Ở Đây Sương Khói Mờ Nhân Ảnh
Hôm nay, ngày Thứ Tư 13 tháng Giêng năm 2016,
Anh Đinh Cường chính thức đi vào Thế Giới khác,
Thế Giới Tro Bụi,
Hình hài của anh còn để lại là những bức tranh long lanh màu nước mắt,
Hình hài của anh còn để lại là tấm hình anh đặt trên bàn thờ,
Hình hài của anh còn để lại chỉ là cái bóng,
Cái bóng ấy đè trên ngực tôi,
Tôi nhớ anh dù chỉ có hai lần giáp mặt,
Một tại quán cà phê vĩa hè, một tại nhà họa sĩ Nguyễn Đình Thuần,
Chúng tôi chỉ cúi đầu chào nhau,
Tôi chưa nói với anh lời nào vì tôi biết anh hồi tôi ở Đà Lạt đường Yagut,
Anh không nói gì với tôi nhưng tại nhà Thuần anh nhờ một người “chụp cho tôi tấm hình Trần Vấn Lệ”,
Tôi để tất cả tự nhiên,
Đó là lần cuối anh về thăm bạn bè ở Nam California đầu năm 2015,
Đó là lần cuối lần cuối lần cuối lần cuối…
Và, bây giờ là lần cuối anh nán lại cõi trần để hai tiếng đồng hồ nữa anh xa luôn!
Tôi viết những dòng này lúc 6 giờ sáng ở Temple City, bên anh 9 giờ sáng…
Chúng tôi có mấy lần email cho nhau…
Dè chừng từng chữ, từng câu…
Cái thẳm sâu là biển cả
Cái vời vợi là núi non quê nhà…
Tôi nghe Thuần nói tháng Hai này anh về Sài Gòn triển lãm lần cuối
Và Thuần có góp tranh với anh,
Tôi mừng lắm.
Thế mà hai tiếng đồng hồ nữa anh thành tro bụi
Tháng vẫn còn tháng Giêng…
Đây là những lời rất riêng xin thổi bay về anh…
Tôi nhớ những bức tranh anh vẽ quạ anh gửi cho tôi qua những bản photocopies…
Từ lâu rồi và từ nay, nghe tiếng quạ kêu, tôi nhớ anh, tôi nhớ anh thêm…
Anh Đinh Cường à, Hàn Mạc Tử từng nói:
“Ở đây sương khói mờ nhân ảnh…”
Tôi biết tôi yêu quý anh vô cùng!
Trần Vấn Lệ