Apr 18, 2024

Thơ nhạc - Thơ ngâm

Băng Thơ Lục Bát Huệ Thu
Huệ Thu * đăng lúc 02:39:06 PM, Sep 08, 2022 * Số lần xem: 4055
Hình ảnh
#1
#2

Mặt A

Mấy Dòng
      Thơ Sót

Lâu rồi hết hứng làm thơ
hình như trời đã hết mưa hết buồn
chỉ còn những buổi mai sương
những trưa tím nhạt, chiều hôm tím bầm

Lâu rồi mà tưởng ngàn năm
chồng thơ dở lại, đọc thầm cũng vui
có chi đâu để bùi ngùi
mà sao hồi đó thơ tôi nghẹn ngào

Mà sao hồi đó xôn xao
câu thơ nước mắt buồn chao biển lòng...
hình như hồi đó mưa dông
nên thơ đã lạnh từng dòng viết ra

Lâu rồi. Xa lắm rồi ! Xa...
gần bên tôi bóng trăng tà còn đây
mai sương trưa nắng ai bày
hoàng hôn tím ngắt lòng này... là thơ.

Lục Bát Bình Minh

Lục Bát Bình Minh

Con chim hót chẳng vô tình
sáng ơi đẹp quá, bình minh dậy rồi...
và tôi, tôi cũng dậy thôi
cảm ơn chim hót những lời dễ thương

Sáng nay tôi chắc không buồn
hình như hoa nở trong vườn. Ðang thơm
tôi vòng tay chặt. Tôi ôm
gối chăn bên cạnh sợ hồn bay đi

Tôi nằm trên phiến đường thi
nghe thơ lục bát nói gì rất xa
tiếng lòng ai nhỉ. Thiết tha
muôn năm thơ vẫn mặn mà. Phải không?

Tiếng chim cao vút mênh mông
tiếng thơ tôi lượn một vòng cửa gương
mặt trời trong mỗi hạt sương
long lanh như ngọc lăn tròn tới đâu?

Lục Bát Trưa Thu


Thứ Năm buồn lạ ôi buồn
phải chi là nước về nguồn hóa mây
phải chi là chiếc lá bay
tên tôi Thu. Nỗi buồn này. Ðứng yên!


Tên tôi là nợ là duyên...
thứ Năm buồn đến nỗi mềm tóc rơi
bấm bảy con số nghe chơi
tiếng chuông vọng lại không lời hỏi han


Thứ Năm có chiếc lá vàng
bỗng dưng rơi xuống bên hàng giậu thưa
phải chi có một giọt mưa
để tôi nghe lạnh buổi trưa rất tình...


Thứ Năm buồn lặng buồn thinh
buồn ai không biết. Buồn mình mình hay
thơ tôi làm đó ai bày
những câu Lục Bát buồn này cho Thu!

Lục Bát Chiều


Gió vờn sợi tóc hay mây
mà sao lạnh mỗi ngón tay rã rời
khăn điều cố quận ai phơi
cho hoàng hôn đỏ mắt người đăm chiêu

Ồ không! Tại mắt cay chiều
tại câu thơ gợi buồn hiu không ngờ
sông dài sương tỏa như mơ
hỡi chim hoàng hạc bây giờ ở đâu?

Gió vờn sợi tóc nao nao
mòn chưa răng lược sợi nào tuyết sương?
hỏi chi như thế cho buồn
chân mây. Góc biển. Quê Hương đã chìm

Lục Bát Sang Dòng


Sáng tôi đi quét lá vàng
lá rơi đầy ngõ,
hỡi chàng thấy không?
mùa Thu
chừ đã mùa Ðông
câu thơ lục bát sang dòng thế sao?

Bảy năm rồi, ngọn liễu cao
những cành rũ đó,
chỗ nào em, anh?
hồi mùa Xuân
lá liễu xanh
qua đi mùa Hạ, nay thành Thu Ðông

Sáng tôi quét lá bay vòng
gót chân nghe lạnh
nghe lòng cũng tê
người đi biết thuở nao về
bó hoa để lại cánh lìa gió bay...


Lục Bát Âm Thầm


Người đi đâu đó? Phương Nam?
Làm chim trốn tuyết hay làm khách du
Chân mây mặt nước mịt mù
Tình ai có gợi chút sầu cố hương

Người đi hướng Bắc tha phương
Hay là vẫn đứng giữa đường bâng khuâng
Ở đâu người nhỉ, mùa Xuân
Ðào Hoa Y Cựu nở mừng người chưa?

Ở đâu? Ðâu biết bây giờ
Người đi ta chẳng tiễn đưa sao buồn
Lẽ nào ta nhớ ta thương
Người tan trong mộng hay còn trong mơ?



Lục Bát Tha Hương


Nhật mộ hương quan hà xứ thị
yên ba giang thượng xử nhân sầu...
Thôi Hiệu

Một giờ một phút trôi qua
nỗi đau nhói dạ của ta hay người?
Quê Hương ngó lại xa vời
câu thơ Tống Biệt ngậm ngùi bao lâu?

Lẽ nào ngàn trước ngàn sau
câu thơ Tống Biệt cấu nhàu ruột gan
Thâm Tâm lỡ một thiên đàng
chúng ta rồi cũng lầm than giữa đời?

Kể từ dấn bước biển khơi
ai chìm ai nổi ai trôi bến bờ?
mười lăm năm trân gió đưa
tiếng than còn thốt, tiếng thưa còn ghìm

Mười lăm năm mỗi ngày thêm
Quê Hương mây phủ trắng thềm ca dao
mẹ chờ nước mắt chao chao
cha mong thất vọng đã vào huyệt sâu!

Một giờ một phút bay đâu?
quay lưng chỉ thấy một màu khói mây...

 

 


Thơ Ca Dao
 

”Trúc xinh trúc mọc bờ ao
 Em xinh em đứng chỗ nào cũng xinh !
 Trúc xinh trúc mọc đầu đình
 Em xinh em đứng một mình cũng xinh !”*
 Trời ơi ai nói với mình ?
 Quay qua ngó lại chỉ hình bóng thôi
 Trúc xinh trúc mọc đâu rồi ?
 Mình xinh mình đứng đâm chồi đây sao ?
 Hát đi người, khúc ca dao
 Để cho nước mắt tôi trào Việt Nam
 Muôn trùng biển cách sông ngăn
 Tiếng ru trưa Hạ vẫn nồng đêm Thu
 Nói đi người, những câu thơ
 Để cho tôi chép bây giờ xót xa
 Trúc xinh trúc mọc quê nhà
 Tôi xinh đến xứ người ta ai nhìn ?

* ca dao Việt Nam

Ca Dao mấy Giọt

Lẽ nào đó cũng tình yêu
mây vương buổi sáng cho chiều sa mưa
nhớ người mấy chút ngẩn ngơ
Con chim nhánh trúc bài thơ bay rồi!

Lẽ nào đó thủa xa xôi
mưa ơi cứ rớt cho tôi buồn hoài
gọi gì hỡi gió thương ai
để cho sắc tím còn cài hoa kia

Lẽ nào tối lại là khuya?
mưa trong mộng cũ đầm đìa đêm nay
bao giờ ngọn cỏ lá cây
hắt hiu ngọn gió lay bay áo người

Lẽ nào ba chữ quên thôi
Quê Hương. Nước mắt. Mây trời. Hợp tan...
biển Đông nhớ thủa kinh hoàng
tay che mặt lại mưa tràn nữa đi!

Qua Chùa I

Qua chùa đếm lá thu rơi
thu rơi mấy lá buồn tôi mấy cành
trời còn một chút mây xanh
cảm ơn chuông vọng tiếng tình yêu xưa...

Tình yêu đã hóa thành thơ
còn đây mấy chữ có chờ rơi theo?
ngẩn ngơ nắng sáng mưa chiều
cái chi còn lại buồn hiu mỗi người?

Qua chùa cái bóng nương tôi
cái thân muốn ngả xuống đời thật êm
lá vù mấy chiếc bay lên
hồn bay với lá nằm quên chỗ nào?

Qua chùa lạc lối chiêm bao
hình như còn một đời sau để về?
chuông ngày xưa kín sơn khê
chuông ngày nay vọng não nề không gian...

Qua Chùa II

Qua chùa ngả nón . Ôi mây
mây trên đỉnh núi bay bay hồn người
lá vàng mấy chiếc rơi rơi
lòng Thu. Ý Phật. Nẻo đời mênh mang...

Qua chùa, đứng dựa Tam Quan
nhìn mây khói quyện hương tàn rối đâu
mây trên đỉnh núi giăng sầu
mây quanh hồn cũng một màu xanh theo

Qua chùa. mắt có trong veo
mà sao hạt lệ buổi chiều như sương
nón nghiêng nửa mặt tà dương
niềm vui chẳng tụ. Nỗi buồn tự dưng

Qua chùa một thoáng bâng khuâng
hỏi chi còn lại trên nhân thế này
cái còn lại vẫn là mây
Quê Hương đâu biết chuông đầy không gian

 
Bốn Đoạn Ca Dao

Vịn cành liễu tưởng sầu đông
sáng nay trời lạnh nên lòng lạnh theo...
bưởi ơi tôi muốn được trèo
tầm xuân muốn hái thật nhiều tặng ai

Hoa cà sắc tím chưa phai
ca dao hay nhỉ nhớ hoài anh ơi!
trầu cay cau ngọt chia rồi
quê hương cũng khuất sau trời mù sương

Sáng nay níu nhánh liễu buồn
tự nhiên mà nhớ đầu nguồn cuối sông
tự nhiên tôi tưởng mùa Đông
đã về rồi chứ nên lòng lạnh theo

Thơ tôi sao cứ buồn hiu
vai anh còn vắt khăn điều nữa không?
từ khi tôi vượt muôn trùng
chẳng hay cây bưởi cây bòng ra sao?


Mặt B

Cái Ao Tình Cũ


Cái ao. Ôi cái ao nhà
lăn tăn sóng gợn trời xa gió gần
đóa sen trần trụi nghe chăng
tiếng con nhái gọi tình gần nghĩa xa...

Cái ao. Ôi cái ao là
nước trong nước đục của ta sớm chiều
mấy ngàn năm vẫn tình yêu
hương đồng gió nội buồn hiu đợi người

Cái ao. Ai vớt bèo chơi
vớt tôi tuổi dại một đời lầm than
vọc tay vớt ánh trăng tàn
lạnh chưa giọt lệ của nàng hỡi anh

Cái ao. Chuyện của chúng mình
vòng ôm vẫn siết cái tình ngày xưa
trúc xinh mọc tự bao giờ
mai tôi về đứng lặng ngờ biển dâu !

Bay với Phù Vân

Ô kìa mây trắng đang bay
ước chi ta có một ngày thong dong
một ngày dài như con sông
trôi ta tới biển phiêu bồng bốn phương !

Ô kìa mây trắng dễ thương
áo dài ta trắng sân trường ngày xưa
ước gì ta nhẹ như thơ
để bay theo khói bên bờ liễu kia

Ô kìa mây trắng đang chia
cho ta bay với theo về với ai
phù vân. Con nước. Trôi dài
ước mơ chỉ ước mơ hoài hay Sao

Câu Thơ
Câu Hỏi

“Em về mấy thế kỷ sau
nhìn trăng có thấy nguyên màu ấy không?” *
màu trăng xưa sáng như lòng
dẫu tay che mặt vẫn hồng thắm môi

Gặp nhau quên tính tuổi trời
thương nhau cắn được nụ cười ban sơ!
em về trong thế kỷ thơ
ngàn năm sau nữa chỉ là bữa nay

Em về trăng rụng trên tay
câu thơ ngày cũ còn hay lạ lùng!
thoắt mà mấy buổi Thu, Đông
vuốt ve sợi tóc thấy vòng khói sương

Thấy đầu thấy cuối sông Tương
thấy ta đứng lại giữa đường ước mơ
vầng trăng sáng thủa bao giờ
bỗng dưng giọt lệ giăng mờ đám mây...

Em về người chẳng còn đây
con sông nước chảy sao đầy tự nhiên
lẽ nào đã ức vạn niên
lẽ nào tay ngửa mà nghiêng trăng vàng ?

Em về tưởng ánh trăng tan
để cho thắt ruột quặn gan một lần
ồ kia trăng vẫn trong ngần
ồ kia câu hỏi dễ chừng ai quên ?

* thơ Bùi Giáng


Em Đi

Em đi bước nhỏ nhẹ nhàng
cỏ xanh chẳng động. Lá vàng chẳng rơi
buồn thì ta đã buồn thôi
buồn thêm một chút lạnh trời thu sao ?
Em đi cầm như chiêm bao
tình ta như mộng. Hôm nào như mơ
anh buồn xin trút vào thơ
mai em về lại câu chờ dễ thương
Em đi kệ nắng bên đường
có cay mắt nhớ. Có buồn kệ em!
cỏ chìm những dấu chân chim
những khi hờn giận đừng nhìn bữa nay 

Cánh Thư
Cho Huế


Huế ơi Huế mến Huế yêu
còn không những dải khăn điều vắt vai ?
còn không những tà áo dài
bờ Hương, bến Ngự chiều bay thủa nào...

Tôi từ bỏ Huế, thương sao
Quê Hương tôi ở chỗ nào cũng thơ
hỏi thăm Huế vẫn răng, mô
bên tê, bên nớ, bây chừ Huế ơi !

Ngày vui Huế, gặp một người
gần bên một chút, xa rồi muôn năm
những bông phượng vĩ xa xăm
về trong giấc mộng tôi nằm với hoa...

Thư này tôi gửi đi xa
ước chi nghe tiếng quê nhà hồi âm
nếu không, thì tiếng mưa thầm
đủ cho tôi viết tím bầm tương tư...

Huệ Thu

Huế Ơi Cố Nhân Cố Hương

Huế chừ răng hỡi Huế xưa
Chim bay về núi có chờ Hoàng hôn
Nước sông Hương đã chảy mòn
hai bờ bến Ngự, hay còn trơ gan?

Nghĩ câu tuế nguyệt đoạn tràng
nghĩ người xưa mắt mơ màng thương sao
Huế chừ là cõi chiêm bao
hay trang cổ tích đậm màu nước non

Quê người ngắm bóng trăng suông
lệ trăng hay giọt mưa buồn thoáng bay
kể từ hôm để lìa tay
nhớ sao cửa Thuận chiều mây bãi Truồi -
Nhớ sao đôi mắt của người
chim bay về núi nửa vời kêu sương
gọi người cùng lúc Cố Hương
lòng đau như cắt trăm đường ngổn ngang!

Kỳ Quan

Lạ lùng mới gặp mà thương
mới quen mà nhớ,
mới buồn mà đau
tình yêu
định nghĩa làm sao
hạt sương của lá
hạt châu của lòng?

Lạ lùng hai kẻ người dưng
sao chung một họ
lại cùng tương tư?
cái gì đọng lại
trong thơ
phải chăng chút nghĩa
đền bù
mai sau?

Bốn Câu
Mỗi Đoạn

1*
Quê hương nước mắt tuôn tràn
cắn răng bật máu hóa làn môi son
nước trôi sao núi không mòn
núi trơ trơ đó nước còn đi đâu ?

2*
Tôi buồn làm thơ bốn câu
chẳng ai chia xẻ chút sầu là sao?
con chim song cửa mai nào
hót nghe như tiếng ca dao quê nhà

3*
Tôi buồn nước mắt ứa ra
bỗng dưng sao lại nói là bỗng dưng
ai đi lên núi lên rừng
ai đi xuống biển thẳng đường mà đi!

4*
Con chim chèo bẻo đăm chiêu
đậu trên nhánh trúc gọi chiều vu vơ
ước gì trời bỗng dưng mưa
để con chèo bẻo tha thơ về rừng

5*
Tôi buồn nước mắt rưng rưng
gió thu thoáng nhẹ nghe lòng thoáng tê
ca dao nhắc nhở tình quê
trăng chìm. Quạ khóc. Sương khuya. Mơ hồ


Chiều Thu

Chiều Thu ôi lại chiều Thu
những con chim én bắc cầu qua sông
sông nào chảy ra biển Đông
để cho tôi thấy lại trùng dương xưa

Trùng dương hồi đó không bờ
chữ duyên chữ nghiệp quyện mờ mắt xanh
quê hương thôi nhé chào anh
quê hương thôi nhé chào mình chào em

Bờ tre mái rạ trăng chìm
triệu muôn sao vỡ trong tim bây giờ
lạy trời tôi muốn chôn thơ
mặc bầy chim én nối bờ tương giang...


Trưa Thu

Trưa thu lạnh tưởng như chiều
mây im cánh trải buồn hiu góc trời
lá vàng không bứt mà rơi
tình tôi lạ nhỉ tặng người ai trao ?

Trưa thu buồn tả lẽ nào
mặt trời cứ nép sau tàu dừa xanh
bước đi bóng chẳng theo hình
cảm thương câu nói ôi mình với ta !

Trưa thu chim đậu mái nhà
tròn đôi mắt mở nhìn xa thấy gì ?
ngậm ngùi một phiến Đường Thi
câu thơ Lý, Đỗ thầm thì... hay mưa ?

Về Giữa Cõi Đời

“Ta về rũ áo mù sa
trút quần phong nhụy cho tà huy bay” *
lệ người rửa sạch bàn tay
ôm trời đất ngủ một ngày thê lương
Ta về không tiếc nụ hôn
nghĩ như hoa nở trong vườn đã rơi
những con bướm cuối chân trời
chẳng hề thương tưởng một đời phù dung
Ta về thấy có như không
đất ôm biết lạnh, trời vòng biết xa
bình minh tiếp đến chiều tà
ánh minh châu tỏa chỉ là thoáng mơ
Ta về quỵ xuống cùng thơ
cái chi còn lại bây giờ hỡi anh ?
ôi buồn tóc chẳng còn xanh
quê hương ngó lại cái nhìn mù khơi...

*thơ Bùi Giáng

 

Chiều Thu

Chiều thu ôi lại chiều thu
những con chim én bắc cầu qua sông
sông nào chảy ra biển Đông ?
để cho tôi thấy lại trùng dương xưa...
Trùng dương hồi đó không bờ
chữ duyên chữ nghiệp quyện mờ mắt xanh
quê hương... thôi nhé chào anh !
quê hương... thôi nhé chào mình chào em !
Bờ tre mái rạ trăng chìm
triệu muôn sao vỡ trong tim bây giờ
lạy trời tôi muốn chôn thơ
mặc bầy chim én nối bờ Tương Giang...


Tại Sao

Tại sao không nói với em
tại sao không chịu vuốt lên tóc sầu
rượu nồng, hương đậm bao lâu
tâm can hồ dễ biết đau một ngày
ngày xưa tay đã cầm tay
chút hơi ấm cũ, giờ đây nguội rồi !

Huệ Thu
 

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.