Apr 19, 2024

Thơ mới hiện đại VN

Những Bài Thơ Cuối Tháng 3 Năm 2018
Trần Vấn Lệ * đăng lúc 07:46:35 PM, Apr 01, 2018 * Số lần xem: 985
Hình ảnh
#1

 

 

 Hình Như Một Bài Thơ


Hình như mùa sắp đổi?  Hết lạnh từ hôm nay.  Trời mất biệt rồi mây.  Nắng bắt đầu rát mặt...

Chim buổi sáng lảnh lót...chim hót hình như vui?  Và hoa nở rất tươi, hình như hoa mừng nắng?

Cả thành phố thầm lặng, cuối tuần người nghỉ ngơi.  Xe bus không khách ngồi, cuối tuần xe bus nghỉ...

Đường phố dài mút chỉ, vắng bóng người đưa thư.  Chúa nhật không ai đưa cho ai lời tâm sự?

Hình như tôi lại nhớ ngày mở màn một tuần, người ta đi bằng chân, bằng cả xe...rộn rịp...

Những cơn mưa tiền kiếp vừa dứt ngày hôm qua.  Hôm nay nắng chan hòa.  Hôm nay sang mùa khác...

Những cánh đào nhàn nhạt.  Những cánh đào sắp rơi. Ngày cuối tuần thảnh thơi không mấy người dạo phố...

Hình như cái bến đỗ là hạnh phúc gia đình.  Người Mỹ khác người mình.  Người mình giống người Mễ...

Hình như tôi quá ế bởi ở thành phố xa, không biết đâu ta bà, quên thời cà phê gió...

Bạn bè còn đâu đó ai nhắc gì tôi đâu!  Chúng ta đã qua cầu, mỗi người vào ngã rẽ...

Hình như tôi nói thế không chỉ ngày hôm nay.  Mùa Xuân trong vòng tay bây giờ là khoảng trống...

Hình như tôi cảm động khi tôi biết tôi buồn.  Tiếng chuông chùa boong boong cũng buồn buồn ai oán!

Trần Vấn Lệ

See the source image

 Lại Thêm Một Buổi Chiều

...rồi thì chiều lại lạnh!

California kỳ...Nắng chỉ thấy ban ngày...Chiều gió bay bay bay, mang về lạnh chất ngất!

Trên sân, trên mặt đất, hoa đào rơi rơi rơi.  Mùa Xuân lưu luyến người mà tả tơi là đó?

Khi không trời nổi gió làm nhớ thơ Thế Viên Sáng nay trên bờ sông thấy em bên song cửa mây trắng trôi tần ngần tóc em vàng một nửa  anh nhìn xa chợt nhớ trăng mùa Thu năm nao...soi bóng người song cửa lòng bỗng dưng nghẹn ngào vì sao tôi thương nhớ bởi vì quá nhớ thuơng?

Chiều vẫn chiều mơn mơn hay hồn mình mơ mộng hay vì gió nổi sóng trên mặt biển Thái Bình?

Lại nhớ quá quê minh, con đường đèo đổ dốc, mưa bay trên Chùa Phật, mưa nghiêng mái Nhà Thờ...

Mưa ơi mưa Càbeu!  Mưa ơi mưa Eo Gió!  Em đang mặc áo đỏ, đóm lửa một mùa Đông...

*
Khi không chiều mênh mông!  Đường Bà Trưng chắc lá thông đang bay lả tả...nhớ quá phấn thông vàng...

Là tôi rất nhớ nàng nốt ruồi son trên ngực...nhớ cả giọt nước mắt...thôi em đi, chào anh!

Tôi đi đường quẫn quanh, em thì ra đại hải.  Chân mây nhìn xa ngái, ai thác mà Lăng Cô?

Ôi Huế mình ở mô mà chiều nay nổi gió?  California, ngộ, ở hoài và nhớ nhung...

Ở đây cũng có thông, nhớ núi rừng Đà Lạt.  Em ơi mình mất mát từng chút một Quê Hương!

Bài thơ này dễ thương câu nào em có thấy?

Trần Vấn Lệ


See the source image
 Cuối Biển Đầu Trời


Tôi nói với ngưởi-tôi-quý-yêu:
"Em ơi hết nắng, đã, đang chiều
Một ngày như thế là thôi, đủ
Mình ước mơ nhiều, được bấy nhiêu!

Được, lời anh nói, em nghe, đó
Hiện tại đi vào giấc ngủ nhen!
Anh ở bên em, từng giấc ngủ
...vì anh chỉ có một con tim!".

*
Chúa không chúc Phúc cho ai cả
Phật cũng không hề chúc Phúc ai!
Người sống chỉ vì tim vẫn đập
Người xa người...hải giác thiên nhai!

Chúng ta không biết nơi mình đến
là Mỹ, là Âu, là chỗ nào
Thuyền tắp vào đâu...thì  ở đó
Có khi, chỗ đó - một cù lao!

Cù lao, chín chữ, lòng ghi tạc
Chín chữ Minh Sinh...một kiếp người!
Sống chỉ vì đời-cơm-với-áo
Sống vì hư ảo...sống cho vui?

Khi ta nhắm mắt thì đêm tới
Sống một ngày thôi, đủ một ngày
xưa, sống ai hơn Bành Tổ nhỉ?
Em à, để gió thổi cờ bay...

*
Tôi đã ru nàng trong giấc ngủ
Chiếu-giường-chăn-gối, bến Cô Tô
Trăng tàn, quạ khóc, chuông thành ngoại
Tứ tuyệt, bài thơ...Thơ rất xưa!

Xưa...có một người danh tráng sĩ
Lỡ đò ngồi ngó nước sông trôi
Trong lòng tráng sĩ là Non Nước
Trước mặt của chàng:  Yêu Quý ơi!

Lê Lợi mười năm nên việc lớn
Nay, lẻ loi, buồn...chắc vạn năm?
Hà Nội, trông về:  cơn ác mộng
Sài Gòn, nghĩ tới...thấy xa xăm!

Muốn thay vài chữ bài thơ mới
Biết chữ nào anh dỗ giấc em?
Nói ở một bên mà vạn dặm...
Thân cò, bóng vạc...cõi mông mênh!

Trần Vấn Lệ
 


See the source image

Nâng Niu Hoa Nụ


Người ta nói với tôi rằng: "yêu anh nhiều lắm, yêu bằng mênh mông!".  Người ta nở đóa môi hồng, câu tôi đáp lại:  "vô cùng biết ơn".

Người ta - Người yêu - Người thương!  Đứng gần, tôi tưởng Quê Hương tôi về; lát chiêm bao tỉnh, tôi lìa, mùi thơm chắc mãi đi kề với tôi!

Mười năm, không chuyến khứ hồi.  Hai mươi năm cũng xa vời ước mơ.  Ba mươi năm sắp, bây giờ...Tình Yêu Là Một Giấc Mơ Muôn Trùng?

Tôi về...Liệu có liệu không?  Và người ta vẫn nụ hồng trên môi? Sáng, tôi đi ngắm hoa cười, tôi không là bướm đậu rồi lại bay...

Người ta à, người ta ơi...sao em không hóa chim trời về đây?  Anh chờ em, mở vòng tay đừng cho anh thẳng hai tay vì chờ!

*

Người ta nói với tôi, "Thơ, những dòng anh viết bơ vơ, em buồn!". Biết thơ là suối có nguồn, là sông có bến, đại dương có gì?

Nếu đừng có cuộc chia ly, đừng dâu biển nhỉ, người đi bên người...người yêu thương chẳng hề thôi, biển sông không đổi đời đời biển sông!

Nói hoài đi em...mênh mông!  Thương em tiếng nói lọt lòng Mẹ ra.  Yêu người, tôi nhớ người ta, nâng niu hoa nụ, nhìn xa...tưởng người!


Trần Vấn Lệ


Image result for hình động trăng và hoa images

Hy Vọng Không Tên

Tôi gõ tay vào bức tường.  Bức tường kêu cộc cộc.
Tôi gõ mạnh cho bức tường đau, bức tường khóc.
Đáp lại tôi vẫn là tiếng cộc cộc.
Bức tường không đau mà tôi đau
Tôi nghĩ có một lúc nào tự nhiên bức tường sập.
Đổ vào tôi nếu tôi đứng đó.
Và tôi...đổ dưới bức tường.
Không ai nhìn thấy tôi, chỉ nhìn thấy cảnh tan hoang.

Tôi mơ màng nghĩ tới lúc đó.
Có một cơn gió, mạnh, một cơn giông tố
làm đổ bức tường.
Tôi, trong đống đổ nát, tôi nhìn lên.
Tôi thấy em.
Rồi tôi tắt thở.

Thôi, coi như không ở thì nhớ tới muôn năm.

Người ta, không ai đòi hỏi mình được sinh ra đời
Người ta, không ai không đòi hỏi sống với quyền tự do.
Người ta, có quyền tạo cho mình cái chết.
Người ta, không ai đội mồ đứng dậy.

Bốn bức tường vây bọc nghĩa trang
không ai gõ cả.
Cổng nghĩa trang mở ra buổi sáng, khép lại buổi chiều.
Tình yêu như nghĩa trang
khi em không còn cảm động.

Cảm ơn bức tường cho tôi hy vọng không tên.

Trần Vấn Lệ


 Nếu Gặp Em Thì

...tôi sẽ nói:  "Thương tóc em dài chiều gió lê thê!".

Ba mươi năm, tôi ước có một lần về, gặp được em trên nương ngô kết trái, tôi chào em :  "Kính thưa em cô gái!", em nghĩ sao mà mỉm miệng cười xinh?

Tôi rủ em...hai đứa đi qua Đình, tôi chỉ trúc xanh, xanh xanh hàng trúc, tôi chỉ em sen bông nở biếc lòng ao, tôi chỉ em mái ngói Đình cao, tôi nói em đứng chỗ nào thì em cũng đẹp!

Tôi quỳ xuống trước em, hôn đôi giép, tôi nói với em:  "Nếu một chiếc mất, chiếc còn, em sẽ buồn hay vui...nếu đời em đơn chiếc?"

Ôi một ngày, một ngày tôi không biết, tôi có trở về ngồi vuốt tóc em bay?  Tôi cảm ơn Trời cho tôi hai bàn tay, một hạnh phúc có là nhờ em, em làm-con-gái!

*

Tôi nói với em thôi, tôi không han không hỏi...bởi tôi còn ai để nói chuyện vu vơ, về một bài thơ...có những câu rời rạc?  Em à em, tôi nhớ những con vạc, chúng ăn đêm đem mồi về nuôi con...có nhiều đêm trăng non...lặn sớm, mắt vạc thế nào, có rơm có rớm, có giống như con bướm...chực khóc òa:  "Trăng Lặn Về Non!"

Bài thơ, đây, tôi viết lúc tôi buồn.  Em tất cả...mà em xa lạ.  Hai đứa mình luôn luôn xa quá...Tôi có gì...trái tim gã tàn binh!

Tôi cảm ơn chúa Giê Su:  Non Nước tôi thái Bình.
Tôi cảm ơn Phật Thích Ca Tôi Là Người Vô Tổ Quốc.


Em mà thấy nhỉ bao nhiêu người đã khóc trên Thái Bình Dương gió xé cánh buồm...

Bài thơ, đây, ngưng nhé, nửa chừng - tôi muốn khóc trên bờ vai em lắm!

Trần Vấn Lệ


Image result for tranh vẻ cổ nhân images


 Ôi Nhớ Nhớ Chi Mà Nhớ Lắm


Hôm nay lạ nhỉ!  Không mưa, nắng.  Gió lạnh.  Buồn hiu.  Hoa đào rơi.  Mới đó mùa Xuân ...mà đã hết?  Thời gian, lặng lẽ, mỗi ngày trôi!

Hoa đào từng cánh rơi từng cánh.  Chúa Nhật, con đường không bóng xe.  Chúa Nhật, Mỹ không đi dạo phố...khác Sài Gòn quá, xe là xe...

Bỗng nhớ Sài Gòn năm ngoái về...đi lang thang trên những đường me...nhớ mình tuổi nhỏ tìm me rụng...rồi nhớ ai bay mái tóc thề...

Ôi nhớ!  Nhớ chi mà nhớ lắm...nhớ hồi vai khoác chiếc ballot...nhớ xe mười bánh khi lăn bánh...nhớ chỗ đồn xa...nhớ mịt mờ!

Đất nước bây giờ trăm cái khác, cái quen:  nhớ quá áo dài bay...Dân mình có lẽ đang mê Mỹ, quên hết, quên rồi thuở với Tây?

Dân mình...dân Mỹ, Tây hay Chệt?  Không thấy áo dài, không thấy em...Chỉ thấy áo đầm hay váy xẻ...thấy người ta đó, thấy lênh đênh...

Ôi chao đất nước ta mà vậy thì phố thị này cũng ngẩn ngơ!  Con Lạc cháu Hồng nên lạc lõng...lạc loài vì tại Lạc Long ư?

"Lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa bị Quê Hương ruồng bỏ, Giống Nòi khinh!".  Thơ Vũ Hoàng Chương, tâm trạng mình...nghe như mũi đinh đâm vào trái tim, đau nhói!

*
Hôm nay lạ thiệt trời không nắng...mưa ở trong lòng...nước mắt chăng?  Nhắm mắt ước chi về Ngoạn Mục, miếu thờ Ông Cọp, thắp cây nhang...

...rồi nhìn xe lửa đi trong mộng...xuyên núi mà đi đến cuối trời!  Em có nghe anh vừa muốn khóc:  tóc thề em có giọt sương rơi?

Em à, anh nhớ em là nhất...ngó mãi ra đường không bóng xe.  Xe bus cuối tuần không có chuyến...thì đâu mong được thấy ai về!

Trần Vấn Lệ


Image result for tranh vẻ cổ nhân images

Quê Hương Là Gì

Quê Hương là gì?  Là gì?  Là nơi chốn để mình về nếu xa!

Quê Hương là một mái nhà, hoặc lợp bằng ngói hoặc là mái tranh...

Quê Hương là một vườn chanh, "Thầy U mình vốn cái tình chân quê"! (*)

Quê Hương có suối, có khe, có sông bát ngát, biển kề bao la...

Quê Hương trong trái tim ta,  trái tim còn đập, Mẹ Cha còn chờ...

Biển dâu là chuyện không ngờ...thương ơi là mả là mồ Tổ Tiên!

Ai làm trái đất này nghiêng, cái ân cái oán, nhãn tiền ai ơi...

Quê Hương nằm ở trên môi, ở dòng máu chảy, mồ hôi chan hòa...

Quê Hương dẫu bị xóa, nhòa, đạn bom một thuở không là Thiên Thu!

Người đi qua Mỹ, qua Âu, người đi qua Úc...năm châu lại về...

Chải xuôi nhé, mái tóc thề...Ngủ ngoan nhé, anh nằm kề bên em!

Cuối cùng là Tiếng Trái Tim...
Cuối cùng dù nửa trái sim cũng về...(**)


Trần Vấn Lệ

(*) Thơ Nguyễn Bính
(**) Ca dao


Image result for tranh vẻ cổ nhân images

 Sáu Giờ Chiều Rồi

Sáu giở chiều rồi.  Hết nắng.  Ngày đầu mùa Xuân không dài.  Hình như mình nhớ thương ai nên chi nghe lòng mòn mỏi!

Hình như đó là câu nói không có gì mang tính Thơ?  Hình như đó là giấc mơ, nửa vời, rồi mình chớp mắt?

Thềm hiên mưa vang tí tách.  Ngoài ngõ không thấy xe qua.  Thời gian...hình như cũng già, chiều ơi sao mà tha thiết...

Không gì tự sinh tự diệt...thì cái gì có cũng buông!  Ghét sao chỉ một chữ Buồn cứ vẫn còn như Nhật Nguyệt!

Nghĩa là...cứ còn tha thiết nhớ bàn tay em nổi gân.  Cái giây phút đó thật gần...ai ngờ đại dương xa quá...

Mùa Xuân, cây đơm lại lá.  Hoa tàn đang kết trái non...Cây cối, cỏ, hoa không buồn...bởi vì chúng đâu có nói!

Con chim sẻ về rất vội, luồn mình vào tổ nín khe...Chim đi đâu cũng trở về.  Người đi, về là lời hứa...

Trái tim là phần rất nhỏ ở trong thân thể người ta mà nó chứa nước chứa nhà bao la cả trời cả đất!

Sáu giờ chiều rồi, chất ngất, buồn ơi đổ xuống hoàng hôn...Mình nhớ thương ai mình buồn, ai nhớ thương mình, có vậy?

Hỡi ơi con sông nước chảy.  Hỡi ơi mười bảy ngày xưa.  Hai tà áo dài phất phơ, ai tan trường về...với gió!

Trần Vấn Lệ

 

See the source image

Good Morning Việt Nam

Mới đó, em ơi, đã xế chiều.  Nắng chìm.  Mây nổi.  Gió hiu hiu...Là mưa?  Sắp sửa?  Chừng như vậy.  Buồn sẽ bao nhiêu?  Ít với nhiều...

Nhiều, ít, lượng mưa, đài Khí Tượng...đo mà, ta để ý làm chi?  Chỉ em, nước mắt vừa ưa ứa, anh mấy nhiêu xa cũng muốn về...

Đường đất...sông ngăn và núi cách, ngày xưa chưa thấy biển mênh mông...Một ngày ngựa với hai ngày ngựa, bụi cuốn anh qua mấy cánh rừng...

Nay, thì, em thấy trùng dương, đó...Bát ngát.  Bao la.  Điệp điệp trùng.  Hoang đảo mới nhô chìm lĩm xuống.  Mây vừa mới tụ bỗng tan hoang...

Anh về...có lẽ về không kịp!  Một nửa đời anh lỡ bến đời...thì biết tới đâu là bến cuối, vẫn còn suối cạn chửa ra khơi!

Bao người quán trọ...bình tro lạnh.  Chùa nhận bình tro, thắp nén nhang.  Có cái chi còn mà chẳng mất?  Bao người không thấy nữa Quê Hương!

*

Mới đó, em ơi sắp tối rồi...Hôm nay, em chắc áo màu tươi?  Chúc em vui giữa ngày xanh thắm và ấm con tim, nắng mặt trời...

Trần Vấn Lệ

See the source image


Em Ơi Nhìn Cái Bóng

Hôm qua, tin khí tượng:  Mưa Cuối Tuần Hai Ngày.  Hôm qua mưa, hôm nay, một ngày trời trong sáng!  Mây hôm qua đã tản, nắng hôm nay cả ngày.  Tôi ngửa hai bàn tay hứng nụ cười em nở...Đã đổi giờ rồi đó, hôm nay giờ-mùa-Xuân...

Biết thế, nhé, để mừng.  Mừng đi theo với Tiếc những dòng mưa thê thiết chảy trên tóc thề em...Mừng đi theo với quên...ngày hôm qua mưa gió!  Em ơi hoa đã nở...đền cho em Niềm Vui!

Đền em nụ hôn môi.  Hoa đỏ, môi em đỏ.  Thêm môt nụ hồng nữa. Thêm hoài Tình Yêu ơi!  Cảm ơn em, nụ cười.  Cảm ơn đời...Hy Vọng!

Xa lắm rồi thời sống chực chờ ngày Hy Sinh!  Xa lắm rồi nước mình đêm ngày đều báo động.  Xe cứu thương, cái bóng...bóng hết đè bóng cây!  Từng nhánh cây, cánh tay vươn lên thành chim lượn.  Từng em thơ sẽ lớn trong thanh bình...yên tâm!

Em kìa, hồ Thiền Quang:  bầy Thiên Nga giỡn sóng!
Em kìa, nhìn cái bóng:  bóng mình bước chung đôi!

*

Tôi lại nhớ trường tôi:  Cây khuynh diệp xanh mướt.  Nhớ tóc em gió ngược, tung như thiên nga bay...Nguyên Sa nói nhìn mây là nhìn tóc em, gió...Thương quá bài thơ nhỏ (*) không lớn theo thời gian bởi đã thành đá vàng (**)...

Trần Vấn Lệ

(*)  Thơ Nguyên Sa:  
Cho anh nắm lấy hai bàn tay                                     
Tóc em anh sẽ gọi là mây                                      
Ngày sau hai đứa mình xa cách                                      
Anh vẫn được nhìn mây trắng bay...

(**)  Ca dao:

         Chữ gì cất trên trang?
         Chữ gì mang không nổi?
         Chữ gì gió thổi không bay?
         Ai mà đáp được mấy câu này
         thì tôi xin ngửa bàn tay cho ngồi!

         "Chữ Hiếu cất trên trang, chữ Tình mang không nổi, chữ Đá Vàng gió thổi không bay!"



See the source image


 Bóng Chiều

Cái bòng chiều đè xuống núi.  Cái bóng núi đè xuống rừng.  Cái bóng em đè xuống lòng.  Thương là thương chi lạ!

Nhớ Trường Sơn núi cả, nhớ Cửu Long sông dài.  Cái bóng chiều khôn phai trong lòng người lữ thứ...

Cái bóng chiều là gió, là chút nắng hoàng hôn...bóng con thuyền chập chờn...chập chờn làn sóng biếc...

Quê Hương non nước Việt, ba đỉnh núi Ba Vì,một con sông Hương Thủy...mấy ngàn năm tang thương!

Đó là nghĩa Quê Hương?  Đó là tình Làng Xóm...Hay đó là con đom đóm chỉ lối về trong khuya?

Khi không nhắc chữ Về!  Nghĩa là đi đã mỏi?  Hay không nghe ai nói nên mình nói một mình?

*

Cái bóng chiều lặng thinh.  Cái bóng núi gờn gợn.  Cả cánh rừng mơn trớn bàn tay ai vuốt ve?

Bàn tay, ôi đê mê...Một chữ Về, tha thiết...Ra đi là đi biệt?  Trở về là khói sương...

Dran rồi Filnôm, Bồng Lai rồi Định An, đường cao con dốc đứng...Cái bóng chiều đứng chựng...

Đứng chựng chờ ai về?

Gió chải em tóc thề.  Gió chải anh nỗi nhớ.  Nhớ lần đầu bỡ ngỡ, nhớ bây giờ bao la...

Đèo Prenn nước sa từ cái nguồn nào vậy?  Từ mắt em, lệ chảy?  Từ mồ hôi, tóc bay?

Em ơi, nghe nói, này:  Đường xa ai đã mở?  Biển dâu vì đâu có?  Một ngày...Cuối Tháng Tư?

Trần Vấn Lệ
 

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.