Apr 19, 2024

Thơ mới hiện đại VN

Chim Sẻ Hót Rối Nhầu Buổi Sáng / Dốc Nhà Làng Đà Lạt
Trần Vấn Lệ * đăng lúc 12:54:45 PM, Apr 23, 2018 * Số lần xem: 510
Hình ảnh
#1

 


               

Chim Sẻ Hót Rối Nhầu Buổi Sáng


Chim sẻ hót...chắc hôm nay ngày nắng?
Mở cửa nhìn:  ôi nắng chói chang!
Cảm ơn sao một nụ hồng vàng
Hoa cười mỉm...hay người ta cười mỉm?

Trên thảm cỏ sương đêm qua còn điểm
Cũng nghĩ là hoa chúm chím với mình!
Chim đã thay người chào buổi bình minh
Lá trên cành cũng chào mình:  chút gió!

Tôi làm gì?  Thưa em tôi đang thở
Tôi nói thầm:  Anh rất nhớ em!
Tiếng thầm tôi hay tiếng của trái tim?
Nếu có nhỉ trái sim vừa chín?

Em biết không tôi luôn "dự định":
Ăn nửa trái sim còn một nửa để dành,
Uống nửa bát nước, nửa còn, còn nắng long lanh...
Tôi đi tìm em trao cái tình nguyên vẹn!

Trời đất bao la biết đâu chỗ hẹn?
Nắng cháy da đầu, lửa bén trang thơ
Tôi nghĩ rằng em có đợi có chờ
Tôi nhớ chứ những giọt mưa nước mắt!

Khi còn ở, đất chung quanh là đất
Khi mình xa, đất biến mất, thành trời...
Cũng chung quanh mà mặt biển khơi
Mà sóng gợn như tóc người gió thổi!

*

Tôi nhớ em, nhớ rừng, nhớ núi
Nhớ những bầy cò bay lả bay la...
May còn tiếng chim sẻ hót vui nhà
May có hoa, hoa trong vườn đang nở!

Hỏi tại sao lòng tôi không nhớ?
Cái miệng em cười, hoa đó, Thái Bình Dương!
Tôi hỏi lòng tôi sao lại không buồn?
Tôi nghĩ:  Không ai đi xa mà không mang theo Non Nước...

Tôi nhớ quá đi,  giàn chouchou Trại Mát
Tôi nhớ quá đi,  đèo Ngoạn Mục Càbeu
Tóc em bay...ôi tóc là thơ
Chim sẻ hót...rối nhầu buổi sáng...

Trần Vấn Lệ



See the source image


Dốc Nhà Làng Đà Lạt



Tự dưng tôi nhớ Dốc Nhà Làng
nó cũng là đường, nó có tên
hình như nó là Nguyễn Trường Tộ?
hình như nó là Nguyễn Thiện Thuật, mà tôi quên?

Lâu quá mà...ba mươi năm tôi xa Đà Lạt
biết bao nhiêu đường đã thay tên!
biết bao nhiêu học trò, tôi không dám gọi em
chỉ còn cây khuynh diệp trường Bùi Thị Xuân là còn tên cũ!

Tôi nhớ Dốc Nhà Làng...tại sao tôi không nhớ?
có một con đường không có xe đi
đường xây từng cấp đá xanh rì giữa một thành phố xanh rì
tôi từ đầu dốc đi lên tới đường Minh Mạng...

Tôi từ bóng tối đi ra ánh sáng
tôi tự hào trên thế giới này không có con đường nào như thế
con đường dành cho ai bước khẽ
cúi đầu đi, đi giữa mù sương!

Đà Lạt yêu thương!  Tôi gọi về em, cố hương diệu vợi
không quen ai để tôi thăm hỏi
con-đường-xưa-bây-giờ-thế-nào?
chắc chắn còn cây hoa đào năm nào cũng nở?

Chắc chắn còn những người đi bộ
(bởi xe nào leo cấp được đâu!)
tôi nhớ quá những con bồ câu
nhặt những miếng bánh mì người ta ném đây ném đó...

Tôi nhớ cả ngọn gió
thổi áo dài ai bay xuống Phan Đình Phùng
áo dài bay qua cầu bà Cửu Hườn
và bay mãi trong đời tôi, trong mộng!

Bây giờ chắc trong cơn thất vọng
đá nằm nghiêng mặt ngóng đợi người xa
những tối trăng tà
những chiều mưa nhẹ..
.


Trần Vấn Lệ

 

 

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.