 
hơi nhạc vắn hơi nhạc dài liên nhịp 
em hồi sinh một kiếp gọi em về. 
Đường em đi hằn lên mưa nắng 
em thoát thai hóa kiếp không trở về 
xin nhớ rõ là không anh nhé 
nhưng hiện diện như lũ chim bé mọn 
quên lỗi lầm trùng khởi khởi sinh 
không ra đi không quầy trở lại 
không đày ải ai không bị ai đày đọa. 
Em thương anh một nhà tu khổ hạnh 
có cây cầu lạch nước gang tay 
gỗ đã mục vì hằn lên mưa nắng 
đường anh đi mấy độ quanh co. 
Em thương anh một nhành hoa bách diệp 
ngủ trong ngày để lộ triệu ngón tay 
đường hoa đi không tình nồng vươn vấng 
cùng thoát thai để nhụy trên mây. 
Em của những giờ mưa tầm tã 
tiếng dương cầm từ mái ngói đổ rơi 
những âm vang nóng lạnh bùi ngùi 
em dâng hiến nụ cười tuổi mọng 
để không còn bịn rịn những nguyên do 
không vun xới những mầm tươi nửa độ 
cho hoa nở ngoài vòng sinh diệt. 
Mưa vẫn rơi, mưa rơi tầm tã 
không buồn đâu, em đắp đổi nụ cười 
cho hoa nở ngoài vòng sinh diệt. 
tôn thất tuệ 
San Diego 11.1984