T

ôi vào quán cà phê, thấy bạn ngồi hiên gió.  Tôi mua một ly nhỏ đến xin bạn chỗ ngồi.  Bạn chào tôi và cười:  Ngồi xuống đi, bàn trống.  Hôm nay trời gió lộng, đường phố ít người đi.  Chúng tôi không nói gì…bởi có gì đâu nói!

 

Ly cà phê nóng hổi rồi cũng nguội từ từ.  Ly của bạn cạn chưa?  Tôi nhìn thấy đã cạn.  Tôi nghĩ bạn ngồi nán.  Tôi nghĩ bạn chờ tôi.  Nghĩ thôi, không mở lời.  Chúng tôi cùng im lặng, nhìn ra đường, trời nắng.  Nhìn ra đường, đường vắng.  Ngày giữa tuần thênh thang…

 

Bạn gạc điếu thuốc tàn, đứng dậy:  mình đi nhé.  Tôi bắt tay bạn, nhẹ và gật đầu:  anh đi…Bạn ra mở máy xe, bạn rồ máy, xe chạy.  Rồi thì tôi hết thấy.  Đường xa.  Một ngã ba…Tôi còn lại, bao la mặt bàn và hiên gió.  Ly cà phê còn nửa, tôi chờ ai hay chăng?  Tôi bật lửa, bâng khuâng, một đám khói vừa quyện, bay lên như quyến luyến một người đi, đã đi…


Tôi hút thuốc, nhâm nhi ly cà phê trưa gió.  Tôi nghĩ đến cổ độ, cây đa và con đò.  Tôi nghĩ đến câu thơ bơ vơ rơi từng chữ.  Tôi nghĩ người xa xứ ai làm thơ cũng buồn.  Ngộ nhỉ, chữ Quê Hương xé hoài mà không rách.  Tôi nhìn lên phía Bắc, mây mù, liệu mưa không?  Trời, vẫn trời mênh mông, gió buổi trưa lồng lộng…
 

Rồi thì tôi cũng đứng, đứng dậy và đi thôi.  Tôi mới nói tới trời, tôi nghe buồn ứa lệ.  Tuổi đời tôi bóng xế, Quê Hương chừng nao về?  Mẹ già và lũy tre, bây giờ đâu còn nữa…Bạn hồi nãy ngồi đó, bây giờ bạn cũng đâu?  Con ngõ nào cũng sâu.  Ngõ buồn càng thăm thẳm…

 

  Trần Vấn Lệ