photo from internet
     

Nhớ Em Hai Hàm Răng
                     Có Một Chiếc Răng Khểnh

 

Em ôm một chồng sách đi cho các bé thơ…Em giống như ngày xưa, thương từng đầu em bé…

 

Em giống như giọt lệ anh ứa ra một chiều.  Tuổi thơ đẹp bao nhiêu sao người lớn bỏ mặc?

 

Những bé nghèo cơm vắt đi học trưa đường xa…Những con mắt như hoa nở vì tương lai mới…

 

Người ta chỉ chờ đợi cái gì vui cho mình.  Ít người có cảm tình với bà con nghèo khổ!

 

Em làm anh thêm nhớ…một thời xưa của anh:  cúi xuống mái đầu xanh dỗ từng em bé bỏng…

 

Em ơi đời sẽ hỏng nếu mình quên văn chương!  Văn chương vừa là xương cũng vừa là máu thịt!

 

Em còn yêu nước Việt…là em còn yêu đời!  Anh nhớ quá nụ cười…em như hoa hồng nở!

 

Em đúng là nỗi nhớ, và anh sẽ trở về, đổi em chiếc non mê…trao em hoa thiên lý!

 

 

Em à, muôn Thế Kỷ, anh giữ một tình em.  Trời đang mưa, êm êm, áo lụa em trong gió…

 

Anh hôn nụ hoa nở là anh muốn nói rằng…nhớ em hai hàm răng, có một chiếc răng khểnh!

 

 

Trần Vấn Lệ