Apr 25, 2024

Tập thơ

Tho Trần Vấn Lệ 2
Trần Vấn Lệ * đăng lúc 06:11:59 PM, Sep 20, 2011 * Số lần xem: 2194
Hình ảnh
#1

 

 

 

Thế Kỷ Muôn Năm

 

Tóc mai sợi vắn sợi dài

Ở nhau chẳng đặng, thương hoài ngàn năm…

 

Em rất dễ thương ơi!  Nhiều khi buồn gọi sảng.  Như hôm nay, từ sáng, tới trưa, chưa mặt trời!

 

Em rất dễ thương ơi, phải chi mưa vài giọt.  Nước mưa dù không ngọt nhưng cũng đỡ đắng lòng!

 

Nói vậy em buồn không?  Trời đâu đã mùa Đông, xin em đừng nhăn mặt.  Anh nghĩ tới hoa hồng!

 

Em là hoa anh trồng hay là hoa ai tặng…Sao hôm nay im, vắng – ngày của Mẹ, buồn hiu!

 

Ngày của Mẹ, từ chiều chắc nhà hàng mới rộn.  Các con đãi Mẹ món…món gì nhớ suốt năm?

 

Gió! Ôi gió thong dong, gió như người đi dạo.  Bầy quạ như bầy sáo, qua sông rồi không về… 

 

*

 

Ngày, một ngày lê thê.  Ngày này, Ngày Của Mẹ.  Mẹ là trời là bể.  Hết Kinh rồi tới Kệ, ông Sư ngồi miên man…

 

Trời không nắng vẫn tan – tan một ngày ảm đạm.  Anh đi bật đèn sáng.  Gọi em, dễ thương ơi!

 

Lát nữa, nửa đêm rồi, anh mơ ngày mai mốt.  Em là Niềm Sốt Ruột nói với ai bây giờ?

 

Gió!  Ôi gió bay thơ của anh thời vụng dại.  Em làm anh nhớ mãi sợi tóc mai, bình minh!

 

Đám tóc mai ai nhìn thấy ngắn dài không nhỉ?  Em là em-Thế-Kỷ sao là người-Muôn-Năm?

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

Bây Giờ Chưa Tháng Chạp

 

Nhiều lúc buồn, nói thật, anh nhớ em, anh buồn. Nhớ, dĩ nhiên có thương.  Mà thương, trời ơi ai biết?  Anh có con chim kéc, nó mồ côi, hay về, đậu vườn anh tới khuya, sáng ra không thấy nó…Nó về, nó không ở, nó đi…rồi hết về (chắc nó có bạn bè hay chết rồi, có thể?).

 

Nhiều lúc buồn, ứa lệ.  Anh nói như nằm mơ.  Anh xin lỗi em, Thơ, của anh làm, buồn quá…

 

Hăm hai năm xứ lạ, anh chỉ có em quen.  Mà em…rồi mông mênh!  Mà em…rồi bát ngát!  Rồi hay Trời không khác, chỉ khác…Niềm Tái Tê!  Trái Tim, hai chữ T, và em sao chỉ Một?  Phải chi anh người dốt đừng biết một chữ nào,  đừng lấy giấy ghi vào những bài thơ-nhật-ký.  Đừng hỏi sao Thế Kỷ dài chi tới Trăm Năm?  Em à em, xa xăm, có bao giờ em nghĩ…mình sinh lầm Thế Kỷ như ông Vũ Hoàng Chương? (*).

 

*

 

Anh nghĩ em dễ thương, anh hỏi gì cũng đáp.  Bây giờ chưa tháng Chạp, ôi buồn bay lá bay…

 

(*) Thơ Vũ Hoàng Chương:

 

Lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa

Bị Quê Hương ruồng bỏ, Giống Nòi khinh!

Lũ chúng ta đầu thai nhầm Thế Kỷ

Một đôi người u uất nỗi chơ vơ…

 

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

Đơn Và Sơ

 

Gặp em đầu Thế Kỷ

Anh tính lượng Thời Gian

Nghĩ em Chiếc Lá Vàng

Thăm anh, nằm bên mộ.

 

Một trăm năm còn đó

Mỗi mùa Thu đã qua

Em là một Đóa Hoa

Người ta dành cúng Phật.

 

Và, rồi thì anh mất

Em từ đó đến giờ

Anh chỉ là giọt mưa

Phất phơ đầu Thế Kỷ.

 

Chiều.  Nghe tiếng ngựa hí

Bên kia đồi.  Thật xa

Mỗi mùa Thu đi qua

Cái gì qua cũng mất…

 

Chiều.  Nhìn trời xuống thấp

Anh thấy mình thật sâu

Một trăm năm quá lâu

Lúc đó, đầu Thế Kỷ!

 

Chẳng có gì em nhỉ

Chỉ thương những bài thơ

Em từng nói bao giờ

“Em đọc và em khóc…”

 

Định nghĩa chữ Hạnh Phúc

Là…cái gì đơn…sơ!

Định nghĩa những bài thơ

Là những trang nước mắt!

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Nhật Tân Nhật Tân Hựu Nhật Tân

 

Đêm đã qua đêm.  Tiếp tục ngày.  Thời gian theo trái đất xoay, xoay.  Trái tim nằm ở không gian chật trong ngực con người không biết đi!

 

…Mà cũng năm châu, cũng biển trời, khác gì đâu nhỉ lá rơi, rơi.  Khác gì hạt bụi bay trong gió rồi bám theo dòng xe  ngược, xuôi!

 

Trái tim như thế mà nên Đạo khi có “Ngôi Lời” được dựng lên.  Phật có nhiều Kinh, nhưng kết thúc:  “Kinh nào Vô Tự mới Chân Kinh!”.

 

Chúa để biết bao chồng sách Đạo, cuối cùng, tóm lại:  “Ta Đường Đi, Ta là Sự Thật, Ta là Sống”, ai tới Ta thì Ta nắm tay…

 

Tay nắm tay quay trục địa cầu.  Ba ngàn biển khổ một Chân Như!  Như Lai Vô Trụ, Đi không biết và Đến từ đâu, không biết đâu!

 

Người gối đầu trên cái gối mềm, nhìn trời nhìn đất thấy êm êm.  Chắp tay khấn nguyện đời êm ái, người biết thương người, anh yêu em!

 

Một chút đó thôi, đời đẹp lắm!  Không Hitler vừa Hít vừa Le, không Phùng Há thở mà không thở, sợ há mồm ra hết kẻ mê…

 

Thức dậy một đêm, mền chẳng xếp, ngó ra cửa sổ thấy ngày lên.  Một ngày vô nghĩa đang lăn bánh.  Một cuộc phù du không có tên…

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

Nhân Tình Ấm Lạnh

 

Và một ngày…ôi, lại một ngày.  Trên trời, mây trắng cứ bay bay.  Đầu non, nắng lửa bừng trưa Hạ, nước ở hồ ao cạn có đầy?

 

Những đám mây bay, mỏi tới mòn.  Có ai còn nghĩ tới Quê Hương?  Màu cờ sắc áo…mây năm sắc,  Nếu có bận lòng, chỉ áo cơm?

 

Vâng, áo với cơm, cày với cuốc,  chúng ta hãnh diện được làm người:  mồ hôi đem đổ cho thiên hạ, đổi lại cho mình cuộc sống vui!

 

Mua vé máy bay thăm lại nước.  Ném tiền xây dựng casino.  Ở đâu không thấy Công An nữa, ở đó đúng là Cõi Tự Do!

 

Và, một ngày, ôi, lại một ngày, giường ba (3) người bệnh, kệ cha bây!  Ai làm từ thiện là ngu dốt, ta, sáo qua đò vỗ cánh bay…

 

Tôi chẳng khuyên anh làm “Việt Cộng”, chỉ xin anh ngó lại vai anh:  cái lon ai gắn cho anh vậy?  Ai đã chào anh:  Một Sĩ Quan?

 

Tôi đã chào anh, anh đã đáp; chúng ta một thuở ở tù chung, hẹn nhau còn sống Thù Ta Trả, còn máu xương còn nợ Núi Sông!

 

Bây giờ hai đứa mình đi ngược!

Hai đứa mình đi ngược Trái Tim!

Danh Dự để trên, đem xuống dưới

Đẹp ơi Tổ Quốc đội lên trên!

 

Từ đó, chúng ta…không-trách-nhiệm, từ nay đoàn tụ Peek Family!  Từ nay, hai đứa hai ly rượu, đù má đứa nào uống đập ly!

 

Trần Trung Tá

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Em Có Thắp Nhang Bàn Của Ngoại

 

Lạ nhỉ, khi không trời trở gió.  Quê nhà gió chướng giống như đây?  Chiều Ba ra ngõ nhin mây tới.  Xưa lắm…Bây giờ, chiều bữa nay!

 

Lâu quá, thư nhà không thấy sang.  Có chi, không biết, vẫn mơ màng, vẫn mong vẫn đợi, cầu yên ổn.  Hình Ngoại chắc mờ thêm khói nhang?

 

Nhắc Ngoại hoài thôi, vì nhớ Ngoại (còn ai để nhớ, để cầu xin?).  Em…khi không cũng như là gió.  Trở mặt rồi!  Đau quá trái tim!

 

Mây đang bay tới.  Trời đang gió.  Ba, chín mươi hơn còn biết gì.  Em đút cơm Ba, em chắc tủi:  “Tại sao anh nỡ bỏ em đi?”.

 

Quê Hương từ lúc ngưng bom đạn, anh có nhiều năm gỡ lịch tù.  Rồi có nhiều năm nằm đất khách.  Một lần nhắm mắt mấy Thiên Thu!

 

Mấy Thiên Thu đó, em đầu bạc, anh cũng bạc đầu, tội nghiệp nhau! Anh đổ mồ hôi sôi nước mắt, làm thơ…không có một đồng xu!

 

Anh chưa về được như thiên hạ, em nhé chiều nay gió trở mùa, Ba có ra sân em nhớ nhắc Ba cầm theo nón sợ mà mưa…

 

Em có thắp nhang bàn của Ngoại xin giùm anh với một ngày vui…

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Buổi Sáng Tháng Năm

 

Nắng lên từ lúc năm giờ.  Tháng Năm đêm ngắn, giấc chưa mãn lòng, nhưng mà đã thấy phương Đông, thấy mặt trời mọc, thấy sông núi cười…Thấy Quê Hương,  thấy lại thời mình đi mở cửa nhìn trời tháng Năm!  Thương sao là chỗ Ngoại nằm cây bông điệp sáng trỗ bông đỏ vàng…Một bầy bươm bướm lang thang tung đôi cánh lụa tình chan chứa tình!

 

Tháng Năm, ôi tháng Năm mình, tháng Năm đất khách, thấy hình như nhau.  Đường xanh cỏ biếc hoa chào, con sông nước xuống, núi cao lối mòn…Mặt trời không phấn không son, phải chi ôm được mình hôn suốt ngày…

 

Sáng nay tôi gỡ chút mây choàng lên tóc của ai ngày hôm qua.  Nhìn ai tôi tưởng nhìn hoa, thoảng hương nhụy thuở quê nhà, thơm ơi!  Tháng Năm, tháng của đất trời, của tôi, em nữa, nụ cười rất duyên!

 

Trần Vấn Lệ

   

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Mười Tháng Năm Hàng Năm

 

Một năm có được một ngày, mừng Sinh Nhật, nắm bàn tay một người.  Cái gì cũng Một mà thôi!  Và em, đúng vậy, một người tôi mong!

 

Một năm, năm tháng lòng vòng, đi đâu rồi cũng về sông bến nhà.  Đám lục bình vẫn còn hoa, màu hoa tím nhạt tưởng xa mà gần.  Ngày về dẫu chẳng ngày Xuân nhưng hoa nở đó là mừng tháng Giêng!

 

Bàn thờ của Ngoại khói lên, hương nhang khói tỏa mặt em mặt trời.  Biết là lát nữa xa thôi, bức hình của Ngoại nụ cười nở hoa!

 

Anh trong mơ thấy về nhà, thấy Ba ngồi uống tách trà bình minh.  Thấy em, thương quá, một mình, tháng Năm Sinh Nhật, cái Tình vẫn xưa!

 

Cái Tình ôi cái Tình chưa ngỏ lời nói khẽ mình vừa gặp nhau!  Hai mươi năm trước bên cầu, em đôi gót nhỏ đỏ màu hoa sen…Đò ngang khách chật ngồi chen, con sông thật đẹp và em… thật buồn.

 

Kể từ sáng đó khói sương, mình sông nước chảy ôi hoàng hôn ơi…

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Thay Cho Lời Cảm Ơn

 

Bạn ở bên châu Úc gửi mình món quà xinh:  Chiếc áo và cà vạt, làm như thể nhân tình!

 

Mùa này Cali nóng, làm sao mặc áo khoe?  Trước gương mình ngó bóng, mình nhìn mình cũng mê!

 

Chao ôi bạn mà thấy / mình nhỉ, mình bây giờ:  cuối đời còn vẫn trẻ…nhờ món quà bạn cho!

 

Mặc áo xong rồi xếp.  Cà vạt thắt rồi tung.  Vài ba năm nữa chết, quà có liệm theo không?

 

Chắc là không!  Mà kệ!  Bạn trong mình:  Trái Tim.  Trái tim thành cát bụi, hồn của mình bay lên!

 

Quà của bạn cho đó, mình giữ như niềm vui.  Món quà dù rất nhỏ, quý nhất là Tình thôi!

 

Chưa một lần qua Úc.  Chưa một lần về quê.  Úc và quê là một.  Bạn làm mình nhớ ghê!

 

Đường nào cũng vạn dặm / từ rời bỏ Nước Non!  Chữ Tình luôn luôn đậm, chỉ cỏ lợt màu sương!

 

Cali đang mùa Hạ, bên Úc thì mùa Đông.  Bạn chắc đang hơ lửa.  Biết mình nghĩ gì không?

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Cu Mèo

 

Tôi có đứa cháu nhỏ (cháu ngoại của bạn tôi, tên nó gì không biết), nhắc tới nó là vui!

 

Nó ở Milpitas.  Tôi ở Temple City.  Hai thành phố xa ngát.  Chỉ đôi lần tôi đi.

 

Nhớ lần đầu, một tuổi, nó được ăn “thôi nôi”.  Tôi được say một bữa.  Nó thì vui và cười.

 

Nó cười như hoa nở.  Căn nhà thành khu vườn.  Nó làm gì mặc nó.  Ai thấy nó cũng thương.

 

Nó như con mèo nhỏ, tôi gọi nó Cu Mèo.  Xa nó rồi thật nhớ đôi mắt nó trong veo…

 

Xa nó rồi, không biết còn lên thăm nó không.  Tôi ra vườn ngồi miết bên một khóm hoa hồng…

 

Chiều tự dưng mà lạnh.  Phải chi có nó đây.  Tôi gọi nó là Nắng, tôi ôm nó trong tay…

 

Tôi làm thơ con nít, em quay mặt, bỏ đi.  Từ cu Mèo tới Nắng…Thơ thế là em chê!

 

…Và, rồi em đi biệt.  Tôi làm thơ tôi nhìn. Và, rồi ngày cũng hết.  Tôi nhớ màu nắng xanh…

 

Thằng cu Mèo đang khóc trong cái phone của tôi.  Ông Ngoại nó đang chọc…cho tôi nhớ nó cười!

 

Và, em có  ai chọc, nói đi cho tôi buồn!

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Xa Ngút Ngàn Xa

 

Xa ngút ngàn ôi một chữ Tình.  Mực nào thắm thiết hơn trời xanh?  Giấy nào trắng nõn hơn mây trắng?  Hơi thở nào thơm hơn em của anh?

 

Em ơi bát ngát năm châu rộng, trời chỉ hai phương mà tuyệt mù.  Từng đám hải âu bay với đậu, chỗ nào xếp cánh cũng hoang vu!

 

Chỗ nào mình tới như chưa tới từ lúc Quê Hương biển hóa rừng.  Từ lúc Mẹ xin con cá giúp đưa bầy con tới biển xanh trong…

 

Biển xanh trong mãi nằm trong mắt.  Nhật Nguyệt mong chờ đã tủi thân.  Trải hết trời kia làm giấy vẽ bao giờ mới thấy bóng giai nhân?

 

Không phải đầu sông.  Không cuối sông.  Thiên nhai hải giác biết đâu cùng?  Đi đâu rồi cũng về quan ải, níu vạt mây ngờ vạt áo nhung…

 

Xa ngút ngàn ôi một chữ Tình.  Buồn đừng ai nói.  Hãy làm thinh.  Để nghe gió lộng trong trời đất, mà nhói đau từng ngách trái tim…

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Chiều Thu

 

Hình như tôi chưa gửi bạn bài thơ mới làm sáng nay?  Đúng rồi!  Nó vẫn còn đây, nó nằm phơi lòng trước mặt…

 

Hình như tôi mê đạo Phật, chuyện chi cũng chuyện “Vô Thường”, nhớ thì có nhớ có thương…mà chữ quên nằm chính giữa!

 

Bài thơ tôi làm cho có, với ai đó một chuyện Tình.  Đọc lại, vừa ý, tôi in, tại sao nó nằm trước mặt?

 

Nghĩa là tôi quên đi mất  Người yêu mà tôi cũng quên huống chi bạn là người quen chỉ bên ly cà phê sáng!

 

Bạn à cà phê đen đậm.  Mây bay trong đó cũng đen!  Ước chi thấy mặt trời lên khi mình khua tan đá lạnh…

 

Bạn à cà phê sóng sánh, tình nào rồi cũng, cũng tan?  Tôi đang ngắm buổi chiều vàng tưởng đâu áo nàng phất phới…

 

Nhiều khi thấy thơ thật tội, ai bày chữ nghĩa tương tư?  Nhiều khi thèm một giọt mưa để nghĩ lòng mình vẫn nắng!

 

Bạn à bài thơ này nặng vì là…chiều đã vào Thu!

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Nửa Đêm

 

Nửa đêm dậy check mail.  Có môt cái, mừng quá!  Mở xem, không gì cả:  chữ bay đâu mất rồi.

 

Bấm reply trả lời.  Một hàng dài dấu hỏi.  Xuống sang hàng dấu than.  Bấm chữ send và đợi…

 

Nửa đêm ngồi trong tối.  Ngó ra trời đen sâu.  Trụ điện như cần câu, câu từng mảng bóng tối.

 

Trời không gió mà rối – rối lòng nỗi ngạc nhiên.  Không biết mình có quên chạm nút nào mất chữ?

 

Lỗi mình, mình tha thứ.  Tình người, mình biết ơn. Nhưng cái tinh khói sương trắng một màn khung ảnh.

 

Nửa đêm trời thật lạnh.  Trùm nón, mặc áo laine.  Giấu đâu nhỉ buồn tênh?  Lẽ nào để dưới gối?

 

Người giận chi không nói qua điện thoại của mình?  Tại  sao băt mình nhìn cái khung hình bát ngát?

 

Hay vì lòng hờn mát người muốn mình phải đau nỗi chờ đợi sẽ lâu, sáng mai hay ngày mốt?

 

Mình châm một điếu thuốc, thở cho thơm tóc người…

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trong Trăm Năm Đời Sống

 

Mình châm một điếu thuốc thở cho thơm tóc người.  Trong mộng thấy người cười.  Trong mộng mình bay bổng!

 

Ôi trăm năm đời sống được mấy phút giây này?  Hôn người nhẹ bàn tay.  Bàn tay hay nhánh cỏ?

 

Hôn người hay hôn gió, gió bay bay khói bay. Khói không nhiều như mây sao lòng mình u ám?

 

Hai bàn tay không chạm.  Hai mặt người không gần.  Cái tàn thuốc dưới chân.  Tóc phân vân đâu nhỉ?

 

Chuyện đời là dâu bể, tôi giụi mắt bẽ bàng.  Người xưa Giấc Kê Vàng…chắc như tôi vừa tỉnh?

 

Ai…Trong trời sương lạnh.  Con vạc mới bay qua.  Đây không phải quê nhà.  Thuốc thơm mùi khói rạ…

 

Em…Mình xa xôi quá.  Anh nói trong cơn mơ.  Lát nữa em qua đò, vọc giùm anh vốc nước…

 

Và rặng bần rặng đước em cũng nhìn hộ anh.  Thấy chiếc lá nào xanh nghĩ tóc em thời trẻ.

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Ngũ Tuyệt

 

Tôi có người bạn gái

Năm nay ba mươi lăm

Trán của nàng đã nhăn

Má đồng tiền đã mất.

 

Tôi hỏi nàng rất thật:

“Tại sao em đã già?’

Nàng ngó tôi cười xòa:

“Anh đâu còn trẻ nữa!”

 

Chúng tôi, hai đứa nhỏ

Vẫn còn rất ngây thơ

So sánh nay với xưa

Thấy lạ lạ thì hỏi.

 

Cuộc đời mà được gói

Trong tờ giấy Hoa Tiên

Chắc chuyện gì cũng duyên

Như chuyện Thiên Đàng nhỉ?

 

*

 

Đang ở đầu Thế Kỷ

Tôi nói chuyện nửa vời…

Còn nghe em tiếng cười

Còn yêu đời biết mấy!

 

Thiên Đàng dù không thấy

Tôi vẫn vẽ trong thơ:

Có một tối trăng mờ

Mây che em vầng trán…

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Logic

 

Chỉ có, chỉ một người / tôi nhớ hơn tất cả, đó là Ngoại của tôi!

 

Tôi biết em giận thôi:  “Ngoại mất rồi, cứ nhớ, em là gì…anh quên?”

 

Dĩ nhiên em là em!  Em không phải là Ngoại!

 

Dĩ nhiên tôi nói mãi, chỉ một điều đó thôi!

 

*

 

Chuyện của hai chúng tôi, đôi khi “ồn ào” thế.  Vui vui lại đem kể.  Buồn buồn em …nghỉ chơi!

 

Từ lúc em xa xôi, nhớ Ngoại thì có nhớ,  còn em, em biết, đó, tôi nhớ em nhiều hơn!

 

Chỉ có em hay hờn, chỉ có em hay giận, gần bên nhau cắn đắng, xa nhau thì…trời ơi!

 

Phải chi đừng xa xôi, tôi coi em như Ngoại, em nói gì cũng phải, lỗi thuộc về của tôi!

 

*

 

Không có em đây, cười.  Trăng đêm nay, trăng khuyết.  em ơi đôi mắt biếc, mãi mãi Rằm của anh!

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Mơ Hồ Trăng Nay Muôn Năm Xưa

 

Mơ hồ trăng soi khung sân vuông.  Trăng bơi trong ao hoa sen  tròn.  Trăng là trời đất mơ hồ thấy như Mẹ lâm bồn sinh đứa con.

 

Trời đất từ xưa được hiểu là Vuông Tròn bao bọc cõi người ta.  Tình Cha nghĩa Mẹ như Sông Núi.  Sông núi đâu rồi?  Trăng xót xa!

 

Mơ hồ trăng bay theo mây bay.  Mặt sân vuông vức tôi vòng tay, trăng nằm trong ngực tôi trăng đập, trăng của tôi và tất cả ai!

 

Mơ hồ trăng bơi trong ao sen, nước xanh óng ánh ánh trăng huyền.  Trăng tròn, trăng khuyết bao nhiêu thuở, tình nghĩa vuông tròn không ai quên!

 

Mơ hồ trăng ơi trong tim tôi.  Tuổi thơ tôi rộn tiếng trăng cười.  Tuổi làm trai đứng trên đầu núi, tôi tưởng mình sông cho trăng trôi…

 

Từ rất lâu rồi trăng nhớ tưởng, bốn bề vách lạnh bão bùng mưa.  Trăng trong lòng vẫn trăng thao thức.  Thấy lại đêm này trăng vẫn xưa…

 

Phải chi tôi hóa ra hoa cỏ tôi quyện lòng tôi tơ sương khuya, thấy ai bất chợt trên đường cũ rồi khuất hành lang cái bóng về…

 

Trăng ơi nước mắt tôi từng giọt là mỗi hoa sen một cánh tàn, là mỗi nhánh sông nằm ngửa mặt cho từng ngọn núi ngã nằm ngang!

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Ngày Im Đến Nỗi

 

Ngày im đến nỗi cây quên lửng một tiếng chào khi chim ghé thăm.  Lá có trở mình, len lén chút cho màu xanh thắm đến vàng thâm.  Và mùa Thu đến im như gió để lạnh lùng ai đó cứ đi.  Để phố thênh thang lòng phố rộng.  Để buồn, ai biết, một đôi khi?

 

Mà em có biết lòng con phố ngày một đìu hiu bởi tại sao?  Trăng tối nay rồi trăng vẫn mọc.  Hàng cây sẽ khóc trong chiêm bao?  Tôi không thể nói gì vui được khi mỗi hoàng hôn một tím hơn, một bát ngát chưa là bát ngát,  một sầu thương đó, vạn sầu thương…

 

Có khi nào nhỉ em ngâm khẽ thơ của tôi như tiếng tự lòng em mới phát ra hồi xế lạnh nắng không còn nữa ở phương Đông - ở nơi em gọi là quê quán tàu lá dừa nhô sóng thủy triều, bìm bịp chắc kêu nghe đã khản, con đò về bến buộc dây neo…

 

Có khi nào vậy bài thơ dứt, câu kết nằm trong tiếng thở dài?  Cây hỡi ơi cây không gió chạm khiến lòng thêm nhớ tóc em bay…

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Có Một Vầng Trăng Khuyết

 

Trời Cali ngộ ghê!  Buổi trưa là mùa Hạ, buổi chiều bay bay lá, tối giống như mùa Đông!

 

Lạnh ơi là lạnh khiếp.  Bây giờ đêm trung tuần, trăng chưa là trăng tròn, hình như lạnh làm khuyết?

 

Nếu bây giờ có tuyết, chắc ai cũng bạc đầu!  Con đường khuya xa, sâu, hàng đèn đường ứa lệ!

 

Thơ tôi sắp kể lể, chuyện gì đây hả em?  Có lẽ đừng làm thêm, để cho em ngon giấc?

 

Trời Cali ngộ thật!  Em đã ngủ say rồi!  Ôi cái miệng em cười, thấy gì trong giấc mộng?

 

Phải chi em còn sống, đừng là tấm hình kia, bây giờ đừng là khuya, hai  đứa mình đi dạo…

 

Tôi đi mặc thêm áo.  Một mình mặc gấp đôi!  Một mình bốn phương trời.  Có một vầng trăng khuyết

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tùy Bút Trưa

 

Trưa Thứ Bảy bồng bềnh mây trắng.  Trời xanh cao, cao vút ngọn dừa.  Dừa của Mỹ chỉ thấy ra hoa, vì cao quá không nghe hương ngào ngạt.  Trưa Thứ Bảy có con chim đứng hót trên ngọn dừa không có bạn, lại bay;  và bóng chim nhòa trong bóng mây.  Trưa Thứ Bảy bồng bềnh mây trắng…

 

Cà Phê Hiên, thường trưa nào cũng vắng.  Vắng và buồn là những trưa mưa.  Cô chủ quán đi ra rồi đi vô, nụ cười nở trên môi nàng rất đỏ.  Một buổi trưa,  hiên nắng và gió, tôi gọi ly cà phê ngồi khuấy đá lanh canh.  Mây trắng bay trên ngọn dừa xanh.  Con chim sẻ mới đến, đậu giật mình lá rụng…

 

Tôi khuấy ly cà phê.  Cà phê nổi sóng.  Sóng trong ly mà cũng thấy dạt dào.  Tôi ngừng tay để xem sóng làm sao?  Trưa lẳng lặng.  Một mình tôi lặng lẽ…

 

Tôi nghĩ tới một con thuyền không bến ghé, bây giờ còn trôi giống như tảng băng?  Tự dưng nghe lòng lạnh ngàn năm.  Hai chữ Thiên Thu muốn nhòe nước mắt…Trưa Thứ Bảy, tháng Năm, trời Cali trong vắt, mây bềnh bồng như ai bồng ai bay…

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Hai Bài Tứ Tuyệt

 

1,

 

Tôi đi nhặt một vài lá rụng,

Xếp và nhìn, chợt thấy mùa Thu. 

Chợt thấy em cái hình, cái bóng

Áo vàng mơ ngày xưa, ngày xưa…

 

*

 

2,

 

Con quạ trên nóc nhà mới gọi,

Đã chiều rồi.  Lại sắp hoàng hôn.

Quạ nhắc tôi thêm một ngày buồn.

Tôi nhắc tôi:  không còn em nữa! 

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Một Hai Ba Bốn!

 

Sáng Chúa Nhật trời mưa ngộ quá!

Coi kìa coi,  hoa lá rưng rưng

Không lẽ trời nấn ná mùa Xuân?

(Đã sắp sửa mùa Thu rồi đó!).

 

Sáng Chúa Nhật trời im không gió

Lạnh và buồn ai nhớ ai thương?

Ai đang cà phê góc quán bên đường?

Ai đang ở nhà thờ cầu Chúa?

 

Thường tháng Năm thì hoa tím nở

Cả Cali buồn như nghĩa trang

Sáng hôm nay mưa nữa, ngỡ ngàng

Hoa tím rụng Thiên Đường đâu nhỉ?

 

Sáng Chúa Nhật trên đồi ngựa hí

Tiếng buồn vang xa vọng lũng sâu

Tiếng buồn vang như tiếng Thiên Thu

Êm ả trải phơi lòng lữ khách…

 

*

 

Sáng Chúa Nhật có ai diện bích

Nhớ Non Sông nén lệ thành mưa?

Có ai nghe trên hoa lá bây giờ

Chuông Chùa đọng từng hồi u uất?

 

Bầy bồ câu sáng nay không thấy mặt

Tôi điểm danh từng giọt mưa sa

Tôi buồn tình đếm nhẩm Một Hai Ba

Rồi tới Bốn…nhớ lại thời Đi Lính!

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Ít Khi Nhiều Khi

 

Rất ít khi sáng mưa chiều nắng

Mà nhiều khi sáng nắng chiều mưa…

 

Đôi khi buồn nhớ chuyện đời xưa

Chen lẫn lộn chuyện mưa chuyện nắng

Chuyện chẳng có gì cũng nghe nằng nặng

Cũng hờn ghen buồn tủi không đâu.

 

Chuyện tình yêu không cuối không đầu

Thường lửng lơ, lửng lơ phát ghét!

Tình không trọn là tình ly biệt

Lúc trọn thì… là cái gánh trăm năm?

 

Ai cũng sợ chia công, sợ làm

Thà cứ giung giăng như Tiên như mộng?

Tình yêu đó, phải chăng cái bóng?

Cái hình dung chỉ hiện ở thơ văn?

 

Người ta chỉ núi người ta thề trăng

Yêu dẫu chết trong lòng một ít

Còn hơn sống nhiều mà nhiều khi không thích

Cứ mỏi mòn như cuộc chiến chưa ngưng…

 

Bao nhiêu tang thương sau cuộc chiến đã ngừng

Bao nhiêu thuyền nát giữa trùng dương tuyệt vọng!

Thà sáng mưa rồi chiều hửng nắng

Thà không nghĩ gì rồi lẳng lặng quên đi…

 

Những sáng mưa không thấy nữa ai về

Những chiều nắng…chắc chi không biền biệt?

 

Trần Vấn Lệ 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Nước Non Non Nước

 

Hồi em ở Sài Gòn xa thẳm thẳm, mình nhớ nhau, mình gọi điện, sao gần!  Bây giờ em, thành phố sát bên anh, anh gọi mãi, cái phone reo rồi tắt!

 

Thế mới biết dẫu trong gang tấc nhưng núi sông ai khiến trong lòng?  Phật bảo rằng cái Có tức là Không, mùa Phật Đản anh đắm hồn tư lự!

 

Rất nhiều năm, anh Không em bỗng Có, rất không ngờ, không có nguyên do.  Anh chỉ làm thơ, anh chỉ làm thơ, em hiển lộng trong từ trong ý. 

 

Em có mặt ở mỗi dòng suy nghĩ.  Anh mở phone, “thưa ai ở đầu dây?”.  Con số vu vơ ẩn hiện trong mây, em nhỏ nhẹ khác nào cơn gió…

 

Gió cứ thổi, thổi trên biển nhớ, trên biển thương, trên muôn vạn dặm đường.  Gió đưa anh về thăm lại Sài Gòn, em hàng me đứng khoe tóc mướt…

 

Cái hồi đó không cầu mà được.  Khi, bây giờ, mong ước, em đâu?  Hai thành phố bên nhau vô số giang đầu, sông dẫu cạn,  xe lượn lờ mới lạ!

 

Không thấy nhau coi như xa quá…Sợ gặp nhau rồi cũng chẳng chi vui!  Mùa Phật Đản, Phật ngó xuống đời, không biết có giọt lệ nào vương vãi?

 

Hồi em ở Sài Gòn, anh ngại,  rất muốn về, sợ lắm chuyện vu vơ, rồi hẹn thôi mai mốt, bây giờ…Chuông điện thoại reo vang, rồi tắt…

 

Anh có một Quê Hương, đã mất.  Anh có thêm em nữa, không còn.  Ôi cái gì cũng nước cũng non, cả giọt lệ cũng mòn non nước…

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

Đêm Ngạt Ngào Hương Dạ Lý Hoa

 

Hồi tối, em à, anh chiêm bao, thấy em trước mặt, đẹp ôi chào!  Vẫn em như thuở anh mơ mộng, vẫn vậy, là thơ, thương nói sao?

 

Lậy Chúa cho con giữ được người!  Nắm bàn tay ngọc sợ tay rơi.  Vuốt làn tóc biếc ngờ mây khói.  Mà khói mây là…em đấy thôi!

 

Em ạ…lẽ nào một giấc mơ?  Tưởng, thương, nhung nhớ đã bao giờ.  Cái hình cái ảnh nguyên chưa khuyết như bóng trăng Rằm đêm không mưa!

 

Mình chửa nói gì câu sẽ nói, em tan em biến nhẹ như sương…Thơ anh rồi sẽ ra sao nhỉ?  Rồi sẽ ngàn năm một chữ Buồn?

 

Hồi tối em về trong chiêm bao, rượu chưa nâng chén rót trăng vào, mây tan mây hợp chưa khô mắt, nghe rất xa vời mưa gió sao?

 

Em thoáng hiện về, một thoáng xa.  Mở tung cánh cửa, một hiên nhà.  Không nghe tiếng bước trên thềm gạch, chỉ ngạt ngào hương Dạ Lý Hoa!

 

Hồi tối em à, thế vậy thôi!  Chắp tay lậy Chúa, nghẹn ôi lời, nguyện cầu không biết bao nhiêu nữa, giữ được trong tim một bóng người…

 

Lậy Chúa cho con chừng đó tội – tội tình con chịu một đời Thơ!

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Cõi Đời Hư Ảo

 

Chiều, tự dưng mà lạnh.  Nắng vàng như đặc quánh từng nhánh cỏ nhành cây, vài chiếc lá xoay xoay rưng rưng cơn gió thoảng.  Hôm nay ngày Phật Đản nồng nàn trầm hương thơm…

 

Lạnh đi theo với buồn, trong hồ sen tê tái. Ngôi Chùa xanh xám mái, ngói đỏ hoe mặt trời.  Tôi đứng trong cõi đời vẫn thấy như hư ảo.  Nắng vàng vàng rực áo nhà Sư trước Phật Đài.  Sân Chùa không còn ai, tôi lặng nhìn nắng trải.

 

Quay đi rồi ngó lại, con đường nào cũng xa.  Tận thâm tâm người ta chắc có hoa vàng nở?  Ai nhìn ai có nhớ nắng vàng trên bờ vai?

 

Hôm nay ngày cuối ngày Phật ra đời trăng mọc.  Ở đâu đèo với dốc, Chùa nào Chùa mồ côi?  Những tiếng chuông xa xôi rớt vụn vằn quá khứ.  Đêm trăng Rằm sáng tỏ soi thành phố, vui hơn?  Tôi nghĩ tới Quê Hương, cắn nỗi buồn từng miếng…

 

Chiều tự dưng xao xuyến.  Lạnh tự dưng thâm thâm.  Nhà Sư hiện cái Tâm.  Bình Yên.  Vô Tư Lự.  Bóng những người xa xứ, nắng vàng lem chân mây…Phật đưa cao cánh tay chỉ vầng trăng sắp mọc.  Tay là tay của Phật.  Trăng là trăng của Trời.        

 

Tôi nói đã cạn lời, với ai?  Buồn đến vậy?  Sau bài Kinh là Kệ.  Sau nỗi Buồn chắc Vui?  Nhà Sư mỉm nụ cười rót mời tôi chén nước…Ba bốn năm xuôi ngược, Thầy Mãn Giác, Thầy ơi!

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tim Tím Đường Hoa

 

Cali có nhiều đường trồng chỉ cây phượng tím.  La Jacaranda tím rịm, hoa buồn ơi hoa buồn…

 

Những con quạ, hoàng hôn, đậu trên cành phượng tím, tháng Năm thành kỷ niệm của người xa Quê Hương!

 

Màu hoa tím dễ thương nhưng nhìn lâu dễ ghét.  Biết ra đi bỏ hết, còn chi sầu vương vương?

 

Người con gái cúi hôn một đóa hoa vừa nở, nói rằng:  “anh, em nhớ hoa ô môi quê mình”.

 

Người con trai làm thinh ngó trời xanh tim tím đưa bàn tay âu yếm vuốt tóc người yêu bay.

 

Cali tháng Năm về ai cũng đầy con mắt buổi hoàng hôn ngan ngát sông biển rừng núi xưa…

 

Hoa bằng lăng như mơ, hoa ô môi phơn phớt, hoa lục bình nhờn nhợt, hoa mù sương mù sương…

 

Người con gái nhìn lên, người con trai cúi xuống, mỗi  trái tim phiền muộn rưng rưng cành hoa rung.

 

Rưng rưng buồn rưng rưng…

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Cúi Đầu Trên Trang Giấy

 

Lâu lắm rồi, rất nhớ Burbank, nhớ có em ngồi bên tay lái.  Xe mình đi những con đường hai bên hàng cây.  Em nói thật thơ ngây:  Nếu hai hàng cây kia chạy thì xe mình khỏi đi!  Hai hàng cây đâu có biết gì, cứ rù rì rù rì trong gió…Lâu lắm rồi thật nhớ, Burbank thành phố dễ thương…

 

Và em dễ thương…

 

*

 

Lâu lắm rồi em không ghé thăm anh nữa.  Em nói em có nhớ mà em không về.  Em không còn ở nơi anh từng đến.  Em lên phía Bắc, rất xa, rất xa, rất xa.  Những nơi hai đứa mình từng đi qua, em có biết không đều đã già theo năm theo ngày, theo tháng.  Anh một mình đi hoài cũng nãn.  Những hàng cây thủ thỉ cười thầm…

 

Tất cả đều lặng câm.  Ngay cả lòng anh, không có ai than thở.  Em mà như cơn gió trở, anh đưa tay bắt được mênh mông!  Em có biết không?  Anh bắt được lạnh lùng!  Em mà như một cơn dông, anh cúi đầu nhận tội:  “Anh nhớ em!”.

 

*

 

Lâu lắm rồi không lên Burbank.  Đường Một-Trăm-Lẻ-Một, đường số Năm, hai xa lộ đó dài bao xiết!  Anh nhớ em tới chết.  Nếu em dễ ghét đừng dễ thương, anh đâu có tận cùng thương nhớ!

 

Anh lâu nay như người đi đò lỡ.  Lỡ một chuyến đò đợi đến bao lâu?  Ai cũng lắc đầu, không biết!  Kiếp sau, biết chừng đâu!  Có thể!

 

Những chuyến bay về đây hằng bữa, sao em không về thăm anh hả em? 

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

Cơn Mưa Nhỏ Bay Qua Thành Phố

 

Tôi lắc đầu.  Quên hết!  Phải quên!

Đừng nhớ nữa…những người đã chết

Đừng nhớ em…dù chỉ Một – Em!

 

Cơn mưa nhỏ

Mở màn cơn bão lớn.  Đang bay qua

Thành phố, thật buồn.

 

Không ai nói với ai lời nhỏ nhẹ

Mở cửa xe.  Chạy

Nuốt những con đường.

 

Cái quạt nước đưa lên hạ xuống

Những giọt mưa

Cứ rớt, mờ gương.

 

Em đã xa rồi.  Thiên Nhất Phương

Bầy Hoàng Hạc Bay Đi Không Trở Lại

Thế gian này trơ trọi lầu hoang.

 

Ngoại đã chết. Nhang tàn khói tản

Em thì xa

Tiếng gọi có ai nghe?

 

Tôi lắc đầu

Quên hết chuyện Đi – Về

Con đò dọc chở đầy nước mắt, tới bến đò đâu đã thấy khô?

 

Con xin Ngoại cho con đắc tội.

Anh xin em cho anh được lắc đầu

Cơn mưa nhỏ bay qua thành phố, bão chiều nay dài tới bao lâu?

 

Trong tim tôi không có oán thù

Nhưng tay đã bóp cò nhiều bận

Trên chiến trường có thua có thắng

Vãn cuộc cờ, tất cả quên nhau!

 

Tôi thắp nhang cho ngày Phật Đản

Cầu năm châu có một sáng hồn nhiên.

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

Mấy Câu Lục Bát

 

Nếu tôi đứa nhỏ, tôi cười, Thầy cho quả chuối chin muồi, ngon ghê!  Nếu tôi người lớn, tôi mê mái tóc em gió bay về hồi trưa. 

 

Nếu tôi là một nhà thơ liệu tôi có ghé nhà thờ đợi ai?  Em đi gặp Chúa ba ngôi sao tôi mở miệng một lời Nam Mô?  Hôm nay có bão, tôi chờ, trưa hay chiều, tối; bây giờ mưa sa…

 

Buồn tình tôi nhẩm tôi nha mấy câu lục bát nghe mà dễ thương.  Làm thơ quả thật dễ thường, đến con cóc tía ngồi buồn cũng thơ…

 

Tân Hình Thức có người ưa, có người cũng ghét đổ thừa tại tai.  Rồi Hậu Hiện Đại lai rai.  Ngữ ngôn, chữ nghĩa dài dài vô duyên!

 

Hèn chi Bùi Giáng đã điên, làm thơ bất hủ nhãn tiền khơi khơi.  Thoát ra không khỏi đất trời, tự ta ràng buộc phận người, cũng vui!

 

Nếu tôi đứa nhỏ tôi cười Thầy cho quả chuối Thầy rồi ăn chi?  Tôi thương sao tuổi Xuân Thì nhớ em mái tóc bay về về đâu…

 

Sáng nay mưa nhỏ trên cầu, nước sông chảy xiết một màu trời xanh!

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Đi Dạo Quanh Sân

 

Trời xanh xanh ngát một màu sông, con kéc bay qua trở một vòng: mình với trời xanh, xanh có khác, có xanh như màu lá cây không?

 

Con kéc bay đi, con quạ tới.  Trời xanh xanh xẩm một hoàng hôn.  Vàng tia nắng sót vài tia cuối, vui mấy nhiêu vui bỗng thấy buồn!

 

Lòng chẳng làm sao mà vợi vợi, mỏi mòn thương quá Cố Hương ơi.  Màu xanh của biển, màu xanh núi, xanh biếc bờ tre mây trắng trôi…

 

Con chim trao trảo trong vườn Ngoại mang lá trầu xanh lên ngọn cau.  Chiều hỡi dễ thương đừng dễ ghét để tôi về dẫu giấc chiêm bao!

 

*

 

Tôi dạo quanh sân, sân gạch đỏ.  Bao nhiêu khuôn gạch mấy khuôn lòng.  Ai đẩy ai xô chiều chới với, trời khi không lạnh đổ trên lưng… 

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Thì Thầm Với Ai

 

Cảm ơn!  Mưa đã tạnh!

Cảm ơn Trời.  Ngưng mưa.

Cảm ơn Thơ.  Tôi sắp

Một tối đẹp như Mơ!

 

Tối nay là Phật Đản

Tối nay ai cũng mong

Đời, ban ngày ánh sáng

Đời, ban đêm trăng trong.

 

Hăm lăm Thế Kỷ rồi

Nhân loại đã thành người

Chưa một ai thành Phật

Tại sao vậy hỡi Trời?

 

Vài giọt mưa còn sót

Rơi rơi vào mắt tôi

Một chút buồn buôn buốt

Lạnh từ lòng lên môi…

 

Em không còn chỗ cũ

Tôi lậy Trời cho ai?

Phật chắc thương em chớ?

Tôi cầu xin tương lai…

 

Cho môi em đầy nắng

Cho mắt em đầy vui

Nụ hoa hồng đỏ thắm

Là lòng em đấy thôi!

 

Cảm ơn mưa đã tạnh

Cảm ơn chiều vắng tanh

Thơ tôi bỗng đặc quánh

Em!  Sao không gọi anh?

 

Bầy bồ câu vỗ cánh

Bay rồi. Bay hết!  Sao?

Đêm nay đêm Phật Đản

Tôi ngủ.  Hồn bay đâu?…

 

Trần Vấn Lệ

 

 

Mung Chi Lieu

Tuoi Hoa Giap

 

Từ tuổi Xuân rồi tới tuổi Hoa

Chị tôi mãi mãi giống như là

Trăng Mười Sáu thuở còn con gái

Áo lụa mơ màng anh thoáng qua…

 

Chị tôi từ đó tới bây giờ

Một cuộc đời trong một mối tơ

Trời khéo se duyên, lòng ước mộng

Sang ngang một chuyến nối hai bờ…

 

Từ tuổi Xuân rồi mãi mãi Xuân

Chị tôi mãi mãi một giai nhân

Anh tôi tu chắc muôn ngàn kiếp

Gặp được người chung một bến lòng!

 

Kìa, trước mặt tôi, người Chị đẹp

Bên chồng chung thủy, các con ngoan

Mười hai bến nước trong trong suốt

Một tấm lòng thôi nguyện với Trăng!

 

**

Mừng Chị hôm nay tròn tuổi Giáp

Cũng mừng anh nữa vẹn Ba Sinh

Lửa không hề tắt, bình không cạn

Hai trái tim chung Một Chữ Tình…

 

Tran Van Le

 

 

 

 

Ba Ngày Mưa

 

Mưa báo hiệu có một cơn bão lớn.  Ba ngày mưa chưa thấy bão đâu!  Ba ngày mưa, như thế là lâu, không lẽ bão mà đi quá chậm?

 

Mưa nhỏ hạt, trời không chớp, sấm, nhưng rất buồn, buồn lắm nhân gian.  Đài báo tin có lúc cũng lỡ làng?  Hay Phật Đản, Trời thương người không bão?

 

Sau lễ Phật, nhà Sư thay áo.  Chổi cầm tay đi đảo vuông sân.  Mưa rơi rơi, lá rụng, hoa tàn.  Sư quét quét mong cho mây bay tản.

 

Mưa lê thê, chỉ mong ngày nắng.  Giữa mùa Hè, cây lựu ngẩn ngơ!  Giữa mùa Hè có gã làm thơ ngửa tay hứng mưa tưởng mình sa nước mắt!

 

Ba ngày rồi lạnh như dao cắt.  Em làm sao?  Mái tóc làm sao?  Chắc bởi mưa nên tóc có đổi màu?  Anh thấy cuối chân trời mây xám…

 

Anh nghĩ em, tan sở về, ảm đạm.  Buồn lưng lưng hai con mắt bồ câu.  Mưa bay bay, bay tóc trên đầu, em không vuốt vì mưa đâu có ngớt…

 

Anh nghĩ em đôi môi nhờn nhợt, thở hơi nào cũng lạnh buốt hoàng hôn.  Anh thương em, anh biết em buồn, nhưng hai đứa mình ở hai thành phố!

 

Rồi anh nghĩ tới cơn bão tố sắp đến đây, em càng thêm xa!  Một đã xa là nước là nhà.  Một xa hơn, tình ta tình bậu!

 

Câu ca dao báo hiệu điềm rất xấu.  Anh thương em cũng rất đỗi thương anh.  Chúng ta đi mất Quê Hương, mất cả tuổi xanh,  khi tóc bạc…chỉ còn mây đầu núi!

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

Một Thời Đã Ở

 

Người không ở nữa mà đi vì đã ở…

Sài Gòn ơi ta nhớ lắm đường me

Ta dặn lòng ta mai mốt ta về

Me chín rớt đầy đầu ta cũng chịu!

 

Người không ở nữa mà đi vì thấy thiếu

Một chút gì là nhớ là thương

Là lúc ai tan lớp ra trường

Chiếc nón lá che giùm ta mưa nắng!

 

Người không ở nữa là xa Cầu Ông Lãnh

Xa Vân Đồn, xa Vĩnh Hội, Cầu Dừa

Bến Nghé sông  lượn sóng buổi trưa

Còn cuồn cuộn lòng ta cầu Calmette…

 

Người không ở nữa là xa phố Chệt

Xa những cô xẩm ngộ-ố-nì

Mười một nghề ta cấm tụi bây

Nhưng chúng bây có nhiều tiền trốn được cái “nghề” quân dịch!

 

Người không ở nữa mà đi là chờ chết

Để hồn về hóa bụi Dakao

Nhớ Mạc Đỉnh Chi hoa cỏ dạt dào

Nhớ Dinh Độc Lập hàng rào song sắt…

 

Người không ở nữa mà đi vì Chúa, Phật

Tiếng chuông chiều lạc lõng bơ vơ

Tiếng chuông bay ngơ ngác lá cờ

Máu chảy xiết những lòng đại lộ…

 

Người không ở nữa mà đi là đã ở

Trên bàn tay em đó, một bài thơ!

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

Cảm Ơn Ngày Hôm Nay

 

Hôm nay mây rất mỏng.  Như vậy, bão qua rồi!  Đã thấy bóng mặt trời.  Cảm ơn ngày có nắng!

 

Ba ngày mưa đã tạnh.  Không ai chờ mưa thêm!  Cảm ơn đời bình yên.  Cảm ơn em cười đẹp.

 

Coi như bài thơ kết từ một câu thơ trên?  Em, với nụ cười duyên, biết không?  Anh mắc nợ!

 

Anh nói, anh không sợ, như ngày xưa hành quân.  Đẹp ơi bông hoa rừng, anh một lòng dan díu…

 

Dĩ nhiên anh không yếu phải ngã trước kẻ thù.  Em là trái mù u lăn anh những ngày phép…

 

Những ngày phép thật đẹp!  Em còn đẹp hơn trời!  Em nghe em không cười, em sợ mà Chúa phạt!

 

Anh nhớ mãi bài hát, em hát một ngày vui.

Anh nhớ mãi trong đời, em hiền hơn cả Phật.

 

Anh nhìn trời bát ngát.  Hôm nay em ở đâu?  Nước vẫn chảy qua cầu.  Thời gian không đứng lại…

 

Em, anh, xa mãi mãi.  Hai thành phố mà xa!  Thèm sao một mái nhà hứng em từng giọt nắng.

 

Nhớ mưa từng giọt nặng.  Nhớ em cười trong mơ.  Nhớ quá em, ngày xưa.  Tại sao đời cổ tích?

 

*

 

Chúng ta đi tới chết, gặp chăng ngoài nghĩa trang?  Gặp chăng ở Việt Nam, Quê Hương nằm trong ngực.

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trăm Năm Trong Cõi

 

Thôi không ở nữa thì lìa.  Hỡi ơi nhớ lại lệ khuya vẫn trào!

 

Cổng xưa, cái cổng ra vào, từ hôm đóng chặt, ai chào nữa ai?

 

Đêm nằm nghe lạnh một vai, một vai bỗng nhức đưa tay lên buồn.

 

Nhớ người nói vai em thuôn, nhớ người bảo giữ khéo hồn em đi…

 

Đi đâu từ chỗ mình lìa?  Đi đâu mà được trở về chỗ xa?

 

Trăm năm trong cõi người ta, chữ duyên chữ nợ như là…giấc mơ?

 

*

 

Thôi trời không nắng thì mưa, thôi em hết giận anh tha một lần. 

 

Hẹn lòng nay tới trăm năm, em như hoa để anh cầm anh hôn…

 

Em như hoa để khi buồn anh đưa tay bứt, em còn dưới chân…

 

Dưới chân hay ở ngoài sân, anh ơi em có nát lòng, tại em!

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bước Chậm Chậm

 

Bước chậm chậm!  Anh dìu em bước chậm.  Chiều đang tan, mình tới với hoàng hôn.  Anh đuổi chiều đi, anh bắt lấy nỗi buồn, anh xé vụn để em vui tới tối!

 

Mình yêu nhau.  Yêu không là cái tội.  Hãy hiền như bồ câu, nghe em!  Hãy hiền như tia nắng cuối trên thềm ánh lên mái tóc em hồi nãy…

 

Bước chậm chậm!  Kìa đèn đường bật cháy, anh nhìn em đôi má thật hồng.  Hình như hoa đang nở trong lòng, em mãi mãi là bình minh anh đợi!

 

Anh hôn em, anh không cho em nói, cười lên em cho trăng Rằm lên!  Anh tự hào anh đi cạnh người Tiên, trăng có thẹn thì vào mây mà trốn!

 

Bước chậm chận, kệ em ơi nước cuốn, nước qua cầu rồi cũng trở về non!  Chúng mình đi như thuở Cố Hương từng ước mộng một phương trời thơm ngát…

 

Anh sẽ không bao giờ là sóng bạc.  Em cũng không là con vạc bay khuya.  Mấy mươi năm đau đớn chia lìa.  Mình cố quên cuộc chiến tranh tàn tạ…

 

Anh sẽ không bao giờ là chiếc lá mà là gốc cây cho em tựa lưng ngà.  Em mãi mãi là một vườn hoa mà thơ anh mỗi bài một đóa…

 

Hãy tưởng tượng chúng mình đang có một đứa con, em nhé, chịu không?  Anh nghe em tim đập phập phồng,  anh nghe anh những tiếng lòng rất lạ.

 

Anh cảm ơn hoa hồng trên má, trên môi em, chiều nay, thơm ơi…

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Hoa Tím Nở Đều Nở Khắp

 

Hoa tím nở đều, nở khắp.  Cali như trùm khăn voan.  La Jacaranda dễ thương / nếu mới lần đầu bất chợt / thấy màu tím hoa phơn phớt / giữa trời xanh biếc hồn nhiên…Nhưng hoa không như chợ phiên, nở hoài buồn ơi cả tháng!

 

Suốt tháng Năm dài lãng đãng.  Nắng mưa lãng đãng cùng hoa.  Không biết tại sao người ta trồng chi đại trà hoa tím?  Biết là cái gì kỷ niệm cũng làm tim tím lòng nhau.  Nhưng ít thì còn ít đau, kỷ niệm mà nhiều, thêm nhớ!

 

Nhớ nhau một lần đã khổ…bởi vì nhớ đâu có nguôi!  La Jacaranda không mùi, thấy mãi từng chiều tím rịm!  Nhớ ơi, nếu ai ngồi đếm, từng cây hoa tím, thấy sao?  Con phố nào cũng nghẹn ngào, lòng người lòng nào không nghẹn?

 

Phố như không còn chỗ hẹn / bởi hoa, hoa tím tràn lan…Tím cả đường vào nghĩa trang!  Cali cả ngàn nghĩa địa!  Tôi thật khôn cầm giọt lệ / nhớ ai nắng xế hôm qua / chào tôi băng qua đường hoa / chào tôi đi vào vĩnh cửu! 

 

La Jacaranda không níu / bàn tay của người chia tay!  Hoa tím nở tha hồ bay.  Bay rồi nở chùm hoa khác…Chao ôi màu hoa tím ngắt / không mong mà cứ nở hoài…Với tháng Năm đủ, thêm dài, với ai đã buồn, thêm tủi…

 

Nhớ em bóng em lầm lũi.  Nhớ em đôi mắt chiều tà.  Em nhìn ngoái lại đã xa, anh có bay theo chẳng kịp!  Cali bao giờ mới khép giùm con mắt tím buồn hiu?  Cali bao giờ mới khép giùm con mắt tím buồn hiu…

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Hôm Qua Hôm Nay

 

Hôm qua, bạn mời ăn giỗ.  Mình nghe mền mệt, không đi.  Hôm nay, tưởng đâu sẽ đỡ, nào hay vẫn sốt li bì…

 

Lẽ ra phải dùng chữ “đang”, nhưng mình cứ dùng chữ “sẽ”.  Sáng nay, mặt trời chưa hé, chắc còn mưa gió miên man?

 

Tiết trời năm nay thật lạ:  tháng Năm chỉ một thoáng Hè!  Nhiều cây đã vàng úa lá.  Ngỡ ngàng mấy đợt heo may…

 

Uống thêm một viên chống sốt, níu tay một chút tuổi tàn?  Tay rồi…bỗng mềm như bột!  Lòng nào còn nữa Quê Hương?

 

Bạn chắc giận hờn mình lắm.  Cái phone nín bặt không kêu!  Mình đã tay xuôi mắt nhắm.  Trong mơ bóng ngựa qua đèo…

 

Gần bốn mươi năm rã rượi.  Hơn hai mươi năm quê người.  Bao nhiêu bạn bè đã tới, chỗ nào, đâu có ai vui!

 

Nghĩ mình rồi đây cũng thế  (vài ba hôm nữa không chừng?).  Có chi cũng người đi trễ.   Tới đâu thì cũng đường cùng!

 

*

 

Hôm qua bạn mời ăn giỗ.  Nhang tàn khói tỏa Thiên Thu.  Nhớ mình có cầm rượu đổ gọi là có chút thương nhau?

 

Chuyện một ngày qua mờ nhạt.  Chuyện mai mốt cũng nhạt nhòa.  Mưa, bắt đầu mưa lác đác.  Gió mưa vờn tưởng ai xa…

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Nhớ Vũ Hoàng Chương

 

Đêm nay lửa tắt, bình khô rượu…”.  Thơ Vũ Hoàng Chương. Nhớ.  Ngậm ngùi.  Lửa tắt?  Bình khô?  Buồn.  Thở hắt.  Còn gì vớt vát?  Nói xa xôi?

 

Vũ Hoàng Chương chết.  Không tên phố.  Không có gì cho kẻ lãng du!   Ông sống, giả vờ thương với nhớ, giả vờ thôi chớ có ai đâu…

 

Để ông thương nhớ Kiều hay Thúy, tưởng tượng trầm hương khói túy mê!  Một Thế Kỷ không chờ hiện hữu, ngàn năm lưu luyến mộng ai kề!

 

Hỡi ơi tượng đá lòng sông núi, mài mực vẻ vời chuyện khói sương.  Ai biết tại sao Thơ lại thế?  Ai hay buồn ngất ngất Quê Hương?

 

Hoa trôi nước lặng…(*) yên, rồi đó.  Cửa mở chờ mong thấy bạn hiền…Chỉ thấy hoa trôi dòng nước lặng, buồn bên khung cửa nắng nghiêng nghiêng…

 

*

 

Đêm nay thuyền cũ về sông cũ, vắng cố nhân rồi ai tri âm (**).   Bài thơ ai nhỉ, làm như nối khúc ruột người xưa đứt mấy năm?

 

Tôi gọi biết bao người rất nhớ, biết bao hồi vọng tiếng chuông chiều.  Xa xăm như khói sông đầu bãi,  cuối một trời sương, thôi, bấy nhiêu!

 

(*) Thơ Nguyễn Du:  Hoa trôi nước lặng đã yên, hay đâu Địa Ngục giữa miền Trần Gian!

(**) Thơ ai, tôi quên tên tác giả, chỉ nhớ là mình đã đọc được đâu đó, lâu rồi…

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

Nguyễn Thị Người Dưng

 

Ngày xưa Hoàng Thị, Phạm Thiên Thư, em đã nghe hoài nhạc với thơ.  Em khác người ta – em hiện tại, Ngày Nay Nguyễn Thị, của anh mơ!

 

Anh biết triệu người mang họ Nguyễn, triệu người họ Đỗ, họ Lê, Trần;  một em duy nhất mang dòng họ của triệu đời anh một-nhớ-thương!

 

Em là Nguyễn Thị (tên anh giấu – đâu dại gì khoe với thế gian?).  Có thể em cười, em chẳng phải,  nhưng em có thể cũng mơ màng!

 

Nhưng em…có thể đêm nay ngủ, cũng muốn chiêm bao gặp một người, nói nhỏ với em:  Em Nguyễn Thị.  Từ đêm nay nhé, hãy chờ thôi!

 

Từ đêm nay nhé, mình đi dạo Xuân Hạ Thu Đông đủ bốn mùa.  Em sẽ là hoa Xuân sáng sớm, và là trái chín giữa mùa Thu!

 

Em sẽ là mưa, mưa nhỏ nhỏ,  có khi là bão, bão giung giăng.  Có khi là nắng như nung lửa.  Cũng có khi sương rất dịu dàng…

 

Em của anh là em-có-một – một đời chưa gặp, anh tương tư, một đời chung bước, mình đi tới, mỗi bức tường treo một phiến Thơ!

 

Em của anh là em-Nguyễn-Thị, không thêm gì nữa để lung linh, để đêm trăng tỏ nằm chung chiếu, trăng thẹn vì em, em rất xinh!

 

Em của anh là em-Nguyễn-Thị, tên người mai mốt viết bằng son…

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

Người Xưa Người Sau

 

Người xưa xa nhà…mới mười năm mà ngờ ngợ ngỡ xa ngàn năm, trở về thăm lại, chao ôi thích, nghe mỏi nhừ tê mỗi bước chân!

 

Người xưa người sau ai hơn ai nỗi buồn cố quận xám như mây?  Mười năm có phải là lâu lắm?  Ba bảy năm rồi…không xa xăm?

 

Người xưa đi xa là đã khổ, trở về vượt núi lại trèo non!  Trở về nhìn núi như …con cóc, trơ trọi trời ơi tượng đá buồn! 

 

Người sau xa nhà ba bảy năm, sang năm ba tám, bốn mươi …xa, có ai không khóc khi nhìn núi, và có ai cười trong phong ba?

 

Người xưa có thật dư tình cảm nhớ chỗ mình chia tay với ai?  Nhớ chỗ mình đi nhiều quyến luyến, nhớ khăn mouchoir bay gió bay?

 

Người sau nếu có khô gan ruột là tại vì sao mình héo hon?  Hãy hỏi lá cây Xuân tới Hạ, rồi Thu Đông tiếp, tuyết rồi sương!

 

Người xưa, người sau chung thế giới,  khác nhau người trước với người sau…Khăn tay mấy bận tung rồi xếp, kim cổ buồn ơi buồn tới đâu?

 

*

 

Sao chẳng Như Lai vô sở trụ?  Sao không là Chúa đứng trong mây?  Người xưa, ai đã đi-không-đến?  Và hỡi người sau…đến-bởi-đi?

 

Hãy thấm giùm tôi dòng nước mắt.  Hãy thương tôi với những câu thơ.  Tôi thương Tổ Quốc, thương mà giận, đành trả nợ đời Kiếp Gió Mưa!

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

Một Buổi Chiều Như Mỗi Buổi Chiều

 

Một buổi chiều như mỗi buổi chiều, ai người xa xứ chẳng buồn hiu?

 

Một buổi chiều không phải buổi chiều, trời còn ngã bóng nắng trưa xiêu?

 

Một buổi chiều không nhớ không thương, đố ai mà bứt được linh hồn!

 

Đừng đưa tay chạm lên vầng trán, đừng cúi đầu ngăn nước mắt tuôn!

 

Một buổi chiều trong vạn buổi chiều, phần ba đời sống đã bao nhiêu?

 

Đếm coi mộ chí còn ghi chữ, còn bám tàn nhang gió hắt hiu!

 

*

 

Một buổi chiều tôi nói với ai nhớ thương không đủ nắng lung lay…

 

Cũng không đủ dẫu mưa tầm tã rời rã vì sao những nắm tay?

 

Một buổi chiều ôi vậy có xa?  Có đau đớn lắm nước ôi nhà? 

 

Có xưa như những trang huyền thoại?  Có thấy gần bên một bóng ma?

 

Em mãi mãi là trăng quá khứ, là chiều tím ngắt nắng hoàng hôn…

 

Và anh không thể không lau mắt mới nhói cay mùi dạ lý hương…

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

 

Tống Biệt Hồi

 

Ly khách tự dưng ôm bóng nguyệt.  Rằm ơi thương quá đỗi mùa Thu!  Thương mình một góc tim vừa khuyết.  Chí lớn đâu rồi một giọt mưa?

 

Chí lớn tại sao vào ngõ cụt?  Sao mình khộng gặp đấng Minh Quân?  Kìa trăng một cõi, trăng không bạn mà có bao giờ trăng cô đơn?

 

Phận người chẳng khác chi cây, cỏ, san sát kề bên để gục đầu mỗi trận dông qua và bão tới, hồn tan, sóng tản,  bọt  về đâu?

 

Về nơi Mẹ chẳng còn mong đợi.  Ba năm trời ơi mấy héo hon!  Ba năm Chị cũng đành tan tác, em cũng đành như một áng sương…

 

Ba năm dừng bước ôm trăng khóc.  Ly khách lòng đau lắm phải không?  Mười cái ba năm, đầu bạc thếch, mắt mờ ngực lép, nắng bên sông…

 

Nắng bên sông đó!  Trăng Rằm đó.  Hiu hắt ngày Thu nhạn lạc bầy.  Con sáo qua sông không trở lại.  Con người gục xuống.  Lá Thu bay…

 

Ba năm, mười cái ba năm hẹn, thêm sáu rồi, thêm nữa…vạn năm?  Ly khách hốt vun từng nắm đất.  Mồ Cha, mộ Mẹ biệt tăm tăm!

 

Ly khách cùng ta nâng chén rượu, uống trăng hề! Uống cạn máu ta!  Sầu lên ngọn cỏ sầu cao ngất, bằng phẳng lòng sao lại xót xa?

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

 

 

Uống Rượu Giữa Đường

 

Ly Khách!  Mời ngươi ly rượu nhạt!

Tiếng cười cũng nhạt tiếng thinh không

Gặp đây chung bước đường lưu lạc

Cạn cốc rượu này cạn Núi Sông!

 

Ly Khách!  Chiều lên sắc tím rồi

Nào ta cầm đũa kẻo bay hơi

Miếng ngon có lẽ vài giây phút

Miếng tủi sầu ta hẹn với đời!

 

Ly Khách!  Lẽ nao mình đạm bạc 

Ngày xưa Nguyễn Biểu đã cười vang

Cầm đôi đũa gắp hờn vong quốc

Đã nói gì khi lệ chứa chan?

 

Ly Khách!  Đến sông còn lúc nghẹn

Thì ta có ngửa tấm lòng phơi

Chắc chi trăng sáng soi mà đủ

Bốn mặt người quay chẳng thấy người!

 

*

 

Ly Khách!  Cạn thêm ly rượu mới

  Xưa nay chiến trận hiếm ai về

Mai đi, đi tiếp đường ta mở

Có thể rồi yên giấc ngủ khuya!

 

Ta chẳng hẹn chi lần tái ngộ

Để trời im lặng bóng mây trôi

Mai kia có thể trên đầu núi

Ta với ngươi ai sống hãy cười…

 

Ta ngậm Thiên Thu đâu phải một

Lần đi nhìn lại chéo khăn bay…

Mây Thu lẽo đẽo theo ta đó

Còn rượu lưng bầu ta tiếp ngươi!

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

 

Cáo Chung

 

Tự dưng tôi muốn nói với người tôi rất thương:

-          Em à, anh lạc đường, thôi anh ra tình sử.

 

Không phải từ “hôm đó”. Cũng chẳng phải “hôm nay”

Tôi ngó lịch nhìn ngày.  Tự dưng mình tối mặt.

 

Có gì đâu tôi mất?  Em chỉ là bóng ma!

Một, hai, ba năm qua, em – người tôi tưởng tượng.!

 

Tôi … là người chưa lớn để em nói “chào anh”.

Tôi rất là mỏng manh giống như cơn gió thoảng.

 

Ngày nào em buồn nãn, “Em muốn anh bên em”.

Ngày nào đó em quên, tại sao tôi phải nhớ?

 

Người Lính đi ở đợ, cuối đời một tàn binh

Em không nói em “khinh”, chỉ trề môi “tồi tệ”.

 

Thế là thôi đã thế, tôi biết nói gì hơn?

“Danh Dự” tôi có còn xin dành cho Tổ Quốc.

 

Tự dưng mà tôi khóc, “trách nhiệm” mình chưa xong.

Gặp em chi, bềnh bồng tấm lòng người Lính trẻ?

 

Em thấy tôi “thật tệ”, em nói thật hồn nhiên.

“Ai ai cũng đi lên, một mình anh đi xuống”…

 

Tôi làm thơ phiền muộn không xoay được thế cờ!

Một “Tổ Quốc” tôn thờ, thêm tình em cũng mất!

 

*

 

Từng chồng thơ chất ngất, bật một que diêm, nhìn:

Em chẳng là của tôi, thôi thì thơ cũng đốt!

 

Nếu có gì hoảng hốt, tôi thấy mình bơ vơ.

Nếu có gì để mơ, xin chào em vĩnh biệt!

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

Mây Thu Đầu Núi

 

Mây Thu đầu núi giá lên trăng

Cơn lạnh chiều nao đổ bóng thầm…

Thâm Tâm

 

Từ hôm nay, em nhé / mình không còn thấy nhau.  Nếu ai có ngày sau…thì không là ngày trước!

 

Từ hôm nay, dài thượt / là những hơi thở dài.  Chúng ta đã gặp rồi / tiếc thay điều mong đợi!

 

Từ hôm nay, đi tới / chỗ nào cũng cô liêu!  Nếu có chữ Tình Yêu / cố vẻ vời cho đẹp.

 

Sống là chờ giờ chết.  Sống để phụ tình nhà.  Ai gần ai không xa…vì Sinh Lão Bệnh Tử!

 

Chúng ta người xa xứ, buồn như mây mùa Thu, chẳng biết trôi về đâu, thôi hồn ai nấy giữ!

 

Chúng ta đều xa xứ,  ngồi nán lại vài giây, rượu chưa đủ cơn say, chí lớn…vào ngõ nhỏ!

 

Và em ơi, thấy đó, có ai đã trở về / cho Mẹ tỉnh cơn mê, cho Chị ngừng nước mắt?

 

Giá lên trăng, ruột thắt.  Biết lần đi là buồn.  Gặp nhau…một thời thương / để rồi muôn thời phụ!

 

Từ hôm nay, ai xấu / chỉ mình tôi mà thôi!  Dưới mái hiên tôi ngồi, em mặt trời đã tắt…

 

Thôi, bỏ đi là mất.  Nán lại, chắc chi còn?  Tôi ngồi cắn trái buồn, em cắn đi trái cấm.

 

Tôi yêu em, yêu lắm, nhưng mà thôi, mà thôi!  Giá lên trăng rã rời / từng mảnh lòng băng tuyết…

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

Một Đời Người Một Cái Tên

 

Mẹ Cha nói thương em nhất, không bao giờ ghét em đâu.  Mở sách tìm được một câu, chọn được chữ Hoài vừa ý!

 

Chữ Hoài nghĩa như chữ Mãi, nghĩa như Vĩnh Viễn, Ngàn Năm.  Em nhỏ là một đóa Xuân, em lớn xinh như Trăng tỏ!

 

Em biết không em, từ đó, có người ngó gót chân em.  Tưởng tượng từng mỗi đóa sen nở theo bước chân người đẹp.

 

Nếu Nước Non không ly biệt…thì là người đó bên em!  Em không chiều sớm bên rèm sống đời một người cô phụ.

 

Nhưng em hoài-hoài-nỗi-nhớ những ngày người đó hành quân.  Và em vẫn là nắng Xuân soi chàng mười năm Cải Tạo!

 

Mười năm không ngờ bầy sáo qua sông, em cũng qua sông…Người xưa khi được xổ lồng, trở về lau dòng lệ thảm…

 

Em hoài hoài hoài xa lắm, tìm đâu trên bốn đại dương?  Người xưa nén chặt sầu thương, mặc đời trôi trôi số phận…

 

Rồi thì gặp nhau, cay, đắng.  Rồi thì em đã có chồng.  Thương quá những đóa sen hồng nở theo bước chân người cũ!

 

Mười năm chàng ngồi ủ rũ.  Mưa chiều nắng sớm miên man.  Lấy giấy ra vẽ tên nàng.  Hoài Hoài Là Thương Không  Ghét!

 

Mười năm trở trăn đôi dép.  Dép mà vẫn còn có đôi.  Người sao một bóng lẻ loi, người sao một đời hiu quạnh?

 

Mười năm trong tù chàng lạnh may mà có em để mơ.  Mười năm với những bài thơ…bao giờ gửi em đọc nhỉ!

 

Ôi chao đã hai Thế Kỷ!  Ôi chao buồn hai trăm năm!  Em mãi là em xa xăm, nhớ thương em hoài mãi mãi…

 

Trần Vấn Lệ

Bè Bạn Thân Tình

 

Bạn hỏi tại sao tôi buồn, tôi nói bạn buồn mới hỏi.  Bạn nở nụ cười tươi rói, tôi nghe buồn tôi bay hơi!

 

Có bạn có bè cũng vui!  Buồn bao nhiêu buồn cũng hết.  Tản Đà đã từng tha thiết:  Có Bè Có Bạn Có Nhau!

 

Tản Đà nào có ai đâu nên tìm gió, trăng, tâm sự (*).  Gió trăng có khi biệt xứ.  Một đời thi sĩ âm u…

 

Tản Đà hay nói về Thu, nhìn lá vàng bên hàng xóm, nhìn mưa xế chiều, nắng sớm, thèm thuồng một ngọn Thu Phong!

 

Sáng nay tôi có nghe lòng buồn nỗi buồn gì không biết.  Gặp bạn nắm tay chưa xiết, bạn cười, buồn đã đi thôi…

 

Rồi bạn với tôi ngồi chơi, cụng ly…gọi là rượu nhạt.  “Chúng ta đã nhiều mất mát, mặn nồng sắc tức thị không”!

 

Bạn nói tôi là “Đồ Khùng” khi không mà theo Đạo Phật.  Bạn sẽ làm tôi…khóc ngất, vì…bạn tôi là Như Lai!

 

Ờ nhỉ, Như Lai là ai?  Tại sao lại “vô sở trụ”?  Tại sao không Hồi không Khứ, mơ hồ như bóng mây kia?

 

Cạn hết rượu, xong, bạn đi.  Cạn hết rượu, xong, tôi đứng.  Không nói chi câu Hy Vọng:  “Mai mày ghé tao nữa nha!”.

 

Đường đời có lắm ngã ba, ngã tư, ngã năm, ngã sáu.  Tôi đứng chờ khi màu áo bạn bay hòa lẫn màu trời…

 

Thế là bạn tôi xa rồi.  Tôi buồn không còn ai thấy!  Tôi đốt thuốc, hút, và phảy chút tàn tro cõi nhân sinh.

 

Tự dưng mà tôi giật mình:  Nếu Tản Đà còn sống nhỉ, tôi đứng nhìn ông tư lự, nghĩ tôi như thế…ngàn năm?

 

“Nước bốn ngàn năm, ai lớn?  Dân nhiều, ai cũng ngây thơ!” (**).  Tản Đà chắc khóc như mưa một đêm Thu nào trăng nghẹn?

 

*

 

(*) Thơ Tản Đà:  “Có bè có bạn can chi tủi, cùng gió cùng trăng thế mới vui!”.

(**) Cũng thơ Tản Đà:  “Nước bốn ngàn năm không người nhớn, dân hăm nhăm triệu toàn trẻ con” (thơ làm khoảng thập niên 1930)

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

 

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.