THƯƠNG NHỚ 
Thân tặng anh Nguyễn Viết Quân – Hồ Trường An 
Em ở đó mặt trời hồng trước ngực 
Ngày vẫn xanh sông nước vẫn êm đềm 
Chiều thu vàng hoa cỏ hẹn sương đêm 
Trăng cổ tích muôn sao bừng mở hội 
Bờ tóc xõa dịu dàng cơn gió thổi 
Môi son mềm bài hát giữa mùa thu 
Hững hờ sao... em quên lá tình thư 
Đường phượng cũ anh đi về một bóng 
Em ở đó mênh mông vàng nắng ấm 
Đời nở hoa mộng đẹp ướp bàn tay 
Anh trầm mình trong chén rượu tỉnh say 
Nghe buốt giá hồn sầu lên chất ngất... 
Mùa tình ái xanh ngời đôi mắt ngọc 
Thuyền lòng em có nhớ chở anh theo? 
Ở nơi đây anh ngơ ngẩn từng chiều 
Biển thương nhớ như ngàn con sóng lượn... 
Em ở đó áo thu vàng cánh bướm... 
Hồ Bảo Thanh 
***
NHỮNG CHIỀU Ở BIỂN 
Gió dậy hàng dương sóng vỗ bờ 
Biển xanh nước biếc nhuộm màu thơ 
Đôi ta sánh bước qua triền cát 
Êm ái tình ơi... thật bất ngờ! 
Lặng lẽ chiều nghiêng nắng nhạt dần 
Ngàn khơi trải rộng bãi Thùy Vân 
Mênh mông sóng nước duềnh chân biển 
Sương khói giao hòa nhạc gió ngân 
Má tựa vai kề mộng lứa đôi 
Hải âu tung cánh liệng ngang trời 
Ngẩn ngơ hạnh phúc anh thầm hỏi 
Em ạ, tình ta có tuyệt vời? 
Chén rượu mềm môi với Vũng Tàu 
Ngậm ngùi quán lẻ nửa hồn đau 
Em đi biền biệt bao mùa nhớ! 
Biển hát chiều nay những khúc sầu... 
Hồ Bảo Thanh 
***
NGẨN NGƠ CHIỀU 
Chiều xuống bên sông 
ta ngồi đây 
nhớ em 
Dòng nước đã cạn 
hàng bằng lăng rũ bóng 
Mùa hoa tím đã tàn phai 
cơn gió lộng 
Ngày xanh xao 
ta vẫn ngồi đây 
nhớ em... 
Chiều đi 
ta ở lại 
gặm nhấm nỗi buồn 
Bao năm rồi! 
nhớ thương 
âm thầm lủi thủi 
Bao năm rồi! 
đường xưa 
mình ta lui tới 
Hôm sớm mộng mơ 
lòng sầu dậy từng cơn... 
Trời mây tám hướng 
em lẩn trốn phương nào? 
Ta lang thang một kiếp 
tìm nhau 
lận đận 
Dòng sông này 
hàng cây kia 
đã chứng giám 
Đêm từng đêm 
ta làm bạn 
với trăng sao... 
Ta ngồi đây 
lặng nhìn thành phố hoàng hôn 
Thành phố hôn mê 
những hào quang ruỗng mục 
Ta hôn mê 
một đời 
dật dờ thần thức 
Trăm nghìn khuya khắc khoải 
tim lạnh máu cuồng... 
Lưng đồi nắng tắt 
chim đã bay về rừng 
Chiều ngẩn ngơ 
sương khói 
nhuộm tím nửa hồn... 
Hồ Bảo Thanh 
CHÚT TÌNH VỚI HUẾ 
Huế là hồn của cố đô 
Hương giang dòng mở đôi bờ cây xanh 
Huế chiều khói biếc xây thành 
Hương giang đêm thắp đèn tình chờ ai? 
Tóc thề Huế thả ngang vai 
Bước chân Tôn nữ một thời Hoàng cung 
Tình người Huế vốn thủy chung 
Trăm năm vẫn đợi vô cùng thời gian 
Lênh đênh mặt nước tiếng đàn 
Thương câu Mái đẩy lệ tràn Nam ai 
Sông thơm sầu lẻ đêm dài 
Huế yêu Huế đẹp ngàn đời trầm hương 
Theo thuyền nhập mộng trăng sương 
Nửa đêm mơ thấy quân vương ngai vàng 
Chập chờn ẩn hiện mùi lan 
Quân vương đâu hỡi miếu lăng đền đài 
Bến khuya thao thức đèn soi 
Trầm tư câu hát ngậm ngùi trường giang 
Khi về Huế vẫn mơ màng 
Đón ta Huế dịu dàng trời mây... 
Hồ Bảo Thanh 
***
DÙNG DẰNG 
Dùng dằng chẳng nắng chẳng mưa 
Mang mang thiên địa nửa trưa nửa chiều 
Hiên ngoài gió nổi hiu hiu 
Lao xao lá đổ buồn gieo nửa hồn 
Dùng dằng mây nhuộm hoàng hôn 
Ngày chưa vội vã, đêm còn nhẩn nha 
Trăng non ẩn hiện trời xa 
Gọi bầy đom đóm nhập nhòa khóm tre. 
Dùng dằng nửa tỉnh nửa mê 
Môi khô khúc hát vân vi ru người 
Chập chờn bóng tối mình tôi 
Tay ôm mộng nhỏ, xuân dời mùa xa 
Dùng dằng sương nhuộm tóc pha 
Yêu em chẳng dám mặn mà đôi câu 
Bây giờ áo lụa qua cầu 
Ngổn ngang thương nhớ... lòng sầu ngẩn ngơ... 
Hồ Bảo Thanh
***
CHIỀU PHAN RANG 
Lần theo dải nắng thu tàn 
Tôi về nép bóng Đồ Bàn thành xưa 
Một vùng phế tích tiêu sơ 
Ai hay công chúa tôi giờ phương nao? 
Rù rì tiếng lá đèo cao 
Mơ mơ huyền thoại ngọt ngào buồn dâng 
Gió lên từ bãi xương rồng 
Hoa bay bụi phủ vạn dòng sinh linh 
Hương rừng lãng đãng vây quanh 
Bâng khuâng mây phủ hoàng thành cổ nhân 
Hai châu Ô Lý – Huyền Trân 
Nước non ngàn dặm âm thầm lệ rơi! 
Tháp Chàm dường vọng âm Hời 
Đàn chim thả giọng ngậm ngùi tiếc thương 
Lạnh lùng chiều lẩn đêm buông 
Tôi như con ốc mượn hồn ngẩn ngơ… 
Hồ Bảo Thanh 
TÌNH GỬI CÙ LAO PHỐ (*) 
Hương cau hương bưởi cù lao Phố 
Một sớm xuân về đẹp dáng ai 
Mái tóc bềnh bồng pha nắng mới 
Chợ Đồn bến Hóa gió Đồng Nai (1). 
Thuyền xuôi dòng nước em ra chợ 
Hương phố theo em bỏ miệt vườn 
Ngơ ngẩn anh nhìn theo dấu áo 
Vàng tơ lụa ánh thấy mà thương… 
Đồn anh phòng ngự nơi rừng Mít 
Mưa nắng âm thầm trấn ải Biên (2) 
Căn cứ quanh năm buồn dốc Sỏi 
Bờ xa hương Phố thoảng êm đềm… 
Xuân nay trở lại cù lao Phố 
Nắng vẫn mênh mông tóc vẫn bồng 
Em đã đổi thay màu áo mới 
Phố ơi! Hồn cũ giọt sầu đông… 
Hồ Bảo Thanh 
(*) Một địa danh của Đồng Nai 
(1) Hóa An 
(2) Biên Hùng 
NGẬM NGÙI CỐ QUẬN 
Bỗng dưng trời đổ cơn mưa 
Một mình quán vắng buổi trưa quê nhà 
Anh em lạc nẻo ngàn xa 
Sóng xao gió nổi nhạt nhòa cố hương. 
Môi khô điếu thuốc Saigon 
Cà phê đắng giọng lòng buồn xót xa 
Giọt sầu nhỏ xuống hồn ta 
Ôi! Em yêu dấu mù sa phương trời… 
Về đây phố cũ sầu khơi 
Bâng khuâng Bà Chiểu, bồi hồi Lăng Ông 
Bạn xưa nhớ thuở tao phùng 
Tỉnh say mấy lượt ngập ngừng tiễn đưa. 
Trời vừa chợt dứt cơn mưa 
Ngày nghiêng bóng xế buổi trưa ơ hờ 
Buồn theo sông nước lặng lờ 
Vòng tay ai đón đợi chờ cầu Bông… 
Ngẩn ngơ Nhiêu Lộc đôi dòng 
Đèn khuya Gia Định mênh mông canh dài 
Khi về dấu cũ nhạt phai 
Ngậm ngùi cố quận, lòng hoài cố nhân… 
Hồ Bảo Thanh 
MÒN MỎI 
Hoàng hôn nắng rớt 
Ghế lạnh hiên chiều 
Sông ngoài nước cạn 
Đôi bờ quạnh hiu 
Qua rồi cơn mộng 
Cánh hoa héo tàn 
Đâu đêm dạ vũ! 
Đâu ngày liên hoan!... 
Áo khăn hờ hững 
Thờ ơ dép hài 
Phấn son xếp lại 
Điệu đàng với ai?... 
Người theo tiếng gọi 
Dấn bước chân mê 
Tôi mòn mỏi đợi 
Người quên lối về!... 
Hồ Bảo Thanh 
TÌNH GỬI THANH CẦN 
Thôi, có lẽ ta cũng nên thú thực 
Rằng lần đầu gặp gỡ ta đã yêu em 
Rằng lần đầu ở biển, biển rộng xanh thêm 
Khi em bơi lội ngâm mình trong nước biếc 
Đêm gió biển bên em, ôi diễm tuyệt! 
Khi ra về ta chẳng kịp cầm tay 
Và cuối cùng cho mãi đến hôm nay 
Ta mới ngỏ lòng mình lên trang giấy 
Xin em hiểu chút tình ta như thế đấy 
Như biển xanh cát trắng bãi Thùy Vân 
Như làn da em hôm ấy trắng ngần 
Như mềm mại môi em màu son nhạt 
Đời sóng nổi, lênh đênh, thân phiêu bạt 
Những đêm nằm thao thức chẳng bình yên 
Từ độ xa em, ngày tháng nặng ưu phiền 
Chiều xuống bâng khuâng, đêm dài cô độc 
Hoa lá cỏ cây không em đời gỗ mục 
Bài thơ hay cách mấy cũng bằng thừa 
Ta sẽ đi về trong bóng tối sớm trưa 
Đêm trăng tỏ sao mờ, ta chẳng biết 
Từ độ xa em là cuộc đời mất hết 
Bởi tình buồn, thơ chẳng thể làm vui 
Yêu đơn phương, lòng chỉ biết ngậm ngùi 
Với can đảm, hôm nay ta thú thực 
Giấy Nguyệt bạch Hoa tiên bày nét mực 
Thơ làm xong, ta chẳng dám trao đi 
Địa chỉ nào đây để cho lá thư về? 
Để em nhận chút tình ta hoài vọng!... 
Hồ Bảo Thanh
**
Chùm Thơ  Những nhớ thương xa
 ÁO LỤA EM ĐI 
Áo lụa em đi mùa hạ ấy 
Đường chiều bờ tóc thả mây bay 
Hồn ta chợt hóa thân làm bướm 
Thờ thẫn theo sau lối phượng bày 
Áo lụa em đi vàng phố cũ 
Đìu hiu ta ngọn gió lang thang 
Bước cao bước thấp quên ngày tháng 
Gác lạnh nghìn khuya nến lệ hàng 
Áo lụa em đi buồn biết mấy ! 
Ta rong nỗi nhớ nát sân trường 
Tìm màu mắt biếc xanh như ngọc 
Mơ tiếng cười dòn thật dễ thương 
Áo lụa em đi đời quạnh quẽ 
Tiếng ve thôi rộn rã trên cành 
Hoa xưa đã mấy mùa phai rụng 
Gối lẻ đêm dài thức trắng canh... 
Áo lụa em đi không trở lại 
Tình xa biền biệt, tóc thay màu 
Ngẩn ngơ mưa nắng đời mây nổi 
Dao cắt êm đềm một vết sâu... 
Hồ Bảo Thanh 
RU KHÚC TÌNH TÔI 
Nắng tắt chiều đi giục giã đêm 
Ngày trôi qua kẽ ngón tay mềm 
Tôi ngồi đếm lại trên dầu ngón 
Mười mấy đông tàn lạnh buốt tim 
Năm tháng chồng lên những khổ đau 
Từng giờ từng phút khắc thêm sâu 
Người như dao nhọn vờn da thịt 
Tôi mối tình câm...lặng lẽ sầu 
Bỏ lại vầng trăng lạnh lẽo soi 
Người đi biền biệt núi qua đồi 
Bẽ bàng mưa nắng, buồn hôm sớm 
Xuân vẫn mong chờ...Én nhạn ơi ! 
Tình ái - Thôi đành lỡ giấc mơ 
Mực đùa trang giấy ghép vần thơ 
Ngọn đèn gác lẻ hồn băng giá 
Chữ nghĩa dường như cũng hững hờ... 
Cứ thế ngày dài tiếp bóng đêm 
Tuổi tôi sương khói nắng qua thềm 
Nhớ người quay quắt khi chiều xuống 
Lòng vẫn âm thầm chẳng thể quên... 
Hồ Bảo Thanh 
BÀI TẶNG 
Tặng em bài lục bát nầy 
Mai sau lỡ có những ngày chia xa 
Chạnh lòng em đọc giùm ta 
Chẳng yêu thương cũng gọi là bâng khuâng 
Ngón buồn năm đóa phù vân 
Em nghiêng trời xuống nửa gần nửa xa 
Tròn vai dòng tóc hương hoa 
Môi xuân đào nở bao la nụ cười 
Tặng em ngày tháng buồn vui 
Bước chân du tử vào đời thương yêu 
Lang thang mưa nắng từng chiều 
Theo em lặng lẽ bao nhiêu đi về 
Nỗi riêng sầu kín khôn che 
Phân vân giấy mựa vụng về lời hay 
Ngổn ngang thương nhớ dâng đầy 
Tặng em bài lục bát này...làm tin... 
Hồ Bảo Thanh 
KHÚC HÁT NGƯỜI VỀ 
Mến tặng Ph. Ch. L, tác giả bài PHỐ CŨ 
Bất chợt hôm nay người về phố cũ 
Cánh chim di trở lại giữa mùa đông 
Hà Nội bâng khuâng mây nước nao lòng 
Mùi hoa sữa thơm đầy trong trí nhớ 
Em áo lụa thu vàng tình một thuở 
Tuổi học trò tôi vừa biết mộng mơ 
Sách vở cầm tay chân bước thẫn thờ 
Hồn phiêu lãng chiều Cổ Ngư Quán Thánh… 
Ngọn bấc vờn năm cửa ô giá lạnh 
Tôi ầm thầm…mực tím tập làm thơ 
Viết xóa trăm trang…chẳng gửi bao giờ 
Ngăn tủ học đầy nỗi niềm thương nhớ… 
Mùa xuân đến cánh môi hồng đào nở 
Nét thanh tân em duyên dáng – Tình ơi ! 
Nắng tháng tư phượng vĩ đỏ rợp trời 
Tôi say ngắm màu áo em thay mới… 
Mùa hạ qua đi…mấy mùa thu tới 
Chim cá biệt tăm, tôi ngơ ngẩn lang thang 
Phủ Tây Hồ, đê Yên Phụ,hàng Ngang 
Đêm thức giấc… mộng du ba sáu phố ... 
Tình một thuở khó quên mà dễ nhớ 
Hồ Gươm ơi ! Ai xõa tóc chiều mơ 
Hai mươi năm dáng ngọc vẫn mịt mờ 
Những viên gạch nhớ chân em Hà Nội !... 
Phố cũ người về xuân say mở hội 
Biển lòng tôi xao động sóng tình xưa… 
Hồ Bảo Thanh 
NGÀY VỀ KINH BẮC 
Tháng ba tôi về Kinh Bắc 
Mùa vui ngày hội qua rồi 
Bâng khuâng nhớ người Quan họ 
Muộn màng vớt bóng trăng rơi… 
Tháng ban tôi về Kinh Bắc 
Đồi lim treo những lá sầu 
Mơ hồ tiếng em trầm ngải 
Nhớ thương biết gửi về đâu ? 
Tháng ban tôi về Kinh Bắc 
Chiêm bao mắt môi em cười 
Lúng liếng hồn nhiên đối đáp 
Ngẩn ngơ tim lòng… người ơi ! 
Tháng ba tôi về Kinh Bắc 
Mùa xuân đã mất dấu giày 
Sông Cầu thuyền em chẳng ở 
Ngậm ngùi hồn cũ… Ai hay ?!... 
Hồ Bảo Thanh