THU CÁCH BIỆT
Bốn mốt mùa thu cách biệt nhau
Mong ngày gặp lại chốn ban đầu.
Vườn xanh có lẽ hoa tàn úa
Xứ cũ dường như cảnh héo sầu.
Thổn thức bao đêm từng khắc lụn
U sầu mấy thuở suốt canh thâu.
Thu ơi cách biệt bao lâu nữa
Lá đổ mù trời biết đến đâu?!
HÀN THIÊN LƯƠNG
CẢNH THU PHONG
Ngắm cảnh thu phong lá đổi màu
Lòng ta khắc khoải biết về đâu.
Chiều hôm bảng lảng gây niềm nhớ
Nắng xế mờ phai gợi nỗi đau.
Xứ lạ hoa rơi lòng héo hắt
Quê người lá rụng dạ u sầu.
Giữa đời cách biệt đôi lòng nhớ
Trách kẻ đành tâm tạo biển dâu!
HÀN THIÊN LƯƠNG
MỖI ĐỘ VÀNG THU
Ai xui lá rụng khiến thu sầu
Mưa gió từng cơn đổ lệ ngâu.
Đất khách chờ trông mờ bóng núi
Quê người ngóng đợi khuất ngàn dâu.
Ra đi từ độ còn xanh tóc
Ngoảnh lại giờ đây đã bạc đầu.
Mỗi độ vàng thu thêm tiếc nhớ
Đau lòng đất nước khổ dài lâu.
HÀN THIÊN LƯƠNG
KHÚC SẦU
Lá úa vàng thu rõ nỗi sầu
Người xa xứ cũ biết về đâu.
Đau thương đất mẹ còn mưa bão
Khổ hận dòng sông mất nhịp cầu.
Khắc khoải thơ thu sầu vạn khúc
U hoài nhạc ý nghẹn từng câu.
Chưa lưng chén rượu mà rơi lệ
Cả tấm lòng ta thấm nỗi đau!
HÀN THIÊN LƯƠNG
ĐÀN THU
Đàn thu dạo khúc nhạc yêu đương
Hoa nở vườn chiều tỏa ngát hương.
Lạc bước quê người lòng khắc khoải
Lỡ đường xứ lạ dạ sầu vương.
Phương nào thôn cũ luôn xao xuyến
Chốn ấy làng xưa mãi nhớ thương.
Vẳng tiếng đàn thu chiều tịch mịch
Hoàng hôn giá lạnh thấm hơi sương.
HÀN THIÊN LƯƠNG