Mùa Hạ Mùa Mặt Trời

Cháu Ngoại tôi, nó nói:  "Mùa Hạ Mùa Mặt Trời!".  Tôi nghe nó, bật cười:  "Sao mà dễ thương thế!".

Đúng, mùa Hè không thể / mát mẻ như mùa Xuân, và, chắc cũng không bâng khuâng / như mùa Thu sau đó...

Mùa Hạ - mùa nắng, gió.  Nắng thì như lửa bừng.  Gió thấy có như không, đứng trong hiên mới mát...

Nhìn ra trời bát ngát, tôi lại nhớ cánh đồng, nhớ mình giống-Tiên-Rồng, nhớ Lạc Long phản bội... 

Nhớ về cả Hà Nội:  người-Bắc-lý-luận (*) hay...Từ "bảy nhăm" đến nay, dân không ai không oán!

Ở đây mùa Hạ nắng / là lửa thiêu trong lòng, lửa tuôn theo sông Hồng / chảy qua cầu Đụ Mẹ...(**)

Bốn ba năm dâu bể.  Bốn bốn năm tang thương.  Đâu cũng cảnh đoạn trường.  Quê Hương mình sặc máu...

Tôi, nửa đời ở đậu, sống chết còn bao hơi?  Mùa Hạ Mùa Mặt Trời...mùa-phận-người-tro-bụi!

Cháu Ngoại tôi, nó nói, hồn nhiên mà nghe đau!  Tôi chỉ biết vuốt đầu, cười cho vui lòng nó!

*

Ôi vang bóng một thời / hay bóng vang một thuở...Từ góc hành lang gió / tôi nghe buồn diết da!

"Chị về đây với người ta, một hành lang rộng buồn da diết buồn!".  Thơ Diễm Châu, ngọn, nguồn, của một dòng nước mắt!

Nắng mùa Hạ không tắt...ít ra chín mươi ngày.  Bỗng nghe lạnh bàn tay, mùa Thu về?  Không lẽ...

Trần Vấn Lệ


(*)  Lời của Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản Việt Nam trong Đại Hội Đảng lần thứ XII tại Hà Nội năm 2015: "Chỉ có người miền Bắc mới có lý luận, không dành chức này cho người miền Nam".


(**) Một thí sinh người miền Nam, ra Hà Nội thi Tú Tài, baccalauréa, thời Pháp Thuộc, vấn đáp, giám khảo người Pháp hỏi:  "Anh có biết công trình nào to lớn mà người Pháp xây dựng cho người An Nam không?".  Chàng thí sinh...quả thật không biết, nhưng bản tính người miền Nam, anh vụt miệng:  "Đụ Mẹ".  Viên giám khảo gật đầu: "C'est bon!  C'est bon!", cho điểm cao...Và thí sinh đó trúng tuyển!  Té ra đó là tên cây cầu do Toàn Quyền Pháp, Paul Doumer, chủ truơng xây để nối liền hai bờ sông Hồng Hà, sau này người Việt gọi là cầu Long Biên, nay là cầu Thăng
Long.

*



Ai Biểu Áo Dài Bay Phố Xưa

Từ nay anh nói phương Đông Hồng
là ngực em mà, em biết không?
ở đó, bình minh, tia nắng mới
cùng em, rực rỡ một phương Đông!

Ở đó, đóa hoa hồng trắng nở
vì em chào đón một ngày thêm
vì em, hoa nhắc cho em nhớ:
"Anh mỗi ngày anh yêu quý em!"

Vì em, con bướm vàng đang tới
chiếc máy bay vừa đậu đấy thôi!
trời đất Liên Khương không có cửa
em ơi chim lượn giữa khung trời...

Em ơi anh cúi hôn bầu ngực
hôn đóa mặt trời trong tim em
và anh nghe tiếng tim em đập
anh nói thầm em rất có duyên!

Cái duyên thành nợ, ai xui nhỉ
ai biểu áo dài bay phố xưa?
ai biểu trăm năm thành quá khứ
Quê Hương mãi mãi chuyện không ngờ!

Sáng anh thức dậy nhìn mặt trời
anh đã nhìn em hoa trắng ơi...
em, cái mặt trời soi thế giới
và anh tin đó:  Một Niềm Vui!

Ai ngang Thanh Mỹ, ngang Lạc Lâm
ngó mái Nhà Thờ, mái ngói xanh
ngó cặp bồ câu đang rỉa cánh
lặng hồn một chút tiếng cầu Kinh...

Trần Vấn Lệ