Lâu Lắm Mới Nghe Lại


Lâu lắm mới nghe lại / giọng Hà Nội ngày xưa.  Ngó ra trời tưởng mưa / mà không phải, đang Hạ!  Nắng xanh ngời sắc lá / như màu mây sông Hồng / bay hoài bay trên sông, bay hoài bay cuối bãi. 

Nhớ chi mà nhớ vậy...Biết là bốn lăm năm!

Bốn lăm năm, xưa, Nam, đứng gần bên Hà Nội.  Bốn lăm năm, nay, nói...với ai?  Người nơi nao?  Đứng bên hay chỗ nào?  Thẳm.  Thâm.  Trời đất khách!  Giọng chi mà thanh lịch!  Giọng chi mà thanh tao!

Biết người trong chiêm bao...đủ cho mình ngào nghẹn!

Trời bày cơn dâu biển, giọng Hà Nội mất tiêu.  Không nghĩ có một chiều mình nghe người cổ tích!  Mùa Hạ không chim chích tự dưng mừng líu lo...Ôi cái giọng ngày xưa!  Ôi cái người mình mộng...

Dẫu người không thấy bóng sao lòng cứ bâng khuâng?

*
Câu chuyện qua không gian
Mơ màng sóng điện thoại!
Em à trăng cuối bãi...
Em à trăng đầu non!

Tinh nhé Quê Hương còn / mai tôi về thăm lại / đi thăm người con gái / ba sáu phố phường nha!

Trần Vấn Lệ


   
Em Và Anh Đi Lễ

Em chắp tay cầu nguyện Thiên Chúa ở trên trời.  Em tin là những lời em cầu xin Chúa nhận...
    
    Em cúi đầu em khấn.  Em cúi đầu van xin.  Chúa ở tận Thiên Đình, sao em nhìn xuống đất?
    
    Đó là chuyện có thật, anh thấy em nguyện cầu.  Em luôn luôn cúi đầu, tưởng như Chúa trước mặt...
    
    Em phải cúi thật sát.  Em thấy Chúa, thiên nhan.  Em nghe lòng bình an.  Em là người-dưới-thế!
    
    Em tham dự Thánh Lễ ngày Chúa Nhật hàng tuần.  Anh thấy em vui mừng.  Anh hôn em hớn hở!
    
    Tất cả hoa đã nở từ lời em cầu xin?  Anh nghĩ Chúa đa tình, anh một lòng với Chúa...
    
    Em ơi tà áo lụa có một vầng mây qua...Đó là hương của hoa!  Anh hôn em mái tóc...
    
    Chúng mình lên con dốc ngó xuống thung lũng xanh...Em đứng sát vào anh, anh hôn em chỗ khác...
    
    Em là cái bóng mát, anh không tìm đâu hơn!  Em, ngàn ngàn nụ hôn anh đếm hoài còn thiếu...
    
    Em là người mắc chịu tình anh phải không em?
    
   
Trần Vấn Lệ