May 04, 2024

Thơ mới hiện đại VN

Trang Thơ Nguyễn Đức Sơn
Nguyễn Đức Sơn * đăng lúc 04:13:56 PM, Apr 18, 2024 * Số lần xem: 613
Hình ảnh
#1
* đăng lúc 06:35:43 PM, Nov 14, 2016 * Số lần xem: 584
*              
 
       Trang Thơ Nguyễn Đức Sơn

 


Sáng trên đồi

Song thưa lùa gió thơm vào
Có đàn chim lạ đến chào ánh dương
Ngất ngây chùm trái đang hườm
Thản nhiên nhìn xuống bản mường ngủ say
Đêm thanh nằm mộng giấc đầy
Sáng ra tôi gặp những ngày rất thơ
Cỏ lau mùa trước rụng ngừa
Ước mơ tôi lại bây giờ thêm xanh.


Chỉ nghe tịch mịch

Nửa đêm soi bóng trăng tròn
Thấy đau trời đất rõ còn trong thai
Các em đều chẻ làm hai
Từ đâu một chỗ rách dài thiên thu
Hồn tôi, con thú cần cù
Nằm chơi trong cát bụi mù vuốt ve
Hỏi thăm, nước chảy xè xè
Chỉ nghe tịch mịch phủ đè rêu xanh


 💚

Ừ, vậy đó

Đã gần sáu chục tuổi rồi
Làm thơ trắc nết như hồi hai mươi
Núi thần vây bủa đười ươi
Lang thang tôi kiếm con người hôm nay
Gặp em thuở tóc đang bay
Chòi hoang nằm mộng hai tay tuột quần

💚

Mai kia

Mai kia tan biến hận thù
Giữa đêm sao chiếu mịt mù phương đông
Cha về ôm cả biển sông
Duỗi chân duỗi cẳng nằm không một đời
Cho con cha hứa một lời
Đuổi mây thiên cổ rong chơi tối ngày
Thu nào tóc bạc òa bay
Có con chỉ trỏ mới hay cái già
Cúi hôn trời đất đậm đà
Cha tan theo bóng trăng tà vạn niên

💚

Mang mang

Mang mang trời đất tôi đi
Rừng im suối lạnh thiếu gì tịch liêu
Tôi về lắng cả buổi chiều
Nghe chim ăn trái rụng đều như kinh
Còn một mình hỏi một mình
Có chăng hồn với dáng hình là hai
Từng trưa nằm nghĩ đất dài
Phiêu phiêu nhẹ cái hình hài bay lên
Mù sương âm vọng tiếng huyền
Có con dơi lạ bay trên cõi đời
Sau xưa mắt đã ngợp rồi
Tôi nghe tôi chết giữa trời thinh không


💚

    Quê hương

    tháng bảy dì về đơm nhãn
    nhớ mang ra ít giạ chiêm
    ruộng xưa cò bay thẳng cánh
    gặt hái vừa độ trăng liềm

    mười mấy năm rồi dì nhỉ
    lạc loài xa mãi cố hương
    giờ đây ngồi mà suy nghĩ
    lòng dạ ai người không thương

    quê mình ai còn ai mất
    đi rồi gươm súng mùa thu
    khóc mãi từng đêm lưu lạc
    nói ra thêm oán thêm thù

    ngõ về làm sao ngài ngại
    xe cộ có dễ dàng không
    kháng chiến người đi chưa lại
    lúa khô héo cả ruộng đồng

    ông ngoại chắc già ghê lắm
    mấy người dì nữa nhưng thôi
    đất cằn quê hương nứt rạn
    kể thêm đau lòng dì ơi

    dù sao cũng là xứ sở
    đói nghèo đừng lạt tình thương
    mười năm không cúng không giỗ
    dì về ấm lại khói hương

    tháng bảy dì về đơm nhãn
    nhớ mang ra ít giạ chiêm
    ở đây làm gì có bán
    thấy người ta ăn bắt thèm.

💚

Tôi thấy mây rừng
Tác giả: Nguyễn Đức Sơn

Một ngày đau khổ chín trong tôi
Tôi đến bên cây lẳng lặng ngồi
Cây thả trái sầu trên nước lắng
Mặt hồ tan vỡ ánh sao trôi

Thôi nhé ngàn năm em đi qua
Hồn tôi cô tịch bóng trăng tà
Trời sinh ra để chiều hôm đó
Tôi thấy mây rừng bay rất xa

💚

Giữa mùa nắng vàng

Giữa mùa nắng vàng hiu hắt
Về đây đôi mắt dịu hiền
Về đây cả bàn tay đẹp
Đi tìm thăm xứ người em

Ngõ hẹp lối vào gác trọ
Chiều trưa nhạt nắng bên thềm
Bỗng dưng sao lòng se thắt
Vương vương đếm mấy nỗi niềm

Gặp nhau sao mà không nói
Tuổi hiền mà cũng lao đao
Ơ kia làm sao chị khóc
Tình em vẫn như dạo nào

Chị bảo rằng đây mưa nắng
Bốn mùa em có buồn không
Em cười làm sao cay đắng
Chị ơi lệ ở trong lòng

Chị hỏi rằng đây mưa nắng
Bốn mùa em không buồn sao
Đêm đêm sao nhiều sương trắng
Em như nằm thấy kiếp nào

Chị hỏi rằng đây hoang vắng
Biết rồi em có sầu vơi
Đêm đêm ai người tâm sự
Tha hồ mà đếm sao rơi

Mai mốt chị về phố cũ
Chị ơi thương chị làm sao
Vì em có mình chị đó
Làm sao lòng không nghẹn ngào

Mai mốt chị về phố cũ
Biết lòng ngày mai ra sao
Em ngại đất trời dâu bể
Lòng ta rồi cũng bể dâu

💚

Bọt nước

October31

Tôi dòm đời khi tuổi sắp hai mươi
Nhìn trước nhìn sau thấy rõ ràng
Những người đi trước sầu đeo nặng
Những người đi sau sầu không tan

Tôi dòm đời khi tuổi sắp hai mươi
Thấy hay hay nhưng làm sao cười
Như chuyện lớn lên rồi có vợ
Cuối đời về đất lạnh nằm xuôi

Tôi dòm đời khi tuổi sắp hai mươi
Thấy vắng tan hoang ngụt đất trời
Cha mẹ anh em còn đông đủ
Mình tôi sao mối sầu không nguôi

Ngập ngừng chân bước con đường vắng
Mây trắng bay lên oà đất trời
Tôi cúi đầu nghe mình nhỏ lệ
Biết chuyện gì rồi cũng buồn thôi

Rộng biển trời ơi cái chán chường
Nhạt phèo cả những mối sầu vương
Ôi từng đêm thức nghe xa vắng
Về ngập trong hồn tự bốn phương

Tôi dòm đời khi tuổi sắp hai mươi
Đôi lúc còn mơ chuyện trên trời
Đôi lúc còn buồn chuyện xa xôi
Khi biết trước sẽ lui về hủy diệt

Vẫn biết thương nếu cha mẹ chết
Vẫn thấy sầu khi nhớ người yêu
Nhưng tình tôi thì vẫn không đều
Biết sao được hỡi người tôi mến

Vâng tình tôi thì cũng không nhiều
Coi tất cả chỉ là bọt nước
Vâng tất cả chỉ là bọt nước.

💚

Tịch mạc

Rồi mai huyệt lạnh anh về
Ru nhau gió thổi bốn bề biển xưa
Trăng tà đổ bóng cây thưa
Mộng trần gian đã hái vừa chưa em

💚 

 

 

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.