Vĩnh Biệt Bà Việt Trang
Thôi! Không còn ai nữa! Đà Lạt hết người thân, người già nhất, ân nhân của tôi…vừa nhắm mắt!
Bà Việt Trang vừa mất (*)! Đám mây cuối cùng tan…Ôi những buổi chiều vàng, nắng tàn rơi cuối ngõ…
Tôi hẹn lần hẹn lữa, ba mươi năm chưa về, thăm Đà Lạt, thăm quê, ba mốt năm tình nghĩa…
Tôi nhớ lắm bụi mía xanh um trước nhà Bà. Bao nhiêu người đi qua Trần Nhật Duật đều ngó…
Một mình tôi được gỡ từng lá mía cầm chơi. Ông Việt Trang từng cười tôi già như con nít…
Hỏi sao tôi chẳng thích: giữa phố thấy nhà quê, thấy Phan Thiết tôi, kia, xa xôi đường xuống núi…
Nhớ Má tôi lầm lũi trên đồng mía, nắng, mưa. Nhớ Huế nữa, ai vừa tuổi mới lên mười bảy!
Một thời xa xưa ấy, ba mươi năm ôi Trời! Hai Bác Việt Trang ơi…cảnh còn mà người mất!
Cái gì là Tổ Quốc? Cái gì là Quê Hương? Cái gì là Yêu Thương? Cái gì là…nước mắt?
Bà Việt Trang vừa mất! Chén cơm tôi cầm, rơi…Những hạt cơm rã rời, tôi nhặt từng hạt lệ…
Trần Vấn Lệ
(*) Bà Nguyễn Thị Huệ, quả phụ của nhà thơ Việt Trang Phạm Gia Triếp, vừa mất tại Đà Lạt, ngày 3 tháng 8 năm 2017. Bà hưởng thọ 91 tuổi, là người già nhất ở Đà Lạt tôi quen biết, yêu thương và kính trọng. Tôi nhớ ngôi nhà của Ông Bà ở 12 đường Trần Nhật Duật. Tôi nhớ cảnh gia đình êm ấm, hạnh phúc của Ông Bà. Tôi nhớ bàn tay ấm nồng của hai Ông Bà khi biết tôi rời xa Đà Lạt năm 1989, sau 31 năm tôi ở đây. Tôi nhớ những giọt nước mắt Ông Bà lăn trên đôi gò má hóp háp. Tôi nhớ ánh mắt thật buồn của Bà…Tôi nhớ, Trời ơi, Đà Lạt…và giọng Huế dễ thương. Tôi đã vĩnh biệt Ông, nay vĩnh biệt Bà…
Xin gửi bài thơ này về từ Temple City, một chút Tình Cố Lý.
|