Apr 20, 2024

Thơ xướng họa

Hành, Người Qua Mùa Xuân,
Bảo Giang * đăng lúc 04:08:07 PM, Dec 09, 2010 * Số lần xem: 1981
Hình ảnh
#1
#2

Nhân đọc Bài Hành, Những Mùa Xuân Qua của tác gỉa Hoàng Ngọc Liên và bài họa, Phỏng Có Bao Lăm của tác giả Hà Thượng Nhân trên mạng, tôi mưọn vần kính họa Bài Hành, Người Qua Mùa Xuân này. Nhưng xin hai vị trưởng bối thứ lỗi cho, vì phần Mưỡu tôi đã phá cách không theo thể thơ và niêm vận trong bài chính.

đa tạ Bảo Giang 
 
Hành

Những mùa xuân qua ( tác gỉa Hoàng Ngọc Liên)

Tết năm Bính Thìn (1976) đầu đã bạc
Thân nặng nề trên những bước chân.
Kiếng mắt lại nhòa thêm nửa độ,
Làm thơ thiếu hứng chẳng ra vần.
Mà nghe nao nức mùa Xuân tới .....
Còn có gì đâu để đón Xuân
Thì cũng nhớ ta thêm một tuổi,
Là thêm cay đắng vị phong trần.
Nửa đêm thao thức không hương nến,
Khói thuốc mông lung ngỡ khói trầm.
Như thấy hiện trong màn ảo ảnh,
Bao nhiêu ngương mặt của người thân.
Nam nay Mẹ thắp hương thờ Tổ,
Rưng lệ thương con, Mẹ khóc thầm.
Lũ cháu nghẹn ngào không thấy bố
Về mừng tuổi nội buổi đầu năm.
Biết đâu bố vẫn còn thao thức,
Ðã trắng đêm rồi chẳng thấy Xuân.
Chỉ tiếng sương gieo từng hạt nặng,
Trên căn nhà trống lạnh căm căm.
Giang sơn còn đó ngoài khung cửa,
Chẳng đóa hoa nào nở trước sân.
Ánh sáng giáo đường xa diệu vợi,
Mông lung hồn gửi tiếng chuông ngân,
Nương theo cảnh sắc trong mơ ảo,
Một thoáng phiêu du cõi mộng Xuân.
Về lại làng quê trên đất Bắc,
Chào đón giao thừa pháo nổ ran.
Rực sáng bàn thờ dâng của lễ,
Kính thờ Thượng Ðế, tưởng nhớ tiền nhân.
Năm Mới ơn Trời cho đoàn tụ,
Yêu thương làm sức mạnh tinh thần.
Khấn xin cho được nhiều ơn phước,
Với những niềm hy vọng chứa chan.
Mở toang cửa đón mừng Nguyên Ðán,
Khung trời tràn ngập một màu Xuân.
Cây nêu rủ xuống cung vôi trắng,
Mủi tên xua đuổi quỷ Sa Tan.
Rung rinh hội trống chèo thôn Bắc
Rộn rã hồi chuông lễ xóm Nam .
Hương khói Chùa Trên "A Di Ðà Phật"
Nguyện cầu cho quốc thái, dân an.
Sực nghe tiếng kẻng năm giờ sáng,
Lại trở về đây, cảnh lạc đàn.
Gió sớm sương khuya còn thấm lạnh,
Len vào nỗi nhớ lạnh tâm can.
Trắng tay mộng vỡ đâu còn mộng,
Ðã hợp sao rồi lại cách ngăn?
Sông núi nào đây? Sông núi cũ,
Mà trong hội tụ có ly tan.
Ý thơ lạc lõng không còn ý,
Nhạc dạo cung thương lạc phím đàn.
Xúc cảm đâu đây nghe vọng lại,
Khúc buồn Dương Tử Long Giao Ngâm.
Bức tranh vân cẩu ngày buông súng,
Hằn lại trong tim nỗi nhục nhằn.
Ðã không tự xử, không gan dạ
Làm Mạc Ly Châu, Nguyễn Khoa Nam ...
Thì chấp nhận theo dòng lịch sử
Ðể xem bại, thắng cuộc cờ tàn.
Trả giá đương nhiên cho mệnh số,
Ðã đành khi nước mất, nhà tan.
Sau tháng Tư Ðen, vào thử thách
Giữa cuộc chơi này tạm ghé chân.
Chỉ mới bắt đầu, mùi tục lụy
Nào đâu vị đắng, nỗi gian truân.
Cung đàn Thục Vũ quên cay đắng,
Thấm thía lời thơ Hà Thượng Nhân.
Trót đa mang chút tình văn nghệ
Xin gọi là... khúc mưỡu đầu năm:
Long Giao - Suối Máu
Tiếng sáo, đàn ai tấu nhạc vào thơ.
Hà chưởng môn gieo vận "Ly Cơ
Khúc thi nhạc giao hòa duyên ThụcVũ
Trong ý nhạc, lời thơ tâm sự,
Ðường thế trần cho nếm đủ chua cay.
Khói thuốc, hương trà như ướp men say,
Thì cứ sống những ngày diễm ý.
Câu tri túc cảm thông tình tri kỷ,
Mải mê thơ, thú vị một cung đàn
Quên chuyện bên ngoài, hội tụ với ly tan!



Từ bữa chen chân vào hỏa ngục,
Mới đó, đây mà đã hai năm.
Con tàu chạy ngược về phương Bắc,
Bỏ lại sau lưng những lỗi lầm.
Trong những nguyên do làm mất nước,
Ắt hẳn là ta đã góp phần.
Giữa năm Bảy Sáu qua quê cũ,
Ðến tận Sơn La, đồi hoa Ban.
Lòng đất gửi thịt xương Thục Vũ,
Nóng cháy da và lạnh thấu gan.
Ðói cơm, thiếu thuốc bao nhiêu kẻ
Chưa muốn ra đi cũng thát trần.
Những giọt máu tù rơi thánh thót,
Với mồ hôi chảy quyện bàn chân
Rừng trải triền cao, mây vướng núi,
Suối trắng đèo tranh, nước đổ ngàn.
Bóng tù thấp thoáng màn tre nứa,
Ðem niềm tin chống trả thời gian.
Gai góc, rắn, sâu, bò cạp, vắt,
Ðủ cho gia vị đọa đầy thân.
Nhưng vẫn sáng ngời lên ánh mắt,
Vẫn tự hào chánh đạo, nghĩa, nhân.



Bảy Tám chuyển đời qua Yên Hạ,
Bắt đầu trả món nợ công an.
Mới hay trong đám người thua trận,
Khá nhiều đồng tuyến chẳng đồng tâm.
Nỗi đau của kẻ vừa buông súng.
Chưa thấy mờ đi những vết hằn.
Ðã thấy bạn tù vừa trở mặt,
Cúi đầu theo đóm để ăn tàn.
Lúc vừa nghe mất Lê Văn Thuận,
Phạm Văn Sơn và Nguyễn Văn Năm.
Cũng vào giữa năm Bảy Mươi Chín,
Nguyễn Mạnh Côn mất ở trong Nam.

Tám Mươi lại chuyển đi Thanh Hóa,
Ðến trại Thanh Phong, huyện Như Xuân.
Ðất Lào vừa vặn đường dao ném,
Rừng Lim hun hút, đất khô cằn.
"Cách Mạng" đốt rừng làm phân bón,
Nước nguồn đổ xuống đầu tháng năm.
Lụt cuốn gọn đi bao "thu hoạch",
Trôi phăng mất tích Cao Quản Chơn!
Lũ trẻ trại bên tù hình sự,
Mấy ngày đêm không có gì ăn!
Chỉ thấy toàn xương da xám ngắt,
Chỉ thấy đầu dính với tay chân!
Thanh Phong, ướp gió Lào nung nấu,
Lại gặp anh em Biệt Kích Quân.
Từ buổi chia tay rời đơn vị,
Thế mà đã sắp hai mươi năm!
Ðâu phải ra đi là vĩnh biệt,
Nắm chặt bàn tay, trao đổi ân cần.
Cuối năm nghe nỗi nhà tang tóc,
Ðau lòng vĩnh biệt những người thân:
Mẹ đã lên trời không gặp mặt,
Vợ vừa về đất chẳng đưa chân.
Con trai câm điếc từ thơ ấu,
Cũng vội đi giữa tuổi thanh xuân.
Bức thư báo tử 3 nngười mất,
Ðến trại tù vừa đúng nửa năm!


Tám Hai di chuyển ra Thanh Hóa,
Xe lửa Thống Nhất trả về Nam .
Buổi sáng đợi tránh tàu ga Huế,
Có em bé gái tuổi mười lăm.
Quẳng vội lên toa vài gói thuốc
Túi vải thô đầy những đồ ăn.
Rồi chạy vội đi, không kịp nói,
Bên đường thấp thoáng bóng công an.
Nước mắt lưng tròng, người bạn già tức tưởi,
Không khóc đời tù mà khóc mối tình thâm!
Chập tối hôm sau qua Ðà Nẵng,
Ðuốc sáng trải dài tới Hội An.
Một thanh niên quơ lửa lên, mừng tủi:
- Các bác về Nam ! Các bác về Nam !
Và: "Các bác ráng giữ gìn sức khoẻ!"
" Cho gửi Sài Gòn lời thăm! Lời thăm!"
Lại có tiếng gào theo gió cuốn,
Mấy cô thôn nữ ga Tua Chàm: (1)
-" Các bác sống rồi, xin hãy đợi,
Có một ngày, chúng cháu sẽ vô thăm!"
Hai chín tháng tư ra Thuận Hải,
Ở khu nhà "Ðỏ" trại Hàm Tân.
Tại đây gặp Lê Huy Linh Vũ,
Anh Hoa, Tô Thùy Yên, Ðặng Trần Huân....

Tháng tám Tám Tư vừa vĩnh biệt
Người bạn ngày xưa: Ðoàn Bội Trân!

Tám Lăm chuyển trại qua Thủ Ðức (2)
Ở tù thấm thoát mà... mười năm!
Món nợ không vay mà phải trả,
Xem chừng chưa xứng đáng đồng cân.

Nghĩa trang tù thêm nhiều mộ mới,
"Nợ máu" đòi thêm kẻ trả dần.

Tám Tám có trong tay tấm Giấy
Ra Trại rồi, từ giã Hàm Tân!
Nhớ Bạn Tù, bao nhiêu người nằm xuống,
Nợ Núi Sông đem trả xác thân.
Nhớ Bạn Tù, bao nhiêu người ở lại,
Tiếp tục khổ sai sau mười ba năm.
Nhớ bạn tù, bao nhiêu người tàn phế,
Bị bạo hành trong Ngục Ðỏ trần gian.
Chuyến xe hàng chạy về thành phố cũ,
Không lấy tiền người thất thế, sa chân.
Sao những nẻo đường xưa xa lạ quá
Sông núi còn, nước mất, ôi Việt Nam !
Xe đến Sài Gòn, như một thành phố khác,
Ôi ba mươi tháng tư năm Bảy Mươi Lăm!

Hòang Ngọc Liên
1976-1988

1) Ga Tour Cham. (Phan Rang)
(2) Tức trại Z30D thuộc tỉnh Phan Thiết.


Hành,

Người Qua Mùa Xuân.

Trời Thái Bình mây trôi bàng bạc,
Ðất Xuân Lộc nghe nặng đôi chân.
Ta nhớ mãi ngày xa đất bắc,
Tuổi lên hai chửa biết đánh vần.
Ngồi trong thúng mẹ còng lưng gánh,
Rời quê xưa biết gì là xuân?

Từ cổng làng miền quê Xá Thị,
Ðến Ninh Giang cát bụi phong trần.
Nhìn dòng nước xuôi nam chảy xiết,
Tiếc đất xưa đã hết hương trầm.
Mẹ cúi xuống đôi chân phỏng nặng,
Cha trầm mặc bởi vắng người thân.
Người đi xa ngõ, đau lòng nhớ,
Kẻ mất nhà xưa, vội khóc thầm.
Từ nay nhé, bước vào lưu lạc,
Ðã lưu đày ai tính tháng năm.
Mờ đôi mắt thấy toàn nhân ảnh,
Nhạn về đâu để réo gọi xuân.

Ta gặp em trên tàu há mõm,
Mắt Việt Nam sao lạnh căm căm?
Em bỏ nhà ta xa đất cũ,
Kẻ mất làng người mất vuông sân.
Ta cùng mất trời thơ bất diệt,
Chỉ còn lại tiếng vọng mãi ngân.
Ta đã biết đi là tay trắng.
Em lại bảo mình đón tìm xuân!
Thế mới hay đời là mộng ảo.
Kẻ lạy Phật, người khấn râm ran.
Khấn cho ngày đi xa đất bắc
Cầu cho lần gặp lại cố nhân.

Nhưng hỡi ơi tuổi thơ cũng mất,
Em đi trong giấc ảo thiên thần.
Ngoảnh mặt lại, đường trần cát bụi
Chảy qua cầu dòng lệ chứa chan.
Tàu ra khơi, miên man gío thổi,
Biển sóng gào, mẹ đổi mùa xuân?
Con reo vui, kìa dòng sóng bạc,
Vợ nhìn chồng ánh mắt vỡ tan.
Thế mới biết, xảy đàn tan nghé,
Bỏ đỉnh bắc, tàu ghé bến nam.
Mấy ngày thuyền, chân run gối mỏi,
Lòng hỏi lòng, mảnh đất nào an?
Trừng đôi mắt thuyền say tiếng vỗ
Lỡ ra đi nhạc xé tiếng đàn.
Chờ tiếng gọi, ngày về đất củ,
Nhìn đôi quang, lạnh buốt tâm can.
Gánh giang hồ theo mây dệt mộng,
Hẳn một lần, sông nước cách ngăn?
Tội cho em, duyên chưa cập bến,
Con nước trào đã vội ly tan.

Ta bước xuống, miền nam nắng ấm,
Biển quê hương tiếng cuốc gọi đàn.
Mảnh đất màu, ngàn năm nắng đợi,
Sóng cuối chiều tiếng vọng ai ngâm?
Một hơi thở, dài hơn hơi thở,
Bỏ sau lưng cơ khổ nhọc nhằn.
Vẫy tay chào con tàu bé nhỏ,
Ðã cho ta hơi thở về Nam .

Ta cất bước, chân non cát lở,
Ngửa nhìn trời, sao vỡ trăng tàn.
Vươn đôi cánh cho ngày lớn dậy.
Mở cuộc cờ lúc hợp khi tan.
Trời đất mới, người người đổi mới.
Giữa tiếng cười, ai khóc đôi chân.
Ta cúi xuống ôm hôn tổ quốc,
Bước phong trần, những bước gian truân.
Ðường lịch sử đổi dời ghê gớm,
Ánh cờ Vàng phất phới chữ nhân.
Ta đi, dẫu ngày mai sương khói,
Dựng cơ đồ, măng mọc đầu năm.


Xuân Lộc - Khai Phá,

Từ Xuân Lộc, rừng cao ôm gối mộng
Đến Long Xuyên, ta dựng một trời thơ.
Đường xa, trời lạ, cỏ hoa cũng lạ.
Vững bước bên ta có Thống, Phu, Hiền.
Về Sài gòn nhập đoàn làm sỹ tử,
Quyết một phen cho trời đất lưu danh
Nhửng ngổ ngáo: Hải, Hùng, Tiến, Nghiệp,
Định, Thể, Nhâm, Quỳnh, Triết, Tuyên, Lương
Thiêm, Thu, Tước, Lịch… đọ găng Cái Sắn,
Những Long, Huyên, Điểm, Thắng, Tùng, Tân
Hoà, Trung, Chỉnh, Hưng, Khoa, Chánh, Kiệt*…)
Hơn trăm trẻ họp thành lớp Khai Phá.
Chí những toan lên đỉnh bắc an dân,
Hoặc về phương nam truyền rao chân lý.
Mở cổng trời cho người hết thương đau.
Có ai ngờ trường tan theo vận nước,
Sách đèn chưa dứt, lớp học vội tan…


Nhớ ngày nào, ta rời Xuân Lộc,
Đến Long Xuyên mới được mấy năm,
Đường tu vụng, nợ trần không dứt.
Nào có phải ta phạm lỗi lầm
Có chăng tuổi trẻ nhiều mộng ước.
Với tay cao nên chuốc lấy phần!
Xe rời bến ta về quê cũ,
Đeo trên lưng đôi chữ trời ban.
Vẫy tay chào Long Xuyên đất lạ,
Tan vỡ mộng, đứt cả ruột gan.

Từ Vàm Cống qua đò Mỹ Thuận,
Ta như kẻ lạc giữa cõi trần.
Khung trời rộng, bước đi chẳng tới.
Đường quay về nghe mỏi đôi chân.
Nhìn lên cao, lệ rơi thánh thót,
Trời chẳng mưa, nước đổ trên ngàn!
Gắng đôi chân, tuổi thơ phơi phới.
Đem khát vọng đánh đổi thời gian.
Đường còn dài, ngày mai còn nắng,
Ta vươn vai đứng dậy lập thân.

Tuổi mười tám ta vào trường luật,
Bốn năm sau gặp lũ bất nhân.
Đầu đường xó chợ kêu giải phóng.
Phá làng, đốt xóm bảo trị an.
Gây chiến tranh chia nam xẻ bắc,
Mở đấu tố tán tận lương tâm.
Cảnh nhà tù mọc lên như nấm,
Bắc chí nam rặt chuyện thù hằn
Ở thôn quê, máu loang đồng ruộng
Nhờ Việt cộng, cả nước điêu tàn
Ta bỏ trường, người xa phố cũ.
Đôi tay nào đếm đủ tháng năm?


Ta gặp em trong ngày nắng hạ,
Vừa tập yêu là mất miền nam.
Chiếc áo dài mặc ngày “ giải… phóng”
Như cánh én lạc bóng mùa xuân.
Đường nam bắc phủ toàn mũ cối
Lũ dép râu làm đất khô cằn.
Em lại mơ một trời đất mới,
Để ta chung sống mãi ngàn năm
Đường dẫu dài ta đi mãi mãi
Đi suốt đời chẳng mỏi đôi chân.
Rồi lũ con sống trên đất mẹ
Lên rừng xuống bể kiếm thức ăn
Dậy cho con chữ nhân chữ nghĩa.
Đứng giữa trời phải vững đôi chân.( chơn)
Nếu gặp thời loạn ly bão lửa,
Dạy chúng làm người giữa ba quân…

Sang bấy bẩy, ta vào địa ngục
Chốn lao tù chẳng có tháng năm
Đời làm quan trong tù rất lạ,
Dép râu, nón cối đón ân cần.
Mỗi sáng bưng hầu chai nước lạnh
Xế chiều, chén cơm độn, vinh thân!
Mỗi tuần một lần ra tắm nắng.
Tắm cho con ghẻ chết trên chân.
Còn ta, đếm mùa theo hướng gió,
Tháng hết năm tàn rồi cũng xuân...

Ta lại đi giữa trời vươn nắng
Sau chuyến dừng chân mất mấy năm
Đường tổ quốc lại thênh thang mở,
Ta đi trong hơi thở Việt Nam
Ta ôm lấy trời mới, đất mới,
Dâu bể này chẳng có bao lăm.
Ta thấy quê hương ta rất đẹp,
Tội dân mình thiếu cả miếng ăn
Phần cán cộng đua tranh gian dối,
Bán nước hại dân bảo trị an.
Thế mới hay Cộng* đầy thú tính, ( * cộng sản)
Phần con người nghĩa nặng tình thâm.

Ta ra đi giữa cơn sóng bạc,
Kẻ vì nước há chịu cầu an.
Ngày năm tư xuống tàu há mõm,
Tám mốt, một mình vượt biển nam.
Biệt quê hương, xa người yêu dấu,
Giữa biển rộng ai gởi lời thăm.
Thuyền rẽ sóng, như thuyền không bến
Cảnh xa quê như một vết chàm!

Ta vẫn sống bằng dòng máu Việt,
Hẹn một ngày chẳng phải về thăm.
Nhưng cho ngày non nước Độc Lập
Đưa nhau về mở cuộc canh tân.
Ta về giữa Thăng Long lộng gío,
Dầu tóc bạc hay bóng tà huân.
Ta về với bài thơ Tình Nước,
Lời thơ đẹp hơn cả châu trân.
Ta lại về Thái Bình, Xuân Lộc,

Nơi cách biệt đã mấy mươi năm.
Về Sài Gòn ta thăm trường cũ.
Gặp bạn bè tri kỷ đồng cân.
Lưng bầu rượu, trời nghiêng đất lệch.
Gánh giang san sẽ trả nợ dần. mươi năm đi trên đất lạ,
Thấy nước người đã lắm canh tân.
Sáu mươi năm hai lần cách biệt,
Ngoảnh về Nam mất cả Song Thân.
Nước mắt trào trên trang giấy cũ.
Ước hẹn nào trả lại tháng năm?
Ta còn đây, những đôi mắt sáng
Đã làm người sống giữa thế gian
Xá chi cuộc xoay vần tóc bạc,
Giang sơn còn, còn vững bước chân.
Đường bắc nam rồi hoa lại nở,
Đón nhau về mái ấm Việt Nam .
Nhìn trẻ thơ ngày mai lớn dậy,
Bức tranh Hồ cẩu, có bao lăm!

Bảo Giang

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.