Loriot Bonbon Made In France

 

Em nói em thèm kẹo, mà cây kẹo ngày xưa, kẹo tên Loriot anh mua ở Winh Chan…

 

Anh “đi vắng” sáu năm, về tiệm đó không còn.  Còn lại một góc buồn.  Phố buồn như nghĩa địa!

 

Ai ai cũng thấm thía về một cuộc đổi đời.  Mới sáu năm mà thôi, hẹn một tương lai, sắp…

 

Bạn cũ, giữa đường gặp, ngó lơ nhau, đoạn trường, không tiếng mời bữa cơm, quay mặt đi, lệ ứa…

 

Thầy Nghiêm đánh xe ngựa, Thầy Tùng đi gánh thuê, Thầy Nghĩa kéo chiếc xe,Thầy Minh ngồi bơm mực…

 

Cũng có người hạnh phúc…nhờ Độc Lập, Tự Do.  Cảnh đời thật nên thơ…Loriot nếu có!

 

Ôi em em vẫn nhỏ, nhỏ như hồi mười hai, nhỏ như hồi tóc dài phủ bờ vai mộng mị…

 

Em vẫn còn thủ thỉ:  Em thèm kẹo, mua đi…Anh đi ngang phố về nhiều chiều mưa nhỏ giọt…

 

Đà Lạt ôi Đà Lạt, giọng Huế nỉ non mô?  Không có chi để chờ…ngoài cái Tương-Lai-Sắp!

 

Chí lớn vào ngõ chật! (*).  Lời thơ của Thâm Tâm.  Anh thỉnh thoảng đọc thầm.  Anh thấy mình có lỗi…

 

Trần Vấn Lệ 

 

(*)  Thơ Thâm Tầm / Tống Biệt Hành: Ly khách! Ly khách! Con đường nhỏ!  Chí lớn chưa về bàn tay không thì không bao giờ nói trở lại!  Ba năm mẹ già cũng đừng mong!  Nhân có bài thơ này, tôi xin lỗi Giáo Sư Nguyễn Khắc Dương, Khoa Trưởng Phân Khoa Văn, Xử Lý Thường Vụ Viện Trưởng Viện Đại Học Đà Lạt, cùng cải tạo với tôi tại trại G.3 Liên Khu VI, được anh ruột là Bác Sĩ Nguyễn Khắc Viện từ Hà Hội vào trại bảo lãnh ra về trước sự họp mặt của toàn trại, cuối năm 1975.  Trước khi tôi rời đất nước có cùng ăn bữa cơm tại nhà Giáo Sư Phạm Năm, dạy trường Trần Hưng Đạo, xưa, tôi có thổ lộ sự ra đi của tôi với anh chị Phạm Năm/Trịnh Thị Thu Thủy và xin Giáo Sư Nguyễn Khắc Dương lời khuyên.  Giáo Sư chỉ nói một câu, không khách sáo, màu mè:  “Anh hãy noi gương Hồ Chủ Tịch!”.  Chí lớn tôi mang đi với lời thơ Tống Biệt của Thâm Tâm. Xin lỗi Má, Má tôi cũng mất rồi sau khi tôi tới nơi gần hai năm…