Apr 20, 2024

Thơ mới hiện đại VN

Tháng Mười Không Bao Giờ Có/Tống Biệt Hành Thơ Lục Bát/Thơ Tàn Trước Lá Rụng
Trần Vấn Lệ * đăng lúc 01:29:50 PM, Oct 05, 2022 * Số lần xem: 268
Hình ảnh
#1

 


  

 

 
Tháng Mười Không Bao Giờ Có

Nhất định có tháng Mười...vì hết rồi tháng Chín!
Anh thấy em "nhất định", bèn gật đầu cho "xong"!
Em nhếch cặp môi hồng: "Anh thua em thiệt nhá!"
Anh hôn em đôi má và quên cái đồng tiền!
Tháng Mười, nhiều người quên...vì nó thành quá khứ!
Biết bao nhiêu mộng vỡ khi ngồi đếm thời gian...
Thời gian đi lang thang, sau tháng Chín là Tết!
Là một năm, nữa, hết...thì còn gì mộng mơ?
Quý nhất là Tự Do. Quý nhất là Độc Lập.
Đất trời đều đổ sập...như cái cổng nhà trường!
Em mãi mãi dễ thương mơ chuyện toàn hư ảo
Ngay cả mơ cái áo bằng lông cừu mùa Đông!
Phật nói Có Là Không!Phật nói Không Là Có!
Em đi Chùa để tỏ em ngoan Đạo, biết mà...
Đồng Đức Bổn đi qua để bài thơ bất hủ:
"Buổi trưa, ăn mày vào Chùa
Sư ra, đưa cái lá bùa, bảo đi!
Lá bùa, không biết làm chi?
Thôi thì đút túi.Lại đi ăn mày!"
Bài thơ đó quá Hay! Tháng Mười...là tuyệt vọng!
Vậy mà em cứ ngóng Tháng Mười, là sao em?
Em à, chúng ta quên - quên đi, không một chuyện!
Quên là không lưu luyến...Bịn rịn gì cũng xa!
Áo em có hai tà, trải cho anh đường gió
Lòng anh cánh cửa mở...hướng về em muôn năm!

Trần Vấn Lệ
 
 
Tống Biệt Hành Thơ Lục Bát

Một ngày sao chỉ một ngày, sáng, mặt trời mọc, chiều thì hoàng hôn...Một ngày, anh thấy em buồn, còn em có thấy anh mòn mỏi không?
Ai bày cách núi ngăn sông?  Ai bày mây trắng bềnh bồng biển khơi?  Ra đi...sông lở sông bồi, mặt sông cứ rộng và đời sông sâu?
Ra đi...mà đi về đâu?  Đi vào ngõ hẹp có cầu khẩn chi?  Mẹ già khi tiễn con đi...chao ôi cái buổi biệt ly là buồn...
Chị kìa, em đó, quá thương...mà như hơi rượu làn sương khói chiều!  Trời ơi cái Tình, Tình Yêu, có một tấc đất bao nhiêu kiếp người?
Chí lớn có không với tôi?  Với anh, với chị giữa đời biển dâu?
*
Người đi, người đi về đâu...con đường nào cũng ngõ sầu quanh co!  Mười năm, mấy nữa, ai ngờ, con sông cứ chảy, con đò rẽ ngang!  
Bao lần lịch sử sang trang, một ngày ai vẽ thời gian một ngày?  Chúa khuyên đừng nghĩ tương lai, một ngày đủ nặng hai vai tội tình...
Mở đi mà đọc lời Kinh...nhân danh Cha, nhân danh Con, nhân danh tất cả Thánh Thần, Amen...Nhân danh anh, nhân danh em, chúng ta có một chút Duyên...lỡ làng!
Bao giờ về lại đò ngang, cây đa, cổ độ, trăng tàn, vạc kêu?   Nếu Cha Mẹ chẳng vì nghèo thì Non với Nước bay vèo lá khuya...
*
Tống Biệt Hành, tiễn ai đi...mây giăng đầu núi, tay lìa bàn tay...Người đi từ đó đến nay, bốn bảy năm nhé, hẹn gì người ơi?
Người ơi người ơi người ơi...chan thêm giọt lệ, canh cải trời có ngon?  Cắn đi cho cái răng mòn, nuốt đi từng hạt cơm giòn, dẻo, thơm...
Ngày về mở rộng tay ôm, Trời ơi khôn khép nỗi buồn-thiên-thu!

Trần Vấn Lệ
 
 
 
Thơ Tàn Trước Lá Rụng

Mùa Thu mà không lạnh! Nói khác: Nóng quá chừng.Có thể còn cháy rừng? Hay rừng vẫn còn cháy?

Đường không có xe chạy.  Xe bus vàng cũng không!  Chính phủ chưa đồng lòng / cho học trò đi học!

Phố xá im phăng phắc. Nếu bán không người mua. Không ai dư thì giờ / xếp hàng dài giãn cách...

Đi chợ thì quá mệt!  Xếp hàng và xếp hàng.  Mặt luôn đeo khẩu trang...không cần gì son phấn!

Cảnh đời không chen lấn...thấy không là văn minh! Ngược lại thấy bực mình mà làm sao cãi lộn?

Cũng không ai từ tốn...nói chuyện dù chuyện trời, nói về sự chuyển dời / của khí hậu chẳng hạn!

Ngày mùa Thu, buổi sáng / đã nóng như buổi trưa!  Chưa bao giờ mà thơ / lại tàn trước lá rụng!

Chưa bao giờ đời sống...thấy không còn nên thơ!  Tự dưng hai mắt mờ...có thể rừng còn cháy?

Có thể nghe đâu đấy / tiếng chim kêu thật buồn! Tiếng chim buổi hoàng hôn / của ngày hôm qua sót...

Cắn môi nghe ngọt ngọt.
Còn gì để cắn đâu!

Trần Vấn Lệ






 

 

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.