Dì Ơi Đúc Bánh Căn
                    Cho Con Ăn Dì Nhé

 

 

Không ai muốn bỏ nước đi làm người lưu vong.  Biết bao người đau lòng:  Tại sao mình viễn xứ?

 

Thôi, coi như quá khứ!  Lịch sử úp lại đì!  Nhiều người đã trở về dù mang quốc tịch khác…

 

Những cái gì mất mát, thôi cũng bỏ qua đi!  Cái gì không lưu ly?  Từ mái đầu sắc tóc!

 

Hình như ai cũng khóc trước mộ của Tổ Tiên.  Không có một ai quên, lạ kỳ là đỉểm đó…

 

Này, chỗ nằm của Má, chỗ kia Ba thường ngồi.  Chỗ này mình hay chơi với bạn bè đánh chắt… 

 

Ai cũng lau nước mắt!  Tại sao lại không lau?  Tại sao xe chạy mau?  Tại vì nhiều đường mở?

 

Xe qua cánh đồng lúa, xe qua cánh đồng ngô, đám mía lau phất cờ…và bờ sông, bến nước…

 

Trời ơi làm sao được ngắm mái tóc thề bay?  Làm sao mình đi ngay khi áo dài phất phới…

 

 

Đường đi nào cũng tới…hết biển về lại làng!  Dì ơi đúc bánh căn cho con ăn dì nhé!

 

Má ơi lau con lệ bằng chéo góc poncho của Ba con ngày xưa che mưa trên mặt trận…

 

Bác tài ơi chạy chậm Bác tài ơi chạy chậm…tôi muốn nhìn thấy nắng…nắng vàng buổi hoàng hôn…

 

 

Trần Vấn Lệ