Mưa Mùa Hạ
 
 
 
 Tháng 5 , những cơn mưa đầu mùa đã về với Đà Lạt . Đà Lạt trở nên trầm  mặc và buồn hơn trong mưa như làm tăng thêm sự quyến luyến của tuổi học  trò lúc chia tay bạn bè , thầy cô , xa tuổi học trò để bước vào đời của  những học sinh cuối Trung học . Mùa hè của  tuổi học trò Đà Lạt không gắn với những cánh phượng đỏ rực , với tiếng  ve kêu râm ran mà thay vào đó là những bức màn mưa bàng bạc .
 Tuổi học trò cuối cấp Trung học Đà Lạt được báo hiệu bằng những dòng lưu  bút với bạn bè , với bao ước mơ hoài bão cho tương lai . Rồi mai kia  mỗi người một ngã , người tiếp tục bút nghiên  , kẻ lên đường thực hiện  nghĩa vụ của một thanh niên với Đất nước như  bao lớp người đi trước . Những cô cậu học trò thư sinh hôm nào còn vô  tư chưa thấu hiểu hết câu nói sâu sắc : CƠM CHA – ÁO MẸ - CÔNG THẦY sẽ  phải tự trang bị cho mình một hành trang vào đời nhưng các em vẫn may  mắn hơn lớp anh chị đi trước cách đây hơn ba  mươi năm khi đất nước vừa đi qua cuộc chiến tranh với muôn vàn khó khăn  .
 Còn nhớ những ngày đầu thập niên 70 khi cuộc chiến tranh đang hồi khốc  liệt và gay gắt nhất thì Đà Lạt vẫn được sống trong hoàn cảnh tương đối  yên ổn nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng Đại bác từ xa xăm vọng về làm  cho người lớn cảm thấy lo lắng cho sự bình  yên đang bị đe dọa từng ngày . Rồi biến cố lịch sử tháng 4 – 1975 đã  xáo trộn cuộc sống , có những cuộc chia ly ngoài mong muốn , kẻ ở người  đi theo tình hình thời cuộc . Những cuộc di dân để ổn định nền kinh tế  sau chiến tranh , những cuộc ra đi không hẹn  ngày về và cả những cuộc chia ly của những người lớn có liên quan đến  những vấn đề nhạy cảm . 
  Viết những dòng miên man như trên để những người thuộc thế hệ sau hoặc  những người chưa có mặt ở Đà lạt vào thời điểm ấy hình dung được phần  nào về thế hệ học trò của những năm 70 – 80 vô cùng gian nan nhưng cũng  lắm mộng mơ của tuổi học trò mà thời nào cũng  có .
  Ngót một phần ba thế kỷ rời xa tuổi học trò , xa mái trường thân yêu  với thầy cô , bè bạn , xa gia đình để bước vào cuộc mưu sinh . Hôm nay  nhìn mưa rơi đầu hạ chợt nhớ ngày xưa tuổi học trò lớn tồng ngồng còn  chơi bi , đánh đáo , tuổi hoa niên mộng mơ khờ  dại . Thương thầy , nhớ bạn khi tóc đã pha sương , những chai sạn cuộc  đời cũng đã tạo nên vết hằn trên khóe mắt , trên trán của những đứa học  trò dạo ấy . Bổng nhớ một bài thơ về nghĩa thầy trò Đà Lạt năm nào của  Nhà thơ Trần Vấn Lệ . Chính xác tựa đề bài  thơ là gì thì không nhớ rõ thôi thì tạm chép lại bài thơ với nội dung  như sau :
 NHỚ ĐÀ LẠT .
 Nhìn các em ngồi đó 
 Một góc sân trường xưa
 Thương quá thời nắng gió
 Nhớ quá chiều, sáng mưa… 
 Đà Lạt, các em ở. 
 Đà Lạt, Thầy bỏ đi. 
 Các em thì vẫn nhỏ 
 Như vầng trăng núi kia… 
 Đà Lạt các em ở
 Xanh biếc nhé bầu trời
 Ngước lên nhìn nỗi nhớ 
 Thầy là áng mây trôi…
 ( Thơ : Trần Vấn Lệ )
 
 Ở đây xin nói rõ một chút về các câu thơ nêu trên . Bài thơ gần như viết  dưới dạng văn xuôi theo từng đoạn ngắn , người đọc tùy theo cảm nhận  của cá nhân mà ngắt câu , xuống dòng theo vần điệu . Vì chỉ mượn một bài  thơ trong những tập thơ của Trần Vấn Lệ nên  không đi sâu vào thân thế và các tác phẩm của tác giả . Ở đây chi nhắc  đến một chi tiết là Trần Vấn Lệ có một thời kỳ dạy Quốc văn ở Trường Nữ  Trung học Bùi Thị Xuân trước 1975 . Sau tháng 4 – 1975 vì những lý do  khách quan nên ông không dạy học ở Bùi Thị  Xuân nữa . Có lẽ do mảnh đất Đà Lạt vốn hiền hòa níu giữ mặc khách tao  nhân chăng mà có nhiều những người thầy , người cô khi đã rời xa bục  giảng , xa lũ học trò tinh nghịch nhưng trong sáng đáng yêu mà trong số  họ đã có những người viết nên những vần thơ  đây cảm xúc . Trần vấn Lệ cũng là một người thầy nằm trong số đó .
 Nhìn các en ngồi đó .
 Một góc sân trường xưa .
 
 Một sự luyến tiếc trong tâm hồn người thầy khi phải bỏ giữa chừng tay  chèo con thuyền chữ nghĩa cho lũ học trò thân yêu . Nỗi khắc khoải khi  vì thời cuộc hay vì một lý do nào đó người những thầy , người cô buộc  phải chia tay đám học trò Đà Lạt để đi về một  nơi nào đó : 
 Đà Lạt các em ở .
 Đà Lạt thầy bỏ đi .
 Các em thì vẫn nhỏ .
 Như vầng trăng núi kia .
 
 Nỗi day dứt còn đó , lo lắng cho học trò bé nhỏ còn đó nhưng chia ly là  điều không thể tránh khỏi đối với một số thầy cô giáo lúc bấy giờ . Ra  đi bất đắc dĩ nhưng biết làm sao được khi con người ta buộc phải chấp  nhận những sóng gió thời cuộc , những xô đẩy  cuộc đời . 
 Người ra đi nhưng vẫn hy vọng một tương lai tốt đẹp cho những đứa học  trò , hy vọng cho con đường tương lai sẽ rộng mở cho người ở lại : 
 Đà Lạt các em ở .
 Xanh biếc nhé bầu trời .
 
 Chất chứa nỗi niềm chia ly , người ra đi an ủi động viên người ở lại :
 Ngước lên nhìn bầu trời .
 Thầy là áng mây trôi .
 
 “ Thầy là áng mây trôi “ – Đúng vậy , mây không thể không trôi . Cuộc  đời mỗi con người cũng giống như những áng mây trên bầu trời kia . Những  áng mây có thể trôi đi không theo môt quỹ đạo nhất định nào nhưng cũng  có những áng mây chịu tác động của ngoại cảnh  mà bay theo một quỹ đạo vạch sẵn . Suy cho cùng rồi cũng đến một lúc  nào đó mây phải tan đi hoặc biến đổi thành một vật chất nào đó , cũng  như thân xác con người sẽ hóa thành cát bụi khi trở về với lòng đất .  Tất cả sẽ được xóa mờ theo bụi thời gian , duy  chỉ có tâm hồn và tấm lòng con người là mãi mãi đọng lại trong cuộc  sống đời người .
 
 Ngồi viết đôi dòng tự tâm sự với chính mình và cũng là lời tri ân đến  các thầy cô xưa đã hao hơi tốn sức để dạy dỗ mình làm người . Mãi mãi  vẫn không bao giờ quên tuổi cắp sách đến trường với những trò nghịch  ngợm bị thầy cô phạt roi đánh đòn đau quắn đít mà  vẫn cứ nghịch như ma như quỷ . Sẽ mãi mãi không bao giờ được trở về  thời thơ ấu , không bao giờ được trở về với cái tuổi ăn chưa no lo chưa  tới mà vẫn thích làm người lớn ngày xưa .
 
 Cảm ơn những vần thơ của nhà thơ Trần Vấn Lệ .  Những vần thơ nhẹ nhàng  chan chứa tình nghĩa thầy trò làm xúc tác cho những dòng cảm xúc hôm nay  . Và cũng xin xin lỗi nhà thơ nếu trong quá trình trích dẫn có gì sai  sót hoặc diễn đạt chưa đúng thì Nhà thơ cũng  rộng lòng thứ cho .
 
 Sài Gòn , Đêm 29/05/2016 .
 Hoàng Anh Toàn .