Ai Ơi Về Bên Nớ


Tôi thức dậy nửa đêm / nhìn trăng mềm như lụa / ai vắt ngang khung cửa.  Tôi nhớ quá người ta…

Trăng thượng tuần như hoa / hoa vàng trên núi cũ / nơi thời tôi rừng rú / ngó hoài một con sông…

Gái lớn đều có chồng / sân trường nhường cho lá / cho nắng hồn nhiên thả / cho mưa hồn nhiên sa…

Tôi thật nhớ người ta / cái tên không dám gọi / sợ trăng giật mình hỏi / ai cho gọi tên tui?

Tôi nhắm mắt.  Tối thui.  Trăng không nằm trong mắt…mà trăng bỗng trong vắt / mãi mãi giọt thời gian!

Hỡi ơi tôi nhớ nàng / nên đau lòng đến vậy?  Dòng Cam Ly cứ chảy / thư tình trôi, trôi trôi…

Tất cả rồi hết rồi.  Cuộc chiến tranh đã dứt.  Cây súng rời khỏi ngực.  Hai tay người rụng rời…

Trăng giữa trời sáng ngời.  Trăng có nhiều đêm khuyết / như đêm nay mỏi mệt / trăng thượng tuần chao chao…

Trời có trăng, bớt sao.  Bớt sao thì bớt nhớ.  Ước chi cái khung cửa / hẹp đi cho tôi nhờ…

Ước chi cái khung cửa / hẹp đi như bài thơ / dẫu còn một chữ, mờ.  Tại vì ai vậy nhỉ?

Ai ơi về bên nớ chi cho trời bao la
Ai ơi về bên nớ chi cho buồn mênh mông…

Trần Vấn Lệ

 

Image result for trang hinh dong dep images

 

Em Lại Sửa Thơ Anh

Em lại sửa thơ anh khiến bài thơ lạc vận!  Nhưng mà anh không giận…là vì anh yêu em!

Phải chi em viết thêm hai câu cuối đoạn cuối!  Phải chi em đừng nói…thơ anh làm mông lung!

Trời đất, kìa vô cùng, đó là lòng anh đó!  Thương thường đi với…nhớ, nhớ thương nghĩa là yêu!

Anh yêu em chưa nhiều nên đoạn cuối còn hẹn.  Anh chờ em vun vén!  Vun vén đi nàng ơi!

Nhiều lúc anh nghẹn lời, ai biểu em xa ngái?  Em giống con gà mái dẫn bầy con kiếm ăn…

Em giống như trường giang, trôi xuôi không trở lại; anh như núi đợi mãi…một ngày thấy tuyết sa!

Cảm ơn em thoáng qua…thấy thơ anh chưa được, sửa lại cho anh bước hụt hẫng vào lòng em!

Ờ nhỉ, cần chi thêm, hai câu chót…đủ nhé!  Anh cất em giọt lệ, xin lỗi bài thơ sau…

Bài thơ sau, bài sau…em chỗ nào anh tới, thấy em đang đứng đợi, anh kéo chân mây về…

…lúc đó, em hết chê!  Anh làm thơ có Hậu!  Lúc đó, mình anh xấu còn bài thơ thì xinh!

Em ơi bao la tình, nói đi lời thắm thiết…Nói đi bằng tiếng Việt, tiếng Việt đẹp như em!

Trần Vấn Lệ

 

Image result for trang hinh dong dep images

 
Duyên

Gặp gỡ giữa đường, không biết tên.  Xa rồi, lòng cứ nghĩ là Duyên…Em tên chi cũng không cần biết, chỉ biết lòng anh rất nhớ em!

“Vô duyên sao khéo gây kỳ ngộ?” (*). Thơ của ai, em?  Chẳng phải anh…Xưa lắm, ngày xưa anh đọc sách, thấy câu thơ ngộ…nhớ mông mênh!

Nay gặp em đây, gặp giữa đường.  Khi không chỗ đó là Đơn Dương – con dê đi lạc, con dê lẻ, nó thấy hoa quỳ…nó nói Thương!

Ơ nhỉ hoa quỳ hoa-của-núi, của rừng, của mỗi độ Thu sang…Khi cơn mưa dứt trên thành phố là nhớ Trời ơi nhớ nắng vàng…

Nắng nhuộm màu hoa, hoa của nắng…Con chim xanh là em mới bay?  Áo xanh em mặc…bà ba gió / hai vạt mà anh cứ tưởng mây!

Anh vẽ tên em…Em, nhé,  đó…Anh nghĩ em là con-chim-xanh…nên chi ở giữa đường anh nhớ, anh nhớ ai về hướng Định An!

Ở giữa đường duyên, duyên giữa đường, Bích Câu Kỳ Ngộ hóa văn chương.  Em ơi thơ của anh là lụa bao bọc em hoài nhé mỹ nhân!

Mai mốt anh về thăm Lạc Nghiệp…chắc là thơ thẩn những đồng dâu, nghĩ con tằm đã vì em, nhả / những sợi tơ vàng óng ánh ơi!

Duyên giữa đường là Duyên hỡi Duyên!  Con chim xanh thấy chắc là tên.  Cái duyên còn để trong lòng nhớ…cái ngẩn ngơ hoài, ngó cánh chim…


Trần Vấn Lệ

(*) Vô duyên sao khéo gây kỳ ngộ
Trái nợ xui chi gặp gỡ này?                                          
Tú Hoa