Tình Yêu Ấm Áp

 

 Trước khi mùa tuyết tới, mùa mù sương đã về…Trời mới trong, thấy mê, bây giờ mù sương trắng!

 

Mặt trời lên…chưa nắng để mù sương thỏa tình!   Có bao giờ bình minh mà ngỡ ngàng như thế?

 

Hai mắt em đầy lệ:  Em tìm không thấy anh!  Cái cục ghen mong manh sao nó đè ngực, nặng?

 

Em không cay không đắng, em nhẹ nhàng như sương.  Em vẫn rất dễ thương…mà hai mắt khép lại.

 

Em biết em con gái, mười hai bến nước chờ.  Bến nào đẹp như mơ?  Bến nào buồn bát ngát?

 

Con chim bình minh hót…trên cành, ôi mỉa mai.  Thơ đó, ý của ai?  Ông Nguyễn Du, tiền kiếp?  (*)

 

Em, hai con mắt khép.  Ngủ nha em, anh yêu!  Anh tin lắm trưa chiều mù sương kia sẽ tản…

 

Đôi mắt em:  nguồn sáng.  Tấm lòng anh:  mặt trời.  Mình bên nhau suốt đời…đổi dời là thời tiết!

 

Những bức hình chụp tuyết, những tấm ảnh chụp sương…em thấy mà, dễ thương…bởi tình yêu ấm áp!

 

 

Trần Vấn Lệ

 

(*) Thơ Nguyễn Du:

Lơ thơ tơ liễu buông mành
Con oanh học nói trên cành mỉa mai.