tranh Đinh Cường 

Chào Bình Minh Bonjour

 

 

 

Không còn gì vui hơn:  sáng thức dậy mở cửa, ngó ra vườn hoa nở…Hoa thức dậy với mình!

 

Không lời nào đẹp hơn:  Chào Bình Minh Ngày Mới!  Những con bướm như đợi mặt trời, rủ nắng bay…

 

Ô nắng bay lên cây!  Khói huyền ta thả đó…Mình bỗng thành làn gió, mình bỗng thành làn sương!

 

Ta nhìn xa, xa hơn:  xe bus vàng vừa tới, những đứa học trò đợi leo lên xe, xe đi…

 

Không còn gì, có gì?  Chữ Vô Thường nghĩa vậy…là những gì mình thấy giống như là giấc mơ?

 

Chữ Vô Thường là Thơ – hồi nãy mình chưa có, bây giờ có, rồi đó…gió thơm trên bàn tay…

 

Tôi nói chuyện với ngày bởi có ai đâu nói!  Những dấu than dấu hỏi, cỏ vàng gió lung lay…

 

Cỏ vàng gió lung lay, mùa Thu rồi, bước khẽ, tóc thề em gió rẽ những đường ngôi dễ thương…

 

Đời quả thật vô thường, muốn nghĩ sao cũng được,  cọng khói huyền lả lướt rồi tan, tan như mơ…

 

 

 

Tôi nâng niu cành hoa…tôi nghĩ mình là bướm, tiếng chuông Chùa giao hưởng tiếng lòng tôi long lanh…

 

Tôi nói với bình minh:  Anh Chào Em Yêu Quý.  Tôi nói với ai thế?  Ai…cũng là Bình Minh?

 

 

Trần Vấn Lệ