Mới Một Tuần Qua Mà Muôn Chuyện Thành Xưa

 

Nhìn cây mít với chùm trái đẹp…tôi nhớ những người đàn bà mặc áo-hoãn-binh.  Tôi nhớ làm sao Đà Lạt rất tình, tôi ở đó hơn mười năm dạy học…Đà Lạt đẹp những đêm thao thức nhìn trăng vàng trên ngọn Lâm Viên – bản đồ ghi chữ Pháp Lang Bian.  Núi non nào trên đất nước Việt Nam…thì cũng đẹp giống như cây mít…thì cũng đáng yêu như bầy con nít…xúm quanh đùa bên Đức-Mẹ-Âu-Cơ!

 

Lần đầu tiên tôi có câu thơ gọi Đức-Mẹ-Âu-Cơ, ứa lệ.  Mẹ là Mẹ, hơn bốn mươi Thế Kỷ, chưa đủ già, để nhớ, để thương?  Lạc Long Quân chia hai bầy con…Lạc Long Quân là người-chồng-phụ-bạc, là người-Cha-đau-đớn-Vũ-Hoàng-

Chương:  Lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa, bị Quê Hương ruồng bỏ giống nòi khinh!

 

Tôi viết tới đây, đọc lại, giật mình!  Tôi đã nói gì lung tung quá nhỉ?  Mở đầu là cây mít, tấm hình, bạn thấy / chụp ở chùa Xá Lợi Sài Gòn / thành phố Hồ Chí Minh, sẽ biết mấy là thơm…nếu Sư Cụ của Chùa thương cây đừng đốn!  Mới tuần trước có người lai vãng / đến đây nhìn cây mít, cây sung…Thế mà tuần sau…ngang dọc trong sân:  cây phải chặt để xây Chùa thêm cho rộng…

 

 

Áo-hoãn-binh của người đàn bà gió lộng, Đà Lạt ơi tôi đang lạc Sài Gòn, nhìn những nhành cây phơi nắng héo hon, nước mắt tôi thành mưa tưới lên thành phố mới!  Tôi phải nói!  Vâng!  Để cho tôi được nói:  mới một tuần qua mà muôn chuyện thành xưa!

 

Bạn bè ơi, đừng nữa mong chờ thơ tôi có những bài thơ lả lướt…ca tụng đời – một đời Hạnh Phước…ca tụng người người-có-lương-tri!


Trần Vấn Lệ