Apr 19, 2024

Tập thơ

Giọt sương mặt trời
Ngọc Mai * đăng lúc 08:31:23 PM, Nov 10, 2008 * Số lần xem: 2891
Hình ảnh
Nguyễn Ngọc Mai
#1
nguyễn ngọc mai

Giọt sương
mặt trời

Thơ

Tái bản lần 1

NHÀ XUẤT BẢN THANH NIÊN


GIỌT SƯƠNG MẶT TRỜI
Một hồn thơ nhân hậu

Cách đây chừng dăm năm, trong Ngày Thơ Việt Nam tại Thành phố Sài Gòn, tôi đã nhìn thấy một cô bé xinh xắn ngồi chăm chú theo dõi các nhà thơ bước lên sân khấu giao lưu cùng công chúng. Sáng hôm sau, cô bé ấy đến tòa soạn báo Phụ Nữ và đưa cho tôi xem những bài thơ mới viết. Đó là nhà thơ trẻ Nguyễn Ngọc Mai. Tưởng là nữ sinh. Nhưng không phải. Mai đã có công ăn việc làm ổn định và nhất là công việc ấy không liên quan gì đến... thơ. Vậy đó, cái trò chơi đánh đu với thơ thật oái oăm. Có người những tưởng có thể dan díu với thơ suốt cả đời nhưng nửa chừng xuân lại “gãy cành thiên hương”. Có người nghĩ mình không thể mất ngủ vì thơ nhưng rồi số phận lại khác hẳn. Mai là mẫu người thứ hai.

Có lần Mai tâm sự: “Ngay từ nhỏ em đã thích thơ T.T.KH, những câu thơ não ruột của Hai sắc hoa ti gôn đã ám ảnh em trong một thời gian dài...”. Thầy Thích Nhất Hạnh kể, thuở nhỏ khi đọc đến câu thơ Kiều “Phận sao phận bạc như vôi” thì bao giờ bà nội của thầy cũng bảo đổi “phận” thành “phấn”. Đọc trớ đi vì sợ câu thơ ấy “vận” vào mình. Tôi giật mình. Nếu làm thơ là một sự dự báo cho chính mình, thì đọc thơ cũng thế. Nó “vận” vào người chứ không đùa. Nghĩ mà sợ.

Nói như thế để thấy Mai đến với thơ như một căn duyên đã có. Có thể “hạt giống thơ” đã tiềm tàng đâu đó trong tâm hồn trong trẻo và độ lượng của Mai, đến một ngày, nẩy mầm xanh. Thơ ra đời. Giọt sương mặt trời là tập thơ đầu tay của Mai. Những bài thơ trong tập thơ này không chạy theo mode thời thượng của anh em viết trẻ. Mai vẫn trung thành với cấu tứ truyền thống. Nhưng không vì thế mà không mới mẻ, không đóng góp thêm một tiếng nói cho nền thơ đương đại. Nói về tính cách của người phụ nữ, mấy ai dám thổ lộ một cách quyết liệt và chân thành như:

Em rất muốn giã từ thời con gái
Muốn là người tri kỷ của anh thôi
Người đàn bà anh thường mơ ân ái
Sống bên anh cho đến cuối cuộc đời
(Người đàn bà của anh)

Thì ra, tính cách người phụ nữ thời đại computer này, ít ra ở Mai cũng rất dữ dội, quyết đoán. Nhìn về Cỏ, Mai đã nhìn bằng một “cái nhìn khác” láu lỉnh và tinh nghịch:

Tơ mềm như cỏ trên da
Sợi dài sợi ngắn mượt mà như nhung
Điểm tô đôi mảnh trơn hồng
Quanh năm gò biếc dù không nắng trời

Đọc lại lần nữa, ta không thể ghìm được một tiếng cười sảng khoái sắp bật ra trên môi. Tương tự, khi diễn tả về cảnh Leo núi, Mai đã thành công trong sự vận dụng “nội công” để tạo sự đa nghĩa:

Mỏm đá toen hoen cỏ phún đầy
Sương chiều ươn ướt lá nhòe cây
Tiều phu vác củi leo triền dốc
Rớt xuống khe sâu một khúc dài

Đu đưa mỏm đá mình vặn vẹo
Ngất ngưỡng đầu trần lỏng lẻo vai
Trèo lên tuột xuống đôi ba bận
Tê hết hai chân, mỏi cả tay!

Sự đa nghĩa của bài thơ này ẩn náu trong tâm hồn rất đỗi nhẹ nhàng và bao dung lạ thường. Ít ai biết rằng, một trong những niềm vui của Mai là được làm từ thiện, làm mọi điều nhỏ nhặt để đem lại niềm vui cho trẻ thơ bất hạnh:

Đêm rét lạnh chiếc áo em mỏng quá
Tôi mong thầm trời ấm lại đừng mưa
Bàn tay non chai sần theo tiếng gõ
Bút xanh em chưa chấm mực bao giờ
(Tiếng gõ)
Chính lòng nhân ái đã đem lại cảm xúc cho hồn thơ của Mai. Trong tập thơ này, Mai đã dành nhiều trang viết về mẹ, về cha. Trong đó, có những vần thơ xao xuyến lòng người mà Mai đã nói hộ cho nhiều người:

Như cánh chim lạc loài miền đất lạ
Chốn thị thành lòng khắc khoải nhớ quê
Mẹ có biết sau mỗi lần vấp ngã
Con mong về bên Mẹ để nương che!
(Lòng Mẹ)
Ai trong đời mà không một lần thốt lên như thế ? Những bài thơ tự sự của Mai cũng là những bài thơ hay, cấu tứ chắc, gọn và có sức khái quát. Nhìn Mưa cõi nhân gian, Mai viết:

Mưa hay nước mắt của trời
Khóc cho rửa sạch hồn người bóng râm
Sợ mưa - vốn tính người phàm
Thế nên nhân loại mãi làm khổ nhau!
Ẩn giấu trong nghìn tâm sự, nhiều nỗi niềm đấy chứ? Và cũng có lần Mai đã Tự hỏi:

Tóc thề rũ xuống bờ vai
Ướp hương trời đất mối mai lòng người
Có chăng kiếp trước vong lời
Bây giờ chịu cảnh đơn côi ái tình?

Nghe mà ứa nước mắt. Những bài thơ trong tập Giọt sương mặt trời sẽ dẫn ta đi vào một tâm hồn nhiều xúc cảm. Từ đó ta hiểu hơn một hồn thơ nhân hậu có tên là Nguyễn Ngọc Mai.

LÊ MINH QUỐC
Sài Gòn, tháng 05. 2008



Ngân vọng
yêu thương


mưa cõi nhân gian

Mưa hay nước mắt của trời
Khóc cho rửa sạch hồn người bóng râm
Sợ mưa – vốn tính người phàm
Thế nên nhân loại mãi làm khổ nhau!

Nguyễn Ngọc Mai


tìm cha

Cho bé thơ mất cha
trong thảm họa cầu Cần Thơ
ngày 26/09/2007

Một ngày không mong đợi
Bé theo mẹ tìm cha
Bàn chân non bấu đất
Bóng nhỏ nghiêng nắng nhòa

Tiếng gọi cha vang xa
Từng nhịp cầu thảng thốt
Sông Hậu còn sửng sốt
Sóng quặn vòng tang thương

Mắt bé đẵm màu sương
Bàng hoàng nhìn con nước
Đáy sâu có biết được
Xác Cha bé nơi nào?

Ai nỡ đem khổ đau
Nhuộm buồn tuổi thơ bé
Nắng mưa sờn áo mẹ
Góa phụ cõng mây trời

Lục bình trôi mãi trôi
Sông nước nghẹn đắng lời
Ai nhớ người nằm xuống
Ai xót đời mồ côi?


đứa bé trước cổng trường

Em tần ngần trước cổng trường tiểu học
Áo lấm lem tập vé số trên tay
Mồ hôi tuôn, tóc hoe vàng nắng cháy
Đôi chân trần làm bạn với cỏ cây

Em bơ vơ, dáng gầy còm bé nhỏ
Cổng trường cao không ai dẫn lối vào
Nặng áo cơm sách đèn đành bỏ ngỏ
Em đến trường giữa những giấc chiêm bao

Trống trường điểm, bạn bè ùa ra cổng
Mắt tròn xoe, em ao ước ngắm nhìn
Bạn ríu rít bên mẹ cha chờ sẵn
Em bước đi lầm lũi chỉ một mình

Cất tiếng rao giọng em nghèn nghẹn
Cánh cổng trường mờ nhạt phía sau lưng


tiếng gõ

Tiếng lốc cốc xoáy ngoằn ngoèo ngõ hẹp
Đêm trở mình theo từng bước chân quen
Hồn nhiên lắm cánh chim non không tổ
Lạc loài bay giữa hẻm phố vắng đèn

Đêm rét lạnh chiếc áo em mỏng quá
Tôi mong thầm trời ấm lại đừng mưa
Bàn tay non chai sần theo tiếng gõ
Bút xanh em chưa chấm mực bao giờ

Dẫu nhọc nhằn từng bước chân mưa nắng
Mắt reo vui khi khách gọi mua mì
Ôi, đôi mắt nhói lòng tôi đêm ấy
Em đi rồi, tiếng gõ dắt thơ đi…


gửi các em

Cho mái ấm Ánh Sáng Quận 3

Các em gọi chị là cô giáo
Chợt nghe lòng có nắng ấm xôn xao
Chị đến lớp khi mặt trời đã lặn
Mắt em nhìn lấp lánh những vì sao

Em say sưa nghe chuyện đời chị kể
Lời ngọt ngào chị dẫn lối em qua
Miền cổ tích cho em bao điều ước
Sống làm người cần phải biết thứ tha

Ngày mới đến sau ta là quá khứ
Còn trong em lời chị giảng không nào?
Mỗi trang sách trong cuộc đời em mở
Chẳng trang nào em gặp giống nhau đâu!


nói với mùa xuân

Cho trẻ cơ nhỡ đêm giao thừa

Có một cánh én nhỏ
Lạc bầy trong đêm xuân
Co ro nơi hè phố
Giao thừa về bâng khuâng

Phong phanh chiếc áo mỏng
Chăn sương đắp trên người
Nặng tim đời biết mấy
Cỏ cây cũng ngậm ngùi

Thoáng buồn trong màu mắt
Em ngước nhìn trời cao
Mơ bà tiên có thật
Ban em phép nhiệm màu

Cầm trên tay tuổi mới
Bơ vơ giữa dòng đời
Xuân ơi, xuân hãy đến
Cho bé thơ nụ cười!

ngày trở lại
Lời tri ân Thầy Cô

Ngọn gió xưa trở lại
Trước cổng trường lặng thinh
Bóng Thầy như chiếc lá
Nghiêng xuống đời màu xanh

Lời giảng còn vọng ngân
Theo chân em ngày tháng
Cho mặt trời em sáng
Thầy ẩn mình trong mây

Hoa phấn nhẹ bay bay
Trĩu cành thời gian trắng
Sắc xanh ngời trong nắng
Nghĩa tình Thầy mênh mang

Đã bao mùa hè sang
Áo ngày xưa vẫn trắng
Chiều nay em đứng lặng
Xác phượng rụng đầy vai!


tình cha

Con về quê một trưa hè
Nắng ơi là nắng lùm tre cũng vàng
Bóng Cha đổ xuống đồng làng
Rưng rưng hai giọt lệ tràn mắt cay

Thương Cha con nắm bàn tay
Mà nghe năm tháng nặng đầy Cha ơi
Thẳm sâu đôi mắt của Người
Lặng im mà nói những lời thiết tha

Dãi dầu mưa nắng đời Cha
Cho con ngào ngạt hương hoa thâm tình!


con sẽ về

Thuở mười lăm con rời xa mái ấm
Mẹ tiễn con nắng cũng ứa trong lòng
Con bịn rịn trên cánh đồng buổi sớm
Mắt Mẹ nhìn thổn thức cả dòng sông

Đường công danh nặng oằn đôi chân trẻ
Tình quê hương, nghĩa Mẹ nặng trong tim
Từng trang sách là nấc thang con bước
Ánh đèn khuya thắp sáng những niềm tin

Hứa với Mẹ ! Con sẽ về báo hiếu
Vàm Cỏ xanh sóng hát một ngày kia
Hãy yên lòng đừng lo nhiều Mẹ nhé
Con sẽ về bên Mẹ cùng sẻ chia!


lòng mẹ

Con lớn lên giữa cánh đồng bát ngát
Lũy tre xanh ríu rít tiếng chim ca
Hàng dừa nghiêng những chiều tà soi bóng
Lời Mẹ ru thật nồng ấm thiết tha…

Dòng sữa ngọt nuôi con thời thơ ấu
Mẹ chắt chiu từ bao nỗi nhọc nhằn
Những giọt ngọc lung linh tình mẫu tử
Cho con yêu vóc dáng một thiên thần

Thương dáng Mẹ những đêm dài thao thức
Vỗ về con ngủ trọn giấc nồng say
Áo Mẹ may ấm lòng con biết mấy
Con lớn dần, Mẹ bạc tóc nào hay…

Như cánh chim lạc loài miền đất lạ
Chốn thị thành lòng khắc khoải nhớ quê
Mẹ có biết sau mỗi lần vấp ngã
Con mong về bên Mẹ để nương che!


thưa mẹ, mùa xuân!

Mấy mùa xuân trước con bên Mẹ
Vườn chuối sau nhà lá mướt xanh
Mẹ ủ hương xuân từng chiếc bánh
Kính dâng trời phật nguyện an lành

Xuân này Mẹ thôi không làm bánh
Vườn chuối u buồn lá héo hon
Bóng Mẹ liêu xiêu sương tóc trắng
Thềm xuân chúc Mẹ, trĩu lòng con!


sóng ban mai

Chim hót câu gì xanh biếc cây
Gió còn ấp úng phía chân mây
Dòng sông vỗ sóng như thưa Mẹ
Tiếng dạ phù sa đỏ tháng ngày


ngôi sao mắt mẹ

Kính Mẹ và anh T. N. H

Anh - hạt giống Mẹ gieo trồng
Cho đời quả ngọt khơi dòng yêu thương
Thơ anh thăm thẳm nỗi buồn
Mẹ là gió mát mười phương vỗ về

Đêm đằm nước mắt xa quê
Mẹ ngồi vá mảnh trăng thề cho anh
Đôi bàn tay Mẹ gầy xanh
Dắt anh qua những khúc quanh cuộc đời

Mẹ - ngôi sao nhỏ trên trời
Soi thơ anh viết những lời ngát hương!


tiễn chị

- Kính hương hồn chị
- Cho 2 cháu Thanh và Nghĩa

Chị đi bỏ lại trần gian
Bơ vơ hai trẻ lệ tràn khóc thương
Nỗi đau thấu tận vô thường
Khăn tang theo trẻ đến trường sớm hôm
Còn đâu tay mẹ xới cơm
Còn đâu miếng bánh ngon thơm mẹ làm
Rồi đây thu hết đông sang
Thiếu vòng tay mẹ dịu dàng đêm đông
Cháu ơi thôi chớ đợi trông
Thôi đừng than khóc mà lòng cô đau
Đời là một giấc chiêm bao
Chị như ngọn gió bay vào hư không

Cầu mong hồn chị phiêu bồng
Con thơ em dưỡng yên lòng chị đi!


sông Vàm Cỏ

Quê hương tôi đôi bờ sông Vàm Cỏ
Nét hiền hòa khi mỗi tối trăng lên
Áo bà ba nhấp nhô con đò nhỏ
Vang câu hò trên sóng nước lênh đênh

Dòng sông xanh ru hồn quê man mác
Những buồn vui theo con nước vơi đầy
Chiếc thuyền nan chở ước mơ ngày ấy
Còn trôi hoài trong ký ức thơ ngây

Bờ sông xanh cho em ngồi mơ mộng
Hương tràm bay thơm thoảng khói lam chiều
Đàn cò vỗ lao xao lùm tre rộng
Vút trời cao, lơ lửng những cánh diều

Sông êm đềm mỗi hừng đông thức giấc
Mái chèo khua nhịp sống mới bắt đầu
Sông âm thầm mang phù sa bồi đắp
Cho bên bồi bên lở nhớ thương nhau

Em chờ ai gió nhẹ lay tà áo
Nước gương trong soi má lúm đồng tiền
Tôi mơ màng thả hồn theo tiếng sáo
Dòng sông xanh xua tan nỗi ưu phiền

Ngày tôi đi nước sông buồn biếng chảy
Tiễn chân tôi sóng quấn mãi không hay
Nay tôi về sóng rì rào ca hát
Sắc lục bình tím ngát cánh thơ bay!


vẫn là em!

Vẫn là em!
chông chênh con đường nhỏ
Ngày nắng mưa âm thầm đêm ở trọ
Cho yêu thương thơm ngọt nét môi cười

Vẫn là em!
ngập hồn thơ sâu lắng Câu thơ mang ơn sinh thành trĩu nặng
Trả cho đời giọt lệ hóa mây trôi


Trái tim
biết hát

giọt sương mặt trời

Giọt sương
em
trong trẻo
Tan vào ban mai anh

Mặt trời

chiếc nhẫn
Đeo ngón tay lá cành!


thơ ngây

Bóng em chênh chếch cuối đường
Cây si vàng bóng, nỗi buồn tỏa xanh
Em tìm mãi dấu chân anh
Thời gian tẩy xóa vô tình, không hay
Phải là em quá thơ ngây
Hay anh đã phụ lối này, anh đi?


mưa k‎ý ức

Em nhặt mùa trên phố
Như nhặt mảnh tình rơi
Không có anh đứng đợi
Lá chông chênh cuối trời

Nhớ ngày nao xếp lá
Ghép tên dưới mây chiều
Từ đâu cơn gió lạ
Xóa tên người em yêu

Tìm về nơi hò hẹn
Kỷ niệm ướt trong mưa
Rưng rưng nhành hoa tím
Thương hoài dấu chân xưa

Mùa rơi đầy trên tóc
Lá thầm gọi tên anh
Cỏ vẫn êm lối cũ
Và em…mãi độc hành!


tự hỏi

Tóc thề rũ xuống bờ vai
Ướp hương trời đất mối mai lòng người
Có chăng kiếp trước vong lời
Bây giờ chịu cảnh đơn côi ái tình?


không anh

Anh đi không từ biệt
Em lao mình vào đêm
Đi tìm anh trong gió
Gió cũng lừa dối em

Lòng em như trăng vỡ
Trong hơi sương mịt mờ
Giữa khuya – em đơn lẻ
Thắp bóng mình bơ vơ

Giọt lệ em lã chã
Rơi như dấu than buồn
Không anh, em thiếu cả
Đất trời và yêu thương!


thiếu !

Nhớ lại Ngưu Lang và Chức Nữ
Mà sao trần thế thiếu sông Ngân
Thiếu chim ô thước làm mai mối
Để mãi bây giờ em thiếu anh!


có trăng

Mắt anh dào dạt trời đêm
Trăng lên bầu ngực thơ em, giật mình!
Chiếc khuy áo rớt vô tình
Lăn trên cỏ ngát có hình trái tim


nhớ thương

Mưa gieo hạt nhớ vào đêm
Hạt thương ngủ giữa môi em ngọt ngào
Hạt nhớ ru giấc chiêm bao
Hạt thương e ấp giấu vào trong tim!


trái tim biết hát

Có gì như thể mưa tuôn
Đám mây chở một chút buồn trời xanh

Có gì như gió mong manh
Sương treo vài giọt trên cành khát khô

Chiều soi nghiêng mặt nước hồ
Em cầm năm tháng ơ hờ trên tay

Em giờ lạ lắm, không hay
Trái tim biết hát từ ngày có anh!


tự ru

Thơ tình em viết trao ai
Giấu trong bão tố cho ngoài lặng yên
Lúc hờn chữ cũng run lên
Ngỡ như giọt mực khóc trên giấy, nhòe

Đêm nay chếch bóng trăng thề
Câu thơ lại thức vỗ về ru em


dấu lặng

Đêm xõa tóc
trên bờ vai chờ đợi
Tiếng đàn ngân
thảng thốt cả sao trời
Từng cung bậc
Cứa vào tim rưng rức
Em níu vào câm lặng,
sợ trăng rơi!


chiều mơ

Mùa thả xuống chiều, muôn phiến lá
Ngoài vườn chim sáo gọi tìm nhau
Lòng em thầm ước là chim nhỏ
Bay đến bên anh tận chốn nào

Nắng tắt bên hiên, mây nhuộm tím
Chơi vơi cánh mỏng giữa thu phong
Bay qua đồi núi và sông rộng
Tới đó cùng anh sưởi ấm lòng!


thuở nữ sinh

Vào thuở ấy! Lòng em như lụa trắng
Điểm vầng trăng che dấu tuổi ngoan hiền
Sáng hồn nhiên em nô đùa trong nắng
Chiều bâng quơ nghe mưa giọt bên thềm

Mắt ai nhìn cho lòng em bối rối
Tuổi học trò giấy bút trắng tinh khôi
Bài thơ tình trên tay em bỡ ngỡ
Lời hẹn hò làm e thẹn làn môi

Vào thuở ấy! Thân em như ngà ngọc
Chưa sang trang sách vỡ cũ bao giờ
Anh cứ đợi ngắm em giờ tan học
Vạt áo dài theo gió vẽ nên thơ


người đàn bà của anh

Em rất muốn giã từ thời con gái
Muốn là người tri kỷ của anh thôi
Người đàn bà anh thường mơ ân ái
Sống bên anh cho đến cuối cuộc đời

Em khao khát từng đêm về mong đợi
Nụ hôn đầu anh âu yếm làn môi
Em nằm xuống trên tay anh là gối
Anh thì thầm chỉ yêu mãi em thôi

Anh vuốt tóc mai hôn em nhè nhẹ
Thoảng hương thơm từng sợi nhỏ đang chờ
Anh dịu dàng kề bên tai nói khẽ
Em nõn nà, đẹp lắm! Hỡi Nàng thơ

Ngực căng tròn hai nụ hồng chớm nở
Bờ môi anh xoa dịu nỗi mong chờ
Dòng máu nóng làm tim em muốn vỡ
Cả hồn em như phiêu lạc bến mơ

Lòng thầm ước cho ông tơ se sợi
Có anh rồi em trọn giấc mơ thôi
Hãy yêu em bằng tình cao vời vợi
Yêu suốt đời, yêu mãi mãi anh ơi!


ngày cưới anh

Hôm nay ngày cưới anh
Xe hoa vòng trên phố
Em đứng bên lề đường
Trông theo màu hoa nhớ

Gió reo mừng duyên mới
Kỷ niệm hóa thành mây
Bao nhiêu năm chờ đợi
Nghiền dưới vòng xe quay

Rượu giao bôi nồng ấm
Hạnh phúc ai nảy mầm
Em hoang vu đời cát
Nghe biển hát nghìn năm!


trăng lệch

Vầng trăng một thời thiếu nữ
Căng tròn, đầy mộng đêm thanh
Một hôm có cơn gió lạ
Giọt vàng tan giữa mây anh


Từ khi trăng tròn rồi khuyết
Mây bay quên nẻo đường về
Sương khuya chạnh lòng thiếu phụ
Đêm nằm lệch giấc đam mê!


anh còn nhớ ?

Anh còn nhớ tuổi học trò thuở ấy
Buổi tan trường em ríu rít bên anh
Trời đổ mưa ta che chung tấm áo
Em thẹn thùa, mưa lại xuống thật nhanh

Anh còn nhớ nắng sân trường nhón nhảy
Ta chơi trò đuổi bắt dưới tàng cây
Em trốn biệt anh tìm hoài chẳng thấy
Nắng nhạt nhòa trong khóe mắt nào cay

Mùa hè đến ngẩn ngơ chùm phượng vĩ
Anh hái hoa em ép bướm, thẹn thò
Trang lưu bút ngây ngô lời bày tỏ
Lá bàng rơi xếp lại tuổi học trò

Dòng mực tím ngày xưa ai còn giữ
Hay tan rồi như thể giấc chiêm bao
Con bướm đỏ, nắng và mưa thuở ấy
Anh nhớ không những kỷ niệm ngọt ngào?


tình em

Ta tan biến vào nhau
Nụ hôn đầu rất vội
Biển xanh đang vẫy gọi
Anh giã từ bến yêu

Còn em với mây chiều
Nghe lòng mình nhạt nắng
Thương gối chăn yên ắng
Dấu nằm còn thơm hương

Lo ngoài khơi mù sương
Rét run con tàu nhỏ
Sợ biển đêm nổi gió
Giấc ngủ cũng bềnh bồng

Em bến đợi bến mong
Tàu anh xa có nhớ
Hoa tình yêu chớm nở
Ngát hương cùng tháng năm

Cánh hải âu âm thầm
Chở buồn bay trên sóng
Tiếng trùng dương vang vọng
Xô nỗi nhớ về em

Em tan vào bóng đêm
Ru anh bằng tiếng sóng
Giấc ngủ anh êm đềm
Trong tình em - biển rộng!


thăng hoa

Khi anh đến mang theo trời nắng ấm
Biển ngoài kia dào dạt cả tâm hồn
Em chếnh choáng tan mình vào cát trắng
Trời xanh ngần, mê lịm lúc ta hôn!


đóa san hô

Tình yêu có vị không anh?
Trái tim biển mặn kết thành san hô
Trước anh em quá dại khờ
Thẳm sâu lòng biển không ngờ có hoa!


ru anh

Nép vào lòng em đêm nay
Khép vừa mi mắt cho đầy giấc mơ
À…ơ…đây những tiếng thơ
Em ru anh cạn cả bờ biển khơi
Gom bao mưa nắng chợ đời
Giấu trong làn tóc cho lời ngọt êm
Dịu dàng mười ngón thon mềm
Ru anh qua những muộn phiền đắng cay
Ngoài trời sấm chớp mưa bay
Có em che chắn, vòng tay ấm nồng

Ngủ đi anh giấc thong dong
Cùng em đón ánh dương hồng sớm mai!


núi và biển

Từ thuở nào anh nhỉ
Núi trầm tư giấu buồn
Biển cứ trào sóng thế
Để khỏa mình cô đơn

Cũng như anh và em
Nỗi buồn không ai biết
Ngay cả lúc đang cười
Vị mặn nào chua chát

Núi nhớ biển lặng im
Biển nhớ bờ bão tố
Trái tim hòa nhịp thở
Khi chúng mình yêu nhau


tìm anh

Tìm anh tìm giữa ban ngày
Anh như mây khói nhẹ bay ngang trời
Em về với bóng mình thôi
Soi gương để hiểu thành đôi thế nào?

Tìm anh tìm giữa đêm sao
Anh như sương lạnh rơi vào hư không
Cô đơn tràn ngập cõi lòng
Tiếng đêm vọng lại mênh mông tình buồn

Tìm anh lên tận suối nguồn
Anh như thác đổ trào tuôn xa vời
Em không ngăn được nước trôi
Đành ôm mặt khóc, mưa rơi cuối mùa

Tìm anh muôn lớp sóng thưa
Anh như biển bạc cợt đùa thuyền yêu
Hắt hiu tia nắng ban chiều
Thuyền không bến đỗ chịu nhiều bể dâu

Tìm anh giữa những thương đau
Anh như vết cắt không bao giờ lành
Em tìm – tìm mãi bóng anh
Tìm trong vô vọng mong manh vẫn tìm!


trái tim con gái

Em yêu lắm nên cũng ghét anh nhiều
Anh vô tư hay anh không sâu lắng
Em đã yêu với tâm tư trĩu nặng
Ngập nỗi buồn day dẳng mãi trong tim

Anh thản nhiên bay lượn tựa cánh chim
Hồn lộng gió giữa không gian vô tận
Vây quanh anh là mây hồng mây trắng
Cánh rừng nào là điểm cuối dừng chân

Em nhủ lòng sẽ không nhớ đến anh
Cho hồn thơ không nhuộm màu nước mắt
Những đêm dài lòng em thôi se sắt
Lá lìa cành, gió cũng hết xôn xao

Còn trong em khắc khoải trái tim đau
Một nửa yêu, một nửa kia là ghét
Em vật vã giữa tình đời cay nghiệt
Bởi ghét – yêu chưa phân định bao giờ!


thôi đành!

Thôi đành khép lại ngày xưa
Thời gian vẫn đủ bốn mùa, lá xanh
Em đi về phía không anh
Tình xưa em rách, để lành cho ai?


quà tặng tình yêu

Em tặng anh khung trời
Dịu dàng ánh trăng soi
Hoa thơm nở khắp lối
Cho tình ta lên ngôi

Anh tặng cơn gió lành
Hôn lên mái tóc xanh
Ru em tròn giấc ngủ
Say nồng trên tay anh

Em gọi cơn mưa chiều
Tưới mát một trời yêu
Anh thả hồn mơ mộng
Càng thương em thật nhiều

Anh tặng muôn đóa hồng
Lóng lánh hạt sương trong
Vườn tình yêu mở lối
Dìu em say men nồng

Em tặng anh biển tình
Ngập tràn ánh bình minh
Sóng rì rào ca hát
Trăm năm ru cuộc tình

Anh ơi em muốn tặng
Món quà từ trái tim
Ngập hồn thơ chan chứa
Của tiếng yêu êm đềm

Những món quà tuyệt diệu
Mình dành tặng cho nhau
Giữa cuộc đời giông bão
Tình yêu không đổi màu


gửi biển

Tặng Sỹ quan – Thuyền viên

Gửi ra biển tình yêu xanh màu lá
Những nhớ mong và bao ước mơ hồng
Đêm tiễn anh, mưa buồn nơi khóe mắt
Tiếng còi tàu thổn thức một bến sông…

Anh chăm chú miệt mài trong ca trực
Vững niềm tin trước bão táp phong ba
Tàu bình yên trên hải trình muôn ngả
Chở niềm vui nối những bến bờ xa

Em sẽ là vầng trăng khuya sáng tỏ
Soi theo anh khắp muôn nẻo đường xa
Em sẽ là cánh hải âu lướt gió
Luôn bên anh cùng sóng biển giao hòa

Có ngọn gió từ đất liền ra biển
Đến bên anh trao lời nhớ lời thương
Có con nước từ suối nguồn tuôn chảy
Mang tình em đầy ắp cả đại dương!


tương tư, chiều…

Nỗi nhớ về giữa hoàng hôn
Màu mây loang tím mắt buồn xa xăm
Em đi từng bước âm thầm
Trên con đường nhỏ lặng đằm gió ru

Trời chiều giăng mắc tâm tư
Bóng ai thấp thoáng ngỡ như anh về
Hoa sim rụng tím chiều quê
Hồn em chìm giữa cơn mê núi đồi

Sông buồn lơ đãng nước trôi
Tiếng chim lẻ bạn bồi hồi lòng em
Lưa thưa giọt nắng bên thềm
Tương tư biết tỏ nỗi niềm cùng ai?


mái tóc người thương

Thuở em tóc xõa ngang vai
Dịu dàng anh bảo để dài anh thương
Lòng em đầy ắp tơ vương
Giữ gìn mái tóc niềm thương dâng đầy
Chờ anh năm tháng nào hay
Sợ mong sợi nhớ thêm dày tin yêu
Má hồng nhạt phấn trong chiều
Tóc mang màu của rất nhiều hoàng hôn
Lẻ loi chiếc bóng đêm trường
Tóc đằm nước mắt em thương nhớ người
Anh xa cách biệt phương trời
Bỏ quên mái tóc không người vuốt ve
Những khi gió rít hàng tre
Gió lùa qua tóc mà nghe nát lòng

Cánh buồm treo dấu chấm không
Tóc thề ai biết, nỗi lòng ai hay?


thơ đề lên tuổi

Ta viết tuổi mình lên nắng
Ba bốn khóc cười loay hoay
Mùa xuân qua đi rất vội
Chỉ còn trơ trọi nhành Mai

Ta vẽ tuổi mình trên lá
Ba bốn nét buồn mong manh
Biếc xanh cạn tình dâu bể
Sóng xô bạc cả yên lành

Ta thả tuổi mình với gió
Gió ơi, lơ đãng mây trôi
Ba bốn ngỡ chừng nặng quá
Lá mình gió cũng làm rơi

Ta gửi tuổi về muôn lối
Buồn vui bồi lỡ kiếp người
Ba bốn phải đâu già cỗi
Tình riêng dâng tặng cho đời!!


Miền
Khát

giao duyên

Ước gì em có phép màu
Để em mở được lối vào tim anh
Em là gió mát trăng thanh
Là chăn nệm ấm bên anh suốt đời

Thương anh nét mặt rạng ngời
Đôi môi gợi cảm nói cười có duyên
Em xin tặng lúm đồng tiền
Để anh làm vốn cưới hiền thê…Em!

nếu…!

Nếu anh – cây mộc ven sông
Em – con chim nhỏ chơi rong trên cành

Nếu anh – biển nước trong xanh
Em – trăng mười sáu khỏa mình tắm đêm

Nếu anh – núi ở cao nguyên
Em – làn mây trắng vắt xuyên đỉnh đầu

Nếu anh là một thân cau
Em – dây trầu thắm quấn nhau rã rời!


giọt hoa

Hoa lan như cánh bướm xòe
Nhụy hoe hoe đỏ trên khe mật vàng
Con ong châm thật điệu đàng
Run run cánh mỏng ứa tràn giọt hoa


cỏ khát

Trưa hè hong tóc cỏ non
Triền sông nhồn nhột bởi cơn gió đùa
Nước ru mấp máy đò đưa
Cỏ sũng ướt dưới trận mưa đầu mùa


lúc lắc

Cái chuông
treo
cửa nhà anh
Hai quả lủng lẳng lanh canh gọi mời

Lúc lắc

lúc lắc ơi
Lắc vừa thôi kẻo rối bời lòng em!


cỏ

Tơ mềm như cỏ trên da
Sợi dài sợi ngắn mượt mà như nhung
Điểm tô đôi mảnh trơn hồng
Quanh năm gò biếc dù không nắng trời


leo núi

Mỏm đá toen hoen cỏ phún đầy
Sương chiều ươn ướt lá nhòe cây
Tiều phu vác củi leo triền dốc
Rớt xuống khe sâu một khúc dài

Đu đưa mỏm đá mình vặn vẹo
Ngất ngưỡng đầu trần lỏng lẻo vai
Trèo lên tuột xuống đôi ba bận
Tê hết hai chân, mỏi cả tay!


tức cảnh

Hai quả đồi trọc nhô cao
Lơ tơ cỏ phủ lối vào bồng lai
Có cây cổ thụ dẻo dai
Hiên ngang chọc thẳng giữa hai quả đồi

Đêm thanh cỏ ướp khí trời
Riêng cây rạo rực ưỡn người hóng trăng


Phụ lục

Đứa bé trước cổng trường

Thơ : Nguyễn Ngọc Mai
Vọng cổ : Phan Kỷ Sửu
Thơ
Em tần ngần trước cổng trường tiểu học
Ao lấm lem tập vé số trên tay
Mồ hôi tuôn tóc hoe vàng nắng cháy
Đôi chân trần làm bạn với cỏ cây.

Lý cái mơn
Đời bơ vơ ngược xuôi lây lất
Nắng gió gieo neo, cánh bèo biết trôi về đâu?
Bé thơ ơi! đành quên giấc mơ xanh ngày nào
Trường đông vui cổng trường vươn cao
Ai dắt em vào đâu?
Thôi đành dừng chân thẩn thờ buồn trông.

VỌNG CỔ
1- Em bé ấy lại dừng chân trước cổng trường nắng ban mai vàng ấm, rộn rã tuổi thơ trong vắt tiếng reo...cười…. Sao chỉ riêng em, em lạc lõng bên đời. Ai dẫn lối em đi vào mơ ước, ai mở rộng lòng mình ra đón bước bơ vơ. (-) Em lặng nhìn chúng bạn để thầm mơ, để thèm khát làm sao cái hạnh phút ngọt ngào. Được khoác vào tấm áo trắng hồn nhiên, theo mỗi bước chân chim sân trường vui trưa sớm.

2- Bởi cơm áo sớm nặng oằn vai nhỏ đành bỏ ngỏ em ơi chuyện đèn sách lâu rồi….Nắng sớm chiều mưa đem may mắn cho người. Tập vé số có bữa còn bữa hết, bữa thấy nhẹ lòng bữa nước mắt rưng rưng. (-) Chén cơm nghèo không cá thịt thơm ngon, mảnh áo vá đêm lạnh lùng sương gió, chập chờn chiêm bao đây mái trường cuối phố. Em giữa bạn bè trang sách mới lung linh….

Thơ
Trống trường điểm bạn bè ùa ra cổng
Mắt tròn xoe, em ao ước ngắm nhìn
Bạn ríu tít bên mẹ cha chờ sẵn
Em bước đi lầm lũi chỉ một mình

VỌNG CỔ
5- Chỉ một mình em giữa chợ đời xuôi ngược, một bóng đi về sớm hôm lầm lũi đâu biết mẹ là ai và cha mất hay...còn…. Chỉ biết đời em như cát bụi hè đường. Nhìn bạn tung tăng bên mẹ hiền đưa đón, rộn rã tiếng ai cười trong ấm áp tình cha. (-) Đôi ánh mắt tròn xoe không dấu được xót xa, nhìn hạnh phúc người ta như nước nguồn dào dạt. Ai thấu cho một kiếp người đen bạc, một cánh chim non thèm tổ ấm yên lành…

Lý tòng quân
Xa khuất rồi cánh cổng trường khuất xa
Phía sau lưng theo bước chân âm thầm
Từng tiếng em rao sao não nề, chua chát
Đường phố đông vui em lẻ loi thân phận
Ôi! bóng gầy nghiêng nghiêng
Ai nhớ và ai quên!

6- Cuộc đời ơi! xin đừng quên hình ảnh ấy, hãy mở trái tim ra đón bé thơ vào.

Cổng trường kia dẫu cao cao
Xin đừng khép kin lối vào ước mơ
Đời còn những kiếp bơ vơ
Thì xin người chớ hững hờ lãng quên!

Tìm anh

Thơ : Nguyễn Ngọc Mai
Vọng cổ : Phan Kỷ Sửu
Thơ
Tìm anh tìm giữa ban ngày
Anh như mây khói nhẹ bay ngang trời
Em về với bóng mình thôi
Soi gương để hiểu thành đôi thế nào?

Lý qua cầu
Tìm anh đêm vắng sao giăng trời
Anh là sương trắng hững hờ rơi
vào hư ảo lặng câm
Tìm người yêu thương
Khi lòng em giá băng dâng đầy
Mà anh như thác cuốn trôi đi thì làm sau ngăn
Hun hút bóng chim bặt tăm
Mắt rưng rưng buồn tím chân trời.

VỌNG CỔ
1- Em mãi miết đi tìm chỉ một hình bóng cũ, giữa đêm vắng trăng sao, đêm mịt mùng giăng lối sao anh cứ tan theo màn sương bạc như ảo ảnh mù khơi, như mây khói xa...mờ…. Em cố đuổi theo một chiếc bóng mơ hồ. Đêm vọng khúc tình buồn mênh mang quá, ai hiểu lòng mình đầy bóng tối cô đơn (-) Em cố tìm tận nguồn thác trào tuôn, rồi nhìn thác cuốn theo bao kỷ niệm tình đầu. Đã xa rồi bao mơ ước thành đôi, ôm mặt khóc lên thôi trách trời không thương xót.

Thơ
Tìm anh muôn lớp sóng thưa
Anh như biển bạc cợt đùa thuyền yêu
Hắt hiu tia nắng ban chiều
Thuyền không bến đổ chịu nhiều bể dâu

2- Mình đã có một thời để yêu để ngàn đời nhung nhớ, tha thiết làm sao bao kỷ niệm ban đầu…. Cái chữ ngờ kia duyên phận khéo cơ cầu. Khi em tỉnh giấc đam mê tình ái, mới hiểu thế nào là vị đắng men cay. (-) Mới bàng hoàng giận biển bạc như ai, cợt đùa chi bóng thuyền yêu bạt gió. Lòng thuyền cũng muốn neo bờ quên lãng, nhưng cố quên càng thêm tiếc nuối, thương đau…..

Thơ
Tìm anh giữa những thương đau
Anh như vết cắt không bao giờ lành
Em tìm, tìm mãi bóng anh
Tìm trong vô vọng mong manh vẫn tìm

VỌNG CỔ
5- Em vẫn mãi tìm anh dù mong manh vô vọng, dù hình bóng năm xưa như vết cắt mãi không…lành. Dù biết người ta đã quay mặt với ân tình. Vô vọng, hoang mang nhưng rồi muôn tia nắng, bừng cháy trong hồn bao hi vọng ngày mai. (-) Có phép lạ nào không trên cõi sống hôm nay, hóa một cõi tình say ghép đôi vầng trăng mộng. Em cứ mơ một thiên đường cao rộng, rồi héo hon bao ngày tháng âm thầm.
Lý con sáo
Duyên trăm năm
Hóa cánh mây ngàn chơi vơi
Thì thôi đành anh ơi
Nhưng tim em in bóng muôn đời
Bóng anh như máu tim ngời
Lòng người dù xưa nay khó đo
Em mãi vương vấn bao đường tơ
Đường trần nhiều chông gai, gió mưa
Em vẫn băng núi cao, rừng thưa

( về vọng cổ )
6- Em cố tìm anh dẫu cùng trời cuối biển, anh ở nơi đâu, em nào biết đâu tìm.

Tìm anh như thể tìm chim
Chim bay biển bắc em tìm biển đông
Dù ai thay dạ đổi lòng
Tình em vẫn khát khao vòng tay yêu!


Ngày trở lại
Thơ : Nguyễn Ngọc Mai Vọng cổ : Phan Kỷ Sửu
Thơ
Ngọn gió xưa trở lại
Trước cổng trường lặng thinh
Bóng thầy như chiếc lá
Nghiêng xuống đời màu xanh

Lý chiều chiều
Bồi hồi đây đó ve sầu ngân, em dừng chân
Nắng lung linh, chiều hoang vắng
Tháng năm bướm hoa đâu rồi
Xa cách bao phương trời, em về trường ơi !
Câu thơ tím rơi âm thầm

VỌNG CỔ
1- Em là ngọn gió xưa chợt bay về lặng lẽ. Đây cổng trường thân yêu, kia những vòm phượng vỹ, thời áo trắng đi đâu cho chiều nắng cũng rưng sầu. Lớp học cũ lặng im người cũ biết nơi nào. Đâu ánh mắt đâu môi cười son thắm, đâu gốc phượng già hằn nét khắc tên ai (-) Đâu bóng thầy đứng lặng ngắm chiều phai, bên thếm vắng bay bay nhựng sợi tóc bạc màu. Như dáng hình cánh lá thắm ngời xanh, nghiêng xuống tuổi thơ em cho đời xanh mơ ước.

Thơ
Lời giảng còn vọng ngân
Theo chân em ngày tháng
Cho mặt trời em sáng
Thầy ẩn mình trong mây

2- Bên lớp học ngày xưa bảng đen mờ vết phấn, lời thầy giảng nghe dịu êm, trầm ấm vẫn lắng mãi trong tim, vẫn sáng mãi trong hồn. Nâng bước em đi qua ngày tháng vui buồn. Thầy mãi ẩn đời mình vào mây trắng. Để ánh mặt trời em tỏa sáng tương lai (-) Khó gom trời cao, biển rộng ai ơi để so với ân tình thầy sâu lắng. Một đời gian lao vững mái chèo năm tháng. Ai nở qua đò quên bóng dáng thiêng liêng.

Thơ
Đã bao mùa hè sang
Áo ngày xưa vẫn trắng
Chiều nay em đứng lặng
Xác phượng rụng đầy vai

VỌNG CỔ
5- Xác phượng vỹ rụng trên vai vẫn lung linh màu kỷ niệm, như áo trắng ngày xưa vẫn trong trắng bên… đời. Bục giảng đìu hiu hoa phấn ở đâu rồi. Oằn nặng tâm tư bao ngậm ngùi, day dứt. Thương mái tóc năm nào hiu hắt phấn thầm rơi (-) Em vẫn ước làm sao được sống lại tuổi thơ, cùng bè bạn ngồi quanh dưới bóng thầy lồng lộng. Nhưng bốn bên chỉ một mình vô vọng, chợt mắt cay cay, chợt héo hắt mây trời.

Lý cái mơn
Rồi xa xăm đời em xa vắng
Cánh gió bay đi, mái trường lắng trong hồn ai
Cứ nôn nao màu hoa với tiếng ve bồi hồi
Người xưa ơi, những ngày xưa ơi, trong giấc mơ
mà thôi
Trong từng vần thơ tím buồn, buồn rơi…

6- Mái trường ơi gió dù bay vạn hướng, vẫn có một nơi thôi để gió bay về.

Bao mùa phượng vỹ đi qua
Bao lần trở lại, mình ta thẫn thờ
Thời gian nhòa khuất sương mờ
Ngày xanh ơi có bao giờ nhạt phai...!


mục lục

1. Mưa cõi nhân gian
2. Tìm cha
3. Đứa bé trước cổng trường
4. Tiếng gõ
5. Gửi các em
6. Nói với mùa xuân
7. Ngày trở lại
8. Tình cha
9. Con sẽ về
10. Lòng mẹ
11. Thưa mẹ, mùa xuân!
12. Sóng ban mai
13. Ngôi sao mắt mẹ
14. Tiễn chị
15. Sông Vàm Cỏ
16. Vẫn là em!
17. Giọt sương mặt trời
18. Thơ ngây
19. Mưa ký ức
20 .Tự hỏi
21. Không anh
22. Thiếu
23. Có trăng
24. Nhớ thương
25. Trái tim biết hát
26. Tự ru
27. Dấu lặng
28. Chiều mơ
29. Thuở nử sinh
30. Người đàn bà của anh
31. Ngày cưới anh
32. Trăng lệch
33. Anh còn nhớ ?
34. Tình em
35. Thăng hoa
36. Đóa san hô
37. Ru anh
38. Núi và biển
39. Tìm anh
40. Trái tim con gái
41. Thôi đành!
42. Quà tặng tình yêu
43. Gửi biển
44. Tương tư, chiều…
45. Mái tóc người thương
46. Thơ đề lên tuổi
47. Giao duyên
48. Nếu…...!
49. Giọt hoa
50. Cỏ khát
51. Lúc lắc
52. Cỏ
53. Leo núi
54. Tức cảnh


GIỌT SƯƠNG MẶT TRỜI

NGUYỄN NGỌC MAI

NHÀ XUẤT BẢN THANH NIÊN
CN: 270 Nguyễn Đình Chiểu – Q.3 – TP.HCM
ĐT: 9.303262 – Fax: 08.9305243

Chịu trách nhiệm xuất bản:
MAI THỜI CHÍNH

Biên tập : NGUYỄN TRƯỜNG
Trình bày : NGUYỄN NGỌC MAI
Phụ bản : NGUYỄN TIẾN ĐẠT
Bìa : VŨ ĐÌNH GIANG

In 1000 cuốn, khổ 13x19cm, tại Xưởng In Quân Khu 7.
GPXB số: 253-2008/CXB/579-08/TN và QĐXB số: 11/CN/TN
do NXB Thanh Niên cấp ngày 08.04.2008.
In xong và nộp lưu chiểu Quý II năm 2008.

Track 6 -

Track 6 -

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.