
Anh viết tên em trên mẩu giấy nhưng tình cờ anh để lạc mất.
Anh viết tên em lên tay nhưng khi anh rửa tay, tên em đã không còn ở đó nữa.
Anh viết tên em lên cát nhưng sóng đã cuốn mất rồi.
Anh viết tên em lên tuyết nhưng mặt trời đã làm tuyết tan.
Anh viết tên em lên trời nhưng gió thổi bay đi.
Anh viết tên em trong tim và tên em sẽ mãi mãi còn ở đó.
Những câu trên đây ngồ ngộ
Tôi không biết ai là tác giả nhưng tôi chép lại nguyên văn.
Chữ viết ở đâu rồi cũng nhạt phai vì lẽ này lẽ nọ.
Nắng, gió, cũng là nguyên nhân.
Nước sông, nước suối, cũng là nguyên nhân.
Viết trong bài thơ, cũng không ai đọc.
Xưa, Giả Đảo làm hai câu thơ trong ba năm, gõ cửa nhà này nhà nọ, không ai thèm ngó tới bèn về núi Thu nằm ngọa-giấc-Sơn-Thu.
Vậy thì viết ở đâu?
Trong trái tim mình…chắc chi trái tim mình không ngừng đập?
Người Lính chết trên chiến trường nằm sấp. Tôi gục mặt trên lưng nó. Không còn nghe chút nào là hơi thở. Tiếng trái tim cũng không nghe nữa. Có thể trái tim nó đã vỡ. Tôi mường tượng tên người yêu của nó nhòe nhoẹt máu. Lạ thay mắt tôi đẵm lệ.
Tôi nên viết tên em ở đâu dẫu đời dâu bề?
Tôi viết tên em ở đâu để em ghé mắt nhìn?
Hỡi em sao em làm thinh?
Anh viết tên em trên ba-lô nặng trĩu?
Trần Vấn Lệ