Làm Sao Tôi Không Nhớ Đà Lạt
Và Hoa Quỳ


Inline image OWAPstImg275956

 
Làm sao tôi không nhớ Đà Lạt và Hoa Quỳ!
Tại vì tôi bỏ đi...nên lòng tôi thương nhớ!

Có duyên nào không nợ?  Có nợ nào không duyên?
...khi đời không bình yên nên biển còn có sóng!

Vậy mà người bất động!  Vậy mà thuyền vỡ tan!
Ôi chao ôi Việt Nam...vượt xuống Nam...đi tới!

Năm năm tư, ai hỏi:  Thế bà con đi đâu?
Đáp: Cà Mau thẳng tiến...Những cánh buồm trên biển...

Năm bảy lăm...sự biến...lại đi và lại đi!
Đi ra Bắc không về, cải tạo - đời, cổng khóa...

Lên Trường Sơn...tàn tạ biết bao mùa lá rơi
Việt Nam!  Ôi chao ôi...chày Băm Bo giã bắp!

Tại sao không Việt Bắc mà cứ là Việt Nam?
Cái tên vua Càn Long đặt cho ta:  Tiền Định?

Hay đó là bùa yễm:  An Nam Không Ngóc Đầu!
Ai đứng mũi Cà Mau giọt lệ nào không rớt!

*
Đà Lạt tôi nhợt nhạt hoa Quỳ tôi nhớ thương...
Em học sinh đến trường, nâng hoa Quỳ có nói...

Nói gì với mái ngói: con bồ câu đã bay...
Nói gì với tuơng lai Một Giang Sơn Mờ Mịt...

Nhớ sao tiếng khúc khích, các em trong hành lang!
Cây khuynh diệp lá vàng...bao mùa Thu rồi nhỉ?

Hoa Quỳ hay hoa Quỵ?  Trời ơi tôi nhớ thương!
Một Đà Lạt Thiên Đường!  Thiên Đường nào cũng lỡ...

Trần Vấn Lệ




 Tình Xa Tình Xa


Trời mưa giông tới...Em ơi em ơi...anh ngó lên trời, em đang trong ngực.  Trời đen như mực, mực Tàu, mực Tây, mực tím dính tay hồi xưa đi học...bị đòn em khóc, em nhớ không em?  Cái vết mực đen trên bàn tay đó...trời mưa trời gió cầu cho nó bay! 

Đọc báo hôm nay, đọc tin thời tiết, mùa Hè mà rét cứ ngỡ Thu, Đông, mưa, gió, bão, giông, mưa sắp, mưa tới.  Có người vui đợi.  Có người buồn hiu!  Lậy Trời mưa nhiều!  Lậy Trời mưa ít!  Cái lý thường nghịch...nên đời vô thường?

Nhớ em, anh thương nếu em ướt tóc...Nhớ Mạ cực nhọc nuôi bầy con thơ.  Nhớ Ba dưới cờ...phất phơ mưa gió!  Em ơi hồi nhỏ...mình rất vô tư, đền lại bây giờ..."tư duy" ngộ thiệt!

Nhớ sao biển biếc, nhớ sao rừng xanh...cái thời nào mình ngồi mong sông cạn, ngồi mong chút nắng trong trời mây che...

Nhớ em, anh về, chỉ về trong mộng...trong biển đầy sóng, trong dòng...thời gian!

*

Nhớ em! Việt Nam! Quê Hương đòi đoạn...đau lòng vẫn gắng cầu cho thái hòa!  Cầu cho mọi nhà bình yên, vui vẻ...Thế mà giọt lệ là mưa sẽ tuôn?  Thế mà nỗi buồn cứ hoài ray rứt!  Ai nói "bức xúc" là nghĩa làm sao?  Ai nói tiếng Tàu...vì Tàu nó dữ, nó làm mình nhớ một thời nhiễu nhương?  Nhớ thấu trong xương, nhớ đau cả ruột!  Em, người thân thuộc...anh nhớ!  Trời ơi!

Trời mưa, sắp rồi...
Trời gió, sắp rồi...
Trời giông, sắp rồi...
Lậy Trời, hai tiếng!

Em ơi cửa miệng là tiếng Kinh cầu!  Em ơi nỗi sầu mênh mông bát ngát! Ai biểu em hát Tình Xa Tình Xa?

Trần Vấn Lệ